Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1953: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 17

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhược Nhược ừ một tiếng rồi lui ra ngoài. Cô hiểu tại sao hôm nay bệhạ cho phép mình vào cung, chắc chắn là huynh trưởng và bệ hạ đã đạt đượcthỏa thuận nào đó. Trong đời cô tin tưởng và vâng lời huynh trưởng tuyệt đối,không hề nghi ngờ, chỉ im lặng chấp nhận mọi thứ.Tiểu lâu lại trở nên yên tĩnh. Nhưng không lâu sau, Diêu thái giám lúng túngtâu: "Tam điện hạ đến ngoài lầu, thần không ngăn được."Hoàng đế và Phạm Nhàn giật mình, không ngờ Tam hoàng tử lại xuất hiện ởđây vào lúc này, càng không ngờ Sấu Phương cung lại không ngăn cản thiếuniên này.Tam hoàng tử bước vào lâu, hành lễ với Hoàng đế rồi thi lễ với Phạm Nhàn,trầm giọng nói: "Bái kiến Phụ hoàng, bái kiến tiên sinh..."Rất xảo diệu là Tam hoàng tử nói xong câu này rồi quay đi, không màng đếnlễ nghi, để lại hai người Hoàng đế và Phạm Nhàn rơi vào trầm mặc. Đươngnhiên cả hai thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của Tam hoàng tử, biết thằng nhóc lão tamnày đã khóc một trận ngoài kia.Hoàng đế nhìn nền nhà trống không, sau phút chốc im lặng bỗng mỉm cườiphức tạp, thoáng buồn bã nhưng không che được sự tán thưởng. Hôm nay LýThừa Bình đến đây để tiễn đưa Phạm Nhàn, thể hiện tình cảm và lòng dũng cảmrất phù hợp với tính cách của Hoàng đế."Không tệ chứ?" Phạm Nhàn hỏi."Ngươi dạy không tệ, đó cũng là điểm trẫm luôn tán thưởng ngươi. Dù chưatừng thấy ngươi đối xử tốt với ai, nhưng cả đại thần trong triều hay bộ hạ củangươi, thậm chí các con trai của trẫm, dường như đều sẵn lòng đứng về phíangươi." Hoàng đế nói.Phạm Nhàn im lặng giây lát rồi đáp: "Có lẽ vì xưa nay ta đối xử rất bìnhđẳng với họ."Lần thứ ba Diêu thái giám bước vào lầu, bình tĩnh nói: "Ngoài cung cóngười mang đến bản thảo và... một thanh kiếm mà Tiểu Phạm đại nhân cần."Thanh kiếm là Thiên Tử kiếm của Đại Ngụy, yên lặng đặt trên bàn trướcmặt Phạm Nhàn. Còn có bản tội trạng do các thuộc hạ cũ Giám Sát viện soạnsẵn hôm nay để bệ hạ sử dụng sau này tuyên chỉ.Diêu thái giám đứng trước mặt Hoàng đế, im lặng thuật lại tình hình ngoàicung hôm nay. Tất nhiên tai mắt của cung đình trong kinh đô không ít, nhưnghôm nay bão tố trong kinh đô gây ra hỗn loạn, không cần cố tìm hiểu cũng đủrõ.Lúc này, các Ngự sử Đô Sát viện quỳ gối khóc lóc ngoài cửa cung, yêu cầutrừng trị tên tội đồ tàn nhẫn vô nhân đạo Phạm Nhàn. Phạm Nhàn không phải kẻcuồng sát, những mạng người tại kinh đô hôm nay đều thuộc phe Hạ. Còn cácNgự sử Đại phu bảo thủ vẫn sống mạnh khỏe.Ngoài các Ngự sử Đại phu này ra, các quan văn trong kinh đô cũng bắt đầungấm ngầm liên lạc, chuẩn bị tạo áp lực lên triều đình. Tất cả là vì hệ thốngtriều đình hoảng sợ trước vụ thảm sát kinh hoàng hôm nay nên nhất định phảilên tiếng.Kể từ khi Phạm Nhàn rời Môn Hạ Trung Thư tiến vào hoàng cung, các đạithần đợi bên ngoài hoàng thành chờ chiếu chỉ. Nhưng một ngày đã qua, đến tốivẫn im lìm, khiến họ tức giận và lo sợ. Lẽ nào Phạm Nhàn gây ra bao đổ máukhiến người người giận sôi nhưng Hoàng đế vẫn nể tình phụ tử mà không trừngtrị?Chính vì thái độ im lặng đó và nỗi lo của các đại thần nên các Ngự sử Đạiphu lại quỳ gối cầu khẩn ngoài hoàng thành.Bão tố sắp đến, áp lực rất lớn. Núi sắp lật, hồ sắp sinh sóng dữ.Nhưng báo cáo của Diêu thái giám không khiến không khí trong tiểu lâuthay đổi, cả Hoàng đế và Phạm Nhàn đều không để ý đến áp lực của triều thần.Hơn nữa sau đêm nay, cặp phụ tử này sẽ có lời giải thích với thiên hạ.Hoàng đế cười, nhấp một ngụm rượu rồi nói về đề tài hai người vẫn nétránh: "Nếu ngươi chết, bọn họ có nghe lời không? Nếu không, sao trẫm lạiđồng ý cho chúng sống?""Vì ngài buộc phải tin lời có thể kiểm soát bọn họ. Nếu không, loạn lạc nổra, đó cũng không phải điều ngài muốn thấy."Ngón tay Hoàng đế quay nhẹ chén rượu, mắt híp lại hỏi: "Vậy chẳng lẽngươi không lo lắng trẫm giết ngươi nhưng không làm những điều đã hứa vớingươi?"Phạm Nhàn cúi đầu im lặng giây lát rồi điềm tĩnh đáp: "Một lời của thiên tử,xe tứ mã cũng khó đuổi."Hoàng đế cười nói: "Phải, xe tứ mã. Thuở ấy mẫu thân ngươi từng nói câuđó, nên trẫm nhớ rõ, không ngờ ngươi cũng biết."Rồi Hoàng đế thở dài: "Nếu ngày nay đối mặt với mẫu thân ngươi chứkhông phải ngươi... dù thế nào trẫm cũng không cho cô ấy cơ hội chiến đấucông bằng."Phạm Nhàn mỉa mai: "Quả thật năm ấy ngài không hề công bằng với mẫuthân."Hoàng đế lắc đầu, lạnh lùng nói: "Không cho cô ấy cơ hội là vì trẫm biết côsẽ không bao giờ lôi thiên hạ ra đe dọa trẫm. Vì đánh cược bằng thiên hạ tức làđặt mạng sống muôn dân vào sòng bạc, nhưng cô ấy không nỡ... còn trẫm thìcam tâm."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhược Nhược ừ một tiếng rồi lui ra ngoài. Cô hiểu tại sao hôm nay bệhạ cho phép mình vào cung, chắc chắn là huynh trưởng và bệ hạ đã đạt đượcthỏa thuận nào đó. Trong đời cô tin tưởng và vâng lời huynh trưởng tuyệt đối,không hề nghi ngờ, chỉ im lặng chấp nhận mọi thứ.Tiểu lâu lại trở nên yên tĩnh. Nhưng không lâu sau, Diêu thái giám lúng túngtâu: "Tam điện hạ đến ngoài lầu, thần không ngăn được."Hoàng đế và Phạm Nhàn giật mình, không ngờ Tam hoàng tử lại xuất hiện ởđây vào lúc này, càng không ngờ Sấu Phương cung lại không ngăn cản thiếuniên này.Tam hoàng tử bước vào lâu, hành lễ với Hoàng đế rồi thi lễ với Phạm Nhàn,trầm giọng nói: "Bái kiến Phụ hoàng, bái kiến tiên sinh..."Rất xảo diệu là Tam hoàng tử nói xong câu này rồi quay đi, không màng đếnlễ nghi, để lại hai người Hoàng đế và Phạm Nhàn rơi vào trầm mặc. Đươngnhiên cả hai thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của Tam hoàng tử, biết thằng nhóc lão tamnày đã khóc một trận ngoài kia.Hoàng đế nhìn nền nhà trống không, sau phút chốc im lặng bỗng mỉm cườiphức tạp, thoáng buồn bã nhưng không che được sự tán thưởng. Hôm nay LýThừa Bình đến đây để tiễn đưa Phạm Nhàn, thể hiện tình cảm và lòng dũng cảmrất phù hợp với tính cách của Hoàng đế."Không tệ chứ?" Phạm Nhàn hỏi."Ngươi dạy không tệ, đó cũng là điểm trẫm luôn tán thưởng ngươi. Dù chưatừng thấy ngươi đối xử tốt với ai, nhưng cả đại thần trong triều hay bộ hạ củangươi, thậm chí các con trai của trẫm, dường như đều sẵn lòng đứng về phíangươi." Hoàng đế nói.Phạm Nhàn im lặng giây lát rồi đáp: "Có lẽ vì xưa nay ta đối xử rất bìnhđẳng với họ."Lần thứ ba Diêu thái giám bước vào lầu, bình tĩnh nói: "Ngoài cung cóngười mang đến bản thảo và... một thanh kiếm mà Tiểu Phạm đại nhân cần."Thanh kiếm là Thiên Tử kiếm của Đại Ngụy, yên lặng đặt trên bàn trướcmặt Phạm Nhàn. Còn có bản tội trạng do các thuộc hạ cũ Giám Sát viện soạnsẵn hôm nay để bệ hạ sử dụng sau này tuyên chỉ.Diêu thái giám đứng trước mặt Hoàng đế, im lặng thuật lại tình hình ngoàicung hôm nay. Tất nhiên tai mắt của cung đình trong kinh đô không ít, nhưnghôm nay bão tố trong kinh đô gây ra hỗn loạn, không cần cố tìm hiểu cũng đủrõ.Lúc này, các Ngự sử Đô Sát viện quỳ gối khóc lóc ngoài cửa cung, yêu cầutrừng trị tên tội đồ tàn nhẫn vô nhân đạo Phạm Nhàn. Phạm Nhàn không phải kẻcuồng sát, những mạng người tại kinh đô hôm nay đều thuộc phe Hạ. Còn cácNgự sử Đại phu bảo thủ vẫn sống mạnh khỏe.Ngoài các Ngự sử Đại phu này ra, các quan văn trong kinh đô cũng bắt đầungấm ngầm liên lạc, chuẩn bị tạo áp lực lên triều đình. Tất cả là vì hệ thốngtriều đình hoảng sợ trước vụ thảm sát kinh hoàng hôm nay nên nhất định phảilên tiếng.Kể từ khi Phạm Nhàn rời Môn Hạ Trung Thư tiến vào hoàng cung, các đạithần đợi bên ngoài hoàng thành chờ chiếu chỉ. Nhưng một ngày đã qua, đến tốivẫn im lìm, khiến họ tức giận và lo sợ. Lẽ nào Phạm Nhàn gây ra bao đổ máukhiến người người giận sôi nhưng Hoàng đế vẫn nể tình phụ tử mà không trừngtrị?Chính vì thái độ im lặng đó và nỗi lo của các đại thần nên các Ngự sử Đạiphu lại quỳ gối cầu khẩn ngoài hoàng thành.Bão tố sắp đến, áp lực rất lớn. Núi sắp lật, hồ sắp sinh sóng dữ.Nhưng báo cáo của Diêu thái giám không khiến không khí trong tiểu lâuthay đổi, cả Hoàng đế và Phạm Nhàn đều không để ý đến áp lực của triều thần.Hơn nữa sau đêm nay, cặp phụ tử này sẽ có lời giải thích với thiên hạ.Hoàng đế cười, nhấp một ngụm rượu rồi nói về đề tài hai người vẫn nétránh: "Nếu ngươi chết, bọn họ có nghe lời không? Nếu không, sao trẫm lạiđồng ý cho chúng sống?""Vì ngài buộc phải tin lời có thể kiểm soát bọn họ. Nếu không, loạn lạc nổra, đó cũng không phải điều ngài muốn thấy."Ngón tay Hoàng đế quay nhẹ chén rượu, mắt híp lại hỏi: "Vậy chẳng lẽngươi không lo lắng trẫm giết ngươi nhưng không làm những điều đã hứa vớingươi?"Phạm Nhàn cúi đầu im lặng giây lát rồi điềm tĩnh đáp: "Một lời của thiên tử,xe tứ mã cũng khó đuổi."Hoàng đế cười nói: "Phải, xe tứ mã. Thuở ấy mẫu thân ngươi từng nói câuđó, nên trẫm nhớ rõ, không ngờ ngươi cũng biết."Rồi Hoàng đế thở dài: "Nếu ngày nay đối mặt với mẫu thân ngươi chứkhông phải ngươi... dù thế nào trẫm cũng không cho cô ấy cơ hội chiến đấucông bằng."Phạm Nhàn mỉa mai: "Quả thật năm ấy ngài không hề công bằng với mẫuthân."Hoàng đế lắc đầu, lạnh lùng nói: "Không cho cô ấy cơ hội là vì trẫm biết côsẽ không bao giờ lôi thiên hạ ra đe dọa trẫm. Vì đánh cược bằng thiên hạ tức làđặt mạng sống muôn dân vào sòng bạc, nhưng cô ấy không nỡ... còn trẫm thìcam tâm."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhược Nhược ừ một tiếng rồi lui ra ngoài. Cô hiểu tại sao hôm nay bệhạ cho phép mình vào cung, chắc chắn là huynh trưởng và bệ hạ đã đạt đượcthỏa thuận nào đó. Trong đời cô tin tưởng và vâng lời huynh trưởng tuyệt đối,không hề nghi ngờ, chỉ im lặng chấp nhận mọi thứ.Tiểu lâu lại trở nên yên tĩnh. Nhưng không lâu sau, Diêu thái giám lúng túngtâu: "Tam điện hạ đến ngoài lầu, thần không ngăn được."Hoàng đế và Phạm Nhàn giật mình, không ngờ Tam hoàng tử lại xuất hiện ởđây vào lúc này, càng không ngờ Sấu Phương cung lại không ngăn cản thiếuniên này.Tam hoàng tử bước vào lâu, hành lễ với Hoàng đế rồi thi lễ với Phạm Nhàn,trầm giọng nói: "Bái kiến Phụ hoàng, bái kiến tiên sinh..."Rất xảo diệu là Tam hoàng tử nói xong câu này rồi quay đi, không màng đếnlễ nghi, để lại hai người Hoàng đế và Phạm Nhàn rơi vào trầm mặc. Đươngnhiên cả hai thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của Tam hoàng tử, biết thằng nhóc lão tamnày đã khóc một trận ngoài kia.Hoàng đế nhìn nền nhà trống không, sau phút chốc im lặng bỗng mỉm cườiphức tạp, thoáng buồn bã nhưng không che được sự tán thưởng. Hôm nay LýThừa Bình đến đây để tiễn đưa Phạm Nhàn, thể hiện tình cảm và lòng dũng cảmrất phù hợp với tính cách của Hoàng đế."Không tệ chứ?" Phạm Nhàn hỏi."Ngươi dạy không tệ, đó cũng là điểm trẫm luôn tán thưởng ngươi. Dù chưatừng thấy ngươi đối xử tốt với ai, nhưng cả đại thần trong triều hay bộ hạ củangươi, thậm chí các con trai của trẫm, dường như đều sẵn lòng đứng về phíangươi." Hoàng đế nói.Phạm Nhàn im lặng giây lát rồi đáp: "Có lẽ vì xưa nay ta đối xử rất bìnhđẳng với họ."Lần thứ ba Diêu thái giám bước vào lầu, bình tĩnh nói: "Ngoài cung cóngười mang đến bản thảo và... một thanh kiếm mà Tiểu Phạm đại nhân cần."Thanh kiếm là Thiên Tử kiếm của Đại Ngụy, yên lặng đặt trên bàn trướcmặt Phạm Nhàn. Còn có bản tội trạng do các thuộc hạ cũ Giám Sát viện soạnsẵn hôm nay để bệ hạ sử dụng sau này tuyên chỉ.Diêu thái giám đứng trước mặt Hoàng đế, im lặng thuật lại tình hình ngoàicung hôm nay. Tất nhiên tai mắt của cung đình trong kinh đô không ít, nhưnghôm nay bão tố trong kinh đô gây ra hỗn loạn, không cần cố tìm hiểu cũng đủrõ.Lúc này, các Ngự sử Đô Sát viện quỳ gối khóc lóc ngoài cửa cung, yêu cầutrừng trị tên tội đồ tàn nhẫn vô nhân đạo Phạm Nhàn. Phạm Nhàn không phải kẻcuồng sát, những mạng người tại kinh đô hôm nay đều thuộc phe Hạ. Còn cácNgự sử Đại phu bảo thủ vẫn sống mạnh khỏe.Ngoài các Ngự sử Đại phu này ra, các quan văn trong kinh đô cũng bắt đầungấm ngầm liên lạc, chuẩn bị tạo áp lực lên triều đình. Tất cả là vì hệ thốngtriều đình hoảng sợ trước vụ thảm sát kinh hoàng hôm nay nên nhất định phảilên tiếng.Kể từ khi Phạm Nhàn rời Môn Hạ Trung Thư tiến vào hoàng cung, các đạithần đợi bên ngoài hoàng thành chờ chiếu chỉ. Nhưng một ngày đã qua, đến tốivẫn im lìm, khiến họ tức giận và lo sợ. Lẽ nào Phạm Nhàn gây ra bao đổ máukhiến người người giận sôi nhưng Hoàng đế vẫn nể tình phụ tử mà không trừngtrị?Chính vì thái độ im lặng đó và nỗi lo của các đại thần nên các Ngự sử Đạiphu lại quỳ gối cầu khẩn ngoài hoàng thành.Bão tố sắp đến, áp lực rất lớn. Núi sắp lật, hồ sắp sinh sóng dữ.Nhưng báo cáo của Diêu thái giám không khiến không khí trong tiểu lâuthay đổi, cả Hoàng đế và Phạm Nhàn đều không để ý đến áp lực của triều thần.Hơn nữa sau đêm nay, cặp phụ tử này sẽ có lời giải thích với thiên hạ.Hoàng đế cười, nhấp một ngụm rượu rồi nói về đề tài hai người vẫn nétránh: "Nếu ngươi chết, bọn họ có nghe lời không? Nếu không, sao trẫm lạiđồng ý cho chúng sống?""Vì ngài buộc phải tin lời có thể kiểm soát bọn họ. Nếu không, loạn lạc nổra, đó cũng không phải điều ngài muốn thấy."Ngón tay Hoàng đế quay nhẹ chén rượu, mắt híp lại hỏi: "Vậy chẳng lẽngươi không lo lắng trẫm giết ngươi nhưng không làm những điều đã hứa vớingươi?"Phạm Nhàn cúi đầu im lặng giây lát rồi điềm tĩnh đáp: "Một lời của thiên tử,xe tứ mã cũng khó đuổi."Hoàng đế cười nói: "Phải, xe tứ mã. Thuở ấy mẫu thân ngươi từng nói câuđó, nên trẫm nhớ rõ, không ngờ ngươi cũng biết."Rồi Hoàng đế thở dài: "Nếu ngày nay đối mặt với mẫu thân ngươi chứkhông phải ngươi... dù thế nào trẫm cũng không cho cô ấy cơ hội chiến đấucông bằng."Phạm Nhàn mỉa mai: "Quả thật năm ấy ngài không hề công bằng với mẫuthân."Hoàng đế lắc đầu, lạnh lùng nói: "Không cho cô ấy cơ hội là vì trẫm biết côsẽ không bao giờ lôi thiên hạ ra đe dọa trẫm. Vì đánh cược bằng thiên hạ tức làđặt mạng sống muôn dân vào sòng bạc, nhưng cô ấy không nỡ... còn trẫm thìcam tâm."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1953: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 17