Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1886: Dâng rau cần 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nghi Quý tần là muội muội của Liễu thị, hồi mới vào cung, cô rất thích namnhân như tạc từ ngọc thạch này. Hiện giờ Phạm Nhàn đã trưởng thành, mốiquan hệ giữa hai người rất mật thiết. Khi xưa, Nghi Quý tần thường bảo PhạmNhàn gọi mình là dì, nhưng không ngờ hôm nay trong cung người đông đúc nhưthế, Phạm Nhàn vẫn gọi như vậy.Nghi Quý tần mỉm cười, nói: "Đã lớn tuổi như vậy mà vẫn không biết lớnbé." Lời nói có vẻ không hài lòng nhưng thực chất chỉ là nhắc nhở và thăm dò.Phạm Nhàn nhìn cô lắc đầu, mỉm cười. Hai hàng mi của Nghi Quý tần lộ rõ vẻlo lắng , biểu hiện của Phạm Nhàn hôm nay quá kỳ lạ, có vẻ cuộc nói chuyệntrong Ngự Thư phòng tuy không đến kết cục tệ hại nhất nhưng cũng chẳng cóđiều gì tốt lành.Nghĩ tới đây, trong lòng Nghi Quý tần như bị một tảng đá đè nặng, cố nénnỗi lo, gượng cười nói: "Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện vào cung?"Mục đích Phạm Nhàn vào cung ai cũng biết, đây chỉ là câu nói xã giao.Phạm Nhàn giải thích qua loa vài câu, ngay lúc này Tỉnh Nhi đã mang tú cáibàn thêu lại, vốn là tiểu cung nữ, nay đã trở thành đại cung nữ có thâm niên vàuy quyền nhất trong Sấu Phương cung. Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt thanh tú củacô, mỉm cười trò chuyện qua loa vài câu trước khi nghiêm túc nói với Nghi Quýtần: "Ngoài chuyện gặp mặt, Hoàng đế bệ hạ còn sai ta đến xem bài vở của Tamđiện hạ."Nét lo âu trên khuôn mặt Nghi Quý tần càng sâu, thầm nghĩ, đây chẳng phảilà đến từ biệt sao? Chỉ có điều tiểu thư Phạm gia đang ở trong cung, Phạm phủcó hàng trăm người, Phạm Nhàn... không lẽ lại thật sự bỏ đi? Trong lúc nhấtthời cô có nhiều điều muốn hỏi Phạm Nhàn, nhưng trước mặt đám tú nữ tò mònhìn chàng trai trẻ này, cô cũng không thể hỏi ra miệng. Trong lòng Nghi Quýtần rất bực bội, ước gì có thể đuổi hết những thiếu nữ mười mấy tuổi kia ra khỏicung.Phạm Nhàn nhận ra vẻ mặt của cô, biết Nghi Quý tần đã hiểu lầm ý mình,bèn cười nói: "Điện hạ đang ở đâu?" Đây chỉ là cái cớ để rời khỏi nơi này, dùsao ngồi cùng một phòng đầy những phi tần tương lai của Hoàng đế, tức lànhững bà mẹ kế trẻ tuổi của mình, Phạm Nhàn chỉ muốn qua đây để xem thử ýđịnh tuyển tú mà thôi, chứ không muốn ở lại đây lâu."Bình Nhi ở phía sau. Ngươi tự đi đi." Nghi Quý tần hơi đau đầu, nhìnPhạm Nhàn lắc đầu. Cung nữ Tỉnh Nhi mỉm cười nhìn Phạm Nhàn, dẫn y đi vềphía sau. Hồng Trúc bám sát theo sau một bước không rời. Cách bước đi nàykhiến người khác có cảm giác Hoàng đế bệ hạ đã phái Hồng Trúc đến để theodõi.Khi Phạm Nhàn bước vào điện, không khí trong sân lập tức trở nên dịu đi.Ngay từ khoảnh khắc vị đại thần trẻ tuổi này xuất hiện, hơn mười thiếu nữ xinhđẹp sau phút ban đầu hơi bối rối đã nhanh chóng cố gắng giữ bình tĩnh, nỗ lựcthể hiện khí phách cao quý trước mặt vị đại thần trẻ tuổi anh tuấn kia, có điềunhìn khuôn mặt tuấn tú, khí chất phong nhã của y, những thiếu nữ mới chỉ từmười bốn, mười lăm tuổi ngày thường hiếm khi ra khỏi cửa, làm sao mà hoàntoàn bình tĩnh cho được?Điều khiến các cô tò mò là tại sao một người trẻ tuổi ăn mặc giản dị như vậylại có thể đi lại tự nhiên trong cung điện nghiêm ngặt. Nghe đoạn đối thoại giữangài và Quý phi, bất kỳ thiếu nữ nào tinh ý một chút cũng đều đoán được, hóara đó chính là Tiểu Phạm đại nhân...Không thể kiềm chế được, khuôn mặt vốn đã đẹp đẽ tới không giống phàmnhân, giờ đây trong mắt các thiếu nữ càng thêm rạng ngời, cho dù là gan dạ haynhu mì, trực tiếp hay lén lút, đều nhìn Phạm Nhàn thêm vài lần.Lúc này Phạm Nhàn rời đi, cuối cùng có một thiếu nữ dũng cảm, lại đi ra từđường Quốc Công, thoáng hưng phấn hỏi: "Nương nương, vị này chính là TiểuPhạm đại nhân?"Được Quý phi gật đầu xác nhận, các thiếu nữ không nhịn được nhỏ giọngbàn tán. Dù sao cũng còn là những thiếu nữ, chịu nhốt trong cung mấy ngày, bấtngờ gặp được vị Tiểu Phạm đại nhân huyền thoại, khó trách các cô hào hứngnhư vậy, thậm chí quên cả lời dặn dò của gia đình trước khi vào cung cũng nhưcủa các ma ma trong cung.Có điều vẫn có vài thiếu nữ tâm khí cao ngất, bình thản ngồi một bên. Từtrang phục của Phạm Nhàn, các cô nhận ra điều gì đó khác thường, hơn nữa họvẫn coi thiếu nữ họ Phạm trong Ngự Thư phòng là đối thủ lớn nhất. Vì thế, hômnay nhìn thấy Phạm Nhàn, các cô không hề xúc động, thậm chí có phần cảnhgiác.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mọi chuyện đã đến nước này, Hoàng đế bệ hạ vẫn để chàng đến SấuPhương cung...” Trên một chiếc xe ngựa bình thường, Lâm Uyển Nhi nhìnPhạm Nhàn bên cạnh có vẻ mệt mỏi, khẽ nói: "Việc tuyển chọn tú nữ diễn rađột ngột, thiếp thấy Hoàng đế bệ hạ chỉ muốn cảnh cáo chàng chứ không có ýkiến gì với lão tam, chàng chớ lo lắng quá mức."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghi Quý tần là muội muội của Liễu thị, hồi mới vào cung, cô rất thích nam
nhân như tạc từ ngọc thạch này. Hiện giờ Phạm Nhàn đã trưởng thành, mối
quan hệ giữa hai người rất mật thiết. Khi xưa, Nghi Quý tần thường bảo Phạm
Nhàn gọi mình là dì, nhưng không ngờ hôm nay trong cung người đông đúc như
thế, Phạm Nhàn vẫn gọi như vậy.
Nghi Quý tần mỉm cười, nói: "Đã lớn tuổi như vậy mà vẫn không biết lớn
bé." Lời nói có vẻ không hài lòng nhưng thực chất chỉ là nhắc nhở và thăm dò.
Phạm Nhàn nhìn cô lắc đầu, mỉm cười. Hai hàng mi của Nghi Quý tần lộ rõ vẻ
lo lắng , biểu hiện của Phạm Nhàn hôm nay quá kỳ lạ, có vẻ cuộc nói chuyện
trong Ngự Thư phòng tuy không đến kết cục tệ hại nhất nhưng cũng chẳng có
điều gì tốt lành.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nghi Quý tần như bị một tảng đá đè nặng, cố nén
nỗi lo, gượng cười nói: "Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện vào cung?"
Mục đích Phạm Nhàn vào cung ai cũng biết, đây chỉ là câu nói xã giao.
Phạm Nhàn giải thích qua loa vài câu, ngay lúc này Tỉnh Nhi đã mang tú cái
bàn thêu lại, vốn là tiểu cung nữ, nay đã trở thành đại cung nữ có thâm niên và
uy quyền nhất trong Sấu Phương cung. Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt thanh tú của
cô, mỉm cười trò chuyện qua loa vài câu trước khi nghiêm túc nói với Nghi Quý
tần: "Ngoài chuyện gặp mặt, Hoàng đế bệ hạ còn sai ta đến xem bài vở của Tam
điện hạ."
Nét lo âu trên khuôn mặt Nghi Quý tần càng sâu, thầm nghĩ, đây chẳng phải
là đến từ biệt sao? Chỉ có điều tiểu thư Phạm gia đang ở trong cung, Phạm phủ
có hàng trăm người, Phạm Nhàn... không lẽ lại thật sự bỏ đi? Trong lúc nhất
thời cô có nhiều điều muốn hỏi Phạm Nhàn, nhưng trước mặt đám tú nữ tò mò
nhìn chàng trai trẻ này, cô cũng không thể hỏi ra miệng. Trong lòng Nghi Quý
tần rất bực bội, ước gì có thể đuổi hết những thiếu nữ mười mấy tuổi kia ra khỏi
cung.
Phạm Nhàn nhận ra vẻ mặt của cô, biết Nghi Quý tần đã hiểu lầm ý mình,
bèn cười nói: "Điện hạ đang ở đâu?" Đây chỉ là cái cớ để rời khỏi nơi này, dù
sao ngồi cùng một phòng đầy những phi tần tương lai của Hoàng đế, tức là
những bà mẹ kế trẻ tuổi của mình, Phạm Nhàn chỉ muốn qua đây để xem thử ý
định tuyển tú mà thôi, chứ không muốn ở lại đây lâu.
"Bình Nhi ở phía sau. Ngươi tự đi đi." Nghi Quý tần hơi đau đầu, nhìn
Phạm Nhàn lắc đầu. Cung nữ Tỉnh Nhi mỉm cười nhìn Phạm Nhàn, dẫn y đi về
phía sau. Hồng Trúc bám sát theo sau một bước không rời. Cách bước đi này
khiến người khác có cảm giác Hoàng đế bệ hạ đã phái Hồng Trúc đến để theo
dõi.
Khi Phạm Nhàn bước vào điện, không khí trong sân lập tức trở nên dịu đi.
Ngay từ khoảnh khắc vị đại thần trẻ tuổi này xuất hiện, hơn mười thiếu nữ xinh
đẹp sau phút ban đầu hơi bối rối đã nhanh chóng cố gắng giữ bình tĩnh, nỗ lực
thể hiện khí phách cao quý trước mặt vị đại thần trẻ tuổi anh tuấn kia, có điều
nhìn khuôn mặt tuấn tú, khí chất phong nhã của y, những thiếu nữ mới chỉ từ
mười bốn, mười lăm tuổi ngày thường hiếm khi ra khỏi cửa, làm sao mà hoàn
toàn bình tĩnh cho được?
Điều khiến các cô tò mò là tại sao một người trẻ tuổi ăn mặc giản dị như vậy
lại có thể đi lại tự nhiên trong cung điện nghiêm ngặt. Nghe đoạn đối thoại giữa
ngài và Quý phi, bất kỳ thiếu nữ nào tinh ý một chút cũng đều đoán được, hóa
ra đó chính là Tiểu Phạm đại nhân...
Không thể kiềm chế được, khuôn mặt vốn đã đẹp đẽ tới không giống phàm
nhân, giờ đây trong mắt các thiếu nữ càng thêm rạng ngời, cho dù là gan dạ hay
nhu mì, trực tiếp hay lén lút, đều nhìn Phạm Nhàn thêm vài lần.
Lúc này Phạm Nhàn rời đi, cuối cùng có một thiếu nữ dũng cảm, lại đi ra từ
đường Quốc Công, thoáng hưng phấn hỏi: "Nương nương, vị này chính là Tiểu
Phạm đại nhân?"
Được Quý phi gật đầu xác nhận, các thiếu nữ không nhịn được nhỏ giọng
bàn tán. Dù sao cũng còn là những thiếu nữ, chịu nhốt trong cung mấy ngày, bất
ngờ gặp được vị Tiểu Phạm đại nhân huyền thoại, khó trách các cô hào hứng
như vậy, thậm chí quên cả lời dặn dò của gia đình trước khi vào cung cũng như
của các ma ma trong cung.
Có điều vẫn có vài thiếu nữ tâm khí cao ngất, bình thản ngồi một bên. Từ
trang phục của Phạm Nhàn, các cô nhận ra điều gì đó khác thường, hơn nữa họ
vẫn coi thiếu nữ họ Phạm trong Ngự Thư phòng là đối thủ lớn nhất. Vì thế, hôm
nay nhìn thấy Phạm Nhàn, các cô không hề xúc động, thậm chí có phần cảnh
giác.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Mọi chuyện đã đến nước này, Hoàng đế bệ hạ vẫn để chàng đến Sấu
Phương cung...” Trên một chiếc xe ngựa bình thường, Lâm Uyển Nhi nhìn
Phạm Nhàn bên cạnh có vẻ mệt mỏi, khẽ nói: "Việc tuyển chọn tú nữ diễn ra
đột ngột, thiếp thấy Hoàng đế bệ hạ chỉ muốn cảnh cáo chàng chứ không có ý
kiến gì với lão tam, chàng chớ lo lắng quá mức."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nghi Quý tần là muội muội của Liễu thị, hồi mới vào cung, cô rất thích namnhân như tạc từ ngọc thạch này. Hiện giờ Phạm Nhàn đã trưởng thành, mốiquan hệ giữa hai người rất mật thiết. Khi xưa, Nghi Quý tần thường bảo PhạmNhàn gọi mình là dì, nhưng không ngờ hôm nay trong cung người đông đúc nhưthế, Phạm Nhàn vẫn gọi như vậy.Nghi Quý tần mỉm cười, nói: "Đã lớn tuổi như vậy mà vẫn không biết lớnbé." Lời nói có vẻ không hài lòng nhưng thực chất chỉ là nhắc nhở và thăm dò.Phạm Nhàn nhìn cô lắc đầu, mỉm cười. Hai hàng mi của Nghi Quý tần lộ rõ vẻlo lắng , biểu hiện của Phạm Nhàn hôm nay quá kỳ lạ, có vẻ cuộc nói chuyệntrong Ngự Thư phòng tuy không đến kết cục tệ hại nhất nhưng cũng chẳng cóđiều gì tốt lành.Nghĩ tới đây, trong lòng Nghi Quý tần như bị một tảng đá đè nặng, cố nénnỗi lo, gượng cười nói: "Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện vào cung?"Mục đích Phạm Nhàn vào cung ai cũng biết, đây chỉ là câu nói xã giao.Phạm Nhàn giải thích qua loa vài câu, ngay lúc này Tỉnh Nhi đã mang tú cáibàn thêu lại, vốn là tiểu cung nữ, nay đã trở thành đại cung nữ có thâm niên vàuy quyền nhất trong Sấu Phương cung. Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt thanh tú củacô, mỉm cười trò chuyện qua loa vài câu trước khi nghiêm túc nói với Nghi Quýtần: "Ngoài chuyện gặp mặt, Hoàng đế bệ hạ còn sai ta đến xem bài vở của Tamđiện hạ."Nét lo âu trên khuôn mặt Nghi Quý tần càng sâu, thầm nghĩ, đây chẳng phảilà đến từ biệt sao? Chỉ có điều tiểu thư Phạm gia đang ở trong cung, Phạm phủcó hàng trăm người, Phạm Nhàn... không lẽ lại thật sự bỏ đi? Trong lúc nhấtthời cô có nhiều điều muốn hỏi Phạm Nhàn, nhưng trước mặt đám tú nữ tò mònhìn chàng trai trẻ này, cô cũng không thể hỏi ra miệng. Trong lòng Nghi Quýtần rất bực bội, ước gì có thể đuổi hết những thiếu nữ mười mấy tuổi kia ra khỏicung.Phạm Nhàn nhận ra vẻ mặt của cô, biết Nghi Quý tần đã hiểu lầm ý mình,bèn cười nói: "Điện hạ đang ở đâu?" Đây chỉ là cái cớ để rời khỏi nơi này, dùsao ngồi cùng một phòng đầy những phi tần tương lai của Hoàng đế, tức lànhững bà mẹ kế trẻ tuổi của mình, Phạm Nhàn chỉ muốn qua đây để xem thử ýđịnh tuyển tú mà thôi, chứ không muốn ở lại đây lâu."Bình Nhi ở phía sau. Ngươi tự đi đi." Nghi Quý tần hơi đau đầu, nhìnPhạm Nhàn lắc đầu. Cung nữ Tỉnh Nhi mỉm cười nhìn Phạm Nhàn, dẫn y đi vềphía sau. Hồng Trúc bám sát theo sau một bước không rời. Cách bước đi nàykhiến người khác có cảm giác Hoàng đế bệ hạ đã phái Hồng Trúc đến để theodõi.Khi Phạm Nhàn bước vào điện, không khí trong sân lập tức trở nên dịu đi.Ngay từ khoảnh khắc vị đại thần trẻ tuổi này xuất hiện, hơn mười thiếu nữ xinhđẹp sau phút ban đầu hơi bối rối đã nhanh chóng cố gắng giữ bình tĩnh, nỗ lựcthể hiện khí phách cao quý trước mặt vị đại thần trẻ tuổi anh tuấn kia, có điềunhìn khuôn mặt tuấn tú, khí chất phong nhã của y, những thiếu nữ mới chỉ từmười bốn, mười lăm tuổi ngày thường hiếm khi ra khỏi cửa, làm sao mà hoàntoàn bình tĩnh cho được?Điều khiến các cô tò mò là tại sao một người trẻ tuổi ăn mặc giản dị như vậylại có thể đi lại tự nhiên trong cung điện nghiêm ngặt. Nghe đoạn đối thoại giữangài và Quý phi, bất kỳ thiếu nữ nào tinh ý một chút cũng đều đoán được, hóara đó chính là Tiểu Phạm đại nhân...Không thể kiềm chế được, khuôn mặt vốn đã đẹp đẽ tới không giống phàmnhân, giờ đây trong mắt các thiếu nữ càng thêm rạng ngời, cho dù là gan dạ haynhu mì, trực tiếp hay lén lút, đều nhìn Phạm Nhàn thêm vài lần.Lúc này Phạm Nhàn rời đi, cuối cùng có một thiếu nữ dũng cảm, lại đi ra từđường Quốc Công, thoáng hưng phấn hỏi: "Nương nương, vị này chính là TiểuPhạm đại nhân?"Được Quý phi gật đầu xác nhận, các thiếu nữ không nhịn được nhỏ giọngbàn tán. Dù sao cũng còn là những thiếu nữ, chịu nhốt trong cung mấy ngày, bấtngờ gặp được vị Tiểu Phạm đại nhân huyền thoại, khó trách các cô hào hứngnhư vậy, thậm chí quên cả lời dặn dò của gia đình trước khi vào cung cũng nhưcủa các ma ma trong cung.Có điều vẫn có vài thiếu nữ tâm khí cao ngất, bình thản ngồi một bên. Từtrang phục của Phạm Nhàn, các cô nhận ra điều gì đó khác thường, hơn nữa họvẫn coi thiếu nữ họ Phạm trong Ngự Thư phòng là đối thủ lớn nhất. Vì thế, hômnay nhìn thấy Phạm Nhàn, các cô không hề xúc động, thậm chí có phần cảnhgiác.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Mọi chuyện đã đến nước này, Hoàng đế bệ hạ vẫn để chàng đến SấuPhương cung...” Trên một chiếc xe ngựa bình thường, Lâm Uyển Nhi nhìnPhạm Nhàn bên cạnh có vẻ mệt mỏi, khẽ nói: "Việc tuyển chọn tú nữ diễn rađột ngột, thiếp thấy Hoàng đế bệ hạ chỉ muốn cảnh cáo chàng chứ không có ýkiến gì với lão tam, chàng chớ lo lắng quá mức."