Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1872: Chuẩn bị 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Đừng mê muội trong lực lượng của mình, vì chung quy lực lượng đó cũngdo bệ hạ ban cho ngươi. Không phải bệ hạ bất lực trước thái độ tàn nhẫn củangươi trong những ngày qua, chỉ là người không muốn đưa ra những quyết địnhđó, chứ không phải là không thể."Hồ Đại học sĩ chậm rãi hạ mí mắt xuống, nghiêm giọng nói: "Đương nhiên,phải thừa nhận ngươi là một thần tử xuất sắc..."Hồ Đại học sĩ chưa dứt lời, vì ông muốn nói với Phạm Nhàn rằng, nếuHoàng đế bệ hạ thực sự không hề có lòng khoan dung với ngài, có lẽ đã sớmtrừng trị y, thậm chí xử tử từ lâu, bởi vì Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn có khả năngđó. Nhưng những chuyện liên quan đến hai cha con Hoàng đế và Phạm Nhànkhiến tâm trạng ông bị kích động mạnh, nên im lặng thay đổi đề tài."Không ai muốn thấy một đại thần có công lao rất lớn với Khánh Quốc biếnmất khỏi kinh đô chỉ vì tính kiêu ngạo vô độ của mình." Hồ Đại học sĩ nhìnPhạm Nhàn, trịnh trọng nói: "Lạc lối phải tỉnh ngộ quay về, cố chấp cũng phảicó giới hạn.""Câu nói này nghe quen lắm, mới nghe mấy tên đầu trọc nói cách đây khônglâu." Phạm Nhàn cười khổ, đứng thẳng người dậy: "Xem ra kinh đô bây giờ,thiên hạ ngày nay đều cho rằng ta là con sâu cản đường trước xe ngựa lịch sử,hoặc tránh né, hoặc bị nghiền nát. Nếu có suy nghĩ riêng, ấy là tội lỗi."Y dần thu hồi nụ cười, nhớ lại đám công tử bột bị đánh bại năm xưa ngoàiBão Nguyệt lâu, lại nhớ lời Uyển Nhi từng nói với ý tương tự Hồ Đại học sĩ - sựkiên nhẫn của Hoàng đế bệ hạ rồi cũng có hạn, bản thân mình bây giờ bị giamcầm trong kinh đô, sống chết chỉ trong một câu nói của Hoàng đế bệ hạ.Điều này khác với những khổ tu sĩ ở Khánh Miếu. Cho dù Phạm Nhàn có võcông cao cường đến đâu, một khi triều đình thực sự quyết tâm trừ khử yếu tốbất ổn này, y cũng khó tránh khỏi số phận ấy - dù sao y cũng không phải Đạitông sư."Hôm trước cải trang vào trường Thái Học, thấy các học sinh đi ngang qua,ta đã nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành đối tượng đángkhinh bỉ trong mắt những người ấy." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, mệt mỏi nói."Không, cho đến nay chưa ai trách mắng hay khinh miệt ngươi cả, khôngchỉ những học sinh này, mà ngay cả quan lại và dân chúng trong kinh đô, mỗikhi nhắc đến việc trên pháp trường, vẫn còn phần nào kính trọng ngươi." HồĐại học sĩ ho nhẹ, chậm rãi nói: "Như lời bình luận của Hoàng đế bệ hạ dànhcho ngươi, trong việc của Trần Viện trưởng, ngươi đã thể hiện đủ quật cường,tính cách chân thành ấy khiến nhiều người cảm thông cho ngươi... Nhưng chínhngươi cần học cách suy xét thấu đáo những việc đó.""Dân chúng kính trọng ngươichỉ vì tấm lòng của ngươi, nhưng nếu ngươithực sự có những hành động đại nghịch bất đạo... thậm chí chỉ là ý nghĩ đó."Giọng Hồ Đại học sĩ lạnh lẽo: "ta không cho phép ngươi, triều đình không chophép ngươi, dân chúng không cho phép ngươi, Hoàng đế bệ hạ càng không chophép ngươi!""Ngươi phải suy nghĩ thấu đáo, đây là ý chí thống nhất của triều đại chúngta hiện nay, tất cả đều hy vọng ngươi không làm loạn.""Làm loạn ư?" Phạm Nhàn bật cười, trong nụ cười ẩn chứa nhiều áp lựcnặng nề. Làm kẻ địch toàn thiên hạ cũng chẳng phải điều y sợ, trong lòng y chỉđang ngẫm lại những suy nghĩ vừa rồi, có phần chưa tỉnh táo trở lại.Sau một hồi lâu, y rất trịnh trọng cúi đầu tạ ơn Hồ Đại học sĩ nhưng khôngnói gì thêm, cũng không đưa ra thông tin gì rồi xoay người ra cửa."Tuy không muốn thừa nhận, nhưng ta phải thừa nhận mình đã già rồi." HồĐại học sĩ nhìn theo bóng lưng Phạm Nhàn, đột nhiên lên tiếng, thong thả nói:"Lời nói hôm nay có phần quá đáng, chỉ là... thiên hạ chưa yên, chiến sự khôngthể dừng, vì quan lại trong triều, vì dân chúng trong thiên hạ, ta hy vọng ngươisuy nghĩ nhiều hơn."Lời nói Hồ Đại học sĩ nói thật lòng. Ông vốn là ứng cử viên được Hoàng đếbệ hạ cố ý chọn làm tể tướng tương lai, nhưng với tình hình thay đổi trong triều,tương lai của ông đã bắt đầu mờ mịt.Để chống lại Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ đã nâng đỡ Hạ Tông Vĩ, ngườithấu hiểu Thánh tâm, tinh thông chính sự, làm việc lão luyện. Giờ Phạm Nhànsuy yếu, Hạ Tông Vĩ rất tự nhiên vững vàng với vị trí trong Môn Hạ Trung Thư,rất được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng, rất được trọng dụng, loáng thoáng áp đảophe cánh của ông.Cho dù Hồ Đại học sĩ không màng đến quyền lực, trong lòng ông vẫn cóphần day dứt. Lời khuyên Phạm Nhàn, có lẽ cũng có ý để lại người quen thuộctrong triều giúp đỡ. Nguyên nhân sâu xa nhất vẫn là như ông đã nói – muốntriều đình ổn định, xã hội hòa thuận, thì Phạm Nhàn phải cúi đầu trước Hoàngđế bệ hạ, Khánh Quốc mới được yên ổn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đừng mê muội trong lực lượng của mình, vì chung quy lực lượng đó cũng

do bệ hạ ban cho ngươi. Không phải bệ hạ bất lực trước thái độ tàn nhẫn của

ngươi trong những ngày qua, chỉ là người không muốn đưa ra những quyết định

đó, chứ không phải là không thể."

Hồ Đại học sĩ chậm rãi hạ mí mắt xuống, nghiêm giọng nói: "Đương nhiên,

phải thừa nhận ngươi là một thần tử xuất sắc..."

Hồ Đại học sĩ chưa dứt lời, vì ông muốn nói với Phạm Nhàn rằng, nếu

Hoàng đế bệ hạ thực sự không hề có lòng khoan dung với ngài, có lẽ đã sớm

trừng trị y, thậm chí xử tử từ lâu, bởi vì Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn có khả năng

đó. Nhưng những chuyện liên quan đến hai cha con Hoàng đế và Phạm Nhàn

khiến tâm trạng ông bị kích động mạnh, nên im lặng thay đổi đề tài.

"Không ai muốn thấy một đại thần có công lao rất lớn với Khánh Quốc biến

mất khỏi kinh đô chỉ vì tính kiêu ngạo vô độ của mình." Hồ Đại học sĩ nhìn

Phạm Nhàn, trịnh trọng nói: "Lạc lối phải tỉnh ngộ quay về, cố chấp cũng phải

có giới hạn."

"Câu nói này nghe quen lắm, mới nghe mấy tên đầu trọc nói cách đây không

lâu." Phạm Nhàn cười khổ, đứng thẳng người dậy: "Xem ra kinh đô bây giờ,

thiên hạ ngày nay đều cho rằng ta là con sâu cản đường trước xe ngựa lịch sử,

hoặc tránh né, hoặc bị nghiền nát. Nếu có suy nghĩ riêng, ấy là tội lỗi."

Y dần thu hồi nụ cười, nhớ lại đám công tử bột bị đánh bại năm xưa ngoài

Bão Nguyệt lâu, lại nhớ lời Uyển Nhi từng nói với ý tương tự Hồ Đại học sĩ - sự

kiên nhẫn của Hoàng đế bệ hạ rồi cũng có hạn, bản thân mình bây giờ bị giam

cầm trong kinh đô, sống chết chỉ trong một câu nói của Hoàng đế bệ hạ.

Điều này khác với những khổ tu sĩ ở Khánh Miếu. Cho dù Phạm Nhàn có võ

công cao cường đến đâu, một khi triều đình thực sự quyết tâm trừ khử yếu tố

bất ổn này, y cũng khó tránh khỏi số phận ấy - dù sao y cũng không phải Đại

tông sư.

"Hôm trước cải trang vào trường Thái Học, thấy các học sinh đi ngang qua,

ta đã nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành đối tượng đáng

khinh bỉ trong mắt những người ấy." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, mệt mỏi nói.

"Không, cho đến nay chưa ai trách mắng hay khinh miệt ngươi cả, không

chỉ những học sinh này, mà ngay cả quan lại và dân chúng trong kinh đô, mỗi

khi nhắc đến việc trên pháp trường, vẫn còn phần nào kính trọng ngươi." Hồ

Đại học sĩ ho nhẹ, chậm rãi nói: "Như lời bình luận của Hoàng đế bệ hạ dành

cho ngươi, trong việc của Trần Viện trưởng, ngươi đã thể hiện đủ quật cường,

tính cách chân thành ấy khiến nhiều người cảm thông cho ngươi... Nhưng chính

ngươi cần học cách suy xét thấu đáo những việc đó."

"Dân chúng kính trọng ngươichỉ vì tấm lòng của ngươi, nhưng nếu ngươi

thực sự có những hành động đại nghịch bất đạo... thậm chí chỉ là ý nghĩ đó."

Giọng Hồ Đại học sĩ lạnh lẽo: "ta không cho phép ngươi, triều đình không cho

phép ngươi, dân chúng không cho phép ngươi, Hoàng đế bệ hạ càng không cho

phép ngươi!"

"Ngươi phải suy nghĩ thấu đáo, đây là ý chí thống nhất của triều đại chúng

ta hiện nay, tất cả đều hy vọng ngươi không làm loạn."

"Làm loạn ư?" Phạm Nhàn bật cười, trong nụ cười ẩn chứa nhiều áp lực

nặng nề. Làm kẻ địch toàn thiên hạ cũng chẳng phải điều y sợ, trong lòng y chỉ

đang ngẫm lại những suy nghĩ vừa rồi, có phần chưa tỉnh táo trở lại.

Sau một hồi lâu, y rất trịnh trọng cúi đầu tạ ơn Hồ Đại học sĩ nhưng không

nói gì thêm, cũng không đưa ra thông tin gì rồi xoay người ra cửa.

"Tuy không muốn thừa nhận, nhưng ta phải thừa nhận mình đã già rồi." Hồ

Đại học sĩ nhìn theo bóng lưng Phạm Nhàn, đột nhiên lên tiếng, thong thả nói:

"Lời nói hôm nay có phần quá đáng, chỉ là... thiên hạ chưa yên, chiến sự không

thể dừng, vì quan lại trong triều, vì dân chúng trong thiên hạ, ta hy vọng ngươi

suy nghĩ nhiều hơn."

Lời nói Hồ Đại học sĩ nói thật lòng. Ông vốn là ứng cử viên được Hoàng đế

bệ hạ cố ý chọn làm tể tướng tương lai, nhưng với tình hình thay đổi trong triều,

tương lai của ông đã bắt đầu mờ mịt.

Để chống lại Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ đã nâng đỡ Hạ Tông Vĩ, người

thấu hiểu Thánh tâm, tinh thông chính sự, làm việc lão luyện. Giờ Phạm Nhàn

suy yếu, Hạ Tông Vĩ rất tự nhiên vững vàng với vị trí trong Môn Hạ Trung Thư,

rất được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng, rất được trọng dụng, loáng thoáng áp đảo

phe cánh của ông.

Cho dù Hồ Đại học sĩ không màng đến quyền lực, trong lòng ông vẫn có

phần day dứt. Lời khuyên Phạm Nhàn, có lẽ cũng có ý để lại người quen thuộc

trong triều giúp đỡ. Nguyên nhân sâu xa nhất vẫn là như ông đã nói – muốn

triều đình ổn định, xã hội hòa thuận, thì Phạm Nhàn phải cúi đầu trước Hoàng

đế bệ hạ, Khánh Quốc mới được yên ổn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Đừng mê muội trong lực lượng của mình, vì chung quy lực lượng đó cũngdo bệ hạ ban cho ngươi. Không phải bệ hạ bất lực trước thái độ tàn nhẫn củangươi trong những ngày qua, chỉ là người không muốn đưa ra những quyết địnhđó, chứ không phải là không thể."Hồ Đại học sĩ chậm rãi hạ mí mắt xuống, nghiêm giọng nói: "Đương nhiên,phải thừa nhận ngươi là một thần tử xuất sắc..."Hồ Đại học sĩ chưa dứt lời, vì ông muốn nói với Phạm Nhàn rằng, nếuHoàng đế bệ hạ thực sự không hề có lòng khoan dung với ngài, có lẽ đã sớmtrừng trị y, thậm chí xử tử từ lâu, bởi vì Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn có khả năngđó. Nhưng những chuyện liên quan đến hai cha con Hoàng đế và Phạm Nhànkhiến tâm trạng ông bị kích động mạnh, nên im lặng thay đổi đề tài."Không ai muốn thấy một đại thần có công lao rất lớn với Khánh Quốc biếnmất khỏi kinh đô chỉ vì tính kiêu ngạo vô độ của mình." Hồ Đại học sĩ nhìnPhạm Nhàn, trịnh trọng nói: "Lạc lối phải tỉnh ngộ quay về, cố chấp cũng phảicó giới hạn.""Câu nói này nghe quen lắm, mới nghe mấy tên đầu trọc nói cách đây khônglâu." Phạm Nhàn cười khổ, đứng thẳng người dậy: "Xem ra kinh đô bây giờ,thiên hạ ngày nay đều cho rằng ta là con sâu cản đường trước xe ngựa lịch sử,hoặc tránh né, hoặc bị nghiền nát. Nếu có suy nghĩ riêng, ấy là tội lỗi."Y dần thu hồi nụ cười, nhớ lại đám công tử bột bị đánh bại năm xưa ngoàiBão Nguyệt lâu, lại nhớ lời Uyển Nhi từng nói với ý tương tự Hồ Đại học sĩ - sựkiên nhẫn của Hoàng đế bệ hạ rồi cũng có hạn, bản thân mình bây giờ bị giamcầm trong kinh đô, sống chết chỉ trong một câu nói của Hoàng đế bệ hạ.Điều này khác với những khổ tu sĩ ở Khánh Miếu. Cho dù Phạm Nhàn có võcông cao cường đến đâu, một khi triều đình thực sự quyết tâm trừ khử yếu tốbất ổn này, y cũng khó tránh khỏi số phận ấy - dù sao y cũng không phải Đạitông sư."Hôm trước cải trang vào trường Thái Học, thấy các học sinh đi ngang qua,ta đã nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành đối tượng đángkhinh bỉ trong mắt những người ấy." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, mệt mỏi nói."Không, cho đến nay chưa ai trách mắng hay khinh miệt ngươi cả, khôngchỉ những học sinh này, mà ngay cả quan lại và dân chúng trong kinh đô, mỗikhi nhắc đến việc trên pháp trường, vẫn còn phần nào kính trọng ngươi." HồĐại học sĩ ho nhẹ, chậm rãi nói: "Như lời bình luận của Hoàng đế bệ hạ dànhcho ngươi, trong việc của Trần Viện trưởng, ngươi đã thể hiện đủ quật cường,tính cách chân thành ấy khiến nhiều người cảm thông cho ngươi... Nhưng chínhngươi cần học cách suy xét thấu đáo những việc đó.""Dân chúng kính trọng ngươichỉ vì tấm lòng của ngươi, nhưng nếu ngươithực sự có những hành động đại nghịch bất đạo... thậm chí chỉ là ý nghĩ đó."Giọng Hồ Đại học sĩ lạnh lẽo: "ta không cho phép ngươi, triều đình không chophép ngươi, dân chúng không cho phép ngươi, Hoàng đế bệ hạ càng không chophép ngươi!""Ngươi phải suy nghĩ thấu đáo, đây là ý chí thống nhất của triều đại chúngta hiện nay, tất cả đều hy vọng ngươi không làm loạn.""Làm loạn ư?" Phạm Nhàn bật cười, trong nụ cười ẩn chứa nhiều áp lựcnặng nề. Làm kẻ địch toàn thiên hạ cũng chẳng phải điều y sợ, trong lòng y chỉđang ngẫm lại những suy nghĩ vừa rồi, có phần chưa tỉnh táo trở lại.Sau một hồi lâu, y rất trịnh trọng cúi đầu tạ ơn Hồ Đại học sĩ nhưng khôngnói gì thêm, cũng không đưa ra thông tin gì rồi xoay người ra cửa."Tuy không muốn thừa nhận, nhưng ta phải thừa nhận mình đã già rồi." HồĐại học sĩ nhìn theo bóng lưng Phạm Nhàn, đột nhiên lên tiếng, thong thả nói:"Lời nói hôm nay có phần quá đáng, chỉ là... thiên hạ chưa yên, chiến sự khôngthể dừng, vì quan lại trong triều, vì dân chúng trong thiên hạ, ta hy vọng ngươisuy nghĩ nhiều hơn."Lời nói Hồ Đại học sĩ nói thật lòng. Ông vốn là ứng cử viên được Hoàng đếbệ hạ cố ý chọn làm tể tướng tương lai, nhưng với tình hình thay đổi trong triều,tương lai của ông đã bắt đầu mờ mịt.Để chống lại Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ đã nâng đỡ Hạ Tông Vĩ, ngườithấu hiểu Thánh tâm, tinh thông chính sự, làm việc lão luyện. Giờ Phạm Nhànsuy yếu, Hạ Tông Vĩ rất tự nhiên vững vàng với vị trí trong Môn Hạ Trung Thư,rất được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng, rất được trọng dụng, loáng thoáng áp đảophe cánh của ông.Cho dù Hồ Đại học sĩ không màng đến quyền lực, trong lòng ông vẫn cóphần day dứt. Lời khuyên Phạm Nhàn, có lẽ cũng có ý để lại người quen thuộctrong triều giúp đỡ. Nguyên nhân sâu xa nhất vẫn là như ông đã nói – muốntriều đình ổn định, xã hội hòa thuận, thì Phạm Nhàn phải cúi đầu trước Hoàngđế bệ hạ, Khánh Quốc mới được yên ổn.

Chương 1872: Chuẩn bị 4