Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1902: Sự thật sau bức tranh tuyết hoa 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng thống lĩnh Thương Châu vẫn không hề phản ứng, hắn biết thái độcẩn trọng những ngày qua đã khiến nhiều tướng lĩnh kiêu hãnh Nam Khánh tứcgiận. Nhưng hắn đang đối mặt với Thượng Sam Hổ, đặc biệt là cuộc hành quânđột ngột như bông tuyết bay tới từ Bắc Tề khiến hắn hết sức cảnh giác, khôngđoán được đối phương định làm gì.Quân đội phương nam của Bắc Tề tiến chia làm ba nhánh, xâm nhập lãnhthổ Nam Khánh với tốc độ cực nhanh, đẩy sâu vào vùng kiểm soát của đạidoanh Chinh Bắc. Đây là hoạt động quy mô lớn nhất của Bắc Tề trong hai mươinăm qua, nhưng trước đó Giám Sát viện và hệ thống tình báo quân đội đềukhông hề ngửi thấy chút manh mối nào.Mười vạn cường quân Bắc Tề dũng mãnh xâm nhập, tuy có vẻ oai hùngnhưng không thể đánh thẳng về nam. Mọi hoạt động quân sự đều có mục đích,vậy lần này mục đích kinh thiên của Thượng Sam Hổ là gì?Trong thành Thương Châu có hai vạn binh lính canh phòng, còn lực lượngcủa đại doanh Chinh Bắc thì phân tán khắp các doanh trại xung quanh trụ cộtThương Châu. Bên ngoài thành, bốn vạn quân nam tiến Bắc Tề khí thế hùng hổ,nhưng chia binh xâm nhập, chẳng lẽ chúng không lo đại doanh Chinh Bắc điềuquân vây khốn?Thời tiết là cuối thu, lạnh thấu xương, quân Bắc Tề tiến quân xa như vậychắc chắn sẽ gặp khó khăn về hậu cần. Chỉ cần Thương Châu phong thành cốthủ, lôi kéo Thượng Sam Hổ tới công thành, các quân doanh thuộc đại doanhChinh Bắc lặng lẽ vây khốn, bốn vạn quân Bắc Tề kia ngoài chạy trốn ra thì cònlựa chọn nào?Không thu được lợi ích gì nhưng phải huy động nhiều binh lực, tốn nhiềulương thảo tinh thần như vậy, Thượng Sam Hổ... rốt cuộc định làm gì?Thống lĩnh Thương Châu nhíu mày thật sâu, nhìn ra đám người Bắc Tề đangchuẩn bị đóng trại ở đằng xa, chìm vào suy tư, không để ý tới vẻ mặt tức giậncủa các tướng lĩnh...o O oĐã năm ngày trôi qua, hoạt động quân sự lớn nhất của Bắc Tề trong haimươi năm qua lại gặp phải sự ứng phó kín đáo nhất của quân Nam Khánh.Thương Châu phong thành cố thủ, các doanh trại đại doanh Chinh Bắc cũng chỉsẵn sàng chiến đấu, mặc kệ đám người Bắc Tề đạp lên lãnh thổ mình mà khôngcó phản ứng mãnh liệt gì.Chuyện này quá không phù hợp với thái độ kiêu ngạo và cứng rắn của quânnhân Nam Khánh. Thậm chí ngay cả những binh sĩ Bắc Tề lặng lẽ xâm nhậplãnh thổ Nam Khánh luôn chực chờ giao chiến mãnh liệt với quân đội NamKhánh trên sa trường cũng cảm thấy kinh ngạc và hoài nghi.Tại một thành nhỏ cách biên giới hai nước chừng sáu mươi dặm, lần này đạibản doanh quân sự Bắc Tề được đặt ở đây. Trong một ngôi nhà dân bị trưngdụng trong thành, than hồng trong lò sưởi đỏ rực xuyên qua lớp tro bạc bênngoài, khiến cả gian phòng ấm áp như xuân.Tuy vậy, vài giáo quan cấp cao Bắc Tề trong phòng không hề ghé bên lòsưởi, họ đứng cạnh chiếc bàn, lo lắng nhìn bản đồ quân sự phương nam đượcbày ra, đôi lúc liếc nhìn người đang ngồi trên ghế thái sư.Thượng Sam Hổ ngồi trên ghế, nhắm mắt như đang suy nghĩ hoặc ngủ gật.Đột nhiên hắn chậm rãi mở mắt, hỏi: "Ba nhánh quân đã nhập biên năm ngày,phía Thương Châu có động tĩnh gì không?"Giọng nói của danh tướng số một Bắc Tề không lớn nhưng rất chất phác."Bẩm đại soái, Thương Châu thành vẫn khóa chặt cửa thành." Một tướnglĩnh cung kính đáp: "Tuân mệnh đại soái, ba nhánh quân chưa dám xâm nhậpsâu, ngoại trừ... một nhánh về Thương Châu.""Không ngờ bọn chúng lại kiên nhẫn hơn cả những năm trước." ThượngSam Hổ đứng dậy, bước tới bên bản đồ, chỉ vào một điểm, nói: "Nhưng ngườiKhánh Quốc rất tự đại, lại là chiến dịch chính diện nên không thể dùng kế.Thống lĩnh Thương Châu chỉ có thể cầm cự thêm hai ngày, nếu không thể chờmệnh lệnh từ kinh đô tới thì hắn buộc phải ra trận... nếu không sẽ không thể giảitrình với triều đình Nam Khánh.""Nhưng nếu họ vẫn khóa thành thì sao?" Tướng lĩnh thân tín của ThượngSam Hổ lo lắng hỏi: "Lần này chúng ta huy động toàn lực, nếu đối phương cầmcự thêm hai ngày nữa, các doanh trại đại doanh Chinh Bắc sẽ nhận ra ý đồ thựcsự và bao vây chúng ta... chỉ e thiệt hại rất nặng nề."Lần này quân đội Bắc Tề bất ngờ tung ra chiến dịch quy mô lớn, không chỉcác tướng lĩnh Nam Khánh không đoán nổi nguyên nhân mà ngay cả binh sĩBắc Tề cũng không rõ lý do, không biết vì sao đột nhiên mình phải xuất binh,hơn nữa mạo hiểm trong giá lạnh, xâm nhập lãnh thổ Khánh Quốc. Mặc dù rấthả giận nhưng với tư cách quân nhân, họ cần thành quả thực tế chứ không phảihy sinh hàng ngàn mạng người chỉ để khoe mẽ trước thành trì đối phương.Chỉ có Hoàng đế Bắc Tề trong cung và đại tướng Thượng Sam Hổ trầm mặctrước mắt mới biết rõ mục đích cuộc xuất quân, nhưng đâu ai dám hỏi họ?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng thống lĩnh Thương Châu vẫn không hề phản ứng, hắn biết thái độ

cẩn trọng những ngày qua đã khiến nhiều tướng lĩnh kiêu hãnh Nam Khánh tức

giận. Nhưng hắn đang đối mặt với Thượng Sam Hổ, đặc biệt là cuộc hành quân

đột ngột như bông tuyết bay tới từ Bắc Tề khiến hắn hết sức cảnh giác, không

đoán được đối phương định làm gì.

Quân đội phương nam của Bắc Tề tiến chia làm ba nhánh, xâm nhập lãnh

thổ Nam Khánh với tốc độ cực nhanh, đẩy sâu vào vùng kiểm soát của đại

doanh Chinh Bắc. Đây là hoạt động quy mô lớn nhất của Bắc Tề trong hai mươi

năm qua, nhưng trước đó Giám Sát viện và hệ thống tình báo quân đội đều

không hề ngửi thấy chút manh mối nào.

Mười vạn cường quân Bắc Tề dũng mãnh xâm nhập, tuy có vẻ oai hùng

nhưng không thể đánh thẳng về nam. Mọi hoạt động quân sự đều có mục đích,

vậy lần này mục đích kinh thiên của Thượng Sam Hổ là gì?

Trong thành Thương Châu có hai vạn binh lính canh phòng, còn lực lượng

của đại doanh Chinh Bắc thì phân tán khắp các doanh trại xung quanh trụ cột

Thương Châu. Bên ngoài thành, bốn vạn quân nam tiến Bắc Tề khí thế hùng hổ,

nhưng chia binh xâm nhập, chẳng lẽ chúng không lo đại doanh Chinh Bắc điều

quân vây khốn?

Thời tiết là cuối thu, lạnh thấu xương, quân Bắc Tề tiến quân xa như vậy

chắc chắn sẽ gặp khó khăn về hậu cần. Chỉ cần Thương Châu phong thành cố

thủ, lôi kéo Thượng Sam Hổ tới công thành, các quân doanh thuộc đại doanh

Chinh Bắc lặng lẽ vây khốn, bốn vạn quân Bắc Tề kia ngoài chạy trốn ra thì còn

lựa chọn nào?

Không thu được lợi ích gì nhưng phải huy động nhiều binh lực, tốn nhiều

lương thảo tinh thần như vậy, Thượng Sam Hổ... rốt cuộc định làm gì?

Thống lĩnh Thương Châu nhíu mày thật sâu, nhìn ra đám người Bắc Tề đang

chuẩn bị đóng trại ở đằng xa, chìm vào suy tư, không để ý tới vẻ mặt tức giận

của các tướng lĩnh...

o O o

Đã năm ngày trôi qua, hoạt động quân sự lớn nhất của Bắc Tề trong hai

mươi năm qua lại gặp phải sự ứng phó kín đáo nhất của quân Nam Khánh.

Thương Châu phong thành cố thủ, các doanh trại đại doanh Chinh Bắc cũng chỉ

sẵn sàng chiến đấu, mặc kệ đám người Bắc Tề đạp lên lãnh thổ mình mà không

có phản ứng mãnh liệt gì.

Chuyện này quá không phù hợp với thái độ kiêu ngạo và cứng rắn của quân

nhân Nam Khánh. Thậm chí ngay cả những binh sĩ Bắc Tề lặng lẽ xâm nhập

lãnh thổ Nam Khánh luôn chực chờ giao chiến mãnh liệt với quân đội Nam

Khánh trên sa trường cũng cảm thấy kinh ngạc và hoài nghi.

Tại một thành nhỏ cách biên giới hai nước chừng sáu mươi dặm, lần này đại

bản doanh quân sự Bắc Tề được đặt ở đây. Trong một ngôi nhà dân bị trưng

dụng trong thành, than hồng trong lò sưởi đỏ rực xuyên qua lớp tro bạc bên

ngoài, khiến cả gian phòng ấm áp như xuân.

Tuy vậy, vài giáo quan cấp cao Bắc Tề trong phòng không hề ghé bên lò

sưởi, họ đứng cạnh chiếc bàn, lo lắng nhìn bản đồ quân sự phương nam được

bày ra, đôi lúc liếc nhìn người đang ngồi trên ghế thái sư.

Thượng Sam Hổ ngồi trên ghế, nhắm mắt như đang suy nghĩ hoặc ngủ gật.

Đột nhiên hắn chậm rãi mở mắt, hỏi: "Ba nhánh quân đã nhập biên năm ngày,

phía Thương Châu có động tĩnh gì không?"

Giọng nói của danh tướng số một Bắc Tề không lớn nhưng rất chất phác.

"Bẩm đại soái, Thương Châu thành vẫn khóa chặt cửa thành." Một tướng

lĩnh cung kính đáp: "Tuân mệnh đại soái, ba nhánh quân chưa dám xâm nhập

sâu, ngoại trừ... một nhánh về Thương Châu."

"Không ngờ bọn chúng lại kiên nhẫn hơn cả những năm trước." Thượng

Sam Hổ đứng dậy, bước tới bên bản đồ, chỉ vào một điểm, nói: "Nhưng người

Khánh Quốc rất tự đại, lại là chiến dịch chính diện nên không thể dùng kế.

Thống lĩnh Thương Châu chỉ có thể cầm cự thêm hai ngày, nếu không thể chờ

mệnh lệnh từ kinh đô tới thì hắn buộc phải ra trận... nếu không sẽ không thể giải

trình với triều đình Nam Khánh."

"Nhưng nếu họ vẫn khóa thành thì sao?" Tướng lĩnh thân tín của Thượng

Sam Hổ lo lắng hỏi: "Lần này chúng ta huy động toàn lực, nếu đối phương cầm

cự thêm hai ngày nữa, các doanh trại đại doanh Chinh Bắc sẽ nhận ra ý đồ thực

sự và bao vây chúng ta... chỉ e thiệt hại rất nặng nề."

Lần này quân đội Bắc Tề bất ngờ tung ra chiến dịch quy mô lớn, không chỉ

các tướng lĩnh Nam Khánh không đoán nổi nguyên nhân mà ngay cả binh sĩ

Bắc Tề cũng không rõ lý do, không biết vì sao đột nhiên mình phải xuất binh,

hơn nữa mạo hiểm trong giá lạnh, xâm nhập lãnh thổ Khánh Quốc. Mặc dù rất

hả giận nhưng với tư cách quân nhân, họ cần thành quả thực tế chứ không phải

hy sinh hàng ngàn mạng người chỉ để khoe mẽ trước thành trì đối phương.

Chỉ có Hoàng đế Bắc Tề trong cung và đại tướng Thượng Sam Hổ trầm mặc

trước mắt mới biết rõ mục đích cuộc xuất quân, nhưng đâu ai dám hỏi họ?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng thống lĩnh Thương Châu vẫn không hề phản ứng, hắn biết thái độcẩn trọng những ngày qua đã khiến nhiều tướng lĩnh kiêu hãnh Nam Khánh tứcgiận. Nhưng hắn đang đối mặt với Thượng Sam Hổ, đặc biệt là cuộc hành quânđột ngột như bông tuyết bay tới từ Bắc Tề khiến hắn hết sức cảnh giác, khôngđoán được đối phương định làm gì.Quân đội phương nam của Bắc Tề tiến chia làm ba nhánh, xâm nhập lãnhthổ Nam Khánh với tốc độ cực nhanh, đẩy sâu vào vùng kiểm soát của đạidoanh Chinh Bắc. Đây là hoạt động quy mô lớn nhất của Bắc Tề trong hai mươinăm qua, nhưng trước đó Giám Sát viện và hệ thống tình báo quân đội đềukhông hề ngửi thấy chút manh mối nào.Mười vạn cường quân Bắc Tề dũng mãnh xâm nhập, tuy có vẻ oai hùngnhưng không thể đánh thẳng về nam. Mọi hoạt động quân sự đều có mục đích,vậy lần này mục đích kinh thiên của Thượng Sam Hổ là gì?Trong thành Thương Châu có hai vạn binh lính canh phòng, còn lực lượngcủa đại doanh Chinh Bắc thì phân tán khắp các doanh trại xung quanh trụ cộtThương Châu. Bên ngoài thành, bốn vạn quân nam tiến Bắc Tề khí thế hùng hổ,nhưng chia binh xâm nhập, chẳng lẽ chúng không lo đại doanh Chinh Bắc điềuquân vây khốn?Thời tiết là cuối thu, lạnh thấu xương, quân Bắc Tề tiến quân xa như vậychắc chắn sẽ gặp khó khăn về hậu cần. Chỉ cần Thương Châu phong thành cốthủ, lôi kéo Thượng Sam Hổ tới công thành, các quân doanh thuộc đại doanhChinh Bắc lặng lẽ vây khốn, bốn vạn quân Bắc Tề kia ngoài chạy trốn ra thì cònlựa chọn nào?Không thu được lợi ích gì nhưng phải huy động nhiều binh lực, tốn nhiềulương thảo tinh thần như vậy, Thượng Sam Hổ... rốt cuộc định làm gì?Thống lĩnh Thương Châu nhíu mày thật sâu, nhìn ra đám người Bắc Tề đangchuẩn bị đóng trại ở đằng xa, chìm vào suy tư, không để ý tới vẻ mặt tức giậncủa các tướng lĩnh...o O oĐã năm ngày trôi qua, hoạt động quân sự lớn nhất của Bắc Tề trong haimươi năm qua lại gặp phải sự ứng phó kín đáo nhất của quân Nam Khánh.Thương Châu phong thành cố thủ, các doanh trại đại doanh Chinh Bắc cũng chỉsẵn sàng chiến đấu, mặc kệ đám người Bắc Tề đạp lên lãnh thổ mình mà khôngcó phản ứng mãnh liệt gì.Chuyện này quá không phù hợp với thái độ kiêu ngạo và cứng rắn của quânnhân Nam Khánh. Thậm chí ngay cả những binh sĩ Bắc Tề lặng lẽ xâm nhậplãnh thổ Nam Khánh luôn chực chờ giao chiến mãnh liệt với quân đội NamKhánh trên sa trường cũng cảm thấy kinh ngạc và hoài nghi.Tại một thành nhỏ cách biên giới hai nước chừng sáu mươi dặm, lần này đạibản doanh quân sự Bắc Tề được đặt ở đây. Trong một ngôi nhà dân bị trưngdụng trong thành, than hồng trong lò sưởi đỏ rực xuyên qua lớp tro bạc bênngoài, khiến cả gian phòng ấm áp như xuân.Tuy vậy, vài giáo quan cấp cao Bắc Tề trong phòng không hề ghé bên lòsưởi, họ đứng cạnh chiếc bàn, lo lắng nhìn bản đồ quân sự phương nam đượcbày ra, đôi lúc liếc nhìn người đang ngồi trên ghế thái sư.Thượng Sam Hổ ngồi trên ghế, nhắm mắt như đang suy nghĩ hoặc ngủ gật.Đột nhiên hắn chậm rãi mở mắt, hỏi: "Ba nhánh quân đã nhập biên năm ngày,phía Thương Châu có động tĩnh gì không?"Giọng nói của danh tướng số một Bắc Tề không lớn nhưng rất chất phác."Bẩm đại soái, Thương Châu thành vẫn khóa chặt cửa thành." Một tướnglĩnh cung kính đáp: "Tuân mệnh đại soái, ba nhánh quân chưa dám xâm nhậpsâu, ngoại trừ... một nhánh về Thương Châu.""Không ngờ bọn chúng lại kiên nhẫn hơn cả những năm trước." ThượngSam Hổ đứng dậy, bước tới bên bản đồ, chỉ vào một điểm, nói: "Nhưng ngườiKhánh Quốc rất tự đại, lại là chiến dịch chính diện nên không thể dùng kế.Thống lĩnh Thương Châu chỉ có thể cầm cự thêm hai ngày, nếu không thể chờmệnh lệnh từ kinh đô tới thì hắn buộc phải ra trận... nếu không sẽ không thể giảitrình với triều đình Nam Khánh.""Nhưng nếu họ vẫn khóa thành thì sao?" Tướng lĩnh thân tín của ThượngSam Hổ lo lắng hỏi: "Lần này chúng ta huy động toàn lực, nếu đối phương cầmcự thêm hai ngày nữa, các doanh trại đại doanh Chinh Bắc sẽ nhận ra ý đồ thựcsự và bao vây chúng ta... chỉ e thiệt hại rất nặng nề."Lần này quân đội Bắc Tề bất ngờ tung ra chiến dịch quy mô lớn, không chỉcác tướng lĩnh Nam Khánh không đoán nổi nguyên nhân mà ngay cả binh sĩBắc Tề cũng không rõ lý do, không biết vì sao đột nhiên mình phải xuất binh,hơn nữa mạo hiểm trong giá lạnh, xâm nhập lãnh thổ Khánh Quốc. Mặc dù rấthả giận nhưng với tư cách quân nhân, họ cần thành quả thực tế chứ không phảihy sinh hàng ngàn mạng người chỉ để khoe mẽ trước thành trì đối phương.Chỉ có Hoàng đế Bắc Tề trong cung và đại tướng Thượng Sam Hổ trầm mặctrước mắt mới biết rõ mục đích cuộc xuất quân, nhưng đâu ai dám hỏi họ?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1902: Sự thật sau bức tranh tuyết hoa 2