Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1905: Mùa đông lại về 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếp đó, chỉ dụ từ kinh đô đã đến, truyền tới tay các tướng lĩnh cao cấp ởkinh đô và Bắc đại doanh. Không ai biết Hoàng đế Khánh Quốc đã nói gì trongchỉ dụ, nhưng sau đó, các lực lượng quân sự phương bắc của Khánh Quốc bắtđầu nghỉ ngơi, ẩn nấp và bình tĩnh lại.Ngay sau đó, thành chủ Đông Di thành - Vân Chi Lam ra sắc thư khắp thiênhạ, bày tỏ phản đối và phẫn nộ mạnh mẽ nhất với hành động xâm lăng củangười Bắc Tề. Tuyên bố Đông Di thành nhất định sẽ đứng về phía Hoàng đế bệhạ vĩ đại của Khánh Quốc, tiêu diệt triệt để mọi kẻ xâm lược.Kiếm Lư thập tam tử khiến người ta sợ hãi nhất trong Đông Di thành độtnhiên biến mất, không rõ đi đâu. Nhận được tin, lực lượng phòng vệ doanh trạiThượng Sam Hổ ở châu thành lập tức tăng cường gấp bội.Trong lúc tình hình phương bắc đại lục dần dần hỗn loạn, trong cung điệnBắc Tề lại bình yên, Lý Quý phi được bệ hạ sủng ái nhìn Hoàng đế đang nằmlười biếng trên long sàng, cắn môi nói nhỏ: "Đông Di thành đã bảo vệ cho PhạmNhàn, bệ hạ đã bỏ ra bao nhiêu công sức, thật không biết hắn ta phải lấy gì đểcảm tạ ngài.""Cảm tạ trẫm?" Hoàng đế Bắc Tề cười lạnh, nhẹ nhàng xoa bụng, nói: "Cáigã vô sỉ bụng đầy ý xấu tự xưng thánh nhân, chỉ e đang ngồi trong phủ mắngtrẫm khai chiến bừa bãi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chiến Đậu Đậu bò từ trên giường dậy, tự có quan viên khoácáo choàng màuxám đen lên người cô. Đi tới cửa điện, nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài,người thống trị tối cao của Bắc Tề rơi vào trầm tư.Bắc Tề kế thừa Đại Ngụy, ưa chuộng màu xanh đen lịch trang nghiêm, tòacung điện ngàn năm dựa lưng vào núi này cũng vậy, trang phục trên người hắnhôm nay cơ bản cũng là hai màu ấy. Đôi chân trần ngụp trong đôi giày nhung,không biết có ấm không.Bông tuyết lượn qua khe mắt hắn, rơi xuống nền đất im lìm. Cung điện nàynằm sâu trong Hoàng cung, gần cung điện của Thái hậu, cách căn đình nhỏ phíasau núi cũng không xa, rất thanh vắng, nếu không được bệ hạ ân chuẩn thìkhông một ai được phép tới gần. Số thái giám cung nữ hầu hạ xung quanh rất ítỏi, đều là những lão nô do Thái hậu một tay dìu dắt, cũng không lo bí mật lớnnhất Bắc Tề bị lộ ra ngoài.Có điều, dưới tình huống an toàn như thế, Hoàng đế Bắc Tề vẫn đứng thẳng,hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn thẳng ra tuyết, hoàn toàn không lộ chút yếuđuối nào. Có lẽ đối với cô việc giả nam nhi đã không còn là điều cần che giấu,mà cô vốn đã xem mình như một nam nhân, một Hoàng đế, khí phách ấy đãthấm sâu vào xương tuỷ, không thể tách rời."Sau khi Trần Bình Bình chết đi, còn đúng ba người trong thiên hạ có tưcách hạ cờ." Gương mặt cô thoáng chút phức tạp, thời tiết hơi lạnh khiến gò máhồng hào, nhưng không chút dịu dàng, trái lại mang chút sát khí: "Trẫm khôngngờ Trần Bình Bình lại kết thúc như vậy..."Lông mày Hoàng đế Bắc Tề nhíu lại, thở ra hơi lạnh, nói: "Bây giờ mớihiểu, vì sao trước khi ra đi Quốc sư quan tâm đến tuổi thọ của Trần Bình Bìnhnhư vậy, hóa ra ông ấy đã sớm thấy rõ, muốn ép Phạm Nhàn và lão cha già củahắn trở mặt, chỉ có Trần Bình Bình chủ động lựa chọn mà thôi.""Trẫm không hiểu tại sao Trần Bình Bình lại làm thế, oán hận gì đến mứctuyệt tình đến vậy?" Cô cười lạnh: "Chắc là có liên quan tới nữ nhân hồi đó."Tư Lý Lý chậm rãi bước tới bên cạnh cô, lo lắng nhìn cô, đưa lư hương nhỏtrong tay tới, nhỏ nhẹ hỏi: "Trong ba người bao gồm cả Phạm Nhàn?"Cô là cháu gái Hòa Thân vương tiền triều Nam Khánh, nay là Quý phi duynhất được sủng ái trong cung điện Bắc Tề, quan hệ giữa cô và Hoàng đế Bắc Tềthân thiết hơn nhiều so với mọi người suy đoán, họ là bạn đời, là bạn đồng hànhtừ nhỏ, cũng là nơi trút bầu tâm sự của nhau. Vừa rồi Hoàng đế Bắc Tề nói saukhi Trần Bình Bình qua đời, chỉ còn ba người có thể hành sự trong thiên hạ, nếutrong số đó có Phạm Nhàn..."Phạm Nhàn tất nhiên có tư cách." Hoàng đế Bắc Tề nhẹ nhàng vuốt vechiếc lư hương ấm áp, thở dài: "Hắn ta có người mẹ tốt, bản thân cũng đủ tànnhẫn, nên mới có được thế lực ngày nay... Đừng đánh giá thấp thực lực của hắnta. Trong Đông Di thành cất giấu nhiều đồ tốt lắm đấy.""Ít ra bây giờ, Khánh Đế không muốn ép hắn phải đi đến đường cùng màvẫn còn muốn thu phục. Bởi vì thu phục phe cánh Phạm Nhàn có lợi hơn choNam Khánh hơn là tiêu diệt hắn." Hoàng đế Bắc Tề nói nhỏ: "Chỉ riêng điểmnày, đã chứng tỏ lực lượng trong tay Phạm Nhàn khiến Khánh Đế cũng phải engại.""Trời lạnh cóng, đừng đứng ở cửa điện nữa." Tư Lý Lý cẩn thận quan sátsắc mặt Hoàng đế, khóe mắt lộ ra ánh nhìn khó phát hiện đảo qua cái bụng đượcáo choàng che phủ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiếp đó, chỉ dụ từ kinh đô đã đến, truyền tới tay các tướng lĩnh cao cấp ở

kinh đô và Bắc đại doanh. Không ai biết Hoàng đế Khánh Quốc đã nói gì trong

chỉ dụ, nhưng sau đó, các lực lượng quân sự phương bắc của Khánh Quốc bắt

đầu nghỉ ngơi, ẩn nấp và bình tĩnh lại.

Ngay sau đó, thành chủ Đông Di thành - Vân Chi Lam ra sắc thư khắp thiên

hạ, bày tỏ phản đối và phẫn nộ mạnh mẽ nhất với hành động xâm lăng của

người Bắc Tề. Tuyên bố Đông Di thành nhất định sẽ đứng về phía Hoàng đế bệ

hạ vĩ đại của Khánh Quốc, tiêu diệt triệt để mọi kẻ xâm lược.

Kiếm Lư thập tam tử khiến người ta sợ hãi nhất trong Đông Di thành đột

nhiên biến mất, không rõ đi đâu. Nhận được tin, lực lượng phòng vệ doanh trại

Thượng Sam Hổ ở châu thành lập tức tăng cường gấp bội.

Trong lúc tình hình phương bắc đại lục dần dần hỗn loạn, trong cung điện

Bắc Tề lại bình yên, Lý Quý phi được bệ hạ sủng ái nhìn Hoàng đế đang nằm

lười biếng trên long sàng, cắn môi nói nhỏ: "Đông Di thành đã bảo vệ cho Phạm

Nhàn, bệ hạ đã bỏ ra bao nhiêu công sức, thật không biết hắn ta phải lấy gì để

cảm tạ ngài."

"Cảm tạ trẫm?" Hoàng đế Bắc Tề cười lạnh, nhẹ nhàng xoa bụng, nói: "Cái

gã vô sỉ bụng đầy ý xấu tự xưng thánh nhân, chỉ e đang ngồi trong phủ mắng

trẫm khai chiến bừa bãi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chiến Đậu Đậu bò từ trên giường dậy, tự có quan viên khoácáo choàng màu

xám đen lên người cô. Đi tới cửa điện, nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài,

người thống trị tối cao của Bắc Tề rơi vào trầm tư.

Bắc Tề kế thừa Đại Ngụy, ưa chuộng màu xanh đen lịch trang nghiêm, tòa

cung điện ngàn năm dựa lưng vào núi này cũng vậy, trang phục trên người hắn

hôm nay cơ bản cũng là hai màu ấy. Đôi chân trần ngụp trong đôi giày nhung,

không biết có ấm không.

Bông tuyết lượn qua khe mắt hắn, rơi xuống nền đất im lìm. Cung điện này

nằm sâu trong Hoàng cung, gần cung điện của Thái hậu, cách căn đình nhỏ phía

sau núi cũng không xa, rất thanh vắng, nếu không được bệ hạ ân chuẩn thì

không một ai được phép tới gần. Số thái giám cung nữ hầu hạ xung quanh rất ít

ỏi, đều là những lão nô do Thái hậu một tay dìu dắt, cũng không lo bí mật lớn

nhất Bắc Tề bị lộ ra ngoài.

Có điều, dưới tình huống an toàn như thế, Hoàng đế Bắc Tề vẫn đứng thẳng,

hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn thẳng ra tuyết, hoàn toàn không lộ chút yếu

đuối nào. Có lẽ đối với cô việc giả nam nhi đã không còn là điều cần che giấu,

mà cô vốn đã xem mình như một nam nhân, một Hoàng đế, khí phách ấy đã

thấm sâu vào xương tuỷ, không thể tách rời.

"Sau khi Trần Bình Bình chết đi, còn đúng ba người trong thiên hạ có tư

cách hạ cờ." Gương mặt cô thoáng chút phức tạp, thời tiết hơi lạnh khiến gò má

hồng hào, nhưng không chút dịu dàng, trái lại mang chút sát khí: "Trẫm không

ngờ Trần Bình Bình lại kết thúc như vậy..."

Lông mày Hoàng đế Bắc Tề nhíu lại, thở ra hơi lạnh, nói: "Bây giờ mới

hiểu, vì sao trước khi ra đi Quốc sư quan tâm đến tuổi thọ của Trần Bình Bình

như vậy, hóa ra ông ấy đã sớm thấy rõ, muốn ép Phạm Nhàn và lão cha già của

hắn trở mặt, chỉ có Trần Bình Bình chủ động lựa chọn mà thôi."

"Trẫm không hiểu tại sao Trần Bình Bình lại làm thế, oán hận gì đến mức

tuyệt tình đến vậy?" Cô cười lạnh: "Chắc là có liên quan tới nữ nhân hồi đó."

Tư Lý Lý chậm rãi bước tới bên cạnh cô, lo lắng nhìn cô, đưa lư hương nhỏ

trong tay tới, nhỏ nhẹ hỏi: "Trong ba người bao gồm cả Phạm Nhàn?"

Cô là cháu gái Hòa Thân vương tiền triều Nam Khánh, nay là Quý phi duy

nhất được sủng ái trong cung điện Bắc Tề, quan hệ giữa cô và Hoàng đế Bắc Tề

thân thiết hơn nhiều so với mọi người suy đoán, họ là bạn đời, là bạn đồng hành

từ nhỏ, cũng là nơi trút bầu tâm sự của nhau. Vừa rồi Hoàng đế Bắc Tề nói sau

khi Trần Bình Bình qua đời, chỉ còn ba người có thể hành sự trong thiên hạ, nếu

trong số đó có Phạm Nhàn...

"Phạm Nhàn tất nhiên có tư cách." Hoàng đế Bắc Tề nhẹ nhàng vuốt ve

chiếc lư hương ấm áp, thở dài: "Hắn ta có người mẹ tốt, bản thân cũng đủ tàn

nhẫn, nên mới có được thế lực ngày nay... Đừng đánh giá thấp thực lực của hắn

ta. Trong Đông Di thành cất giấu nhiều đồ tốt lắm đấy."

"Ít ra bây giờ, Khánh Đế không muốn ép hắn phải đi đến đường cùng mà

vẫn còn muốn thu phục. Bởi vì thu phục phe cánh Phạm Nhàn có lợi hơn cho

Nam Khánh hơn là tiêu diệt hắn." Hoàng đế Bắc Tề nói nhỏ: "Chỉ riêng điểm

này, đã chứng tỏ lực lượng trong tay Phạm Nhàn khiến Khánh Đế cũng phải e

ngại."

"Trời lạnh cóng, đừng đứng ở cửa điện nữa." Tư Lý Lý cẩn thận quan sát

sắc mặt Hoàng đế, khóe mắt lộ ra ánh nhìn khó phát hiện đảo qua cái bụng được

áo choàng che phủ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếp đó, chỉ dụ từ kinh đô đã đến, truyền tới tay các tướng lĩnh cao cấp ởkinh đô và Bắc đại doanh. Không ai biết Hoàng đế Khánh Quốc đã nói gì trongchỉ dụ, nhưng sau đó, các lực lượng quân sự phương bắc của Khánh Quốc bắtđầu nghỉ ngơi, ẩn nấp và bình tĩnh lại.Ngay sau đó, thành chủ Đông Di thành - Vân Chi Lam ra sắc thư khắp thiênhạ, bày tỏ phản đối và phẫn nộ mạnh mẽ nhất với hành động xâm lăng củangười Bắc Tề. Tuyên bố Đông Di thành nhất định sẽ đứng về phía Hoàng đế bệhạ vĩ đại của Khánh Quốc, tiêu diệt triệt để mọi kẻ xâm lược.Kiếm Lư thập tam tử khiến người ta sợ hãi nhất trong Đông Di thành độtnhiên biến mất, không rõ đi đâu. Nhận được tin, lực lượng phòng vệ doanh trạiThượng Sam Hổ ở châu thành lập tức tăng cường gấp bội.Trong lúc tình hình phương bắc đại lục dần dần hỗn loạn, trong cung điệnBắc Tề lại bình yên, Lý Quý phi được bệ hạ sủng ái nhìn Hoàng đế đang nằmlười biếng trên long sàng, cắn môi nói nhỏ: "Đông Di thành đã bảo vệ cho PhạmNhàn, bệ hạ đã bỏ ra bao nhiêu công sức, thật không biết hắn ta phải lấy gì đểcảm tạ ngài.""Cảm tạ trẫm?" Hoàng đế Bắc Tề cười lạnh, nhẹ nhàng xoa bụng, nói: "Cáigã vô sỉ bụng đầy ý xấu tự xưng thánh nhân, chỉ e đang ngồi trong phủ mắngtrẫm khai chiến bừa bãi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chiến Đậu Đậu bò từ trên giường dậy, tự có quan viên khoácáo choàng màuxám đen lên người cô. Đi tới cửa điện, nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài,người thống trị tối cao của Bắc Tề rơi vào trầm tư.Bắc Tề kế thừa Đại Ngụy, ưa chuộng màu xanh đen lịch trang nghiêm, tòacung điện ngàn năm dựa lưng vào núi này cũng vậy, trang phục trên người hắnhôm nay cơ bản cũng là hai màu ấy. Đôi chân trần ngụp trong đôi giày nhung,không biết có ấm không.Bông tuyết lượn qua khe mắt hắn, rơi xuống nền đất im lìm. Cung điện nàynằm sâu trong Hoàng cung, gần cung điện của Thái hậu, cách căn đình nhỏ phíasau núi cũng không xa, rất thanh vắng, nếu không được bệ hạ ân chuẩn thìkhông một ai được phép tới gần. Số thái giám cung nữ hầu hạ xung quanh rất ítỏi, đều là những lão nô do Thái hậu một tay dìu dắt, cũng không lo bí mật lớnnhất Bắc Tề bị lộ ra ngoài.Có điều, dưới tình huống an toàn như thế, Hoàng đế Bắc Tề vẫn đứng thẳng,hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn thẳng ra tuyết, hoàn toàn không lộ chút yếuđuối nào. Có lẽ đối với cô việc giả nam nhi đã không còn là điều cần che giấu,mà cô vốn đã xem mình như một nam nhân, một Hoàng đế, khí phách ấy đãthấm sâu vào xương tuỷ, không thể tách rời."Sau khi Trần Bình Bình chết đi, còn đúng ba người trong thiên hạ có tưcách hạ cờ." Gương mặt cô thoáng chút phức tạp, thời tiết hơi lạnh khiến gò máhồng hào, nhưng không chút dịu dàng, trái lại mang chút sát khí: "Trẫm khôngngờ Trần Bình Bình lại kết thúc như vậy..."Lông mày Hoàng đế Bắc Tề nhíu lại, thở ra hơi lạnh, nói: "Bây giờ mớihiểu, vì sao trước khi ra đi Quốc sư quan tâm đến tuổi thọ của Trần Bình Bìnhnhư vậy, hóa ra ông ấy đã sớm thấy rõ, muốn ép Phạm Nhàn và lão cha già củahắn trở mặt, chỉ có Trần Bình Bình chủ động lựa chọn mà thôi.""Trẫm không hiểu tại sao Trần Bình Bình lại làm thế, oán hận gì đến mứctuyệt tình đến vậy?" Cô cười lạnh: "Chắc là có liên quan tới nữ nhân hồi đó."Tư Lý Lý chậm rãi bước tới bên cạnh cô, lo lắng nhìn cô, đưa lư hương nhỏtrong tay tới, nhỏ nhẹ hỏi: "Trong ba người bao gồm cả Phạm Nhàn?"Cô là cháu gái Hòa Thân vương tiền triều Nam Khánh, nay là Quý phi duynhất được sủng ái trong cung điện Bắc Tề, quan hệ giữa cô và Hoàng đế Bắc Tềthân thiết hơn nhiều so với mọi người suy đoán, họ là bạn đời, là bạn đồng hànhtừ nhỏ, cũng là nơi trút bầu tâm sự của nhau. Vừa rồi Hoàng đế Bắc Tề nói saukhi Trần Bình Bình qua đời, chỉ còn ba người có thể hành sự trong thiên hạ, nếutrong số đó có Phạm Nhàn..."Phạm Nhàn tất nhiên có tư cách." Hoàng đế Bắc Tề nhẹ nhàng vuốt vechiếc lư hương ấm áp, thở dài: "Hắn ta có người mẹ tốt, bản thân cũng đủ tànnhẫn, nên mới có được thế lực ngày nay... Đừng đánh giá thấp thực lực của hắnta. Trong Đông Di thành cất giấu nhiều đồ tốt lắm đấy.""Ít ra bây giờ, Khánh Đế không muốn ép hắn phải đi đến đường cùng màvẫn còn muốn thu phục. Bởi vì thu phục phe cánh Phạm Nhàn có lợi hơn choNam Khánh hơn là tiêu diệt hắn." Hoàng đế Bắc Tề nói nhỏ: "Chỉ riêng điểmnày, đã chứng tỏ lực lượng trong tay Phạm Nhàn khiến Khánh Đế cũng phải engại.""Trời lạnh cóng, đừng đứng ở cửa điện nữa." Tư Lý Lý cẩn thận quan sátsắc mặt Hoàng đế, khóe mắt lộ ra ánh nhìn khó phát hiện đảo qua cái bụng đượcáo choàng che phủ.

Chương 1905: Mùa đông lại về 1