Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1921: Loạn Giang Nam 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường thở dài: "Nhưng ngươi còn chờ đợi bao lâu nữa? Trước độngtĩnh mà ngươi và bệ hạ đã tạo ra ở Thương Châu, hắn không hề cân nhắc chútnào mà trực tiếp huy động binh mã tây tiến, dễ dàng xóa sổ mối nguy. Tiếp theolà Giang Nam, Đông Di thành... Không, có lẽ hắn sẽ không đoái hoài tới ĐôngDi, mà trực tiếp bắc tiến. Khi tình thế phát triển tới mức đó, mọi thế lực củangươi sẽ bị triệt tiêu sạch sành sanh. Ngoài việc trốn trong kinh đô nhìn hắntừng bước lên đỉnh cao, nhìn hắn cười lạnh với linh hồn trưởng bối của ngươi,ngươi còn làm được gì?""Hắn không thể động đến Giang Nam, nếu hắn đã ra tay, ta nhất định phảihành động. Và khi ta hành động, cả Khánh Quốc sẽ phải đau đớn.""Ta không rõ ngươi đã làm gì trong Nội Khố, nhưng ta tin với tính cách củaKhánh Đế, vì ám ảnh trong lòng, hắn sẽ không để ý bất cứ tổn thất nào." HảiĐường nói.Lúc này, giọng nói lạnh buốt vang lên từ bóng tối: "Tên Hoàng đế bẩn thỉukia vốn không phải người, biết gì về cảm giác đau?"Đó là Ảnh Tử, suốt những tháng qua luôn phiêu bạt trong kinh đô. Ngay sauđó, một giọng nói vững chắc cũng vang lên, dường như cũng muốn thuyết phụcPhạm Nhàn: "Ta không rành về tự tin cho lắm, nhưng nếu thật sự phải xuấtkiếm... ta sẽ tự nhủ mình nhất định phải tự tin."Người nói câu đó chính là Vương Thập Tam Lang, vị đệ tử quan môn củaKiếm Lư cho dù đối mặt với Đại tông sư Khánh Đế thâm sâu khó lường cũngvẫn rất bình tĩnh, kiên định.Đúng như Phạm Nhàn từng phân tích, lúc này mối nguy lớn nhất của Hoàngđế bệ hạ, hay nói cách khác là Khánh Quốc, nằm ở sự thiếu hụt về vũ lực cánhân. Những nhân vật mạnh mẽ đã lần lượt tử vong trong cuộc nội chiến củaKhánh Quốc. Tới nay, phân nửa số cường giả cửu phẩm lại đứng về phe PhạmNhàn, sức mạnh này khiến ngay cả Khánh Đế cũng phải e ngại.Nếu Hồng lão công công, cha con Tần gia, Yến Tiểu Ất... những cao thủ đócòn sống, Khánh Quốc ngày nay đúng là tường đồng vách sắt.Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, không trả lời thẳng những lời khuyên củaba vị cường giả tuyệt đỉnh trong phòng, mà nhíu mày nói: "Ta không muốn cácngươi chết dưới tay hắn... Hơn nữa, đây vốn là việc của ta."o O oKhánh Lịch năm thứ mười, mùa đông, Phạm Nhàn như con thú hoang bịnhốt trong bão tuyết, bứt rứt, u ám, lo âu. y bất lực nhìn Hoàng đế bệ hạ vớimưu lược vượt xa mình từng bước chặt đứt tay trái và tay phải của y, bất lựcnhìn triều đình Khánh Quốc từng bước tiến tới thống nhất đại lục, nhưng khôngthể làm gì.Trước mặt Khánh Đế, Phạm Nhàn vốn giỏi che giấu bản thân, lần đầu tiênthấy mất tự tin, không biết phải làm sao để đánh bại kẻ địch quá hùng mạnhnày. Cho nên y chỉ biết chờ đợi, nhưng không biết người kia có quay lại haykhông. Để đảm bảo an toàn trong thời gian chờ đợi, y cố gắng làm những gì cóthể.Nhưng kinh đô lại bình yên ngoài dự liệu của y. Theo tin tức mà BãoNguyệt lâu rất vất vả mới biết được, Phạm Vô Cứu ở phủ Hạ Đại học sĩ bịthương trong một cuộc tập kích rồi mất tích, nhưng Hạ Tông Vĩ lại không hềliên lụy. Phạm Nhàn cảm thấy hơi thất vọng nhưng cũng phải hiểu Hồ lão Đạihọc sĩ không bị dễ lợi dụng như vậy.Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy thất bại hơn cả là tin từ Giang Nam, tinxấu.Tin tức thời đại này truyền đi quá chậm, chậm đến đáng giận. Tin đến tayPhạm Nhàn vào thángc hạp thực ra đã xảy ra từ một tháng trước.Nội Khố Chuyển Vận ti nhận được mật chỉ từ trong cung, theo kế hoạch bắtđầu chuẩn bị công việc chiêu mua mở kho vào mùa xuân năm sau. Nhưng màthủ tục chiêu mua trong kho năm nay đã có một biến chuyển chấn động thiênhạ: Từ chiêu mua bằng bạc chuyển thành chiêu mua bằng bảng báo cáo đánhgiá của triều đình - biến chuyển này đã rất trực tiếp đặt quyền lực chiêu muaNội Khố từ tay triều đình và thương nhân thỏa thuận, hoàn toàn biến thành cáchsắp đặt một phía của triều đình. Nói cách khác, chiêu mua Nội Khố năm sau,triều đình muốn cho nhà nào trúng thì nhà đó trúng.Như vậy, dù có hai đại tiền trang Chiêu Thương và Thái Bình bí mật ủng h ,Minh gia do Hạ Cư Phi chủ trì cũng khó có thể duy trì được sự huy hoàng nhưtrước đây - hiển nhiên điều này là một đòn giáng mạnh vào thế lực của phePhạm.Quy tắc chiêu mua Nội Khố đã được thiết lập từ khi tam đại phường đượcthành lập, bất kể là Lão Diệp gia trước đây hay Nội Khố sau này cũng không aidám thay đổi quy tắc này. Nhưng mùa đông năm nay lại có đổi thay, không cònnghi ngờ gì đây là bước thụt lùi nhục nhã, ai cũng biết ý chỉ này của Hoàng đếbệ hạ sẽ tác động xấu đến hoạt động thương mại của toàn Giang Nam một cáchkhó lường nổi.Có điều, trái với suy đoán của nhiều người, các đại thương gia Giang Namkhông hợp sức chống lại chỉ dụ mù quáng này. Trái lại, Lĩnh Nam Hùng gia vàTuyền Châu Tôn gia đều im lặng, trong khi một số thương nhân muối thì hớnhở chực chờ - ai cũng biết, vài năm trước con em của những nhà buôn muối nàytừng có vài người bị Tiểu Phạm đại nhân xử tử vì vụ án kỳ thi mùa xuân.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường thở dài: "Nhưng ngươi còn chờ đợi bao lâu nữa? Trước độngtĩnh mà ngươi và bệ hạ đã tạo ra ở Thương Châu, hắn không hề cân nhắc chútnào mà trực tiếp huy động binh mã tây tiến, dễ dàng xóa sổ mối nguy. Tiếp theolà Giang Nam, Đông Di thành... Không, có lẽ hắn sẽ không đoái hoài tới ĐôngDi, mà trực tiếp bắc tiến. Khi tình thế phát triển tới mức đó, mọi thế lực củangươi sẽ bị triệt tiêu sạch sành sanh. Ngoài việc trốn trong kinh đô nhìn hắntừng bước lên đỉnh cao, nhìn hắn cười lạnh với linh hồn trưởng bối của ngươi,ngươi còn làm được gì?""Hắn không thể động đến Giang Nam, nếu hắn đã ra tay, ta nhất định phảihành động. Và khi ta hành động, cả Khánh Quốc sẽ phải đau đớn.""Ta không rõ ngươi đã làm gì trong Nội Khố, nhưng ta tin với tính cách củaKhánh Đế, vì ám ảnh trong lòng, hắn sẽ không để ý bất cứ tổn thất nào." HảiĐường nói.Lúc này, giọng nói lạnh buốt vang lên từ bóng tối: "Tên Hoàng đế bẩn thỉukia vốn không phải người, biết gì về cảm giác đau?"Đó là Ảnh Tử, suốt những tháng qua luôn phiêu bạt trong kinh đô. Ngay sauđó, một giọng nói vững chắc cũng vang lên, dường như cũng muốn thuyết phụcPhạm Nhàn: "Ta không rành về tự tin cho lắm, nhưng nếu thật sự phải xuấtkiếm... ta sẽ tự nhủ mình nhất định phải tự tin."Người nói câu đó chính là Vương Thập Tam Lang, vị đệ tử quan môn củaKiếm Lư cho dù đối mặt với Đại tông sư Khánh Đế thâm sâu khó lường cũngvẫn rất bình tĩnh, kiên định.Đúng như Phạm Nhàn từng phân tích, lúc này mối nguy lớn nhất của Hoàngđế bệ hạ, hay nói cách khác là Khánh Quốc, nằm ở sự thiếu hụt về vũ lực cánhân. Những nhân vật mạnh mẽ đã lần lượt tử vong trong cuộc nội chiến củaKhánh Quốc. Tới nay, phân nửa số cường giả cửu phẩm lại đứng về phe PhạmNhàn, sức mạnh này khiến ngay cả Khánh Đế cũng phải e ngại.Nếu Hồng lão công công, cha con Tần gia, Yến Tiểu Ất... những cao thủ đócòn sống, Khánh Quốc ngày nay đúng là tường đồng vách sắt.Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, không trả lời thẳng những lời khuyên củaba vị cường giả tuyệt đỉnh trong phòng, mà nhíu mày nói: "Ta không muốn cácngươi chết dưới tay hắn... Hơn nữa, đây vốn là việc của ta."o O oKhánh Lịch năm thứ mười, mùa đông, Phạm Nhàn như con thú hoang bịnhốt trong bão tuyết, bứt rứt, u ám, lo âu. y bất lực nhìn Hoàng đế bệ hạ vớimưu lược vượt xa mình từng bước chặt đứt tay trái và tay phải của y, bất lựcnhìn triều đình Khánh Quốc từng bước tiến tới thống nhất đại lục, nhưng khôngthể làm gì.Trước mặt Khánh Đế, Phạm Nhàn vốn giỏi che giấu bản thân, lần đầu tiênthấy mất tự tin, không biết phải làm sao để đánh bại kẻ địch quá hùng mạnhnày. Cho nên y chỉ biết chờ đợi, nhưng không biết người kia có quay lại haykhông. Để đảm bảo an toàn trong thời gian chờ đợi, y cố gắng làm những gì cóthể.Nhưng kinh đô lại bình yên ngoài dự liệu của y. Theo tin tức mà BãoNguyệt lâu rất vất vả mới biết được, Phạm Vô Cứu ở phủ Hạ Đại học sĩ bịthương trong một cuộc tập kích rồi mất tích, nhưng Hạ Tông Vĩ lại không hềliên lụy. Phạm Nhàn cảm thấy hơi thất vọng nhưng cũng phải hiểu Hồ lão Đạihọc sĩ không bị dễ lợi dụng như vậy.Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy thất bại hơn cả là tin từ Giang Nam, tinxấu.Tin tức thời đại này truyền đi quá chậm, chậm đến đáng giận. Tin đến tayPhạm Nhàn vào thángc hạp thực ra đã xảy ra từ một tháng trước.Nội Khố Chuyển Vận ti nhận được mật chỉ từ trong cung, theo kế hoạch bắtđầu chuẩn bị công việc chiêu mua mở kho vào mùa xuân năm sau. Nhưng màthủ tục chiêu mua trong kho năm nay đã có một biến chuyển chấn động thiênhạ: Từ chiêu mua bằng bạc chuyển thành chiêu mua bằng bảng báo cáo đánhgiá của triều đình - biến chuyển này đã rất trực tiếp đặt quyền lực chiêu muaNội Khố từ tay triều đình và thương nhân thỏa thuận, hoàn toàn biến thành cáchsắp đặt một phía của triều đình. Nói cách khác, chiêu mua Nội Khố năm sau,triều đình muốn cho nhà nào trúng thì nhà đó trúng.Như vậy, dù có hai đại tiền trang Chiêu Thương và Thái Bình bí mật ủng h ,Minh gia do Hạ Cư Phi chủ trì cũng khó có thể duy trì được sự huy hoàng nhưtrước đây - hiển nhiên điều này là một đòn giáng mạnh vào thế lực của phePhạm.Quy tắc chiêu mua Nội Khố đã được thiết lập từ khi tam đại phường đượcthành lập, bất kể là Lão Diệp gia trước đây hay Nội Khố sau này cũng không aidám thay đổi quy tắc này. Nhưng mùa đông năm nay lại có đổi thay, không cònnghi ngờ gì đây là bước thụt lùi nhục nhã, ai cũng biết ý chỉ này của Hoàng đếbệ hạ sẽ tác động xấu đến hoạt động thương mại của toàn Giang Nam một cáchkhó lường nổi.Có điều, trái với suy đoán của nhiều người, các đại thương gia Giang Namkhông hợp sức chống lại chỉ dụ mù quáng này. Trái lại, Lĩnh Nam Hùng gia vàTuyền Châu Tôn gia đều im lặng, trong khi một số thương nhân muối thì hớnhở chực chờ - ai cũng biết, vài năm trước con em của những nhà buôn muối nàytừng có vài người bị Tiểu Phạm đại nhân xử tử vì vụ án kỳ thi mùa xuân.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường thở dài: "Nhưng ngươi còn chờ đợi bao lâu nữa? Trước độngtĩnh mà ngươi và bệ hạ đã tạo ra ở Thương Châu, hắn không hề cân nhắc chútnào mà trực tiếp huy động binh mã tây tiến, dễ dàng xóa sổ mối nguy. Tiếp theolà Giang Nam, Đông Di thành... Không, có lẽ hắn sẽ không đoái hoài tới ĐôngDi, mà trực tiếp bắc tiến. Khi tình thế phát triển tới mức đó, mọi thế lực củangươi sẽ bị triệt tiêu sạch sành sanh. Ngoài việc trốn trong kinh đô nhìn hắntừng bước lên đỉnh cao, nhìn hắn cười lạnh với linh hồn trưởng bối của ngươi,ngươi còn làm được gì?""Hắn không thể động đến Giang Nam, nếu hắn đã ra tay, ta nhất định phảihành động. Và khi ta hành động, cả Khánh Quốc sẽ phải đau đớn.""Ta không rõ ngươi đã làm gì trong Nội Khố, nhưng ta tin với tính cách củaKhánh Đế, vì ám ảnh trong lòng, hắn sẽ không để ý bất cứ tổn thất nào." HảiĐường nói.Lúc này, giọng nói lạnh buốt vang lên từ bóng tối: "Tên Hoàng đế bẩn thỉukia vốn không phải người, biết gì về cảm giác đau?"Đó là Ảnh Tử, suốt những tháng qua luôn phiêu bạt trong kinh đô. Ngay sauđó, một giọng nói vững chắc cũng vang lên, dường như cũng muốn thuyết phụcPhạm Nhàn: "Ta không rành về tự tin cho lắm, nhưng nếu thật sự phải xuấtkiếm... ta sẽ tự nhủ mình nhất định phải tự tin."Người nói câu đó chính là Vương Thập Tam Lang, vị đệ tử quan môn củaKiếm Lư cho dù đối mặt với Đại tông sư Khánh Đế thâm sâu khó lường cũngvẫn rất bình tĩnh, kiên định.Đúng như Phạm Nhàn từng phân tích, lúc này mối nguy lớn nhất của Hoàngđế bệ hạ, hay nói cách khác là Khánh Quốc, nằm ở sự thiếu hụt về vũ lực cánhân. Những nhân vật mạnh mẽ đã lần lượt tử vong trong cuộc nội chiến củaKhánh Quốc. Tới nay, phân nửa số cường giả cửu phẩm lại đứng về phe PhạmNhàn, sức mạnh này khiến ngay cả Khánh Đế cũng phải e ngại.Nếu Hồng lão công công, cha con Tần gia, Yến Tiểu Ất... những cao thủ đócòn sống, Khánh Quốc ngày nay đúng là tường đồng vách sắt.Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, không trả lời thẳng những lời khuyên củaba vị cường giả tuyệt đỉnh trong phòng, mà nhíu mày nói: "Ta không muốn cácngươi chết dưới tay hắn... Hơn nữa, đây vốn là việc của ta."o O oKhánh Lịch năm thứ mười, mùa đông, Phạm Nhàn như con thú hoang bịnhốt trong bão tuyết, bứt rứt, u ám, lo âu. y bất lực nhìn Hoàng đế bệ hạ vớimưu lược vượt xa mình từng bước chặt đứt tay trái và tay phải của y, bất lựcnhìn triều đình Khánh Quốc từng bước tiến tới thống nhất đại lục, nhưng khôngthể làm gì.Trước mặt Khánh Đế, Phạm Nhàn vốn giỏi che giấu bản thân, lần đầu tiênthấy mất tự tin, không biết phải làm sao để đánh bại kẻ địch quá hùng mạnhnày. Cho nên y chỉ biết chờ đợi, nhưng không biết người kia có quay lại haykhông. Để đảm bảo an toàn trong thời gian chờ đợi, y cố gắng làm những gì cóthể.Nhưng kinh đô lại bình yên ngoài dự liệu của y. Theo tin tức mà BãoNguyệt lâu rất vất vả mới biết được, Phạm Vô Cứu ở phủ Hạ Đại học sĩ bịthương trong một cuộc tập kích rồi mất tích, nhưng Hạ Tông Vĩ lại không hềliên lụy. Phạm Nhàn cảm thấy hơi thất vọng nhưng cũng phải hiểu Hồ lão Đạihọc sĩ không bị dễ lợi dụng như vậy.Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy thất bại hơn cả là tin từ Giang Nam, tinxấu.Tin tức thời đại này truyền đi quá chậm, chậm đến đáng giận. Tin đến tayPhạm Nhàn vào thángc hạp thực ra đã xảy ra từ một tháng trước.Nội Khố Chuyển Vận ti nhận được mật chỉ từ trong cung, theo kế hoạch bắtđầu chuẩn bị công việc chiêu mua mở kho vào mùa xuân năm sau. Nhưng màthủ tục chiêu mua trong kho năm nay đã có một biến chuyển chấn động thiênhạ: Từ chiêu mua bằng bạc chuyển thành chiêu mua bằng bảng báo cáo đánhgiá của triều đình - biến chuyển này đã rất trực tiếp đặt quyền lực chiêu muaNội Khố từ tay triều đình và thương nhân thỏa thuận, hoàn toàn biến thành cáchsắp đặt một phía của triều đình. Nói cách khác, chiêu mua Nội Khố năm sau,triều đình muốn cho nhà nào trúng thì nhà đó trúng.Như vậy, dù có hai đại tiền trang Chiêu Thương và Thái Bình bí mật ủng h ,Minh gia do Hạ Cư Phi chủ trì cũng khó có thể duy trì được sự huy hoàng nhưtrước đây - hiển nhiên điều này là một đòn giáng mạnh vào thế lực của phePhạm.Quy tắc chiêu mua Nội Khố đã được thiết lập từ khi tam đại phường đượcthành lập, bất kể là Lão Diệp gia trước đây hay Nội Khố sau này cũng không aidám thay đổi quy tắc này. Nhưng mùa đông năm nay lại có đổi thay, không cònnghi ngờ gì đây là bước thụt lùi nhục nhã, ai cũng biết ý chỉ này của Hoàng đếbệ hạ sẽ tác động xấu đến hoạt động thương mại của toàn Giang Nam một cáchkhó lường nổi.Có điều, trái với suy đoán của nhiều người, các đại thương gia Giang Namkhông hợp sức chống lại chỉ dụ mù quáng này. Trái lại, Lĩnh Nam Hùng gia vàTuyền Châu Tôn gia đều im lặng, trong khi một số thương nhân muối thì hớnhở chực chờ - ai cũng biết, vài năm trước con em của những nhà buôn muối nàytừng có vài người bị Tiểu Phạm đại nhân xử tử vì vụ án kỳ thi mùa xuân.