Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1879: Quân thần gặp gỡ có an lành? 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nghe hôm qua mẫu thân đã đuổi ba trong số những tú nữ mới vào cung."Lý Thừa Bình thành thật khuyên nhủ: "Dù sao cũng là ý của phụ hoàng, nếulàm quá rõ ràng e rằng phụ hoàng sẽ không vui.""Phụ hoàng của con có biết cũng mừng thôi, đám tiểu nha đầu có không mắtđó..." Nghi Quý tần lạnh lùng nói: "Đã lâu triều đình không tuyển tú nữ, từ TháiThường tự đến bộ Lễ cũng không hiểu quy củ gì, đưa bừa bãi con gái nhà ngườita vào cung. Chẳng biết nghe được gì ở nhà, mới vào đã rải bạc, đám cung nữma ma chắc lâu rồi không được nuốt bạc như vậy, cũng nghe theo."Cô nhìn Tam hoàng tử bình tĩnh nói: "Mấy tú nữ mới vào đã hỏi han tìnhhình trong cung, dám bàn tán về người trong Ngự Thư phòng, cái gì cũng dámnói... Chắc không phải là con nhà đại thần, thì là dòng dõi vương công sắp suytàn, không biết gì về lai lịch Phạm gia Liễu phủ, lại ngây thơ nghĩ Phạm phủ đãthất thế, không vì sao vị kia lại được bệ hạ ưa thích, lại chuyển miệng lưỡi nhắmvào vị đó... nói không biết bao nhiêu lời khó nghe.""Ta đuổi ba người là cảnh cáo những kẻ còn lại, đồng thời che chở cho giađình bọn chúng." Nghi Quý tần vuốt mái tóc, lạnh lùng nói: "Chưa nói nếuHoàng đế bệ hạ nghe được những lời ấy sẽ nổi giận thế nào, chỉ cần đồn tới taiPhạm Nhàn, con nói xem sau khi mọi chuyện yên ổn, số phận các tú nữ kia sẽ rasao."Cuối cùng Lý Thừa Bình không nhịn được cười nói: "Nếu mọi chuyện yênổn, chắc mẫu thân còn thêm mắm thêm muối kể với tiên sinh."Nghi Quý tần cười híp mắt: "Đứa nhỏ này nói bậy, mẫu thân đâu phải ngườinhư thế."Lý Thừa Bình gãi đầu, muốn nói lại thôi: "Nhưng phụ hoàng vẫn giữ tiểuthư nhà họ Phạm ở lại Ngự Thư phòng, tóm lại là không đúng lễ nghi."Nghi Quý tần im lặng một lúc rồi mỉm cười, không nói gì. Thực ra tronglòng cô biết, nam nhân khiến cô trở thành một nữ nhân, nam nhân mạnh mẽnhất thiên hạ, thực ra cũng cảm thấy cô độc. Trong mắt ngài, các phi tần trongcung dường như đều có phần đòi hỏi, có lẽ chỉ có tiểu thư nhà họ Phạm khôngdính dáng gì đến hoàng cung mới khiến ngài thực sự cảm thấy không cầu mongđiều gì.Điều Hoàng đế thích chính là người bên cạnh không đòi hỏi gì ở mình. Nghĩđến đây, sắc mặt Nghi Quý tần hơi buồn BÃ, nhìn Lý Thừa Bình dịu dàng nói:"Con cũng bớt đến lãnh cung kẻo bệ hạ không vui.""Thục Quý phi bị giam vào lãnh cung, nhưng người vẫn là mẫu thân của nhịca, ngày trước đối đãi với chúng ta cũng tốt, không liên quan gì đến việc của nhịca." Lý Thừa Bình hạ giọng giải thích: "Bây giờ Ninh di cũng bị giam vào lãnhcung, con phải đi thăm một chút."Nghi Quý tần mỉm cười, không nói gì nữa. Cô biết lý do Tam hoàng tửthường xuyên đến lãnh cung thăm viếng, được cái tiếng khoan dung trong cung,cũng khiến Hoàng đế bệ hạ có phần bất ngờ tán thưởng... Tất cả là do lời dặn dòcủa Phạm Nhàn, ba năm trước khi kinh đô phản loạn, nghe nói Phạm Nhàn đãtrực tiếp hứa với Nhị hoàng tử sắp qua đời sẽ thay hắn ta chăm sóc Thục Quýphi.o O oHai mẹ con khẽ trò chuyện về việc tuyển tú, về cô nương trong Ngự Thưphòng. Cùng lúc đó, cô nương kia đang đỡ Hoàng đế bệ hạ bị thương chưa lànhđi dạo một vòng, sắp quay về Ngự Thư phòng.Như lời Nghi Quý tần, Hoàng đế chỉ đánh giá cao cô gái này, chứ không hềnảy sinh ý nghĩ kỳ quái nào. Đã bước vào cảnh giới Đại tông sư, ngài đã thấusuốt việc nam nữ. Lý do tuyển tú chủ yếu vẫn là chính trị. Trong lúc dạo bước,Hoàng đế sẽ không bàn luận việc tuyển tú với Phạm Nhược Nhược, chỉ tùy ýnói về thời tiết và Phạm Nhàn trong tám ngày qua.Phần lớn thời gian là Hoàng đế nói, Phạm Nhược Nhược lắng nghe. Hoàngđế được Phạm Thái phu nhân nuôi dưỡng từ nhỏ nên rất thân thiết với Phạmgia. Suốt đời Hoàng đế không có con gái, từ khi Lâm Uyển Nhi rời cung, ngàichưa từng tìm lại được cảm giác ấm áp đó.Hai người đi ở phía trước, Diêu thái giám và một đoàn người khẩn trươngtheo sau từ xa, dạo bước trong đêm tối, đoàn người này nhìn qua có phần buồncười.Đúng lúc sắp rẽ tới cổng đá trước Ngự Thư phòng trên con đường chính,Hoàng đế dừng bước, nhìn thái giám cúi mình bên cạnh cổng đá, trầm ngâmmột hồi lâu rồi hỏi: "Gần đây theo sát Đới công công thế nào?"Thái giám này chính là nhân vật nổi bật ngày xưa ở Ngự Thư phòng, HồngTrúc. Sự việc ba năm trước đã phai nhạt, những ngày gần đây hắn theo sát Đớicông công tiến hành công việc về văn thư, hôm nay tình cờ gặp được thánh giá,tâm trạng của hắn phức tạp chờ đợi một bên. Nhưng không ngờ Hoàng đế bệ hạlại đột nhiên hỏi mình, hắn vội vàng run rẩy đáp lời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nghe hôm qua mẫu thân đã đuổi ba trong số những tú nữ mới vào cung."
Lý Thừa Bình thành thật khuyên nhủ: "Dù sao cũng là ý của phụ hoàng, nếu
làm quá rõ ràng e rằng phụ hoàng sẽ không vui."
"Phụ hoàng của con có biết cũng mừng thôi, đám tiểu nha đầu có không mắt
đó..." Nghi Quý tần lạnh lùng nói: "Đã lâu triều đình không tuyển tú nữ, từ Thái
Thường tự đến bộ Lễ cũng không hiểu quy củ gì, đưa bừa bãi con gái nhà người
ta vào cung. Chẳng biết nghe được gì ở nhà, mới vào đã rải bạc, đám cung nữ
ma ma chắc lâu rồi không được nuốt bạc như vậy, cũng nghe theo."
Cô nhìn Tam hoàng tử bình tĩnh nói: "Mấy tú nữ mới vào đã hỏi han tình
hình trong cung, dám bàn tán về người trong Ngự Thư phòng, cái gì cũng dám
nói... Chắc không phải là con nhà đại thần, thì là dòng dõi vương công sắp suy
tàn, không biết gì về lai lịch Phạm gia Liễu phủ, lại ngây thơ nghĩ Phạm phủ đã
thất thế, không vì sao vị kia lại được bệ hạ ưa thích, lại chuyển miệng lưỡi nhắm
vào vị đó... nói không biết bao nhiêu lời khó nghe."
"Ta đuổi ba người là cảnh cáo những kẻ còn lại, đồng thời che chở cho gia
đình bọn chúng." Nghi Quý tần vuốt mái tóc, lạnh lùng nói: "Chưa nói nếu
Hoàng đế bệ hạ nghe được những lời ấy sẽ nổi giận thế nào, chỉ cần đồn tới tai
Phạm Nhàn, con nói xem sau khi mọi chuyện yên ổn, số phận các tú nữ kia sẽ ra
sao."
Cuối cùng Lý Thừa Bình không nhịn được cười nói: "Nếu mọi chuyện yên
ổn, chắc mẫu thân còn thêm mắm thêm muối kể với tiên sinh."
Nghi Quý tần cười híp mắt: "Đứa nhỏ này nói bậy, mẫu thân đâu phải người
như thế."
Lý Thừa Bình gãi đầu, muốn nói lại thôi: "Nhưng phụ hoàng vẫn giữ tiểu
thư nhà họ Phạm ở lại Ngự Thư phòng, tóm lại là không đúng lễ nghi."
Nghi Quý tần im lặng một lúc rồi mỉm cười, không nói gì. Thực ra trong
lòng cô biết, nam nhân khiến cô trở thành một nữ nhân, nam nhân mạnh mẽ
nhất thiên hạ, thực ra cũng cảm thấy cô độc. Trong mắt ngài, các phi tần trong
cung dường như đều có phần đòi hỏi, có lẽ chỉ có tiểu thư nhà họ Phạm không
dính dáng gì đến hoàng cung mới khiến ngài thực sự cảm thấy không cầu mong
điều gì.
Điều Hoàng đế thích chính là người bên cạnh không đòi hỏi gì ở mình. Nghĩ
đến đây, sắc mặt Nghi Quý tần hơi buồn BÃ, nhìn Lý Thừa Bình dịu dàng nói:
"Con cũng bớt đến lãnh cung kẻo bệ hạ không vui."
"Thục Quý phi bị giam vào lãnh cung, nhưng người vẫn là mẫu thân của nhị
ca, ngày trước đối đãi với chúng ta cũng tốt, không liên quan gì đến việc của nhị
ca." Lý Thừa Bình hạ giọng giải thích: "Bây giờ Ninh di cũng bị giam vào lãnh
cung, con phải đi thăm một chút."
Nghi Quý tần mỉm cười, không nói gì nữa. Cô biết lý do Tam hoàng tử
thường xuyên đến lãnh cung thăm viếng, được cái tiếng khoan dung trong cung,
cũng khiến Hoàng đế bệ hạ có phần bất ngờ tán thưởng... Tất cả là do lời dặn dò
của Phạm Nhàn, ba năm trước khi kinh đô phản loạn, nghe nói Phạm Nhàn đã
trực tiếp hứa với Nhị hoàng tử sắp qua đời sẽ thay hắn ta chăm sóc Thục Quý
phi.
o O o
Hai mẹ con khẽ trò chuyện về việc tuyển tú, về cô nương trong Ngự Thư
phòng. Cùng lúc đó, cô nương kia đang đỡ Hoàng đế bệ hạ bị thương chưa lành
đi dạo một vòng, sắp quay về Ngự Thư phòng.
Như lời Nghi Quý tần, Hoàng đế chỉ đánh giá cao cô gái này, chứ không hề
nảy sinh ý nghĩ kỳ quái nào. Đã bước vào cảnh giới Đại tông sư, ngài đã thấu
suốt việc nam nữ. Lý do tuyển tú chủ yếu vẫn là chính trị. Trong lúc dạo bước,
Hoàng đế sẽ không bàn luận việc tuyển tú với Phạm Nhược Nhược, chỉ tùy ý
nói về thời tiết và Phạm Nhàn trong tám ngày qua.
Phần lớn thời gian là Hoàng đế nói, Phạm Nhược Nhược lắng nghe. Hoàng
đế được Phạm Thái phu nhân nuôi dưỡng từ nhỏ nên rất thân thiết với Phạm
gia. Suốt đời Hoàng đế không có con gái, từ khi Lâm Uyển Nhi rời cung, ngài
chưa từng tìm lại được cảm giác ấm áp đó.
Hai người đi ở phía trước, Diêu thái giám và một đoàn người khẩn trương
theo sau từ xa, dạo bước trong đêm tối, đoàn người này nhìn qua có phần buồn
cười.
Đúng lúc sắp rẽ tới cổng đá trước Ngự Thư phòng trên con đường chính,
Hoàng đế dừng bước, nhìn thái giám cúi mình bên cạnh cổng đá, trầm ngâm
một hồi lâu rồi hỏi: "Gần đây theo sát Đới công công thế nào?"
Thái giám này chính là nhân vật nổi bật ngày xưa ở Ngự Thư phòng, Hồng
Trúc. Sự việc ba năm trước đã phai nhạt, những ngày gần đây hắn theo sát Đới
công công tiến hành công việc về văn thư, hôm nay tình cờ gặp được thánh giá,
tâm trạng của hắn phức tạp chờ đợi một bên. Nhưng không ngờ Hoàng đế bệ hạ
lại đột nhiên hỏi mình, hắn vội vàng run rẩy đáp lời.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nghe hôm qua mẫu thân đã đuổi ba trong số những tú nữ mới vào cung."Lý Thừa Bình thành thật khuyên nhủ: "Dù sao cũng là ý của phụ hoàng, nếulàm quá rõ ràng e rằng phụ hoàng sẽ không vui.""Phụ hoàng của con có biết cũng mừng thôi, đám tiểu nha đầu có không mắtđó..." Nghi Quý tần lạnh lùng nói: "Đã lâu triều đình không tuyển tú nữ, từ TháiThường tự đến bộ Lễ cũng không hiểu quy củ gì, đưa bừa bãi con gái nhà ngườita vào cung. Chẳng biết nghe được gì ở nhà, mới vào đã rải bạc, đám cung nữma ma chắc lâu rồi không được nuốt bạc như vậy, cũng nghe theo."Cô nhìn Tam hoàng tử bình tĩnh nói: "Mấy tú nữ mới vào đã hỏi han tìnhhình trong cung, dám bàn tán về người trong Ngự Thư phòng, cái gì cũng dámnói... Chắc không phải là con nhà đại thần, thì là dòng dõi vương công sắp suytàn, không biết gì về lai lịch Phạm gia Liễu phủ, lại ngây thơ nghĩ Phạm phủ đãthất thế, không vì sao vị kia lại được bệ hạ ưa thích, lại chuyển miệng lưỡi nhắmvào vị đó... nói không biết bao nhiêu lời khó nghe.""Ta đuổi ba người là cảnh cáo những kẻ còn lại, đồng thời che chở cho giađình bọn chúng." Nghi Quý tần vuốt mái tóc, lạnh lùng nói: "Chưa nói nếuHoàng đế bệ hạ nghe được những lời ấy sẽ nổi giận thế nào, chỉ cần đồn tới taiPhạm Nhàn, con nói xem sau khi mọi chuyện yên ổn, số phận các tú nữ kia sẽ rasao."Cuối cùng Lý Thừa Bình không nhịn được cười nói: "Nếu mọi chuyện yênổn, chắc mẫu thân còn thêm mắm thêm muối kể với tiên sinh."Nghi Quý tần cười híp mắt: "Đứa nhỏ này nói bậy, mẫu thân đâu phải ngườinhư thế."Lý Thừa Bình gãi đầu, muốn nói lại thôi: "Nhưng phụ hoàng vẫn giữ tiểuthư nhà họ Phạm ở lại Ngự Thư phòng, tóm lại là không đúng lễ nghi."Nghi Quý tần im lặng một lúc rồi mỉm cười, không nói gì. Thực ra tronglòng cô biết, nam nhân khiến cô trở thành một nữ nhân, nam nhân mạnh mẽnhất thiên hạ, thực ra cũng cảm thấy cô độc. Trong mắt ngài, các phi tần trongcung dường như đều có phần đòi hỏi, có lẽ chỉ có tiểu thư nhà họ Phạm khôngdính dáng gì đến hoàng cung mới khiến ngài thực sự cảm thấy không cầu mongđiều gì.Điều Hoàng đế thích chính là người bên cạnh không đòi hỏi gì ở mình. Nghĩđến đây, sắc mặt Nghi Quý tần hơi buồn BÃ, nhìn Lý Thừa Bình dịu dàng nói:"Con cũng bớt đến lãnh cung kẻo bệ hạ không vui.""Thục Quý phi bị giam vào lãnh cung, nhưng người vẫn là mẫu thân của nhịca, ngày trước đối đãi với chúng ta cũng tốt, không liên quan gì đến việc của nhịca." Lý Thừa Bình hạ giọng giải thích: "Bây giờ Ninh di cũng bị giam vào lãnhcung, con phải đi thăm một chút."Nghi Quý tần mỉm cười, không nói gì nữa. Cô biết lý do Tam hoàng tửthường xuyên đến lãnh cung thăm viếng, được cái tiếng khoan dung trong cung,cũng khiến Hoàng đế bệ hạ có phần bất ngờ tán thưởng... Tất cả là do lời dặn dòcủa Phạm Nhàn, ba năm trước khi kinh đô phản loạn, nghe nói Phạm Nhàn đãtrực tiếp hứa với Nhị hoàng tử sắp qua đời sẽ thay hắn ta chăm sóc Thục Quýphi.o O oHai mẹ con khẽ trò chuyện về việc tuyển tú, về cô nương trong Ngự Thưphòng. Cùng lúc đó, cô nương kia đang đỡ Hoàng đế bệ hạ bị thương chưa lànhđi dạo một vòng, sắp quay về Ngự Thư phòng.Như lời Nghi Quý tần, Hoàng đế chỉ đánh giá cao cô gái này, chứ không hềnảy sinh ý nghĩ kỳ quái nào. Đã bước vào cảnh giới Đại tông sư, ngài đã thấusuốt việc nam nữ. Lý do tuyển tú chủ yếu vẫn là chính trị. Trong lúc dạo bước,Hoàng đế sẽ không bàn luận việc tuyển tú với Phạm Nhược Nhược, chỉ tùy ýnói về thời tiết và Phạm Nhàn trong tám ngày qua.Phần lớn thời gian là Hoàng đế nói, Phạm Nhược Nhược lắng nghe. Hoàngđế được Phạm Thái phu nhân nuôi dưỡng từ nhỏ nên rất thân thiết với Phạmgia. Suốt đời Hoàng đế không có con gái, từ khi Lâm Uyển Nhi rời cung, ngàichưa từng tìm lại được cảm giác ấm áp đó.Hai người đi ở phía trước, Diêu thái giám và một đoàn người khẩn trươngtheo sau từ xa, dạo bước trong đêm tối, đoàn người này nhìn qua có phần buồncười.Đúng lúc sắp rẽ tới cổng đá trước Ngự Thư phòng trên con đường chính,Hoàng đế dừng bước, nhìn thái giám cúi mình bên cạnh cổng đá, trầm ngâmmột hồi lâu rồi hỏi: "Gần đây theo sát Đới công công thế nào?"Thái giám này chính là nhân vật nổi bật ngày xưa ở Ngự Thư phòng, HồngTrúc. Sự việc ba năm trước đã phai nhạt, những ngày gần đây hắn theo sát Đớicông công tiến hành công việc về văn thư, hôm nay tình cờ gặp được thánh giá,tâm trạng của hắn phức tạp chờ đợi một bên. Nhưng không ngờ Hoàng đế bệ hạlại đột nhiên hỏi mình, hắn vội vàng run rẩy đáp lời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑