Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1970: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 15
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù sống sót, Phạm Nhàn vẫn cảm nhận kinh mạch đã bị vô số vết rách,trong người như có vô vàn sợi dây thép nung đỏ quấn quanh, tiếng xè xè vanglên không dứt, cơn đau nhói buốt xuyên thấu não, bản năng sinh tồn khiến PhạmNhàn như muốn ngất đi vì đau đớn.Nhưng mà Phạm Nhàn không thể hôn mê, vì y biết bản thân chưa thoát khỏihoàng cung. Ánh mắt mơ màng của y đã nhìn thấy kiếm khí hung bạo mà vàitên đệ tử Kiếm Lư phát ra, lông mày đau đớn nhăn lại, bởi vì những đệ tử KiếmLư này không phải do y sắp đặt, y hoàn toàn không nghĩ tới việc lôi kéo KiếmLư vào vũng nước đục này.Ảnh Tử là cựu thành viên của Giám Sát viện, Hải Đường là nữ nhân củahắn, Thập Tam Lang là bằng hữu của hắn, hôm nay ba người vào cung hànhthích, toàn bộ là quan hệ riêng tư của Phạm Nhàn. Dẫu sao đây cũng là trậnchiến quân thần phụ tử với bệ hạ, bệ hạ có thể khoan dung cho chuyện PhạmNhàn tìm những người này đến trợ giúp, cũng có thể đoán được, nhưng nếuPhạm Nhàn huy động lực lượng Đông Di thành hay thậm chí Bắc Tề, chỉ sợviệc này sẽ càng thêm rắc rối.Mà rắc rối hơn nữa chính là lúc này bên ngoài cung im ắng, quảng trườngtrước hoàng thành một màu tuyết trắng, yên lặng đến như không một bóngngười. Khi bốn gã đệ tử Kiếm Lư cũng hóa thành bóng tối, cầm kiếm hộ tốngbốn người Phạm Nhàn bước trên mặt tuyết ngoài hoàng thành, cả thiên hạdường như chỉ nghe được tiếng bước chân của đoàn người, cô đơn vô cùng.Hoàn cảnh yên tĩnh chết chóc này quá kỳ lạ, ai cũng biết có vấn đề. DùPhạm Nhàn không có ý định sử dụng đệ tử Kiếm Lư, nhưng con đường rời cungmà hắn sắp đặt giống như lựa chọn của Ảnh Tử, cũng là điều không ai nghĩ tớilà cửa chính hoàng thành. Lý do chọn cửa chính hoàng thành là vì trước đóPhạm Nhàn đã suy đoán rất rõ ràng: chính mình vào cung thương lượng với bệhạ, mà chuyện mình hạ độc giết Hạ Tông Vĩ trong kinh đô chắc đã bộc lộ, đámquan văn kia nhất định sẽ đến kêu oan, lũ Ngự sử bướng bỉnh càng sẽ quỳ dướituyết, gây áp lực vô hạn lên Hoàng đế.Điều này đã được chứng minh trong bẩm báo đêm qua của Diêu công công,cho nên giờ phút này mấy người Phạm Nhàn chạy ra cửa chính hoàng cung, vốnphải thấy trên mặt đất những gương mặt đầy oán hận, nghe tiếng ồn ào, tuyếttrắng bị giẫm nát thành bùn, còn hạ nhân tôi tớ trong các phủ thì ẩn núp xa xatrong xe ngựa, lợi dụng hỗn loạn để trốn thoát, thậm chí Phạm Nhàn còn nghĩcách cướp xe ngựa của các phủ làm đường lui.Nhưng không có gì cả, chỉ thấy mặt đất trắng xóa, duy nhất có thể nhìn thấylà dấu chân của đoàn người trên tuyết, nghe được chỉ là tiếng thở dốc nặng nềcủa chính mình.Mọi người đều nhận ra bất thường, cửa cung phía sau lại đóng lại, thị vệcấm quân bên trong không hề truy kích, nhưng Ảnh Tử vẫn lạnh lùng lao tớiphía trước. Dù biết có điều quái lạ, biết đây có thể là cái bẫy nhốt thú, nhưngmọi người còn làm gì hơn ngoài việc lao tới, vượt qua?o O oQuảng trường trước hoàng thành rộng lớn vô cùng, năm xưa duyệt binhtừng chứa đựng mười vạn người. Ba năm trước, kinh đô phản loạn, Tần giaDiệp gia dẫn đại quân vây cung, cũng có mấy vạn đại quân tập trung tại đây.Nhưng hôm nay, giữa màn tuyết trắng xóa, chỉ thấy một nhóm người khổ cựcchạy thoát ra từ trong Hoàng cung, trông thật cô độc đáng thương.Từ phía sau đội ngũ cô độc ấy vọng lại một loạt âm thanh nhỏ, trận chiến rảirác tại tháp canh Hoàng thành dường như đã kết thúc, gian tế và sát thủ Bắc Tềẩn núp lâu nhất tại Nam Khánh đã bị cấm quân dọn sạch. Nhưng bây giờ, haibóng người lại từ trên tường thành đỏ thẫm rơi xuống từ chỗ tháp canh!Hoàng thành rất cao, tốc độ rơi của hai bóng người kia cực nhanh, chỉ trongchớp mắt sẽ rơi xuống đất tuyết, rơi vào kết cục xương gãy bỏ mạng. Bất ngờ,trên không trung vang lên tiếng nổ chói tai, một trận quát tháo, một người rútđao cong ở hông phóng ra nhanh như chớp, trên tường thành nhìn như lung tungnhưng thực ra chém rất tinh tế, mỗi nhát chém xuống đều để lại vết sâu hoắmtrên bức tường vừa tu sửa màu đỏ thẫm.Người đó dùng một cặp loan đao, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, trên khôngtrung vẫn duy trì được thế đứng. Còn người kia rõ ràng có võ công yếu hơn, chỉdùng lưỡi kiếm cắm vào xích sắt của đồng bọn.Chỉ trong vài nhịp lên xuống, hai bóng người đã rơi nặng nề xuống dướichân thành. Tên to cao không bị thương, kéo theo đồng bọn chạy về phía chínhgiữa vùng tuyết. Nhìn theo phương hướng, dường như muốn hội quân với PhạmNhàn.Hai người này là một trong số ít cao thủ cửu phẩm còn lại của Bắc Tề, trongđó một là đệ tử truyền nhân của đại sư Khổ Hà, cao thủ số một Lang Đào trongcung đình Bắc Tề, còn một là Hà đạo nhân!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù sống sót, Phạm Nhàn vẫn cảm nhận kinh mạch đã bị vô số vết rách,trong người như có vô vàn sợi dây thép nung đỏ quấn quanh, tiếng xè xè vanglên không dứt, cơn đau nhói buốt xuyên thấu não, bản năng sinh tồn khiến PhạmNhàn như muốn ngất đi vì đau đớn.Nhưng mà Phạm Nhàn không thể hôn mê, vì y biết bản thân chưa thoát khỏihoàng cung. Ánh mắt mơ màng của y đã nhìn thấy kiếm khí hung bạo mà vàitên đệ tử Kiếm Lư phát ra, lông mày đau đớn nhăn lại, bởi vì những đệ tử KiếmLư này không phải do y sắp đặt, y hoàn toàn không nghĩ tới việc lôi kéo KiếmLư vào vũng nước đục này.Ảnh Tử là cựu thành viên của Giám Sát viện, Hải Đường là nữ nhân củahắn, Thập Tam Lang là bằng hữu của hắn, hôm nay ba người vào cung hànhthích, toàn bộ là quan hệ riêng tư của Phạm Nhàn. Dẫu sao đây cũng là trậnchiến quân thần phụ tử với bệ hạ, bệ hạ có thể khoan dung cho chuyện PhạmNhàn tìm những người này đến trợ giúp, cũng có thể đoán được, nhưng nếuPhạm Nhàn huy động lực lượng Đông Di thành hay thậm chí Bắc Tề, chỉ sợviệc này sẽ càng thêm rắc rối.Mà rắc rối hơn nữa chính là lúc này bên ngoài cung im ắng, quảng trườngtrước hoàng thành một màu tuyết trắng, yên lặng đến như không một bóngngười. Khi bốn gã đệ tử Kiếm Lư cũng hóa thành bóng tối, cầm kiếm hộ tốngbốn người Phạm Nhàn bước trên mặt tuyết ngoài hoàng thành, cả thiên hạdường như chỉ nghe được tiếng bước chân của đoàn người, cô đơn vô cùng.Hoàn cảnh yên tĩnh chết chóc này quá kỳ lạ, ai cũng biết có vấn đề. DùPhạm Nhàn không có ý định sử dụng đệ tử Kiếm Lư, nhưng con đường rời cungmà hắn sắp đặt giống như lựa chọn của Ảnh Tử, cũng là điều không ai nghĩ tớilà cửa chính hoàng thành. Lý do chọn cửa chính hoàng thành là vì trước đóPhạm Nhàn đã suy đoán rất rõ ràng: chính mình vào cung thương lượng với bệhạ, mà chuyện mình hạ độc giết Hạ Tông Vĩ trong kinh đô chắc đã bộc lộ, đámquan văn kia nhất định sẽ đến kêu oan, lũ Ngự sử bướng bỉnh càng sẽ quỳ dướituyết, gây áp lực vô hạn lên Hoàng đế.Điều này đã được chứng minh trong bẩm báo đêm qua của Diêu công công,cho nên giờ phút này mấy người Phạm Nhàn chạy ra cửa chính hoàng cung, vốnphải thấy trên mặt đất những gương mặt đầy oán hận, nghe tiếng ồn ào, tuyếttrắng bị giẫm nát thành bùn, còn hạ nhân tôi tớ trong các phủ thì ẩn núp xa xatrong xe ngựa, lợi dụng hỗn loạn để trốn thoát, thậm chí Phạm Nhàn còn nghĩcách cướp xe ngựa của các phủ làm đường lui.Nhưng không có gì cả, chỉ thấy mặt đất trắng xóa, duy nhất có thể nhìn thấylà dấu chân của đoàn người trên tuyết, nghe được chỉ là tiếng thở dốc nặng nềcủa chính mình.Mọi người đều nhận ra bất thường, cửa cung phía sau lại đóng lại, thị vệcấm quân bên trong không hề truy kích, nhưng Ảnh Tử vẫn lạnh lùng lao tớiphía trước. Dù biết có điều quái lạ, biết đây có thể là cái bẫy nhốt thú, nhưngmọi người còn làm gì hơn ngoài việc lao tới, vượt qua?o O oQuảng trường trước hoàng thành rộng lớn vô cùng, năm xưa duyệt binhtừng chứa đựng mười vạn người. Ba năm trước, kinh đô phản loạn, Tần giaDiệp gia dẫn đại quân vây cung, cũng có mấy vạn đại quân tập trung tại đây.Nhưng hôm nay, giữa màn tuyết trắng xóa, chỉ thấy một nhóm người khổ cựcchạy thoát ra từ trong Hoàng cung, trông thật cô độc đáng thương.Từ phía sau đội ngũ cô độc ấy vọng lại một loạt âm thanh nhỏ, trận chiến rảirác tại tháp canh Hoàng thành dường như đã kết thúc, gian tế và sát thủ Bắc Tềẩn núp lâu nhất tại Nam Khánh đã bị cấm quân dọn sạch. Nhưng bây giờ, haibóng người lại từ trên tường thành đỏ thẫm rơi xuống từ chỗ tháp canh!Hoàng thành rất cao, tốc độ rơi của hai bóng người kia cực nhanh, chỉ trongchớp mắt sẽ rơi xuống đất tuyết, rơi vào kết cục xương gãy bỏ mạng. Bất ngờ,trên không trung vang lên tiếng nổ chói tai, một trận quát tháo, một người rútđao cong ở hông phóng ra nhanh như chớp, trên tường thành nhìn như lung tungnhưng thực ra chém rất tinh tế, mỗi nhát chém xuống đều để lại vết sâu hoắmtrên bức tường vừa tu sửa màu đỏ thẫm.Người đó dùng một cặp loan đao, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, trên khôngtrung vẫn duy trì được thế đứng. Còn người kia rõ ràng có võ công yếu hơn, chỉdùng lưỡi kiếm cắm vào xích sắt của đồng bọn.Chỉ trong vài nhịp lên xuống, hai bóng người đã rơi nặng nề xuống dướichân thành. Tên to cao không bị thương, kéo theo đồng bọn chạy về phía chínhgiữa vùng tuyết. Nhìn theo phương hướng, dường như muốn hội quân với PhạmNhàn.Hai người này là một trong số ít cao thủ cửu phẩm còn lại của Bắc Tề, trongđó một là đệ tử truyền nhân của đại sư Khổ Hà, cao thủ số một Lang Đào trongcung đình Bắc Tề, còn một là Hà đạo nhân!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù sống sót, Phạm Nhàn vẫn cảm nhận kinh mạch đã bị vô số vết rách,trong người như có vô vàn sợi dây thép nung đỏ quấn quanh, tiếng xè xè vanglên không dứt, cơn đau nhói buốt xuyên thấu não, bản năng sinh tồn khiến PhạmNhàn như muốn ngất đi vì đau đớn.Nhưng mà Phạm Nhàn không thể hôn mê, vì y biết bản thân chưa thoát khỏihoàng cung. Ánh mắt mơ màng của y đã nhìn thấy kiếm khí hung bạo mà vàitên đệ tử Kiếm Lư phát ra, lông mày đau đớn nhăn lại, bởi vì những đệ tử KiếmLư này không phải do y sắp đặt, y hoàn toàn không nghĩ tới việc lôi kéo KiếmLư vào vũng nước đục này.Ảnh Tử là cựu thành viên của Giám Sát viện, Hải Đường là nữ nhân củahắn, Thập Tam Lang là bằng hữu của hắn, hôm nay ba người vào cung hànhthích, toàn bộ là quan hệ riêng tư của Phạm Nhàn. Dẫu sao đây cũng là trậnchiến quân thần phụ tử với bệ hạ, bệ hạ có thể khoan dung cho chuyện PhạmNhàn tìm những người này đến trợ giúp, cũng có thể đoán được, nhưng nếuPhạm Nhàn huy động lực lượng Đông Di thành hay thậm chí Bắc Tề, chỉ sợviệc này sẽ càng thêm rắc rối.Mà rắc rối hơn nữa chính là lúc này bên ngoài cung im ắng, quảng trườngtrước hoàng thành một màu tuyết trắng, yên lặng đến như không một bóngngười. Khi bốn gã đệ tử Kiếm Lư cũng hóa thành bóng tối, cầm kiếm hộ tốngbốn người Phạm Nhàn bước trên mặt tuyết ngoài hoàng thành, cả thiên hạdường như chỉ nghe được tiếng bước chân của đoàn người, cô đơn vô cùng.Hoàn cảnh yên tĩnh chết chóc này quá kỳ lạ, ai cũng biết có vấn đề. DùPhạm Nhàn không có ý định sử dụng đệ tử Kiếm Lư, nhưng con đường rời cungmà hắn sắp đặt giống như lựa chọn của Ảnh Tử, cũng là điều không ai nghĩ tớilà cửa chính hoàng thành. Lý do chọn cửa chính hoàng thành là vì trước đóPhạm Nhàn đã suy đoán rất rõ ràng: chính mình vào cung thương lượng với bệhạ, mà chuyện mình hạ độc giết Hạ Tông Vĩ trong kinh đô chắc đã bộc lộ, đámquan văn kia nhất định sẽ đến kêu oan, lũ Ngự sử bướng bỉnh càng sẽ quỳ dướituyết, gây áp lực vô hạn lên Hoàng đế.Điều này đã được chứng minh trong bẩm báo đêm qua của Diêu công công,cho nên giờ phút này mấy người Phạm Nhàn chạy ra cửa chính hoàng cung, vốnphải thấy trên mặt đất những gương mặt đầy oán hận, nghe tiếng ồn ào, tuyếttrắng bị giẫm nát thành bùn, còn hạ nhân tôi tớ trong các phủ thì ẩn núp xa xatrong xe ngựa, lợi dụng hỗn loạn để trốn thoát, thậm chí Phạm Nhàn còn nghĩcách cướp xe ngựa của các phủ làm đường lui.Nhưng không có gì cả, chỉ thấy mặt đất trắng xóa, duy nhất có thể nhìn thấylà dấu chân của đoàn người trên tuyết, nghe được chỉ là tiếng thở dốc nặng nềcủa chính mình.Mọi người đều nhận ra bất thường, cửa cung phía sau lại đóng lại, thị vệcấm quân bên trong không hề truy kích, nhưng Ảnh Tử vẫn lạnh lùng lao tớiphía trước. Dù biết có điều quái lạ, biết đây có thể là cái bẫy nhốt thú, nhưngmọi người còn làm gì hơn ngoài việc lao tới, vượt qua?o O oQuảng trường trước hoàng thành rộng lớn vô cùng, năm xưa duyệt binhtừng chứa đựng mười vạn người. Ba năm trước, kinh đô phản loạn, Tần giaDiệp gia dẫn đại quân vây cung, cũng có mấy vạn đại quân tập trung tại đây.Nhưng hôm nay, giữa màn tuyết trắng xóa, chỉ thấy một nhóm người khổ cựcchạy thoát ra từ trong Hoàng cung, trông thật cô độc đáng thương.Từ phía sau đội ngũ cô độc ấy vọng lại một loạt âm thanh nhỏ, trận chiến rảirác tại tháp canh Hoàng thành dường như đã kết thúc, gian tế và sát thủ Bắc Tềẩn núp lâu nhất tại Nam Khánh đã bị cấm quân dọn sạch. Nhưng bây giờ, haibóng người lại từ trên tường thành đỏ thẫm rơi xuống từ chỗ tháp canh!Hoàng thành rất cao, tốc độ rơi của hai bóng người kia cực nhanh, chỉ trongchớp mắt sẽ rơi xuống đất tuyết, rơi vào kết cục xương gãy bỏ mạng. Bất ngờ,trên không trung vang lên tiếng nổ chói tai, một trận quát tháo, một người rútđao cong ở hông phóng ra nhanh như chớp, trên tường thành nhìn như lung tungnhưng thực ra chém rất tinh tế, mỗi nhát chém xuống đều để lại vết sâu hoắmtrên bức tường vừa tu sửa màu đỏ thẫm.Người đó dùng một cặp loan đao, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, trên khôngtrung vẫn duy trì được thế đứng. Còn người kia rõ ràng có võ công yếu hơn, chỉdùng lưỡi kiếm cắm vào xích sắt của đồng bọn.Chỉ trong vài nhịp lên xuống, hai bóng người đã rơi nặng nề xuống dướichân thành. Tên to cao không bị thương, kéo theo đồng bọn chạy về phía chínhgiữa vùng tuyết. Nhìn theo phương hướng, dường như muốn hội quân với PhạmNhàn.Hai người này là một trong số ít cao thủ cửu phẩm còn lại của Bắc Tề, trongđó một là đệ tử truyền nhân của đại sư Khổ Hà, cao thủ số một Lang Đào trongcung đình Bắc Tề, còn một là Hà đạo nhân!