Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1835: Lại vô đề 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cánh cửa Thái Bình biệt viện mở ra, Phạm Nhàn không đoái hoài đám tùytùng, bước vào cửa một cách trang nghiêm. Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửalớn đóng sầm sau lưng y. Đám viên chức Giám Sát viện lập tức tản ra, nắm giữcác vị trí then chốt ở đầu cầu, cảnh giác nhìn ngó bốn phía.Một lúc sau, tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng ngựa hí vang lên, hàng trămkỵ binh màu đen mệt mỏi rũ rượi theo đường lớn bên sông Lưu Tinh chạy tới.Tiếp đó, tiếng vó ngựa như sấm dội vang lên rồi ngừng hẳn ở nơi xa hơnmột chút. Không rõ là quân phòng vệ hay cấm quân.Cuối cùng, một chiếc xe ngựa đen đi đến, dừng bên kia cầu. Từ trên xe cómột người mặt lạnh như băng bước xuống, chính là Ngôn Băng Vân. Hắnkhông bước qua cầu, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cổng biệt viện.Những người theo Phạm Nhàn vào Thái Bình biệt viện, ngoài một số thànhviên Khải Niên tiểu tổ, phần lớn đều là quan viên Nhất Xử. Với sự giúp đỡ từtrong cung, Ngôn Băng Vân tạm thời khống chế được tình hình tòa kiến trúc uám của Giám Sát viện, nhưng vẫn không cách nào kiểm soát hết Bát Đại Xử,nhất là Nhất Xử.Phạm Nhàn ngày xưa một mình oai phong lẫm liệt đến thế nào, quan lạiNhất Xử đều xem Phạm Nhàn như tổ tông, hôm nay màn kịch lớn trước cungđình kết thúc, Phạm Nhàn ôm thi thể Trần Bình Bình rời khỏi quảng trườngtrước cung điện không bao lâu, quan lại Nhất Xử đã đưa cỗ xe ngựa màu đen tớiđón tiếp y.Ngôn Băng Vân nhíu mày, nhìn đồng liêu bên kia cầu. Việc Phạm Nhàn cóuy thế cao trong viện, nhất là ở Nhất Xử không khiến hắn cảm thấy lạ, chỉ thấykỳ lạ là Hoàng đế bệ hạ cũng phái người theo dõi Nhất Xử, tin tức không thôngsuốt, Phạm Nhàn vừa mới trở lại kinh đô, các quan Nhất Xử làm sao biết được?Lại còn tiếp ứng y đúng lúc, thật khó hiểu.Ngôn Băng Vân không biết trong Phạm phủ có vị thiếu phu nhân trẻ tuổi,sau khi tin Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế truyền ra, đã lập tức phản ứng, côđã sớm chuẩn bị cho phu quân, thường xuyên bí mật liên lạc với Nhất Xử. KhiPhạm Nhàn một mình xông vào pháp trường, Nhất Xử đã bắt đầu hành động.Còn về vài trăm kỵ binh mệt mỏi nhưng vẫn đáng gờm kia, đã nhận lệnh củaPhạm Nhàn từ trước, tập hợp tại Thái Bình biệt viện. Trước khi vào kinh PhạmNhàn đã tính rõ, dù có cứu được lão thọt hay không, bọn họ cũng cần gặp nhauở Thái Bình biệt viện.Ngôn Băng Vân đứng im lìm trên cầu một hồi lâu, chỉnh lại quan phục ướtát, một mình bước tới cầu. Tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng, cuối cùng ôngtới bên kia cầu, dưới ánh mắt cảnh giác căm thù khinh bỉ của quan lại Nhất Xử,cúi đầu nói: "Tứ Xử Ngôn Băng Vân, xin cầu kiến Viện trưởng."o O oPhạm Nhàn không biết lúc này Ngôn Băng Vân đã xuất hiện bên ngoài TháiBình biệt viện, nhưng có thể đoán chắc hẳn sẽ có người đến gặp mình, khuyêncan mình, thậm chí có thể biết chính xác, từ lúc mình từng bước đi ra khỏi kinhđô, không biết bao nhiêu người đi theo sau lưng, không biết bao nhiêu tinh binhKhánh Quốc lúc này tập trung bên ngoài Thái Bình biệt viện, chờ đợi lờikhuyên thành công...hay không thành công, đây đều là ý chỉ của Hoàng đế lãotử hay chăng?Nhưng y không suy nghĩ những điều đó, cũng lười suy nghĩ những điều đó,chỉ cảm thấy mình rất mệt mỏi, kiệt sức, trong người rỗng tuếch, dòng chân khíngày thường sung mãn như núi sông, dường như đều tuôn ra theo tiếng khócthảm thiết lúc nãy, trọc khí trong lồng ngực phun ra, chân khí cũng phát tiết, chỉcòn lại sự trống rỗng.Phạm Nhàn cảm thấy bước chân mình chưa bao giờ nặng nề đến thế, thânthể chưa bao giờ yếu đuối như bây giờ, ông lão trong vòng tay dù nhẹ tênh màsao càng lúc càng nặng thêm? Nặng đến nỗi y sắp ôm không nổi.Lọn mai hơi ướt rủ trên trán, y bế Trần Bình Bình đi qua thảm cỏ hoa, quagốc cây non, đi qua mặt hồ nhỏ vây quanh, tới một nơi thanh vắng.Trên tường có hoa, y nhẹ nhàng hái một đoá hoa vàng nhỏ đang vươn mìnhnở rộ. Sau đó y vươn tay ấn nhẹ vào một góc tường hoa, chỉ nghe có vài tiếngkêu lạo xạo, mặt đất dần xuất hiện một cái cửa hầm, có bậc thang dẫn xuốngphía dưới, cũng không quá sâu, lúc này ánh mặt trời vẫn chiếu rọi xuống nền đáphẳng khô bên dưới.Trong Thái Bình biệt viện có mật thất, chắc chắn đối với những người xưakia không phải là bí mật gì, ngay cả Trưởng công chúa hồi đó còn nhỏ cũngtừng tìm thấy một cái ở trong biệt viện. Sau biến cố của Diệp gia năm đó,Hoàng đế cũng từng đến biệt viện để tìm kiếm manh mối về chiếc rương, nhưngngài không tìm thấy, cộng thêm tâm lý khác thường với cái viện này nên khôngbao giờ trở lại đây nữa.Còn đối với Phạm Nhàn, đường hầm kia rất quen thuộc, bởi vì nhiều nămtrước sau khi mở chiếc rương đó ra, Ngũ Trúc thúc đã từng đưa y đến Thái Bìnhbiệt viện, dọc theo đường hầm này xuống tận dưới, tìm thấy viên đạn mà câygậy cời lò kia cần nhất.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cánh cửa Thái Bình biệt viện mở ra, Phạm Nhàn không đoái hoài đám tùy

tùng, bước vào cửa một cách trang nghiêm. Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa

lớn đóng sầm sau lưng y. Đám viên chức Giám Sát viện lập tức tản ra, nắm giữ

các vị trí then chốt ở đầu cầu, cảnh giác nhìn ngó bốn phía.

Một lúc sau, tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng ngựa hí vang lên, hàng trăm

kỵ binh màu đen mệt mỏi rũ rượi theo đường lớn bên sông Lưu Tinh chạy tới.

Tiếp đó, tiếng vó ngựa như sấm dội vang lên rồi ngừng hẳn ở nơi xa hơn

một chút. Không rõ là quân phòng vệ hay cấm quân.

Cuối cùng, một chiếc xe ngựa đen đi đến, dừng bên kia cầu. Từ trên xe có

một người mặt lạnh như băng bước xuống, chính là Ngôn Băng Vân. Hắn

không bước qua cầu, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cổng biệt viện.

Những người theo Phạm Nhàn vào Thái Bình biệt viện, ngoài một số thành

viên Khải Niên tiểu tổ, phần lớn đều là quan viên Nhất Xử. Với sự giúp đỡ từ

trong cung, Ngôn Băng Vân tạm thời khống chế được tình hình tòa kiến trúc u

ám của Giám Sát viện, nhưng vẫn không cách nào kiểm soát hết Bát Đại Xử,

nhất là Nhất Xử.

Phạm Nhàn ngày xưa một mình oai phong lẫm liệt đến thế nào, quan lại

Nhất Xử đều xem Phạm Nhàn như tổ tông, hôm nay màn kịch lớn trước cung

đình kết thúc, Phạm Nhàn ôm thi thể Trần Bình Bình rời khỏi quảng trường

trước cung điện không bao lâu, quan lại Nhất Xử đã đưa cỗ xe ngựa màu đen tới

đón tiếp y.

Ngôn Băng Vân nhíu mày, nhìn đồng liêu bên kia cầu. Việc Phạm Nhàn có

uy thế cao trong viện, nhất là ở Nhất Xử không khiến hắn cảm thấy lạ, chỉ thấy

kỳ lạ là Hoàng đế bệ hạ cũng phái người theo dõi Nhất Xử, tin tức không thông

suốt, Phạm Nhàn vừa mới trở lại kinh đô, các quan Nhất Xử làm sao biết được?

Lại còn tiếp ứng y đúng lúc, thật khó hiểu.

Ngôn Băng Vân không biết trong Phạm phủ có vị thiếu phu nhân trẻ tuổi,

sau khi tin Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế truyền ra, đã lập tức phản ứng, cô

đã sớm chuẩn bị cho phu quân, thường xuyên bí mật liên lạc với Nhất Xử. Khi

Phạm Nhàn một mình xông vào pháp trường, Nhất Xử đã bắt đầu hành động.

Còn về vài trăm kỵ binh mệt mỏi nhưng vẫn đáng gờm kia, đã nhận lệnh của

Phạm Nhàn từ trước, tập hợp tại Thái Bình biệt viện. Trước khi vào kinh Phạm

Nhàn đã tính rõ, dù có cứu được lão thọt hay không, bọn họ cũng cần gặp nhau

ở Thái Bình biệt viện.

Ngôn Băng Vân đứng im lìm trên cầu một hồi lâu, chỉnh lại quan phục ướt

át, một mình bước tới cầu. Tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng, cuối cùng ông

tới bên kia cầu, dưới ánh mắt cảnh giác căm thù khinh bỉ của quan lại Nhất Xử,

cúi đầu nói: "Tứ Xử Ngôn Băng Vân, xin cầu kiến Viện trưởng."

o O o

Phạm Nhàn không biết lúc này Ngôn Băng Vân đã xuất hiện bên ngoài Thái

Bình biệt viện, nhưng có thể đoán chắc hẳn sẽ có người đến gặp mình, khuyên

can mình, thậm chí có thể biết chính xác, từ lúc mình từng bước đi ra khỏi kinh

đô, không biết bao nhiêu người đi theo sau lưng, không biết bao nhiêu tinh binh

Khánh Quốc lúc này tập trung bên ngoài Thái Bình biệt viện, chờ đợi lời

khuyên thành công...hay không thành công, đây đều là ý chỉ của Hoàng đế lão

tử hay chăng?

Nhưng y không suy nghĩ những điều đó, cũng lười suy nghĩ những điều đó,

chỉ cảm thấy mình rất mệt mỏi, kiệt sức, trong người rỗng tuếch, dòng chân khí

ngày thường sung mãn như núi sông, dường như đều tuôn ra theo tiếng khóc

thảm thiết lúc nãy, trọc khí trong lồng ngực phun ra, chân khí cũng phát tiết, chỉ

còn lại sự trống rỗng.

Phạm Nhàn cảm thấy bước chân mình chưa bao giờ nặng nề đến thế, thân

thể chưa bao giờ yếu đuối như bây giờ, ông lão trong vòng tay dù nhẹ tênh mà

sao càng lúc càng nặng thêm? Nặng đến nỗi y sắp ôm không nổi.

Lọn mai hơi ướt rủ trên trán, y bế Trần Bình Bình đi qua thảm cỏ hoa, qua

gốc cây non, đi qua mặt hồ nhỏ vây quanh, tới một nơi thanh vắng.

Trên tường có hoa, y nhẹ nhàng hái một đoá hoa vàng nhỏ đang vươn mình

nở rộ. Sau đó y vươn tay ấn nhẹ vào một góc tường hoa, chỉ nghe có vài tiếng

kêu lạo xạo, mặt đất dần xuất hiện một cái cửa hầm, có bậc thang dẫn xuống

phía dưới, cũng không quá sâu, lúc này ánh mặt trời vẫn chiếu rọi xuống nền đá

phẳng khô bên dưới.

Trong Thái Bình biệt viện có mật thất, chắc chắn đối với những người xưa

kia không phải là bí mật gì, ngay cả Trưởng công chúa hồi đó còn nhỏ cũng

từng tìm thấy một cái ở trong biệt viện. Sau biến cố của Diệp gia năm đó,

Hoàng đế cũng từng đến biệt viện để tìm kiếm manh mối về chiếc rương, nhưng

ngài không tìm thấy, cộng thêm tâm lý khác thường với cái viện này nên không

bao giờ trở lại đây nữa.

Còn đối với Phạm Nhàn, đường hầm kia rất quen thuộc, bởi vì nhiều năm

trước sau khi mở chiếc rương đó ra, Ngũ Trúc thúc đã từng đưa y đến Thái Bình

biệt viện, dọc theo đường hầm này xuống tận dưới, tìm thấy viên đạn mà cây

gậy cời lò kia cần nhất.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cánh cửa Thái Bình biệt viện mở ra, Phạm Nhàn không đoái hoài đám tùytùng, bước vào cửa một cách trang nghiêm. Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửalớn đóng sầm sau lưng y. Đám viên chức Giám Sát viện lập tức tản ra, nắm giữcác vị trí then chốt ở đầu cầu, cảnh giác nhìn ngó bốn phía.Một lúc sau, tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng ngựa hí vang lên, hàng trămkỵ binh màu đen mệt mỏi rũ rượi theo đường lớn bên sông Lưu Tinh chạy tới.Tiếp đó, tiếng vó ngựa như sấm dội vang lên rồi ngừng hẳn ở nơi xa hơnmột chút. Không rõ là quân phòng vệ hay cấm quân.Cuối cùng, một chiếc xe ngựa đen đi đến, dừng bên kia cầu. Từ trên xe cómột người mặt lạnh như băng bước xuống, chính là Ngôn Băng Vân. Hắnkhông bước qua cầu, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cổng biệt viện.Những người theo Phạm Nhàn vào Thái Bình biệt viện, ngoài một số thànhviên Khải Niên tiểu tổ, phần lớn đều là quan viên Nhất Xử. Với sự giúp đỡ từtrong cung, Ngôn Băng Vân tạm thời khống chế được tình hình tòa kiến trúc uám của Giám Sát viện, nhưng vẫn không cách nào kiểm soát hết Bát Đại Xử,nhất là Nhất Xử.Phạm Nhàn ngày xưa một mình oai phong lẫm liệt đến thế nào, quan lạiNhất Xử đều xem Phạm Nhàn như tổ tông, hôm nay màn kịch lớn trước cungđình kết thúc, Phạm Nhàn ôm thi thể Trần Bình Bình rời khỏi quảng trườngtrước cung điện không bao lâu, quan lại Nhất Xử đã đưa cỗ xe ngựa màu đen tớiđón tiếp y.Ngôn Băng Vân nhíu mày, nhìn đồng liêu bên kia cầu. Việc Phạm Nhàn cóuy thế cao trong viện, nhất là ở Nhất Xử không khiến hắn cảm thấy lạ, chỉ thấykỳ lạ là Hoàng đế bệ hạ cũng phái người theo dõi Nhất Xử, tin tức không thôngsuốt, Phạm Nhàn vừa mới trở lại kinh đô, các quan Nhất Xử làm sao biết được?Lại còn tiếp ứng y đúng lúc, thật khó hiểu.Ngôn Băng Vân không biết trong Phạm phủ có vị thiếu phu nhân trẻ tuổi,sau khi tin Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế truyền ra, đã lập tức phản ứng, côđã sớm chuẩn bị cho phu quân, thường xuyên bí mật liên lạc với Nhất Xử. KhiPhạm Nhàn một mình xông vào pháp trường, Nhất Xử đã bắt đầu hành động.Còn về vài trăm kỵ binh mệt mỏi nhưng vẫn đáng gờm kia, đã nhận lệnh củaPhạm Nhàn từ trước, tập hợp tại Thái Bình biệt viện. Trước khi vào kinh PhạmNhàn đã tính rõ, dù có cứu được lão thọt hay không, bọn họ cũng cần gặp nhauở Thái Bình biệt viện.Ngôn Băng Vân đứng im lìm trên cầu một hồi lâu, chỉnh lại quan phục ướtát, một mình bước tới cầu. Tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng, cuối cùng ôngtới bên kia cầu, dưới ánh mắt cảnh giác căm thù khinh bỉ của quan lại Nhất Xử,cúi đầu nói: "Tứ Xử Ngôn Băng Vân, xin cầu kiến Viện trưởng."o O oPhạm Nhàn không biết lúc này Ngôn Băng Vân đã xuất hiện bên ngoài TháiBình biệt viện, nhưng có thể đoán chắc hẳn sẽ có người đến gặp mình, khuyêncan mình, thậm chí có thể biết chính xác, từ lúc mình từng bước đi ra khỏi kinhđô, không biết bao nhiêu người đi theo sau lưng, không biết bao nhiêu tinh binhKhánh Quốc lúc này tập trung bên ngoài Thái Bình biệt viện, chờ đợi lờikhuyên thành công...hay không thành công, đây đều là ý chỉ của Hoàng đế lãotử hay chăng?Nhưng y không suy nghĩ những điều đó, cũng lười suy nghĩ những điều đó,chỉ cảm thấy mình rất mệt mỏi, kiệt sức, trong người rỗng tuếch, dòng chân khíngày thường sung mãn như núi sông, dường như đều tuôn ra theo tiếng khócthảm thiết lúc nãy, trọc khí trong lồng ngực phun ra, chân khí cũng phát tiết, chỉcòn lại sự trống rỗng.Phạm Nhàn cảm thấy bước chân mình chưa bao giờ nặng nề đến thế, thânthể chưa bao giờ yếu đuối như bây giờ, ông lão trong vòng tay dù nhẹ tênh màsao càng lúc càng nặng thêm? Nặng đến nỗi y sắp ôm không nổi.Lọn mai hơi ướt rủ trên trán, y bế Trần Bình Bình đi qua thảm cỏ hoa, quagốc cây non, đi qua mặt hồ nhỏ vây quanh, tới một nơi thanh vắng.Trên tường có hoa, y nhẹ nhàng hái một đoá hoa vàng nhỏ đang vươn mìnhnở rộ. Sau đó y vươn tay ấn nhẹ vào một góc tường hoa, chỉ nghe có vài tiếngkêu lạo xạo, mặt đất dần xuất hiện một cái cửa hầm, có bậc thang dẫn xuốngphía dưới, cũng không quá sâu, lúc này ánh mặt trời vẫn chiếu rọi xuống nền đáphẳng khô bên dưới.Trong Thái Bình biệt viện có mật thất, chắc chắn đối với những người xưakia không phải là bí mật gì, ngay cả Trưởng công chúa hồi đó còn nhỏ cũngtừng tìm thấy một cái ở trong biệt viện. Sau biến cố của Diệp gia năm đó,Hoàng đế cũng từng đến biệt viện để tìm kiếm manh mối về chiếc rương, nhưngngài không tìm thấy, cộng thêm tâm lý khác thường với cái viện này nên khôngbao giờ trở lại đây nữa.Còn đối với Phạm Nhàn, đường hầm kia rất quen thuộc, bởi vì nhiều nămtrước sau khi mở chiếc rương đó ra, Ngũ Trúc thúc đã từng đưa y đến Thái Bìnhbiệt viện, dọc theo đường hầm này xuống tận dưới, tìm thấy viên đạn mà câygậy cời lò kia cần nhất.

Chương 1835: Lại vô đề 3