Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1928: Ai đang chém giết tại kinh đô 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn vẫn mỉm cười động viên nhìn Đại Bảo, nhưng trong lòng thởdài, có phần không biết mùi vị. Y với tay lấy khăn bên bàn lau sạch dầu mỡ trêntay, khẽ quay đầu, nhìn qua lan can tầng hai Tân Phong quán, thấy hai nha mônđối diện.Đại Lý tự và chi nhánh đầu tiên của Giám Sát viện đều nằm ngay đối diệnTân Phong quán.o O oHôm nay mùng bảy, cũng là ngày đầu tiên quan lại triều đình làm nhiệm vụsau khi sang năm mới, ngoài việc quan viên các cục tới lui chúc tụng và tặngquà lì xì, thực ra không có chính sự gì quan trọng cần giải quyết. Trong mỗi nhamôn, đa phần chỉ uống trà nói chuyện phiếm, từ quan viên cao cấp đến thư lạicấp thấp, ai cũng cầm ấm trà, cắn hạt dưa, tán gẫu chuyện vui, rất nhàn hạ. Đâylà thói quen chung của giới quan lại, ngay cả bên trong cung cũng biết, dù saocũng là không khí năm mới.Vì trực vụ rất nhàn, không có việc gì làm, nên tan sở cũng sớm hơn. Mặttrời vẫn còn khuất sau đám mây lạnh chưa lên đến giữa trời, thế mà từ Đại Lý tựđối diện đã có nhiều quan lại đi ra, gặp gỡ quan lại các nha môn đang chờ sẵntrước cửa rồi tản ra đường phố như chim như thú, không rõ sẽ đi đâu thưởngthức món ngon kinh đô. Ngày trực đầu tiên mà uống rượu giữa trưa cũng khôngphải tội lỗi gì, thậm chí say xỉn buổi trưa là có thể trực tiếp về nghỉ ngơi.Khác với Đại Lý tự, cửa nha môn chi nhánh Giám Sát viện vẫn đóng chặt, uám hơn nhiều, không thấy quan lại ra vào, càng không có ai rảnh rỗi đi lại, mộtbầu không khí ủ rũ áp lực bao trùm nơi đây. Phạm Nhàn im lặng nhìn khoảnhsân quen thuộc từng là nơi y làm mưa làm gió, hiểu rõ vì sao như vậy.Hiện giờ, Giám Sát viện đang chịu cảnh mưa gió khốn khổ, địa vị trongtriều suy giảm ngàn trùng. Đặc biệt là tháng trước, nhiều quan lại Giám Sát việnbị bắt vào bộ Hình và Đại Lý tự với các cáo buộc vô lý. Dù biết rõ Đô Sát việnđứng sau cuộc thanh trừng, Giám Sát viện dường như đã mất đi ma lực xưa kia,không thể tập hợp sức mạnh để phản công mạnh mẽ nhất.Bên này suy thoái, bên kia hưng thịnh. Dưới sự dẫn dắt của Hạ Tông Vĩ, hệthống Ngự sử dần áp đảo Hồ Đại học sĩ, bắt đầu lãnh đạo toàn bộ hệ thống quanvăn tấn công Giám Sát viện. Không biết bao nhiêu quan lại Giám Sát viện phảichịu hình phạt khổ sai trong ngục tối.Khánh Quốc bây giờ đã không còn là Khánh Quốc xưa kia dưới thời lãothọtnữa.o O oTrên cầu thang vọng lại những tiếng bước chân vững chãi cùng tiếng cười tựtin lấy, khoảng bảy, tám quan viên từ lầu dưới đi lên, xét theo phục sức đều lànhững quan lớn có phẩm cấp, chỉ có điều bọn họ không lên tầng ba gian nhã,mà theo phía đông đi thẳng đến cái lan can, sắp sửa treo bình phong ở đó ngồingắm phố.Xưa nay Phong Tân quán cũng chẳng nổi tiếng, tuy nằm đối diện Đại Lý tựvà Giám Sát viện, nhưng các quan hay khinh miệt nơi này đẳng cấp thấp, dù làtrong nhã gian cũng không có cô nương hầu hạ, cho nên thà chạy xa hơn, đếnsau này Phạm Nhàn thường lui tới đây ngồi lan can ăn bánh bao thịt, nâng caodanh tiếng Tân Phong quán, chuyện phong nhã từ đó có thêm một thứ nữa.Các quan viên mới tới Tân Phong quán hôm nay phần lớn là người Đại Lýtự, người mời khách chính là Hầu Quý Thường mới được điều từ Giao Châu vềkinh. Đám người Đại Lý tự biết hắn từng là một trong Phạm môn tứ tử, nay đãhạ mình theo phe Hạ Đại học sĩ tên tuổi ngang với mình ngày trước, nên mớiđược điều thẳng vào Đại Lý tự - thời thế thay đổi khiến người ta thổn thức.Đám quan viên thấy Hầu Quý Thường phản bội Phạm Nhàn, bên trong thầmkhinh bỉ, song trên mặt không ai dám lộ ra. Hôm nay Hầu Quý Thường mới vàoĐại Lý tự, tất nhiên phải dẫn đi chiêu đãi ở Tân Phong quán. Để lấy lòng HạĐại học sĩ, ngay cả Phó khanh Đại Lý tự cũng tự mình tới.Đến bên lan can, các quan sắp ngồi xuống thì chưa kịp treo bình phong đãthoáng thấy một bàn kia, trên đó chỉ có ba người, một hộ vệ hẳn đã ăn xongđang cảnh giác nhìn quanh, đối diện là tên béo đang cúi đầu gặm nhấm gì đó,còn người kia quay lưng về phía họ, mặc trang phục bình dân, ngẩng đầu nhìnra đường phố. Chỉ thấy bóng lưng ấy mà tất cả đã giật mình kinh hoàng.Lúc này, thân thể Hầu Quý Thường cứng đờ, hai tay lộ ra ngoài quan phụcrun rẩy, như gió lạnh từ ngoài hiên xâm nhập vào trong, chớp mắt đã ăn mòntừng tấc da thịt của hắn.Các quan Đại Lý tự ban đầu chỉ kinh ngạc trước bóng lưng tiêu điều kia,chưa nhận ra là ai nên trông thấy vẻ mặt mày tái mét của Hầu Quý Thường cũngrất bất ngờ. Họ lại nhìn theo ánh mắt của hắn rồi mới rõ nỗi khiếp đảm của HầuQuý Thường là tới từ đâu

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn vẫn mỉm cười động viên nhìn Đại Bảo, nhưng trong lòng thở

dài, có phần không biết mùi vị. Y với tay lấy khăn bên bàn lau sạch dầu mỡ trên

tay, khẽ quay đầu, nhìn qua lan can tầng hai Tân Phong quán, thấy hai nha môn

đối diện.

Đại Lý tự và chi nhánh đầu tiên của Giám Sát viện đều nằm ngay đối diện

Tân Phong quán.

o O o

Hôm nay mùng bảy, cũng là ngày đầu tiên quan lại triều đình làm nhiệm vụ

sau khi sang năm mới, ngoài việc quan viên các cục tới lui chúc tụng và tặng

quà lì xì, thực ra không có chính sự gì quan trọng cần giải quyết. Trong mỗi nha

môn, đa phần chỉ uống trà nói chuyện phiếm, từ quan viên cao cấp đến thư lại

cấp thấp, ai cũng cầm ấm trà, cắn hạt dưa, tán gẫu chuyện vui, rất nhàn hạ. Đây

là thói quen chung của giới quan lại, ngay cả bên trong cung cũng biết, dù sao

cũng là không khí năm mới.

Vì trực vụ rất nhàn, không có việc gì làm, nên tan sở cũng sớm hơn. Mặt

trời vẫn còn khuất sau đám mây lạnh chưa lên đến giữa trời, thế mà từ Đại Lý tự

đối diện đã có nhiều quan lại đi ra, gặp gỡ quan lại các nha môn đang chờ sẵn

trước cửa rồi tản ra đường phố như chim như thú, không rõ sẽ đi đâu thưởng

thức món ngon kinh đô. Ngày trực đầu tiên mà uống rượu giữa trưa cũng không

phải tội lỗi gì, thậm chí say xỉn buổi trưa là có thể trực tiếp về nghỉ ngơi.

Khác với Đại Lý tự, cửa nha môn chi nhánh Giám Sát viện vẫn đóng chặt, u

ám hơn nhiều, không thấy quan lại ra vào, càng không có ai rảnh rỗi đi lại, một

bầu không khí ủ rũ áp lực bao trùm nơi đây. Phạm Nhàn im lặng nhìn khoảnh

sân quen thuộc từng là nơi y làm mưa làm gió, hiểu rõ vì sao như vậy.

Hiện giờ, Giám Sát viện đang chịu cảnh mưa gió khốn khổ, địa vị trong

triều suy giảm ngàn trùng. Đặc biệt là tháng trước, nhiều quan lại Giám Sát viện

bị bắt vào bộ Hình và Đại Lý tự với các cáo buộc vô lý. Dù biết rõ Đô Sát viện

đứng sau cuộc thanh trừng, Giám Sát viện dường như đã mất đi ma lực xưa kia,

không thể tập hợp sức mạnh để phản công mạnh mẽ nhất.

Bên này suy thoái, bên kia hưng thịnh. Dưới sự dẫn dắt của Hạ Tông Vĩ, hệ

thống Ngự sử dần áp đảo Hồ Đại học sĩ, bắt đầu lãnh đạo toàn bộ hệ thống quan

văn tấn công Giám Sát viện. Không biết bao nhiêu quan lại Giám Sát viện phải

chịu hình phạt khổ sai trong ngục tối.

Khánh Quốc bây giờ đã không còn là Khánh Quốc xưa kia dưới thời lão

thọtnữa.

o O o

Trên cầu thang vọng lại những tiếng bước chân vững chãi cùng tiếng cười tự

tin lấy, khoảng bảy, tám quan viên từ lầu dưới đi lên, xét theo phục sức đều là

những quan lớn có phẩm cấp, chỉ có điều bọn họ không lên tầng ba gian nhã,

mà theo phía đông đi thẳng đến cái lan can, sắp sửa treo bình phong ở đó ngồi

ngắm phố.

Xưa nay Phong Tân quán cũng chẳng nổi tiếng, tuy nằm đối diện Đại Lý tự

và Giám Sát viện, nhưng các quan hay khinh miệt nơi này đẳng cấp thấp, dù là

trong nhã gian cũng không có cô nương hầu hạ, cho nên thà chạy xa hơn, đến

sau này Phạm Nhàn thường lui tới đây ngồi lan can ăn bánh bao thịt, nâng cao

danh tiếng Tân Phong quán, chuyện phong nhã từ đó có thêm một thứ nữa.

Các quan viên mới tới Tân Phong quán hôm nay phần lớn là người Đại Lý

tự, người mời khách chính là Hầu Quý Thường mới được điều từ Giao Châu về

kinh. Đám người Đại Lý tự biết hắn từng là một trong Phạm môn tứ tử, nay đã

hạ mình theo phe Hạ Đại học sĩ tên tuổi ngang với mình ngày trước, nên mới

được điều thẳng vào Đại Lý tự - thời thế thay đổi khiến người ta thổn thức.

Đám quan viên thấy Hầu Quý Thường phản bội Phạm Nhàn, bên trong thầm

khinh bỉ, song trên mặt không ai dám lộ ra. Hôm nay Hầu Quý Thường mới vào

Đại Lý tự, tất nhiên phải dẫn đi chiêu đãi ở Tân Phong quán. Để lấy lòng Hạ

Đại học sĩ, ngay cả Phó khanh Đại Lý tự cũng tự mình tới.

Đến bên lan can, các quan sắp ngồi xuống thì chưa kịp treo bình phong đã

thoáng thấy một bàn kia, trên đó chỉ có ba người, một hộ vệ hẳn đã ăn xong

đang cảnh giác nhìn quanh, đối diện là tên béo đang cúi đầu gặm nhấm gì đó,

còn người kia quay lưng về phía họ, mặc trang phục bình dân, ngẩng đầu nhìn

ra đường phố. Chỉ thấy bóng lưng ấy mà tất cả đã giật mình kinh hoàng.

Lúc này, thân thể Hầu Quý Thường cứng đờ, hai tay lộ ra ngoài quan phục

run rẩy, như gió lạnh từ ngoài hiên xâm nhập vào trong, chớp mắt đã ăn mòn

từng tấc da thịt của hắn.

Các quan Đại Lý tự ban đầu chỉ kinh ngạc trước bóng lưng tiêu điều kia,

chưa nhận ra là ai nên trông thấy vẻ mặt mày tái mét của Hầu Quý Thường cũng

rất bất ngờ. Họ lại nhìn theo ánh mắt của hắn rồi mới rõ nỗi khiếp đảm của Hầu

Quý Thường là tới từ đâu

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn vẫn mỉm cười động viên nhìn Đại Bảo, nhưng trong lòng thởdài, có phần không biết mùi vị. Y với tay lấy khăn bên bàn lau sạch dầu mỡ trêntay, khẽ quay đầu, nhìn qua lan can tầng hai Tân Phong quán, thấy hai nha mônđối diện.Đại Lý tự và chi nhánh đầu tiên của Giám Sát viện đều nằm ngay đối diệnTân Phong quán.o O oHôm nay mùng bảy, cũng là ngày đầu tiên quan lại triều đình làm nhiệm vụsau khi sang năm mới, ngoài việc quan viên các cục tới lui chúc tụng và tặngquà lì xì, thực ra không có chính sự gì quan trọng cần giải quyết. Trong mỗi nhamôn, đa phần chỉ uống trà nói chuyện phiếm, từ quan viên cao cấp đến thư lạicấp thấp, ai cũng cầm ấm trà, cắn hạt dưa, tán gẫu chuyện vui, rất nhàn hạ. Đâylà thói quen chung của giới quan lại, ngay cả bên trong cung cũng biết, dù saocũng là không khí năm mới.Vì trực vụ rất nhàn, không có việc gì làm, nên tan sở cũng sớm hơn. Mặttrời vẫn còn khuất sau đám mây lạnh chưa lên đến giữa trời, thế mà từ Đại Lý tựđối diện đã có nhiều quan lại đi ra, gặp gỡ quan lại các nha môn đang chờ sẵntrước cửa rồi tản ra đường phố như chim như thú, không rõ sẽ đi đâu thưởngthức món ngon kinh đô. Ngày trực đầu tiên mà uống rượu giữa trưa cũng khôngphải tội lỗi gì, thậm chí say xỉn buổi trưa là có thể trực tiếp về nghỉ ngơi.Khác với Đại Lý tự, cửa nha môn chi nhánh Giám Sát viện vẫn đóng chặt, uám hơn nhiều, không thấy quan lại ra vào, càng không có ai rảnh rỗi đi lại, mộtbầu không khí ủ rũ áp lực bao trùm nơi đây. Phạm Nhàn im lặng nhìn khoảnhsân quen thuộc từng là nơi y làm mưa làm gió, hiểu rõ vì sao như vậy.Hiện giờ, Giám Sát viện đang chịu cảnh mưa gió khốn khổ, địa vị trongtriều suy giảm ngàn trùng. Đặc biệt là tháng trước, nhiều quan lại Giám Sát việnbị bắt vào bộ Hình và Đại Lý tự với các cáo buộc vô lý. Dù biết rõ Đô Sát việnđứng sau cuộc thanh trừng, Giám Sát viện dường như đã mất đi ma lực xưa kia,không thể tập hợp sức mạnh để phản công mạnh mẽ nhất.Bên này suy thoái, bên kia hưng thịnh. Dưới sự dẫn dắt của Hạ Tông Vĩ, hệthống Ngự sử dần áp đảo Hồ Đại học sĩ, bắt đầu lãnh đạo toàn bộ hệ thống quanvăn tấn công Giám Sát viện. Không biết bao nhiêu quan lại Giám Sát viện phảichịu hình phạt khổ sai trong ngục tối.Khánh Quốc bây giờ đã không còn là Khánh Quốc xưa kia dưới thời lãothọtnữa.o O oTrên cầu thang vọng lại những tiếng bước chân vững chãi cùng tiếng cười tựtin lấy, khoảng bảy, tám quan viên từ lầu dưới đi lên, xét theo phục sức đều lànhững quan lớn có phẩm cấp, chỉ có điều bọn họ không lên tầng ba gian nhã,mà theo phía đông đi thẳng đến cái lan can, sắp sửa treo bình phong ở đó ngồingắm phố.Xưa nay Phong Tân quán cũng chẳng nổi tiếng, tuy nằm đối diện Đại Lý tựvà Giám Sát viện, nhưng các quan hay khinh miệt nơi này đẳng cấp thấp, dù làtrong nhã gian cũng không có cô nương hầu hạ, cho nên thà chạy xa hơn, đếnsau này Phạm Nhàn thường lui tới đây ngồi lan can ăn bánh bao thịt, nâng caodanh tiếng Tân Phong quán, chuyện phong nhã từ đó có thêm một thứ nữa.Các quan viên mới tới Tân Phong quán hôm nay phần lớn là người Đại Lýtự, người mời khách chính là Hầu Quý Thường mới được điều từ Giao Châu vềkinh. Đám người Đại Lý tự biết hắn từng là một trong Phạm môn tứ tử, nay đãhạ mình theo phe Hạ Đại học sĩ tên tuổi ngang với mình ngày trước, nên mớiđược điều thẳng vào Đại Lý tự - thời thế thay đổi khiến người ta thổn thức.Đám quan viên thấy Hầu Quý Thường phản bội Phạm Nhàn, bên trong thầmkhinh bỉ, song trên mặt không ai dám lộ ra. Hôm nay Hầu Quý Thường mới vàoĐại Lý tự, tất nhiên phải dẫn đi chiêu đãi ở Tân Phong quán. Để lấy lòng HạĐại học sĩ, ngay cả Phó khanh Đại Lý tự cũng tự mình tới.Đến bên lan can, các quan sắp ngồi xuống thì chưa kịp treo bình phong đãthoáng thấy một bàn kia, trên đó chỉ có ba người, một hộ vệ hẳn đã ăn xongđang cảnh giác nhìn quanh, đối diện là tên béo đang cúi đầu gặm nhấm gì đó,còn người kia quay lưng về phía họ, mặc trang phục bình dân, ngẩng đầu nhìnra đường phố. Chỉ thấy bóng lưng ấy mà tất cả đã giật mình kinh hoàng.Lúc này, thân thể Hầu Quý Thường cứng đờ, hai tay lộ ra ngoài quan phụcrun rẩy, như gió lạnh từ ngoài hiên xâm nhập vào trong, chớp mắt đã ăn mòntừng tấc da thịt của hắn.Các quan Đại Lý tự ban đầu chỉ kinh ngạc trước bóng lưng tiêu điều kia,chưa nhận ra là ai nên trông thấy vẻ mặt mày tái mét của Hầu Quý Thường cũngrất bất ngờ. Họ lại nhìn theo ánh mắt của hắn rồi mới rõ nỗi khiếp đảm của HầuQuý Thường là tới từ đâu

Chương 1928: Ai đang chém giết tại kinh đô 2