Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1873: Tiểu thư nhà họ Phạm trong cung 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trừ phi Phạm Nhàn chết, nhưng trên thực tế, ít ai trong triều muốn TiểuPhạm đại nhân vừa lập công lớn lao lại phải ra đi như vậy."Ta hiểu ý của ngài." Phạm Nhàn không quay đầu lại, trầm mặc rất lâu rồimới nói: "Có lẽ một ngày nào đó khi đã nghĩ thông, ta sẽ vào cung tạ tội."Hồ Đại học sĩ phía sau cười khổ, thầm nghĩ phải chờ đến ngày nào thángnào năm nào ngươi mới nghĩ thông được điều đó?"Có lẽ... ta thật sự đã sai?" Bóng lưng Phạm Nhàn ở cửa rất mệt mỏi, tiếngnói như khẽ tự lẩm bẩm một câu.Nhưng câu nói này vang lên trong tai Hồ Đại học sĩ khiến trái tim ông ấmlên, lông mày dần cau lại. Ngay lúc đó, ông quyết định đêm nay sẽ vào cungthêm lần nữa.Trong mắt ông những mâu thuẫn giữa hai cha con bệ hạ và Phạm Nhànkhông phải là không thể hòa giải, chỉ có điều cả hai đều không chịu nhúnnhường mà thôi. Nếu có thể thuyết phục được Hoàng đế bệ hạ ban chiếu triệuPhạm Nhàn vào cung, có lẽ Phạm Nhàn sẽ xuôi dòng...Đang suy nghĩ thế, bỗng Phạm Nhàn quay đầu nói một câu: "Tuy nay khôngcòn ở Giám Sát viện nữa, nhưng ta có một tin thú vị, có lẽ ngài muốn nghe."Hồ Đại học sĩ ngẩng đầu lên."Phạm Vô Cứu hiện đang làm mưu sĩ cho Hạ Đại học sĩ."Phạm Nhàn lại hành lễ rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này trời vẫn cứ rơi mưatrên Thái Học viện, gương mặt Phạm Nhàn dưới ô vẫn bình thản, không chútxao động. Mục đích đối thoại với Hồ Đại học sĩ hôm nay đã đạt được, y hiểu rõquan điểm của các quan lại triều đình, cũng rõ mức độ khoan dung của Hoàngđế bệ hạ - Đương nhiên, điều quan trọng nhất là hai câu cuối cùng ấy.Phạm Nhàn lặng lẽ dưới ô, suy nghĩ chắc chắn đêm nay hoặc ngày mai,trong cung sẽ có chiếu chỉ triệu mình vào chầu. Nhờ Hồ Đại học sĩ, y muốn gửimột loại tín hiệu nào đó đến trong cung, có lẽ sẽ qua mắt được nam nhân trênghế rồng kia.Tất cả chỉ là vì người của Khải Niên tiểu tổ vừa rời kinh, cho nên PhạmNhàn còn chưa chuẩn bị kỹ càng. Y nhất định phải khống chế trận chiến tranhlạnh giữa quân thần này trong phạm vi giới hạn, y đang chuẩn bị, chuẩn bị mọilúc.o O oĐêm hôm ấy, Hồ Đại học sĩ vào cung, không rõ ông đã nói gì với Hoàng đếbệ hạ trong nước mắt, nhưng các thái giám hầu hạ trong Ngự Thư phòng đềubiết tâm trạng Hoàng đế bệ hạ đã tốt hơn nhiều, bởi vị chiếu chỉ rời cung ngaylúc đó, trận giết chóc kéo dài bảy ngày bên ngoài Phạm phủ kết thúc tại đây.Cho đến khi Hồ Đại học sĩ ra khỏi cung, nét mặt yên vui, ông cũng khôngthuật lại cho Hoàng đế bệ hạ tin tức kinh thiên động địa mà Phạm Nhàn tiết lộ.Một là vì không rõ Phạm Nhàn tại sao lại nói cho mình biết chuyện quan trọngnày, phía sau ẩn giấu có âm mưu gì. Hai là bởi hiện giờ Khánh Quốc cần đoànkết, đúng như lý tưởng mà Hồ Đại học sĩ theo đuổi.Trong Thái Học, ông chỉ cảm thấy cái tên Phạm Vô Cứu quen tai, nhưngkhông nhớ ra là ai. Nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh của các Đại học sĩ Môn HạTrung Thư, chỉ trong thời gian ngồi uống một chén trà, các quan viên thuộc hạđã tra xét rõ ràng người tên Phạm Vô Cứu đó từng là một trong Bát Gia Tướngcủa Nhị hoàng tử.Bước ra khỏi cửa cung, ngồi trên ngựa xe, Hồ Đại học sĩ không nhịn đượcthở dài, vuốt nhẹ chòm râu cười khẽ, nghĩ thầm Tiểu Phạm đại nhân thật đúnglà người thù dai đáng yêu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế bệ hạ phất tay, người ngoài Phạm phủ đều lui đi, đó là quyền uycủa một vị quân vương, ngài có thể thoải mái làm theo tính khí của mình. Cònnhững thuộc hạ và thần tử chết một cách hồ đồ ngoài Phạm phủ vì cuộc chiếntranh giữa hai cha con họ, ai mà quan tâm?Trong Ngự Thư phòng vẫn im ắng sau khi Hồ Đại học sĩ lui gót. Hoàng đếbệ hạ bắt đầu đánh cờ với Phạm Nhược Nhược, đó là thói quen mấy ngày quacủa ngài. Hai ngón tay của Khánh Đế nhẹ nhàng nhặt một quân cờ đen đặtxuống bàn cờ bóng loáng, ngài thong thả nói: "Xem ra lúc ở trong phủ PhạmKiến không dạy ngươi chơi cờ."Phạm Nhược Nhược đã ở trong cung đúng tám ngày, mặc những bộ y phụcdo Phạm phủ vất vả sắm sửa rồi nhờ các phi tần đưa vào cung, phần lớn có màunhã nhặn, trông khá lạc lõng giữa cung điện rực rỡ này. Mọi người biết cô làcon tin bị giam giữ nhưng vẫn được đối xử tôn trọng, Hoàng đế bệ hạ cũng âncần với cô, lại có Thần quận chúa sắp đặt bên ngoài và các phi tần chăm sóc bêntrong nên việc ăn mặc sinh hoạt của cô cũng ổn.Cô cung kính ngồi đối diện Khánh Đế, hai tay úp lên đầu gối, đáp: "Lối đicủa quân cờ quá phức tạp..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trừ phi Phạm Nhàn chết, nhưng trên thực tế, ít ai trong triều muốn Tiểu
Phạm đại nhân vừa lập công lớn lao lại phải ra đi như vậy.
"Ta hiểu ý của ngài." Phạm Nhàn không quay đầu lại, trầm mặc rất lâu rồi
mới nói: "Có lẽ một ngày nào đó khi đã nghĩ thông, ta sẽ vào cung tạ tội."
Hồ Đại học sĩ phía sau cười khổ, thầm nghĩ phải chờ đến ngày nào tháng
nào năm nào ngươi mới nghĩ thông được điều đó?
"Có lẽ... ta thật sự đã sai?" Bóng lưng Phạm Nhàn ở cửa rất mệt mỏi, tiếng
nói như khẽ tự lẩm bẩm một câu.
Nhưng câu nói này vang lên trong tai Hồ Đại học sĩ khiến trái tim ông ấm
lên, lông mày dần cau lại. Ngay lúc đó, ông quyết định đêm nay sẽ vào cung
thêm lần nữa.
Trong mắt ông những mâu thuẫn giữa hai cha con bệ hạ và Phạm Nhàn
không phải là không thể hòa giải, chỉ có điều cả hai đều không chịu nhún
nhường mà thôi. Nếu có thể thuyết phục được Hoàng đế bệ hạ ban chiếu triệu
Phạm Nhàn vào cung, có lẽ Phạm Nhàn sẽ xuôi dòng...
Đang suy nghĩ thế, bỗng Phạm Nhàn quay đầu nói một câu: "Tuy nay không
còn ở Giám Sát viện nữa, nhưng ta có một tin thú vị, có lẽ ngài muốn nghe."
Hồ Đại học sĩ ngẩng đầu lên.
"Phạm Vô Cứu hiện đang làm mưu sĩ cho Hạ Đại học sĩ."
Phạm Nhàn lại hành lễ rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này trời vẫn cứ rơi mưa
trên Thái Học viện, gương mặt Phạm Nhàn dưới ô vẫn bình thản, không chút
xao động. Mục đích đối thoại với Hồ Đại học sĩ hôm nay đã đạt được, y hiểu rõ
quan điểm của các quan lại triều đình, cũng rõ mức độ khoan dung của Hoàng
đế bệ hạ - Đương nhiên, điều quan trọng nhất là hai câu cuối cùng ấy.
Phạm Nhàn lặng lẽ dưới ô, suy nghĩ chắc chắn đêm nay hoặc ngày mai,
trong cung sẽ có chiếu chỉ triệu mình vào chầu. Nhờ Hồ Đại học sĩ, y muốn gửi
một loại tín hiệu nào đó đến trong cung, có lẽ sẽ qua mắt được nam nhân trên
ghế rồng kia.
Tất cả chỉ là vì người của Khải Niên tiểu tổ vừa rời kinh, cho nên Phạm
Nhàn còn chưa chuẩn bị kỹ càng. Y nhất định phải khống chế trận chiến tranh
lạnh giữa quân thần này trong phạm vi giới hạn, y đang chuẩn bị, chuẩn bị mọi
lúc.
o O o
Đêm hôm ấy, Hồ Đại học sĩ vào cung, không rõ ông đã nói gì với Hoàng đế
bệ hạ trong nước mắt, nhưng các thái giám hầu hạ trong Ngự Thư phòng đều
biết tâm trạng Hoàng đế bệ hạ đã tốt hơn nhiều, bởi vị chiếu chỉ rời cung ngay
lúc đó, trận giết chóc kéo dài bảy ngày bên ngoài Phạm phủ kết thúc tại đây.
Cho đến khi Hồ Đại học sĩ ra khỏi cung, nét mặt yên vui, ông cũng không
thuật lại cho Hoàng đế bệ hạ tin tức kinh thiên động địa mà Phạm Nhàn tiết lộ.
Một là vì không rõ Phạm Nhàn tại sao lại nói cho mình biết chuyện quan trọng
này, phía sau ẩn giấu có âm mưu gì. Hai là bởi hiện giờ Khánh Quốc cần đoàn
kết, đúng như lý tưởng mà Hồ Đại học sĩ theo đuổi.
Trong Thái Học, ông chỉ cảm thấy cái tên Phạm Vô Cứu quen tai, nhưng
không nhớ ra là ai. Nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh của các Đại học sĩ Môn Hạ
Trung Thư, chỉ trong thời gian ngồi uống một chén trà, các quan viên thuộc hạ
đã tra xét rõ ràng người tên Phạm Vô Cứu đó từng là một trong Bát Gia Tướng
của Nhị hoàng tử.
Bước ra khỏi cửa cung, ngồi trên ngựa xe, Hồ Đại học sĩ không nhịn được
thở dài, vuốt nhẹ chòm râu cười khẽ, nghĩ thầm Tiểu Phạm đại nhân thật đúng
là người thù dai đáng yêu.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế bệ hạ phất tay, người ngoài Phạm phủ đều lui đi, đó là quyền uy
của một vị quân vương, ngài có thể thoải mái làm theo tính khí của mình. Còn
những thuộc hạ và thần tử chết một cách hồ đồ ngoài Phạm phủ vì cuộc chiến
tranh giữa hai cha con họ, ai mà quan tâm?
Trong Ngự Thư phòng vẫn im ắng sau khi Hồ Đại học sĩ lui gót. Hoàng đế
bệ hạ bắt đầu đánh cờ với Phạm Nhược Nhược, đó là thói quen mấy ngày qua
của ngài. Hai ngón tay của Khánh Đế nhẹ nhàng nhặt một quân cờ đen đặt
xuống bàn cờ bóng loáng, ngài thong thả nói: "Xem ra lúc ở trong phủ Phạm
Kiến không dạy ngươi chơi cờ."
Phạm Nhược Nhược đã ở trong cung đúng tám ngày, mặc những bộ y phục
do Phạm phủ vất vả sắm sửa rồi nhờ các phi tần đưa vào cung, phần lớn có màu
nhã nhặn, trông khá lạc lõng giữa cung điện rực rỡ này. Mọi người biết cô là
con tin bị giam giữ nhưng vẫn được đối xử tôn trọng, Hoàng đế bệ hạ cũng ân
cần với cô, lại có Thần quận chúa sắp đặt bên ngoài và các phi tần chăm sóc bên
trong nên việc ăn mặc sinh hoạt của cô cũng ổn.
Cô cung kính ngồi đối diện Khánh Đế, hai tay úp lên đầu gối, đáp: "Lối đi
của quân cờ quá phức tạp..."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trừ phi Phạm Nhàn chết, nhưng trên thực tế, ít ai trong triều muốn TiểuPhạm đại nhân vừa lập công lớn lao lại phải ra đi như vậy."Ta hiểu ý của ngài." Phạm Nhàn không quay đầu lại, trầm mặc rất lâu rồimới nói: "Có lẽ một ngày nào đó khi đã nghĩ thông, ta sẽ vào cung tạ tội."Hồ Đại học sĩ phía sau cười khổ, thầm nghĩ phải chờ đến ngày nào thángnào năm nào ngươi mới nghĩ thông được điều đó?"Có lẽ... ta thật sự đã sai?" Bóng lưng Phạm Nhàn ở cửa rất mệt mỏi, tiếngnói như khẽ tự lẩm bẩm một câu.Nhưng câu nói này vang lên trong tai Hồ Đại học sĩ khiến trái tim ông ấmlên, lông mày dần cau lại. Ngay lúc đó, ông quyết định đêm nay sẽ vào cungthêm lần nữa.Trong mắt ông những mâu thuẫn giữa hai cha con bệ hạ và Phạm Nhànkhông phải là không thể hòa giải, chỉ có điều cả hai đều không chịu nhúnnhường mà thôi. Nếu có thể thuyết phục được Hoàng đế bệ hạ ban chiếu triệuPhạm Nhàn vào cung, có lẽ Phạm Nhàn sẽ xuôi dòng...Đang suy nghĩ thế, bỗng Phạm Nhàn quay đầu nói một câu: "Tuy nay khôngcòn ở Giám Sát viện nữa, nhưng ta có một tin thú vị, có lẽ ngài muốn nghe."Hồ Đại học sĩ ngẩng đầu lên."Phạm Vô Cứu hiện đang làm mưu sĩ cho Hạ Đại học sĩ."Phạm Nhàn lại hành lễ rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này trời vẫn cứ rơi mưatrên Thái Học viện, gương mặt Phạm Nhàn dưới ô vẫn bình thản, không chútxao động. Mục đích đối thoại với Hồ Đại học sĩ hôm nay đã đạt được, y hiểu rõquan điểm của các quan lại triều đình, cũng rõ mức độ khoan dung của Hoàngđế bệ hạ - Đương nhiên, điều quan trọng nhất là hai câu cuối cùng ấy.Phạm Nhàn lặng lẽ dưới ô, suy nghĩ chắc chắn đêm nay hoặc ngày mai,trong cung sẽ có chiếu chỉ triệu mình vào chầu. Nhờ Hồ Đại học sĩ, y muốn gửimột loại tín hiệu nào đó đến trong cung, có lẽ sẽ qua mắt được nam nhân trênghế rồng kia.Tất cả chỉ là vì người của Khải Niên tiểu tổ vừa rời kinh, cho nên PhạmNhàn còn chưa chuẩn bị kỹ càng. Y nhất định phải khống chế trận chiến tranhlạnh giữa quân thần này trong phạm vi giới hạn, y đang chuẩn bị, chuẩn bị mọilúc.o O oĐêm hôm ấy, Hồ Đại học sĩ vào cung, không rõ ông đã nói gì với Hoàng đếbệ hạ trong nước mắt, nhưng các thái giám hầu hạ trong Ngự Thư phòng đềubiết tâm trạng Hoàng đế bệ hạ đã tốt hơn nhiều, bởi vị chiếu chỉ rời cung ngaylúc đó, trận giết chóc kéo dài bảy ngày bên ngoài Phạm phủ kết thúc tại đây.Cho đến khi Hồ Đại học sĩ ra khỏi cung, nét mặt yên vui, ông cũng khôngthuật lại cho Hoàng đế bệ hạ tin tức kinh thiên động địa mà Phạm Nhàn tiết lộ.Một là vì không rõ Phạm Nhàn tại sao lại nói cho mình biết chuyện quan trọngnày, phía sau ẩn giấu có âm mưu gì. Hai là bởi hiện giờ Khánh Quốc cần đoànkết, đúng như lý tưởng mà Hồ Đại học sĩ theo đuổi.Trong Thái Học, ông chỉ cảm thấy cái tên Phạm Vô Cứu quen tai, nhưngkhông nhớ ra là ai. Nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh của các Đại học sĩ Môn HạTrung Thư, chỉ trong thời gian ngồi uống một chén trà, các quan viên thuộc hạđã tra xét rõ ràng người tên Phạm Vô Cứu đó từng là một trong Bát Gia Tướngcủa Nhị hoàng tử.Bước ra khỏi cửa cung, ngồi trên ngựa xe, Hồ Đại học sĩ không nhịn đượcthở dài, vuốt nhẹ chòm râu cười khẽ, nghĩ thầm Tiểu Phạm đại nhân thật đúnglà người thù dai đáng yêu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế bệ hạ phất tay, người ngoài Phạm phủ đều lui đi, đó là quyền uycủa một vị quân vương, ngài có thể thoải mái làm theo tính khí của mình. Cònnhững thuộc hạ và thần tử chết một cách hồ đồ ngoài Phạm phủ vì cuộc chiếntranh giữa hai cha con họ, ai mà quan tâm?Trong Ngự Thư phòng vẫn im ắng sau khi Hồ Đại học sĩ lui gót. Hoàng đếbệ hạ bắt đầu đánh cờ với Phạm Nhược Nhược, đó là thói quen mấy ngày quacủa ngài. Hai ngón tay của Khánh Đế nhẹ nhàng nhặt một quân cờ đen đặtxuống bàn cờ bóng loáng, ngài thong thả nói: "Xem ra lúc ở trong phủ PhạmKiến không dạy ngươi chơi cờ."Phạm Nhược Nhược đã ở trong cung đúng tám ngày, mặc những bộ y phụcdo Phạm phủ vất vả sắm sửa rồi nhờ các phi tần đưa vào cung, phần lớn có màunhã nhặn, trông khá lạc lõng giữa cung điện rực rỡ này. Mọi người biết cô làcon tin bị giam giữ nhưng vẫn được đối xử tôn trọng, Hoàng đế bệ hạ cũng âncần với cô, lại có Thần quận chúa sắp đặt bên ngoài và các phi tần chăm sóc bêntrong nên việc ăn mặc sinh hoạt của cô cũng ổn.Cô cung kính ngồi đối diện Khánh Đế, hai tay úp lên đầu gối, đáp: "Lối đicủa quân cờ quá phức tạp..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑