Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1976: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 21

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chính vì nỗi sợ đó, sau sự kiện Thái Bình biệt viện, Hoàng đế rất ít khi xuấtcung, không, đúng như lời Phạm Nhàn nghe nói khi mới đến kinh đô, từ đó vềsau Hoàng đế hầu như không bao giờ rời cung!Dù chưa từng nhìn thấy cái rương, ngài vẫn hiểu rõ sức tàn phá kinh hoàngcủa nó. Ngài như con rùa rúc trong hoàng thành kiên cố, bốn phía được bao bọcbởi tường thành. Cho dù trong kinh đô không có thứ gì xuyên thủng đượcnhững bức tường thành ấy.Các thần dân cho rằng bệ hạ siêng năng chuyên cần trị vì nên mới thườngxuyên ở trong cung. Ai có thể biết được ngài đang sống trong sợ hãi? Tất cả đềunghĩ bệ hạ nhân từ thương dân, không muốn quấy rối địa phương nên mớikhông tuần du ngoài cõi. Ai biết được ngài vẫn luôn sợ sệt?Tình trạng này kéo dài cho đến Khánh Lịch năm thứ tư, đứa trẻ ở Đạm Châucuối cùng cũng vào kinh, Lão Ngũ dường như đã quên nhiều chuyện, và khôngai liên hệ việc đó với sự kiện Thái Bình biệt viện, nên Hoàng đế dần thả lỏngcảnh giác, thỉnh thoảng mới rời cung. Tuy vậy, ngài hắn vẫn không dám rời xakinh đô, bởi trên những cánh đồng bạt ngàn của Khánh Quốc, ai biết được liệucó lửa thù hận nào ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi mình hay không? Sự việc ởĐại Đông sơn buộc Hoàng đế phải rời kinh, nhưng trước tiên, ngài triệu PhạmNhàn từ Đạm Châu về bên cạnh, bởi chỉ có đứa con này bên người, ngài mớicảm thấy an toàn!Nói lại thì, đây đúng là một cuộc đời bi đát! Hoàng đế nắm trọn cả giangsơn, ngàn vạn dân chúng, nhưng hắn không thể nhìn thấy, cảm nhận được gì.Dường như nửa đời sau ngài có tất cả, nhưng thực ra ngài chỉ là tù nhân bị giamcầm trong hoàng cung!Hoàng đế không sợ chết, chỉ sợ trước lúc lâm chung không thể chứng kiếnđại nghiệp thành hiện thực. Trên đời này không còn nhiều thứ có thể giết chếtngài, ngoài người mù kia và cái rương kia. Vậy nên khi Trần Bình Bình trở vềtừ Đạt Châu với thái độ lạnh lùng, tàn nhẫn phi thường, Hoàng đế ngoài cơnthịnh nộ còn cảm thấy lạnh sống lưng.Những binh sĩ cầm khiên che mặt ẩn nấp trong góc thành, khi Hoàng đế hípmắt, chắc chắp tay sau lưng, nhìn lão chó già chịu hình lăng trì trong cơn mưathu, họ vẫn im lặng chờ đợi phía sau. Nhưng cái ngày đó, cái rương vẫn khôngxuất hiện.Nhưng hôm nay cái rương đã xuất hiện, lại còn xuất hiện đột ngột như vậy.Hoàng đế bệ hạ có phần bi thương khi nhận ra rằng mình vẫn đánh giá thấp vềsự khủng khiếp của cái rương, ít nhất là đánh giá thấp về khả năng của kẻ đangsử dụng nó hôm nay. Ngài không ngờ làn khí tức tử vong ấy có thể tìm được vịtrí của ngài dưới sự che chở của tháp canh, dễ dàng xuyên thủng tấm khiên bằngthép cứng, cuối cùng tàn nhẫn vô tình bắn trúng vào người mình.Tuyết trắng dần bị máu tươi từ người Hoàng đế nhuốm đỏ, lúc này nhữngngười trên chòi cao mới phản ứng được. Dù vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra,ít ra họ cũng nhận ra có chuyện.Diêu thái giám mặt mày kinh hoàng, quỳ bò lại bên người Hoàng đế bệ hạ,cổ họng khàn đặc không thốt nên lời, run rẩy nắm lấy vết thương ở ngực bụngbệ hạ, lôi ra mấy mảnh kim loại vỡ, bới ra máu thịt, nhưng vẫn không tìm rahung khí.Thân thể Hoàng đế phập phồng theo nhịp thở gấp, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìnDiêu thái giám bên cạnh: "Trẫm... không chết... được!"Hoàng đế bệ hạ nghiến răng nói ra những lời ấy, nhưng bị thương nặng nhưthế, dù ngôn từ có tàn nhẫn đến đâu cũng có vẻ mệt mỏi. Hoàng đế bệ hạ nhìnqua mặt Diêu thái giám, mắt vẫn hằn học nhìn bông tuyết rơi từ trời cao, tronglòng gào thét đau đớn, Trẫm vâng theo mệnh trời, ai có thể giết trẫm! Hôm naytrẫm không chết, là trời không cho trẫm chết!Thích khách trên nóc Trích Tinh lâu đoán trúng tất cả, nhưng cuối cùng vẫnkhông đoán ra thể xác Đại tông sư của Hoàng đế bệ hạ cường đại đến mức nào.Chính xác hơn, hắn không ngờ rằng vị Hoàng đế hùng mạnh khinh thị thiên hạlại sợ chết đến thế, rõ ràng đã đặt một tấm khiên hộ tâm trong long bào!Đường đạn phệ hồn xuyên qua bầu trời kinh đô xa xăm, lại xuyên thủng tấmkhiên, cuối cùng dù không lệch hướng, trúng chính xác vào lồng ngực Hoàng đếbệ hạ, nhưng vì đã hết sức, chỉ đập nát một mảng lớn xương ngực, chứ chưa xénát tất cả máu thịt tiếp xúc, ngay lập tức phá hủy sinh mệnh của đấng quânvương.Vừa rồi ở vườn hoang, Phạm Nhàn lấy tấm khiên trước ngực ra, Hoàng đếchế nhạo dạy rằng thủ đoạn nhỏ không làm nên đại sự, nhưng ai ngờ cuối cùngHoàng đế bệ hạ vẫn nhờ thủ đoạn ấy mà thoát chết.Bất cứ ai muốn thành đại sự đều phải cẩn thận, cẩn thận đến mức cực đoancũng là cần thiết, quý trọng tính mạng, dù phải nhục nhã đến đâu cũng là điềucần thiết. Từ khía cạnh này, hai cha con Hoàng đế và Phạm Nhàn thật sự rấtgiống nhau, ở chỗ cùng là hai kẻ vô sỉ trên đời.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chính vì nỗi sợ đó, sau sự kiện Thái Bình biệt viện, Hoàng đế rất ít khi xuấtcung, không, đúng như lời Phạm Nhàn nghe nói khi mới đến kinh đô, từ đó vềsau Hoàng đế hầu như không bao giờ rời cung!Dù chưa từng nhìn thấy cái rương, ngài vẫn hiểu rõ sức tàn phá kinh hoàngcủa nó. Ngài như con rùa rúc trong hoàng thành kiên cố, bốn phía được bao bọcbởi tường thành. Cho dù trong kinh đô không có thứ gì xuyên thủng đượcnhững bức tường thành ấy.Các thần dân cho rằng bệ hạ siêng năng chuyên cần trị vì nên mới thườngxuyên ở trong cung. Ai có thể biết được ngài đang sống trong sợ hãi? Tất cả đềunghĩ bệ hạ nhân từ thương dân, không muốn quấy rối địa phương nên mớikhông tuần du ngoài cõi. Ai biết được ngài vẫn luôn sợ sệt?Tình trạng này kéo dài cho đến Khánh Lịch năm thứ tư, đứa trẻ ở Đạm Châucuối cùng cũng vào kinh, Lão Ngũ dường như đã quên nhiều chuyện, và khôngai liên hệ việc đó với sự kiện Thái Bình biệt viện, nên Hoàng đế dần thả lỏngcảnh giác, thỉnh thoảng mới rời cung. Tuy vậy, ngài hắn vẫn không dám rời xakinh đô, bởi trên những cánh đồng bạt ngàn của Khánh Quốc, ai biết được liệucó lửa thù hận nào ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi mình hay không? Sự việc ởĐại Đông sơn buộc Hoàng đế phải rời kinh, nhưng trước tiên, ngài triệu PhạmNhàn từ Đạm Châu về bên cạnh, bởi chỉ có đứa con này bên người, ngài mớicảm thấy an toàn!Nói lại thì, đây đúng là một cuộc đời bi đát! Hoàng đế nắm trọn cả giangsơn, ngàn vạn dân chúng, nhưng hắn không thể nhìn thấy, cảm nhận được gì.Dường như nửa đời sau ngài có tất cả, nhưng thực ra ngài chỉ là tù nhân bị giamcầm trong hoàng cung!Hoàng đế không sợ chết, chỉ sợ trước lúc lâm chung không thể chứng kiếnđại nghiệp thành hiện thực. Trên đời này không còn nhiều thứ có thể giết chếtngài, ngoài người mù kia và cái rương kia. Vậy nên khi Trần Bình Bình trở vềtừ Đạt Châu với thái độ lạnh lùng, tàn nhẫn phi thường, Hoàng đế ngoài cơnthịnh nộ còn cảm thấy lạnh sống lưng.Những binh sĩ cầm khiên che mặt ẩn nấp trong góc thành, khi Hoàng đế hípmắt, chắc chắp tay sau lưng, nhìn lão chó già chịu hình lăng trì trong cơn mưathu, họ vẫn im lặng chờ đợi phía sau. Nhưng cái ngày đó, cái rương vẫn khôngxuất hiện.Nhưng hôm nay cái rương đã xuất hiện, lại còn xuất hiện đột ngột như vậy.Hoàng đế bệ hạ có phần bi thương khi nhận ra rằng mình vẫn đánh giá thấp vềsự khủng khiếp của cái rương, ít nhất là đánh giá thấp về khả năng của kẻ đangsử dụng nó hôm nay. Ngài không ngờ làn khí tức tử vong ấy có thể tìm được vịtrí của ngài dưới sự che chở của tháp canh, dễ dàng xuyên thủng tấm khiên bằngthép cứng, cuối cùng tàn nhẫn vô tình bắn trúng vào người mình.Tuyết trắng dần bị máu tươi từ người Hoàng đế nhuốm đỏ, lúc này nhữngngười trên chòi cao mới phản ứng được. Dù vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra,ít ra họ cũng nhận ra có chuyện.Diêu thái giám mặt mày kinh hoàng, quỳ bò lại bên người Hoàng đế bệ hạ,cổ họng khàn đặc không thốt nên lời, run rẩy nắm lấy vết thương ở ngực bụngbệ hạ, lôi ra mấy mảnh kim loại vỡ, bới ra máu thịt, nhưng vẫn không tìm rahung khí.Thân thể Hoàng đế phập phồng theo nhịp thở gấp, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìnDiêu thái giám bên cạnh: "Trẫm... không chết... được!"Hoàng đế bệ hạ nghiến răng nói ra những lời ấy, nhưng bị thương nặng nhưthế, dù ngôn từ có tàn nhẫn đến đâu cũng có vẻ mệt mỏi. Hoàng đế bệ hạ nhìnqua mặt Diêu thái giám, mắt vẫn hằn học nhìn bông tuyết rơi từ trời cao, tronglòng gào thét đau đớn, Trẫm vâng theo mệnh trời, ai có thể giết trẫm! Hôm naytrẫm không chết, là trời không cho trẫm chết!Thích khách trên nóc Trích Tinh lâu đoán trúng tất cả, nhưng cuối cùng vẫnkhông đoán ra thể xác Đại tông sư của Hoàng đế bệ hạ cường đại đến mức nào.Chính xác hơn, hắn không ngờ rằng vị Hoàng đế hùng mạnh khinh thị thiên hạlại sợ chết đến thế, rõ ràng đã đặt một tấm khiên hộ tâm trong long bào!Đường đạn phệ hồn xuyên qua bầu trời kinh đô xa xăm, lại xuyên thủng tấmkhiên, cuối cùng dù không lệch hướng, trúng chính xác vào lồng ngực Hoàng đếbệ hạ, nhưng vì đã hết sức, chỉ đập nát một mảng lớn xương ngực, chứ chưa xénát tất cả máu thịt tiếp xúc, ngay lập tức phá hủy sinh mệnh của đấng quânvương.Vừa rồi ở vườn hoang, Phạm Nhàn lấy tấm khiên trước ngực ra, Hoàng đếchế nhạo dạy rằng thủ đoạn nhỏ không làm nên đại sự, nhưng ai ngờ cuối cùngHoàng đế bệ hạ vẫn nhờ thủ đoạn ấy mà thoát chết.Bất cứ ai muốn thành đại sự đều phải cẩn thận, cẩn thận đến mức cực đoancũng là cần thiết, quý trọng tính mạng, dù phải nhục nhã đến đâu cũng là điềucần thiết. Từ khía cạnh này, hai cha con Hoàng đế và Phạm Nhàn thật sự rấtgiống nhau, ở chỗ cùng là hai kẻ vô sỉ trên đời.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chính vì nỗi sợ đó, sau sự kiện Thái Bình biệt viện, Hoàng đế rất ít khi xuấtcung, không, đúng như lời Phạm Nhàn nghe nói khi mới đến kinh đô, từ đó vềsau Hoàng đế hầu như không bao giờ rời cung!Dù chưa từng nhìn thấy cái rương, ngài vẫn hiểu rõ sức tàn phá kinh hoàngcủa nó. Ngài như con rùa rúc trong hoàng thành kiên cố, bốn phía được bao bọcbởi tường thành. Cho dù trong kinh đô không có thứ gì xuyên thủng đượcnhững bức tường thành ấy.Các thần dân cho rằng bệ hạ siêng năng chuyên cần trị vì nên mới thườngxuyên ở trong cung. Ai có thể biết được ngài đang sống trong sợ hãi? Tất cả đềunghĩ bệ hạ nhân từ thương dân, không muốn quấy rối địa phương nên mớikhông tuần du ngoài cõi. Ai biết được ngài vẫn luôn sợ sệt?Tình trạng này kéo dài cho đến Khánh Lịch năm thứ tư, đứa trẻ ở Đạm Châucuối cùng cũng vào kinh, Lão Ngũ dường như đã quên nhiều chuyện, và khôngai liên hệ việc đó với sự kiện Thái Bình biệt viện, nên Hoàng đế dần thả lỏngcảnh giác, thỉnh thoảng mới rời cung. Tuy vậy, ngài hắn vẫn không dám rời xakinh đô, bởi trên những cánh đồng bạt ngàn của Khánh Quốc, ai biết được liệucó lửa thù hận nào ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi mình hay không? Sự việc ởĐại Đông sơn buộc Hoàng đế phải rời kinh, nhưng trước tiên, ngài triệu PhạmNhàn từ Đạm Châu về bên cạnh, bởi chỉ có đứa con này bên người, ngài mớicảm thấy an toàn!Nói lại thì, đây đúng là một cuộc đời bi đát! Hoàng đế nắm trọn cả giangsơn, ngàn vạn dân chúng, nhưng hắn không thể nhìn thấy, cảm nhận được gì.Dường như nửa đời sau ngài có tất cả, nhưng thực ra ngài chỉ là tù nhân bị giamcầm trong hoàng cung!Hoàng đế không sợ chết, chỉ sợ trước lúc lâm chung không thể chứng kiếnđại nghiệp thành hiện thực. Trên đời này không còn nhiều thứ có thể giết chếtngài, ngoài người mù kia và cái rương kia. Vậy nên khi Trần Bình Bình trở vềtừ Đạt Châu với thái độ lạnh lùng, tàn nhẫn phi thường, Hoàng đế ngoài cơnthịnh nộ còn cảm thấy lạnh sống lưng.Những binh sĩ cầm khiên che mặt ẩn nấp trong góc thành, khi Hoàng đế hípmắt, chắc chắp tay sau lưng, nhìn lão chó già chịu hình lăng trì trong cơn mưathu, họ vẫn im lặng chờ đợi phía sau. Nhưng cái ngày đó, cái rương vẫn khôngxuất hiện.Nhưng hôm nay cái rương đã xuất hiện, lại còn xuất hiện đột ngột như vậy.Hoàng đế bệ hạ có phần bi thương khi nhận ra rằng mình vẫn đánh giá thấp vềsự khủng khiếp của cái rương, ít nhất là đánh giá thấp về khả năng của kẻ đangsử dụng nó hôm nay. Ngài không ngờ làn khí tức tử vong ấy có thể tìm được vịtrí của ngài dưới sự che chở của tháp canh, dễ dàng xuyên thủng tấm khiên bằngthép cứng, cuối cùng tàn nhẫn vô tình bắn trúng vào người mình.Tuyết trắng dần bị máu tươi từ người Hoàng đế nhuốm đỏ, lúc này nhữngngười trên chòi cao mới phản ứng được. Dù vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra,ít ra họ cũng nhận ra có chuyện.Diêu thái giám mặt mày kinh hoàng, quỳ bò lại bên người Hoàng đế bệ hạ,cổ họng khàn đặc không thốt nên lời, run rẩy nắm lấy vết thương ở ngực bụngbệ hạ, lôi ra mấy mảnh kim loại vỡ, bới ra máu thịt, nhưng vẫn không tìm rahung khí.Thân thể Hoàng đế phập phồng theo nhịp thở gấp, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìnDiêu thái giám bên cạnh: "Trẫm... không chết... được!"Hoàng đế bệ hạ nghiến răng nói ra những lời ấy, nhưng bị thương nặng nhưthế, dù ngôn từ có tàn nhẫn đến đâu cũng có vẻ mệt mỏi. Hoàng đế bệ hạ nhìnqua mặt Diêu thái giám, mắt vẫn hằn học nhìn bông tuyết rơi từ trời cao, tronglòng gào thét đau đớn, Trẫm vâng theo mệnh trời, ai có thể giết trẫm! Hôm naytrẫm không chết, là trời không cho trẫm chết!Thích khách trên nóc Trích Tinh lâu đoán trúng tất cả, nhưng cuối cùng vẫnkhông đoán ra thể xác Đại tông sư của Hoàng đế bệ hạ cường đại đến mức nào.Chính xác hơn, hắn không ngờ rằng vị Hoàng đế hùng mạnh khinh thị thiên hạlại sợ chết đến thế, rõ ràng đã đặt một tấm khiên hộ tâm trong long bào!Đường đạn phệ hồn xuyên qua bầu trời kinh đô xa xăm, lại xuyên thủng tấmkhiên, cuối cùng dù không lệch hướng, trúng chính xác vào lồng ngực Hoàng đếbệ hạ, nhưng vì đã hết sức, chỉ đập nát một mảng lớn xương ngực, chứ chưa xénát tất cả máu thịt tiếp xúc, ngay lập tức phá hủy sinh mệnh của đấng quânvương.Vừa rồi ở vườn hoang, Phạm Nhàn lấy tấm khiên trước ngực ra, Hoàng đếchế nhạo dạy rằng thủ đoạn nhỏ không làm nên đại sự, nhưng ai ngờ cuối cùngHoàng đế bệ hạ vẫn nhờ thủ đoạn ấy mà thoát chết.Bất cứ ai muốn thành đại sự đều phải cẩn thận, cẩn thận đến mức cực đoancũng là cần thiết, quý trọng tính mạng, dù phải nhục nhã đến đâu cũng là điềucần thiết. Từ khía cạnh này, hai cha con Hoàng đế và Phạm Nhàn thật sự rấtgiống nhau, ở chỗ cùng là hai kẻ vô sỉ trên đời.

Chương 1976: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 21