Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1897: Phương bắc có biến 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vấn đề là không thể huy động toàn bộ bên Yến Kinh. Một khi chiến tranhnổ ra, Đông Di thành chỉ trung thành về danh nghĩa, lòng người chưa định, erằng sẽ dẫn đến cuộc nội chiến chân chính đầu tiên của Đại Khánh.Dù thế nào đi nữa Vương Chí Côn cũng không dám gánh chịu trách nhiệmlịch sử này, đặc biệt là địa vị của ông trong quân ngũ đã lên tới đỉnh điểm, chodù lập thêm bất cứ công lạo trên sa trường, cùng lắm là như Diệp soái trở lạikinh đô, trở thành Chính sứ Khu Mật viện, có thêm bước tiến về mặt danh nghĩanhưng thực tế chẳng có chỗ tốt nào. Đối với vị Đại đô đốc Yến Kinh này mànói, cuộc đời đã chẳng còn nhiều chỗ trống cho ông phấn đấu.Vì vậy ông nhất định phải cân nhắc cho dòng dõi của gia tộc mình, suy nghĩcho tương lai. Mặc dù hiện tại bệ hạ vẫn oai vệ trước thiên hạ, nhưng dù sao bệhạ cũng đã già rồi... Tương lai chắc chắn ngày ấy sẽ đến, nếu lần này PhạmNhàn có thể vượt qua cơn phong ba... Không, cho dù Phạm Nhàn không vượtqua, nhưng tương lai khi Tam hoàng tử lên ngôi, với tình nghĩa giữa ông vàPhạm Nhàn, liệu có tha thứ cho chính mình?Vương Chí Côn nhíu chặt lông mày, dù sao ông cũng là đại soái mộtphương, tinh thông mưu lược sa trường nhưng lại khó có thể chú ý đến độngtĩnh chi tiết. Chuyện tuyển tú ở kinh đô cũng không khiến ông hiểu ý định củabệ hạ. Lông mày ông nhíu chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng cương quyết lạnh lùngnói: "Ngày mai sẽ hành động. Nếu còn ai dám cản trở, trực tiếp tước vũ khí củabọn họ!"o O oCác tướng lĩnh Yến Kinh ai nấy đều có tâm tư, lo lắng rời khỏi doanh trại.Bởi vì họ không rõ, hành động quân sự ngày mai có thực sự xảy ra xung đột vớiHắc Kỵ hay không, càng không biết Đại điện hạ ở Đông Di thành kia, liệu cóthực sự dẫn một vạn tinh binh Đông Quy đối đầu trực diện với biên quân KhánhQuốc hay không. Tóm lại, những tướng lĩnh trung thành của Khánh Quốc nàylo sợ rằng lần nội chiến đầu tiên của Khánh Quốc sẽ bùng nổ ngay trên địa bànmình phụ trách.Vương Đại đô đốc dường như đã quyết tâm, nhưng đêm hôm đó lại đến Maiphủ, gặp thủ lĩnh văn thần Yến Kinh là Mai Chấp Lễ.Mai Chấp Lễ là môn sinh của Liễu Quốc công, tuy không thân thiết lắm vớiphe phái Phạm, nhưng cũng quen biết Phạm Nhàn. Sau khi nghe Vương Đạitướng thành khẩn tham vấn, vị Mai đại nhân này lạnh lùng hỏi Vương Chí Cônmột câu:"Đồng Nhi còn ở kinh đô chứ?" Kể từ khi rời chức Phủ doãn Kinh Đô phủvào năm Khánh Lịch thứ tư, Mai Chấp Lễ đã đến Yến Kinh, phối hợp nhịpnhàng với Vương Đại đô đốc quân chính. Ông hiếm khi xen vào nhiều việc,trong khi Đại đô đốc Vương cũng hiểu rõ tầm nhìn và mưu lược của vị Mai đạinhân này. Chỉ riêng việc ông có thể rời khỏi vị trí Phủ doãn Kinh Đô phủ màbình yên vô sự đã nói lên khả năng của ông trên chính trường. Hai người quanhệ tốt đẹp, nên Mai đại nhân xưng hô tiểu thư nhà họ Vương cũng rất tự nhiên,chỉ gọi là Đồng Nhi.Vừa nghe đến hai chữ Đồng Nhi, Vương Đại đô đốc vẫn mặt không đổi sắc,nhưng trái tim đã được băng tuyết chiến trường đánh bóng thành sắt thép củaông bất giác run rẩy. Ông hiểu ý Mai Chấp Lễ muốn nói gì.Năm nay, tháng sáu, Vương Đồng Nhi đã vào Hòa Thân vương phủ làm trắcphi của Đại hoàng tử. Hơn nữa, trước khi thành hôn, vị tiểu thư này đã đượcPhạm Nhàn tận tình dạy dỗ cả tháng trời. Không chỉ kinh đô và Yến Kinh, thựcra phần lớn người trong thiên hạ đều biết chuyện này: ngoài Phạm Môn Tứ Tử,Phạm Nhàn còn có ba đệ tử thân phận cao quý, một là Tam hoàng tử, hai là tiểuthư Diệp Linh Nhi nhà Diệp gia, vị thứ ba chính là tiểu thư trong phủ Đại đôđốc họ Vương ở Yến Kinh.Trong thiên hạ Nam Khánh, đạo làm con đứng đầu, kế đến là đạo làm trò.Với mối quan hệ giữa Vương phủ Yến Kinh và Phạm Nhàn, một ngàn Hắc Kỵđang chặn dưới chân Ngưu Đầu sơn lại có phần phức tạp. Vương Chí Côn liếcnhìn Mai Chấp Lễ, im lặng một hồi lâu mới nói: "Trong cung có chỉ, Khu Mậtviện có lệnh, cho dù tương lai sẽ gây chút tranh luận, dù sao cũng phải tiến hànhviệc này.""Đại đô đốc đã hiểu nhầm rồi." Mai Chấp Lễ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.Ông đã trốn khỏi vòng xoáy chính trị kinh đô được vài năm, không hề có ý địnhdính líu vào việc lớn này. Có điều ông xuất thân từ phủ Quốc Công, quan hệ vớivị Nghi Quý tần trong cung cũng như Tam hoàng tử quá mức sâu đậm. Dù giờtuy đây đã ở Yến Kinh nhưng sau này muốn trốn tránh cũng hết sức khó khăn.Cho nên đêm nay, ông mới đứng trước mặt Vương Chí Côn, nói hết những điềunày."Mối quan hệ sư đồ giữa Tiểu Phạm đại nhân và Đồng Nhi tất nhiên đáng longại, nhưng trọng điểm... vẫn là..." Mai Chấp Lễ thở dài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vấn đề là không thể huy động toàn bộ bên Yến Kinh. Một khi chiến tranh
nổ ra, Đông Di thành chỉ trung thành về danh nghĩa, lòng người chưa định, e
rằng sẽ dẫn đến cuộc nội chiến chân chính đầu tiên của Đại Khánh.
Dù thế nào đi nữa Vương Chí Côn cũng không dám gánh chịu trách nhiệm
lịch sử này, đặc biệt là địa vị của ông trong quân ngũ đã lên tới đỉnh điểm, cho
dù lập thêm bất cứ công lạo trên sa trường, cùng lắm là như Diệp soái trở lại
kinh đô, trở thành Chính sứ Khu Mật viện, có thêm bước tiến về mặt danh nghĩa
nhưng thực tế chẳng có chỗ tốt nào. Đối với vị Đại đô đốc Yến Kinh này mà
nói, cuộc đời đã chẳng còn nhiều chỗ trống cho ông phấn đấu.
Vì vậy ông nhất định phải cân nhắc cho dòng dõi của gia tộc mình, suy nghĩ
cho tương lai. Mặc dù hiện tại bệ hạ vẫn oai vệ trước thiên hạ, nhưng dù sao bệ
hạ cũng đã già rồi... Tương lai chắc chắn ngày ấy sẽ đến, nếu lần này Phạm
Nhàn có thể vượt qua cơn phong ba... Không, cho dù Phạm Nhàn không vượt
qua, nhưng tương lai khi Tam hoàng tử lên ngôi, với tình nghĩa giữa ông và
Phạm Nhàn, liệu có tha thứ cho chính mình?
Vương Chí Côn nhíu chặt lông mày, dù sao ông cũng là đại soái một
phương, tinh thông mưu lược sa trường nhưng lại khó có thể chú ý đến động
tĩnh chi tiết. Chuyện tuyển tú ở kinh đô cũng không khiến ông hiểu ý định của
bệ hạ. Lông mày ông nhíu chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng cương quyết lạnh lùng
nói: "Ngày mai sẽ hành động. Nếu còn ai dám cản trở, trực tiếp tước vũ khí của
bọn họ!"
o O o
Các tướng lĩnh Yến Kinh ai nấy đều có tâm tư, lo lắng rời khỏi doanh trại.
Bởi vì họ không rõ, hành động quân sự ngày mai có thực sự xảy ra xung đột với
Hắc Kỵ hay không, càng không biết Đại điện hạ ở Đông Di thành kia, liệu có
thực sự dẫn một vạn tinh binh Đông Quy đối đầu trực diện với biên quân Khánh
Quốc hay không. Tóm lại, những tướng lĩnh trung thành của Khánh Quốc này
lo sợ rằng lần nội chiến đầu tiên của Khánh Quốc sẽ bùng nổ ngay trên địa bàn
mình phụ trách.
Vương Đại đô đốc dường như đã quyết tâm, nhưng đêm hôm đó lại đến Mai
phủ, gặp thủ lĩnh văn thần Yến Kinh là Mai Chấp Lễ.
Mai Chấp Lễ là môn sinh của Liễu Quốc công, tuy không thân thiết lắm với
phe phái Phạm, nhưng cũng quen biết Phạm Nhàn. Sau khi nghe Vương Đại
tướng thành khẩn tham vấn, vị Mai đại nhân này lạnh lùng hỏi Vương Chí Côn
một câu:
"Đồng Nhi còn ở kinh đô chứ?" Kể từ khi rời chức Phủ doãn Kinh Đô phủ
vào năm Khánh Lịch thứ tư, Mai Chấp Lễ đã đến Yến Kinh, phối hợp nhịp
nhàng với Vương Đại đô đốc quân chính. Ông hiếm khi xen vào nhiều việc,
trong khi Đại đô đốc Vương cũng hiểu rõ tầm nhìn và mưu lược của vị Mai đại
nhân này. Chỉ riêng việc ông có thể rời khỏi vị trí Phủ doãn Kinh Đô phủ mà
bình yên vô sự đã nói lên khả năng của ông trên chính trường. Hai người quan
hệ tốt đẹp, nên Mai đại nhân xưng hô tiểu thư nhà họ Vương cũng rất tự nhiên,
chỉ gọi là Đồng Nhi.
Vừa nghe đến hai chữ Đồng Nhi, Vương Đại đô đốc vẫn mặt không đổi sắc,
nhưng trái tim đã được băng tuyết chiến trường đánh bóng thành sắt thép của
ông bất giác run rẩy. Ông hiểu ý Mai Chấp Lễ muốn nói gì.
Năm nay, tháng sáu, Vương Đồng Nhi đã vào Hòa Thân vương phủ làm trắc
phi của Đại hoàng tử. Hơn nữa, trước khi thành hôn, vị tiểu thư này đã được
Phạm Nhàn tận tình dạy dỗ cả tháng trời. Không chỉ kinh đô và Yến Kinh, thực
ra phần lớn người trong thiên hạ đều biết chuyện này: ngoài Phạm Môn Tứ Tử,
Phạm Nhàn còn có ba đệ tử thân phận cao quý, một là Tam hoàng tử, hai là tiểu
thư Diệp Linh Nhi nhà Diệp gia, vị thứ ba chính là tiểu thư trong phủ Đại đô
đốc họ Vương ở Yến Kinh.
Trong thiên hạ Nam Khánh, đạo làm con đứng đầu, kế đến là đạo làm trò.
Với mối quan hệ giữa Vương phủ Yến Kinh và Phạm Nhàn, một ngàn Hắc Kỵ
đang chặn dưới chân Ngưu Đầu sơn lại có phần phức tạp. Vương Chí Côn liếc
nhìn Mai Chấp Lễ, im lặng một hồi lâu mới nói: "Trong cung có chỉ, Khu Mật
viện có lệnh, cho dù tương lai sẽ gây chút tranh luận, dù sao cũng phải tiến hành
việc này."
"Đại đô đốc đã hiểu nhầm rồi." Mai Chấp Lễ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Ông đã trốn khỏi vòng xoáy chính trị kinh đô được vài năm, không hề có ý định
dính líu vào việc lớn này. Có điều ông xuất thân từ phủ Quốc Công, quan hệ với
vị Nghi Quý tần trong cung cũng như Tam hoàng tử quá mức sâu đậm. Dù giờ
tuy đây đã ở Yến Kinh nhưng sau này muốn trốn tránh cũng hết sức khó khăn.
Cho nên đêm nay, ông mới đứng trước mặt Vương Chí Côn, nói hết những điều
này.
"Mối quan hệ sư đồ giữa Tiểu Phạm đại nhân và Đồng Nhi tất nhiên đáng lo
ngại, nhưng trọng điểm... vẫn là..." Mai Chấp Lễ thở dài.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vấn đề là không thể huy động toàn bộ bên Yến Kinh. Một khi chiến tranhnổ ra, Đông Di thành chỉ trung thành về danh nghĩa, lòng người chưa định, erằng sẽ dẫn đến cuộc nội chiến chân chính đầu tiên của Đại Khánh.Dù thế nào đi nữa Vương Chí Côn cũng không dám gánh chịu trách nhiệmlịch sử này, đặc biệt là địa vị của ông trong quân ngũ đã lên tới đỉnh điểm, chodù lập thêm bất cứ công lạo trên sa trường, cùng lắm là như Diệp soái trở lạikinh đô, trở thành Chính sứ Khu Mật viện, có thêm bước tiến về mặt danh nghĩanhưng thực tế chẳng có chỗ tốt nào. Đối với vị Đại đô đốc Yến Kinh này mànói, cuộc đời đã chẳng còn nhiều chỗ trống cho ông phấn đấu.Vì vậy ông nhất định phải cân nhắc cho dòng dõi của gia tộc mình, suy nghĩcho tương lai. Mặc dù hiện tại bệ hạ vẫn oai vệ trước thiên hạ, nhưng dù sao bệhạ cũng đã già rồi... Tương lai chắc chắn ngày ấy sẽ đến, nếu lần này PhạmNhàn có thể vượt qua cơn phong ba... Không, cho dù Phạm Nhàn không vượtqua, nhưng tương lai khi Tam hoàng tử lên ngôi, với tình nghĩa giữa ông vàPhạm Nhàn, liệu có tha thứ cho chính mình?Vương Chí Côn nhíu chặt lông mày, dù sao ông cũng là đại soái mộtphương, tinh thông mưu lược sa trường nhưng lại khó có thể chú ý đến độngtĩnh chi tiết. Chuyện tuyển tú ở kinh đô cũng không khiến ông hiểu ý định củabệ hạ. Lông mày ông nhíu chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng cương quyết lạnh lùngnói: "Ngày mai sẽ hành động. Nếu còn ai dám cản trở, trực tiếp tước vũ khí củabọn họ!"o O oCác tướng lĩnh Yến Kinh ai nấy đều có tâm tư, lo lắng rời khỏi doanh trại.Bởi vì họ không rõ, hành động quân sự ngày mai có thực sự xảy ra xung đột vớiHắc Kỵ hay không, càng không biết Đại điện hạ ở Đông Di thành kia, liệu cóthực sự dẫn một vạn tinh binh Đông Quy đối đầu trực diện với biên quân KhánhQuốc hay không. Tóm lại, những tướng lĩnh trung thành của Khánh Quốc nàylo sợ rằng lần nội chiến đầu tiên của Khánh Quốc sẽ bùng nổ ngay trên địa bànmình phụ trách.Vương Đại đô đốc dường như đã quyết tâm, nhưng đêm hôm đó lại đến Maiphủ, gặp thủ lĩnh văn thần Yến Kinh là Mai Chấp Lễ.Mai Chấp Lễ là môn sinh của Liễu Quốc công, tuy không thân thiết lắm vớiphe phái Phạm, nhưng cũng quen biết Phạm Nhàn. Sau khi nghe Vương Đạitướng thành khẩn tham vấn, vị Mai đại nhân này lạnh lùng hỏi Vương Chí Cônmột câu:"Đồng Nhi còn ở kinh đô chứ?" Kể từ khi rời chức Phủ doãn Kinh Đô phủvào năm Khánh Lịch thứ tư, Mai Chấp Lễ đã đến Yến Kinh, phối hợp nhịpnhàng với Vương Đại đô đốc quân chính. Ông hiếm khi xen vào nhiều việc,trong khi Đại đô đốc Vương cũng hiểu rõ tầm nhìn và mưu lược của vị Mai đạinhân này. Chỉ riêng việc ông có thể rời khỏi vị trí Phủ doãn Kinh Đô phủ màbình yên vô sự đã nói lên khả năng của ông trên chính trường. Hai người quanhệ tốt đẹp, nên Mai đại nhân xưng hô tiểu thư nhà họ Vương cũng rất tự nhiên,chỉ gọi là Đồng Nhi.Vừa nghe đến hai chữ Đồng Nhi, Vương Đại đô đốc vẫn mặt không đổi sắc,nhưng trái tim đã được băng tuyết chiến trường đánh bóng thành sắt thép củaông bất giác run rẩy. Ông hiểu ý Mai Chấp Lễ muốn nói gì.Năm nay, tháng sáu, Vương Đồng Nhi đã vào Hòa Thân vương phủ làm trắcphi của Đại hoàng tử. Hơn nữa, trước khi thành hôn, vị tiểu thư này đã đượcPhạm Nhàn tận tình dạy dỗ cả tháng trời. Không chỉ kinh đô và Yến Kinh, thựcra phần lớn người trong thiên hạ đều biết chuyện này: ngoài Phạm Môn Tứ Tử,Phạm Nhàn còn có ba đệ tử thân phận cao quý, một là Tam hoàng tử, hai là tiểuthư Diệp Linh Nhi nhà Diệp gia, vị thứ ba chính là tiểu thư trong phủ Đại đôđốc họ Vương ở Yến Kinh.Trong thiên hạ Nam Khánh, đạo làm con đứng đầu, kế đến là đạo làm trò.Với mối quan hệ giữa Vương phủ Yến Kinh và Phạm Nhàn, một ngàn Hắc Kỵđang chặn dưới chân Ngưu Đầu sơn lại có phần phức tạp. Vương Chí Côn liếcnhìn Mai Chấp Lễ, im lặng một hồi lâu mới nói: "Trong cung có chỉ, Khu Mậtviện có lệnh, cho dù tương lai sẽ gây chút tranh luận, dù sao cũng phải tiến hànhviệc này.""Đại đô đốc đã hiểu nhầm rồi." Mai Chấp Lễ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.Ông đã trốn khỏi vòng xoáy chính trị kinh đô được vài năm, không hề có ý địnhdính líu vào việc lớn này. Có điều ông xuất thân từ phủ Quốc Công, quan hệ vớivị Nghi Quý tần trong cung cũng như Tam hoàng tử quá mức sâu đậm. Dù giờtuy đây đã ở Yến Kinh nhưng sau này muốn trốn tránh cũng hết sức khó khăn.Cho nên đêm nay, ông mới đứng trước mặt Vương Chí Côn, nói hết những điềunày."Mối quan hệ sư đồ giữa Tiểu Phạm đại nhân và Đồng Nhi tất nhiên đáng longại, nhưng trọng điểm... vẫn là..." Mai Chấp Lễ thở dài.