Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1904: Sự thật sau bức tranh tuyết hoa 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai nhánh quân tiếp viện của Bắc đại doanh Khánh quân sau một đêm hànhquân vất vả đã hội quân với chủ lực bên ngoài Thương Châu thành nhưng chưakịp nghỉ ngơi đã phát hiện quân Bắc Tề có dấu hiệu rút lui.Khánh quân hùng mạnh, làm sao để cho địch nhân vào biên cương rong ruổimột phen rồi ra về, một trận tấn công vội vàng bắt đầu. May mắn thay binh sĩbiên thùy Bắc đại doanh đã quen chinh chiến nhiều năm, quân đội Khánh Quốchùng hậu, cho nên đợt tấn công vội vã này vẫn duy trì được sức mạnh cườnghãn.Có điều, tinh nhuệ Bắc Tề do Thượng Sam Hổ đích thân chỉ đạo không phảilà đối thủ tầm thường. Sau trận chiến ác liệt, quân Bắc Tề vứt lại hơn ngàn thithể nhưng vẫn giữ được trận hình hoàn hảo, rút lui khỏi chiến trường chính diệnvới tốc độ khó tin, quyết liệt bỏ lại vài doanh trại để ngăn chặn Khánh quân truykích.Trận chiến, hay đúng hơn là cuộc giao tranh kỳ lạ này đã kết thúc, Khánhquân có địa thế và ưu thế vốn có nên chiến thắng như đã được định đoạt, chỉ cóđiều chiến quả không đạt như kỳ vọng.Quân Bắc Tề rút lui quá nhanh.Nhìn những quân nhu và lương thực tịch thu được, đôi mắt của chủ tướngThương Châu híp lại, cảm thấy một luồng giá lạnh chạy dọc sống lưng. Cuốicùng hắn cũng hiểu vì sao ban đầu đã không thấy quân Bắc Tề mang theo cáckhí cụ công thành, cho dù đây là một cái bẫy, đối phương cũng không thể khôngmang theo ít nhất một chiếc thang mây.Hóa ra ngay từ đầu đối phương chỉ định chiến đấu một trận rồi rút lui, bọnchúng không mang theo bất cứ đồ vật nặng nề nào, toàn quân mang giáp nhẹ cơđộng, không lạ gì khi binh sĩ rút lui mà không hề hoảng loạn, chạy trốn nhanhnhư thỏ.Vậy tại sao chúng lại phải chạy trốn? Vị tướng cao cấp nhất phía ThươngChâu một lần nữa lâm vào trầm tư. Hắn biết mình không thể địch lại ThượngSam Hổ, nhưng nếu có thể thấu hiểu được ý đồ của đối phương thì việc bố tríquân đội sẽ không còn mù mờ như bây giờ, dù đã giành chiến thắng nhưng vẫnphải sống trong lo sợ.Ngày thứ hai, từ hai chiến trường khác cũng truyền đến những tin tức đángsợ, hai đạo quân tinh nhuệ Bắc Tề xâm nhập không sâu, đúng lúc quân NamKhánh bao vây tấn công quanh Thương Châu thành, phần còn lại của Bắc đạidoanh cũng đồng loạt xuất kích, đánh thẳng vào doanh trại đối phương nơi biêngiới... Nhưng hai đạo quân Bắc Tề chạy trốn còn nhanh hơn nữa!Tất cả các tướng lĩnh Bắc đại doanh đều cảnh giác, không biết danh tướngBắc Tề đang toan tính điều gì. Vì vậy, họ nghiêm khắc kiểm soát binh lính,không cho kỵ binh thiết giáp Nam Khánh lợi dụng thế trận đuổi theo xâm nhậpvào lãnh thổ Bắc Tề.Ngày thứ ba, một tin xấu được đưa đến. Bốn vạn tinh binh Bắc Tề thoát vâykhỏi Thương Châu thành, trên đường rút lui về nước bất ngờ chuyển hướngsang phía đông, xâm nhập vào biên giới của Tống Quốc thuộc Đông Di thànhvà chiếm một châu thành biên giới.Nghe nói quân đội trấn thủ châu thành Tống Quốc không hề kháng cự, phíaĐông Di thành cũng không có phản ứng gì, mặc cho bốn vạn tinh binh kiachiếm giữ châu thành.Tuy nơi đây trông có vẻ hẻo lánh, gần như bị bỏ hoang, trước đây không aichú ý tới, nhưng giờ đây Thượng Sam Hổ đem quân đồn trú, trên bản đồ xuấthiện một chấm đỏ lớn khiến quân Nam Khánh nhìn thấy đều kinh hãi. Châuthành này nằm ngay trên trục giữa Bắc đại doanh và Yến Kinh thành, như mộtcái xương cá mắc ngang cổ, khiến các binh sĩ Nam Khánh vô cùng khó chịu!Chẳng lẽ, đây mới là mục đích thật sự của Thượng Sam Hổ?Trận chiến ở Thương Châu, Bắc Tề thất bại, Nam Khánh thắng lợi, bề ngoàilà như vậy nhưng trận chiến kỳ lạ này liệu đã kết thúc?Cứ qua lại nhu vậy mười mấy ngày, Tứ Xử Giám Sát viện và hệ thống tìnhbáo quân đội đồng thời chuyển tin tới các tướng lĩnh Bắc đại doanh, mười vạnđại quân Bắc Tề lui lại biên giới sau đó chưa nghỉ ngơi mà đóng quân ngay tạichỗ. Đồng thời sâu trong lãnh thổ Bắc Tề rộng lớn bắt đầu không ngừng vậnchuyển vật tư tới phía nam.Mưa gió sắp đến, rõ ràng đây là điềm báo của một trận đại chiến mang tínhquyết định, hơn nữa còn có châu thành không đáng chú ý bị Thượng Sam Hổchiếm cứ. Quân đội Nam Khánh lập tức cảnh giác, không đợi chỉ dụ từ kinh đôđã bắt đầu chuẩn bị đối phó trận đại chiến chân chính.Cuộc đại chiến có lẽ sắp xảy ra vào mùa xuân tới?Vị Đại tướng Vương Chí Côn trong kinh đô cũng bị buộc phải dời chú ý từhướng Ngưu Đầu sơn về, tập trung vào bốn vạn quân Bắc Tề đang hiện diệntrên đầu mình. Hắn nhíu chặt lông mày , trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Hắn khôngthể nào ngờ rằng biến số mà Phạm Nhàn lợi dụng, lại là cấu kết với người BắcTề!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hai nhánh quân tiếp viện của Bắc đại doanh Khánh quân sau một đêm hành

quân vất vả đã hội quân với chủ lực bên ngoài Thương Châu thành nhưng chưa

kịp nghỉ ngơi đã phát hiện quân Bắc Tề có dấu hiệu rút lui.

Khánh quân hùng mạnh, làm sao để cho địch nhân vào biên cương rong ruổi

một phen rồi ra về, một trận tấn công vội vàng bắt đầu. May mắn thay binh sĩ

biên thùy Bắc đại doanh đã quen chinh chiến nhiều năm, quân đội Khánh Quốc

hùng hậu, cho nên đợt tấn công vội vã này vẫn duy trì được sức mạnh cường

hãn.

Có điều, tinh nhuệ Bắc Tề do Thượng Sam Hổ đích thân chỉ đạo không phải

là đối thủ tầm thường. Sau trận chiến ác liệt, quân Bắc Tề vứt lại hơn ngàn thi

thể nhưng vẫn giữ được trận hình hoàn hảo, rút lui khỏi chiến trường chính diện

với tốc độ khó tin, quyết liệt bỏ lại vài doanh trại để ngăn chặn Khánh quân truy

kích.

Trận chiến, hay đúng hơn là cuộc giao tranh kỳ lạ này đã kết thúc, Khánh

quân có địa thế và ưu thế vốn có nên chiến thắng như đã được định đoạt, chỉ có

điều chiến quả không đạt như kỳ vọng.

Quân Bắc Tề rút lui quá nhanh.

Nhìn những quân nhu và lương thực tịch thu được, đôi mắt của chủ tướng

Thương Châu híp lại, cảm thấy một luồng giá lạnh chạy dọc sống lưng. Cuối

cùng hắn cũng hiểu vì sao ban đầu đã không thấy quân Bắc Tề mang theo các

khí cụ công thành, cho dù đây là một cái bẫy, đối phương cũng không thể không

mang theo ít nhất một chiếc thang mây.

Hóa ra ngay từ đầu đối phương chỉ định chiến đấu một trận rồi rút lui, bọn

chúng không mang theo bất cứ đồ vật nặng nề nào, toàn quân mang giáp nhẹ cơ

động, không lạ gì khi binh sĩ rút lui mà không hề hoảng loạn, chạy trốn nhanh

như thỏ.

Vậy tại sao chúng lại phải chạy trốn? Vị tướng cao cấp nhất phía Thương

Châu một lần nữa lâm vào trầm tư. Hắn biết mình không thể địch lại Thượng

Sam Hổ, nhưng nếu có thể thấu hiểu được ý đồ của đối phương thì việc bố trí

quân đội sẽ không còn mù mờ như bây giờ, dù đã giành chiến thắng nhưng vẫn

phải sống trong lo sợ.

Ngày thứ hai, từ hai chiến trường khác cũng truyền đến những tin tức đáng

sợ, hai đạo quân tinh nhuệ Bắc Tề xâm nhập không sâu, đúng lúc quân Nam

Khánh bao vây tấn công quanh Thương Châu thành, phần còn lại của Bắc đại

doanh cũng đồng loạt xuất kích, đánh thẳng vào doanh trại đối phương nơi biên

giới... Nhưng hai đạo quân Bắc Tề chạy trốn còn nhanh hơn nữa!

Tất cả các tướng lĩnh Bắc đại doanh đều cảnh giác, không biết danh tướng

Bắc Tề đang toan tính điều gì. Vì vậy, họ nghiêm khắc kiểm soát binh lính,

không cho kỵ binh thiết giáp Nam Khánh lợi dụng thế trận đuổi theo xâm nhập

vào lãnh thổ Bắc Tề.

Ngày thứ ba, một tin xấu được đưa đến. Bốn vạn tinh binh Bắc Tề thoát vây

khỏi Thương Châu thành, trên đường rút lui về nước bất ngờ chuyển hướng

sang phía đông, xâm nhập vào biên giới của Tống Quốc thuộc Đông Di thành

và chiếm một châu thành biên giới.

Nghe nói quân đội trấn thủ châu thành Tống Quốc không hề kháng cự, phía

Đông Di thành cũng không có phản ứng gì, mặc cho bốn vạn tinh binh kia

chiếm giữ châu thành.

Tuy nơi đây trông có vẻ hẻo lánh, gần như bị bỏ hoang, trước đây không ai

chú ý tới, nhưng giờ đây Thượng Sam Hổ đem quân đồn trú, trên bản đồ xuất

hiện một chấm đỏ lớn khiến quân Nam Khánh nhìn thấy đều kinh hãi. Châu

thành này nằm ngay trên trục giữa Bắc đại doanh và Yến Kinh thành, như một

cái xương cá mắc ngang cổ, khiến các binh sĩ Nam Khánh vô cùng khó chịu!

Chẳng lẽ, đây mới là mục đích thật sự của Thượng Sam Hổ?

Trận chiến ở Thương Châu, Bắc Tề thất bại, Nam Khánh thắng lợi, bề ngoài

là như vậy nhưng trận chiến kỳ lạ này liệu đã kết thúc?

Cứ qua lại nhu vậy mười mấy ngày, Tứ Xử Giám Sát viện và hệ thống tình

báo quân đội đồng thời chuyển tin tới các tướng lĩnh Bắc đại doanh, mười vạn

đại quân Bắc Tề lui lại biên giới sau đó chưa nghỉ ngơi mà đóng quân ngay tại

chỗ. Đồng thời sâu trong lãnh thổ Bắc Tề rộng lớn bắt đầu không ngừng vận

chuyển vật tư tới phía nam.

Mưa gió sắp đến, rõ ràng đây là điềm báo của một trận đại chiến mang tính

quyết định, hơn nữa còn có châu thành không đáng chú ý bị Thượng Sam Hổ

chiếm cứ. Quân đội Nam Khánh lập tức cảnh giác, không đợi chỉ dụ từ kinh đô

đã bắt đầu chuẩn bị đối phó trận đại chiến chân chính.

Cuộc đại chiến có lẽ sắp xảy ra vào mùa xuân tới?

Vị Đại tướng Vương Chí Côn trong kinh đô cũng bị buộc phải dời chú ý từ

hướng Ngưu Đầu sơn về, tập trung vào bốn vạn quân Bắc Tề đang hiện diện

trên đầu mình. Hắn nhíu chặt lông mày , trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Hắn không

thể nào ngờ rằng biến số mà Phạm Nhàn lợi dụng, lại là cấu kết với người Bắc

Tề!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai nhánh quân tiếp viện của Bắc đại doanh Khánh quân sau một đêm hànhquân vất vả đã hội quân với chủ lực bên ngoài Thương Châu thành nhưng chưakịp nghỉ ngơi đã phát hiện quân Bắc Tề có dấu hiệu rút lui.Khánh quân hùng mạnh, làm sao để cho địch nhân vào biên cương rong ruổimột phen rồi ra về, một trận tấn công vội vàng bắt đầu. May mắn thay binh sĩbiên thùy Bắc đại doanh đã quen chinh chiến nhiều năm, quân đội Khánh Quốchùng hậu, cho nên đợt tấn công vội vã này vẫn duy trì được sức mạnh cườnghãn.Có điều, tinh nhuệ Bắc Tề do Thượng Sam Hổ đích thân chỉ đạo không phảilà đối thủ tầm thường. Sau trận chiến ác liệt, quân Bắc Tề vứt lại hơn ngàn thithể nhưng vẫn giữ được trận hình hoàn hảo, rút lui khỏi chiến trường chính diệnvới tốc độ khó tin, quyết liệt bỏ lại vài doanh trại để ngăn chặn Khánh quân truykích.Trận chiến, hay đúng hơn là cuộc giao tranh kỳ lạ này đã kết thúc, Khánhquân có địa thế và ưu thế vốn có nên chiến thắng như đã được định đoạt, chỉ cóđiều chiến quả không đạt như kỳ vọng.Quân Bắc Tề rút lui quá nhanh.Nhìn những quân nhu và lương thực tịch thu được, đôi mắt của chủ tướngThương Châu híp lại, cảm thấy một luồng giá lạnh chạy dọc sống lưng. Cuốicùng hắn cũng hiểu vì sao ban đầu đã không thấy quân Bắc Tề mang theo cáckhí cụ công thành, cho dù đây là một cái bẫy, đối phương cũng không thể khôngmang theo ít nhất một chiếc thang mây.Hóa ra ngay từ đầu đối phương chỉ định chiến đấu một trận rồi rút lui, bọnchúng không mang theo bất cứ đồ vật nặng nề nào, toàn quân mang giáp nhẹ cơđộng, không lạ gì khi binh sĩ rút lui mà không hề hoảng loạn, chạy trốn nhanhnhư thỏ.Vậy tại sao chúng lại phải chạy trốn? Vị tướng cao cấp nhất phía ThươngChâu một lần nữa lâm vào trầm tư. Hắn biết mình không thể địch lại ThượngSam Hổ, nhưng nếu có thể thấu hiểu được ý đồ của đối phương thì việc bố tríquân đội sẽ không còn mù mờ như bây giờ, dù đã giành chiến thắng nhưng vẫnphải sống trong lo sợ.Ngày thứ hai, từ hai chiến trường khác cũng truyền đến những tin tức đángsợ, hai đạo quân tinh nhuệ Bắc Tề xâm nhập không sâu, đúng lúc quân NamKhánh bao vây tấn công quanh Thương Châu thành, phần còn lại của Bắc đạidoanh cũng đồng loạt xuất kích, đánh thẳng vào doanh trại đối phương nơi biêngiới... Nhưng hai đạo quân Bắc Tề chạy trốn còn nhanh hơn nữa!Tất cả các tướng lĩnh Bắc đại doanh đều cảnh giác, không biết danh tướngBắc Tề đang toan tính điều gì. Vì vậy, họ nghiêm khắc kiểm soát binh lính,không cho kỵ binh thiết giáp Nam Khánh lợi dụng thế trận đuổi theo xâm nhậpvào lãnh thổ Bắc Tề.Ngày thứ ba, một tin xấu được đưa đến. Bốn vạn tinh binh Bắc Tề thoát vâykhỏi Thương Châu thành, trên đường rút lui về nước bất ngờ chuyển hướngsang phía đông, xâm nhập vào biên giới của Tống Quốc thuộc Đông Di thànhvà chiếm một châu thành biên giới.Nghe nói quân đội trấn thủ châu thành Tống Quốc không hề kháng cự, phíaĐông Di thành cũng không có phản ứng gì, mặc cho bốn vạn tinh binh kiachiếm giữ châu thành.Tuy nơi đây trông có vẻ hẻo lánh, gần như bị bỏ hoang, trước đây không aichú ý tới, nhưng giờ đây Thượng Sam Hổ đem quân đồn trú, trên bản đồ xuấthiện một chấm đỏ lớn khiến quân Nam Khánh nhìn thấy đều kinh hãi. Châuthành này nằm ngay trên trục giữa Bắc đại doanh và Yến Kinh thành, như mộtcái xương cá mắc ngang cổ, khiến các binh sĩ Nam Khánh vô cùng khó chịu!Chẳng lẽ, đây mới là mục đích thật sự của Thượng Sam Hổ?Trận chiến ở Thương Châu, Bắc Tề thất bại, Nam Khánh thắng lợi, bề ngoàilà như vậy nhưng trận chiến kỳ lạ này liệu đã kết thúc?Cứ qua lại nhu vậy mười mấy ngày, Tứ Xử Giám Sát viện và hệ thống tìnhbáo quân đội đồng thời chuyển tin tới các tướng lĩnh Bắc đại doanh, mười vạnđại quân Bắc Tề lui lại biên giới sau đó chưa nghỉ ngơi mà đóng quân ngay tạichỗ. Đồng thời sâu trong lãnh thổ Bắc Tề rộng lớn bắt đầu không ngừng vậnchuyển vật tư tới phía nam.Mưa gió sắp đến, rõ ràng đây là điềm báo của một trận đại chiến mang tínhquyết định, hơn nữa còn có châu thành không đáng chú ý bị Thượng Sam Hổchiếm cứ. Quân đội Nam Khánh lập tức cảnh giác, không đợi chỉ dụ từ kinh đôđã bắt đầu chuẩn bị đối phó trận đại chiến chân chính.Cuộc đại chiến có lẽ sắp xảy ra vào mùa xuân tới?Vị Đại tướng Vương Chí Côn trong kinh đô cũng bị buộc phải dời chú ý từhướng Ngưu Đầu sơn về, tập trung vào bốn vạn quân Bắc Tề đang hiện diệntrên đầu mình. Hắn nhíu chặt lông mày , trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Hắn khôngthể nào ngờ rằng biến số mà Phạm Nhàn lợi dụng, lại là cấu kết với người BắcTề!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1904: Sự thật sau bức tranh tuyết hoa 4