Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1850: Rửa tay cách chức 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Nếu người thật sự đủ nhẫn tâm giết chàng, làm sao còn bận tâm đến bất cứđiều gì khác trên đời? Hoàng đế bệ hạ, cho dù cả thiên hạ quay lưng lại vớingười, người vẫn có quyền lực và sức mạnh để chinh phục lại thiên hạ. Huốnghồ chàng chỉ có thể khiến thiên hạ của người thêm vài vết sẹo khó có thể chữalành mà thôi."Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của y, thở dài: "Đừngvì lo lắng cho thiếp hay vì suy nghĩ cho con cái, dù làm việc gì cũng phải nghĩnhiều hơn về bản thân chàng."Phạm Nhàn im lặng, phải thừa nhận dù bản thân là người hiểu Hoàng đế lãotử nhất, về mặt tâm lý tư duy, thê tử sống bên Hoàng đế từ nhỏ lại nắm rõ hơnmột chút."Thôi không nói những chuyện đó nữa, chút nữa khi thuốc cỏ lau tới nàngphải uống nóng đấy nhé." Phạm Nhàn gượng cười. Những năm qua bệnh tìnhUyển Nhi rất ổn định, ngoài thuốc của Phí tiên sinh và Phạm Nhàn, công lao lớnnhất là nồi thuốc cỏ lau Bắc Hải.Nói tới đây, Phạm Nhàn chợt nhớ tới Bắc Hải, nhớ tới những lá cỏ lau châmvào da người đau nhói, nhớ tới người con gái đã lâu không gặp, không biết giờđang ở Tây Hồ ra sao? Lý do nhớ tới Hải Đường Đóa Đóa là vì sau cuộc đốithoại kia, Phạm Nhàn đã rõ mình cần làm gì.Uyển Nhi nói đúng, muốn tiêu diệt ai đó thì phải tiêu diệt thể xác người đó.Phạm Nhàn nhắm mắt suy ngẫm, làm thế nào để làm tan chảy ngọn ngươi núibăng khổng lồ vạn năm kia? Làm thế nào đánh bại một Đại tông sư? HảiĐường? Hay Thập Tam Lang? Hay... chính mình? Hay là trên đời này đã chẳngcòn ai làm được điều đó?Phạm Nhàn bắt đầu nhớ Ngũ Trúc thúc, không phải vì nhớ cây dùi sắt bênngười hắn, mà chỉ vì trong khoảnh khắc tâm hồn mờ mịt, vô thức nhớ tới ngườithân thiết nhất.o O oNgày thứ hai, cổng chính Phạm phủ mở toang, tai mắt triều đình phái tới lạibao trùm khắp những nơi tối tăm xung quanh con phố lớn phía nam thành. Cóvẻ như vị Hoàng đế trong cung biết rất rõ đứa con tư sinh của mình đang nghĩgì, đang thăm dò điều gì, chỉ im lặng ngồi trong Ngự Thư phòng, dùng bất biếnứng vạn biến, mài mòn thời gian của Phạm Nhàn, từ từ đun nóng nồi nước lêntừng chút một.Khúc củi lớn nằm dưới đáy nồi chính là ý chỉ của bệ hạ mà Đới công côngtruyền tới sáng nay.Nghe giọng nói quen thuộc kia, Phạm Nhàn mặc bộ bộ quan phục màu đenquỳ gối trong đại sảnh, ánh mắt lóe lên hào quang bình tĩnh như đã dự liệu từtrước."Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết... cách chức Viện trưởng GiámSát viện của Phạm Nhàn, lệnh quay về phủ tĩnh tâm suy ngẫm lỗi lầm, khâmthử, khâm thử!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Các hạ nhân, nha hoàn trong Phạm phủ nghe rõ ý chỉ này, chỉ cảm như sétđánh, rung chuyển cả Phạm phủ, mọi người quỳ ngoài sảnh tái mặt, kinh hãi, lolắng cho thiếu gia.Không chỉ bọn họ, mà cả các quan lại, dân chúng kinh đô đều rõ nền tảngquyền lực trong tay Tiểu Phạm đại nhân là gì. Nhưng lệnh cách chức của bệ hạnhư muốn chặt đứt gốc rễ Tiểu Phạm đại nhân. Có điều, Phạm Nhàn vẫn bìnhtĩnh quỳ đó nghe chỉ, không lộ vẻ kinh ngạc hay đau buồn gì, bởi tất cả đều nằmtrong dự tính của y, giống như những gì y suy đoán trên giường hai ngày qua,trong thời gian này, bệ hạ sẽ dần dần tước bỏ những lớp quyền lực bảo vệ quanhngười y.Tính từ lúc gặp Vương Khải Niên trên đường từ Đông Di thành về kinh, chỉtrong vỏn vẹn mười ngày, Phạm Nhàn đã làm bao nhiêu chuyện đại nghịch bấtđạo. Hắc Kỵ hoành hành khắp châu quận, đã phạm đại kỵ. Hơn nữa, năm trămHắc Kỵ liên tục xông qua hơn mười quan ải khiến y mang tiếng xấu cực lớntrong triều đình. Chưa kể Phạm Nhàn xông vào kinh đô giết thống lĩnh ChánhDương môn, giết chết mấy cao thủ trên pháp trường trước mặt muôn dân...Từng việc đều là tội lỗi không thể tha thứ trong luật pháp Khánh Quốc, chodù là Phạm Nhàn cũng phải trả giá, bệ hạ đã rất khoan dung khi không tống yvào ngục. Nhưng sự khoan dung đó không thể dập tắt tin đồn và áp lực trongquan trường và dân gian. Lệnh cách chức hôm nay ngoài việc loại bỏ chức Việntrưởng Giám Sát viện của Phạm Nhàn, còn được xem là lời giải thích sơ bộ vớithiên hạ, và cách để bệ hạ phát tiết cơn thịnh nộ.Còn về sau trong cung sẽ có những lệnh nào, Phạm Nhàn sẽ hứng chịunhững đòn tấn công và mất mát nào, còn phụ thuộc vào cách ứng phó của PhạmNhàn cũng như dư luận trong giới quan lại và dân gian.Phạm Nhàn chất phácđứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ từ tay Đới công công,tùy ý giao lại cho môn khách thuộc hạ đứng phía sau sắp xếp, hoàn toàn khôngchăm chú đọc kỹ. Bởi vì trên thánh chỉ đã buộc tội y những điều rất thật, y cũngkhông chuẩn bị kiện cáo gì về những vấn đề này với hoàng cung.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Nếu người thật sự đủ nhẫn tâm giết chàng, làm sao còn bận tâm đến bất cứ

điều gì khác trên đời? Hoàng đế bệ hạ, cho dù cả thiên hạ quay lưng lại với

người, người vẫn có quyền lực và sức mạnh để chinh phục lại thiên hạ. Huống

hồ chàng chỉ có thể khiến thiên hạ của người thêm vài vết sẹo khó có thể chữa

lành mà thôi."

Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của y, thở dài: "Đừng

vì lo lắng cho thiếp hay vì suy nghĩ cho con cái, dù làm việc gì cũng phải nghĩ

nhiều hơn về bản thân chàng."

Phạm Nhàn im lặng, phải thừa nhận dù bản thân là người hiểu Hoàng đế lão

tử nhất, về mặt tâm lý tư duy, thê tử sống bên Hoàng đế từ nhỏ lại nắm rõ hơn

một chút.

"Thôi không nói những chuyện đó nữa, chút nữa khi thuốc cỏ lau tới nàng

phải uống nóng đấy nhé." Phạm Nhàn gượng cười. Những năm qua bệnh tình

Uyển Nhi rất ổn định, ngoài thuốc của Phí tiên sinh và Phạm Nhàn, công lao lớn

nhất là nồi thuốc cỏ lau Bắc Hải.

Nói tới đây, Phạm Nhàn chợt nhớ tới Bắc Hải, nhớ tới những lá cỏ lau châm

vào da người đau nhói, nhớ tới người con gái đã lâu không gặp, không biết giờ

đang ở Tây Hồ ra sao? Lý do nhớ tới Hải Đường Đóa Đóa là vì sau cuộc đối

thoại kia, Phạm Nhàn đã rõ mình cần làm gì.

Uyển Nhi nói đúng, muốn tiêu diệt ai đó thì phải tiêu diệt thể xác người đó.

Phạm Nhàn nhắm mắt suy ngẫm, làm thế nào để làm tan chảy ngọn ngươi núi

băng khổng lồ vạn năm kia? Làm thế nào đánh bại một Đại tông sư? Hải

Đường? Hay Thập Tam Lang? Hay... chính mình? Hay là trên đời này đã chẳng

còn ai làm được điều đó?

Phạm Nhàn bắt đầu nhớ Ngũ Trúc thúc, không phải vì nhớ cây dùi sắt bên

người hắn, mà chỉ vì trong khoảnh khắc tâm hồn mờ mịt, vô thức nhớ tới người

thân thiết nhất.

o O o

Ngày thứ hai, cổng chính Phạm phủ mở toang, tai mắt triều đình phái tới lại

bao trùm khắp những nơi tối tăm xung quanh con phố lớn phía nam thành. Có

vẻ như vị Hoàng đế trong cung biết rất rõ đứa con tư sinh của mình đang nghĩ

gì, đang thăm dò điều gì, chỉ im lặng ngồi trong Ngự Thư phòng, dùng bất biến

ứng vạn biến, mài mòn thời gian của Phạm Nhàn, từ từ đun nóng nồi nước lên

từng chút một.

Khúc củi lớn nằm dưới đáy nồi chính là ý chỉ của bệ hạ mà Đới công công

truyền tới sáng nay.

Nghe giọng nói quen thuộc kia, Phạm Nhàn mặc bộ bộ quan phục màu đen

quỳ gối trong đại sảnh, ánh mắt lóe lên hào quang bình tĩnh như đã dự liệu từ

trước.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết... cách chức Viện trưởng Giám

Sát viện của Phạm Nhàn, lệnh quay về phủ tĩnh tâm suy ngẫm lỗi lầm, khâm

thử, khâm thử!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Các hạ nhân, nha hoàn trong Phạm phủ nghe rõ ý chỉ này, chỉ cảm như sét

đánh, rung chuyển cả Phạm phủ, mọi người quỳ ngoài sảnh tái mặt, kinh hãi, lo

lắng cho thiếu gia.

Không chỉ bọn họ, mà cả các quan lại, dân chúng kinh đô đều rõ nền tảng

quyền lực trong tay Tiểu Phạm đại nhân là gì. Nhưng lệnh cách chức của bệ hạ

như muốn chặt đứt gốc rễ Tiểu Phạm đại nhân. Có điều, Phạm Nhàn vẫn bình

tĩnh quỳ đó nghe chỉ, không lộ vẻ kinh ngạc hay đau buồn gì, bởi tất cả đều nằm

trong dự tính của y, giống như những gì y suy đoán trên giường hai ngày qua,

trong thời gian này, bệ hạ sẽ dần dần tước bỏ những lớp quyền lực bảo vệ quanh

người y.

Tính từ lúc gặp Vương Khải Niên trên đường từ Đông Di thành về kinh, chỉ

trong vỏn vẹn mười ngày, Phạm Nhàn đã làm bao nhiêu chuyện đại nghịch bất

đạo. Hắc Kỵ hoành hành khắp châu quận, đã phạm đại kỵ. Hơn nữa, năm trăm

Hắc Kỵ liên tục xông qua hơn mười quan ải khiến y mang tiếng xấu cực lớn

trong triều đình. Chưa kể Phạm Nhàn xông vào kinh đô giết thống lĩnh Chánh

Dương môn, giết chết mấy cao thủ trên pháp trường trước mặt muôn dân...

Từng việc đều là tội lỗi không thể tha thứ trong luật pháp Khánh Quốc, cho

dù là Phạm Nhàn cũng phải trả giá, bệ hạ đã rất khoan dung khi không tống y

vào ngục. Nhưng sự khoan dung đó không thể dập tắt tin đồn và áp lực trong

quan trường và dân gian. Lệnh cách chức hôm nay ngoài việc loại bỏ chức Viện

trưởng Giám Sát viện của Phạm Nhàn, còn được xem là lời giải thích sơ bộ với

thiên hạ, và cách để bệ hạ phát tiết cơn thịnh nộ.

Còn về sau trong cung sẽ có những lệnh nào, Phạm Nhàn sẽ hứng chịu

những đòn tấn công và mất mát nào, còn phụ thuộc vào cách ứng phó của Phạm

Nhàn cũng như dư luận trong giới quan lại và dân gian.

Phạm Nhàn chất phácđứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ từ tay Đới công công,

tùy ý giao lại cho môn khách thuộc hạ đứng phía sau sắp xếp, hoàn toàn không

chăm chú đọc kỹ. Bởi vì trên thánh chỉ đã buộc tội y những điều rất thật, y cũng

không chuẩn bị kiện cáo gì về những vấn đề này với hoàng cung.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Nếu người thật sự đủ nhẫn tâm giết chàng, làm sao còn bận tâm đến bất cứđiều gì khác trên đời? Hoàng đế bệ hạ, cho dù cả thiên hạ quay lưng lại vớingười, người vẫn có quyền lực và sức mạnh để chinh phục lại thiên hạ. Huốnghồ chàng chỉ có thể khiến thiên hạ của người thêm vài vết sẹo khó có thể chữalành mà thôi."Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của y, thở dài: "Đừngvì lo lắng cho thiếp hay vì suy nghĩ cho con cái, dù làm việc gì cũng phải nghĩnhiều hơn về bản thân chàng."Phạm Nhàn im lặng, phải thừa nhận dù bản thân là người hiểu Hoàng đế lãotử nhất, về mặt tâm lý tư duy, thê tử sống bên Hoàng đế từ nhỏ lại nắm rõ hơnmột chút."Thôi không nói những chuyện đó nữa, chút nữa khi thuốc cỏ lau tới nàngphải uống nóng đấy nhé." Phạm Nhàn gượng cười. Những năm qua bệnh tìnhUyển Nhi rất ổn định, ngoài thuốc của Phí tiên sinh và Phạm Nhàn, công lao lớnnhất là nồi thuốc cỏ lau Bắc Hải.Nói tới đây, Phạm Nhàn chợt nhớ tới Bắc Hải, nhớ tới những lá cỏ lau châmvào da người đau nhói, nhớ tới người con gái đã lâu không gặp, không biết giờđang ở Tây Hồ ra sao? Lý do nhớ tới Hải Đường Đóa Đóa là vì sau cuộc đốithoại kia, Phạm Nhàn đã rõ mình cần làm gì.Uyển Nhi nói đúng, muốn tiêu diệt ai đó thì phải tiêu diệt thể xác người đó.Phạm Nhàn nhắm mắt suy ngẫm, làm thế nào để làm tan chảy ngọn ngươi núibăng khổng lồ vạn năm kia? Làm thế nào đánh bại một Đại tông sư? HảiĐường? Hay Thập Tam Lang? Hay... chính mình? Hay là trên đời này đã chẳngcòn ai làm được điều đó?Phạm Nhàn bắt đầu nhớ Ngũ Trúc thúc, không phải vì nhớ cây dùi sắt bênngười hắn, mà chỉ vì trong khoảnh khắc tâm hồn mờ mịt, vô thức nhớ tới ngườithân thiết nhất.o O oNgày thứ hai, cổng chính Phạm phủ mở toang, tai mắt triều đình phái tới lạibao trùm khắp những nơi tối tăm xung quanh con phố lớn phía nam thành. Cóvẻ như vị Hoàng đế trong cung biết rất rõ đứa con tư sinh của mình đang nghĩgì, đang thăm dò điều gì, chỉ im lặng ngồi trong Ngự Thư phòng, dùng bất biếnứng vạn biến, mài mòn thời gian của Phạm Nhàn, từ từ đun nóng nồi nước lêntừng chút một.Khúc củi lớn nằm dưới đáy nồi chính là ý chỉ của bệ hạ mà Đới công côngtruyền tới sáng nay.Nghe giọng nói quen thuộc kia, Phạm Nhàn mặc bộ bộ quan phục màu đenquỳ gối trong đại sảnh, ánh mắt lóe lên hào quang bình tĩnh như đã dự liệu từtrước."Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết... cách chức Viện trưởng GiámSát viện của Phạm Nhàn, lệnh quay về phủ tĩnh tâm suy ngẫm lỗi lầm, khâmthử, khâm thử!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Các hạ nhân, nha hoàn trong Phạm phủ nghe rõ ý chỉ này, chỉ cảm như sétđánh, rung chuyển cả Phạm phủ, mọi người quỳ ngoài sảnh tái mặt, kinh hãi, lolắng cho thiếu gia.Không chỉ bọn họ, mà cả các quan lại, dân chúng kinh đô đều rõ nền tảngquyền lực trong tay Tiểu Phạm đại nhân là gì. Nhưng lệnh cách chức của bệ hạnhư muốn chặt đứt gốc rễ Tiểu Phạm đại nhân. Có điều, Phạm Nhàn vẫn bìnhtĩnh quỳ đó nghe chỉ, không lộ vẻ kinh ngạc hay đau buồn gì, bởi tất cả đều nằmtrong dự tính của y, giống như những gì y suy đoán trên giường hai ngày qua,trong thời gian này, bệ hạ sẽ dần dần tước bỏ những lớp quyền lực bảo vệ quanhngười y.Tính từ lúc gặp Vương Khải Niên trên đường từ Đông Di thành về kinh, chỉtrong vỏn vẹn mười ngày, Phạm Nhàn đã làm bao nhiêu chuyện đại nghịch bấtđạo. Hắc Kỵ hoành hành khắp châu quận, đã phạm đại kỵ. Hơn nữa, năm trămHắc Kỵ liên tục xông qua hơn mười quan ải khiến y mang tiếng xấu cực lớntrong triều đình. Chưa kể Phạm Nhàn xông vào kinh đô giết thống lĩnh ChánhDương môn, giết chết mấy cao thủ trên pháp trường trước mặt muôn dân...Từng việc đều là tội lỗi không thể tha thứ trong luật pháp Khánh Quốc, chodù là Phạm Nhàn cũng phải trả giá, bệ hạ đã rất khoan dung khi không tống yvào ngục. Nhưng sự khoan dung đó không thể dập tắt tin đồn và áp lực trongquan trường và dân gian. Lệnh cách chức hôm nay ngoài việc loại bỏ chức Việntrưởng Giám Sát viện của Phạm Nhàn, còn được xem là lời giải thích sơ bộ vớithiên hạ, và cách để bệ hạ phát tiết cơn thịnh nộ.Còn về sau trong cung sẽ có những lệnh nào, Phạm Nhàn sẽ hứng chịunhững đòn tấn công và mất mát nào, còn phụ thuộc vào cách ứng phó của PhạmNhàn cũng như dư luận trong giới quan lại và dân gian.Phạm Nhàn chất phácđứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ từ tay Đới công công,tùy ý giao lại cho môn khách thuộc hạ đứng phía sau sắp xếp, hoàn toàn khôngchăm chú đọc kỹ. Bởi vì trên thánh chỉ đã buộc tội y những điều rất thật, y cũngkhông chuẩn bị kiện cáo gì về những vấn đề này với hoàng cung.

Chương 1850: Rửa tay cách chức 6