Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1913: Tây Hồ bi ca 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mùa đông trên thảo nguyên, bốn phía tràn ngập hơi lạnh, gió từ phương bắcthổi tới, xuyên qua Bắc Hải mang theo chút ẩm ướt, đã sớm thổi bay cái khônóng trên sa mạc hoang mạc phía đông bắc thảo nguyên, chỉ còn lại cái lạnhkhô cằn, cỏ mùa thu trên mặt đất đã không còn, chỉ còn đất cát vô tận, một vùngđất giá lạnh cứng rắn khiến vó ngựa cũng thấy khó chịu.Nếu là mùa đông năm trước, từ trên trời nhìn xuống, chim chóc có thể tìmthấy màu xanh tươi tắn quanh một vài hồ nước. Nhưng hôm nay, ngay cả nhữngnơi trú ẩn tội nghiệp ấy cũng không còn, trong mắt những chú chim chịu lạnhkhông bay về nam trú đông chỉ có màu đỏ máu, cỏ khô trong giá rét cũng làmàu đỏ máu, đá tròn màu đỏ máu, cát vỡ vụn cũng màu đỏ máu, thậm chínhững con chuột đồng chui ra từ hang cũng đẫm màu đỏ máu.Đây là Hồng Sơn khẩu, là nơi bắt buộc phải đi qua khi từ thảo nguyên vàolãnh thổ Đại Khánh. Đá núi ở đây đều là một màu đỏ thẫm. Có điều, màu đỏhôm nay không phải là màu lạ do trời ban tặng, mà là do bị người Hồ trên thảonguyên cùng binh sĩ Đại Khánh nhuộm đỏ.Khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là máu tươi, tiếng đại chiến chấn độngtrời đất làm cho chuột đồng kinh hoảng chui ra khỏi hang, chim lớn vừa bay lêntrời đã dần dừng lại. Chỉ còn một số gò đất hoang vẫn đang diễn ra những trậnchiến tàn khốc, một số chiến binh người Hồ kiên cường chống trả, tụ tập thànhvài nhóm nhỏ, giữa vòng vây công kích của quân sĩ Đại Khánh đông gấp vàichục lần, vẫn cố rải những giọt máu cuối cùng.Một năm trước, Đại tướng quân Định Châu quân, Thế tử Tĩnh Vương LýHoằng Thành chính là người đón tiếp Hắc Kỵ và Phạm Nhàn chạy trốn từ trongthảo nguyên ra tại Hồng Sơn khẩu. Khi ấy, hắn hy vọng có thể gài bẫy tại đây,trận phục kích một trận thật lộng lẫy. Có điều, người Hồ không phải kẻ nguxuẩn, chưa bao giờ cho quân Khánh cơ hội ấy.Nếu là những năm trước, vào mùa đông giá rét như thế này, vô số bộ lạc TâyHồ đều chậm rãi đi theo cờ lớn của Vương trướng, tránh né không khí lạnh giá,di chuyển sâu vào thảo nguyên. Tiến về phía dưới chân ngọn núi cao hiểm trởkhông thể leo lên, chờ qua cái rét của một năm rồi mới trở lại trải khắp thảonguyên vào đầu xuân năm sau.Tây Hồ cực hiếm khi chọn mùa đông khắc nghiệt để tấn công theo hướngTây Lương của Đại Khánh. Những năm trước chỉ trừ khi có bộ lạc thất bại trongcuộc chiến nội bộ trên thảo nguyên, mất hết tinh thần, lên cơn điên cuồng cốxâm nhập cướp lương thực của quân dân Khánh Quốc đóng bên ngoài, chưatừng có chiến dịch quân sự lớn nào cả.Nhưng năm nay thì khác, không hiểu vì sao, Hồ Ca đại nhân kế tục phần lớnchiến mã và cung nỏ của Tả Hiền vương bỗng dưng dũng mãnh dẫn bộ lạc dichuyển về hướng đông, hơn nữa dũng cảm, hay nói cách khác là liều lĩnh tấncông vào lãnh thổ Đại Khánh.Điều khiến người Hồ khó hiểu hơn cả là vị Thiền Vu vĩ đại, đa mưu túc tríkia sau một ngày đêm suy nghĩ trong Vương trướng đã tán thưởng hành độngcủa Hồ Ca. Hắn còn liều lĩnh huy động tinh binh thiết kỵ trên thảo nguyên,xuyên qua Hồng Sơn Khẩu, vòng qua Thanh Châu, thẳng tới trung tâm TâyLương.Không ai ngờ rằng gần Hồng Sơn khẩu lại phục kích tới hai vạn thiết kỵ ĐạiKhánh và bảy vạn Định Châu quân! Những binh sĩ Đại Khánh này dường nhưđã sớm biết hướng tấn công của người Hồ trên thảo nguyên, cũng như quy môvà thời điểm. Đáng sợ hơn cả là họ dự liệu được năm nay người Hồ sẽ liều lĩnhtấn công ngay giữa mùa đông khắc nghiệt!Cuộc tấn công của người Hồ hoàn toàn phi lý, và việc phục kích của quânKhánh càng phi lý hơn nữa. Những chuyện phi lý này tập hợp lại đã tạo nên trậnđại thắng Thanh Châu được ghi vào sử sách, một trận tàn sát kinh hoàng cướpđi sinh mạng của hàng vạn người.Một gò đất hoang đã bị thi thể và máu tươi phủ kín. Đám chiến binh ngườiHồ này chiến đấu tới người cuối cùng, bị quân Khánh bao vây. Từ trận chiếnvừa rồi giáo quan Khánh quân đã biết chắc chắn đây là cao thủ trên thảo nguyênnên không còn thúc giục bộ hạ xung phong nữa mà chậm rãi giơ tay phải lên,lạnh lùng chuẩn bị bắn tên."Có đầu hàng hay không?" Giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong không khígiá rét của thảo nguyên, Hồ Ca thương tích đầy mình, hít thở nặng nề, đôi mắtđỏ ngầu nhìn chằm chằm vào những binh sĩ tàn nhẫn của Đại Khánh. Bỗng hắnhét lên một tiếng, rút dao đâm vào ngực mình, sâu đến nỗi cán dao không cònnhìn thấy.Hồ Ca đã chết, mắt vẫn mở to, oán hận nhìn lên bầu trời. Cho dù đã chết,hắn cũng sẽ hóa thành oán hồn đi hỏi người trẻ tuổi ở kinh đô kia tại sao lại gâyra tất cả những chuyện đẫm máu phi lý này? Tất cả là vì điều gì?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mùa đông trên thảo nguyên, bốn phía tràn ngập hơi lạnh, gió từ phương bắc

thổi tới, xuyên qua Bắc Hải mang theo chút ẩm ướt, đã sớm thổi bay cái khô

nóng trên sa mạc hoang mạc phía đông bắc thảo nguyên, chỉ còn lại cái lạnh

khô cằn, cỏ mùa thu trên mặt đất đã không còn, chỉ còn đất cát vô tận, một vùng

đất giá lạnh cứng rắn khiến vó ngựa cũng thấy khó chịu.

Nếu là mùa đông năm trước, từ trên trời nhìn xuống, chim chóc có thể tìm

thấy màu xanh tươi tắn quanh một vài hồ nước. Nhưng hôm nay, ngay cả những

nơi trú ẩn tội nghiệp ấy cũng không còn, trong mắt những chú chim chịu lạnh

không bay về nam trú đông chỉ có màu đỏ máu, cỏ khô trong giá rét cũng là

màu đỏ máu, đá tròn màu đỏ máu, cát vỡ vụn cũng màu đỏ máu, thậm chí

những con chuột đồng chui ra từ hang cũng đẫm màu đỏ máu.

Đây là Hồng Sơn khẩu, là nơi bắt buộc phải đi qua khi từ thảo nguyên vào

lãnh thổ Đại Khánh. Đá núi ở đây đều là một màu đỏ thẫm. Có điều, màu đỏ

hôm nay không phải là màu lạ do trời ban tặng, mà là do bị người Hồ trên thảo

nguyên cùng binh sĩ Đại Khánh nhuộm đỏ.

Khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là máu tươi, tiếng đại chiến chấn động

trời đất làm cho chuột đồng kinh hoảng chui ra khỏi hang, chim lớn vừa bay lên

trời đã dần dừng lại. Chỉ còn một số gò đất hoang vẫn đang diễn ra những trận

chiến tàn khốc, một số chiến binh người Hồ kiên cường chống trả, tụ tập thành

vài nhóm nhỏ, giữa vòng vây công kích của quân sĩ Đại Khánh đông gấp vài

chục lần, vẫn cố rải những giọt máu cuối cùng.

Một năm trước, Đại tướng quân Định Châu quân, Thế tử Tĩnh Vương Lý

Hoằng Thành chính là người đón tiếp Hắc Kỵ và Phạm Nhàn chạy trốn từ trong

thảo nguyên ra tại Hồng Sơn khẩu. Khi ấy, hắn hy vọng có thể gài bẫy tại đây,

trận phục kích một trận thật lộng lẫy. Có điều, người Hồ không phải kẻ ngu

xuẩn, chưa bao giờ cho quân Khánh cơ hội ấy.

Nếu là những năm trước, vào mùa đông giá rét như thế này, vô số bộ lạc Tây

Hồ đều chậm rãi đi theo cờ lớn của Vương trướng, tránh né không khí lạnh giá,

di chuyển sâu vào thảo nguyên. Tiến về phía dưới chân ngọn núi cao hiểm trở

không thể leo lên, chờ qua cái rét của một năm rồi mới trở lại trải khắp thảo

nguyên vào đầu xuân năm sau.

Tây Hồ cực hiếm khi chọn mùa đông khắc nghiệt để tấn công theo hướng

Tây Lương của Đại Khánh. Những năm trước chỉ trừ khi có bộ lạc thất bại trong

cuộc chiến nội bộ trên thảo nguyên, mất hết tinh thần, lên cơn điên cuồng cố

xâm nhập cướp lương thực của quân dân Khánh Quốc đóng bên ngoài, chưa

từng có chiến dịch quân sự lớn nào cả.

Nhưng năm nay thì khác, không hiểu vì sao, Hồ Ca đại nhân kế tục phần lớn

chiến mã và cung nỏ của Tả Hiền vương bỗng dưng dũng mãnh dẫn bộ lạc di

chuyển về hướng đông, hơn nữa dũng cảm, hay nói cách khác là liều lĩnh tấn

công vào lãnh thổ Đại Khánh.

Điều khiến người Hồ khó hiểu hơn cả là vị Thiền Vu vĩ đại, đa mưu túc trí

kia sau một ngày đêm suy nghĩ trong Vương trướng đã tán thưởng hành động

của Hồ Ca. Hắn còn liều lĩnh huy động tinh binh thiết kỵ trên thảo nguyên,

xuyên qua Hồng Sơn Khẩu, vòng qua Thanh Châu, thẳng tới trung tâm Tây

Lương.

Không ai ngờ rằng gần Hồng Sơn khẩu lại phục kích tới hai vạn thiết kỵ Đại

Khánh và bảy vạn Định Châu quân! Những binh sĩ Đại Khánh này dường như

đã sớm biết hướng tấn công của người Hồ trên thảo nguyên, cũng như quy mô

và thời điểm. Đáng sợ hơn cả là họ dự liệu được năm nay người Hồ sẽ liều lĩnh

tấn công ngay giữa mùa đông khắc nghiệt!

Cuộc tấn công của người Hồ hoàn toàn phi lý, và việc phục kích của quân

Khánh càng phi lý hơn nữa. Những chuyện phi lý này tập hợp lại đã tạo nên trận

đại thắng Thanh Châu được ghi vào sử sách, một trận tàn sát kinh hoàng cướp

đi sinh mạng của hàng vạn người.

Một gò đất hoang đã bị thi thể và máu tươi phủ kín. Đám chiến binh người

Hồ này chiến đấu tới người cuối cùng, bị quân Khánh bao vây. Từ trận chiến

vừa rồi giáo quan Khánh quân đã biết chắc chắn đây là cao thủ trên thảo nguyên

nên không còn thúc giục bộ hạ xung phong nữa mà chậm rãi giơ tay phải lên,

lạnh lùng chuẩn bị bắn tên.

"Có đầu hàng hay không?" Giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong không khí

giá rét của thảo nguyên, Hồ Ca thương tích đầy mình, hít thở nặng nề, đôi mắt

đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào những binh sĩ tàn nhẫn của Đại Khánh. Bỗng hắn

hét lên một tiếng, rút dao đâm vào ngực mình, sâu đến nỗi cán dao không còn

nhìn thấy.

Hồ Ca đã chết, mắt vẫn mở to, oán hận nhìn lên bầu trời. Cho dù đã chết,

hắn cũng sẽ hóa thành oán hồn đi hỏi người trẻ tuổi ở kinh đô kia tại sao lại gây

ra tất cả những chuyện đẫm máu phi lý này? Tất cả là vì điều gì?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mùa đông trên thảo nguyên, bốn phía tràn ngập hơi lạnh, gió từ phương bắcthổi tới, xuyên qua Bắc Hải mang theo chút ẩm ướt, đã sớm thổi bay cái khônóng trên sa mạc hoang mạc phía đông bắc thảo nguyên, chỉ còn lại cái lạnhkhô cằn, cỏ mùa thu trên mặt đất đã không còn, chỉ còn đất cát vô tận, một vùngđất giá lạnh cứng rắn khiến vó ngựa cũng thấy khó chịu.Nếu là mùa đông năm trước, từ trên trời nhìn xuống, chim chóc có thể tìmthấy màu xanh tươi tắn quanh một vài hồ nước. Nhưng hôm nay, ngay cả nhữngnơi trú ẩn tội nghiệp ấy cũng không còn, trong mắt những chú chim chịu lạnhkhông bay về nam trú đông chỉ có màu đỏ máu, cỏ khô trong giá rét cũng làmàu đỏ máu, đá tròn màu đỏ máu, cát vỡ vụn cũng màu đỏ máu, thậm chínhững con chuột đồng chui ra từ hang cũng đẫm màu đỏ máu.Đây là Hồng Sơn khẩu, là nơi bắt buộc phải đi qua khi từ thảo nguyên vàolãnh thổ Đại Khánh. Đá núi ở đây đều là một màu đỏ thẫm. Có điều, màu đỏhôm nay không phải là màu lạ do trời ban tặng, mà là do bị người Hồ trên thảonguyên cùng binh sĩ Đại Khánh nhuộm đỏ.Khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là máu tươi, tiếng đại chiến chấn độngtrời đất làm cho chuột đồng kinh hoảng chui ra khỏi hang, chim lớn vừa bay lêntrời đã dần dừng lại. Chỉ còn một số gò đất hoang vẫn đang diễn ra những trậnchiến tàn khốc, một số chiến binh người Hồ kiên cường chống trả, tụ tập thànhvài nhóm nhỏ, giữa vòng vây công kích của quân sĩ Đại Khánh đông gấp vàichục lần, vẫn cố rải những giọt máu cuối cùng.Một năm trước, Đại tướng quân Định Châu quân, Thế tử Tĩnh Vương LýHoằng Thành chính là người đón tiếp Hắc Kỵ và Phạm Nhàn chạy trốn từ trongthảo nguyên ra tại Hồng Sơn khẩu. Khi ấy, hắn hy vọng có thể gài bẫy tại đây,trận phục kích một trận thật lộng lẫy. Có điều, người Hồ không phải kẻ nguxuẩn, chưa bao giờ cho quân Khánh cơ hội ấy.Nếu là những năm trước, vào mùa đông giá rét như thế này, vô số bộ lạc TâyHồ đều chậm rãi đi theo cờ lớn của Vương trướng, tránh né không khí lạnh giá,di chuyển sâu vào thảo nguyên. Tiến về phía dưới chân ngọn núi cao hiểm trởkhông thể leo lên, chờ qua cái rét của một năm rồi mới trở lại trải khắp thảonguyên vào đầu xuân năm sau.Tây Hồ cực hiếm khi chọn mùa đông khắc nghiệt để tấn công theo hướngTây Lương của Đại Khánh. Những năm trước chỉ trừ khi có bộ lạc thất bại trongcuộc chiến nội bộ trên thảo nguyên, mất hết tinh thần, lên cơn điên cuồng cốxâm nhập cướp lương thực của quân dân Khánh Quốc đóng bên ngoài, chưatừng có chiến dịch quân sự lớn nào cả.Nhưng năm nay thì khác, không hiểu vì sao, Hồ Ca đại nhân kế tục phần lớnchiến mã và cung nỏ của Tả Hiền vương bỗng dưng dũng mãnh dẫn bộ lạc dichuyển về hướng đông, hơn nữa dũng cảm, hay nói cách khác là liều lĩnh tấncông vào lãnh thổ Đại Khánh.Điều khiến người Hồ khó hiểu hơn cả là vị Thiền Vu vĩ đại, đa mưu túc tríkia sau một ngày đêm suy nghĩ trong Vương trướng đã tán thưởng hành độngcủa Hồ Ca. Hắn còn liều lĩnh huy động tinh binh thiết kỵ trên thảo nguyên,xuyên qua Hồng Sơn Khẩu, vòng qua Thanh Châu, thẳng tới trung tâm TâyLương.Không ai ngờ rằng gần Hồng Sơn khẩu lại phục kích tới hai vạn thiết kỵ ĐạiKhánh và bảy vạn Định Châu quân! Những binh sĩ Đại Khánh này dường nhưđã sớm biết hướng tấn công của người Hồ trên thảo nguyên, cũng như quy môvà thời điểm. Đáng sợ hơn cả là họ dự liệu được năm nay người Hồ sẽ liều lĩnhtấn công ngay giữa mùa đông khắc nghiệt!Cuộc tấn công của người Hồ hoàn toàn phi lý, và việc phục kích của quânKhánh càng phi lý hơn nữa. Những chuyện phi lý này tập hợp lại đã tạo nên trậnđại thắng Thanh Châu được ghi vào sử sách, một trận tàn sát kinh hoàng cướpđi sinh mạng của hàng vạn người.Một gò đất hoang đã bị thi thể và máu tươi phủ kín. Đám chiến binh ngườiHồ này chiến đấu tới người cuối cùng, bị quân Khánh bao vây. Từ trận chiếnvừa rồi giáo quan Khánh quân đã biết chắc chắn đây là cao thủ trên thảo nguyênnên không còn thúc giục bộ hạ xung phong nữa mà chậm rãi giơ tay phải lên,lạnh lùng chuẩn bị bắn tên."Có đầu hàng hay không?" Giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong không khígiá rét của thảo nguyên, Hồ Ca thương tích đầy mình, hít thở nặng nề, đôi mắtđỏ ngầu nhìn chằm chằm vào những binh sĩ tàn nhẫn của Đại Khánh. Bỗng hắnhét lên một tiếng, rút dao đâm vào ngực mình, sâu đến nỗi cán dao không cònnhìn thấy.Hồ Ca đã chết, mắt vẫn mở to, oán hận nhìn lên bầu trời. Cho dù đã chết,hắn cũng sẽ hóa thành oán hồn đi hỏi người trẻ tuổi ở kinh đô kia tại sao lại gâyra tất cả những chuyện đẫm máu phi lý này? Tất cả là vì điều gì?

Chương 1913: Tây Hồ bi ca 5