Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1833: Lại vô đề 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dưới tường thành hoàng cung, Ngôn Băng Vân cúi đầu sâu hơn tất cả mọingười, hướng về phía pháp trường. Qua màn mưa, y vẫn thấy Tiểu Phạm đạinhân đang ôm thi thể lão Viện trưởng, vẻ mặt hờ hững đờ đẫn. Thân thể NgônBăng Vân run lên khi nghĩ đến những lời của lão Viện trưởng đã nói năm xưatrong Giám Sát viện.Một ngày nào đó, ta sẽ chết, Phạm Nhàn sẽ nổi điên...o O oNgôn Băng Vân giật mình ngước mặt lên, hít một hơi thật sâu, lau đi nướcmưa trên khuôn mặt, tiếp tục âm thầm phát lệnh cho các nơi. Đám mật thám ẩnmình trong đám dân chúng kia, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nén chặt nhữngđiều có thể xảy ra trong phạm vi nhỏ nhất. Dĩ nhiên, Ngôn Băng Vân càng hyvọng tất cả điều này sẽ không xảy ra.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người đã chết, lăng trì dù chưa hoàn thành, đao phủ bị Phạm Nhàn căm hậnchém làm đôi, tất nhiên cũng chẳng cần tiếp tục nữa. Mưa thu vẫn rơi lộp độptrên quảng trường trước hoàng cung, nhưng không một ai rời đi, dường như ainấy đều biết ngay sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra.Đám khổ tu sĩ vây quanh pháp trường thong thả tiến về chiếc đài gỗ nhỏ,chiếc mũ rộng vành che nắng che mưa, cũng che đi nét mặt thật sự của chúng.Phạm Nhàn dường như không cảm nhận được nguy hiểm bên dưới, chỉ ngơngác ngồi thu lu trên đài gỗ, vẫn ôm thi thể Trần Bình Bình, không buông tay.Nước mắt đã hòa làm một với mưa rào, dần dần ngừng lại. Phạm Nhàn độtngột đứng dậy, thân hình hơi lung lay, hình như những ngày qua phải băng băngchạy hàng ngàn dặm đã làm tiêu hao hết sinh lực, còn nỗi đau xé lòng hôm naykhiến tinh thần cũng suy kiệt dần.Nhưng bóng người trong màn mưa trên đài gỗ kia lảo đảo một cái, khiếnđám người xung quanh giật mình, lùi lại nửa bước.Phạm Nhàn ôm thi thể Trần Bình Bình bước xuống bục, không thèm liếcnhìn bọn chúng lấy một cái, như thể bọn chúng không hề tồn tại.Còn đám người vây quanh đài gỗ, chờ lệnh từ Cửu Ngũ Chí Tôn trên hoàngcung.o O oHoàng đế bệ hạ mặt mày tái mét nhìn cảnh tượng dưới thành, đôi mắt âm ulộ vẻ cực kỳ phức tạp. Từ ngày xem ra vụ việc Huyền Không miếu, ngài đã tánthưởng Phạm Nhàn là người trọng tình trọng nghĩa. Hôm nay tuy không ngờ ycó thể trở về, nhưng chứng kiến cảnh này, ngài cũng không cảm thấy lạ lùng.Thậm chí Hoàng đế bệ hạ của chúng ta không hề lo lắng, trong lòng ngàiluôn cho rằng An Chi chỉ là đứa trẻ đáng thương bị lão chó mực Trần Bình Bìnhche mắt. Có lẽ đến tận hôm nay An Chi vẫn không biết Trần Bình Bình muốngiết chết y tới mức nào, muốn giết chết tất cả con trai của trẫm, muốn khiếntrẫm đoạn tử tuyệt tôn... Nhưng khi nhìn bóng dáng tiêu điều của Phạm Nhàn,Hoàng đế vẫn cảm thấy buồn rầu và phẫn nộ khó mà kiềm nổi. buồn rầu vớibiểu hiện của Phạm Nhàn, phẫn nộ về lão chó mực Trần Bình Bình tuy đã chếtnhưng vẫn dễ dàng cướp đoạt trái tim đứa con trai mà mình thương yêu nhất.Giống như nữ nhân đã chết đi từ nhiều năm trước.Hoàng đế im lặng một hồi lâu, vết thương luôn bị ngài cưỡng chế cũng vìtâm thần dao động mà dần dần nứt rộng, máu tươi thấm ra từ ngực bụng ngàilên long bào bên ngoài, trông cực kỳ kinh tâm động phách.Ngài phất tay áo một cái, lạnh lùng rời khỏi bức thành hoàng cung.o O oDưới chân thành hoàng cung, Phạm Nhàn ôm Trần Bình Bình rời khỏi cáibục gỗ nhỏ ngập tràn nước mưa, đi về phía tây quảng trường, bước đi vô cùngchậm chạp và nặng nề, cho đến lúc này, y vẫn chẳng thèm liếc nhìn lên trêntường thành hoàng cung.Bệ hạ đã lui, trên đời này không ai dám ngăn trước mặt Phạm Nhàn, mọingười tự động lùi ra một lối đi, đám đông như mặt biển bị gươm chém mở, sóngdần nổi lên, mở ra một lối có thể nhìn thấy đá ngầm.Trong cơn mưa, Phạm Nhàn ôm Trần Bình Bình rời đi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai trận mưa đầu thu đột ngột đến, đột ngột đi, mang theo một mùi vị kỳ lạ,tựa như trận mưa thứ nhất chỉ để chào đón Trần Bình Bình trở về, trận thứ haiđể tiễn đưa ông đi. Sau khi mọi chuyện trước hoàng cung đã kết thúc, cơn mưaào ào bỗng ngừng hẳn, mây đen trên trời bị thổi tán, lộ ra bầu trời cao vời vợi.Ngoài hơi ẩm trên đường phố và gạc hđá, mọi thứ đều trở lại bình thường.Dân kinh đô sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này không ai dámbàn tán gì, im lặng tản đi khắp các ngả. Những quan lại trước cửa cung quaysang nhìn nhau, thật sự không biết phải làm gì tiếp theo. Bệ hạ đã về cung, TiểuCông gia ôm thi thể lão Viện trưởng ra đi, dòng nước mưa tràn ngập đất cũngkhông giúp họ nảy ra ý tưởng gì, khiến bọn họ cũng rất bối rối.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dưới tường thành hoàng cung, Ngôn Băng Vân cúi đầu sâu hơn tất cả mọi
người, hướng về phía pháp trường. Qua màn mưa, y vẫn thấy Tiểu Phạm đại
nhân đang ôm thi thể lão Viện trưởng, vẻ mặt hờ hững đờ đẫn. Thân thể Ngôn
Băng Vân run lên khi nghĩ đến những lời của lão Viện trưởng đã nói năm xưa
trong Giám Sát viện.
Một ngày nào đó, ta sẽ chết, Phạm Nhàn sẽ nổi điên...
o O o
Ngôn Băng Vân giật mình ngước mặt lên, hít một hơi thật sâu, lau đi nước
mưa trên khuôn mặt, tiếp tục âm thầm phát lệnh cho các nơi. Đám mật thám ẩn
mình trong đám dân chúng kia, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nén chặt những
điều có thể xảy ra trong phạm vi nhỏ nhất. Dĩ nhiên, Ngôn Băng Vân càng hy
vọng tất cả điều này sẽ không xảy ra.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Người đã chết, lăng trì dù chưa hoàn thành, đao phủ bị Phạm Nhàn căm hận
chém làm đôi, tất nhiên cũng chẳng cần tiếp tục nữa. Mưa thu vẫn rơi lộp độp
trên quảng trường trước hoàng cung, nhưng không một ai rời đi, dường như ai
nấy đều biết ngay sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra.
Đám khổ tu sĩ vây quanh pháp trường thong thả tiến về chiếc đài gỗ nhỏ,
chiếc mũ rộng vành che nắng che mưa, cũng che đi nét mặt thật sự của chúng.
Phạm Nhàn dường như không cảm nhận được nguy hiểm bên dưới, chỉ ngơ
ngác ngồi thu lu trên đài gỗ, vẫn ôm thi thể Trần Bình Bình, không buông tay.
Nước mắt đã hòa làm một với mưa rào, dần dần ngừng lại. Phạm Nhàn đột
ngột đứng dậy, thân hình hơi lung lay, hình như những ngày qua phải băng băng
chạy hàng ngàn dặm đã làm tiêu hao hết sinh lực, còn nỗi đau xé lòng hôm nay
khiến tinh thần cũng suy kiệt dần.
Nhưng bóng người trong màn mưa trên đài gỗ kia lảo đảo một cái, khiến
đám người xung quanh giật mình, lùi lại nửa bước.
Phạm Nhàn ôm thi thể Trần Bình Bình bước xuống bục, không thèm liếc
nhìn bọn chúng lấy một cái, như thể bọn chúng không hề tồn tại.
Còn đám người vây quanh đài gỗ, chờ lệnh từ Cửu Ngũ Chí Tôn trên hoàng
cung.
o O o
Hoàng đế bệ hạ mặt mày tái mét nhìn cảnh tượng dưới thành, đôi mắt âm u
lộ vẻ cực kỳ phức tạp. Từ ngày xem ra vụ việc Huyền Không miếu, ngài đã tán
thưởng Phạm Nhàn là người trọng tình trọng nghĩa. Hôm nay tuy không ngờ y
có thể trở về, nhưng chứng kiến cảnh này, ngài cũng không cảm thấy lạ lùng.
Thậm chí Hoàng đế bệ hạ của chúng ta không hề lo lắng, trong lòng ngài
luôn cho rằng An Chi chỉ là đứa trẻ đáng thương bị lão chó mực Trần Bình Bình
che mắt. Có lẽ đến tận hôm nay An Chi vẫn không biết Trần Bình Bình muốn
giết chết y tới mức nào, muốn giết chết tất cả con trai của trẫm, muốn khiến
trẫm đoạn tử tuyệt tôn... Nhưng khi nhìn bóng dáng tiêu điều của Phạm Nhàn,
Hoàng đế vẫn cảm thấy buồn rầu và phẫn nộ khó mà kiềm nổi. buồn rầu với
biểu hiện của Phạm Nhàn, phẫn nộ về lão chó mực Trần Bình Bình tuy đã chết
nhưng vẫn dễ dàng cướp đoạt trái tim đứa con trai mà mình thương yêu nhất.
Giống như nữ nhân đã chết đi từ nhiều năm trước.
Hoàng đế im lặng một hồi lâu, vết thương luôn bị ngài cưỡng chế cũng vì
tâm thần dao động mà dần dần nứt rộng, máu tươi thấm ra từ ngực bụng ngài
lên long bào bên ngoài, trông cực kỳ kinh tâm động phách.
Ngài phất tay áo một cái, lạnh lùng rời khỏi bức thành hoàng cung.
o O o
Dưới chân thành hoàng cung, Phạm Nhàn ôm Trần Bình Bình rời khỏi cái
bục gỗ nhỏ ngập tràn nước mưa, đi về phía tây quảng trường, bước đi vô cùng
chậm chạp và nặng nề, cho đến lúc này, y vẫn chẳng thèm liếc nhìn lên trên
tường thành hoàng cung.
Bệ hạ đã lui, trên đời này không ai dám ngăn trước mặt Phạm Nhàn, mọi
người tự động lùi ra một lối đi, đám đông như mặt biển bị gươm chém mở, sóng
dần nổi lên, mở ra một lối có thể nhìn thấy đá ngầm.
Trong cơn mưa, Phạm Nhàn ôm Trần Bình Bình rời đi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hai trận mưa đầu thu đột ngột đến, đột ngột đi, mang theo một mùi vị kỳ lạ,
tựa như trận mưa thứ nhất chỉ để chào đón Trần Bình Bình trở về, trận thứ hai
để tiễn đưa ông đi. Sau khi mọi chuyện trước hoàng cung đã kết thúc, cơn mưa
ào ào bỗng ngừng hẳn, mây đen trên trời bị thổi tán, lộ ra bầu trời cao vời vợi.
Ngoài hơi ẩm trên đường phố và gạc hđá, mọi thứ đều trở lại bình thường.
Dân kinh đô sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này không ai dám
bàn tán gì, im lặng tản đi khắp các ngả. Những quan lại trước cửa cung quay
sang nhìn nhau, thật sự không biết phải làm gì tiếp theo. Bệ hạ đã về cung, Tiểu
Công gia ôm thi thể lão Viện trưởng ra đi, dòng nước mưa tràn ngập đất cũng
không giúp họ nảy ra ý tưởng gì, khiến bọn họ cũng rất bối rối.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dưới tường thành hoàng cung, Ngôn Băng Vân cúi đầu sâu hơn tất cả mọingười, hướng về phía pháp trường. Qua màn mưa, y vẫn thấy Tiểu Phạm đạinhân đang ôm thi thể lão Viện trưởng, vẻ mặt hờ hững đờ đẫn. Thân thể NgônBăng Vân run lên khi nghĩ đến những lời của lão Viện trưởng đã nói năm xưatrong Giám Sát viện.Một ngày nào đó, ta sẽ chết, Phạm Nhàn sẽ nổi điên...o O oNgôn Băng Vân giật mình ngước mặt lên, hít một hơi thật sâu, lau đi nướcmưa trên khuôn mặt, tiếp tục âm thầm phát lệnh cho các nơi. Đám mật thám ẩnmình trong đám dân chúng kia, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nén chặt nhữngđiều có thể xảy ra trong phạm vi nhỏ nhất. Dĩ nhiên, Ngôn Băng Vân càng hyvọng tất cả điều này sẽ không xảy ra.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người đã chết, lăng trì dù chưa hoàn thành, đao phủ bị Phạm Nhàn căm hậnchém làm đôi, tất nhiên cũng chẳng cần tiếp tục nữa. Mưa thu vẫn rơi lộp độptrên quảng trường trước hoàng cung, nhưng không một ai rời đi, dường như ainấy đều biết ngay sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra.Đám khổ tu sĩ vây quanh pháp trường thong thả tiến về chiếc đài gỗ nhỏ,chiếc mũ rộng vành che nắng che mưa, cũng che đi nét mặt thật sự của chúng.Phạm Nhàn dường như không cảm nhận được nguy hiểm bên dưới, chỉ ngơngác ngồi thu lu trên đài gỗ, vẫn ôm thi thể Trần Bình Bình, không buông tay.Nước mắt đã hòa làm một với mưa rào, dần dần ngừng lại. Phạm Nhàn độtngột đứng dậy, thân hình hơi lung lay, hình như những ngày qua phải băng băngchạy hàng ngàn dặm đã làm tiêu hao hết sinh lực, còn nỗi đau xé lòng hôm naykhiến tinh thần cũng suy kiệt dần.Nhưng bóng người trong màn mưa trên đài gỗ kia lảo đảo một cái, khiếnđám người xung quanh giật mình, lùi lại nửa bước.Phạm Nhàn ôm thi thể Trần Bình Bình bước xuống bục, không thèm liếcnhìn bọn chúng lấy một cái, như thể bọn chúng không hề tồn tại.Còn đám người vây quanh đài gỗ, chờ lệnh từ Cửu Ngũ Chí Tôn trên hoàngcung.o O oHoàng đế bệ hạ mặt mày tái mét nhìn cảnh tượng dưới thành, đôi mắt âm ulộ vẻ cực kỳ phức tạp. Từ ngày xem ra vụ việc Huyền Không miếu, ngài đã tánthưởng Phạm Nhàn là người trọng tình trọng nghĩa. Hôm nay tuy không ngờ ycó thể trở về, nhưng chứng kiến cảnh này, ngài cũng không cảm thấy lạ lùng.Thậm chí Hoàng đế bệ hạ của chúng ta không hề lo lắng, trong lòng ngàiluôn cho rằng An Chi chỉ là đứa trẻ đáng thương bị lão chó mực Trần Bình Bìnhche mắt. Có lẽ đến tận hôm nay An Chi vẫn không biết Trần Bình Bình muốngiết chết y tới mức nào, muốn giết chết tất cả con trai của trẫm, muốn khiếntrẫm đoạn tử tuyệt tôn... Nhưng khi nhìn bóng dáng tiêu điều của Phạm Nhàn,Hoàng đế vẫn cảm thấy buồn rầu và phẫn nộ khó mà kiềm nổi. buồn rầu vớibiểu hiện của Phạm Nhàn, phẫn nộ về lão chó mực Trần Bình Bình tuy đã chếtnhưng vẫn dễ dàng cướp đoạt trái tim đứa con trai mà mình thương yêu nhất.Giống như nữ nhân đã chết đi từ nhiều năm trước.Hoàng đế im lặng một hồi lâu, vết thương luôn bị ngài cưỡng chế cũng vìtâm thần dao động mà dần dần nứt rộng, máu tươi thấm ra từ ngực bụng ngàilên long bào bên ngoài, trông cực kỳ kinh tâm động phách.Ngài phất tay áo một cái, lạnh lùng rời khỏi bức thành hoàng cung.o O oDưới chân thành hoàng cung, Phạm Nhàn ôm Trần Bình Bình rời khỏi cáibục gỗ nhỏ ngập tràn nước mưa, đi về phía tây quảng trường, bước đi vô cùngchậm chạp và nặng nề, cho đến lúc này, y vẫn chẳng thèm liếc nhìn lên trêntường thành hoàng cung.Bệ hạ đã lui, trên đời này không ai dám ngăn trước mặt Phạm Nhàn, mọingười tự động lùi ra một lối đi, đám đông như mặt biển bị gươm chém mở, sóngdần nổi lên, mở ra một lối có thể nhìn thấy đá ngầm.Trong cơn mưa, Phạm Nhàn ôm Trần Bình Bình rời đi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai trận mưa đầu thu đột ngột đến, đột ngột đi, mang theo một mùi vị kỳ lạ,tựa như trận mưa thứ nhất chỉ để chào đón Trần Bình Bình trở về, trận thứ haiđể tiễn đưa ông đi. Sau khi mọi chuyện trước hoàng cung đã kết thúc, cơn mưaào ào bỗng ngừng hẳn, mây đen trên trời bị thổi tán, lộ ra bầu trời cao vời vợi.Ngoài hơi ẩm trên đường phố và gạc hđá, mọi thứ đều trở lại bình thường.Dân kinh đô sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này không ai dámbàn tán gì, im lặng tản đi khắp các ngả. Những quan lại trước cửa cung quaysang nhìn nhau, thật sự không biết phải làm gì tiếp theo. Bệ hạ đã về cung, TiểuCông gia ôm thi thể lão Viện trưởng ra đi, dòng nước mưa tràn ngập đất cũngkhông giúp họ nảy ra ý tưởng gì, khiến bọn họ cũng rất bối rối.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑