Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1887: Xem kìa, lên đó đẹp lắm đấy 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khi hai vợ chồng ở riêng, Phạm Nhàn thường gọi Hoàng đế bệ hạ là Hoàngđế lão tử, Lâm Uyển Nhi gọi nam nhân nuôi nấng mình từ nhỏ là Hoàng đế cữucữu, không đến nỗi bất hiếu, nhưng có đôi chút thú vị gia đình. Hôm nay LâmUyển Nhi trực tiếp xưng hô là Hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn cũng hiểu tâm trạngthê tử mình rất kém."Cũng là để cảnh cáo các quan trong triều không nên cho rằng sau nàyKhánh Quốc nhất định thuộc về lão tam. Hoàng đế bệ hạ tuổi tuy cao nhưnghùng tâm vẫn còn, không biết hùng phong còn hay chăng." Y cười nói."Chàng nói chuyện gì với Thừa Bình vậy?" Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng vénmàn xe ngựa lên, ngắm cảnh phố phường kinh đô đầu thu bên ngoài.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Xe ngựa của Phạm phủ lăn bánh trên con đường ra khỏi thành, vừa mới rakhỏi Tây Thành, hướng về phía những trang trại xa xa được bao phủ trong ánhhoàng hôn. Sáng sớm đã vào cung, đến chiều mới trở về phủ, Phạm Nhàn cũngkhông chần chừ gì, liền leo lên xe ngựa, đi ra trang viên ngoại ô.Ngay trong đêm qua, chiếu chỉ từ cung truyền ra, hoàn toàn chấm dứt việcgiám sát Phạm phủ. Mọi người vốn tưởng cuộc chiến tranh lạnh giữa Hoàng đếbệ hạ và Phạm Nhàn đã kết thúc, nhưng không ngờ sau khi Phạm Nhàn vàocung kiến giá xong, trong cung vẫn không có tin tức gì về việc phục hồi, thậmchí cả chiếu chỉ liên quan cũng không có. Không nói đến các quan lại trongtriều và các thế lực khác đang suy đoán thế nào, việc xe ngựa Phạm phủ ra cửavẫn khiến không ít người bất an.Điều khiến nhiều mọi người ngạc nhiên là chiếc xe ngựa Phạm phủ này điqua trạm kiểm tra của kinh đô một cách thuận lợi, chính xác hơn là hoàn toànkhông bị kiểm tra. Chẳng lẽ Hoàng đế bệ hạ không lo Tiểu Phạm đại nhân tứcgiận rời bỏ kinh đô sao? Mặc dù trong nhà Thiên tử không có chuyện trẻ congiận dỗi bỏ nhà đi, nhưng cảnh tượng trên pháp trường hôm trước cùng nhữngtranh chấp thời gian qua khiến mọi người khó đoán được phản ứng của PhạmNhàn.Rất nhiều người lo sợ Phạm Nhàn sẽ rời bỏ kinh đô, nhưng rõ ràng Hoàngđế bệ hạ không lo lắng điều đó, nếu không đã không rút hết lực lượng giám sátở Phạm phủ, cũng không cho Phạm Nhàn tự do như vậy."Muội muội còn ở trong cung, ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ cũng đã ban ra,những người thân quen sống dựa vào ta đều ở kinh đô, làm sao ta ra đi được?"Phạm Nhàn nghiêng đầu, nhìn cảnh hoàng hôn ngoại thành, nói nhỏ: "Đón TiểuHoa và Lương Tử về, chúng ta gắng gượng sống trong phủ thôi."Lòng Lâm Uyển Nhi chợt rung động, không biết lời nói của Phạm Nhàn làthật lòng hay còn ẩn ý gì khác. Nếu ở lại Phạm phủ, sống nhàn là theo ý chỉ củaHoàng đế bệ hạ, Lâm Uyển Nhi hiểu rõ Phạm Nhàn bị ép chấp nhận chiếu chỉđó vì lý do gì - vì hôm nay Phạm phủ mở cửa, nhận được một tin cực kỳ khôngtốt.Hôm đó, Lâm Uyển Nhi quyết định phái Đằng Tử Kinh đưa tiểu thư và tiểuthiếu gia đến trang viên ngoại thành họ Phạm, lo sợ sau này có chuyện gì xảyra, dự định bí mật đưa các con về Đạm Châu. Nhưng hôm nay trang viên mớiđưa tin, đoàn ngựa đưa con cái đến trang viên rồi không thể rời đi được nữa.Không phải vì có quân đội chặn đường, mà là có một thái giám đã chờ sẵn ởđó. Trong tình huống đó, tất nhiên Đằng Tử Kinh không dám làm trái, nếu thậtsự lén lút tiểu thư và tiểu thiếu gia về Đạm Châu, ai biết trên đường sẽ xảy rachuyện gì, triều đình có thực sự trở mặt cướp hai đứa trẻ này vào cung haykhông.Cũng giống như Phạm Nhược Nhược.Lông mày Phạm Nhàn hơi nhíu lại, nói: "Rốt cuộc vẫn đánh giá thấp tâm tưkín kẽ của bệ hạ. Bây giờ nghĩ lại, ngày trước nàng quyết định đưa các con vềĐạm Châu, vừa xảy ra chuyện trong Ngự Thư phòng, Trần Bình Bình bị đưađến Giám Sát viện... Lúc đó Hoàng đế bệ hạ bị thương nặng, vậy mà vẫn khôngquên con cái chúng ta."Khóe miệng y nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Đúng là ân huệ vô bờ bếncủa Hoàng đế bệ hạ đối với bọn thần tử chúng ta. Chúng ta nên cảm tạ ngài.""Lỗi do thiếp sắp xếp không chu đáo, lúc đó không nên tới chờ ở trang viên,mà phải nghĩ cách đưa thẳng đến Đạm Châu ngay từ đầu. " Nỗi buồn thoángqua đôi mắt Lâm Uyển Nhi. Cô cũng không ngờ Hoàng đế cữu cữu kia lại lạnhlùng đến thế, ngay cả hai đứa trẻ cũng không buông tha."Lúc đó nàng chỉ có thể liên lạc được Nhất Xử, người của ta phải rải rácngoài kinh đô, muốn đưa về Đạm Châu cũng không có cách nào." Phạm Nhànnhẹ nhàng ôm bờ vai hơi gầy của cô, an ủi: "Mấy ngày qua nàng đã vất vả, lolắng quá nhiều rồi. Việc này không liên quan gì đến nàng... vị bệ hạ của chúngta dám lợi dụng cả Thần Miếu, huống chi hai đứa trẻ."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi hai vợ chồng ở riêng, Phạm Nhàn thường gọi Hoàng đế bệ hạ là Hoàng
đế lão tử, Lâm Uyển Nhi gọi nam nhân nuôi nấng mình từ nhỏ là Hoàng đế cữu
cữu, không đến nỗi bất hiếu, nhưng có đôi chút thú vị gia đình. Hôm nay Lâm
Uyển Nhi trực tiếp xưng hô là Hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn cũng hiểu tâm trạng
thê tử mình rất kém.
"Cũng là để cảnh cáo các quan trong triều không nên cho rằng sau này
Khánh Quốc nhất định thuộc về lão tam. Hoàng đế bệ hạ tuổi tuy cao nhưng
hùng tâm vẫn còn, không biết hùng phong còn hay chăng." Y cười nói.
"Chàng nói chuyện gì với Thừa Bình vậy?" Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng vén
màn xe ngựa lên, ngắm cảnh phố phường kinh đô đầu thu bên ngoài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Xe ngựa của Phạm phủ lăn bánh trên con đường ra khỏi thành, vừa mới ra
khỏi Tây Thành, hướng về phía những trang trại xa xa được bao phủ trong ánh
hoàng hôn. Sáng sớm đã vào cung, đến chiều mới trở về phủ, Phạm Nhàn cũng
không chần chừ gì, liền leo lên xe ngựa, đi ra trang viên ngoại ô.
Ngay trong đêm qua, chiếu chỉ từ cung truyền ra, hoàn toàn chấm dứt việc
giám sát Phạm phủ. Mọi người vốn tưởng cuộc chiến tranh lạnh giữa Hoàng đế
bệ hạ và Phạm Nhàn đã kết thúc, nhưng không ngờ sau khi Phạm Nhàn vào
cung kiến giá xong, trong cung vẫn không có tin tức gì về việc phục hồi, thậm
chí cả chiếu chỉ liên quan cũng không có. Không nói đến các quan lại trong
triều và các thế lực khác đang suy đoán thế nào, việc xe ngựa Phạm phủ ra cửa
vẫn khiến không ít người bất an.
Điều khiến nhiều mọi người ngạc nhiên là chiếc xe ngựa Phạm phủ này đi
qua trạm kiểm tra của kinh đô một cách thuận lợi, chính xác hơn là hoàn toàn
không bị kiểm tra. Chẳng lẽ Hoàng đế bệ hạ không lo Tiểu Phạm đại nhân tức
giận rời bỏ kinh đô sao? Mặc dù trong nhà Thiên tử không có chuyện trẻ con
giận dỗi bỏ nhà đi, nhưng cảnh tượng trên pháp trường hôm trước cùng những
tranh chấp thời gian qua khiến mọi người khó đoán được phản ứng của Phạm
Nhàn.
Rất nhiều người lo sợ Phạm Nhàn sẽ rời bỏ kinh đô, nhưng rõ ràng Hoàng
đế bệ hạ không lo lắng điều đó, nếu không đã không rút hết lực lượng giám sát
ở Phạm phủ, cũng không cho Phạm Nhàn tự do như vậy.
"Muội muội còn ở trong cung, ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ cũng đã ban ra,
những người thân quen sống dựa vào ta đều ở kinh đô, làm sao ta ra đi được?"
Phạm Nhàn nghiêng đầu, nhìn cảnh hoàng hôn ngoại thành, nói nhỏ: "Đón Tiểu
Hoa và Lương Tử về, chúng ta gắng gượng sống trong phủ thôi."
Lòng Lâm Uyển Nhi chợt rung động, không biết lời nói của Phạm Nhàn là
thật lòng hay còn ẩn ý gì khác. Nếu ở lại Phạm phủ, sống nhàn là theo ý chỉ của
Hoàng đế bệ hạ, Lâm Uyển Nhi hiểu rõ Phạm Nhàn bị ép chấp nhận chiếu chỉ
đó vì lý do gì - vì hôm nay Phạm phủ mở cửa, nhận được một tin cực kỳ không
tốt.
Hôm đó, Lâm Uyển Nhi quyết định phái Đằng Tử Kinh đưa tiểu thư và tiểu
thiếu gia đến trang viên ngoại thành họ Phạm, lo sợ sau này có chuyện gì xảy
ra, dự định bí mật đưa các con về Đạm Châu. Nhưng hôm nay trang viên mới
đưa tin, đoàn ngựa đưa con cái đến trang viên rồi không thể rời đi được nữa.
Không phải vì có quân đội chặn đường, mà là có một thái giám đã chờ sẵn ở
đó. Trong tình huống đó, tất nhiên Đằng Tử Kinh không dám làm trái, nếu thật
sự lén lút tiểu thư và tiểu thiếu gia về Đạm Châu, ai biết trên đường sẽ xảy ra
chuyện gì, triều đình có thực sự trở mặt cướp hai đứa trẻ này vào cung hay
không.
Cũng giống như Phạm Nhược Nhược.
Lông mày Phạm Nhàn hơi nhíu lại, nói: "Rốt cuộc vẫn đánh giá thấp tâm tư
kín kẽ của bệ hạ. Bây giờ nghĩ lại, ngày trước nàng quyết định đưa các con về
Đạm Châu, vừa xảy ra chuyện trong Ngự Thư phòng, Trần Bình Bình bị đưa
đến Giám Sát viện... Lúc đó Hoàng đế bệ hạ bị thương nặng, vậy mà vẫn không
quên con cái chúng ta."
Khóe miệng y nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Đúng là ân huệ vô bờ bến
của Hoàng đế bệ hạ đối với bọn thần tử chúng ta. Chúng ta nên cảm tạ ngài."
"Lỗi do thiếp sắp xếp không chu đáo, lúc đó không nên tới chờ ở trang viên,
mà phải nghĩ cách đưa thẳng đến Đạm Châu ngay từ đầu. " Nỗi buồn thoáng
qua đôi mắt Lâm Uyển Nhi. Cô cũng không ngờ Hoàng đế cữu cữu kia lại lạnh
lùng đến thế, ngay cả hai đứa trẻ cũng không buông tha.
"Lúc đó nàng chỉ có thể liên lạc được Nhất Xử, người của ta phải rải rác
ngoài kinh đô, muốn đưa về Đạm Châu cũng không có cách nào." Phạm Nhàn
nhẹ nhàng ôm bờ vai hơi gầy của cô, an ủi: "Mấy ngày qua nàng đã vất vả, lo
lắng quá nhiều rồi. Việc này không liên quan gì đến nàng... vị bệ hạ của chúng
ta dám lợi dụng cả Thần Miếu, huống chi hai đứa trẻ."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khi hai vợ chồng ở riêng, Phạm Nhàn thường gọi Hoàng đế bệ hạ là Hoàngđế lão tử, Lâm Uyển Nhi gọi nam nhân nuôi nấng mình từ nhỏ là Hoàng đế cữucữu, không đến nỗi bất hiếu, nhưng có đôi chút thú vị gia đình. Hôm nay LâmUyển Nhi trực tiếp xưng hô là Hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn cũng hiểu tâm trạngthê tử mình rất kém."Cũng là để cảnh cáo các quan trong triều không nên cho rằng sau nàyKhánh Quốc nhất định thuộc về lão tam. Hoàng đế bệ hạ tuổi tuy cao nhưnghùng tâm vẫn còn, không biết hùng phong còn hay chăng." Y cười nói."Chàng nói chuyện gì với Thừa Bình vậy?" Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng vénmàn xe ngựa lên, ngắm cảnh phố phường kinh đô đầu thu bên ngoài.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Xe ngựa của Phạm phủ lăn bánh trên con đường ra khỏi thành, vừa mới rakhỏi Tây Thành, hướng về phía những trang trại xa xa được bao phủ trong ánhhoàng hôn. Sáng sớm đã vào cung, đến chiều mới trở về phủ, Phạm Nhàn cũngkhông chần chừ gì, liền leo lên xe ngựa, đi ra trang viên ngoại ô.Ngay trong đêm qua, chiếu chỉ từ cung truyền ra, hoàn toàn chấm dứt việcgiám sát Phạm phủ. Mọi người vốn tưởng cuộc chiến tranh lạnh giữa Hoàng đếbệ hạ và Phạm Nhàn đã kết thúc, nhưng không ngờ sau khi Phạm Nhàn vàocung kiến giá xong, trong cung vẫn không có tin tức gì về việc phục hồi, thậmchí cả chiếu chỉ liên quan cũng không có. Không nói đến các quan lại trongtriều và các thế lực khác đang suy đoán thế nào, việc xe ngựa Phạm phủ ra cửavẫn khiến không ít người bất an.Điều khiến nhiều mọi người ngạc nhiên là chiếc xe ngựa Phạm phủ này điqua trạm kiểm tra của kinh đô một cách thuận lợi, chính xác hơn là hoàn toànkhông bị kiểm tra. Chẳng lẽ Hoàng đế bệ hạ không lo Tiểu Phạm đại nhân tứcgiận rời bỏ kinh đô sao? Mặc dù trong nhà Thiên tử không có chuyện trẻ congiận dỗi bỏ nhà đi, nhưng cảnh tượng trên pháp trường hôm trước cùng nhữngtranh chấp thời gian qua khiến mọi người khó đoán được phản ứng của PhạmNhàn.Rất nhiều người lo sợ Phạm Nhàn sẽ rời bỏ kinh đô, nhưng rõ ràng Hoàngđế bệ hạ không lo lắng điều đó, nếu không đã không rút hết lực lượng giám sátở Phạm phủ, cũng không cho Phạm Nhàn tự do như vậy."Muội muội còn ở trong cung, ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ cũng đã ban ra,những người thân quen sống dựa vào ta đều ở kinh đô, làm sao ta ra đi được?"Phạm Nhàn nghiêng đầu, nhìn cảnh hoàng hôn ngoại thành, nói nhỏ: "Đón TiểuHoa và Lương Tử về, chúng ta gắng gượng sống trong phủ thôi."Lòng Lâm Uyển Nhi chợt rung động, không biết lời nói của Phạm Nhàn làthật lòng hay còn ẩn ý gì khác. Nếu ở lại Phạm phủ, sống nhàn là theo ý chỉ củaHoàng đế bệ hạ, Lâm Uyển Nhi hiểu rõ Phạm Nhàn bị ép chấp nhận chiếu chỉđó vì lý do gì - vì hôm nay Phạm phủ mở cửa, nhận được một tin cực kỳ khôngtốt.Hôm đó, Lâm Uyển Nhi quyết định phái Đằng Tử Kinh đưa tiểu thư và tiểuthiếu gia đến trang viên ngoại thành họ Phạm, lo sợ sau này có chuyện gì xảyra, dự định bí mật đưa các con về Đạm Châu. Nhưng hôm nay trang viên mớiđưa tin, đoàn ngựa đưa con cái đến trang viên rồi không thể rời đi được nữa.Không phải vì có quân đội chặn đường, mà là có một thái giám đã chờ sẵn ởđó. Trong tình huống đó, tất nhiên Đằng Tử Kinh không dám làm trái, nếu thậtsự lén lút tiểu thư và tiểu thiếu gia về Đạm Châu, ai biết trên đường sẽ xảy rachuyện gì, triều đình có thực sự trở mặt cướp hai đứa trẻ này vào cung haykhông.Cũng giống như Phạm Nhược Nhược.Lông mày Phạm Nhàn hơi nhíu lại, nói: "Rốt cuộc vẫn đánh giá thấp tâm tưkín kẽ của bệ hạ. Bây giờ nghĩ lại, ngày trước nàng quyết định đưa các con vềĐạm Châu, vừa xảy ra chuyện trong Ngự Thư phòng, Trần Bình Bình bị đưađến Giám Sát viện... Lúc đó Hoàng đế bệ hạ bị thương nặng, vậy mà vẫn khôngquên con cái chúng ta."Khóe miệng y nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Đúng là ân huệ vô bờ bếncủa Hoàng đế bệ hạ đối với bọn thần tử chúng ta. Chúng ta nên cảm tạ ngài.""Lỗi do thiếp sắp xếp không chu đáo, lúc đó không nên tới chờ ở trang viên,mà phải nghĩ cách đưa thẳng đến Đạm Châu ngay từ đầu. " Nỗi buồn thoángqua đôi mắt Lâm Uyển Nhi. Cô cũng không ngờ Hoàng đế cữu cữu kia lại lạnhlùng đến thế, ngay cả hai đứa trẻ cũng không buông tha."Lúc đó nàng chỉ có thể liên lạc được Nhất Xử, người của ta phải rải rácngoài kinh đô, muốn đưa về Đạm Châu cũng không có cách nào." Phạm Nhànnhẹ nhàng ôm bờ vai hơi gầy của cô, an ủi: "Mấy ngày qua nàng đã vất vả, lolắng quá nhiều rồi. Việc này không liên quan gì đến nàng... vị bệ hạ của chúngta dám lợi dụng cả Thần Miếu, huống chi hai đứa trẻ."