Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1868: Miếu có tên, người có bóng 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không phải ánh sáng trên bầu trời tối đi, cũng chẳng phải hai chữ vàng kiabỗng nhiên bị rỉ sét, mà là một cái bóng lơ lửng bay lên, che khuất phần nào hàoquang của hai chữ Khánh Miếu.Chỉ trong nháy mắt cái bóng đó đã xuyên qua tầng màn mưa, bay thẳng tớisau lưng tên tu sĩ đối diện với Phạm Nhàn. Sau đó cái bóng kỳ dị tách ra tứ chi,mọc ra một thanh kiếm.Xoẹt một tiếng, mũi kiếm như rắn độc đâm thẳng vào cổ tên khổ tu sĩ,xuyên thủng từ cổ họng ra phía sau, lưỡi kiếm sắc bén đã cắt đứt khí quản, thựcquản và động mạch của hắn...Tên khổ tu sĩ kêu lên một tiếng đứt quãng, không thốt nên lời, chỉ trừng mắtnhìn chằm chằm Phạm Nhàn. Trong đôi mắt xanh thẳm của hắn, con ngươikhông co lại, như muốn dùng ánh mắt giết chết Phạm Nhàn.Đúng lúc bóng ma rút kiếm ra, tay trái Phạm Nhàn vốn bất động nay gượnggạo giơ lên, đầu ngón tay khẽ móc, mũi nỏ trong tay áo bay ra, đâm sâu vào mắttrái của tên khổ tu sĩ kia, máu bắn tung tóe.Thân thể tên khổ tu sĩ này đã ngưng tụ công lực cả đời của hơn mười khổ tusĩ, vô cùng cường tráng hùng hậu, nhưng bị hai chiêu thức sát thủ tàn độc cùngđánh vào thân thể, cuối cùng vẫn giật mình một cái.Chính lúc đó, cánh tay trái Phạm Nhàn vặn vẹo kỳ dị, vai giật mạnh, lại thitriển Đại Phách Quan, hung hăng đập mạnh vào đuôi mũi nỏ, đập sâu vào đầutên khổ tu sĩ, mũi nỏ xuyên thấu, đoạn tuyệt mạng sống của hắn.Vù một tiếng, màn mưa hỗn loạn, thân mình tên khổ tu sĩ vừa hi sinh chùngxuống, buông thõng đôi tay.Phạm Nhàn biến nắm đấm thành lòng bàn tay, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tên tu sĩ,cả người bay bổng lên, tay trái nắm lấy y phục của Ảnh Tử, dùng tốc độ nhanhnhất xé toạc màn mưa, thoát khỏi Khánh Miếu trong chớp mắt.o O oKể từ khi hai chữ vàng trên biển ngang sau cửa chính Khánh Miếu tối đi,đến lúc Ảnh Tử rút kiếm ra rồi Phạm Nhàn phi thân thoát khỏi vòng tròn mộtcách ngoạn mục, chỉ trong chớp mắt, Ảnh Tử vung kiếm hung tàn chưa dừngtay, song Phạm Nhàn không để cho kiếm khí của hắn ta xâm nhập cảnh giới hòahợp, cưỡng ép đi ngược chiều lại, cùng Ảnh Tử nắm tay nhau rời đi đầy tiêu sái.Lúc này, bọn khổ tu sĩ ngồi bất động dưới mưa mới hay biến cố xảy ra, bàntay vị khổ tu sĩ ở trung tâm đã buông thõng, không còn nhập thần, song vẫn bịđộng tiếp nhận truyền thụ của các sư huynh đệ, thân thể bỗng run lên hai cáitrên mặt đất ướt đẫm rồi im lặng ngã gục xuống.Bị lưỡi kiếm xuyên qua cổ họng, bị mũi tên của Phạm Nhàn đâm vào não,độc tố đã thấm vào tim, cuối cùng bị sức mạnh hòa hợp phản ngược. Không cònnghi ngờ gì nữa, vị khổ tu sĩ này đã chết, chết một cách rất thảm.Mưa đã to, đã loạn xạ, đánh ầm ầm xuống người những khổ tu sĩ, bọn họ imlặng nhìn xác đồng bọn nằm bất động, lát sau cúi đầu thi lễ rồi nhanh chóngnhảy ra khỏi Khánh Miếu, đuổi theo hai bóng người đang biến mất phía xa trênphố.Không biết bọn họ có tự hỏi rằng, nếu thiên ý thực sự là ý chỉ của ThầnMiếu, tại sao bọn họ phải cố gắng đến thế, thậm chí sẵn sàng hi sinh mình màvẫn không thể giết được Phạm Nhàn?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong cơn mưa thu xối xả, Phạm Nhàn cùng Ảnh Tử như hai bóng mờ chạytrong mưa, dưới mái hiên, trong bầu trời u ám, giữa phố xá vắng lặng. Nhưngsau khi rời Khánh Miếu không bao lâu, Phạm Nhàn đã cảm nhận được khí tứcđuổi theo phía sau rất rõ ràng.Khánh Miếu ở ngoại thành cách kinh đô ba dặm, vốn là nơi rất thanh vắng,thậm chí không có người qua lại, chung quanh cũng không có nhà dân để trú ẩn.Hôm nay trời mưa to, đường phố càng thêm vắng vẻ, không có người quađường trú mưa, điều này gây rất nhiều bất lợi cho Phạm Nhàn và Ảnh Tử trongviệc chạy trốn.Khuôn mặt tái nhợt của Phạm Nhàn đầy nước mưa, y liếc nhìn nam nhântrung niên bên cạnh, nhưng không thấy biểu cảm gì trên gương mặt đó. PhạmNhàn biết cuối cùng mình vẫn đánh giá thấp quyết tâm tự sát điên cuồng củabọn họ, cũng như sức mạnh kinh khủng của thần đạo trải dài ngàn năm trênmảnh đất này.Những năm trước, có lẽ vì Khổ Hà đại sư và Thiên Nhất đạo Bắc Tề chiếmhết ánh hào quang, hoặc là vì các khổ tu sĩ của Khánh Miếu không mấy nổi bật,chỉ thích truyền giáo ở nơi hẻo lánh, hoặc là vì hai Đại vị tế tự và Nhị tế tự củaKhánh Miếu không tạo cảm giác Cường đại, nên Phạm Nhàn chưa bao giờ coitrọng Khánh Miếu.Nhưng hôm nay đã chứng minh, đây là một kẻ địch cực kỳ mạnh mẽ, thậmchí Phạm Nhàn còn bắt đầu nghi ngờ, đao trận mà Hổ Vệ luyện tập để đối phóvới cường giả cửu phẩm có phải được kế thừa từ thuật hợp kích kỳ lạ củaKhánh Miếu hay không.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không phải ánh sáng trên bầu trời tối đi, cũng chẳng phải hai chữ vàng kia

bỗng nhiên bị rỉ sét, mà là một cái bóng lơ lửng bay lên, che khuất phần nào hào

quang của hai chữ Khánh Miếu.

Chỉ trong nháy mắt cái bóng đó đã xuyên qua tầng màn mưa, bay thẳng tới

sau lưng tên tu sĩ đối diện với Phạm Nhàn. Sau đó cái bóng kỳ dị tách ra tứ chi,

mọc ra một thanh kiếm.

Xoẹt một tiếng, mũi kiếm như rắn độc đâm thẳng vào cổ tên khổ tu sĩ,

xuyên thủng từ cổ họng ra phía sau, lưỡi kiếm sắc bén đã cắt đứt khí quản, thực

quản và động mạch của hắn...

Tên khổ tu sĩ kêu lên một tiếng đứt quãng, không thốt nên lời, chỉ trừng mắt

nhìn chằm chằm Phạm Nhàn. Trong đôi mắt xanh thẳm của hắn, con ngươi

không co lại, như muốn dùng ánh mắt giết chết Phạm Nhàn.

Đúng lúc bóng ma rút kiếm ra, tay trái Phạm Nhàn vốn bất động nay gượng

gạo giơ lên, đầu ngón tay khẽ móc, mũi nỏ trong tay áo bay ra, đâm sâu vào mắt

trái của tên khổ tu sĩ kia, máu bắn tung tóe.

Thân thể tên khổ tu sĩ này đã ngưng tụ công lực cả đời của hơn mười khổ tu

sĩ, vô cùng cường tráng hùng hậu, nhưng bị hai chiêu thức sát thủ tàn độc cùng

đánh vào thân thể, cuối cùng vẫn giật mình một cái.

Chính lúc đó, cánh tay trái Phạm Nhàn vặn vẹo kỳ dị, vai giật mạnh, lại thi

triển Đại Phách Quan, hung hăng đập mạnh vào đuôi mũi nỏ, đập sâu vào đầu

tên khổ tu sĩ, mũi nỏ xuyên thấu, đoạn tuyệt mạng sống của hắn.

Vù một tiếng, màn mưa hỗn loạn, thân mình tên khổ tu sĩ vừa hi sinh chùng

xuống, buông thõng đôi tay.

Phạm Nhàn biến nắm đấm thành lòng bàn tay, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tên tu sĩ,

cả người bay bổng lên, tay trái nắm lấy y phục của Ảnh Tử, dùng tốc độ nhanh

nhất xé toạc màn mưa, thoát khỏi Khánh Miếu trong chớp mắt.

o O o

Kể từ khi hai chữ vàng trên biển ngang sau cửa chính Khánh Miếu tối đi,

đến lúc Ảnh Tử rút kiếm ra rồi Phạm Nhàn phi thân thoát khỏi vòng tròn một

cách ngoạn mục, chỉ trong chớp mắt, Ảnh Tử vung kiếm hung tàn chưa dừng

tay, song Phạm Nhàn không để cho kiếm khí của hắn ta xâm nhập cảnh giới hòa

hợp, cưỡng ép đi ngược chiều lại, cùng Ảnh Tử nắm tay nhau rời đi đầy tiêu sái.

Lúc này, bọn khổ tu sĩ ngồi bất động dưới mưa mới hay biến cố xảy ra, bàn

tay vị khổ tu sĩ ở trung tâm đã buông thõng, không còn nhập thần, song vẫn bị

động tiếp nhận truyền thụ của các sư huynh đệ, thân thể bỗng run lên hai cái

trên mặt đất ướt đẫm rồi im lặng ngã gục xuống.

Bị lưỡi kiếm xuyên qua cổ họng, bị mũi tên của Phạm Nhàn đâm vào não,

độc tố đã thấm vào tim, cuối cùng bị sức mạnh hòa hợp phản ngược. Không còn

nghi ngờ gì nữa, vị khổ tu sĩ này đã chết, chết một cách rất thảm.

Mưa đã to, đã loạn xạ, đánh ầm ầm xuống người những khổ tu sĩ, bọn họ im

lặng nhìn xác đồng bọn nằm bất động, lát sau cúi đầu thi lễ rồi nhanh chóng

nhảy ra khỏi Khánh Miếu, đuổi theo hai bóng người đang biến mất phía xa trên

phố.

Không biết bọn họ có tự hỏi rằng, nếu thiên ý thực sự là ý chỉ của Thần

Miếu, tại sao bọn họ phải cố gắng đến thế, thậm chí sẵn sàng hi sinh mình mà

vẫn không thể giết được Phạm Nhàn?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong cơn mưa thu xối xả, Phạm Nhàn cùng Ảnh Tử như hai bóng mờ chạy

trong mưa, dưới mái hiên, trong bầu trời u ám, giữa phố xá vắng lặng. Nhưng

sau khi rời Khánh Miếu không bao lâu, Phạm Nhàn đã cảm nhận được khí tức

đuổi theo phía sau rất rõ ràng.

Khánh Miếu ở ngoại thành cách kinh đô ba dặm, vốn là nơi rất thanh vắng,

thậm chí không có người qua lại, chung quanh cũng không có nhà dân để trú ẩn.

Hôm nay trời mưa to, đường phố càng thêm vắng vẻ, không có người qua

đường trú mưa, điều này gây rất nhiều bất lợi cho Phạm Nhàn và Ảnh Tử trong

việc chạy trốn.

Khuôn mặt tái nhợt của Phạm Nhàn đầy nước mưa, y liếc nhìn nam nhân

trung niên bên cạnh, nhưng không thấy biểu cảm gì trên gương mặt đó. Phạm

Nhàn biết cuối cùng mình vẫn đánh giá thấp quyết tâm tự sát điên cuồng của

bọn họ, cũng như sức mạnh kinh khủng của thần đạo trải dài ngàn năm trên

mảnh đất này.

Những năm trước, có lẽ vì Khổ Hà đại sư và Thiên Nhất đạo Bắc Tề chiếm

hết ánh hào quang, hoặc là vì các khổ tu sĩ của Khánh Miếu không mấy nổi bật,

chỉ thích truyền giáo ở nơi hẻo lánh, hoặc là vì hai Đại vị tế tự và Nhị tế tự của

Khánh Miếu không tạo cảm giác Cường đại, nên Phạm Nhàn chưa bao giờ coi

trọng Khánh Miếu.

Nhưng hôm nay đã chứng minh, đây là một kẻ địch cực kỳ mạnh mẽ, thậm

chí Phạm Nhàn còn bắt đầu nghi ngờ, đao trận mà Hổ Vệ luyện tập để đối phó

với cường giả cửu phẩm có phải được kế thừa từ thuật hợp kích kỳ lạ của

Khánh Miếu hay không.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không phải ánh sáng trên bầu trời tối đi, cũng chẳng phải hai chữ vàng kiabỗng nhiên bị rỉ sét, mà là một cái bóng lơ lửng bay lên, che khuất phần nào hàoquang của hai chữ Khánh Miếu.Chỉ trong nháy mắt cái bóng đó đã xuyên qua tầng màn mưa, bay thẳng tớisau lưng tên tu sĩ đối diện với Phạm Nhàn. Sau đó cái bóng kỳ dị tách ra tứ chi,mọc ra một thanh kiếm.Xoẹt một tiếng, mũi kiếm như rắn độc đâm thẳng vào cổ tên khổ tu sĩ,xuyên thủng từ cổ họng ra phía sau, lưỡi kiếm sắc bén đã cắt đứt khí quản, thựcquản và động mạch của hắn...Tên khổ tu sĩ kêu lên một tiếng đứt quãng, không thốt nên lời, chỉ trừng mắtnhìn chằm chằm Phạm Nhàn. Trong đôi mắt xanh thẳm của hắn, con ngươikhông co lại, như muốn dùng ánh mắt giết chết Phạm Nhàn.Đúng lúc bóng ma rút kiếm ra, tay trái Phạm Nhàn vốn bất động nay gượnggạo giơ lên, đầu ngón tay khẽ móc, mũi nỏ trong tay áo bay ra, đâm sâu vào mắttrái của tên khổ tu sĩ kia, máu bắn tung tóe.Thân thể tên khổ tu sĩ này đã ngưng tụ công lực cả đời của hơn mười khổ tusĩ, vô cùng cường tráng hùng hậu, nhưng bị hai chiêu thức sát thủ tàn độc cùngđánh vào thân thể, cuối cùng vẫn giật mình một cái.Chính lúc đó, cánh tay trái Phạm Nhàn vặn vẹo kỳ dị, vai giật mạnh, lại thitriển Đại Phách Quan, hung hăng đập mạnh vào đuôi mũi nỏ, đập sâu vào đầutên khổ tu sĩ, mũi nỏ xuyên thấu, đoạn tuyệt mạng sống của hắn.Vù một tiếng, màn mưa hỗn loạn, thân mình tên khổ tu sĩ vừa hi sinh chùngxuống, buông thõng đôi tay.Phạm Nhàn biến nắm đấm thành lòng bàn tay, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tên tu sĩ,cả người bay bổng lên, tay trái nắm lấy y phục của Ảnh Tử, dùng tốc độ nhanhnhất xé toạc màn mưa, thoát khỏi Khánh Miếu trong chớp mắt.o O oKể từ khi hai chữ vàng trên biển ngang sau cửa chính Khánh Miếu tối đi,đến lúc Ảnh Tử rút kiếm ra rồi Phạm Nhàn phi thân thoát khỏi vòng tròn mộtcách ngoạn mục, chỉ trong chớp mắt, Ảnh Tử vung kiếm hung tàn chưa dừngtay, song Phạm Nhàn không để cho kiếm khí của hắn ta xâm nhập cảnh giới hòahợp, cưỡng ép đi ngược chiều lại, cùng Ảnh Tử nắm tay nhau rời đi đầy tiêu sái.Lúc này, bọn khổ tu sĩ ngồi bất động dưới mưa mới hay biến cố xảy ra, bàntay vị khổ tu sĩ ở trung tâm đã buông thõng, không còn nhập thần, song vẫn bịđộng tiếp nhận truyền thụ của các sư huynh đệ, thân thể bỗng run lên hai cáitrên mặt đất ướt đẫm rồi im lặng ngã gục xuống.Bị lưỡi kiếm xuyên qua cổ họng, bị mũi tên của Phạm Nhàn đâm vào não,độc tố đã thấm vào tim, cuối cùng bị sức mạnh hòa hợp phản ngược. Không cònnghi ngờ gì nữa, vị khổ tu sĩ này đã chết, chết một cách rất thảm.Mưa đã to, đã loạn xạ, đánh ầm ầm xuống người những khổ tu sĩ, bọn họ imlặng nhìn xác đồng bọn nằm bất động, lát sau cúi đầu thi lễ rồi nhanh chóngnhảy ra khỏi Khánh Miếu, đuổi theo hai bóng người đang biến mất phía xa trênphố.Không biết bọn họ có tự hỏi rằng, nếu thiên ý thực sự là ý chỉ của ThầnMiếu, tại sao bọn họ phải cố gắng đến thế, thậm chí sẵn sàng hi sinh mình màvẫn không thể giết được Phạm Nhàn?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong cơn mưa thu xối xả, Phạm Nhàn cùng Ảnh Tử như hai bóng mờ chạytrong mưa, dưới mái hiên, trong bầu trời u ám, giữa phố xá vắng lặng. Nhưngsau khi rời Khánh Miếu không bao lâu, Phạm Nhàn đã cảm nhận được khí tứcđuổi theo phía sau rất rõ ràng.Khánh Miếu ở ngoại thành cách kinh đô ba dặm, vốn là nơi rất thanh vắng,thậm chí không có người qua lại, chung quanh cũng không có nhà dân để trú ẩn.Hôm nay trời mưa to, đường phố càng thêm vắng vẻ, không có người quađường trú mưa, điều này gây rất nhiều bất lợi cho Phạm Nhàn và Ảnh Tử trongviệc chạy trốn.Khuôn mặt tái nhợt của Phạm Nhàn đầy nước mưa, y liếc nhìn nam nhântrung niên bên cạnh, nhưng không thấy biểu cảm gì trên gương mặt đó. PhạmNhàn biết cuối cùng mình vẫn đánh giá thấp quyết tâm tự sát điên cuồng củabọn họ, cũng như sức mạnh kinh khủng của thần đạo trải dài ngàn năm trênmảnh đất này.Những năm trước, có lẽ vì Khổ Hà đại sư và Thiên Nhất đạo Bắc Tề chiếmhết ánh hào quang, hoặc là vì các khổ tu sĩ của Khánh Miếu không mấy nổi bật,chỉ thích truyền giáo ở nơi hẻo lánh, hoặc là vì hai Đại vị tế tự và Nhị tế tự củaKhánh Miếu không tạo cảm giác Cường đại, nên Phạm Nhàn chưa bao giờ coitrọng Khánh Miếu.Nhưng hôm nay đã chứng minh, đây là một kẻ địch cực kỳ mạnh mẽ, thậmchí Phạm Nhàn còn bắt đầu nghi ngờ, đao trận mà Hổ Vệ luyện tập để đối phóvới cường giả cửu phẩm có phải được kế thừa từ thuật hợp kích kỳ lạ củaKhánh Miếu hay không.

Chương 1868: Miếu có tên, người có bóng 6