Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1914: Định Tây Lương 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên bầu trời lạnh giá, một con diều hâu đang lượn lờ, nó không sợ nhữngmũi tên của con người dưới kia, bay thẳng xuống đồng bằng chiến trường dàivài dặm. Nó nhìn rõ xác chiến binh người Hồ ngã gục dưới đao thương của kẻđịch, máu tươi thấm dần vào đất cát sỏi đá, kèm theo mùi sắt thép nồng nặc.Quân đội Đại Khánh phục kích ở Hồng Sơn khẩu bắt đầu dọn dẹp chiến trường,sắp xếp đội ngũ, cho dù là tinh nhuệ nhất Định Châu đại quân cũng phải trả giáđắt.Diều hâu vỗ mạnh hai cánh, bay cao hơn một chút rồi hoảng sợ phát hiện từhướng đông bắc Thập Đồ Hải Thảo, một đội khinh kỵ Đại Khánh lặng lẽ áp sát,quân số ít nhất bốn ngàn, men theo triền đồi cát và mặt cỏ tự nhiên, âm thầmtiến sâu vào thảo nguyên.Một tiếng kêu quái dị vang lên, Diều hâu dường như cảm nhận được nỗicăng thẳng và kinh hoàng từ đội khinh kỵ binh đằng sau. Nó bay lên mây lạnhcao hơn, không biết đã bay bao lâu rồi xuyên qua mây, lướt xuống một gò đấtbên hồ nước.Trên gò đất này có vài ngàn chiến binh Tây Hồ, lẫn vào đó là một bộ phậndũng sĩ từ cánh đồng tuyết phương bắc di cư tới. Rõ ràng đám người này lànhững kẻ may mắn thoát khỏi trận đại chiến kinh hoàng ở Hồng Sơn khẩu, tinhthần sa sút trầm trọng, nhiều người đã bị thương.Đôi môi Thiền Vu khô héo, trên người không vương vết máu. Hắn lạnh lùngnhìn về phía Hồng Sơn khẩu đằng xa, biết rõ Định Châu quân đang thu quânnên không thể đuổi tới ngay, chắc chắn bọn chúng cũng không dám xâm nhậpthảo nguyên truy kích.Hắn liếc nhìn các dũng sĩ đầy vết thương chung quanh, nghĩ tới trận chiếnác liệt trước đó ở Hồng Sơn khẩu, đôi mắt lạnh lẽo hẳn lên.Ngày đông vừa tới, thảo nguyên gần như không dùng binh, đây là điều TâyHồ và Đại Khánh đều đã quen. Lý do chính là thời tiết giá rét, lương thực khanhiếm, khiến người Hồ khó triển khai chiến thuật đến như gió đi như điện.Nhưng năm nay Thiền Vu nghe theo Hồ Ca, huy động kỵ binh tinh nhuệ, bắtđầu tấn công theo hướng Tây Lương. Rõ ràng điều này là không khôn ngoan,nhất là trong hoàn cảnh bi thảm hiện tại, dường như càng chứng minh điểm đó.Nhưng Thiền Vu Tốc Tất Đạt là nhân vật thế nào? Ba mươi năm trước, khivương đình đang dần suy yếu đã xuất hiện nhân vật như hắn, có thể tồn tại vàlớn mạnh trong kẽ hở giữa các Hiền Vương. Hắn còn rất khôn ngoan khi tiếpnhận kỵ binh man tộc từ phương bắc, mở rộng tấm lòng, thu nạp người TrungNguyên vào vương trướng...Nếu không phải sinh ra trong thời đại này, nếu không có những nhân vật tàihoa phi phàm ở đại lục phương đông, chắc chắn Thiền Vu Tốc Tất Đạt sẽ trởthành minh chủ của thảo nguyên, uy chấn tứ phương.Sao hắn lại phạm sai lầm thấp kém đến thế?Ánh mắt Thiền Vu lướt qua ngọn đồi, dừng trên người thiếu nữ cưỡi ngựa,vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp.Lý do Thiền Vu chọn mạo hiểm tấn công Tây Lương trong mùa đông khắcnghiệt là vì hắn biết triều đình Nam Khánh đang nội loạn, Hoàng đế và quyềnthần được sủng ái nhất đang tiến hành chiến tranh lạnh. Còn Hồ Ca...Đôi mắt Thiền Vu híp lại, nhìn về hướng xa Hồng Sơn khẩu như một condiều hâu, suy nghĩ trong lòng. Hồ Ca dám phản bội thảo nguyên, cấu kết vớiGiám Sát viện, chắc đã chết. Đúng là một kẻ ngu xuẩn, dám liên minh với GiámSát viện, mấy ai sống sót được đây?Trong năm qua, Hồ Ca quật khởi trên thảo nguyên chắc chắn có liên quanđến Giám Sát viện. Thiền Vu đã điều tra được chút manh mối nên cũng đoán ralý do Hồ Ca chọn tấn công Tây Lương trong mùa đông. Thiền Vu rất chú ý tớitình hình chính trị kinh đô Đại Khánh, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết chắcchắn có liên quan đến vị Tiểu Phạm đại nhân thất thế kia.Năm trước, Phạm Nhàn đã trừ khử hầu hết gian tế và tai mắt của vương đìnhtrong Tây Lương, khiến thế lực vương đình bị tổn hại nặng nề. Hơn nữa, PhạmNhàn còn dẫn theo mấy trăm Hắc Kỵ trốn thoát ngay trước mắt Thiền Vu, khiếnhắn vô cùng uất ức, nhất là mỗi lần nhìn Tùng Chi Tiên Lệnh, loại sỉ nhục nàycàng khó lòng chịu đựng.Năm nay, cuộc tấn công giả của Hồ Ca vào Tây Lương là cơ hội cho ThiềnVu. Sau khi bàn bạc với Tùng Chi Tiên Lệnh, Thiền Vu bác bỏ lời khuyên thậntrọng của cô, quyết định nhân cơ hội này tương kế tự kế, dùng kế sách củaPhạm Nhàn giúp Đại tướng quân Định Châu, tập hợp lực lượng thảo nguyên,quyết tâm tấn công Tây Lương!Đó là một kế hoạch tuyệt diệu, chắc chắn vị Đại tướng quân Lý HoằngThành ở Định Châu cũng nghĩ rằng Hồ Ca chỉ giả vờ tấn công, không ngờThiền Vu lại thừa cơ tập kích trên diện rộng, đánh úp bất ngờ!Ai ngờ được Hồng Sơn khẩu tập trung hơn mười vạn tinh binh Đại Khánh!Trận này, Hồ Ca tử vong, vương đình và Hữu Hiền Vương thương vong nặngnề, ít nhất hai vạn thanh niên trai tráng thảo nguyên hy sinh trên vùng đất đỏ!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên bầu trời lạnh giá, một con diều hâu đang lượn lờ, nó không sợ nhữngmũi tên của con người dưới kia, bay thẳng xuống đồng bằng chiến trường dàivài dặm. Nó nhìn rõ xác chiến binh người Hồ ngã gục dưới đao thương của kẻđịch, máu tươi thấm dần vào đất cát sỏi đá, kèm theo mùi sắt thép nồng nặc.Quân đội Đại Khánh phục kích ở Hồng Sơn khẩu bắt đầu dọn dẹp chiến trường,sắp xếp đội ngũ, cho dù là tinh nhuệ nhất Định Châu đại quân cũng phải trả giáđắt.Diều hâu vỗ mạnh hai cánh, bay cao hơn một chút rồi hoảng sợ phát hiện từhướng đông bắc Thập Đồ Hải Thảo, một đội khinh kỵ Đại Khánh lặng lẽ áp sát,quân số ít nhất bốn ngàn, men theo triền đồi cát và mặt cỏ tự nhiên, âm thầmtiến sâu vào thảo nguyên.Một tiếng kêu quái dị vang lên, Diều hâu dường như cảm nhận được nỗicăng thẳng và kinh hoàng từ đội khinh kỵ binh đằng sau. Nó bay lên mây lạnhcao hơn, không biết đã bay bao lâu rồi xuyên qua mây, lướt xuống một gò đấtbên hồ nước.Trên gò đất này có vài ngàn chiến binh Tây Hồ, lẫn vào đó là một bộ phậndũng sĩ từ cánh đồng tuyết phương bắc di cư tới. Rõ ràng đám người này lànhững kẻ may mắn thoát khỏi trận đại chiến kinh hoàng ở Hồng Sơn khẩu, tinhthần sa sút trầm trọng, nhiều người đã bị thương.Đôi môi Thiền Vu khô héo, trên người không vương vết máu. Hắn lạnh lùngnhìn về phía Hồng Sơn khẩu đằng xa, biết rõ Định Châu quân đang thu quânnên không thể đuổi tới ngay, chắc chắn bọn chúng cũng không dám xâm nhậpthảo nguyên truy kích.Hắn liếc nhìn các dũng sĩ đầy vết thương chung quanh, nghĩ tới trận chiếnác liệt trước đó ở Hồng Sơn khẩu, đôi mắt lạnh lẽo hẳn lên.Ngày đông vừa tới, thảo nguyên gần như không dùng binh, đây là điều TâyHồ và Đại Khánh đều đã quen. Lý do chính là thời tiết giá rét, lương thực khanhiếm, khiến người Hồ khó triển khai chiến thuật đến như gió đi như điện.Nhưng năm nay Thiền Vu nghe theo Hồ Ca, huy động kỵ binh tinh nhuệ, bắtđầu tấn công theo hướng Tây Lương. Rõ ràng điều này là không khôn ngoan,nhất là trong hoàn cảnh bi thảm hiện tại, dường như càng chứng minh điểm đó.Nhưng Thiền Vu Tốc Tất Đạt là nhân vật thế nào? Ba mươi năm trước, khivương đình đang dần suy yếu đã xuất hiện nhân vật như hắn, có thể tồn tại vàlớn mạnh trong kẽ hở giữa các Hiền Vương. Hắn còn rất khôn ngoan khi tiếpnhận kỵ binh man tộc từ phương bắc, mở rộng tấm lòng, thu nạp người TrungNguyên vào vương trướng...Nếu không phải sinh ra trong thời đại này, nếu không có những nhân vật tàihoa phi phàm ở đại lục phương đông, chắc chắn Thiền Vu Tốc Tất Đạt sẽ trởthành minh chủ của thảo nguyên, uy chấn tứ phương.Sao hắn lại phạm sai lầm thấp kém đến thế?Ánh mắt Thiền Vu lướt qua ngọn đồi, dừng trên người thiếu nữ cưỡi ngựa,vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp.Lý do Thiền Vu chọn mạo hiểm tấn công Tây Lương trong mùa đông khắcnghiệt là vì hắn biết triều đình Nam Khánh đang nội loạn, Hoàng đế và quyềnthần được sủng ái nhất đang tiến hành chiến tranh lạnh. Còn Hồ Ca...Đôi mắt Thiền Vu híp lại, nhìn về hướng xa Hồng Sơn khẩu như một condiều hâu, suy nghĩ trong lòng. Hồ Ca dám phản bội thảo nguyên, cấu kết vớiGiám Sát viện, chắc đã chết. Đúng là một kẻ ngu xuẩn, dám liên minh với GiámSát viện, mấy ai sống sót được đây?Trong năm qua, Hồ Ca quật khởi trên thảo nguyên chắc chắn có liên quanđến Giám Sát viện. Thiền Vu đã điều tra được chút manh mối nên cũng đoán ralý do Hồ Ca chọn tấn công Tây Lương trong mùa đông. Thiền Vu rất chú ý tớitình hình chính trị kinh đô Đại Khánh, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết chắcchắn có liên quan đến vị Tiểu Phạm đại nhân thất thế kia.Năm trước, Phạm Nhàn đã trừ khử hầu hết gian tế và tai mắt của vương đìnhtrong Tây Lương, khiến thế lực vương đình bị tổn hại nặng nề. Hơn nữa, PhạmNhàn còn dẫn theo mấy trăm Hắc Kỵ trốn thoát ngay trước mắt Thiền Vu, khiếnhắn vô cùng uất ức, nhất là mỗi lần nhìn Tùng Chi Tiên Lệnh, loại sỉ nhục nàycàng khó lòng chịu đựng.Năm nay, cuộc tấn công giả của Hồ Ca vào Tây Lương là cơ hội cho ThiềnVu. Sau khi bàn bạc với Tùng Chi Tiên Lệnh, Thiền Vu bác bỏ lời khuyên thậntrọng của cô, quyết định nhân cơ hội này tương kế tự kế, dùng kế sách củaPhạm Nhàn giúp Đại tướng quân Định Châu, tập hợp lực lượng thảo nguyên,quyết tâm tấn công Tây Lương!Đó là một kế hoạch tuyệt diệu, chắc chắn vị Đại tướng quân Lý HoằngThành ở Định Châu cũng nghĩ rằng Hồ Ca chỉ giả vờ tấn công, không ngờThiền Vu lại thừa cơ tập kích trên diện rộng, đánh úp bất ngờ!Ai ngờ được Hồng Sơn khẩu tập trung hơn mười vạn tinh binh Đại Khánh!Trận này, Hồ Ca tử vong, vương đình và Hữu Hiền Vương thương vong nặngnề, ít nhất hai vạn thanh niên trai tráng thảo nguyên hy sinh trên vùng đất đỏ!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên bầu trời lạnh giá, một con diều hâu đang lượn lờ, nó không sợ nhữngmũi tên của con người dưới kia, bay thẳng xuống đồng bằng chiến trường dàivài dặm. Nó nhìn rõ xác chiến binh người Hồ ngã gục dưới đao thương của kẻđịch, máu tươi thấm dần vào đất cát sỏi đá, kèm theo mùi sắt thép nồng nặc.Quân đội Đại Khánh phục kích ở Hồng Sơn khẩu bắt đầu dọn dẹp chiến trường,sắp xếp đội ngũ, cho dù là tinh nhuệ nhất Định Châu đại quân cũng phải trả giáđắt.Diều hâu vỗ mạnh hai cánh, bay cao hơn một chút rồi hoảng sợ phát hiện từhướng đông bắc Thập Đồ Hải Thảo, một đội khinh kỵ Đại Khánh lặng lẽ áp sát,quân số ít nhất bốn ngàn, men theo triền đồi cát và mặt cỏ tự nhiên, âm thầmtiến sâu vào thảo nguyên.Một tiếng kêu quái dị vang lên, Diều hâu dường như cảm nhận được nỗicăng thẳng và kinh hoàng từ đội khinh kỵ binh đằng sau. Nó bay lên mây lạnhcao hơn, không biết đã bay bao lâu rồi xuyên qua mây, lướt xuống một gò đấtbên hồ nước.Trên gò đất này có vài ngàn chiến binh Tây Hồ, lẫn vào đó là một bộ phậndũng sĩ từ cánh đồng tuyết phương bắc di cư tới. Rõ ràng đám người này lànhững kẻ may mắn thoát khỏi trận đại chiến kinh hoàng ở Hồng Sơn khẩu, tinhthần sa sút trầm trọng, nhiều người đã bị thương.Đôi môi Thiền Vu khô héo, trên người không vương vết máu. Hắn lạnh lùngnhìn về phía Hồng Sơn khẩu đằng xa, biết rõ Định Châu quân đang thu quânnên không thể đuổi tới ngay, chắc chắn bọn chúng cũng không dám xâm nhậpthảo nguyên truy kích.Hắn liếc nhìn các dũng sĩ đầy vết thương chung quanh, nghĩ tới trận chiếnác liệt trước đó ở Hồng Sơn khẩu, đôi mắt lạnh lẽo hẳn lên.Ngày đông vừa tới, thảo nguyên gần như không dùng binh, đây là điều TâyHồ và Đại Khánh đều đã quen. Lý do chính là thời tiết giá rét, lương thực khanhiếm, khiến người Hồ khó triển khai chiến thuật đến như gió đi như điện.Nhưng năm nay Thiền Vu nghe theo Hồ Ca, huy động kỵ binh tinh nhuệ, bắtđầu tấn công theo hướng Tây Lương. Rõ ràng điều này là không khôn ngoan,nhất là trong hoàn cảnh bi thảm hiện tại, dường như càng chứng minh điểm đó.Nhưng Thiền Vu Tốc Tất Đạt là nhân vật thế nào? Ba mươi năm trước, khivương đình đang dần suy yếu đã xuất hiện nhân vật như hắn, có thể tồn tại vàlớn mạnh trong kẽ hở giữa các Hiền Vương. Hắn còn rất khôn ngoan khi tiếpnhận kỵ binh man tộc từ phương bắc, mở rộng tấm lòng, thu nạp người TrungNguyên vào vương trướng...Nếu không phải sinh ra trong thời đại này, nếu không có những nhân vật tàihoa phi phàm ở đại lục phương đông, chắc chắn Thiền Vu Tốc Tất Đạt sẽ trởthành minh chủ của thảo nguyên, uy chấn tứ phương.Sao hắn lại phạm sai lầm thấp kém đến thế?Ánh mắt Thiền Vu lướt qua ngọn đồi, dừng trên người thiếu nữ cưỡi ngựa,vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp.Lý do Thiền Vu chọn mạo hiểm tấn công Tây Lương trong mùa đông khắcnghiệt là vì hắn biết triều đình Nam Khánh đang nội loạn, Hoàng đế và quyềnthần được sủng ái nhất đang tiến hành chiến tranh lạnh. Còn Hồ Ca...Đôi mắt Thiền Vu híp lại, nhìn về hướng xa Hồng Sơn khẩu như một condiều hâu, suy nghĩ trong lòng. Hồ Ca dám phản bội thảo nguyên, cấu kết vớiGiám Sát viện, chắc đã chết. Đúng là một kẻ ngu xuẩn, dám liên minh với GiámSát viện, mấy ai sống sót được đây?Trong năm qua, Hồ Ca quật khởi trên thảo nguyên chắc chắn có liên quanđến Giám Sát viện. Thiền Vu đã điều tra được chút manh mối nên cũng đoán ralý do Hồ Ca chọn tấn công Tây Lương trong mùa đông. Thiền Vu rất chú ý tớitình hình chính trị kinh đô Đại Khánh, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết chắcchắn có liên quan đến vị Tiểu Phạm đại nhân thất thế kia.Năm trước, Phạm Nhàn đã trừ khử hầu hết gian tế và tai mắt của vương đìnhtrong Tây Lương, khiến thế lực vương đình bị tổn hại nặng nề. Hơn nữa, PhạmNhàn còn dẫn theo mấy trăm Hắc Kỵ trốn thoát ngay trước mắt Thiền Vu, khiếnhắn vô cùng uất ức, nhất là mỗi lần nhìn Tùng Chi Tiên Lệnh, loại sỉ nhục nàycàng khó lòng chịu đựng.Năm nay, cuộc tấn công giả của Hồ Ca vào Tây Lương là cơ hội cho ThiềnVu. Sau khi bàn bạc với Tùng Chi Tiên Lệnh, Thiền Vu bác bỏ lời khuyên thậntrọng của cô, quyết định nhân cơ hội này tương kế tự kế, dùng kế sách củaPhạm Nhàn giúp Đại tướng quân Định Châu, tập hợp lực lượng thảo nguyên,quyết tâm tấn công Tây Lương!Đó là một kế hoạch tuyệt diệu, chắc chắn vị Đại tướng quân Lý HoằngThành ở Định Châu cũng nghĩ rằng Hồ Ca chỉ giả vờ tấn công, không ngờThiền Vu lại thừa cơ tập kích trên diện rộng, đánh úp bất ngờ!Ai ngờ được Hồng Sơn khẩu tập trung hơn mười vạn tinh binh Đại Khánh!Trận này, Hồ Ca tử vong, vương đình và Hữu Hiền Vương thương vong nặngnề, ít nhất hai vạn thanh niên trai tráng thảo nguyên hy sinh trên vùng đất đỏ!

Chương 1914: Định Tây Lương 1