Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1816: Kinh đô rối loạn, nến đỏ lắc lư 6
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một giọt mồ hôi suýt rơi từ trán xuống, may có nữ tỳ bên cạnh đưa khăn tiếplấy. Cung nữ kinh hãi lui xuống, nhưng Phạm Nhược Nhược vẫn thản nhiên,dưới ánh đèn sáng trưng cầm dao phẫu thuật sắc bén, nhẹ nhàng cử động.Trong hộp dụng cụ y tế là những sản phẩm tinh xảo nhất được chế tác từ kỹthuật tiên tiến của Nội Khố. Chúng là kết tinh trí tuệ của Diệp Khinh Mi, PhạmNhàn cùng nhiều người khác. Phạm Nhược Nhược cũng học cách sử dụngchúng từ những người thân yêu ấy.Qua những năm tu luyện khổ cực trên Thanh Sơn, nghiên cứu chữa trị ngoạithương, Phạm Nhược Nhược đã trở thành một danh y chân chính, không còn làcô gái non nớt run rẩy cầm dao mổ ca ca nữa.Hoàng đế bệ hạ nằm trần trụi trên chiếc giường cứng, mắt nhắm nghiền,Phạm Nhược Nhược đứng bên tay phải Hoàng đế bệ hạ, cẩn thận và nhẹ nhàngdùng con dao nhỏ lướt trên làn da Hoàng đế bệ hạ. Chỗ lưỡi dao chạm tới, lànda trơn bóng đứt ra, miệng vết thương cháy đen hé mở, máu rỉ ra rồi được PhạmNhược Nhược dùng đôi bàn tay vững vàng của mình, cầm dụng cụ kẹp lại, thămdò vào trong, kẹp lấy một viên vật cứng rồi giật mạnh ra ngoài.Một tiếng lộp cộp, một viên bi sắt tẩm độc được lấy ra, rơi vào khay bêncạnh, trên đó đã có bảy viên. Cuộc phẫu thuật đã qua một nửa thời gian.Phạm Nhược Nhược thở sâu, chậm rãi luyện tập pháp môn nội công sơ sàitrong cơ thể để giữ tâm trí tĩnh lặng rồi nhìn vị Cửu Ngũ Chí Tôn đang nằm trêngiường nói: "Còn vài viên rất sâu, chút nữa có lẽ sẽ rất đau đớn. Bệ hạ có cầndùng chút thuốc an thần không?"Ca La Phương là loại thuốc mê thành công nhất do Tam Xử chế ra, dùngtrong phẫu thuật thực sự rất hiệu quả. Nhưng nói lời Phạm Nhược Nhược nóitiết lộ một sự thật kinh hoàng rằng phẫu thuật cho đến giờ, Hoàng đế bệ hạ vẫnchưa dùng thuốc giảm đau, mà chịu đựng con dao sắc bén kia cắt vào người.Đặc biệt là lúc trước Phạm Nhược Nhược dùng kẹp giật mạnh viên sắt độcra, sức mạnh rất lớn, nhưng Hoàng đế bệ hạ nằm trên giường ngay cả lông màycũng không nhíu lại, như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn trên cơ thể.Hoàng đế bệ hạ từ từ mở mắt ra, nhìn Phạm Nhược Nhược một cái, nói:"Tiếp tục đi."Giọng điệu của ngài rất lạnh nhạt, như thể cơ thể bị dao cắt không phải củamình, những viên sắt độc đoạt mạng đó cũng không sâu bắn vào xương tủy củangài.Phạm Nhược Nhược gật nhẹ đầu, nắm chặt con dao nhỏ sắc bén, cúi đầuxuống tiếp tục công việc. Động tác của cô rất tự nhiên, dường như không chútsợ hãi, Hoàng đế bệ hạ đã phán thì cô không lo ngài sẽ không chịu nổi đau đớn,cứ như dưới lưỡi dao của mình chỉ là một khúc gỗ, chứ không phải một vị đếvương có thể lật tay khiến hàng triệu sinh linh tử vong.Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phạm Nhược Nhược, Hoàng đế bệ hạ đang bịthương nặng híp mắt lại, dường như cũng cảm thấy kinh ngạc, bình thản hỏi:"Những điều này đều do An Chi dạy cho ngươi à?"Phạm Nhược Nhược tập trung vào con dao, hoàn toàn không để ý đến câuhỏi của Hoàng đế bệ hạ. Thâm ý trong mắt Hoàng đế bệ hạ càng lúc càng rõ,hỏi: "Hình như ngươi chẳng hề sợ trẫm?"Lúc này Phạm Nhược Nhược lại lấy ra một viên bi thép nữa, còn xử lý vếtthương còn dính một chút bột sắt rồi mới nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ là người bệnh,nếu lo lắng bệ hạ không chịu nổi cơn đau này, sẽ làm gián đoạn việc chữa trị.""Yên tâm, ngày xưa trên sa trường đã từng có rất nhiều tướng sĩ chịu mổxẻo thịt để trừ độc." Ánh mắt Hoàng đế bệ hạ hơi buồn bã, chậm rãi nói: "Cuộcđời này, Trẫm đã trải qua những đau đớn còn dữ dội hơn nhiều so với lần này."Đương nhiên là ám chỉ thời kỳ chinh phạt phương bắc lần thứ nhất năm xưa,kinh mạch trong người Hoàng đế bệ hạ tan vỡ toàn bộ, trải qua cơn đau khổkhông người nào chịu nổi. Phạm Nhược Nhược không rõ chuyện đó, suy nghĩmột lát nhưng không lên tiếng.Hoàng đế bệ hạ chậm rãi nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Dao này cắt trênngười trẫm, ngày mai chắc chắn sẽ cắt gấp mười gấp trăm lần trên người tênthái giám kia."Vừa nói ra câu đó, tay Phạm Nhược Nhược cầm dao không run nhưng thânthể hơi cứng đờ. Hoàng đế bệ hạ im lặng nhìn cô, nói: "Đừng nghĩ đến việc saunày cầu xin tha cho tên thái giám ấy, đó là tội lớn đấy.""Tên vô dụng Tĩnh Vương, Nghi Quý tần, Ninh Tài nhân, Hồ Thư, con gáiDiệp Trọng nhận Phạm Nhàn làm thầy; Cung Điển vẫn khen ngợi thằng nhócđó, thần y đến..." Khuôn mặt Hoàng đế bệ hạ vẫn bình thản, mở mắt nhìn cônói: "Ngươi là muội muội của nó. Trẫm rất tò mò, từ bao giờ tất cả mọi ngườibên cạnh trẫm đều có liên quan đến thằng nhóc đó.""Đó là ân sủng bệ hạ ban cho ca ca." Đụng đến Phạm Nhàn, cuối cùng PhạmNhược Nhược cũng dừng dao trong tay lại, bình tĩnh nhìn Hoàng đế bệ hạ, nóinhỏ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một giọt mồ hôi suýt rơi từ trán xuống, may có nữ tỳ bên cạnh đưa khăn tiếp
lấy. Cung nữ kinh hãi lui xuống, nhưng Phạm Nhược Nhược vẫn thản nhiên,
dưới ánh đèn sáng trưng cầm dao phẫu thuật sắc bén, nhẹ nhàng cử động.
Trong hộp dụng cụ y tế là những sản phẩm tinh xảo nhất được chế tác từ kỹ
thuật tiên tiến của Nội Khố. Chúng là kết tinh trí tuệ của Diệp Khinh Mi, Phạm
Nhàn cùng nhiều người khác. Phạm Nhược Nhược cũng học cách sử dụng
chúng từ những người thân yêu ấy.
Qua những năm tu luyện khổ cực trên Thanh Sơn, nghiên cứu chữa trị ngoại
thương, Phạm Nhược Nhược đã trở thành một danh y chân chính, không còn là
cô gái non nớt run rẩy cầm dao mổ ca ca nữa.
Hoàng đế bệ hạ nằm trần trụi trên chiếc giường cứng, mắt nhắm nghiền,
Phạm Nhược Nhược đứng bên tay phải Hoàng đế bệ hạ, cẩn thận và nhẹ nhàng
dùng con dao nhỏ lướt trên làn da Hoàng đế bệ hạ. Chỗ lưỡi dao chạm tới, làn
da trơn bóng đứt ra, miệng vết thương cháy đen hé mở, máu rỉ ra rồi được Phạm
Nhược Nhược dùng đôi bàn tay vững vàng của mình, cầm dụng cụ kẹp lại, thăm
dò vào trong, kẹp lấy một viên vật cứng rồi giật mạnh ra ngoài.
Một tiếng lộp cộp, một viên bi sắt tẩm độc được lấy ra, rơi vào khay bên
cạnh, trên đó đã có bảy viên. Cuộc phẫu thuật đã qua một nửa thời gian.
Phạm Nhược Nhược thở sâu, chậm rãi luyện tập pháp môn nội công sơ sài
trong cơ thể để giữ tâm trí tĩnh lặng rồi nhìn vị Cửu Ngũ Chí Tôn đang nằm trên
giường nói: "Còn vài viên rất sâu, chút nữa có lẽ sẽ rất đau đớn. Bệ hạ có cần
dùng chút thuốc an thần không?"
Ca La Phương là loại thuốc mê thành công nhất do Tam Xử chế ra, dùng
trong phẫu thuật thực sự rất hiệu quả. Nhưng nói lời Phạm Nhược Nhược nói
tiết lộ một sự thật kinh hoàng rằng phẫu thuật cho đến giờ, Hoàng đế bệ hạ vẫn
chưa dùng thuốc giảm đau, mà chịu đựng con dao sắc bén kia cắt vào người.
Đặc biệt là lúc trước Phạm Nhược Nhược dùng kẹp giật mạnh viên sắt độc
ra, sức mạnh rất lớn, nhưng Hoàng đế bệ hạ nằm trên giường ngay cả lông mày
cũng không nhíu lại, như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn trên cơ thể.
Hoàng đế bệ hạ từ từ mở mắt ra, nhìn Phạm Nhược Nhược một cái, nói:
"Tiếp tục đi."
Giọng điệu của ngài rất lạnh nhạt, như thể cơ thể bị dao cắt không phải của
mình, những viên sắt độc đoạt mạng đó cũng không sâu bắn vào xương tủy của
ngài.
Phạm Nhược Nhược gật nhẹ đầu, nắm chặt con dao nhỏ sắc bén, cúi đầu
xuống tiếp tục công việc. Động tác của cô rất tự nhiên, dường như không chút
sợ hãi, Hoàng đế bệ hạ đã phán thì cô không lo ngài sẽ không chịu nổi đau đớn,
cứ như dưới lưỡi dao của mình chỉ là một khúc gỗ, chứ không phải một vị đế
vương có thể lật tay khiến hàng triệu sinh linh tử vong.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phạm Nhược Nhược, Hoàng đế bệ hạ đang bị
thương nặng híp mắt lại, dường như cũng cảm thấy kinh ngạc, bình thản hỏi:
"Những điều này đều do An Chi dạy cho ngươi à?"
Phạm Nhược Nhược tập trung vào con dao, hoàn toàn không để ý đến câu
hỏi của Hoàng đế bệ hạ. Thâm ý trong mắt Hoàng đế bệ hạ càng lúc càng rõ,
hỏi: "Hình như ngươi chẳng hề sợ trẫm?"
Lúc này Phạm Nhược Nhược lại lấy ra một viên bi thép nữa, còn xử lý vết
thương còn dính một chút bột sắt rồi mới nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ là người bệnh,
nếu lo lắng bệ hạ không chịu nổi cơn đau này, sẽ làm gián đoạn việc chữa trị."
"Yên tâm, ngày xưa trên sa trường đã từng có rất nhiều tướng sĩ chịu mổ
xẻo thịt để trừ độc." Ánh mắt Hoàng đế bệ hạ hơi buồn bã, chậm rãi nói: "Cuộc
đời này, Trẫm đã trải qua những đau đớn còn dữ dội hơn nhiều so với lần này."
Đương nhiên là ám chỉ thời kỳ chinh phạt phương bắc lần thứ nhất năm xưa,
kinh mạch trong người Hoàng đế bệ hạ tan vỡ toàn bộ, trải qua cơn đau khổ
không người nào chịu nổi. Phạm Nhược Nhược không rõ chuyện đó, suy nghĩ
một lát nhưng không lên tiếng.
Hoàng đế bệ hạ chậm rãi nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Dao này cắt trên
người trẫm, ngày mai chắc chắn sẽ cắt gấp mười gấp trăm lần trên người tên
thái giám kia."
Vừa nói ra câu đó, tay Phạm Nhược Nhược cầm dao không run nhưng thân
thể hơi cứng đờ. Hoàng đế bệ hạ im lặng nhìn cô, nói: "Đừng nghĩ đến việc sau
này cầu xin tha cho tên thái giám ấy, đó là tội lớn đấy."
"Tên vô dụng Tĩnh Vương, Nghi Quý tần, Ninh Tài nhân, Hồ Thư, con gái
Diệp Trọng nhận Phạm Nhàn làm thầy; Cung Điển vẫn khen ngợi thằng nhóc
đó, thần y đến..." Khuôn mặt Hoàng đế bệ hạ vẫn bình thản, mở mắt nhìn cô
nói: "Ngươi là muội muội của nó. Trẫm rất tò mò, từ bao giờ tất cả mọi người
bên cạnh trẫm đều có liên quan đến thằng nhóc đó."
"Đó là ân sủng bệ hạ ban cho ca ca." Đụng đến Phạm Nhàn, cuối cùng Phạm
Nhược Nhược cũng dừng dao trong tay lại, bình tĩnh nhìn Hoàng đế bệ hạ, nói
nhỏ.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một giọt mồ hôi suýt rơi từ trán xuống, may có nữ tỳ bên cạnh đưa khăn tiếplấy. Cung nữ kinh hãi lui xuống, nhưng Phạm Nhược Nhược vẫn thản nhiên,dưới ánh đèn sáng trưng cầm dao phẫu thuật sắc bén, nhẹ nhàng cử động.Trong hộp dụng cụ y tế là những sản phẩm tinh xảo nhất được chế tác từ kỹthuật tiên tiến của Nội Khố. Chúng là kết tinh trí tuệ của Diệp Khinh Mi, PhạmNhàn cùng nhiều người khác. Phạm Nhược Nhược cũng học cách sử dụngchúng từ những người thân yêu ấy.Qua những năm tu luyện khổ cực trên Thanh Sơn, nghiên cứu chữa trị ngoạithương, Phạm Nhược Nhược đã trở thành một danh y chân chính, không còn làcô gái non nớt run rẩy cầm dao mổ ca ca nữa.Hoàng đế bệ hạ nằm trần trụi trên chiếc giường cứng, mắt nhắm nghiền,Phạm Nhược Nhược đứng bên tay phải Hoàng đế bệ hạ, cẩn thận và nhẹ nhàngdùng con dao nhỏ lướt trên làn da Hoàng đế bệ hạ. Chỗ lưỡi dao chạm tới, lànda trơn bóng đứt ra, miệng vết thương cháy đen hé mở, máu rỉ ra rồi được PhạmNhược Nhược dùng đôi bàn tay vững vàng của mình, cầm dụng cụ kẹp lại, thămdò vào trong, kẹp lấy một viên vật cứng rồi giật mạnh ra ngoài.Một tiếng lộp cộp, một viên bi sắt tẩm độc được lấy ra, rơi vào khay bêncạnh, trên đó đã có bảy viên. Cuộc phẫu thuật đã qua một nửa thời gian.Phạm Nhược Nhược thở sâu, chậm rãi luyện tập pháp môn nội công sơ sàitrong cơ thể để giữ tâm trí tĩnh lặng rồi nhìn vị Cửu Ngũ Chí Tôn đang nằm trêngiường nói: "Còn vài viên rất sâu, chút nữa có lẽ sẽ rất đau đớn. Bệ hạ có cầndùng chút thuốc an thần không?"Ca La Phương là loại thuốc mê thành công nhất do Tam Xử chế ra, dùngtrong phẫu thuật thực sự rất hiệu quả. Nhưng nói lời Phạm Nhược Nhược nóitiết lộ một sự thật kinh hoàng rằng phẫu thuật cho đến giờ, Hoàng đế bệ hạ vẫnchưa dùng thuốc giảm đau, mà chịu đựng con dao sắc bén kia cắt vào người.Đặc biệt là lúc trước Phạm Nhược Nhược dùng kẹp giật mạnh viên sắt độcra, sức mạnh rất lớn, nhưng Hoàng đế bệ hạ nằm trên giường ngay cả lông màycũng không nhíu lại, như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn trên cơ thể.Hoàng đế bệ hạ từ từ mở mắt ra, nhìn Phạm Nhược Nhược một cái, nói:"Tiếp tục đi."Giọng điệu của ngài rất lạnh nhạt, như thể cơ thể bị dao cắt không phải củamình, những viên sắt độc đoạt mạng đó cũng không sâu bắn vào xương tủy củangài.Phạm Nhược Nhược gật nhẹ đầu, nắm chặt con dao nhỏ sắc bén, cúi đầuxuống tiếp tục công việc. Động tác của cô rất tự nhiên, dường như không chútsợ hãi, Hoàng đế bệ hạ đã phán thì cô không lo ngài sẽ không chịu nổi đau đớn,cứ như dưới lưỡi dao của mình chỉ là một khúc gỗ, chứ không phải một vị đếvương có thể lật tay khiến hàng triệu sinh linh tử vong.Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phạm Nhược Nhược, Hoàng đế bệ hạ đang bịthương nặng híp mắt lại, dường như cũng cảm thấy kinh ngạc, bình thản hỏi:"Những điều này đều do An Chi dạy cho ngươi à?"Phạm Nhược Nhược tập trung vào con dao, hoàn toàn không để ý đến câuhỏi của Hoàng đế bệ hạ. Thâm ý trong mắt Hoàng đế bệ hạ càng lúc càng rõ,hỏi: "Hình như ngươi chẳng hề sợ trẫm?"Lúc này Phạm Nhược Nhược lại lấy ra một viên bi thép nữa, còn xử lý vếtthương còn dính một chút bột sắt rồi mới nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ là người bệnh,nếu lo lắng bệ hạ không chịu nổi cơn đau này, sẽ làm gián đoạn việc chữa trị.""Yên tâm, ngày xưa trên sa trường đã từng có rất nhiều tướng sĩ chịu mổxẻo thịt để trừ độc." Ánh mắt Hoàng đế bệ hạ hơi buồn bã, chậm rãi nói: "Cuộcđời này, Trẫm đã trải qua những đau đớn còn dữ dội hơn nhiều so với lần này."Đương nhiên là ám chỉ thời kỳ chinh phạt phương bắc lần thứ nhất năm xưa,kinh mạch trong người Hoàng đế bệ hạ tan vỡ toàn bộ, trải qua cơn đau khổkhông người nào chịu nổi. Phạm Nhược Nhược không rõ chuyện đó, suy nghĩmột lát nhưng không lên tiếng.Hoàng đế bệ hạ chậm rãi nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Dao này cắt trênngười trẫm, ngày mai chắc chắn sẽ cắt gấp mười gấp trăm lần trên người tênthái giám kia."Vừa nói ra câu đó, tay Phạm Nhược Nhược cầm dao không run nhưng thânthể hơi cứng đờ. Hoàng đế bệ hạ im lặng nhìn cô, nói: "Đừng nghĩ đến việc saunày cầu xin tha cho tên thái giám ấy, đó là tội lớn đấy.""Tên vô dụng Tĩnh Vương, Nghi Quý tần, Ninh Tài nhân, Hồ Thư, con gáiDiệp Trọng nhận Phạm Nhàn làm thầy; Cung Điển vẫn khen ngợi thằng nhócđó, thần y đến..." Khuôn mặt Hoàng đế bệ hạ vẫn bình thản, mở mắt nhìn cônói: "Ngươi là muội muội của nó. Trẫm rất tò mò, từ bao giờ tất cả mọi ngườibên cạnh trẫm đều có liên quan đến thằng nhóc đó.""Đó là ân sủng bệ hạ ban cho ca ca." Đụng đến Phạm Nhàn, cuối cùng PhạmNhược Nhược cũng dừng dao trong tay lại, bình tĩnh nhìn Hoàng đế bệ hạ, nóinhỏ.