Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1977: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 22
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Trích Tinh lâu." Ánh mắt Hoàng đế hơi tán loạn nhìn chằm chằm lên bầutrời màu xám tro, ngài biết kẻ sử dụng cái rương kia chắc chắn không phải làlão Ngũ, bởi nếu đó là lão Ngũ thì e là lúc này đã sớm giết vào cung điện mấtrồi. ngài thở hổn hển nói: "Giết sạch!"Hoàng đế bệ hạ đột nhiên bị ám sát, hôn mê bất tỉnh, sinh tử bất định khiếntất cả các tướng sĩ trên hoàng thành cảm thấy kinh hãi đến tê liệt, không ai biếtphải làm gì ngay lúc này. Những cường giả bị vây khốn trong hoàng thành vẫnchưa thoát ra được, chỉ cần đợt tên thứ hai bắn ra là tất cả đều phải chết, kể cảPhạm Nhàn vẫn còn hôn mê.Các Thái y đang chạy từ Thái Y Viện lại đây, Cung Điển với khuôn mặtmày tái mét đã đến bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, lấy thuốc men quân trang ra cốcầm máu cho bệ hạ nhưng hiệu quả có vẻ không tốt cho lắm.Còn Diêu thái giám vẫn nhớ rõ lời dặn cuối cùng của bệ hạ trước lúc hônmê. Lão run rẩy bước qua vọng lâu, cẩn thận đến bên phó thống lĩnh cấm quân,nhỏ giọng tuyên đọc lệnh cuối cùng của bệ hạ. Diêu thái giám co ro trên tườngthành hoàng cung, trông rất buồn cười nhưng thực ra là vì lão quá sợ hãi, bởi vìlão biết bệ hạ là một cường giả mạnh mẽ thế nào, thế mà một vị quân vươngnhư thế bị một thích khách vô hình đánh trọng thương như vậy, làm sao lãokhông sợ, thậm chí lo sợ mình sẽ bị xé nát bởi những vết cắt vô hình trongkhông khí.Cảnh tượng tiếp theo xảy ra khiến con ngươi Diêu thái giám co rút lại, cảngười úp xuống đất, một lần nữa xác nhận nỗi sợ hãi của mình! Phó thống lĩnhcấm quân trên tường thành hoàng cung định phất cờ ra lệnh cho binh lính dướithành bắn mưa tên, nhưng vai vừa cử động thì cả cái đầu đột nhiên biến mất!Đúng như một câu chuyện ma quái giữa ban ngày, đầu của phó thống lĩnhcấm quân đột nhiên nổ tung ra như quả dưa hấu chín mọng, hay cái bao nước bịcăng quá mức, vỡ tung một cách vô cớ, hóa thành mảnh xương đầy máu nướcnão trên tường thành, rơi xuống đầy trời...Điều càng khủng khiếp hơn là sau khi đầu nổ tung, dường như thân thể vẫnchưa biết đầu đã thành mảnh vụn, tay phải vẫn còn giơ lên một cái rồi mới rơixuống, như một con rối đứt dây, cả người ngã sập xuống!Trên thành vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Cảnh tượng rợn tóc gáy nhưvậy diễn ra trước mắt vô số quan binh khiến họ không thể nào không sợ hãi, tấtcả đều run rẩy, mắt mở trừng trừng tìm kiếm khắp nơi trên thành, dưới thành,trong đội ngũ đồng đội, thậm chí trên bầu trời chỉ có tuyết rơi!Dĩ nhiên họ tìm không ra gì cả, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảyra, chỉ biết đầu của phó thống lĩnh đại nhân đột nhiên nổ tung. Những cấm quântinh nhuệ của Khánh Quốc này đâu có ngờ tới thích khách ở cách xa vài dặm,họ la hét, tìm kiếm phẫn nộ vô ích.Tìm tòi không được, dần dần hóa thành sợ hãi. Loại thích khách hoàn toànkhông nhìn thấy, giết chóc hoàn toàn không cách nào chống cự, làm sao phàmnhân có thể chống lại?Nỗi hoảng loạn vô cùng nhanh chóng bao trùm lên tường thành Hoàngcung, tất cả các tướng sĩ bất lực truy tìm, có người gần như sụp đổ dưới áp lựcim ắng kia, cung tên nhắm vào đám người dưới thành cũng vô thức buông lỏng.Quân kỷ Khánh Quốc nghiêm khắc, không thể tan rã thành từng mảnh vì cáichết thảm thương của phó thống lĩnh cấm quân. Trên chiến trường, trong việcdẹp loạn, quân lính Khánh Quốc đã chứng kiến vô số cái chết kỳ dị, kinh hoàng.Nhưng đòn tấn công thần bí như hôm nay thực sự khiến phàm nhân không thểkhông nghĩ đến những hướng quái đản.Một tướng lĩnh khác hùng dũng gầm lên vài tiếng, muốn ổn định tâm lýbinh lính, đồng thời ra lệnh tấn công xuống dưới. Nhưng tiếng hô của hắn chỉkéo dài được vài tiếng thì im bặt, bởi sát ý đáng sợ một lần nữa ập đến, xé toanglồng ngực vị tướng, ruột gan thành đống thịt nát, hắn không kịp rên một tiếngđã gục xuống.Tới lúc này, không khí hoảng loạn không thể kiềm chế, trên tường thànhhoàng cung hoàn toàn hỗn loạn.Dị động trên tường thành Hoàng cung tất nhiên đã lan xuống dưới thành,nhưng đám quân sĩ phong tỏa bốn phía vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra.Những cung thủ nhắm vào đám người trong tuyết cảm thấy tay rã rời nhưng vẫnchưa có lệnh bắn. Các tướng lĩnh nhíu mày lo lắng, không hiểu trên thành đãxảy ra chuyện gì mà lộn xộn đến thế.Nếu đây là chiến trường bình thường, nếu hôm nay Hoàng cung chỉ là mộtcánh đồng, thì bất cứ ai cũng sẽ tự ý bắn mà không cần chờ lệnh. Nhưng hômnay khác, người đang bị hàng vạn cung tiễn nhắm tới là Tiểu Phạm đại nhân.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Trích Tinh lâu." Ánh mắt Hoàng đế hơi tán loạn nhìn chằm chằm lên bầutrời màu xám tro, ngài biết kẻ sử dụng cái rương kia chắc chắn không phải làlão Ngũ, bởi nếu đó là lão Ngũ thì e là lúc này đã sớm giết vào cung điện mấtrồi. ngài thở hổn hển nói: "Giết sạch!"Hoàng đế bệ hạ đột nhiên bị ám sát, hôn mê bất tỉnh, sinh tử bất định khiếntất cả các tướng sĩ trên hoàng thành cảm thấy kinh hãi đến tê liệt, không ai biếtphải làm gì ngay lúc này. Những cường giả bị vây khốn trong hoàng thành vẫnchưa thoát ra được, chỉ cần đợt tên thứ hai bắn ra là tất cả đều phải chết, kể cảPhạm Nhàn vẫn còn hôn mê.Các Thái y đang chạy từ Thái Y Viện lại đây, Cung Điển với khuôn mặtmày tái mét đã đến bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, lấy thuốc men quân trang ra cốcầm máu cho bệ hạ nhưng hiệu quả có vẻ không tốt cho lắm.Còn Diêu thái giám vẫn nhớ rõ lời dặn cuối cùng của bệ hạ trước lúc hônmê. Lão run rẩy bước qua vọng lâu, cẩn thận đến bên phó thống lĩnh cấm quân,nhỏ giọng tuyên đọc lệnh cuối cùng của bệ hạ. Diêu thái giám co ro trên tườngthành hoàng cung, trông rất buồn cười nhưng thực ra là vì lão quá sợ hãi, bởi vìlão biết bệ hạ là một cường giả mạnh mẽ thế nào, thế mà một vị quân vươngnhư thế bị một thích khách vô hình đánh trọng thương như vậy, làm sao lãokhông sợ, thậm chí lo sợ mình sẽ bị xé nát bởi những vết cắt vô hình trongkhông khí.Cảnh tượng tiếp theo xảy ra khiến con ngươi Diêu thái giám co rút lại, cảngười úp xuống đất, một lần nữa xác nhận nỗi sợ hãi của mình! Phó thống lĩnhcấm quân trên tường thành hoàng cung định phất cờ ra lệnh cho binh lính dướithành bắn mưa tên, nhưng vai vừa cử động thì cả cái đầu đột nhiên biến mất!Đúng như một câu chuyện ma quái giữa ban ngày, đầu của phó thống lĩnhcấm quân đột nhiên nổ tung ra như quả dưa hấu chín mọng, hay cái bao nước bịcăng quá mức, vỡ tung một cách vô cớ, hóa thành mảnh xương đầy máu nướcnão trên tường thành, rơi xuống đầy trời...Điều càng khủng khiếp hơn là sau khi đầu nổ tung, dường như thân thể vẫnchưa biết đầu đã thành mảnh vụn, tay phải vẫn còn giơ lên một cái rồi mới rơixuống, như một con rối đứt dây, cả người ngã sập xuống!Trên thành vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Cảnh tượng rợn tóc gáy nhưvậy diễn ra trước mắt vô số quan binh khiến họ không thể nào không sợ hãi, tấtcả đều run rẩy, mắt mở trừng trừng tìm kiếm khắp nơi trên thành, dưới thành,trong đội ngũ đồng đội, thậm chí trên bầu trời chỉ có tuyết rơi!Dĩ nhiên họ tìm không ra gì cả, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảyra, chỉ biết đầu của phó thống lĩnh đại nhân đột nhiên nổ tung. Những cấm quântinh nhuệ của Khánh Quốc này đâu có ngờ tới thích khách ở cách xa vài dặm,họ la hét, tìm kiếm phẫn nộ vô ích.Tìm tòi không được, dần dần hóa thành sợ hãi. Loại thích khách hoàn toànkhông nhìn thấy, giết chóc hoàn toàn không cách nào chống cự, làm sao phàmnhân có thể chống lại?Nỗi hoảng loạn vô cùng nhanh chóng bao trùm lên tường thành Hoàngcung, tất cả các tướng sĩ bất lực truy tìm, có người gần như sụp đổ dưới áp lựcim ắng kia, cung tên nhắm vào đám người dưới thành cũng vô thức buông lỏng.Quân kỷ Khánh Quốc nghiêm khắc, không thể tan rã thành từng mảnh vì cáichết thảm thương của phó thống lĩnh cấm quân. Trên chiến trường, trong việcdẹp loạn, quân lính Khánh Quốc đã chứng kiến vô số cái chết kỳ dị, kinh hoàng.Nhưng đòn tấn công thần bí như hôm nay thực sự khiến phàm nhân không thểkhông nghĩ đến những hướng quái đản.Một tướng lĩnh khác hùng dũng gầm lên vài tiếng, muốn ổn định tâm lýbinh lính, đồng thời ra lệnh tấn công xuống dưới. Nhưng tiếng hô của hắn chỉkéo dài được vài tiếng thì im bặt, bởi sát ý đáng sợ một lần nữa ập đến, xé toanglồng ngực vị tướng, ruột gan thành đống thịt nát, hắn không kịp rên một tiếngđã gục xuống.Tới lúc này, không khí hoảng loạn không thể kiềm chế, trên tường thànhhoàng cung hoàn toàn hỗn loạn.Dị động trên tường thành Hoàng cung tất nhiên đã lan xuống dưới thành,nhưng đám quân sĩ phong tỏa bốn phía vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra.Những cung thủ nhắm vào đám người trong tuyết cảm thấy tay rã rời nhưng vẫnchưa có lệnh bắn. Các tướng lĩnh nhíu mày lo lắng, không hiểu trên thành đãxảy ra chuyện gì mà lộn xộn đến thế.Nếu đây là chiến trường bình thường, nếu hôm nay Hoàng cung chỉ là mộtcánh đồng, thì bất cứ ai cũng sẽ tự ý bắn mà không cần chờ lệnh. Nhưng hômnay khác, người đang bị hàng vạn cung tiễn nhắm tới là Tiểu Phạm đại nhân.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Trích Tinh lâu." Ánh mắt Hoàng đế hơi tán loạn nhìn chằm chằm lên bầutrời màu xám tro, ngài biết kẻ sử dụng cái rương kia chắc chắn không phải làlão Ngũ, bởi nếu đó là lão Ngũ thì e là lúc này đã sớm giết vào cung điện mấtrồi. ngài thở hổn hển nói: "Giết sạch!"Hoàng đế bệ hạ đột nhiên bị ám sát, hôn mê bất tỉnh, sinh tử bất định khiếntất cả các tướng sĩ trên hoàng thành cảm thấy kinh hãi đến tê liệt, không ai biếtphải làm gì ngay lúc này. Những cường giả bị vây khốn trong hoàng thành vẫnchưa thoát ra được, chỉ cần đợt tên thứ hai bắn ra là tất cả đều phải chết, kể cảPhạm Nhàn vẫn còn hôn mê.Các Thái y đang chạy từ Thái Y Viện lại đây, Cung Điển với khuôn mặtmày tái mét đã đến bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, lấy thuốc men quân trang ra cốcầm máu cho bệ hạ nhưng hiệu quả có vẻ không tốt cho lắm.Còn Diêu thái giám vẫn nhớ rõ lời dặn cuối cùng của bệ hạ trước lúc hônmê. Lão run rẩy bước qua vọng lâu, cẩn thận đến bên phó thống lĩnh cấm quân,nhỏ giọng tuyên đọc lệnh cuối cùng của bệ hạ. Diêu thái giám co ro trên tườngthành hoàng cung, trông rất buồn cười nhưng thực ra là vì lão quá sợ hãi, bởi vìlão biết bệ hạ là một cường giả mạnh mẽ thế nào, thế mà một vị quân vươngnhư thế bị một thích khách vô hình đánh trọng thương như vậy, làm sao lãokhông sợ, thậm chí lo sợ mình sẽ bị xé nát bởi những vết cắt vô hình trongkhông khí.Cảnh tượng tiếp theo xảy ra khiến con ngươi Diêu thái giám co rút lại, cảngười úp xuống đất, một lần nữa xác nhận nỗi sợ hãi của mình! Phó thống lĩnhcấm quân trên tường thành hoàng cung định phất cờ ra lệnh cho binh lính dướithành bắn mưa tên, nhưng vai vừa cử động thì cả cái đầu đột nhiên biến mất!Đúng như một câu chuyện ma quái giữa ban ngày, đầu của phó thống lĩnhcấm quân đột nhiên nổ tung ra như quả dưa hấu chín mọng, hay cái bao nước bịcăng quá mức, vỡ tung một cách vô cớ, hóa thành mảnh xương đầy máu nướcnão trên tường thành, rơi xuống đầy trời...Điều càng khủng khiếp hơn là sau khi đầu nổ tung, dường như thân thể vẫnchưa biết đầu đã thành mảnh vụn, tay phải vẫn còn giơ lên một cái rồi mới rơixuống, như một con rối đứt dây, cả người ngã sập xuống!Trên thành vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Cảnh tượng rợn tóc gáy nhưvậy diễn ra trước mắt vô số quan binh khiến họ không thể nào không sợ hãi, tấtcả đều run rẩy, mắt mở trừng trừng tìm kiếm khắp nơi trên thành, dưới thành,trong đội ngũ đồng đội, thậm chí trên bầu trời chỉ có tuyết rơi!Dĩ nhiên họ tìm không ra gì cả, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảyra, chỉ biết đầu của phó thống lĩnh đại nhân đột nhiên nổ tung. Những cấm quântinh nhuệ của Khánh Quốc này đâu có ngờ tới thích khách ở cách xa vài dặm,họ la hét, tìm kiếm phẫn nộ vô ích.Tìm tòi không được, dần dần hóa thành sợ hãi. Loại thích khách hoàn toànkhông nhìn thấy, giết chóc hoàn toàn không cách nào chống cự, làm sao phàmnhân có thể chống lại?Nỗi hoảng loạn vô cùng nhanh chóng bao trùm lên tường thành Hoàngcung, tất cả các tướng sĩ bất lực truy tìm, có người gần như sụp đổ dưới áp lựcim ắng kia, cung tên nhắm vào đám người dưới thành cũng vô thức buông lỏng.Quân kỷ Khánh Quốc nghiêm khắc, không thể tan rã thành từng mảnh vì cáichết thảm thương của phó thống lĩnh cấm quân. Trên chiến trường, trong việcdẹp loạn, quân lính Khánh Quốc đã chứng kiến vô số cái chết kỳ dị, kinh hoàng.Nhưng đòn tấn công thần bí như hôm nay thực sự khiến phàm nhân không thểkhông nghĩ đến những hướng quái đản.Một tướng lĩnh khác hùng dũng gầm lên vài tiếng, muốn ổn định tâm lýbinh lính, đồng thời ra lệnh tấn công xuống dưới. Nhưng tiếng hô của hắn chỉkéo dài được vài tiếng thì im bặt, bởi sát ý đáng sợ một lần nữa ập đến, xé toanglồng ngực vị tướng, ruột gan thành đống thịt nát, hắn không kịp rên một tiếngđã gục xuống.Tới lúc này, không khí hoảng loạn không thể kiềm chế, trên tường thànhhoàng cung hoàn toàn hỗn loạn.Dị động trên tường thành Hoàng cung tất nhiên đã lan xuống dưới thành,nhưng đám quân sĩ phong tỏa bốn phía vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra.Những cung thủ nhắm vào đám người trong tuyết cảm thấy tay rã rời nhưng vẫnchưa có lệnh bắn. Các tướng lĩnh nhíu mày lo lắng, không hiểu trên thành đãxảy ra chuyện gì mà lộn xộn đến thế.Nếu đây là chiến trường bình thường, nếu hôm nay Hoàng cung chỉ là mộtcánh đồng, thì bất cứ ai cũng sẽ tự ý bắn mà không cần chờ lệnh. Nhưng hômnay khác, người đang bị hàng vạn cung tiễn nhắm tới là Tiểu Phạm đại nhân.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑