Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1867: Miếu có tên, người có bóng 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sắc mặt Phạm Nhàn tái nhợt, chân khí trong cơ thể bốc lên dữ dội nhưngvẫn không thể phá vỡ vòng vây của đối phương. Từ bàn tay kia truyền đến chânkhí dường như vô tận, ào ạt như sóng biển, khí thế hung hãn cuồn cuộn khiếnngười khó lòng chống cự.Ầm một tiếng, tên khổ tu sĩ đối chưởng với Phạm Nhàn phun ra một ngụmmáu tươi, chảy dài trên ngực áo. Nhưng khuôn mặt hắn ta càng lúc càng đỏ rực,sáng bừng lên, không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay không thể chịu đựng nổilượng chân khí dồn dập trong người. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn với vẻthương hại, dường như đang chờ đợi đối phương thừa nhận thất bại và quyphục.Quả thật, qua nhiều năm khổ tu khắp thiên hạ, bọn họ đã rèn luyện đượcmột thân thể và tinh thần phi thường.Tuy thế bại đã rõ, đôi mắt Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng, không chút hoảng hốt,thậm chí cả cảm xúc nôn nóng của kẻ liều chết cũng không có. Y chỉ hoàn toànbình tĩnh, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen láy của tên khổ tu sĩ, như muốn tìmthấy điều gì đó trong đó.Chỉ có Phạm Nhàn biết, sau một quyền một chưởng, các kinh mạch trong yđã bị chấn động đến mức gần như vỡ vụn. Hai chu thiên lớn nhỏ vận chuyển hếttốc lực, ra sức phát tiết tất cả chân khí có thể ra ngoài, nhưng cũng sắp kiệt quệ.Đặc biệt, tuyết sơn chỗ mệnh môn đã bắt đầu nóng dần, đó là dấu hiệu cạn kiệtchân khí.Dù sao thân thể cũng đang bị thương và mệt mỏi, mệnh môn lớn nhất củaPhạm Nhàn nằm ở đây. Mấy ngày qua tuy đã dưỡng thương ở Phạm phủ nhưngvẫn thường xuyên phải ra tay giết người, tâm trạng khó yên ổn, hoàn toàn chưaphục hồi sung mãn.May là kinh mạch của y có thiên bẩm khác người, tồn tại thêm một chuthiên nữa nên mới có thể dùng thân thể tàn tạ chống đỡ lâu như vậy trước thếtrận của bọn khổ tu sĩ. Nếu là Thập Tam Lang hay Hải Đường, chỉ sợ cũngkhông khá hơn là mấy.Nhưng Phạm Nhàn vẫn không hoảng loạn, không tuyệt vọng, chỉ lạnh lùngnhìn vào đôi mắt đen nhánh của tên tu sĩ kia.Cuối cùng, ngay khi Phạm Nhàn sắp kiệt sức, trong con ngươi đen láy củatên khổ tu sĩ cách xa gang tấc xuất hiện một vệt màu xanh lục kỳ lạ.Một màu xanh hoàn toàn không hợp với đôi mắt con người.Sau đó hai vệt máu đen chậm rãi chảy ra từ lỗ mũi vị khổ tu sĩ.Toàn bộ các khổ tu sĩ xung quanh Phạm Nhàn đều không chú ý điểm này, họchỉ ngồi xếp bằng bốn phía, cúi đầu tĩnh tọa, không ngừng kích phát chân khícứng cỏi trong cơ thể.o O oĐôi mắt xanh lục kỳ dị của tên khổ tu sĩ chảy máu đen hiện lên vẻ như đãhiểu ra điều gì, liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, cuối cùng nhận ra vì sao trước đóthanh niên trước mặt lại sẵn sàng đứng dưới mưa lắng nghe lời cầu xin của bọnhọ - hóa ra là đối phương đã lợi dụng cơn mưa thu để reo rắc những chất độckia!Cuối cùng tên khổ tu sĩ này cũng nhớ ra sư phụ thật sự của Phạm Nhàn, đốiphương là đồ đệ của lão độc vật!Khổ tu sĩ cảm thấy nội tạng trong người như bị côn trùng gặm nhấm, cổhọng bắt đầu đau nhức, khóe mắt run rẩy, biết chất độc trong người đã phát tác.Nếu bây giờ ngừng tay, có thể dùng nội lực áp chế những độc tố này, nhưng...Độc phấn vô màu, vô vị, tan được trong nước thì không thể quá độc - đó làquy luật tự nhiên, cũng là hiểu biết phổ thông của giới võ lâm. Khổ tu sĩ cũng rõđiều này, nên không lo lắng cho các sư huynh đệ, chỉ trừ bản thân đang đối đầuPhạm Nhàn nên độc phát nhanh nhất. Hắn không muốn để Phạm Nhàn thoátthân, vì đã nhận ra đối phương gần như kiệt sức.Trong đôi mắt xanh lục hiện lên tia vẻ an nhiên, quyết tâm. Hắn hét lên mộttiếng, hoàn toàn buông lỏng tâm trạng, mở toàn bộ kinh mạch, để cho dòngchân khí từ hai bên ào ạt tuôn vào rồi dồn hết lực lượng qua cánh tay đẩy thẳngvào cánh tay trần trụi của Phạm Nhàn!Một chưởng toàn lực! Hắn sẵn sàng hi sinh để đổi lấy cái chết của PhạmNhàn, cũng như thiên thu vạn đại của Khánh Quốc!Nhưng Phạm Nhàn không muốn thế, đôi mắt lóe lên vẻ sắc lạnh, biết đốiphương cưỡng ép thúc đẩy nội lực khiến độc xâm nhập vào tâm mạch, đã khôngcứu chữa được nữa. Y lập tức đẩy chân khí xuống đan điền, vai phải hơi thảlỏng, dùng thế ngự lực của Đại Phách Quan, chuẩn bị hy sinh cánh tay phải đểđổi lấy cái chết của tên khổ tu sĩ này rồi tìm cách thoát thân.Trước tình thế nguy cấp sinh tử, Phạm Nhàn có ý chí và dũng khí chịu hysinh cánh tay để sống sót.o O oCó điều, ngoài Phạm Nhàn ra còn có những người khác trên đời này khôngmuốn nhìn Phạm Nhàn phải chết. Trong cơn mưa thu ấy, sau khi vòng trònkhiến lòng người sởn gai ốc đó lăn một vòng trên không trung đã lại gần cửachính Khánh Miếu hơn. Đúng lúc nguy cấp nhất, hai chữ trên biển hiệu ngangcửa chính Khánh Miếu bỗng dưng tối đi một chút.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sắc mặt Phạm Nhàn tái nhợt, chân khí trong cơ thể bốc lên dữ dội nhưng
vẫn không thể phá vỡ vòng vây của đối phương. Từ bàn tay kia truyền đến chân
khí dường như vô tận, ào ạt như sóng biển, khí thế hung hãn cuồn cuộn khiến
người khó lòng chống cự.
Ầm một tiếng, tên khổ tu sĩ đối chưởng với Phạm Nhàn phun ra một ngụm
máu tươi, chảy dài trên ngực áo. Nhưng khuôn mặt hắn ta càng lúc càng đỏ rực,
sáng bừng lên, không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay không thể chịu đựng nổi
lượng chân khí dồn dập trong người. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn với vẻ
thương hại, dường như đang chờ đợi đối phương thừa nhận thất bại và quy
phục.
Quả thật, qua nhiều năm khổ tu khắp thiên hạ, bọn họ đã rèn luyện được
một thân thể và tinh thần phi thường.
Tuy thế bại đã rõ, đôi mắt Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng, không chút hoảng hốt,
thậm chí cả cảm xúc nôn nóng của kẻ liều chết cũng không có. Y chỉ hoàn toàn
bình tĩnh, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen láy của tên khổ tu sĩ, như muốn tìm
thấy điều gì đó trong đó.
Chỉ có Phạm Nhàn biết, sau một quyền một chưởng, các kinh mạch trong y
đã bị chấn động đến mức gần như vỡ vụn. Hai chu thiên lớn nhỏ vận chuyển hết
tốc lực, ra sức phát tiết tất cả chân khí có thể ra ngoài, nhưng cũng sắp kiệt quệ.
Đặc biệt, tuyết sơn chỗ mệnh môn đã bắt đầu nóng dần, đó là dấu hiệu cạn kiệt
chân khí.
Dù sao thân thể cũng đang bị thương và mệt mỏi, mệnh môn lớn nhất của
Phạm Nhàn nằm ở đây. Mấy ngày qua tuy đã dưỡng thương ở Phạm phủ nhưng
vẫn thường xuyên phải ra tay giết người, tâm trạng khó yên ổn, hoàn toàn chưa
phục hồi sung mãn.
May là kinh mạch của y có thiên bẩm khác người, tồn tại thêm một chu
thiên nữa nên mới có thể dùng thân thể tàn tạ chống đỡ lâu như vậy trước thế
trận của bọn khổ tu sĩ. Nếu là Thập Tam Lang hay Hải Đường, chỉ sợ cũng
không khá hơn là mấy.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn không hoảng loạn, không tuyệt vọng, chỉ lạnh lùng
nhìn vào đôi mắt đen nhánh của tên tu sĩ kia.
Cuối cùng, ngay khi Phạm Nhàn sắp kiệt sức, trong con ngươi đen láy của
tên khổ tu sĩ cách xa gang tấc xuất hiện một vệt màu xanh lục kỳ lạ.
Một màu xanh hoàn toàn không hợp với đôi mắt con người.
Sau đó hai vệt máu đen chậm rãi chảy ra từ lỗ mũi vị khổ tu sĩ.
Toàn bộ các khổ tu sĩ xung quanh Phạm Nhàn đều không chú ý điểm này, họ
chỉ ngồi xếp bằng bốn phía, cúi đầu tĩnh tọa, không ngừng kích phát chân khí
cứng cỏi trong cơ thể.
o O o
Đôi mắt xanh lục kỳ dị của tên khổ tu sĩ chảy máu đen hiện lên vẻ như đã
hiểu ra điều gì, liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, cuối cùng nhận ra vì sao trước đó
thanh niên trước mặt lại sẵn sàng đứng dưới mưa lắng nghe lời cầu xin của bọn
họ - hóa ra là đối phương đã lợi dụng cơn mưa thu để reo rắc những chất độc
kia!
Cuối cùng tên khổ tu sĩ này cũng nhớ ra sư phụ thật sự của Phạm Nhàn, đối
phương là đồ đệ của lão độc vật!
Khổ tu sĩ cảm thấy nội tạng trong người như bị côn trùng gặm nhấm, cổ
họng bắt đầu đau nhức, khóe mắt run rẩy, biết chất độc trong người đã phát tác.
Nếu bây giờ ngừng tay, có thể dùng nội lực áp chế những độc tố này, nhưng...
Độc phấn vô màu, vô vị, tan được trong nước thì không thể quá độc - đó là
quy luật tự nhiên, cũng là hiểu biết phổ thông của giới võ lâm. Khổ tu sĩ cũng rõ
điều này, nên không lo lắng cho các sư huynh đệ, chỉ trừ bản thân đang đối đầu
Phạm Nhàn nên độc phát nhanh nhất. Hắn không muốn để Phạm Nhàn thoát
thân, vì đã nhận ra đối phương gần như kiệt sức.
Trong đôi mắt xanh lục hiện lên tia vẻ an nhiên, quyết tâm. Hắn hét lên một
tiếng, hoàn toàn buông lỏng tâm trạng, mở toàn bộ kinh mạch, để cho dòng
chân khí từ hai bên ào ạt tuôn vào rồi dồn hết lực lượng qua cánh tay đẩy thẳng
vào cánh tay trần trụi của Phạm Nhàn!
Một chưởng toàn lực! Hắn sẵn sàng hi sinh để đổi lấy cái chết của Phạm
Nhàn, cũng như thiên thu vạn đại của Khánh Quốc!
Nhưng Phạm Nhàn không muốn thế, đôi mắt lóe lên vẻ sắc lạnh, biết đối
phương cưỡng ép thúc đẩy nội lực khiến độc xâm nhập vào tâm mạch, đã không
cứu chữa được nữa. Y lập tức đẩy chân khí xuống đan điền, vai phải hơi thả
lỏng, dùng thế ngự lực của Đại Phách Quan, chuẩn bị hy sinh cánh tay phải để
đổi lấy cái chết của tên khổ tu sĩ này rồi tìm cách thoát thân.
Trước tình thế nguy cấp sinh tử, Phạm Nhàn có ý chí và dũng khí chịu hy
sinh cánh tay để sống sót.
o O o
Có điều, ngoài Phạm Nhàn ra còn có những người khác trên đời này không
muốn nhìn Phạm Nhàn phải chết. Trong cơn mưa thu ấy, sau khi vòng tròn
khiến lòng người sởn gai ốc đó lăn một vòng trên không trung đã lại gần cửa
chính Khánh Miếu hơn. Đúng lúc nguy cấp nhất, hai chữ trên biển hiệu ngang
cửa chính Khánh Miếu bỗng dưng tối đi một chút.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sắc mặt Phạm Nhàn tái nhợt, chân khí trong cơ thể bốc lên dữ dội nhưngvẫn không thể phá vỡ vòng vây của đối phương. Từ bàn tay kia truyền đến chânkhí dường như vô tận, ào ạt như sóng biển, khí thế hung hãn cuồn cuộn khiếnngười khó lòng chống cự.Ầm một tiếng, tên khổ tu sĩ đối chưởng với Phạm Nhàn phun ra một ngụmmáu tươi, chảy dài trên ngực áo. Nhưng khuôn mặt hắn ta càng lúc càng đỏ rực,sáng bừng lên, không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay không thể chịu đựng nổilượng chân khí dồn dập trong người. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn với vẻthương hại, dường như đang chờ đợi đối phương thừa nhận thất bại và quyphục.Quả thật, qua nhiều năm khổ tu khắp thiên hạ, bọn họ đã rèn luyện đượcmột thân thể và tinh thần phi thường.Tuy thế bại đã rõ, đôi mắt Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng, không chút hoảng hốt,thậm chí cả cảm xúc nôn nóng của kẻ liều chết cũng không có. Y chỉ hoàn toànbình tĩnh, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen láy của tên khổ tu sĩ, như muốn tìmthấy điều gì đó trong đó.Chỉ có Phạm Nhàn biết, sau một quyền một chưởng, các kinh mạch trong yđã bị chấn động đến mức gần như vỡ vụn. Hai chu thiên lớn nhỏ vận chuyển hếttốc lực, ra sức phát tiết tất cả chân khí có thể ra ngoài, nhưng cũng sắp kiệt quệ.Đặc biệt, tuyết sơn chỗ mệnh môn đã bắt đầu nóng dần, đó là dấu hiệu cạn kiệtchân khí.Dù sao thân thể cũng đang bị thương và mệt mỏi, mệnh môn lớn nhất củaPhạm Nhàn nằm ở đây. Mấy ngày qua tuy đã dưỡng thương ở Phạm phủ nhưngvẫn thường xuyên phải ra tay giết người, tâm trạng khó yên ổn, hoàn toàn chưaphục hồi sung mãn.May là kinh mạch của y có thiên bẩm khác người, tồn tại thêm một chuthiên nữa nên mới có thể dùng thân thể tàn tạ chống đỡ lâu như vậy trước thếtrận của bọn khổ tu sĩ. Nếu là Thập Tam Lang hay Hải Đường, chỉ sợ cũngkhông khá hơn là mấy.Nhưng Phạm Nhàn vẫn không hoảng loạn, không tuyệt vọng, chỉ lạnh lùngnhìn vào đôi mắt đen nhánh của tên tu sĩ kia.Cuối cùng, ngay khi Phạm Nhàn sắp kiệt sức, trong con ngươi đen láy củatên khổ tu sĩ cách xa gang tấc xuất hiện một vệt màu xanh lục kỳ lạ.Một màu xanh hoàn toàn không hợp với đôi mắt con người.Sau đó hai vệt máu đen chậm rãi chảy ra từ lỗ mũi vị khổ tu sĩ.Toàn bộ các khổ tu sĩ xung quanh Phạm Nhàn đều không chú ý điểm này, họchỉ ngồi xếp bằng bốn phía, cúi đầu tĩnh tọa, không ngừng kích phát chân khícứng cỏi trong cơ thể.o O oĐôi mắt xanh lục kỳ dị của tên khổ tu sĩ chảy máu đen hiện lên vẻ như đãhiểu ra điều gì, liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, cuối cùng nhận ra vì sao trước đóthanh niên trước mặt lại sẵn sàng đứng dưới mưa lắng nghe lời cầu xin của bọnhọ - hóa ra là đối phương đã lợi dụng cơn mưa thu để reo rắc những chất độckia!Cuối cùng tên khổ tu sĩ này cũng nhớ ra sư phụ thật sự của Phạm Nhàn, đốiphương là đồ đệ của lão độc vật!Khổ tu sĩ cảm thấy nội tạng trong người như bị côn trùng gặm nhấm, cổhọng bắt đầu đau nhức, khóe mắt run rẩy, biết chất độc trong người đã phát tác.Nếu bây giờ ngừng tay, có thể dùng nội lực áp chế những độc tố này, nhưng...Độc phấn vô màu, vô vị, tan được trong nước thì không thể quá độc - đó làquy luật tự nhiên, cũng là hiểu biết phổ thông của giới võ lâm. Khổ tu sĩ cũng rõđiều này, nên không lo lắng cho các sư huynh đệ, chỉ trừ bản thân đang đối đầuPhạm Nhàn nên độc phát nhanh nhất. Hắn không muốn để Phạm Nhàn thoátthân, vì đã nhận ra đối phương gần như kiệt sức.Trong đôi mắt xanh lục hiện lên tia vẻ an nhiên, quyết tâm. Hắn hét lên mộttiếng, hoàn toàn buông lỏng tâm trạng, mở toàn bộ kinh mạch, để cho dòngchân khí từ hai bên ào ạt tuôn vào rồi dồn hết lực lượng qua cánh tay đẩy thẳngvào cánh tay trần trụi của Phạm Nhàn!Một chưởng toàn lực! Hắn sẵn sàng hi sinh để đổi lấy cái chết của PhạmNhàn, cũng như thiên thu vạn đại của Khánh Quốc!Nhưng Phạm Nhàn không muốn thế, đôi mắt lóe lên vẻ sắc lạnh, biết đốiphương cưỡng ép thúc đẩy nội lực khiến độc xâm nhập vào tâm mạch, đã khôngcứu chữa được nữa. Y lập tức đẩy chân khí xuống đan điền, vai phải hơi thảlỏng, dùng thế ngự lực của Đại Phách Quan, chuẩn bị hy sinh cánh tay phải đểđổi lấy cái chết của tên khổ tu sĩ này rồi tìm cách thoát thân.Trước tình thế nguy cấp sinh tử, Phạm Nhàn có ý chí và dũng khí chịu hysinh cánh tay để sống sót.o O oCó điều, ngoài Phạm Nhàn ra còn có những người khác trên đời này khôngmuốn nhìn Phạm Nhàn phải chết. Trong cơn mưa thu ấy, sau khi vòng trònkhiến lòng người sởn gai ốc đó lăn một vòng trên không trung đã lại gần cửachính Khánh Miếu hơn. Đúng lúc nguy cấp nhất, hai chữ trên biển hiệu ngangcửa chính Khánh Miếu bỗng dưng tối đi một chút.