Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2006: Trong núi có miếu 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vất vả lắm cơn ho mới dừng lại, Phạm Nhàn mở mắt nhìn đống đá lởmchởm trên núi, nói: "Truyền thuyết chưa hẳn là thật. Hồi đó sư phụ cô và TiếuÂn đại nhân chờ Thần Miếu xuất hiện một hai ngày, đã ở dưới chân núi nàysuốt mấy tháng, chẳng biết đã ăn bao nhiêu thịt người... Ta không muốn chờ đợinữa."Phạm Nhàn đã trải qua hai kiếp sống, nên y hoàn toàn tin tưởng có thiên ýtrong cõi vô hình, nhưng giáo dục kiếp trước khiến y khó thoát khỏi tư tưởng vôthần, nên mâu thuẫn này khiến y vừa kính sợ Thần Miếu, vừa không quá tin vàotruyền thuyết."Nếu truyền thuyết không đúng, thì chắc chắn Thần Miếu ẩn trong núi nàycó thủ thuật che mắt." Toàn bộ khuôn mặt Hải Đường giấu dưới cổ áo lông, côlớn tiếng nói: "Nếu phải lục soát cả ngọn núi, với tình trạng hiện tại của chúngta, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.""Ta cũng hiểu, nếu phải tốn nhiều thời gian thì nên bắt đầu nhanh lên."Phạm Nhàn khàn giọng nói rồi liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, "Các ngươichắc cũng thấy đấy, ban đêm ở nơi đây rất ngắn, mấy ngày nữa sẽ không cònđêm, sẽ thuận tiện hơn khi tìm kiếm."Suốt mấy tháng khổ nhọc trong tuyết rét, Phạm Nhàn không còn che giấukiến thức đời trước trước mặt hai người bạn. Mỗi phán đoán của y đều trở thànhsự thật, nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không biết căn cứ của y,nên trong lòng họ Phạm Nhàn ngày càng thần bí và khó lường.Suốt những tháng qua, hai người không hề nghi ngờ hay do dự với bất kỳphán đoán hay chỉ thị nào của Phạm Nhàn. Nhưng giờ đây, khi ba người đứngtrước núi tuyết, sắp bắt đầu tìm kiếm Thần Miếu, Vương Thập Tam Lang khôngtiến lên núi mà nhìn Hải Đường.Vào lúc ấy, Hải Đường cũng vừa nhìn Vương Thập Tam Lang, ánh mắt haingười giao nhau, đều nhận ra nỗi lo lắng và kinh hoàng trong mắt đối phương.Phạm Nhàn nhận ra sự bất thường của hai người bạn, nhíu mày ho nhẹ: "Saovậy?"Vương Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nhìn Phạm Nhàn nói: "Chúng tachỉ tò mò, Thần Miếu đã ở ngay trước mắt, theo như phán đoán của ngươi, dùphải mất bao lâu, chúng ta cũng có thể tìm ra Thần Miếu trước khi đêm xuống."Phạm Nhàn gật đầu, không hiểu ý ngươi ta, nhíu mày sâu thêm. Hải Đườngbên cạnh thở dài: "Ý chúng ta là sắp tìm được Thần Miếu rồi, dù là để khám phábí mật hay cứu đại sư mù... dù sao ngươi cũng nên có kế hoạch trước, chuẩn bịgì đó, hay nếu ngươi có hiểu biết gì thì cũng nên báo trước với chúng ta. Vớitình trạng sức khỏe hiện tại, nhiều việc ngươi cần chúng ta làm thay."Thần Miếu như tiên cảnh trong lòng người đời, hôm nay ba người đi tìmThần Miếu là việc lớn, thế mà Phạm Nhàn lại tỏ ra thong dong đến mức qua loa,giống như chỉ đi du lịch vậy.Ai biết trên núi chứa đựng nguy hiểm và thần uy gì khiến phàm nhân khó cóthể chống trả? Cho dù Hải Đường và Vương Thập Tam Lang là những người cóý chí vững vàng nhất, nhưng đối diện với núi tuyết, trong lòng vẫn không kìmnén được cảm giác hoang mang và sợ hãi. Họ thật sự không hiểu tại sao PhạmNhàn vẫn có thể thong dong đến thế."Hồi đó Khổ Hà đại sư và Tiếu Ân đại nhân đã sống sót quay trở lại từ ThầnMiếu. Nơi này chẳng đáng sợ như mọi người tưởng." Phạm Nhàn hơi ngẩn ngơrồi cay đắng nói: "Năm đó cả hai cũng là cường giả cửu phẩm, nhưng bị dày vònửa năm suýt chết, chắc chắn thực lực kém hơn chúng ta bây giờ. Nếu họ sốngsót quay về, chúng ta sợ gì?""Hơn nữa Ngũ Trúc thúc và Hoàng đế bệ hạ đều nói Thần Miếu đã đổ nát,không còn lực lượng." Phạm Nhàn hạ thấp tầm mắt: "Ta tin vào phán đoán củaHoàng đế bệ hạ, bởi vì cuộc đời này hắn hầu như không sai."Nhưng dù tan hoang, đó vẫn là Thần Miếu, làm sao phàm nhân không cúiđầu tôn thờ?"Vấn đề quan trọng là, ta chỉ biết lối vào Thần Miếu, còn bên trong ra saothì ta cũng không rõ." Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười: "Như vậy, có chuẩn bịcũng vô dụng thôi, cứ tìm đã, tìm ra rồi tính tiếp."Đây là cách làm rất thiếu trách nhiệm. Cả cuộc đời đắm chìm trong GiámSát viện, Phạm Nhàn chưa bao giờ hành động khi chưa chuẩn bị, dù đối đầuHoàng đế bệ hạ y vẫn tính toán kỹ lưỡng càng để thắng lợi. Nhưng hôm naytrước ngọn núi xa lạ này, làm sao y có thể chuẩn bị được gì?o O oNgọn núi tuyết vẫn im lặng đến giá lạnh, dường như hoàn toàn không haybiết có ba phàm nhân đang căng thẳng nhưng lặng lẽ tìm kiếm bí mật của nó.Trong truyền thuyết, Thần Miếu vốn có thể làm được mọi điều, biết mọi thứ,nhưng giờ đây vẫn ẩn mình trong tuyết giá, không chịu lộ diện.Leo lên núi hồi ngày, gió trên núi dần mạnh lên, thổi bay tuyết trên đá chemờ tầm nhìn. Nhưng ánh mắt Phạm Nhàn vẫn trong veo và tĩnh lặng, không bỏsót bất kỳ chi tiết nào. Trong suy đoán của y, Thần Miếu chỉ hiện thế một haingày mỗi năm, và lần Tiếu Ân nhìn thấy Thần Miếu là ngày đầu tiên sau khiđêm dài kết thúc, chắc chắn có quy luật nào đó ẩn sau đó.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vất vả lắm cơn ho mới dừng lại, Phạm Nhàn mở mắt nhìn đống đá lởmchởm trên núi, nói: "Truyền thuyết chưa hẳn là thật. Hồi đó sư phụ cô và TiếuÂn đại nhân chờ Thần Miếu xuất hiện một hai ngày, đã ở dưới chân núi nàysuốt mấy tháng, chẳng biết đã ăn bao nhiêu thịt người... Ta không muốn chờ đợinữa."Phạm Nhàn đã trải qua hai kiếp sống, nên y hoàn toàn tin tưởng có thiên ýtrong cõi vô hình, nhưng giáo dục kiếp trước khiến y khó thoát khỏi tư tưởng vôthần, nên mâu thuẫn này khiến y vừa kính sợ Thần Miếu, vừa không quá tin vàotruyền thuyết."Nếu truyền thuyết không đúng, thì chắc chắn Thần Miếu ẩn trong núi nàycó thủ thuật che mắt." Toàn bộ khuôn mặt Hải Đường giấu dưới cổ áo lông, côlớn tiếng nói: "Nếu phải lục soát cả ngọn núi, với tình trạng hiện tại của chúngta, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.""Ta cũng hiểu, nếu phải tốn nhiều thời gian thì nên bắt đầu nhanh lên."Phạm Nhàn khàn giọng nói rồi liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, "Các ngươichắc cũng thấy đấy, ban đêm ở nơi đây rất ngắn, mấy ngày nữa sẽ không cònđêm, sẽ thuận tiện hơn khi tìm kiếm."Suốt mấy tháng khổ nhọc trong tuyết rét, Phạm Nhàn không còn che giấukiến thức đời trước trước mặt hai người bạn. Mỗi phán đoán của y đều trở thànhsự thật, nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không biết căn cứ của y,nên trong lòng họ Phạm Nhàn ngày càng thần bí và khó lường.Suốt những tháng qua, hai người không hề nghi ngờ hay do dự với bất kỳphán đoán hay chỉ thị nào của Phạm Nhàn. Nhưng giờ đây, khi ba người đứngtrước núi tuyết, sắp bắt đầu tìm kiếm Thần Miếu, Vương Thập Tam Lang khôngtiến lên núi mà nhìn Hải Đường.Vào lúc ấy, Hải Đường cũng vừa nhìn Vương Thập Tam Lang, ánh mắt haingười giao nhau, đều nhận ra nỗi lo lắng và kinh hoàng trong mắt đối phương.Phạm Nhàn nhận ra sự bất thường của hai người bạn, nhíu mày ho nhẹ: "Saovậy?"Vương Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nhìn Phạm Nhàn nói: "Chúng tachỉ tò mò, Thần Miếu đã ở ngay trước mắt, theo như phán đoán của ngươi, dùphải mất bao lâu, chúng ta cũng có thể tìm ra Thần Miếu trước khi đêm xuống."Phạm Nhàn gật đầu, không hiểu ý ngươi ta, nhíu mày sâu thêm. Hải Đườngbên cạnh thở dài: "Ý chúng ta là sắp tìm được Thần Miếu rồi, dù là để khám phábí mật hay cứu đại sư mù... dù sao ngươi cũng nên có kế hoạch trước, chuẩn bịgì đó, hay nếu ngươi có hiểu biết gì thì cũng nên báo trước với chúng ta. Vớitình trạng sức khỏe hiện tại, nhiều việc ngươi cần chúng ta làm thay."Thần Miếu như tiên cảnh trong lòng người đời, hôm nay ba người đi tìmThần Miếu là việc lớn, thế mà Phạm Nhàn lại tỏ ra thong dong đến mức qua loa,giống như chỉ đi du lịch vậy.Ai biết trên núi chứa đựng nguy hiểm và thần uy gì khiến phàm nhân khó cóthể chống trả? Cho dù Hải Đường và Vương Thập Tam Lang là những người cóý chí vững vàng nhất, nhưng đối diện với núi tuyết, trong lòng vẫn không kìmnén được cảm giác hoang mang và sợ hãi. Họ thật sự không hiểu tại sao PhạmNhàn vẫn có thể thong dong đến thế."Hồi đó Khổ Hà đại sư và Tiếu Ân đại nhân đã sống sót quay trở lại từ ThầnMiếu. Nơi này chẳng đáng sợ như mọi người tưởng." Phạm Nhàn hơi ngẩn ngơrồi cay đắng nói: "Năm đó cả hai cũng là cường giả cửu phẩm, nhưng bị dày vònửa năm suýt chết, chắc chắn thực lực kém hơn chúng ta bây giờ. Nếu họ sốngsót quay về, chúng ta sợ gì?""Hơn nữa Ngũ Trúc thúc và Hoàng đế bệ hạ đều nói Thần Miếu đã đổ nát,không còn lực lượng." Phạm Nhàn hạ thấp tầm mắt: "Ta tin vào phán đoán củaHoàng đế bệ hạ, bởi vì cuộc đời này hắn hầu như không sai."Nhưng dù tan hoang, đó vẫn là Thần Miếu, làm sao phàm nhân không cúiđầu tôn thờ?"Vấn đề quan trọng là, ta chỉ biết lối vào Thần Miếu, còn bên trong ra saothì ta cũng không rõ." Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười: "Như vậy, có chuẩn bịcũng vô dụng thôi, cứ tìm đã, tìm ra rồi tính tiếp."Đây là cách làm rất thiếu trách nhiệm. Cả cuộc đời đắm chìm trong GiámSát viện, Phạm Nhàn chưa bao giờ hành động khi chưa chuẩn bị, dù đối đầuHoàng đế bệ hạ y vẫn tính toán kỹ lưỡng càng để thắng lợi. Nhưng hôm naytrước ngọn núi xa lạ này, làm sao y có thể chuẩn bị được gì?o O oNgọn núi tuyết vẫn im lặng đến giá lạnh, dường như hoàn toàn không haybiết có ba phàm nhân đang căng thẳng nhưng lặng lẽ tìm kiếm bí mật của nó.Trong truyền thuyết, Thần Miếu vốn có thể làm được mọi điều, biết mọi thứ,nhưng giờ đây vẫn ẩn mình trong tuyết giá, không chịu lộ diện.Leo lên núi hồi ngày, gió trên núi dần mạnh lên, thổi bay tuyết trên đá chemờ tầm nhìn. Nhưng ánh mắt Phạm Nhàn vẫn trong veo và tĩnh lặng, không bỏsót bất kỳ chi tiết nào. Trong suy đoán của y, Thần Miếu chỉ hiện thế một haingày mỗi năm, và lần Tiếu Ân nhìn thấy Thần Miếu là ngày đầu tiên sau khiđêm dài kết thúc, chắc chắn có quy luật nào đó ẩn sau đó.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vất vả lắm cơn ho mới dừng lại, Phạm Nhàn mở mắt nhìn đống đá lởmchởm trên núi, nói: "Truyền thuyết chưa hẳn là thật. Hồi đó sư phụ cô và TiếuÂn đại nhân chờ Thần Miếu xuất hiện một hai ngày, đã ở dưới chân núi nàysuốt mấy tháng, chẳng biết đã ăn bao nhiêu thịt người... Ta không muốn chờ đợinữa."Phạm Nhàn đã trải qua hai kiếp sống, nên y hoàn toàn tin tưởng có thiên ýtrong cõi vô hình, nhưng giáo dục kiếp trước khiến y khó thoát khỏi tư tưởng vôthần, nên mâu thuẫn này khiến y vừa kính sợ Thần Miếu, vừa không quá tin vàotruyền thuyết."Nếu truyền thuyết không đúng, thì chắc chắn Thần Miếu ẩn trong núi nàycó thủ thuật che mắt." Toàn bộ khuôn mặt Hải Đường giấu dưới cổ áo lông, côlớn tiếng nói: "Nếu phải lục soát cả ngọn núi, với tình trạng hiện tại của chúngta, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.""Ta cũng hiểu, nếu phải tốn nhiều thời gian thì nên bắt đầu nhanh lên."Phạm Nhàn khàn giọng nói rồi liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, "Các ngươichắc cũng thấy đấy, ban đêm ở nơi đây rất ngắn, mấy ngày nữa sẽ không cònđêm, sẽ thuận tiện hơn khi tìm kiếm."Suốt mấy tháng khổ nhọc trong tuyết rét, Phạm Nhàn không còn che giấukiến thức đời trước trước mặt hai người bạn. Mỗi phán đoán của y đều trở thànhsự thật, nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không biết căn cứ của y,nên trong lòng họ Phạm Nhàn ngày càng thần bí và khó lường.Suốt những tháng qua, hai người không hề nghi ngờ hay do dự với bất kỳphán đoán hay chỉ thị nào của Phạm Nhàn. Nhưng giờ đây, khi ba người đứngtrước núi tuyết, sắp bắt đầu tìm kiếm Thần Miếu, Vương Thập Tam Lang khôngtiến lên núi mà nhìn Hải Đường.Vào lúc ấy, Hải Đường cũng vừa nhìn Vương Thập Tam Lang, ánh mắt haingười giao nhau, đều nhận ra nỗi lo lắng và kinh hoàng trong mắt đối phương.Phạm Nhàn nhận ra sự bất thường của hai người bạn, nhíu mày ho nhẹ: "Saovậy?"Vương Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nhìn Phạm Nhàn nói: "Chúng tachỉ tò mò, Thần Miếu đã ở ngay trước mắt, theo như phán đoán của ngươi, dùphải mất bao lâu, chúng ta cũng có thể tìm ra Thần Miếu trước khi đêm xuống."Phạm Nhàn gật đầu, không hiểu ý ngươi ta, nhíu mày sâu thêm. Hải Đườngbên cạnh thở dài: "Ý chúng ta là sắp tìm được Thần Miếu rồi, dù là để khám phábí mật hay cứu đại sư mù... dù sao ngươi cũng nên có kế hoạch trước, chuẩn bịgì đó, hay nếu ngươi có hiểu biết gì thì cũng nên báo trước với chúng ta. Vớitình trạng sức khỏe hiện tại, nhiều việc ngươi cần chúng ta làm thay."Thần Miếu như tiên cảnh trong lòng người đời, hôm nay ba người đi tìmThần Miếu là việc lớn, thế mà Phạm Nhàn lại tỏ ra thong dong đến mức qua loa,giống như chỉ đi du lịch vậy.Ai biết trên núi chứa đựng nguy hiểm và thần uy gì khiến phàm nhân khó cóthể chống trả? Cho dù Hải Đường và Vương Thập Tam Lang là những người cóý chí vững vàng nhất, nhưng đối diện với núi tuyết, trong lòng vẫn không kìmnén được cảm giác hoang mang và sợ hãi. Họ thật sự không hiểu tại sao PhạmNhàn vẫn có thể thong dong đến thế."Hồi đó Khổ Hà đại sư và Tiếu Ân đại nhân đã sống sót quay trở lại từ ThầnMiếu. Nơi này chẳng đáng sợ như mọi người tưởng." Phạm Nhàn hơi ngẩn ngơrồi cay đắng nói: "Năm đó cả hai cũng là cường giả cửu phẩm, nhưng bị dày vònửa năm suýt chết, chắc chắn thực lực kém hơn chúng ta bây giờ. Nếu họ sốngsót quay về, chúng ta sợ gì?""Hơn nữa Ngũ Trúc thúc và Hoàng đế bệ hạ đều nói Thần Miếu đã đổ nát,không còn lực lượng." Phạm Nhàn hạ thấp tầm mắt: "Ta tin vào phán đoán củaHoàng đế bệ hạ, bởi vì cuộc đời này hắn hầu như không sai."Nhưng dù tan hoang, đó vẫn là Thần Miếu, làm sao phàm nhân không cúiđầu tôn thờ?"Vấn đề quan trọng là, ta chỉ biết lối vào Thần Miếu, còn bên trong ra saothì ta cũng không rõ." Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười: "Như vậy, có chuẩn bịcũng vô dụng thôi, cứ tìm đã, tìm ra rồi tính tiếp."Đây là cách làm rất thiếu trách nhiệm. Cả cuộc đời đắm chìm trong GiámSát viện, Phạm Nhàn chưa bao giờ hành động khi chưa chuẩn bị, dù đối đầuHoàng đế bệ hạ y vẫn tính toán kỹ lưỡng càng để thắng lợi. Nhưng hôm naytrước ngọn núi xa lạ này, làm sao y có thể chuẩn bị được gì?o O oNgọn núi tuyết vẫn im lặng đến giá lạnh, dường như hoàn toàn không haybiết có ba phàm nhân đang căng thẳng nhưng lặng lẽ tìm kiếm bí mật của nó.Trong truyền thuyết, Thần Miếu vốn có thể làm được mọi điều, biết mọi thứ,nhưng giờ đây vẫn ẩn mình trong tuyết giá, không chịu lộ diện.Leo lên núi hồi ngày, gió trên núi dần mạnh lên, thổi bay tuyết trên đá chemờ tầm nhìn. Nhưng ánh mắt Phạm Nhàn vẫn trong veo và tĩnh lặng, không bỏsót bất kỳ chi tiết nào. Trong suy đoán của y, Thần Miếu chỉ hiện thế một haingày mỗi năm, và lần Tiếu Ân nhìn thấy Thần Miếu là ngày đầu tiên sau khiđêm dài kết thúc, chắc chắn có quy luật nào đó ẩn sau đó.