Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1842: Tuyết sơn trong mộng, máu loang trong chậu 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một ngày, Phạm Nhàn ngủ một giấc dài tới một ngày một đêm. Khi tỉnhdậy, y phát hiện trời đã lại về chiều, ánh tà dương nhợt nhạt lọt qua cửa sổ, phủmột màu khác lạ lên các sự vật quen thuộc trong phòng.Bên ngoài cửa sổ, tiếng của Uyển Nhi truyền vào, có vẻ như cô đang chỉ đạongười hầu làm việc gì đó. Phạm Nhàn không muốn làm phiền cô, vẫn nằm yêntrong chiếc chăn ấm áp, không có ý định rời giường. Có lẽ y biết rằng, một khibước ra khỏi chiếc chăn mềm mại này, y sẽ phải đối mặt với những chuyện đãxảy ra và sắp xảy ra.Y liếc nhìn, thấy bên giường treo một chiếc khăn, vươn tay kéo lại, nhẹnhàng lau sạch vết bẩn ở khóe mắt, sau đó nhìn xuống người mình, thấy sạch sẽ,có vẻ Uyển Nhi đã giúp y tắm rửa khi ngủ.Chỉ hai động tác đơn giản ấy cũng khiến cả người y nhức mỏi khó chịu, quảthật hành trình xa ngàn dặm, trận chiến ác liệt, nỗi đau ăn sâu vào xương tủy đãkhiến y suy yếu đến cùng cực. Chắc chắn không phải chỉ cần ngủ một giấc là cóthể hồi phục được.Phạm Nhàn nằm im trên giường, từ từ lưu chuyển hai luồng chân khí trongcơ thể, đặc biệt là pháp môn tự nhiên Thiên Nhất đạo để phục hồi nguyên khí. Ynhìn chằm chằm lên phía trên giường có thêu hoa văn phức tạp, thầm nghĩ đếnnam nhân trong cung, bây giờ đang nghĩ gì nhỉ?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một mảnh trắng xoá bao la, trời đất chỉ toàn tuyết trắng phau phau, khôngbiết sâu bao nhiêu, bình nguyên tuyết vươn tới chân trời, không biết rộng mấyngàn dặm. Ở cuối chân trời kia, đột ngột nhô lên một ngọn núi tuyết cực cao,xuyên thẳng lên tầng mây, như một thanh kiếm cắm ngược từ trời. Ngọn núituyết này cực cao, khiến người ta kinh ngạc, lòng sinh sợ hãi, không dám lạigần.Phạm Nhàn cúi nhìn xuống, thấy đôi chân trần của mình dẫm trên tuyết,nhưng kỳ lạ là không cảm thấy lạnh, chỉ cảm nhận rõ ràng được từng hạt tuyếtrơi. Y cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm về núi tuyết cao ngất phíatrước nhưng bị ánh sáng phản chiếu từ băng tuyết làm nhói hai mắt.Trời đất sáng chói, như thể trên bầu trời tuyết có chín mặt trời, Phạm Nhànkhông biết mình đã đi bao lâu trên vùng bình nguyên tuyết này, năm ngày? Sáungày? Bản thân y chưa ngủ, nhưng trời dường như cũng chẳng có ngày đêm ởnơi quỷ quái này."Lần trước khi tới đây, ban đầu luôn là ban đêm, sau khi trời sáng mớichuyển thành ban ngày."Một giọng nói ôn tồn vang lên bên tai Phạm Nhàn, y quay đầu lại nhìn, thấymột khuôn mặt đã lâu không gặp, gương mặt già nua ấy còn đỏ ửng khôngkhỏe, chỉ cần nhìn là biết đây là hậu quả của Ma Hoàng hoàn. Phạm Nhànnghiêng đầu, nhìn Tiếu Ân với vẻ quái dị, thầm nghĩ không phải ngươi đã chếtrồi sao? Sao lại xuất hiện trước mặt ta, còn nói chuyện rành rọt thế này?Y cảm thấy có phần kỳ lạ, nhưng trong tiềm thức có một sức mạnh khiến ykhông suy nghĩ về vấn đề kỳ quái này, mà rất thẳng thắn hỏi: "Thần Miếu ởtrong ngọn núi tuyết kia phải không?""Đúng vậy, đó chính là thánh địa của nhân gian, nơi phàm nhân không thểxâm phạm." Tiếu Ân thở dài một tiếng rồi khuôn mặt ấy tan thành vô số điểmsáng, rơi xuống mặt tuyết, biến mất không còn tăm hơi.Phạm Nhàn ngồi bệt xuống, dùng đôi bàn tay đỏ ửng đào bới trong tuyết,dường như muốn lôi Tiếu Ân đã khuất về hỏi thêm đôi điều, nhưng cho dù cóđào nửa ngày, hố tuyết càng lúc càng sâu mà vẫn không tìm thấy dấu vết gì,ngược lại bên hố tuyết ngày một sâu thoáng thấy một bóng người.Một tăng nhân mặc áo gai đội nón rộng vành đang ngồi bên hố tuyết, đôimắt trong veo như biển cả, lặng lẽ nhìn ngọn núi tuyết lớn."Giày của ngươi đâu rồi? Giày của ta đâu rồi?" Phạm Nhàn nhảy ra khỏi hốtuyết, liếc nhìn đôi chân trần lộ của mình rồi nhìn đôi chân trần của nhà sư, ánhmắt xuyên qua nón thấy cái đầu trọc lốc, cười nói: "Ta biết ngươi là Khổ Hà,ngươi từng đến Thần Miếu, ngươi và Tiếu Ân còn từng ăn thịt người."Khổ Hà ngồi trên tuyết mỉm cười, nói: "Thần Miếu chẳng thần thánh gì, chỉlà một ngôi miếu hoang thôi.""Nhưng người đời ai cũng biết ngươi hết sức tôn kính Thần Miếu, từng quỳtrên bậc thềm đá xanh suốt nhiều tháng, mới được trời ban tuyệt nghệ.""Nhưng ngươi biết chân tướng sự việc không phải như thế." Khổ Hà quayđầu lại, bình tĩnh nhìn Phạm Nhàn: "Trên đời này đâu có lực lượng bất khảchiến bại?"Nói xong, Khổ Hà biến mất, như chưa hề xuất hiện. Ngay nơi vừa biến mất,vị Kiếm Thánh thấp bé bỗng nhiên hiện ra, trừng đôi mắt to, tức giận gầm lênvới Phạm Nhàn: "Tro cốt của ta đâu? Tro cốt của ta đâu?"Phạm Nhàn cả kinh, lúc ấy mới nhớ ra mình dường như quên mất điều gìđó, mình hình như đã hứa với Tứ Cố Kiếm, nếu như đến Thần Miếu, sẽ mangtheo tro cốt của lão, rải lên bậc thềm đá của thần miếu, để lão có thể nhìn ngắmxem nhân vật phi thường nào ẩn mình trong miếu ấy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một ngày, Phạm Nhàn ngủ một giấc dài tới một ngày một đêm. Khi tỉnh
dậy, y phát hiện trời đã lại về chiều, ánh tà dương nhợt nhạt lọt qua cửa sổ, phủ
một màu khác lạ lên các sự vật quen thuộc trong phòng.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng của Uyển Nhi truyền vào, có vẻ như cô đang chỉ đạo
người hầu làm việc gì đó. Phạm Nhàn không muốn làm phiền cô, vẫn nằm yên
trong chiếc chăn ấm áp, không có ý định rời giường. Có lẽ y biết rằng, một khi
bước ra khỏi chiếc chăn mềm mại này, y sẽ phải đối mặt với những chuyện đã
xảy ra và sắp xảy ra.
Y liếc nhìn, thấy bên giường treo một chiếc khăn, vươn tay kéo lại, nhẹ
nhàng lau sạch vết bẩn ở khóe mắt, sau đó nhìn xuống người mình, thấy sạch sẽ,
có vẻ Uyển Nhi đã giúp y tắm rửa khi ngủ.
Chỉ hai động tác đơn giản ấy cũng khiến cả người y nhức mỏi khó chịu, quả
thật hành trình xa ngàn dặm, trận chiến ác liệt, nỗi đau ăn sâu vào xương tủy đã
khiến y suy yếu đến cùng cực. Chắc chắn không phải chỉ cần ngủ một giấc là có
thể hồi phục được.
Phạm Nhàn nằm im trên giường, từ từ lưu chuyển hai luồng chân khí trong
cơ thể, đặc biệt là pháp môn tự nhiên Thiên Nhất đạo để phục hồi nguyên khí. Y
nhìn chằm chằm lên phía trên giường có thêu hoa văn phức tạp, thầm nghĩ đến
nam nhân trong cung, bây giờ đang nghĩ gì nhỉ?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một mảnh trắng xoá bao la, trời đất chỉ toàn tuyết trắng phau phau, không
biết sâu bao nhiêu, bình nguyên tuyết vươn tới chân trời, không biết rộng mấy
ngàn dặm. Ở cuối chân trời kia, đột ngột nhô lên một ngọn núi tuyết cực cao,
xuyên thẳng lên tầng mây, như một thanh kiếm cắm ngược từ trời. Ngọn núi
tuyết này cực cao, khiến người ta kinh ngạc, lòng sinh sợ hãi, không dám lại
gần.
Phạm Nhàn cúi nhìn xuống, thấy đôi chân trần của mình dẫm trên tuyết,
nhưng kỳ lạ là không cảm thấy lạnh, chỉ cảm nhận rõ ràng được từng hạt tuyết
rơi. Y cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm về núi tuyết cao ngất phía
trước nhưng bị ánh sáng phản chiếu từ băng tuyết làm nhói hai mắt.
Trời đất sáng chói, như thể trên bầu trời tuyết có chín mặt trời, Phạm Nhàn
không biết mình đã đi bao lâu trên vùng bình nguyên tuyết này, năm ngày? Sáu
ngày? Bản thân y chưa ngủ, nhưng trời dường như cũng chẳng có ngày đêm ở
nơi quỷ quái này.
"Lần trước khi tới đây, ban đầu luôn là ban đêm, sau khi trời sáng mới
chuyển thành ban ngày."
Một giọng nói ôn tồn vang lên bên tai Phạm Nhàn, y quay đầu lại nhìn, thấy
một khuôn mặt đã lâu không gặp, gương mặt già nua ấy còn đỏ ửng không
khỏe, chỉ cần nhìn là biết đây là hậu quả của Ma Hoàng hoàn. Phạm Nhàn
nghiêng đầu, nhìn Tiếu Ân với vẻ quái dị, thầm nghĩ không phải ngươi đã chết
rồi sao? Sao lại xuất hiện trước mặt ta, còn nói chuyện rành rọt thế này?
Y cảm thấy có phần kỳ lạ, nhưng trong tiềm thức có một sức mạnh khiến y
không suy nghĩ về vấn đề kỳ quái này, mà rất thẳng thắn hỏi: "Thần Miếu ở
trong ngọn núi tuyết kia phải không?"
"Đúng vậy, đó chính là thánh địa của nhân gian, nơi phàm nhân không thể
xâm phạm." Tiếu Ân thở dài một tiếng rồi khuôn mặt ấy tan thành vô số điểm
sáng, rơi xuống mặt tuyết, biến mất không còn tăm hơi.
Phạm Nhàn ngồi bệt xuống, dùng đôi bàn tay đỏ ửng đào bới trong tuyết,
dường như muốn lôi Tiếu Ân đã khuất về hỏi thêm đôi điều, nhưng cho dù có
đào nửa ngày, hố tuyết càng lúc càng sâu mà vẫn không tìm thấy dấu vết gì,
ngược lại bên hố tuyết ngày một sâu thoáng thấy một bóng người.
Một tăng nhân mặc áo gai đội nón rộng vành đang ngồi bên hố tuyết, đôi
mắt trong veo như biển cả, lặng lẽ nhìn ngọn núi tuyết lớn.
"Giày của ngươi đâu rồi? Giày của ta đâu rồi?" Phạm Nhàn nhảy ra khỏi hố
tuyết, liếc nhìn đôi chân trần lộ của mình rồi nhìn đôi chân trần của nhà sư, ánh
mắt xuyên qua nón thấy cái đầu trọc lốc, cười nói: "Ta biết ngươi là Khổ Hà,
ngươi từng đến Thần Miếu, ngươi và Tiếu Ân còn từng ăn thịt người."
Khổ Hà ngồi trên tuyết mỉm cười, nói: "Thần Miếu chẳng thần thánh gì, chỉ
là một ngôi miếu hoang thôi."
"Nhưng người đời ai cũng biết ngươi hết sức tôn kính Thần Miếu, từng quỳ
trên bậc thềm đá xanh suốt nhiều tháng, mới được trời ban tuyệt nghệ."
"Nhưng ngươi biết chân tướng sự việc không phải như thế." Khổ Hà quay
đầu lại, bình tĩnh nhìn Phạm Nhàn: "Trên đời này đâu có lực lượng bất khả
chiến bại?"
Nói xong, Khổ Hà biến mất, như chưa hề xuất hiện. Ngay nơi vừa biến mất,
vị Kiếm Thánh thấp bé bỗng nhiên hiện ra, trừng đôi mắt to, tức giận gầm lên
với Phạm Nhàn: "Tro cốt của ta đâu? Tro cốt của ta đâu?"
Phạm Nhàn cả kinh, lúc ấy mới nhớ ra mình dường như quên mất điều gì
đó, mình hình như đã hứa với Tứ Cố Kiếm, nếu như đến Thần Miếu, sẽ mang
theo tro cốt của lão, rải lên bậc thềm đá của thần miếu, để lão có thể nhìn ngắm
xem nhân vật phi thường nào ẩn mình trong miếu ấy.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một ngày, Phạm Nhàn ngủ một giấc dài tới một ngày một đêm. Khi tỉnhdậy, y phát hiện trời đã lại về chiều, ánh tà dương nhợt nhạt lọt qua cửa sổ, phủmột màu khác lạ lên các sự vật quen thuộc trong phòng.Bên ngoài cửa sổ, tiếng của Uyển Nhi truyền vào, có vẻ như cô đang chỉ đạongười hầu làm việc gì đó. Phạm Nhàn không muốn làm phiền cô, vẫn nằm yêntrong chiếc chăn ấm áp, không có ý định rời giường. Có lẽ y biết rằng, một khibước ra khỏi chiếc chăn mềm mại này, y sẽ phải đối mặt với những chuyện đãxảy ra và sắp xảy ra.Y liếc nhìn, thấy bên giường treo một chiếc khăn, vươn tay kéo lại, nhẹnhàng lau sạch vết bẩn ở khóe mắt, sau đó nhìn xuống người mình, thấy sạch sẽ,có vẻ Uyển Nhi đã giúp y tắm rửa khi ngủ.Chỉ hai động tác đơn giản ấy cũng khiến cả người y nhức mỏi khó chịu, quảthật hành trình xa ngàn dặm, trận chiến ác liệt, nỗi đau ăn sâu vào xương tủy đãkhiến y suy yếu đến cùng cực. Chắc chắn không phải chỉ cần ngủ một giấc là cóthể hồi phục được.Phạm Nhàn nằm im trên giường, từ từ lưu chuyển hai luồng chân khí trongcơ thể, đặc biệt là pháp môn tự nhiên Thiên Nhất đạo để phục hồi nguyên khí. Ynhìn chằm chằm lên phía trên giường có thêu hoa văn phức tạp, thầm nghĩ đếnnam nhân trong cung, bây giờ đang nghĩ gì nhỉ?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một mảnh trắng xoá bao la, trời đất chỉ toàn tuyết trắng phau phau, khôngbiết sâu bao nhiêu, bình nguyên tuyết vươn tới chân trời, không biết rộng mấyngàn dặm. Ở cuối chân trời kia, đột ngột nhô lên một ngọn núi tuyết cực cao,xuyên thẳng lên tầng mây, như một thanh kiếm cắm ngược từ trời. Ngọn núituyết này cực cao, khiến người ta kinh ngạc, lòng sinh sợ hãi, không dám lạigần.Phạm Nhàn cúi nhìn xuống, thấy đôi chân trần của mình dẫm trên tuyết,nhưng kỳ lạ là không cảm thấy lạnh, chỉ cảm nhận rõ ràng được từng hạt tuyếtrơi. Y cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm về núi tuyết cao ngất phíatrước nhưng bị ánh sáng phản chiếu từ băng tuyết làm nhói hai mắt.Trời đất sáng chói, như thể trên bầu trời tuyết có chín mặt trời, Phạm Nhànkhông biết mình đã đi bao lâu trên vùng bình nguyên tuyết này, năm ngày? Sáungày? Bản thân y chưa ngủ, nhưng trời dường như cũng chẳng có ngày đêm ởnơi quỷ quái này."Lần trước khi tới đây, ban đầu luôn là ban đêm, sau khi trời sáng mớichuyển thành ban ngày."Một giọng nói ôn tồn vang lên bên tai Phạm Nhàn, y quay đầu lại nhìn, thấymột khuôn mặt đã lâu không gặp, gương mặt già nua ấy còn đỏ ửng khôngkhỏe, chỉ cần nhìn là biết đây là hậu quả của Ma Hoàng hoàn. Phạm Nhànnghiêng đầu, nhìn Tiếu Ân với vẻ quái dị, thầm nghĩ không phải ngươi đã chếtrồi sao? Sao lại xuất hiện trước mặt ta, còn nói chuyện rành rọt thế này?Y cảm thấy có phần kỳ lạ, nhưng trong tiềm thức có một sức mạnh khiến ykhông suy nghĩ về vấn đề kỳ quái này, mà rất thẳng thắn hỏi: "Thần Miếu ởtrong ngọn núi tuyết kia phải không?""Đúng vậy, đó chính là thánh địa của nhân gian, nơi phàm nhân không thểxâm phạm." Tiếu Ân thở dài một tiếng rồi khuôn mặt ấy tan thành vô số điểmsáng, rơi xuống mặt tuyết, biến mất không còn tăm hơi.Phạm Nhàn ngồi bệt xuống, dùng đôi bàn tay đỏ ửng đào bới trong tuyết,dường như muốn lôi Tiếu Ân đã khuất về hỏi thêm đôi điều, nhưng cho dù cóđào nửa ngày, hố tuyết càng lúc càng sâu mà vẫn không tìm thấy dấu vết gì,ngược lại bên hố tuyết ngày một sâu thoáng thấy một bóng người.Một tăng nhân mặc áo gai đội nón rộng vành đang ngồi bên hố tuyết, đôimắt trong veo như biển cả, lặng lẽ nhìn ngọn núi tuyết lớn."Giày của ngươi đâu rồi? Giày của ta đâu rồi?" Phạm Nhàn nhảy ra khỏi hốtuyết, liếc nhìn đôi chân trần lộ của mình rồi nhìn đôi chân trần của nhà sư, ánhmắt xuyên qua nón thấy cái đầu trọc lốc, cười nói: "Ta biết ngươi là Khổ Hà,ngươi từng đến Thần Miếu, ngươi và Tiếu Ân còn từng ăn thịt người."Khổ Hà ngồi trên tuyết mỉm cười, nói: "Thần Miếu chẳng thần thánh gì, chỉlà một ngôi miếu hoang thôi.""Nhưng người đời ai cũng biết ngươi hết sức tôn kính Thần Miếu, từng quỳtrên bậc thềm đá xanh suốt nhiều tháng, mới được trời ban tuyệt nghệ.""Nhưng ngươi biết chân tướng sự việc không phải như thế." Khổ Hà quayđầu lại, bình tĩnh nhìn Phạm Nhàn: "Trên đời này đâu có lực lượng bất khảchiến bại?"Nói xong, Khổ Hà biến mất, như chưa hề xuất hiện. Ngay nơi vừa biến mất,vị Kiếm Thánh thấp bé bỗng nhiên hiện ra, trừng đôi mắt to, tức giận gầm lênvới Phạm Nhàn: "Tro cốt của ta đâu? Tro cốt của ta đâu?"Phạm Nhàn cả kinh, lúc ấy mới nhớ ra mình dường như quên mất điều gìđó, mình hình như đã hứa với Tứ Cố Kiếm, nếu như đến Thần Miếu, sẽ mangtheo tro cốt của lão, rải lên bậc thềm đá của thần miếu, để lão có thể nhìn ngắmxem nhân vật phi thường nào ẩn mình trong miếu ấy.