Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1922: Kinh Hoa Giang Nam đều có máu 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ở Giang Nam thật khó, tuyết Giang Nam sâu mấy tầng? Triều đình NamKhánh liên tiếp ban hành các mật chỉ khiến cả Giang Nam rối ren, cơn tuyếtnhỏ kia cũng khiến vạn hộ dân chúng thêm phần lạnh lẽo. Các đại thương giagiàu có đều cảm nhận được áp lực và sát khí từ kinh đô truyền đến. Lĩnh NamHùng gia và Tuyền Châu Tôn gia vẫn giao hảo với phe họ Phạm, nhưng dưới áplực của triều đình họ cũng không dám cử động. Trong khi đó, một số thươngnhân buôn muối vẫn được che chở bởi giới quyền quý trong triều đình lại bắtđầu nôn nóng.Việc thay đổi cách thức chiêu mua Nội Khố đã trực tiếp đánh mạnh vào thếlực của Phạm Nhàn, ai cũng nhìn thấy rõ ràng điều này. Đặc biệt là Hạ Tề Phi,người đại diện của Phạm Nhàn tại Giang Nam kiêm chủ nhân Minh gia càngcảm nhận được mối nguy hiểm cận kề. Dĩ nhiên, hắn tin với uy thế của Minhgia tại Giang Nam, đặc biệt là sự sống còn của Minh gia ảnh hưởng đến kế sinhnhai của nhân dân Giang Nam, triều đình sẽ phải kiêng dè khi ra tay, ít nhấtcũng không thể ép chết Minh gia trong năm Khánh Lịch thứ mười một. NếuMinh gia thực sự tan rã, triều đình cũng chẳng được lợi ích gì.Chỉ có điều xu thế này đã rõ, nếu tình hình cứ tiếp diễn, chỉ vài năm nữaMinh gia sẽ dần bị thu hẹp, bị hơn mười thương gia Giang Nam được triều đìnhủng hộ thay thế. Phía sau Hạ Tê Phi có hàng vạn sinh mệnh, không thể khôngcảnh giác và thận trọng, huống hồ Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh còn trựctiếp nói rõ yêu cầu của triều đình với hắn trong cuộc đàm luận đêm hôm đó.Sau đêm ấy, Hạ Tê Phi rơi vào trầm tư, hắn phải lựa chọn giữa Tiểu Phạmđại nhân và triều đình. Chính vì những suy nghĩ phiền muộn ấy, khi nhận đượcthông báo từ Khai Niên tiểu tổ, hắn không lựa chọn lẻn vào kinh gặp mặt PhạmNhàn. Điều này không có nghĩa hắn đã bắt đầu lung lay, mà vì hắn biết PhạmNhàn cho hắn vào kinh chỉ để đánh giá lòng trung thành của hắn, trong khi tìnhhình Giang Nam quá nguy hiểm, không cho hắn thời gian thể hiện lòng trungthành. Vì thế, hắn chỉ gửi một bức thư viết tay cho Phạm Nhàn, bày tỏ quyếttâm trước sau như một.Nếu là thương nhân khác, việc lựa chọn giữa triều đình và Phạm Nhàn đãmất đi quyền lực cũng không quá khó khăn. Thương nhân chỉ trục lợi, bản thânhọ không có thực lực ảnh hưởng đến thời cuộc, họ phải chủ động hoặc bị ép gianhập phe mạnh hơn - đó là bản chất tự nhiên của thương nhân. Cho dù bây giờHạ Tê Phi bỏ rơi Phạm Nhàn cũng không ai cảm thấy bất ngờ hay khinh bỉ.Nhưng Hạ Tê Phi không phải là thương nhân thông thường, đây cũng chínhlà lý do năm đó Phạm Nhàn chọn hắn làm người đại diện ở Giang Nam. đứa tưsinh của Minh gia này có quỹ tích nhân sinh cực kỳ tương tự Phạm Nhàn, từ bélang thang giang hồ, là thủ lĩnh Giang Nam thủy trại, ngoài huyết mạch thươngnhân thiên bẩm, còn hơn phần nghĩa khí của người giang hồ.Hạ Tê Phi hiểu rõ, nếu không nhờ Tiểu Phạm đại nhân, bản thân không thểtrở lại Minh gia, huống chi nắm quyền Minh gia, báo thù cho mẫu thân. Đối vớiân đức lớn lao ấy, Hạ Tê Phi không dám quên, càng không dám phản bội PhạmNhàn.Minh gia đã kinh doanh ở Giang Nam hàng trăm năm, thậm chí khi PhạmNhàn xuống Giang Nam còn gặp khó khăn. Nay dưới sự lãnh đạo của Hạ TêPhi, Minh gia bắt đầu kháng cự, chống lại áp lực của phủ Tổng đốc Giang Nam,chống lại mật chỉ từ kinh đô, khiến cả Giang Nam rối loạn.Chính lúc đó, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh từng phối hợp ăn ý vớiPhạm Nhàn nhưng ít lộ diện đã đứng lên. Vị đại soái đại quan của triều đìnhNam Khánh lạnh lùng trấn áp Minh gia, và điều gây bất ngờ nhất là lại đưaMinh gia tứ gia lên mặt bàn.Đây vốn là chiêu thức Phạm Nhàn từng sử dụng, nay Tiết Thanh chỉ đơngiản là bắt chước y nguyên và thu được hiệu quả rất tốt. Trong Minh Viên vốncó nhiều phe phái, dù nhóm người cũ không nắm nhiều cổ phần nhưng vẫn làthành viên nội bộ Minh gia. Nay khi bất đồng được phơi bày, Hạ Tê Phi muốnduy trì lợi ích của Phạm Nhàn tại Giang Nam càng trở nên khó khăn.Nhưng Hạ Tê Phi vẫn kiên trì, với hậu thuẫn mạnh mẽ từ Chiêu Thương tiềntrang, dùng tiền tài làm sức mạnh, xâm nhập từ trên xuống dưới khắp GiangNam, dùng tiền mua chuộc quan lại, không từ một phí tổn nào để ngăn chặn mậtchỉ của triều đình. Hạ Tê Phi biết rõ đại thế là không thể cản, Tiểu Phạm đạinhân chỉ đang chờ đợi điều gì đó ở kinh đô, việc của hắn là bảo tồn sức mạnhcho Phạm Nhàn, để y có thể tiếp tục chờ đợi ở kinh đô. Nhưng vấn đề là phảiđợi bao lâu? Bản thân hắn phải cố gắng chịu đựng bao lâu nữa?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ở Giang Nam thật khó, tuyết Giang Nam sâu mấy tầng? Triều đình NamKhánh liên tiếp ban hành các mật chỉ khiến cả Giang Nam rối ren, cơn tuyếtnhỏ kia cũng khiến vạn hộ dân chúng thêm phần lạnh lẽo. Các đại thương giagiàu có đều cảm nhận được áp lực và sát khí từ kinh đô truyền đến. Lĩnh NamHùng gia và Tuyền Châu Tôn gia vẫn giao hảo với phe họ Phạm, nhưng dưới áplực của triều đình họ cũng không dám cử động. Trong khi đó, một số thươngnhân buôn muối vẫn được che chở bởi giới quyền quý trong triều đình lại bắtđầu nôn nóng.Việc thay đổi cách thức chiêu mua Nội Khố đã trực tiếp đánh mạnh vào thếlực của Phạm Nhàn, ai cũng nhìn thấy rõ ràng điều này. Đặc biệt là Hạ Tề Phi,người đại diện của Phạm Nhàn tại Giang Nam kiêm chủ nhân Minh gia càngcảm nhận được mối nguy hiểm cận kề. Dĩ nhiên, hắn tin với uy thế của Minhgia tại Giang Nam, đặc biệt là sự sống còn của Minh gia ảnh hưởng đến kế sinhnhai của nhân dân Giang Nam, triều đình sẽ phải kiêng dè khi ra tay, ít nhấtcũng không thể ép chết Minh gia trong năm Khánh Lịch thứ mười một. NếuMinh gia thực sự tan rã, triều đình cũng chẳng được lợi ích gì.Chỉ có điều xu thế này đã rõ, nếu tình hình cứ tiếp diễn, chỉ vài năm nữaMinh gia sẽ dần bị thu hẹp, bị hơn mười thương gia Giang Nam được triều đìnhủng hộ thay thế. Phía sau Hạ Tê Phi có hàng vạn sinh mệnh, không thể khôngcảnh giác và thận trọng, huống hồ Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh còn trựctiếp nói rõ yêu cầu của triều đình với hắn trong cuộc đàm luận đêm hôm đó.Sau đêm ấy, Hạ Tê Phi rơi vào trầm tư, hắn phải lựa chọn giữa Tiểu Phạmđại nhân và triều đình. Chính vì những suy nghĩ phiền muộn ấy, khi nhận đượcthông báo từ Khai Niên tiểu tổ, hắn không lựa chọn lẻn vào kinh gặp mặt PhạmNhàn. Điều này không có nghĩa hắn đã bắt đầu lung lay, mà vì hắn biết PhạmNhàn cho hắn vào kinh chỉ để đánh giá lòng trung thành của hắn, trong khi tìnhhình Giang Nam quá nguy hiểm, không cho hắn thời gian thể hiện lòng trungthành. Vì thế, hắn chỉ gửi một bức thư viết tay cho Phạm Nhàn, bày tỏ quyếttâm trước sau như một.Nếu là thương nhân khác, việc lựa chọn giữa triều đình và Phạm Nhàn đãmất đi quyền lực cũng không quá khó khăn. Thương nhân chỉ trục lợi, bản thânhọ không có thực lực ảnh hưởng đến thời cuộc, họ phải chủ động hoặc bị ép gianhập phe mạnh hơn - đó là bản chất tự nhiên của thương nhân. Cho dù bây giờHạ Tê Phi bỏ rơi Phạm Nhàn cũng không ai cảm thấy bất ngờ hay khinh bỉ.Nhưng Hạ Tê Phi không phải là thương nhân thông thường, đây cũng chínhlà lý do năm đó Phạm Nhàn chọn hắn làm người đại diện ở Giang Nam. đứa tưsinh của Minh gia này có quỹ tích nhân sinh cực kỳ tương tự Phạm Nhàn, từ bélang thang giang hồ, là thủ lĩnh Giang Nam thủy trại, ngoài huyết mạch thươngnhân thiên bẩm, còn hơn phần nghĩa khí của người giang hồ.Hạ Tê Phi hiểu rõ, nếu không nhờ Tiểu Phạm đại nhân, bản thân không thểtrở lại Minh gia, huống chi nắm quyền Minh gia, báo thù cho mẫu thân. Đối vớiân đức lớn lao ấy, Hạ Tê Phi không dám quên, càng không dám phản bội PhạmNhàn.Minh gia đã kinh doanh ở Giang Nam hàng trăm năm, thậm chí khi PhạmNhàn xuống Giang Nam còn gặp khó khăn. Nay dưới sự lãnh đạo của Hạ TêPhi, Minh gia bắt đầu kháng cự, chống lại áp lực của phủ Tổng đốc Giang Nam,chống lại mật chỉ từ kinh đô, khiến cả Giang Nam rối loạn.Chính lúc đó, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh từng phối hợp ăn ý vớiPhạm Nhàn nhưng ít lộ diện đã đứng lên. Vị đại soái đại quan của triều đìnhNam Khánh lạnh lùng trấn áp Minh gia, và điều gây bất ngờ nhất là lại đưaMinh gia tứ gia lên mặt bàn.Đây vốn là chiêu thức Phạm Nhàn từng sử dụng, nay Tiết Thanh chỉ đơngiản là bắt chước y nguyên và thu được hiệu quả rất tốt. Trong Minh Viên vốncó nhiều phe phái, dù nhóm người cũ không nắm nhiều cổ phần nhưng vẫn làthành viên nội bộ Minh gia. Nay khi bất đồng được phơi bày, Hạ Tê Phi muốnduy trì lợi ích của Phạm Nhàn tại Giang Nam càng trở nên khó khăn.Nhưng Hạ Tê Phi vẫn kiên trì, với hậu thuẫn mạnh mẽ từ Chiêu Thương tiềntrang, dùng tiền tài làm sức mạnh, xâm nhập từ trên xuống dưới khắp GiangNam, dùng tiền mua chuộc quan lại, không từ một phí tổn nào để ngăn chặn mậtchỉ của triều đình. Hạ Tê Phi biết rõ đại thế là không thể cản, Tiểu Phạm đạinhân chỉ đang chờ đợi điều gì đó ở kinh đô, việc của hắn là bảo tồn sức mạnhcho Phạm Nhàn, để y có thể tiếp tục chờ đợi ở kinh đô. Nhưng vấn đề là phảiđợi bao lâu? Bản thân hắn phải cố gắng chịu đựng bao lâu nữa?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ở Giang Nam thật khó, tuyết Giang Nam sâu mấy tầng? Triều đình NamKhánh liên tiếp ban hành các mật chỉ khiến cả Giang Nam rối ren, cơn tuyếtnhỏ kia cũng khiến vạn hộ dân chúng thêm phần lạnh lẽo. Các đại thương giagiàu có đều cảm nhận được áp lực và sát khí từ kinh đô truyền đến. Lĩnh NamHùng gia và Tuyền Châu Tôn gia vẫn giao hảo với phe họ Phạm, nhưng dưới áplực của triều đình họ cũng không dám cử động. Trong khi đó, một số thươngnhân buôn muối vẫn được che chở bởi giới quyền quý trong triều đình lại bắtđầu nôn nóng.Việc thay đổi cách thức chiêu mua Nội Khố đã trực tiếp đánh mạnh vào thếlực của Phạm Nhàn, ai cũng nhìn thấy rõ ràng điều này. Đặc biệt là Hạ Tề Phi,người đại diện của Phạm Nhàn tại Giang Nam kiêm chủ nhân Minh gia càngcảm nhận được mối nguy hiểm cận kề. Dĩ nhiên, hắn tin với uy thế của Minhgia tại Giang Nam, đặc biệt là sự sống còn của Minh gia ảnh hưởng đến kế sinhnhai của nhân dân Giang Nam, triều đình sẽ phải kiêng dè khi ra tay, ít nhấtcũng không thể ép chết Minh gia trong năm Khánh Lịch thứ mười một. NếuMinh gia thực sự tan rã, triều đình cũng chẳng được lợi ích gì.Chỉ có điều xu thế này đã rõ, nếu tình hình cứ tiếp diễn, chỉ vài năm nữaMinh gia sẽ dần bị thu hẹp, bị hơn mười thương gia Giang Nam được triều đìnhủng hộ thay thế. Phía sau Hạ Tê Phi có hàng vạn sinh mệnh, không thể khôngcảnh giác và thận trọng, huống hồ Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh còn trựctiếp nói rõ yêu cầu của triều đình với hắn trong cuộc đàm luận đêm hôm đó.Sau đêm ấy, Hạ Tê Phi rơi vào trầm tư, hắn phải lựa chọn giữa Tiểu Phạmđại nhân và triều đình. Chính vì những suy nghĩ phiền muộn ấy, khi nhận đượcthông báo từ Khai Niên tiểu tổ, hắn không lựa chọn lẻn vào kinh gặp mặt PhạmNhàn. Điều này không có nghĩa hắn đã bắt đầu lung lay, mà vì hắn biết PhạmNhàn cho hắn vào kinh chỉ để đánh giá lòng trung thành của hắn, trong khi tìnhhình Giang Nam quá nguy hiểm, không cho hắn thời gian thể hiện lòng trungthành. Vì thế, hắn chỉ gửi một bức thư viết tay cho Phạm Nhàn, bày tỏ quyếttâm trước sau như một.Nếu là thương nhân khác, việc lựa chọn giữa triều đình và Phạm Nhàn đãmất đi quyền lực cũng không quá khó khăn. Thương nhân chỉ trục lợi, bản thânhọ không có thực lực ảnh hưởng đến thời cuộc, họ phải chủ động hoặc bị ép gianhập phe mạnh hơn - đó là bản chất tự nhiên của thương nhân. Cho dù bây giờHạ Tê Phi bỏ rơi Phạm Nhàn cũng không ai cảm thấy bất ngờ hay khinh bỉ.Nhưng Hạ Tê Phi không phải là thương nhân thông thường, đây cũng chínhlà lý do năm đó Phạm Nhàn chọn hắn làm người đại diện ở Giang Nam. đứa tưsinh của Minh gia này có quỹ tích nhân sinh cực kỳ tương tự Phạm Nhàn, từ bélang thang giang hồ, là thủ lĩnh Giang Nam thủy trại, ngoài huyết mạch thươngnhân thiên bẩm, còn hơn phần nghĩa khí của người giang hồ.Hạ Tê Phi hiểu rõ, nếu không nhờ Tiểu Phạm đại nhân, bản thân không thểtrở lại Minh gia, huống chi nắm quyền Minh gia, báo thù cho mẫu thân. Đối vớiân đức lớn lao ấy, Hạ Tê Phi không dám quên, càng không dám phản bội PhạmNhàn.Minh gia đã kinh doanh ở Giang Nam hàng trăm năm, thậm chí khi PhạmNhàn xuống Giang Nam còn gặp khó khăn. Nay dưới sự lãnh đạo của Hạ TêPhi, Minh gia bắt đầu kháng cự, chống lại áp lực của phủ Tổng đốc Giang Nam,chống lại mật chỉ từ kinh đô, khiến cả Giang Nam rối loạn.Chính lúc đó, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh từng phối hợp ăn ý vớiPhạm Nhàn nhưng ít lộ diện đã đứng lên. Vị đại soái đại quan của triều đìnhNam Khánh lạnh lùng trấn áp Minh gia, và điều gây bất ngờ nhất là lại đưaMinh gia tứ gia lên mặt bàn.Đây vốn là chiêu thức Phạm Nhàn từng sử dụng, nay Tiết Thanh chỉ đơngiản là bắt chước y nguyên và thu được hiệu quả rất tốt. Trong Minh Viên vốncó nhiều phe phái, dù nhóm người cũ không nắm nhiều cổ phần nhưng vẫn làthành viên nội bộ Minh gia. Nay khi bất đồng được phơi bày, Hạ Tê Phi muốnduy trì lợi ích của Phạm Nhàn tại Giang Nam càng trở nên khó khăn.Nhưng Hạ Tê Phi vẫn kiên trì, với hậu thuẫn mạnh mẽ từ Chiêu Thương tiềntrang, dùng tiền tài làm sức mạnh, xâm nhập từ trên xuống dưới khắp GiangNam, dùng tiền mua chuộc quan lại, không từ một phí tổn nào để ngăn chặn mậtchỉ của triều đình. Hạ Tê Phi biết rõ đại thế là không thể cản, Tiểu Phạm đạinhân chỉ đang chờ đợi điều gì đó ở kinh đô, việc của hắn là bảo tồn sức mạnhcho Phạm Nhàn, để y có thể tiếp tục chờ đợi ở kinh đô. Nhưng vấn đề là phảiđợi bao lâu? Bản thân hắn phải cố gắng chịu đựng bao lâu nữa?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑