Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1983: Giả sơn 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn đệ tử Kiếm Lư cửu phẩm ngã xuống trong mưa tên, để bảo vệ tínhmạng của y mà thêm hai người nữa hy sinh, đặc biệt là vị thất sư huynh chémhơn mười cao thủ Nam Khánh, nhưng cuối cùng vẫn chết dưới mũi tên, đúnglúc y vừa rẽ qua góc ngõ hẻm, chứng kiến đôi mắt hắn.Nghĩ về ánh mắt ấy, trong lòng Phạm Nhàn nặng trĩu, biết món nợ của mìnhcàng nhiều thêm so với quá khứ, nếu lần này thoát chết, mình cũng khó lòng ẩnthân, nhất định phải làm nhiều việc để trả nợ.Phạm Nhàn suy tư, điều tức trong mật thất im ắng như tờ. Lúc này chân khícủa y đã cạn, thị lực cũng kém hơn so với bình thường, vừa chạm tay vào bìnhnước thì thân thể đột nhiên cứng đờ.Y ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn bức tường đen kịt trong mật thất, dường nhưcảm nhận được bên ngoài bức tường kia có một ánh mắt cũng đang lặng lẽ nhìnmình.Trên phần mái được bảo dưỡng cực kỳ tốt, đã thoa nhiều dầu mỡ, khi cánhcửa mật thất mở ra không hề phát ra tiếng động, yên lặng như một vở kịch câm.Ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài thấm vào, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt song đôimắt vẫn bình thản của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, ánh đèn mờ ảo khiến bóng dáng quenthuộc bên ngoài mật thất chìm trong bóng tối."Ta tưởng nếu ngươi phát hiện ra, chắc hẳn đã dùng búa đập vỡ cánh cửa."Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Ngôn Băng Vân nói.Đứng phía sau hòn giả sơn, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn trong mật thất, tronglòng Ngôn Băng Vân trăm mối tâm tư dậy sóng. Chỉ cần liếc mắt, hắn biết ngaylúc này Phạm Nhàn không còn chút sức kháng cự. Hắn im lặng một lát rồi nói:"Đừng quên, dù sao ta cũng lớn lên trong khu vườn này, mặc dù từ nhỏ phụ thânđã cấm ta leo lên hòn giả sơn này, nhưng ngươi cũng biết, trẻ con vốn hay tòmò, làm sao có thể không trèo lên."Hòn giả sơn này quá lớn, năm ấy khi lần đầu vào nhà ngươi, ta đã cảm thấycó điều kỳ lạ, đã nói với phụ thân ngươi vài lần nhưng hắn không tin. Quảnhiên, ta có thể phát hiện ra điểm bất thường, chắc chắn ngươi cũng có thể pháthiện." Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, nhếch môi cười nói.Phạm Nhàn đang ẩn nấp trong hòn giả sơn của phủ tử tước Ngôn NhượcHải. Kinh đô có gió bão thế nào, nhưng hắn trốn trong nhà Ngôn Băng Vân, aicó thể nghĩ ra được điểm này? Nếu Ngôn Băng Vân không đột nhiên nảy sinh ýtưởng, mở cửa phòng trốn tìm của thời thơ ấu, chắc chắn Phạm Nhàn đượcNgôn Nhược Hải giúp đỡ đã có thể an toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất."Phụ thân cũng không biết ta đã khám phá ra bí mật của hòn giả sơn này."Ngôn Băng Vân hơi cúi đầu nói: "Nếu không, chắc hẳn người đã chọn nơi thíchhợp hơn để giấu ngươi.""Thôi được rồi." Phạm Nhàn thở dài mệt mỏi nói: "Ta nói cả đời mình maymắn khác thường rồi cũng đến lúc xui xẻo, hóa ra lại ứng nghiệm ở hòn giả sơnnày."Ngôn Băng Vân im lặng một lúc rồi nói: "Trước đây ta đã nói với phụ thân,đây là việc nội bộ triều đình, không thể vì tư tình mà bỏ qua, nhất là... đại nhânngài. Vì đại cuộc đất nước, ta không thể để ngài sang Bắc Tề."“Ta không đi Bắc Tề, chỉ muốn đi du lịch Thần Miếu, có thể thương lượngđược không?" Phạm Nhàn nhe răng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân nhìn qua hòn giả sơn, thấy Phạm Nhàn đứng sau cánh cửavương tuyết đọng rêu xanh, sắc mặt vô cảm, nhưng trong lòng đang suy nghĩđiều gì đó. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi biết quá nhiều chuyện. Đừng quên, ta ởbên đại nhân nhà ngươi nhiều năm, việc về Nội Khố ta cũng biết đôi chút. Hơnnữa, những năm gần đây, ngươi dời trọng tâm sang Bắc Tề, Phạm Tư Triệt hiệnở Thượng Kinh thành, nếu nói trước kia ngươi không có ý định phản bội triềuđình dời sang Bắc Tề, sao ta có thể tin được?"Phạm Nhàn ho nhẹ, miễn cưỡng cười nói: "Ta cũng là con dân Đại Khánh,lại có ước định với bệ hạ, nếu như lần này bệ hạ sống sót, không thanh trừng bềtôi, tất nhiên ta cũng không đoạn tuyệt với triều đình đứng về phía Bắc Tề. Điềunày xin ngươi an tâm."Ngôn Băng Vân nói, giọng thấp và hơi giận dữ: "Chuyện liên quan đến quốcgia đại sự, sinh mệnh của ngàn vạn dân chúng, sao ta có thể an tâm? Ta khôngquan tới tới ước định kỳ lạ giữa ngươi và bệ hạ, nhưng nếu tương lai có biến cố,ngươi sống sót rời Đại Khánh đến Thượng Kinh thành, ai biết ngươi có phátcuồng làm những việc đáng ghê tởm ấy không.""Đáng ghê tởm? Ngươi nói bán bí mật nội cung cho Bắc Tề, hay dẫn quânTề xâm phạm Đại Khánh?" Phạm Nhàn mỉa mai nói: "Người sống trên đời cầngiữ lời hứa. Chỉ cần bệ hạ tuân thủ cam kết, những việc ấy đương nhiên khôngxảy ra... Chắc ngươi biết, lần này vào cung ám sát chỉ là cuộc chiến nhỏ, ta chưahuy động toàn bộ sát khí."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn đệ tử Kiếm Lư cửu phẩm ngã xuống trong mưa tên, để bảo vệ tínhmạng của y mà thêm hai người nữa hy sinh, đặc biệt là vị thất sư huynh chémhơn mười cao thủ Nam Khánh, nhưng cuối cùng vẫn chết dưới mũi tên, đúnglúc y vừa rẽ qua góc ngõ hẻm, chứng kiến đôi mắt hắn.Nghĩ về ánh mắt ấy, trong lòng Phạm Nhàn nặng trĩu, biết món nợ của mìnhcàng nhiều thêm so với quá khứ, nếu lần này thoát chết, mình cũng khó lòng ẩnthân, nhất định phải làm nhiều việc để trả nợ.Phạm Nhàn suy tư, điều tức trong mật thất im ắng như tờ. Lúc này chân khícủa y đã cạn, thị lực cũng kém hơn so với bình thường, vừa chạm tay vào bìnhnước thì thân thể đột nhiên cứng đờ.Y ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn bức tường đen kịt trong mật thất, dường nhưcảm nhận được bên ngoài bức tường kia có một ánh mắt cũng đang lặng lẽ nhìnmình.Trên phần mái được bảo dưỡng cực kỳ tốt, đã thoa nhiều dầu mỡ, khi cánhcửa mật thất mở ra không hề phát ra tiếng động, yên lặng như một vở kịch câm.Ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài thấm vào, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt song đôimắt vẫn bình thản của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, ánh đèn mờ ảo khiến bóng dáng quenthuộc bên ngoài mật thất chìm trong bóng tối."Ta tưởng nếu ngươi phát hiện ra, chắc hẳn đã dùng búa đập vỡ cánh cửa."Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Ngôn Băng Vân nói.Đứng phía sau hòn giả sơn, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn trong mật thất, tronglòng Ngôn Băng Vân trăm mối tâm tư dậy sóng. Chỉ cần liếc mắt, hắn biết ngaylúc này Phạm Nhàn không còn chút sức kháng cự. Hắn im lặng một lát rồi nói:"Đừng quên, dù sao ta cũng lớn lên trong khu vườn này, mặc dù từ nhỏ phụ thânđã cấm ta leo lên hòn giả sơn này, nhưng ngươi cũng biết, trẻ con vốn hay tòmò, làm sao có thể không trèo lên."Hòn giả sơn này quá lớn, năm ấy khi lần đầu vào nhà ngươi, ta đã cảm thấycó điều kỳ lạ, đã nói với phụ thân ngươi vài lần nhưng hắn không tin. Quảnhiên, ta có thể phát hiện ra điểm bất thường, chắc chắn ngươi cũng có thể pháthiện." Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, nhếch môi cười nói.Phạm Nhàn đang ẩn nấp trong hòn giả sơn của phủ tử tước Ngôn NhượcHải. Kinh đô có gió bão thế nào, nhưng hắn trốn trong nhà Ngôn Băng Vân, aicó thể nghĩ ra được điểm này? Nếu Ngôn Băng Vân không đột nhiên nảy sinh ýtưởng, mở cửa phòng trốn tìm của thời thơ ấu, chắc chắn Phạm Nhàn đượcNgôn Nhược Hải giúp đỡ đã có thể an toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất."Phụ thân cũng không biết ta đã khám phá ra bí mật của hòn giả sơn này."Ngôn Băng Vân hơi cúi đầu nói: "Nếu không, chắc hẳn người đã chọn nơi thíchhợp hơn để giấu ngươi.""Thôi được rồi." Phạm Nhàn thở dài mệt mỏi nói: "Ta nói cả đời mình maymắn khác thường rồi cũng đến lúc xui xẻo, hóa ra lại ứng nghiệm ở hòn giả sơnnày."Ngôn Băng Vân im lặng một lúc rồi nói: "Trước đây ta đã nói với phụ thân,đây là việc nội bộ triều đình, không thể vì tư tình mà bỏ qua, nhất là... đại nhânngài. Vì đại cuộc đất nước, ta không thể để ngài sang Bắc Tề."“Ta không đi Bắc Tề, chỉ muốn đi du lịch Thần Miếu, có thể thương lượngđược không?" Phạm Nhàn nhe răng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân nhìn qua hòn giả sơn, thấy Phạm Nhàn đứng sau cánh cửavương tuyết đọng rêu xanh, sắc mặt vô cảm, nhưng trong lòng đang suy nghĩđiều gì đó. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi biết quá nhiều chuyện. Đừng quên, ta ởbên đại nhân nhà ngươi nhiều năm, việc về Nội Khố ta cũng biết đôi chút. Hơnnữa, những năm gần đây, ngươi dời trọng tâm sang Bắc Tề, Phạm Tư Triệt hiệnở Thượng Kinh thành, nếu nói trước kia ngươi không có ý định phản bội triềuđình dời sang Bắc Tề, sao ta có thể tin được?"Phạm Nhàn ho nhẹ, miễn cưỡng cười nói: "Ta cũng là con dân Đại Khánh,lại có ước định với bệ hạ, nếu như lần này bệ hạ sống sót, không thanh trừng bềtôi, tất nhiên ta cũng không đoạn tuyệt với triều đình đứng về phía Bắc Tề. Điềunày xin ngươi an tâm."Ngôn Băng Vân nói, giọng thấp và hơi giận dữ: "Chuyện liên quan đến quốcgia đại sự, sinh mệnh của ngàn vạn dân chúng, sao ta có thể an tâm? Ta khôngquan tới tới ước định kỳ lạ giữa ngươi và bệ hạ, nhưng nếu tương lai có biến cố,ngươi sống sót rời Đại Khánh đến Thượng Kinh thành, ai biết ngươi có phátcuồng làm những việc đáng ghê tởm ấy không.""Đáng ghê tởm? Ngươi nói bán bí mật nội cung cho Bắc Tề, hay dẫn quânTề xâm phạm Đại Khánh?" Phạm Nhàn mỉa mai nói: "Người sống trên đời cầngiữ lời hứa. Chỉ cần bệ hạ tuân thủ cam kết, những việc ấy đương nhiên khôngxảy ra... Chắc ngươi biết, lần này vào cung ám sát chỉ là cuộc chiến nhỏ, ta chưahuy động toàn bộ sát khí."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn đệ tử Kiếm Lư cửu phẩm ngã xuống trong mưa tên, để bảo vệ tínhmạng của y mà thêm hai người nữa hy sinh, đặc biệt là vị thất sư huynh chémhơn mười cao thủ Nam Khánh, nhưng cuối cùng vẫn chết dưới mũi tên, đúnglúc y vừa rẽ qua góc ngõ hẻm, chứng kiến đôi mắt hắn.Nghĩ về ánh mắt ấy, trong lòng Phạm Nhàn nặng trĩu, biết món nợ của mìnhcàng nhiều thêm so với quá khứ, nếu lần này thoát chết, mình cũng khó lòng ẩnthân, nhất định phải làm nhiều việc để trả nợ.Phạm Nhàn suy tư, điều tức trong mật thất im ắng như tờ. Lúc này chân khícủa y đã cạn, thị lực cũng kém hơn so với bình thường, vừa chạm tay vào bìnhnước thì thân thể đột nhiên cứng đờ.Y ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn bức tường đen kịt trong mật thất, dường nhưcảm nhận được bên ngoài bức tường kia có một ánh mắt cũng đang lặng lẽ nhìnmình.Trên phần mái được bảo dưỡng cực kỳ tốt, đã thoa nhiều dầu mỡ, khi cánhcửa mật thất mở ra không hề phát ra tiếng động, yên lặng như một vở kịch câm.Ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài thấm vào, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt song đôimắt vẫn bình thản của Phạm Nhàn.Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, ánh đèn mờ ảo khiến bóng dáng quenthuộc bên ngoài mật thất chìm trong bóng tối."Ta tưởng nếu ngươi phát hiện ra, chắc hẳn đã dùng búa đập vỡ cánh cửa."Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Ngôn Băng Vân nói.Đứng phía sau hòn giả sơn, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn trong mật thất, tronglòng Ngôn Băng Vân trăm mối tâm tư dậy sóng. Chỉ cần liếc mắt, hắn biết ngaylúc này Phạm Nhàn không còn chút sức kháng cự. Hắn im lặng một lát rồi nói:"Đừng quên, dù sao ta cũng lớn lên trong khu vườn này, mặc dù từ nhỏ phụ thânđã cấm ta leo lên hòn giả sơn này, nhưng ngươi cũng biết, trẻ con vốn hay tòmò, làm sao có thể không trèo lên."Hòn giả sơn này quá lớn, năm ấy khi lần đầu vào nhà ngươi, ta đã cảm thấycó điều kỳ lạ, đã nói với phụ thân ngươi vài lần nhưng hắn không tin. Quảnhiên, ta có thể phát hiện ra điểm bất thường, chắc chắn ngươi cũng có thể pháthiện." Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, nhếch môi cười nói.Phạm Nhàn đang ẩn nấp trong hòn giả sơn của phủ tử tước Ngôn NhượcHải. Kinh đô có gió bão thế nào, nhưng hắn trốn trong nhà Ngôn Băng Vân, aicó thể nghĩ ra được điểm này? Nếu Ngôn Băng Vân không đột nhiên nảy sinh ýtưởng, mở cửa phòng trốn tìm của thời thơ ấu, chắc chắn Phạm Nhàn đượcNgôn Nhược Hải giúp đỡ đã có thể an toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất."Phụ thân cũng không biết ta đã khám phá ra bí mật của hòn giả sơn này."Ngôn Băng Vân hơi cúi đầu nói: "Nếu không, chắc hẳn người đã chọn nơi thíchhợp hơn để giấu ngươi.""Thôi được rồi." Phạm Nhàn thở dài mệt mỏi nói: "Ta nói cả đời mình maymắn khác thường rồi cũng đến lúc xui xẻo, hóa ra lại ứng nghiệm ở hòn giả sơnnày."Ngôn Băng Vân im lặng một lúc rồi nói: "Trước đây ta đã nói với phụ thân,đây là việc nội bộ triều đình, không thể vì tư tình mà bỏ qua, nhất là... đại nhânngài. Vì đại cuộc đất nước, ta không thể để ngài sang Bắc Tề."“Ta không đi Bắc Tề, chỉ muốn đi du lịch Thần Miếu, có thể thương lượngđược không?" Phạm Nhàn nhe răng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân nhìn qua hòn giả sơn, thấy Phạm Nhàn đứng sau cánh cửavương tuyết đọng rêu xanh, sắc mặt vô cảm, nhưng trong lòng đang suy nghĩđiều gì đó. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi biết quá nhiều chuyện. Đừng quên, ta ởbên đại nhân nhà ngươi nhiều năm, việc về Nội Khố ta cũng biết đôi chút. Hơnnữa, những năm gần đây, ngươi dời trọng tâm sang Bắc Tề, Phạm Tư Triệt hiệnở Thượng Kinh thành, nếu nói trước kia ngươi không có ý định phản bội triềuđình dời sang Bắc Tề, sao ta có thể tin được?"Phạm Nhàn ho nhẹ, miễn cưỡng cười nói: "Ta cũng là con dân Đại Khánh,lại có ước định với bệ hạ, nếu như lần này bệ hạ sống sót, không thanh trừng bềtôi, tất nhiên ta cũng không đoạn tuyệt với triều đình đứng về phía Bắc Tề. Điềunày xin ngươi an tâm."Ngôn Băng Vân nói, giọng thấp và hơi giận dữ: "Chuyện liên quan đến quốcgia đại sự, sinh mệnh của ngàn vạn dân chúng, sao ta có thể an tâm? Ta khôngquan tới tới ước định kỳ lạ giữa ngươi và bệ hạ, nhưng nếu tương lai có biến cố,ngươi sống sót rời Đại Khánh đến Thượng Kinh thành, ai biết ngươi có phátcuồng làm những việc đáng ghê tởm ấy không.""Đáng ghê tởm? Ngươi nói bán bí mật nội cung cho Bắc Tề, hay dẫn quânTề xâm phạm Đại Khánh?" Phạm Nhàn mỉa mai nói: "Người sống trên đời cầngiữ lời hứa. Chỉ cần bệ hạ tuân thủ cam kết, những việc ấy đương nhiên khôngxảy ra... Chắc ngươi biết, lần này vào cung ám sát chỉ là cuộc chiến nhỏ, ta chưahuy động toàn bộ sát khí."

Chương 1983: Giả sơn 4