Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1896: Phương bắc có biến 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn ta chỉ vào các tướng dưới quở trách: “Một ngàn, chỉ một ngàn ngườimà đã khiến lũ các ngươi sợ hãi thế sao? Đối phương cũng là binh sĩ của ta ĐạiKhánh, có thật sự dám động thủ với quân đội do triều đình phái tới chăng?”“Đó là Hắc Kỵ...” Một tướng run rẩy nói: “Trần Bình Bình đã chết, TiểuPhạm đại nhân bị quản thúc ở kinh đô, ai biết bọn Hắc Kỵ giết người khôngchớp mắt kia... có thật sự rút gươm ra không.”Khóe mắt Vương Chí Côn giật giật nhưng không còn quở trách gì nữa. Cuộchành quân bí mật lần này danh nghĩa là tuân theo chỉ thị huấn luyện mùa đôngcủa Khu Mật viện, thực chất là hắn ta vâng theo mật chỉ từ trong cung củaHoàng đế bệ hạ.Đúng như đã nói trước đó, đây là hành động thăm dò của Hoàng đế đối vớiĐại hoàng tử ở phương đông xa xôi.Tin tức về biến cố lớn ở kinh đô đã sớm truyền đến Yến Kinh, Vương ChíCôn mới biết, hôm ấy Tiểu Công gia dẫn Hắc Kỵ xông thẳng vào kinh đô là đểcứu Trần lão Viện trưởng. Đại tướng quân Yến Kinh không rõ vì sao Trần lãoViện trưởng đột nhiên bị Hoàng đế bệ hạ thanh trừng, dù trong lòng có thở dài,nhưng với tư cách là binh sĩ của Đại Khánh, hắn vẫn phải tuân theo ý chỉ củaHoàng đế bệ hạ.Không lâu sau sự kiện kinh đô, Đại hoàng tử bất ngờ gửi quân báo, nói rằngnghĩa quân liên tiếp phản loạn trong lãnh thổ Đông Di, chiến loạn liên miên nênbản thân không thể rời đi ngay được, do đó đã sớm chặn đứng mọi đường triệuhồi về kinh của triều đình.Vương Chí Côn hiểu rất rõ, Đại hoàng tử không muốn quay lại kinh đônữa... Câu nói tướng ở ngoài, lệnh vua khó điều của người xưa quả thật rấtđúng. Rõ ràng là vị Đại hoàng tử đã nắm trong tay một vạn tinh binh ưu tú này,sau sự kiện ở kinh đô hôm ấy đã không còn đồng lòng với Hoàng đế bệ hạ.Thái độ của Đại hoàng tử vừa lộ ra, Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng tức giận,mà rất bình thản phát chỉ hướng về Đông Di thành, nói là sẽ phái quân đội YếnKinh vào Đông Di thành trợ giúp Đại hoàng tử dẹp loạn. Hơn nữa, Đại hoàng tửcũng như Vương Chí Côn đoán trước, từ chối quyết liệt yêu cầu xuất quân củađại doanh Yến Kinh. Đội quân ngăn cản Yến Kinh suốt hai ngày qua, thực racũng không phải người của Đại hoàng tử, triều đình không còn cái cớ nào để đổtội.“Hắc Kỵ à...” Vương Chí Côn nhíu mày , nghĩ đến đội Hắc Kỵ tuy ít vềnhân số nhưng lực chiến đấu cực mạnh, không khỏi liên tưởng tới người rảnhrỗi đang ở kinh đô kia.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Nhất định phải đi.” Vương Chí Côn không nói ra bốn chữ này, ông chỉ lạnhlùng nhìn các tướng lĩnh trong trướng, gõ gõ bàn tay, nghiêm nghị nói: “Bản đôđốc không quan tâm đám người Hắc Kỵ ấy là của ai, ta chỉ biết lệnh huấn luyệnmùa đông của Khu Mật viện nói rõ ràng, ba ngàn kỵ binh Yến Kinh vào ĐôngDi, không ai có thể ngăn cản!”Ba ngàn binh sĩ Yến Kinh chỉ là thăm dò, là lực lượng tiền phương, là bướctiến dần của triều đình về phía Đại hoàng tử. Đôi mắt Vương Chí Côn híp lại,ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói như mũi tên băng giá: “Dù sao, một vạn quân màĐại điện hạ đang chỉ huy vẫn là dân chúng Đại Khánh của ta. Đại điện hạ khôngthể liều lĩnh làm phản, dẫn quân ngăn cản ý chỉ của triều đình. Vấn đề hiện tạilà ngàn Hắc Kỵ đóng ở khu vực Ngưu Đầu sơn. Ngày mai sẽ truyền lệnh củaKhu Mật viện cho phe đối phương, nếu họ vẫn không nhường đường...điều đóchứng tỏ bọn họ không còn là quân đội của Đại Khánh chúng ta.”“Nhưng...thái độ của Hoàng đế bệ hạ đối với Tiểu Phạm đại nhân vẫn chưarõ ràng.” Một tướng lĩnh lo lắng nói. Nếu quân Yến Kinh thật sự giao chiến vớiHắc Kỵ, sẽ chính thức mâu thuẫn với phe cánh của Phạm Nhàn. Bầu không khíkinh đô hiện tại rất phức tạp, các tướng lĩnh Yến Kinh cũng không rõ cuối cùngHoàng đế bệ hạ định xử trí Phạm Nhàn thế nào. Nếu chỉ muốn dằn mặt làm khódễ thì nếu quân Yến Kinh ra tay quá đáng, về sau sẽ rất khó xử lý.Doanh trướng nằm sâu trong thành Yến Kinh nhưng thực chất lại là một cănphòng rộng lớn, chỉ mang tên theo kiểu quân đội. Các tướng lĩnh trong phòngđều là thân tín của Vương Chí Côn nên nói chuyện cũng khá thoải mái, có thểbày tỏ quan điểm một cách thẳng thắn.Lo lắng của vị tướng lĩnh kia cũng chính là lo lắng trong lòng Vương ChíCôn. Hoàng đế bệ hạ đã lột bỏ hết chức vụ của Phạm Nhàn nhưng vẫn chưa hỏitội, không ai biết tình thế sau này sẽ thế nào.Bên dưới Ngưu Đầu sơn ngoài thành Yến Kinh, một ngàn Hắc Kỵ tỏa ra khíthế u ám, quả thực là một lực lượng rất mạnh. Nhưng Vương Chí Côn chỉ huyquân đội hai mươi năm, đại doanh Yến Kinh quản lý mười vạn tinh binh, xét vềquân số và trang bị thì đây quả thực là đội quân đứng đầu năm con khu vực biêngiới Đại Khánh, sao lại không thể vượt qua phong tỏa của một ngàn Hắc Kỵ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hắn ta chỉ vào các tướng dưới quở trách: “Một ngàn, chỉ một ngàn người

mà đã khiến lũ các ngươi sợ hãi thế sao? Đối phương cũng là binh sĩ của ta Đại

Khánh, có thật sự dám động thủ với quân đội do triều đình phái tới chăng?”

“Đó là Hắc Kỵ...” Một tướng run rẩy nói: “Trần Bình Bình đã chết, Tiểu

Phạm đại nhân bị quản thúc ở kinh đô, ai biết bọn Hắc Kỵ giết người không

chớp mắt kia... có thật sự rút gươm ra không.”

Khóe mắt Vương Chí Côn giật giật nhưng không còn quở trách gì nữa. Cuộc

hành quân bí mật lần này danh nghĩa là tuân theo chỉ thị huấn luyện mùa đông

của Khu Mật viện, thực chất là hắn ta vâng theo mật chỉ từ trong cung của

Hoàng đế bệ hạ.

Đúng như đã nói trước đó, đây là hành động thăm dò của Hoàng đế đối với

Đại hoàng tử ở phương đông xa xôi.

Tin tức về biến cố lớn ở kinh đô đã sớm truyền đến Yến Kinh, Vương Chí

Côn mới biết, hôm ấy Tiểu Công gia dẫn Hắc Kỵ xông thẳng vào kinh đô là để

cứu Trần lão Viện trưởng. Đại tướng quân Yến Kinh không rõ vì sao Trần lão

Viện trưởng đột nhiên bị Hoàng đế bệ hạ thanh trừng, dù trong lòng có thở dài,

nhưng với tư cách là binh sĩ của Đại Khánh, hắn vẫn phải tuân theo ý chỉ của

Hoàng đế bệ hạ.

Không lâu sau sự kiện kinh đô, Đại hoàng tử bất ngờ gửi quân báo, nói rằng

nghĩa quân liên tiếp phản loạn trong lãnh thổ Đông Di, chiến loạn liên miên nên

bản thân không thể rời đi ngay được, do đó đã sớm chặn đứng mọi đường triệu

hồi về kinh của triều đình.

Vương Chí Côn hiểu rất rõ, Đại hoàng tử không muốn quay lại kinh đô

nữa... Câu nói tướng ở ngoài, lệnh vua khó điều của người xưa quả thật rất

đúng. Rõ ràng là vị Đại hoàng tử đã nắm trong tay một vạn tinh binh ưu tú này,

sau sự kiện ở kinh đô hôm ấy đã không còn đồng lòng với Hoàng đế bệ hạ.

Thái độ của Đại hoàng tử vừa lộ ra, Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng tức giận,

mà rất bình thản phát chỉ hướng về Đông Di thành, nói là sẽ phái quân đội Yến

Kinh vào Đông Di thành trợ giúp Đại hoàng tử dẹp loạn. Hơn nữa, Đại hoàng tử

cũng như Vương Chí Côn đoán trước, từ chối quyết liệt yêu cầu xuất quân của

đại doanh Yến Kinh. Đội quân ngăn cản Yến Kinh suốt hai ngày qua, thực ra

cũng không phải người của Đại hoàng tử, triều đình không còn cái cớ nào để đổ

tội.

“Hắc Kỵ à...” Vương Chí Côn nhíu mày , nghĩ đến đội Hắc Kỵ tuy ít về

nhân số nhưng lực chiến đấu cực mạnh, không khỏi liên tưởng tới người rảnh

rỗi đang ở kinh đô kia.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Nhất định phải đi.” Vương Chí Côn không nói ra bốn chữ này, ông chỉ lạnh

lùng nhìn các tướng lĩnh trong trướng, gõ gõ bàn tay, nghiêm nghị nói: “Bản đô

đốc không quan tâm đám người Hắc Kỵ ấy là của ai, ta chỉ biết lệnh huấn luyện

mùa đông của Khu Mật viện nói rõ ràng, ba ngàn kỵ binh Yến Kinh vào Đông

Di, không ai có thể ngăn cản!”

Ba ngàn binh sĩ Yến Kinh chỉ là thăm dò, là lực lượng tiền phương, là bước

tiến dần của triều đình về phía Đại hoàng tử. Đôi mắt Vương Chí Côn híp lại,

ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói như mũi tên băng giá: “Dù sao, một vạn quân mà

Đại điện hạ đang chỉ huy vẫn là dân chúng Đại Khánh của ta. Đại điện hạ không

thể liều lĩnh làm phản, dẫn quân ngăn cản ý chỉ của triều đình. Vấn đề hiện tại

là ngàn Hắc Kỵ đóng ở khu vực Ngưu Đầu sơn. Ngày mai sẽ truyền lệnh của

Khu Mật viện cho phe đối phương, nếu họ vẫn không nhường đường...điều đó

chứng tỏ bọn họ không còn là quân đội của Đại Khánh chúng ta.”

“Nhưng...thái độ của Hoàng đế bệ hạ đối với Tiểu Phạm đại nhân vẫn chưa

rõ ràng.” Một tướng lĩnh lo lắng nói. Nếu quân Yến Kinh thật sự giao chiến với

Hắc Kỵ, sẽ chính thức mâu thuẫn với phe cánh của Phạm Nhàn. Bầu không khí

kinh đô hiện tại rất phức tạp, các tướng lĩnh Yến Kinh cũng không rõ cuối cùng

Hoàng đế bệ hạ định xử trí Phạm Nhàn thế nào. Nếu chỉ muốn dằn mặt làm khó

dễ thì nếu quân Yến Kinh ra tay quá đáng, về sau sẽ rất khó xử lý.

Doanh trướng nằm sâu trong thành Yến Kinh nhưng thực chất lại là một căn

phòng rộng lớn, chỉ mang tên theo kiểu quân đội. Các tướng lĩnh trong phòng

đều là thân tín của Vương Chí Côn nên nói chuyện cũng khá thoải mái, có thể

bày tỏ quan điểm một cách thẳng thắn.

Lo lắng của vị tướng lĩnh kia cũng chính là lo lắng trong lòng Vương Chí

Côn. Hoàng đế bệ hạ đã lột bỏ hết chức vụ của Phạm Nhàn nhưng vẫn chưa hỏi

tội, không ai biết tình thế sau này sẽ thế nào.

Bên dưới Ngưu Đầu sơn ngoài thành Yến Kinh, một ngàn Hắc Kỵ tỏa ra khí

thế u ám, quả thực là một lực lượng rất mạnh. Nhưng Vương Chí Côn chỉ huy

quân đội hai mươi năm, đại doanh Yến Kinh quản lý mười vạn tinh binh, xét về

quân số và trang bị thì đây quả thực là đội quân đứng đầu năm con khu vực biên

giới Đại Khánh, sao lại không thể vượt qua phong tỏa của một ngàn Hắc Kỵ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn ta chỉ vào các tướng dưới quở trách: “Một ngàn, chỉ một ngàn ngườimà đã khiến lũ các ngươi sợ hãi thế sao? Đối phương cũng là binh sĩ của ta ĐạiKhánh, có thật sự dám động thủ với quân đội do triều đình phái tới chăng?”“Đó là Hắc Kỵ...” Một tướng run rẩy nói: “Trần Bình Bình đã chết, TiểuPhạm đại nhân bị quản thúc ở kinh đô, ai biết bọn Hắc Kỵ giết người khôngchớp mắt kia... có thật sự rút gươm ra không.”Khóe mắt Vương Chí Côn giật giật nhưng không còn quở trách gì nữa. Cuộchành quân bí mật lần này danh nghĩa là tuân theo chỉ thị huấn luyện mùa đôngcủa Khu Mật viện, thực chất là hắn ta vâng theo mật chỉ từ trong cung củaHoàng đế bệ hạ.Đúng như đã nói trước đó, đây là hành động thăm dò của Hoàng đế đối vớiĐại hoàng tử ở phương đông xa xôi.Tin tức về biến cố lớn ở kinh đô đã sớm truyền đến Yến Kinh, Vương ChíCôn mới biết, hôm ấy Tiểu Công gia dẫn Hắc Kỵ xông thẳng vào kinh đô là đểcứu Trần lão Viện trưởng. Đại tướng quân Yến Kinh không rõ vì sao Trần lãoViện trưởng đột nhiên bị Hoàng đế bệ hạ thanh trừng, dù trong lòng có thở dài,nhưng với tư cách là binh sĩ của Đại Khánh, hắn vẫn phải tuân theo ý chỉ củaHoàng đế bệ hạ.Không lâu sau sự kiện kinh đô, Đại hoàng tử bất ngờ gửi quân báo, nói rằngnghĩa quân liên tiếp phản loạn trong lãnh thổ Đông Di, chiến loạn liên miên nênbản thân không thể rời đi ngay được, do đó đã sớm chặn đứng mọi đường triệuhồi về kinh của triều đình.Vương Chí Côn hiểu rất rõ, Đại hoàng tử không muốn quay lại kinh đônữa... Câu nói tướng ở ngoài, lệnh vua khó điều của người xưa quả thật rấtđúng. Rõ ràng là vị Đại hoàng tử đã nắm trong tay một vạn tinh binh ưu tú này,sau sự kiện ở kinh đô hôm ấy đã không còn đồng lòng với Hoàng đế bệ hạ.Thái độ của Đại hoàng tử vừa lộ ra, Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng tức giận,mà rất bình thản phát chỉ hướng về Đông Di thành, nói là sẽ phái quân đội YếnKinh vào Đông Di thành trợ giúp Đại hoàng tử dẹp loạn. Hơn nữa, Đại hoàng tửcũng như Vương Chí Côn đoán trước, từ chối quyết liệt yêu cầu xuất quân củađại doanh Yến Kinh. Đội quân ngăn cản Yến Kinh suốt hai ngày qua, thực racũng không phải người của Đại hoàng tử, triều đình không còn cái cớ nào để đổtội.“Hắc Kỵ à...” Vương Chí Côn nhíu mày , nghĩ đến đội Hắc Kỵ tuy ít vềnhân số nhưng lực chiến đấu cực mạnh, không khỏi liên tưởng tới người rảnhrỗi đang ở kinh đô kia.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Nhất định phải đi.” Vương Chí Côn không nói ra bốn chữ này, ông chỉ lạnhlùng nhìn các tướng lĩnh trong trướng, gõ gõ bàn tay, nghiêm nghị nói: “Bản đôđốc không quan tâm đám người Hắc Kỵ ấy là của ai, ta chỉ biết lệnh huấn luyệnmùa đông của Khu Mật viện nói rõ ràng, ba ngàn kỵ binh Yến Kinh vào ĐôngDi, không ai có thể ngăn cản!”Ba ngàn binh sĩ Yến Kinh chỉ là thăm dò, là lực lượng tiền phương, là bướctiến dần của triều đình về phía Đại hoàng tử. Đôi mắt Vương Chí Côn híp lại,ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói như mũi tên băng giá: “Dù sao, một vạn quân màĐại điện hạ đang chỉ huy vẫn là dân chúng Đại Khánh của ta. Đại điện hạ khôngthể liều lĩnh làm phản, dẫn quân ngăn cản ý chỉ của triều đình. Vấn đề hiện tạilà ngàn Hắc Kỵ đóng ở khu vực Ngưu Đầu sơn. Ngày mai sẽ truyền lệnh củaKhu Mật viện cho phe đối phương, nếu họ vẫn không nhường đường...điều đóchứng tỏ bọn họ không còn là quân đội của Đại Khánh chúng ta.”“Nhưng...thái độ của Hoàng đế bệ hạ đối với Tiểu Phạm đại nhân vẫn chưarõ ràng.” Một tướng lĩnh lo lắng nói. Nếu quân Yến Kinh thật sự giao chiến vớiHắc Kỵ, sẽ chính thức mâu thuẫn với phe cánh của Phạm Nhàn. Bầu không khíkinh đô hiện tại rất phức tạp, các tướng lĩnh Yến Kinh cũng không rõ cuối cùngHoàng đế bệ hạ định xử trí Phạm Nhàn thế nào. Nếu chỉ muốn dằn mặt làm khódễ thì nếu quân Yến Kinh ra tay quá đáng, về sau sẽ rất khó xử lý.Doanh trướng nằm sâu trong thành Yến Kinh nhưng thực chất lại là một cănphòng rộng lớn, chỉ mang tên theo kiểu quân đội. Các tướng lĩnh trong phòngđều là thân tín của Vương Chí Côn nên nói chuyện cũng khá thoải mái, có thểbày tỏ quan điểm một cách thẳng thắn.Lo lắng của vị tướng lĩnh kia cũng chính là lo lắng trong lòng Vương ChíCôn. Hoàng đế bệ hạ đã lột bỏ hết chức vụ của Phạm Nhàn nhưng vẫn chưa hỏitội, không ai biết tình thế sau này sẽ thế nào.Bên dưới Ngưu Đầu sơn ngoài thành Yến Kinh, một ngàn Hắc Kỵ tỏa ra khíthế u ám, quả thực là một lực lượng rất mạnh. Nhưng Vương Chí Côn chỉ huyquân đội hai mươi năm, đại doanh Yến Kinh quản lý mười vạn tinh binh, xét vềquân số và trang bị thì đây quả thực là đội quân đứng đầu năm con khu vực biêngiới Đại Khánh, sao lại không thể vượt qua phong tỏa của một ngàn Hắc Kỵ.

Chương 1896: Phương bắc có biến 1