Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1952: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 16

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Từ Môn Hạ Trung Thư đi sâu vào cung cấm, sau một hồi trò chuyện rất lâu,hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn khác nhau trong cơ thể Phạm Nhàn đãđược bồi dưỡng xong xuôi từ lâu. Toàn thân đạt tới trạng thái vô hỉ vô bi, chânkhí tràn đầy đến cực điểm, chỉ chờ bông tuyết nào chạm đến thời cơ.Trong gió tuyết, Khánh Đế đứng tay sau lưng, thân mang khí thế tự nhiênoai nghiêm, híp mắt, nở nụ cười đầy khinh bỉ nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn đã sớm nhờ sức gió tuyết thả ra thế, nhưng vừa chạm phải mộttấc vuông quanh thân Khánh Đế là như va vào ngọn núi tuyết vững chắc khôngthể phá vỡ, không thể tiến thêm bước nào.Cảnh giới tu vi của Đại tông sư không phải thứ phàm nhân có thể với tới,Khánh Đế chỉ lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt đã khiến Phạm Nhàn bị ápđảo dưới tuyết.Quân thần phụ tử tâm sự rất lâu, Hoàng đế bất chợt cười đầy khinh bỉ:"Ngay cả tác thành cho ngươi được thanh thản, cũng cần thời gian."Nói xong, Hoàng đế chắp tay ra sau, bước chân nhẹ nhàng, rời đi.o O oRời đi, giữa trời tuyết gào thét đầy hai luồng chân khí bá đạo, Hoàng đế điđược thong dong tự tại, không hề bận tâm, như thể cơn bão tuyết hoàn toànkhông thể cản bước chân ngài.Một bước đó tuy đơn giản nhưng ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, rất không đơnthuần.Vô số tiếng rắc rắc vỡ vụn vang lên rõ ràng trong tiếng gió tuyết. Đôi chânPhạm Nhàn đứng trên tuyết đột nhiên chìm xuống một tấc!Lấy đôi chân Phạm Nhàn làm tâm, vô số vết nứt nhỏ xíu lan ra, như tia chớpnhưng kéo dài mãi không biến mất, để lại trên tuyết, giống như mạng nhện, dùtrong gió tuyết vẫn không đứt đoạn.Những vết nứt nhỏ xíu này lan rộng vô cùng, rõ ràng hiện ra mặt đất đenbên dưới, tạo thành một dạng văn tự kỳ lạ đẹp mắt.Phạm Nhàn cô độc đứng giữa các vết nứt, trầm ngâm lâu, sắc mặt lạnh lùngđiềm tĩnh. Dốc toàn lực tuôn thế ra nhưng vẫn không giữ chân đối phương đượcbước nào. Bước chân kia của đối phương, dễ dàng đi ra ngoài, như đã khôngcòn thuộc về thiên địa.Bỗng y nhớ lời Ngũ Trúc thúc trên vách đá Đạm Châu từng nói, cởi bỏ xiêmy ra đi. Bước chân trước đây của Hoàng đế đã hoàn hảo đạt đến cảnh giới ấy,không chỉ vứt bỏ xác thân tàn tạ mà còn sớm rời khỏi nơi này.Nhưng Phạm Nhàn không hề tuyệt vọng, vì biết mình đối đầu với Đại tôngsư duy nhất còn lại trên lục địa, người đã gần vượt qua phạm trù phàm trần.Sau chốc lát suy ngẫm trong tuyết, Phạm Nhàn nhấc đầu gối, bước theo vếtchân Hoàng đế để lại, đi về phía tiểu lâu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Biết bao thái giám, cung nữ xuất hiện như ảo thuật từ khắp nơi trong khuvườn hoang, mang theo đồ ăn thức uống vào trong gian ác. Hoàng đế và PhạmNhàn cười nói vui vẻ dùng bữa bên bàn ăn dưới tầng. Còn nữ nhân chắn nganglịch sử Khánh Quốc, chắn ngang giữa Hoàng đế và Phạm Nhàn, lại yên lặngngồi trên giấy vẽ tầng hai, âm thầm quan sát tất cả.Vốn là mở đầu cho trận sát phạt, giờ lại trở thành bữa tối cuối cùng của phụtử. Phạm Nhàn hiểu rõ chuyện này và chấp nhận nó. Chiến tranh giữa hai ngườikhông thể đánh một mình, nhưng sau bao năm ròng rã đau khổ, y đã quyết địnhquả cảm thậm chí tàn nhẫn, một đêm nữa có khác gì? Hơn nữa, như lời Hoàngđế nói khi dễ dàng phá vỡ thế công của Phạm Nhàn, đây là chiến tranh giữa haingười, cần thời gian để Hoàng đế thực hiện những gì đã thỏa thuận với PhạmNhàn.Một đêm có đủ không?o O o"Bệ hạ, Phạm Nhược Nhược cô nương xin vào chào từ giã bệ hạ." Diêu tháigiám đứng bên bàn nhỏ, cúi đầu cung kính nói."Cho cô ấy vào đi." Hoàng đế mỉm cười, liếc nhìn Phạm Nhàn, ý bảo nhữnggì trẫm đã hứa với ngươi, tất nhiên sẽ thực hiện.Một luồng gió lạnh cuốn tuyết lướt vào lầu, một thiếu nữ tuyết trắng theogió bước vào, bước đi ổn định, sắc mặt bình tĩnh không đổi. Cô cúi chào trướcmặt Hoàng đế, chính là Phạm Nhược Nhược.Sau khi từ biệt Hoàng đế, cô nương này đã bị giam lỏng nơi cung cấm nhiềutháng nay chậm rãi quay lại, lặng lẽ nhìn huynh trưởng, đôi mắt dần ướt át.Phạm Nhàn đứng dậy, lắc đầu cười nói: "Không được khóc."Phạm Nhược Nhược nén nước mắt, cắn môi cười khó nhọc: "Ca ca, lâu rồikhông gặp."Lâu rồi không gặp, từ khi Phạm Nhàn đi Đông Di, hai huynh đệ chưa từnggặp lại. Phạm Nhàn về kinh chỉ thấy cơn mưa đầu thu, lúc ấy Phạm NhượcNhược đã bị giam trong cung làm con tin trói buộc y.Phạm Nhàn bước tới, ôm nhẹ đôi vai gầy của muội muội, thì thầm bên tai:"Sau này phải ngoan ngoãn, hiếu thuận phụ mẫu." Nói vậy, Phạm Nhàn cảmthấy thời gian quay ngược, cô gái băng tuyết trước mặt như trở lại thành tiểu cônương tóc vàng ngày xưa, thành cô bé nói năng còn chưa rõ lời ở bến cảng ĐạmChâu.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Từ Môn Hạ Trung Thư đi sâu vào cung cấm, sau một hồi trò chuyện rất lâu,hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn khác nhau trong cơ thể Phạm Nhàn đãđược bồi dưỡng xong xuôi từ lâu. Toàn thân đạt tới trạng thái vô hỉ vô bi, chânkhí tràn đầy đến cực điểm, chỉ chờ bông tuyết nào chạm đến thời cơ.Trong gió tuyết, Khánh Đế đứng tay sau lưng, thân mang khí thế tự nhiênoai nghiêm, híp mắt, nở nụ cười đầy khinh bỉ nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn đã sớm nhờ sức gió tuyết thả ra thế, nhưng vừa chạm phải mộttấc vuông quanh thân Khánh Đế là như va vào ngọn núi tuyết vững chắc khôngthể phá vỡ, không thể tiến thêm bước nào.Cảnh giới tu vi của Đại tông sư không phải thứ phàm nhân có thể với tới,Khánh Đế chỉ lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt đã khiến Phạm Nhàn bị ápđảo dưới tuyết.Quân thần phụ tử tâm sự rất lâu, Hoàng đế bất chợt cười đầy khinh bỉ:"Ngay cả tác thành cho ngươi được thanh thản, cũng cần thời gian."Nói xong, Hoàng đế chắp tay ra sau, bước chân nhẹ nhàng, rời đi.o O oRời đi, giữa trời tuyết gào thét đầy hai luồng chân khí bá đạo, Hoàng đế điđược thong dong tự tại, không hề bận tâm, như thể cơn bão tuyết hoàn toànkhông thể cản bước chân ngài.Một bước đó tuy đơn giản nhưng ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, rất không đơnthuần.Vô số tiếng rắc rắc vỡ vụn vang lên rõ ràng trong tiếng gió tuyết. Đôi chânPhạm Nhàn đứng trên tuyết đột nhiên chìm xuống một tấc!Lấy đôi chân Phạm Nhàn làm tâm, vô số vết nứt nhỏ xíu lan ra, như tia chớpnhưng kéo dài mãi không biến mất, để lại trên tuyết, giống như mạng nhện, dùtrong gió tuyết vẫn không đứt đoạn.Những vết nứt nhỏ xíu này lan rộng vô cùng, rõ ràng hiện ra mặt đất đenbên dưới, tạo thành một dạng văn tự kỳ lạ đẹp mắt.Phạm Nhàn cô độc đứng giữa các vết nứt, trầm ngâm lâu, sắc mặt lạnh lùngđiềm tĩnh. Dốc toàn lực tuôn thế ra nhưng vẫn không giữ chân đối phương đượcbước nào. Bước chân kia của đối phương, dễ dàng đi ra ngoài, như đã khôngcòn thuộc về thiên địa.Bỗng y nhớ lời Ngũ Trúc thúc trên vách đá Đạm Châu từng nói, cởi bỏ xiêmy ra đi. Bước chân trước đây của Hoàng đế đã hoàn hảo đạt đến cảnh giới ấy,không chỉ vứt bỏ xác thân tàn tạ mà còn sớm rời khỏi nơi này.Nhưng Phạm Nhàn không hề tuyệt vọng, vì biết mình đối đầu với Đại tôngsư duy nhất còn lại trên lục địa, người đã gần vượt qua phạm trù phàm trần.Sau chốc lát suy ngẫm trong tuyết, Phạm Nhàn nhấc đầu gối, bước theo vếtchân Hoàng đế để lại, đi về phía tiểu lâu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Biết bao thái giám, cung nữ xuất hiện như ảo thuật từ khắp nơi trong khuvườn hoang, mang theo đồ ăn thức uống vào trong gian ác. Hoàng đế và PhạmNhàn cười nói vui vẻ dùng bữa bên bàn ăn dưới tầng. Còn nữ nhân chắn nganglịch sử Khánh Quốc, chắn ngang giữa Hoàng đế và Phạm Nhàn, lại yên lặngngồi trên giấy vẽ tầng hai, âm thầm quan sát tất cả.Vốn là mở đầu cho trận sát phạt, giờ lại trở thành bữa tối cuối cùng của phụtử. Phạm Nhàn hiểu rõ chuyện này và chấp nhận nó. Chiến tranh giữa hai ngườikhông thể đánh một mình, nhưng sau bao năm ròng rã đau khổ, y đã quyết địnhquả cảm thậm chí tàn nhẫn, một đêm nữa có khác gì? Hơn nữa, như lời Hoàngđế nói khi dễ dàng phá vỡ thế công của Phạm Nhàn, đây là chiến tranh giữa haingười, cần thời gian để Hoàng đế thực hiện những gì đã thỏa thuận với PhạmNhàn.Một đêm có đủ không?o O o"Bệ hạ, Phạm Nhược Nhược cô nương xin vào chào từ giã bệ hạ." Diêu tháigiám đứng bên bàn nhỏ, cúi đầu cung kính nói."Cho cô ấy vào đi." Hoàng đế mỉm cười, liếc nhìn Phạm Nhàn, ý bảo nhữnggì trẫm đã hứa với ngươi, tất nhiên sẽ thực hiện.Một luồng gió lạnh cuốn tuyết lướt vào lầu, một thiếu nữ tuyết trắng theogió bước vào, bước đi ổn định, sắc mặt bình tĩnh không đổi. Cô cúi chào trướcmặt Hoàng đế, chính là Phạm Nhược Nhược.Sau khi từ biệt Hoàng đế, cô nương này đã bị giam lỏng nơi cung cấm nhiềutháng nay chậm rãi quay lại, lặng lẽ nhìn huynh trưởng, đôi mắt dần ướt át.Phạm Nhàn đứng dậy, lắc đầu cười nói: "Không được khóc."Phạm Nhược Nhược nén nước mắt, cắn môi cười khó nhọc: "Ca ca, lâu rồikhông gặp."Lâu rồi không gặp, từ khi Phạm Nhàn đi Đông Di, hai huynh đệ chưa từnggặp lại. Phạm Nhàn về kinh chỉ thấy cơn mưa đầu thu, lúc ấy Phạm NhượcNhược đã bị giam trong cung làm con tin trói buộc y.Phạm Nhàn bước tới, ôm nhẹ đôi vai gầy của muội muội, thì thầm bên tai:"Sau này phải ngoan ngoãn, hiếu thuận phụ mẫu." Nói vậy, Phạm Nhàn cảmthấy thời gian quay ngược, cô gái băng tuyết trước mặt như trở lại thành tiểu cônương tóc vàng ngày xưa, thành cô bé nói năng còn chưa rõ lời ở bến cảng ĐạmChâu.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Từ Môn Hạ Trung Thư đi sâu vào cung cấm, sau một hồi trò chuyện rất lâu,hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn khác nhau trong cơ thể Phạm Nhàn đãđược bồi dưỡng xong xuôi từ lâu. Toàn thân đạt tới trạng thái vô hỉ vô bi, chânkhí tràn đầy đến cực điểm, chỉ chờ bông tuyết nào chạm đến thời cơ.Trong gió tuyết, Khánh Đế đứng tay sau lưng, thân mang khí thế tự nhiênoai nghiêm, híp mắt, nở nụ cười đầy khinh bỉ nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn đã sớm nhờ sức gió tuyết thả ra thế, nhưng vừa chạm phải mộttấc vuông quanh thân Khánh Đế là như va vào ngọn núi tuyết vững chắc khôngthể phá vỡ, không thể tiến thêm bước nào.Cảnh giới tu vi của Đại tông sư không phải thứ phàm nhân có thể với tới,Khánh Đế chỉ lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt đã khiến Phạm Nhàn bị ápđảo dưới tuyết.Quân thần phụ tử tâm sự rất lâu, Hoàng đế bất chợt cười đầy khinh bỉ:"Ngay cả tác thành cho ngươi được thanh thản, cũng cần thời gian."Nói xong, Hoàng đế chắp tay ra sau, bước chân nhẹ nhàng, rời đi.o O oRời đi, giữa trời tuyết gào thét đầy hai luồng chân khí bá đạo, Hoàng đế điđược thong dong tự tại, không hề bận tâm, như thể cơn bão tuyết hoàn toànkhông thể cản bước chân ngài.Một bước đó tuy đơn giản nhưng ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, rất không đơnthuần.Vô số tiếng rắc rắc vỡ vụn vang lên rõ ràng trong tiếng gió tuyết. Đôi chânPhạm Nhàn đứng trên tuyết đột nhiên chìm xuống một tấc!Lấy đôi chân Phạm Nhàn làm tâm, vô số vết nứt nhỏ xíu lan ra, như tia chớpnhưng kéo dài mãi không biến mất, để lại trên tuyết, giống như mạng nhện, dùtrong gió tuyết vẫn không đứt đoạn.Những vết nứt nhỏ xíu này lan rộng vô cùng, rõ ràng hiện ra mặt đất đenbên dưới, tạo thành một dạng văn tự kỳ lạ đẹp mắt.Phạm Nhàn cô độc đứng giữa các vết nứt, trầm ngâm lâu, sắc mặt lạnh lùngđiềm tĩnh. Dốc toàn lực tuôn thế ra nhưng vẫn không giữ chân đối phương đượcbước nào. Bước chân kia của đối phương, dễ dàng đi ra ngoài, như đã khôngcòn thuộc về thiên địa.Bỗng y nhớ lời Ngũ Trúc thúc trên vách đá Đạm Châu từng nói, cởi bỏ xiêmy ra đi. Bước chân trước đây của Hoàng đế đã hoàn hảo đạt đến cảnh giới ấy,không chỉ vứt bỏ xác thân tàn tạ mà còn sớm rời khỏi nơi này.Nhưng Phạm Nhàn không hề tuyệt vọng, vì biết mình đối đầu với Đại tôngsư duy nhất còn lại trên lục địa, người đã gần vượt qua phạm trù phàm trần.Sau chốc lát suy ngẫm trong tuyết, Phạm Nhàn nhấc đầu gối, bước theo vếtchân Hoàng đế để lại, đi về phía tiểu lâu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Biết bao thái giám, cung nữ xuất hiện như ảo thuật từ khắp nơi trong khuvườn hoang, mang theo đồ ăn thức uống vào trong gian ác. Hoàng đế và PhạmNhàn cười nói vui vẻ dùng bữa bên bàn ăn dưới tầng. Còn nữ nhân chắn nganglịch sử Khánh Quốc, chắn ngang giữa Hoàng đế và Phạm Nhàn, lại yên lặngngồi trên giấy vẽ tầng hai, âm thầm quan sát tất cả.Vốn là mở đầu cho trận sát phạt, giờ lại trở thành bữa tối cuối cùng của phụtử. Phạm Nhàn hiểu rõ chuyện này và chấp nhận nó. Chiến tranh giữa hai ngườikhông thể đánh một mình, nhưng sau bao năm ròng rã đau khổ, y đã quyết địnhquả cảm thậm chí tàn nhẫn, một đêm nữa có khác gì? Hơn nữa, như lời Hoàngđế nói khi dễ dàng phá vỡ thế công của Phạm Nhàn, đây là chiến tranh giữa haingười, cần thời gian để Hoàng đế thực hiện những gì đã thỏa thuận với PhạmNhàn.Một đêm có đủ không?o O o"Bệ hạ, Phạm Nhược Nhược cô nương xin vào chào từ giã bệ hạ." Diêu tháigiám đứng bên bàn nhỏ, cúi đầu cung kính nói."Cho cô ấy vào đi." Hoàng đế mỉm cười, liếc nhìn Phạm Nhàn, ý bảo nhữnggì trẫm đã hứa với ngươi, tất nhiên sẽ thực hiện.Một luồng gió lạnh cuốn tuyết lướt vào lầu, một thiếu nữ tuyết trắng theogió bước vào, bước đi ổn định, sắc mặt bình tĩnh không đổi. Cô cúi chào trướcmặt Hoàng đế, chính là Phạm Nhược Nhược.Sau khi từ biệt Hoàng đế, cô nương này đã bị giam lỏng nơi cung cấm nhiềutháng nay chậm rãi quay lại, lặng lẽ nhìn huynh trưởng, đôi mắt dần ướt át.Phạm Nhàn đứng dậy, lắc đầu cười nói: "Không được khóc."Phạm Nhược Nhược nén nước mắt, cắn môi cười khó nhọc: "Ca ca, lâu rồikhông gặp."Lâu rồi không gặp, từ khi Phạm Nhàn đi Đông Di, hai huynh đệ chưa từnggặp lại. Phạm Nhàn về kinh chỉ thấy cơn mưa đầu thu, lúc ấy Phạm NhượcNhược đã bị giam trong cung làm con tin trói buộc y.Phạm Nhàn bước tới, ôm nhẹ đôi vai gầy của muội muội, thì thầm bên tai:"Sau này phải ngoan ngoãn, hiếu thuận phụ mẫu." Nói vậy, Phạm Nhàn cảmthấy thời gian quay ngược, cô gái băng tuyết trước mặt như trở lại thành tiểu cônương tóc vàng ngày xưa, thành cô bé nói năng còn chưa rõ lời ở bến cảng ĐạmChâu.

Chương 1952: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 16