Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1971: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 16

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này đoàn người Phạm Nhàn đã chạy tới giữa trời tuyết bao la, bỗng pháthiện thêm đồng bọn kỳ lạ, không khỏi kinh ngạc.Để phối hợp hành động, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề liều mạng đưa hai sát tướngcủa mình lẻn vào Nam Khánh, không thể không nói là nỗ lực hết sức. NhưngLang Đào đại nhân vừa mới vào kinh đô, hoàn toàn chưa kịp phát huy bản lĩnhthực sự của mình, chỉ có thể phối hợp với gian tế trong cung, dùng nỏ thành bắnmột mũi tên rồi bất lực nhìn vở kịch ám sát trước Thái Cực điện diễn ra rồi kếtthúc.Anh hùng khí đoản, cùng lắm cũng chính là như vậy mà thôi, Lang Đào vớithân pháp tinh thuần đến cực điểm, thậm chí chưa kịp chém một nhát vàoKhánh Đế đã bị cấm quân truy đuổi xuống thành, còn Hà đạo nhân bên cạnh bịthương ở chân, đành phải để Lang Đào ôm trên tay."Không chạy nữa." Lúc này nhìn Lang Đào dần tiến lại gần, Phạm Nhànlạnh lùng nói. con ngươi hắn co rút lại, trong lòng không chỉ kinh ngạc mà cònphẫn nộ vô cùng. Tại sao mọi người đều nghĩ rằng họ có thể phối hợp với mọiviệc họ muốn xảy ra? Cho dù là đệ tử Kiếm Lư hay Lang Đào xuất hiện đềukhiến Phạm Nhàn sững sờ. Y đã bố trí, mưu tính lâu như vậy, giờ phút này lạiđột nhiên mất đi nền tảng, khiến y không khỏi cảm thấy u uất.Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy u uất nhất chính là sự yên tĩnh của khungcảnh này. Đoàn người tập hợp giữa quảng trường tuyết trắng, cách nhà dân phíatrước không xa, gần ngay chỗ ngã ba, nhưng ai cũng biết chắc chắn có nhữngmối hiểm nguy vô hình đang chờ đợi họ.Phạm Nhàn lại thất bại dưới tay Hoàng đế, thảm bại hoàn toàn. Việc đệ tửKiếm Lư và Lang Đào xuất hiện khiến cái cớ cuối cùng để bảo vệ tính mạngcủa Phạm Nhàn cũng không còn. Y không biết Hoàng đế đã ban mệnh lệnh tấtsát trong cung, không biết cuộc chiến tâm lý của mình cuối cùng không thểthành công. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ mệt mỏi.Ảnh Tử im lặng dừng bước, ngay giữa khoảng tuyết gió này. Hải Đường lauvết máu tươi khóe miệng, mỉm cười, đi tới bên Phạm Nhàn đang ngồi trongtuyết, quỳ xuống cúi đầu nói: "Ta đã từng nói, như ngươi vừa muốn chiều ca cavừa không muốn trái ý tẩu tẩu, thật sự là suy nghĩ ngây thơ.""Ta chỉ muốn giảm thiểu thương vong, cuối cùng vẫn là chuyện riêng củabản thân." Phạm Nhàn cười khổ, ngồi xuống đất tuyết, cảm nhận cái lạnh từmông truyền lên, nói: "Nếu vô liêm sỉ đến cực điểm, cũng sẽ có vạn người đếnbái lạy, chỉ có điều ta không làm được, bằng không sao hôm nay lại gây rachuyện như thế trong cung?"Vương Thập Tam Lang với hai cánh tay thịt nát đi tới bên cạnh, khàn giọngnói: "Ít ra ngươi đã thử. Mặc dù thất bại nhưng cũng không tồi."Phạm Nhàn nhổ nước miếng lẫn máu xuống tuyết bên cạnh, thở hổn hểnnói: "Nhưng ta thực sự rất sợ chết." Dù nói vậy, trong mắt hắn lại thoáng qua vẻan nhiên hiếm thấy."Xem ra ngươi không thích ta tới đây." Lang Đào đi tới trước mặt PhạmNhàn, bình tĩnh nói: "Nhưng thù riêng của ngươi thực ra cũng là thù riêng củabọn ta, cho nên bọn ta xuất hiện của không liên quan gì đến ngươi... Đươngnhiên cũng phải thừa nhận, lần đầu tiên ta nhận ra, hóa ra việc giết người khônghề liên quan nhiều đến tu vi võ đạo, trong việc này, ta có phần vô dụng."Lang Đào liếc nhìn Hải Đường sư muội, lại nhíu mày nói với Phạm Nhàn:"Nếu cô ấy chịu nói cho ta biết kế hoạch của các ngươi, có lẽ kết cục hôm nayđã khác.""Ừ, kết cục có lẽ đã định trước rồi, con người phải tin vào số phận... Nhưng,đợi lát nữa nếu ngươi chịu cõng ta đi, ta sẽ không nói ngươi vô dụng." PhạmNhàn cười khổ, nhìn Lang Đào nói.Ngay giữa vùng tuyết trắng xóa im ắng này, đội thích khách tinh nhuệ nhấtthiên hạ tụ tập giữa bãi tuyết trò chuyện tự nhiên, dường như chẳng ai nghĩ tới,khi bộ máy quốc gia hùng mạnh khủng khiếp của Khánh Quốc bắt đầu truy sát,ai có thể trốn thoát?o O oTrên hoàng thành, vô số cấm quân như những vạch đen xếp thành tầng,cung tiễn trong tay, lạnh lùng nhìn chòng chọc những thích khách dưới tuyết,sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc nào. Cung Điển híp mắt đứng giữa, nhìn nhữngngười trong tuyết kia, trong lòng hơi nặng nề, không hiểu sao giờ phút này TiểuPhạm đại nhân vẫn còn cười được.Đúng lúc Phạm Nhàn đang nói chuyện, tình hình trước quảng trường hoàngthành đã thay đổi. Không biết bao nhiêu mũi tên và cung nỏ đã nhô ra từ cácngôi nhà dân, ánh lạnh lẽo của mũi tên sáng rực như cỏ chết người mọc đầy,nhắm thẳng vào đám người ở giữa tuyết.Gần đó tại ngã tư, tiếng vó ngựa vang lên như sấm, hơn hai ngàn kỵ binhtinh nhuệ mặc áo giáp sắt chặn kín con đường, không để lại lối thoát nào có thểtận dụng.Hàng vạn mũi tên bắn tới, ai sống nổi? Thiết kỵ xung phong, làm sao đỡ nổibằng thân thể? Mọi thứ dường như đã đi đến bước đường cùng, không còn biếnsố nào có thể thay đổi điều đó, kéo dài thời khắc tử thần giá lâm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc này đoàn người Phạm Nhàn đã chạy tới giữa trời tuyết bao la, bỗng phát

hiện thêm đồng bọn kỳ lạ, không khỏi kinh ngạc.

Để phối hợp hành động, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề liều mạng đưa hai sát tướng

của mình lẻn vào Nam Khánh, không thể không nói là nỗ lực hết sức. Nhưng

Lang Đào đại nhân vừa mới vào kinh đô, hoàn toàn chưa kịp phát huy bản lĩnh

thực sự của mình, chỉ có thể phối hợp với gian tế trong cung, dùng nỏ thành bắn

một mũi tên rồi bất lực nhìn vở kịch ám sát trước Thái Cực điện diễn ra rồi kết

thúc.

Anh hùng khí đoản, cùng lắm cũng chính là như vậy mà thôi, Lang Đào với

thân pháp tinh thuần đến cực điểm, thậm chí chưa kịp chém một nhát vào

Khánh Đế đã bị cấm quân truy đuổi xuống thành, còn Hà đạo nhân bên cạnh bị

thương ở chân, đành phải để Lang Đào ôm trên tay.

"Không chạy nữa." Lúc này nhìn Lang Đào dần tiến lại gần, Phạm Nhàn

lạnh lùng nói. con ngươi hắn co rút lại, trong lòng không chỉ kinh ngạc mà còn

phẫn nộ vô cùng. Tại sao mọi người đều nghĩ rằng họ có thể phối hợp với mọi

việc họ muốn xảy ra? Cho dù là đệ tử Kiếm Lư hay Lang Đào xuất hiện đều

khiến Phạm Nhàn sững sờ. Y đã bố trí, mưu tính lâu như vậy, giờ phút này lại

đột nhiên mất đi nền tảng, khiến y không khỏi cảm thấy u uất.

Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy u uất nhất chính là sự yên tĩnh của khung

cảnh này. Đoàn người tập hợp giữa quảng trường tuyết trắng, cách nhà dân phía

trước không xa, gần ngay chỗ ngã ba, nhưng ai cũng biết chắc chắn có những

mối hiểm nguy vô hình đang chờ đợi họ.

Phạm Nhàn lại thất bại dưới tay Hoàng đế, thảm bại hoàn toàn. Việc đệ tử

Kiếm Lư và Lang Đào xuất hiện khiến cái cớ cuối cùng để bảo vệ tính mạng

của Phạm Nhàn cũng không còn. Y không biết Hoàng đế đã ban mệnh lệnh tất

sát trong cung, không biết cuộc chiến tâm lý của mình cuối cùng không thể

thành công. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ mệt mỏi.

Ảnh Tử im lặng dừng bước, ngay giữa khoảng tuyết gió này. Hải Đường lau

vết máu tươi khóe miệng, mỉm cười, đi tới bên Phạm Nhàn đang ngồi trong

tuyết, quỳ xuống cúi đầu nói: "Ta đã từng nói, như ngươi vừa muốn chiều ca ca

vừa không muốn trái ý tẩu tẩu, thật sự là suy nghĩ ngây thơ."

"Ta chỉ muốn giảm thiểu thương vong, cuối cùng vẫn là chuyện riêng của

bản thân." Phạm Nhàn cười khổ, ngồi xuống đất tuyết, cảm nhận cái lạnh từ

mông truyền lên, nói: "Nếu vô liêm sỉ đến cực điểm, cũng sẽ có vạn người đến

bái lạy, chỉ có điều ta không làm được, bằng không sao hôm nay lại gây ra

chuyện như thế trong cung?"

Vương Thập Tam Lang với hai cánh tay thịt nát đi tới bên cạnh, khàn giọng

nói: "Ít ra ngươi đã thử. Mặc dù thất bại nhưng cũng không tồi."

Phạm Nhàn nhổ nước miếng lẫn máu xuống tuyết bên cạnh, thở hổn hển

nói: "Nhưng ta thực sự rất sợ chết." Dù nói vậy, trong mắt hắn lại thoáng qua vẻ

an nhiên hiếm thấy.

"Xem ra ngươi không thích ta tới đây." Lang Đào đi tới trước mặt Phạm

Nhàn, bình tĩnh nói: "Nhưng thù riêng của ngươi thực ra cũng là thù riêng của

bọn ta, cho nên bọn ta xuất hiện của không liên quan gì đến ngươi... Đương

nhiên cũng phải thừa nhận, lần đầu tiên ta nhận ra, hóa ra việc giết người không

hề liên quan nhiều đến tu vi võ đạo, trong việc này, ta có phần vô dụng."

Lang Đào liếc nhìn Hải Đường sư muội, lại nhíu mày nói với Phạm Nhàn:

"Nếu cô ấy chịu nói cho ta biết kế hoạch của các ngươi, có lẽ kết cục hôm nay

đã khác."

"Ừ, kết cục có lẽ đã định trước rồi, con người phải tin vào số phận... Nhưng,

đợi lát nữa nếu ngươi chịu cõng ta đi, ta sẽ không nói ngươi vô dụng." Phạm

Nhàn cười khổ, nhìn Lang Đào nói.

Ngay giữa vùng tuyết trắng xóa im ắng này, đội thích khách tinh nhuệ nhất

thiên hạ tụ tập giữa bãi tuyết trò chuyện tự nhiên, dường như chẳng ai nghĩ tới,

khi bộ máy quốc gia hùng mạnh khủng khiếp của Khánh Quốc bắt đầu truy sát,

ai có thể trốn thoát?

o O o

Trên hoàng thành, vô số cấm quân như những vạch đen xếp thành tầng,

cung tiễn trong tay, lạnh lùng nhìn chòng chọc những thích khách dưới tuyết,

sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc nào. Cung Điển híp mắt đứng giữa, nhìn những

người trong tuyết kia, trong lòng hơi nặng nề, không hiểu sao giờ phút này Tiểu

Phạm đại nhân vẫn còn cười được.

Đúng lúc Phạm Nhàn đang nói chuyện, tình hình trước quảng trường hoàng

thành đã thay đổi. Không biết bao nhiêu mũi tên và cung nỏ đã nhô ra từ các

ngôi nhà dân, ánh lạnh lẽo của mũi tên sáng rực như cỏ chết người mọc đầy,

nhắm thẳng vào đám người ở giữa tuyết.

Gần đó tại ngã tư, tiếng vó ngựa vang lên như sấm, hơn hai ngàn kỵ binh

tinh nhuệ mặc áo giáp sắt chặn kín con đường, không để lại lối thoát nào có thể

tận dụng.

Hàng vạn mũi tên bắn tới, ai sống nổi? Thiết kỵ xung phong, làm sao đỡ nổi

bằng thân thể? Mọi thứ dường như đã đi đến bước đường cùng, không còn biến

số nào có thể thay đổi điều đó, kéo dài thời khắc tử thần giá lâm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này đoàn người Phạm Nhàn đã chạy tới giữa trời tuyết bao la, bỗng pháthiện thêm đồng bọn kỳ lạ, không khỏi kinh ngạc.Để phối hợp hành động, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề liều mạng đưa hai sát tướngcủa mình lẻn vào Nam Khánh, không thể không nói là nỗ lực hết sức. NhưngLang Đào đại nhân vừa mới vào kinh đô, hoàn toàn chưa kịp phát huy bản lĩnhthực sự của mình, chỉ có thể phối hợp với gian tế trong cung, dùng nỏ thành bắnmột mũi tên rồi bất lực nhìn vở kịch ám sát trước Thái Cực điện diễn ra rồi kếtthúc.Anh hùng khí đoản, cùng lắm cũng chính là như vậy mà thôi, Lang Đào vớithân pháp tinh thuần đến cực điểm, thậm chí chưa kịp chém một nhát vàoKhánh Đế đã bị cấm quân truy đuổi xuống thành, còn Hà đạo nhân bên cạnh bịthương ở chân, đành phải để Lang Đào ôm trên tay."Không chạy nữa." Lúc này nhìn Lang Đào dần tiến lại gần, Phạm Nhànlạnh lùng nói. con ngươi hắn co rút lại, trong lòng không chỉ kinh ngạc mà cònphẫn nộ vô cùng. Tại sao mọi người đều nghĩ rằng họ có thể phối hợp với mọiviệc họ muốn xảy ra? Cho dù là đệ tử Kiếm Lư hay Lang Đào xuất hiện đềukhiến Phạm Nhàn sững sờ. Y đã bố trí, mưu tính lâu như vậy, giờ phút này lạiđột nhiên mất đi nền tảng, khiến y không khỏi cảm thấy u uất.Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy u uất nhất chính là sự yên tĩnh của khungcảnh này. Đoàn người tập hợp giữa quảng trường tuyết trắng, cách nhà dân phíatrước không xa, gần ngay chỗ ngã ba, nhưng ai cũng biết chắc chắn có nhữngmối hiểm nguy vô hình đang chờ đợi họ.Phạm Nhàn lại thất bại dưới tay Hoàng đế, thảm bại hoàn toàn. Việc đệ tửKiếm Lư và Lang Đào xuất hiện khiến cái cớ cuối cùng để bảo vệ tính mạngcủa Phạm Nhàn cũng không còn. Y không biết Hoàng đế đã ban mệnh lệnh tấtsát trong cung, không biết cuộc chiến tâm lý của mình cuối cùng không thểthành công. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ mệt mỏi.Ảnh Tử im lặng dừng bước, ngay giữa khoảng tuyết gió này. Hải Đường lauvết máu tươi khóe miệng, mỉm cười, đi tới bên Phạm Nhàn đang ngồi trongtuyết, quỳ xuống cúi đầu nói: "Ta đã từng nói, như ngươi vừa muốn chiều ca cavừa không muốn trái ý tẩu tẩu, thật sự là suy nghĩ ngây thơ.""Ta chỉ muốn giảm thiểu thương vong, cuối cùng vẫn là chuyện riêng củabản thân." Phạm Nhàn cười khổ, ngồi xuống đất tuyết, cảm nhận cái lạnh từmông truyền lên, nói: "Nếu vô liêm sỉ đến cực điểm, cũng sẽ có vạn người đếnbái lạy, chỉ có điều ta không làm được, bằng không sao hôm nay lại gây rachuyện như thế trong cung?"Vương Thập Tam Lang với hai cánh tay thịt nát đi tới bên cạnh, khàn giọngnói: "Ít ra ngươi đã thử. Mặc dù thất bại nhưng cũng không tồi."Phạm Nhàn nhổ nước miếng lẫn máu xuống tuyết bên cạnh, thở hổn hểnnói: "Nhưng ta thực sự rất sợ chết." Dù nói vậy, trong mắt hắn lại thoáng qua vẻan nhiên hiếm thấy."Xem ra ngươi không thích ta tới đây." Lang Đào đi tới trước mặt PhạmNhàn, bình tĩnh nói: "Nhưng thù riêng của ngươi thực ra cũng là thù riêng củabọn ta, cho nên bọn ta xuất hiện của không liên quan gì đến ngươi... Đươngnhiên cũng phải thừa nhận, lần đầu tiên ta nhận ra, hóa ra việc giết người khônghề liên quan nhiều đến tu vi võ đạo, trong việc này, ta có phần vô dụng."Lang Đào liếc nhìn Hải Đường sư muội, lại nhíu mày nói với Phạm Nhàn:"Nếu cô ấy chịu nói cho ta biết kế hoạch của các ngươi, có lẽ kết cục hôm nayđã khác.""Ừ, kết cục có lẽ đã định trước rồi, con người phải tin vào số phận... Nhưng,đợi lát nữa nếu ngươi chịu cõng ta đi, ta sẽ không nói ngươi vô dụng." PhạmNhàn cười khổ, nhìn Lang Đào nói.Ngay giữa vùng tuyết trắng xóa im ắng này, đội thích khách tinh nhuệ nhấtthiên hạ tụ tập giữa bãi tuyết trò chuyện tự nhiên, dường như chẳng ai nghĩ tới,khi bộ máy quốc gia hùng mạnh khủng khiếp của Khánh Quốc bắt đầu truy sát,ai có thể trốn thoát?o O oTrên hoàng thành, vô số cấm quân như những vạch đen xếp thành tầng,cung tiễn trong tay, lạnh lùng nhìn chòng chọc những thích khách dưới tuyết,sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc nào. Cung Điển híp mắt đứng giữa, nhìn nhữngngười trong tuyết kia, trong lòng hơi nặng nề, không hiểu sao giờ phút này TiểuPhạm đại nhân vẫn còn cười được.Đúng lúc Phạm Nhàn đang nói chuyện, tình hình trước quảng trường hoàngthành đã thay đổi. Không biết bao nhiêu mũi tên và cung nỏ đã nhô ra từ cácngôi nhà dân, ánh lạnh lẽo của mũi tên sáng rực như cỏ chết người mọc đầy,nhắm thẳng vào đám người ở giữa tuyết.Gần đó tại ngã tư, tiếng vó ngựa vang lên như sấm, hơn hai ngàn kỵ binhtinh nhuệ mặc áo giáp sắt chặn kín con đường, không để lại lối thoát nào có thểtận dụng.Hàng vạn mũi tên bắn tới, ai sống nổi? Thiết kỵ xung phong, làm sao đỡ nổibằng thân thể? Mọi thứ dường như đã đi đến bước đường cùng, không còn biếnsố nào có thể thay đổi điều đó, kéo dài thời khắc tử thần giá lâm.

Chương 1971: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 16