Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1892: Người rảnh rỗi ở kinh đô 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vì vậy Hoàng đế bệ hạ khiến Phạm Nhàn sống không ra sống chết không rachết trong kinh đô rồi từ từ, kiên định mà từng chút một xói mòn ảnh hưởng củaPhạm Nhàn ở ngoài kinh đô, đồng thời nhất định phải chặt đứt những bàn tayvô hình của Phạm Nhàn vươn ra ngoài biên cương.Đây là quá trình lượng biến dẫn đến chất biến, nếu không triệt tiêu ảnhhưởng của Phạm Nhàn xuống mức triều đình Khánh Quốc có thể chịu đựngđược, Hoàng đế bệ hạ sẽ không thật sự ra tay, bởi vì cho dù Phạm Nhàn có chết,Đông Di và Tây Lương vẫn sẽ hỗn loạn, Hoàng đế bệ hạ không muốn thấy cảnhtượng đó.Còn nếu Hoàng đế bệ hạ thật sự có thể kiểm soát hoàn toàn những vấn đềnày, Phạm Nhàn sống hay chết còn quan trọng gì nữa?o O oXe ngựa quen đường cũ đến Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn xuống xe, hai tayvắt sau lưng tiến vào lầu, đi thẳng về phía trang viện bên hồ phía sau, không liếcmắt nhìn bóng người trên con phố phía sau.Người theo dõi Phạm Nhàn là một khổ tu sĩ, không ai biết còn bao nhiêukhổ tu sĩ bí mật giám sát y. Vấn đề là khổ tu sĩ không được lại gần nữ sắc, PhạmNhàn vào Bão Nguyệt lâu nên cuối cùng họ cũng không thể đi theo.Xuyên qua làn gió mát thoang thoảng trên mặt hồ, Phạm Nhàn bước vàokhu nhỏ dành riêng cho mình, nhìn người chủ kỹ viện càng thêm mị hoặc, càngthêm thanh tú, cười hỏi: "Hôm nay có khúc nhạc mới nào để nghe không?"Thạch Thanh Nhi che miệng cười, đáp: "Thiếu gia bây giờ không làm thơnữa, sao có khúc nhạc hay lọt được vào tai của ngài?"Đã cách lúc Phạm Nhàn chép thơ nhiều năm, nhưng nữ nhân tên ThạchThanh Nhi này không có vẻ gì là già đi, Phạm Nhàn híp mắt nhìn cô, mỉm cười,không nói gì thêm.Thật ra vốn không cần dùng tai mắt của cung đình để theo dõi, tất cả mọingười trong kinh đô đều biết, bây giờ Tiểu Phạm đại nhân đã trở thành một kẻphú quý lêu lỏng nửa tàn phế, niềm vui lớn nhất ngày thường là đi tìm các cônương trong Bão Nguyệt lâu.Phú quý lêu lổng, Phạm Nhàn thực sự xứng danh, dù hiện giờ không cònchức quyền gì trong người, nhưng y vẫn còn tiền bạc, không ai biết trong Phạmphủ cất giấu bao nhiêu vàng bạc, nhưng ít nhất bề ngoài thì Bão Nguyệt lâutrong cơ nghiệp Phạm phủ, nhờ lực lượng quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốcvà hộ tống từ Giám Sát viện trong những năm qua, đã nuốt chửng hầu hết cácthanh lâu hạng nhất thiên hạ. Dưới chế độ quy định do chính Phạm Nhàn đặt ra,Bão Nguyệt lâu đã mở rộng khắp nơi, nếu nói đã thống nhất ngành nghề kỹ việncũng cũng không có gì quá đáng.Chủ quản danh nghĩa của Bão Nguyệt lâu, Sử Xiển Lập và Tang Văn, hiệnvẫn còn ở Đông Di khai thác sự nghiệp, và đã đưa tay vào tận trong ThượngKinh thành của Bắc Tề, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, đi đến đâu cũng lànhân vật hiển hách.Đương nhiên, mọi người đều hiểu rõ, đằng sau bọn họ là Phạm Nhàn.o O oPhạm Nhàn nằm trên chiếu mềm, thích thú đón nhận xoa bóp của hai cônương, mắt nhắm lại nhưng đầu óc vẫn chuyển động nhanh chóng. dù sao BãoNguyệt lâu cũng là sản nghiệp, triều đình cũng không thể quá tàn nhẫn, trongcung cũng không muốn tước hết thể diện của Phạm phủ, nên mới để Phạm Nhàncó chốn an lạc như vậy. Điều khiến y an tâm là, rõ ràng người đương thời vẫnđánh giá thấp hiệu quả của kỹ viện trong việc thu thập tin tức.Vài năm trước hai thằng nhãi Phạm Tư Triệt và Tam hoàng tử làm việc vôpháp vô thiên, nay lại đã trở thành một trong những lá bài tẩy của Phạm Nhàn."Tô Văn Mậu bị cách chức, triều đình dùng cớ gì?" Khi trong sân yên tĩnh,Phạm Nhàn hỏi nhỏ. Tô Văn Mậu là thân tín của Phạm Nhàn, lại có chức vụtrong triều nên không thể tự ý rời vị trí, đành phải trơ mắt chờ triều đình ra tay.Cách đây không lâu, chỉ dụ trực tiếp đưa đến tam đại phường Mân Bắc, yêu cầuTô Văn Mậu về kinh, vốn là chuyện cực kỳ bí mật nhưng nhờ sự tồn tại của BãoNguyệt lâu mà Phạm Nhàn biết tin này sớm hơn hầu hết mọi người trong kinhđô.Do đã chuẩn bị tư tưởng từ trước nên Phạm Nhàn không bất ngờ hay tứcgiận, chỉ lo lắng suy nghĩ, không biết Khải Niên tiểu tổ có nói rõ với Tô VănMậu hay không. Y tin Tô Văn Mậu tính tình hào sảng kia sẽ không ngu ngốcchống đối trực diện với triều đình, nhưng lo thời gian quá gấp không cho phépTô Văn Mậu sắp xếp đủ người trong Nội Khố .Nội Khố là cái rễ thứ hai của Phạm Nhàn, toàn bộ Nội Khố Chuyển Vận tiđã bị bệ hạ thâu tóm, nhưng Phạm Nhàn sẽ không để cái rễ này bị chặt đứt trựctiếp bởi trong cung, muốn chặt cũng phải do Phạm Nhàn, và chỉ một nhát daođó thôi cũng có thể khiến triều đình Khánh Quốc đau đớn thấu xương.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vì vậy Hoàng đế bệ hạ khiến Phạm Nhàn sống không ra sống chết không ra

chết trong kinh đô rồi từ từ, kiên định mà từng chút một xói mòn ảnh hưởng của

Phạm Nhàn ở ngoài kinh đô, đồng thời nhất định phải chặt đứt những bàn tay

vô hình của Phạm Nhàn vươn ra ngoài biên cương.

Đây là quá trình lượng biến dẫn đến chất biến, nếu không triệt tiêu ảnh

hưởng của Phạm Nhàn xuống mức triều đình Khánh Quốc có thể chịu đựng

được, Hoàng đế bệ hạ sẽ không thật sự ra tay, bởi vì cho dù Phạm Nhàn có chết,

Đông Di và Tây Lương vẫn sẽ hỗn loạn, Hoàng đế bệ hạ không muốn thấy cảnh

tượng đó.

Còn nếu Hoàng đế bệ hạ thật sự có thể kiểm soát hoàn toàn những vấn đề

này, Phạm Nhàn sống hay chết còn quan trọng gì nữa?

o O o

Xe ngựa quen đường cũ đến Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn xuống xe, hai tay

vắt sau lưng tiến vào lầu, đi thẳng về phía trang viện bên hồ phía sau, không liếc

mắt nhìn bóng người trên con phố phía sau.

Người theo dõi Phạm Nhàn là một khổ tu sĩ, không ai biết còn bao nhiêu

khổ tu sĩ bí mật giám sát y. Vấn đề là khổ tu sĩ không được lại gần nữ sắc, Phạm

Nhàn vào Bão Nguyệt lâu nên cuối cùng họ cũng không thể đi theo.

Xuyên qua làn gió mát thoang thoảng trên mặt hồ, Phạm Nhàn bước vào

khu nhỏ dành riêng cho mình, nhìn người chủ kỹ viện càng thêm mị hoặc, càng

thêm thanh tú, cười hỏi: "Hôm nay có khúc nhạc mới nào để nghe không?"

Thạch Thanh Nhi che miệng cười, đáp: "Thiếu gia bây giờ không làm thơ

nữa, sao có khúc nhạc hay lọt được vào tai của ngài?"

Đã cách lúc Phạm Nhàn chép thơ nhiều năm, nhưng nữ nhân tên Thạch

Thanh Nhi này không có vẻ gì là già đi, Phạm Nhàn híp mắt nhìn cô, mỉm cười,

không nói gì thêm.

Thật ra vốn không cần dùng tai mắt của cung đình để theo dõi, tất cả mọi

người trong kinh đô đều biết, bây giờ Tiểu Phạm đại nhân đã trở thành một kẻ

phú quý lêu lỏng nửa tàn phế, niềm vui lớn nhất ngày thường là đi tìm các cô

nương trong Bão Nguyệt lâu.

Phú quý lêu lổng, Phạm Nhàn thực sự xứng danh, dù hiện giờ không còn

chức quyền gì trong người, nhưng y vẫn còn tiền bạc, không ai biết trong Phạm

phủ cất giấu bao nhiêu vàng bạc, nhưng ít nhất bề ngoài thì Bão Nguyệt lâu

trong cơ nghiệp Phạm phủ, nhờ lực lượng quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốc

và hộ tống từ Giám Sát viện trong những năm qua, đã nuốt chửng hầu hết các

thanh lâu hạng nhất thiên hạ. Dưới chế độ quy định do chính Phạm Nhàn đặt ra,

Bão Nguyệt lâu đã mở rộng khắp nơi, nếu nói đã thống nhất ngành nghề kỹ viện

cũng cũng không có gì quá đáng.

Chủ quản danh nghĩa của Bão Nguyệt lâu, Sử Xiển Lập và Tang Văn, hiện

vẫn còn ở Đông Di khai thác sự nghiệp, và đã đưa tay vào tận trong Thượng

Kinh thành của Bắc Tề, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, đi đến đâu cũng là

nhân vật hiển hách.

Đương nhiên, mọi người đều hiểu rõ, đằng sau bọn họ là Phạm Nhàn.

o O o

Phạm Nhàn nằm trên chiếu mềm, thích thú đón nhận xoa bóp của hai cô

nương, mắt nhắm lại nhưng đầu óc vẫn chuyển động nhanh chóng. dù sao Bão

Nguyệt lâu cũng là sản nghiệp, triều đình cũng không thể quá tàn nhẫn, trong

cung cũng không muốn tước hết thể diện của Phạm phủ, nên mới để Phạm Nhàn

có chốn an lạc như vậy. Điều khiến y an tâm là, rõ ràng người đương thời vẫn

đánh giá thấp hiệu quả của kỹ viện trong việc thu thập tin tức.

Vài năm trước hai thằng nhãi Phạm Tư Triệt và Tam hoàng tử làm việc vô

pháp vô thiên, nay lại đã trở thành một trong những lá bài tẩy của Phạm Nhàn.

"Tô Văn Mậu bị cách chức, triều đình dùng cớ gì?" Khi trong sân yên tĩnh,

Phạm Nhàn hỏi nhỏ. Tô Văn Mậu là thân tín của Phạm Nhàn, lại có chức vụ

trong triều nên không thể tự ý rời vị trí, đành phải trơ mắt chờ triều đình ra tay.

Cách đây không lâu, chỉ dụ trực tiếp đưa đến tam đại phường Mân Bắc, yêu cầu

Tô Văn Mậu về kinh, vốn là chuyện cực kỳ bí mật nhưng nhờ sự tồn tại của Bão

Nguyệt lâu mà Phạm Nhàn biết tin này sớm hơn hầu hết mọi người trong kinh

đô.

Do đã chuẩn bị tư tưởng từ trước nên Phạm Nhàn không bất ngờ hay tức

giận, chỉ lo lắng suy nghĩ, không biết Khải Niên tiểu tổ có nói rõ với Tô Văn

Mậu hay không. Y tin Tô Văn Mậu tính tình hào sảng kia sẽ không ngu ngốc

chống đối trực diện với triều đình, nhưng lo thời gian quá gấp không cho phép

Tô Văn Mậu sắp xếp đủ người trong Nội Khố .

Nội Khố là cái rễ thứ hai của Phạm Nhàn, toàn bộ Nội Khố Chuyển Vận ti

đã bị bệ hạ thâu tóm, nhưng Phạm Nhàn sẽ không để cái rễ này bị chặt đứt trực

tiếp bởi trong cung, muốn chặt cũng phải do Phạm Nhàn, và chỉ một nhát dao

đó thôi cũng có thể khiến triều đình Khánh Quốc đau đớn thấu xương.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vì vậy Hoàng đế bệ hạ khiến Phạm Nhàn sống không ra sống chết không rachết trong kinh đô rồi từ từ, kiên định mà từng chút một xói mòn ảnh hưởng củaPhạm Nhàn ở ngoài kinh đô, đồng thời nhất định phải chặt đứt những bàn tayvô hình của Phạm Nhàn vươn ra ngoài biên cương.Đây là quá trình lượng biến dẫn đến chất biến, nếu không triệt tiêu ảnhhưởng của Phạm Nhàn xuống mức triều đình Khánh Quốc có thể chịu đựngđược, Hoàng đế bệ hạ sẽ không thật sự ra tay, bởi vì cho dù Phạm Nhàn có chết,Đông Di và Tây Lương vẫn sẽ hỗn loạn, Hoàng đế bệ hạ không muốn thấy cảnhtượng đó.Còn nếu Hoàng đế bệ hạ thật sự có thể kiểm soát hoàn toàn những vấn đềnày, Phạm Nhàn sống hay chết còn quan trọng gì nữa?o O oXe ngựa quen đường cũ đến Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn xuống xe, hai tayvắt sau lưng tiến vào lầu, đi thẳng về phía trang viện bên hồ phía sau, không liếcmắt nhìn bóng người trên con phố phía sau.Người theo dõi Phạm Nhàn là một khổ tu sĩ, không ai biết còn bao nhiêukhổ tu sĩ bí mật giám sát y. Vấn đề là khổ tu sĩ không được lại gần nữ sắc, PhạmNhàn vào Bão Nguyệt lâu nên cuối cùng họ cũng không thể đi theo.Xuyên qua làn gió mát thoang thoảng trên mặt hồ, Phạm Nhàn bước vàokhu nhỏ dành riêng cho mình, nhìn người chủ kỹ viện càng thêm mị hoặc, càngthêm thanh tú, cười hỏi: "Hôm nay có khúc nhạc mới nào để nghe không?"Thạch Thanh Nhi che miệng cười, đáp: "Thiếu gia bây giờ không làm thơnữa, sao có khúc nhạc hay lọt được vào tai của ngài?"Đã cách lúc Phạm Nhàn chép thơ nhiều năm, nhưng nữ nhân tên ThạchThanh Nhi này không có vẻ gì là già đi, Phạm Nhàn híp mắt nhìn cô, mỉm cười,không nói gì thêm.Thật ra vốn không cần dùng tai mắt của cung đình để theo dõi, tất cả mọingười trong kinh đô đều biết, bây giờ Tiểu Phạm đại nhân đã trở thành một kẻphú quý lêu lỏng nửa tàn phế, niềm vui lớn nhất ngày thường là đi tìm các cônương trong Bão Nguyệt lâu.Phú quý lêu lổng, Phạm Nhàn thực sự xứng danh, dù hiện giờ không cònchức quyền gì trong người, nhưng y vẫn còn tiền bạc, không ai biết trong Phạmphủ cất giấu bao nhiêu vàng bạc, nhưng ít nhất bề ngoài thì Bão Nguyệt lâutrong cơ nghiệp Phạm phủ, nhờ lực lượng quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốcvà hộ tống từ Giám Sát viện trong những năm qua, đã nuốt chửng hầu hết cácthanh lâu hạng nhất thiên hạ. Dưới chế độ quy định do chính Phạm Nhàn đặt ra,Bão Nguyệt lâu đã mở rộng khắp nơi, nếu nói đã thống nhất ngành nghề kỹ việncũng cũng không có gì quá đáng.Chủ quản danh nghĩa của Bão Nguyệt lâu, Sử Xiển Lập và Tang Văn, hiệnvẫn còn ở Đông Di khai thác sự nghiệp, và đã đưa tay vào tận trong ThượngKinh thành của Bắc Tề, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, đi đến đâu cũng lànhân vật hiển hách.Đương nhiên, mọi người đều hiểu rõ, đằng sau bọn họ là Phạm Nhàn.o O oPhạm Nhàn nằm trên chiếu mềm, thích thú đón nhận xoa bóp của hai cônương, mắt nhắm lại nhưng đầu óc vẫn chuyển động nhanh chóng. dù sao BãoNguyệt lâu cũng là sản nghiệp, triều đình cũng không thể quá tàn nhẫn, trongcung cũng không muốn tước hết thể diện của Phạm phủ, nên mới để Phạm Nhàncó chốn an lạc như vậy. Điều khiến y an tâm là, rõ ràng người đương thời vẫnđánh giá thấp hiệu quả của kỹ viện trong việc thu thập tin tức.Vài năm trước hai thằng nhãi Phạm Tư Triệt và Tam hoàng tử làm việc vôpháp vô thiên, nay lại đã trở thành một trong những lá bài tẩy của Phạm Nhàn."Tô Văn Mậu bị cách chức, triều đình dùng cớ gì?" Khi trong sân yên tĩnh,Phạm Nhàn hỏi nhỏ. Tô Văn Mậu là thân tín của Phạm Nhàn, lại có chức vụtrong triều nên không thể tự ý rời vị trí, đành phải trơ mắt chờ triều đình ra tay.Cách đây không lâu, chỉ dụ trực tiếp đưa đến tam đại phường Mân Bắc, yêu cầuTô Văn Mậu về kinh, vốn là chuyện cực kỳ bí mật nhưng nhờ sự tồn tại của BãoNguyệt lâu mà Phạm Nhàn biết tin này sớm hơn hầu hết mọi người trong kinhđô.Do đã chuẩn bị tư tưởng từ trước nên Phạm Nhàn không bất ngờ hay tứcgiận, chỉ lo lắng suy nghĩ, không biết Khải Niên tiểu tổ có nói rõ với Tô VănMậu hay không. Y tin Tô Văn Mậu tính tình hào sảng kia sẽ không ngu ngốcchống đối trực diện với triều đình, nhưng lo thời gian quá gấp không cho phépTô Văn Mậu sắp xếp đủ người trong Nội Khố .Nội Khố là cái rễ thứ hai của Phạm Nhàn, toàn bộ Nội Khố Chuyển Vận tiđã bị bệ hạ thâu tóm, nhưng Phạm Nhàn sẽ không để cái rễ này bị chặt đứt trựctiếp bởi trong cung, muốn chặt cũng phải do Phạm Nhàn, và chỉ một nhát daođó thôi cũng có thể khiến triều đình Khánh Quốc đau đớn thấu xương.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1892: Người rảnh rỗi ở kinh đô 3