Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2031: Nỗi cô đơn của một người 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không thể nhìn thấu Thần Miếu nhưPhạm Nhàn. Họ chỉ biết ngay cả tuyệt thế cường giả Ngũ Trúc cũng không dámchống lệnh Thần Miếu, hạ sát Phạm Nhàn thân thiết nhất. Trong tình huống đó,ba người họ ngoài việc ở lại núi tuyết còn làm được gì?o O oNhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy. Y không thể chịu đựng việc nhìn NgũTrúc thúc cô độc trong Thần Miếu trên núi tuyết hàng ngàn năm. Dĩ nhiên lúcnày Phạm Nhàn đã đoán ra thân phận thật sự của Ngũ Trúc thúc, nhưng vẫndùng bốn chữ cô độc hiu quạnh để miêu tả Ngũ Trúc, bởi y biết, Ngũ Trúc khácvới Thần Miếu.Ngũ Trúc thúc có tình cảm, có ràng buộc, không phải thứ máy móc lạnh lẽo,hắn là một con người sống động, Phạm Nhàn tin chắc điều đó, nởi trong cănphòng tối hẻo lánh của tiệm tạp hóa ở Đạm Châu, y từng thấy nụ cười rạng rỡhơn cả bông hoa kia, và sau thời gian dưỡng thương ở Đại Đông sơn, Ngũ Trúcthúc ngày càng giống con người.Biến đổi này bắt đầu từ lúc nào, Phạm Nhàn không rõ. Có lẽ là từ hàng triệunăm trước, khi sứ giả che mặt bằng tấm vải đen với thân phận thần sứ đi lại giữacác bộ lạc người nguyên thủy, chứng kiến quá nhiều vui buồn ly hợp?Hay là Ngũ Trúc thúc vốn là tồn tại mạnh nhất trong Thần Miếu, qua hàngchục vạn năm tiến hóa, đã bước lên con đường hoàn toàn khác với Thần Miếu?Hoặc là do vài chục năm trước, bất chợt xuất hiện một sinh mệnh tinhnghịch không ai biết nguyên do, ngoi lên giữa thế gian, chui ra trong ThầnMiếu, khiến Ngũ Trúc thúc được khơi dậy điều gì đó khi ở bên cô gái nhỏ?Phạm Nhàn không muốn tìm hiểu chi tiết, cũng không cần tìm hiểu chi tiết.Y chỉ biết khi tái sinh vào thế giới này, y nương tựa sau lưng Ngũ Trúc thúc,người đầu tiên y nhìn thấy chính là Ngũ Trúc thúc.Tấm lưng Ngũ Trúc thúc rất ấm áp, đôi mắt tuy chưa từng nhìn thấy nhưngchắc chắn đầy cảm xúc.Phạm Nhàn không rõ Thần Miếu đã dùng cách nào khống chế lại Ngũ Trúcthúc, có lẽ là cách gì tương tự như tẩy não, khởi động lại hay định dạng lại? Dùsao ánh sáng trí tuệ và tình cảm trong Ngũ Trúc giờ đã hoàn toàn vắng bóng.Thực tế này khiến Phạm Nhàn cảm thấy đau buồn và phẫn nộ tới tột cùng. Ykhông thể đứng nhìn mà không làm gì cả. Bởi với y, sinh vật hùng mạnh canhgiữ Thần Miếu chỉ là thể xác của Ngũ Trúc thúc, nếu linh hồn Ngũ Trúc thúckhông được tìm về, thì Ngũ Trúc thúc coi như đã chết.Hai mươi mấy năm trước, trong chiến dịch truy quét của Thần Miếu vàHoàng đế, Ngũ Trúc đã giết chết không biết bao nhiêu sứ giả Thần Miếu, nhưngcũng bị thương nặng. Theo lời Trần Bình Bình lão gia tử và chính Ngũ Trúc,hắn đã quên đi rất nhiều thứ.Loại mất trí nhớ này chắc chắn do thủ đoạn của Thần Miếu gây ra, nhưngmay mắn là Ngũ Trúc chỉ quên đi những chuyện xa xưa, vẫn nhớ rõ chuyện gầnđây, nhớ Diệp Khinh Mi, còn nhớ Phạm Nhàn. Nhưng Ngũ Trúc trên núi tuyếthôm nay đã quên hết tất cả.Mí mắt Phạm Nhàn hơi rủ xuống, đôi mắt lóe lên tia sáng chói lọi. Dù thânthể vẫn yếu ớt, nhưng ý chí của y vô cùng mạnh mẽ. Y sẽ không rời núi tuyết, yquyết quay lại Thần Miếu, đưa Ngũ Trúc thúc trở về!Bởi vì y không chết. Nhát đâm của Ngũ Trúc không giết được y!Phạm Nhàn phán đoán chính xác, Thần Miếu không thể kiểm soát hoàn toànsinh mệnh quá khác biệt như Ngũ Trúc thúc. Ít nhất là những cái tên, những cáitên khắc sâu trong cuộc đời Ngũ Trúc thúc đã can thiệp vào hành động của hắn,khiến Ngũ Trúc thúc không giết Phạm Nhàn.Với khả năng của Ngũ Trúc, phán đoán sinh tử của Phạm Nhàn là chuyệnquá đơn giản. Nhưng hắn đã tha mạng cho Phạm Nhàn. Đó chính là nguồn gốclòng tin của Phạm Nhàn, y tin rằng chắc chắn sẽ có ngày Ngũ Trúc thúc tỉnh lại.Rất nhiều năm về trước, Diệp Khinh Mi được Khổ Hà và Tiếu Ân giúp đỡđã trốn thoát Thần Miếu, đi về phía nam trong tuyết giá. Sau đó một ngày nọ, côbé bốn tuổi thở dài, đứng trước lều nhìn về phía bắc, nói: "Hắn thật đángthương."Rất nhiều năm sau, Phạm Nhàn bị thương nặng nhờ Hải Đường và VươngThập Tam Lang giúp đỡ thoát khỏi Thần Miếu nhưng y không rời đi. Y cũngchẳng thở dài, vì y sẽ không bỏ mặc người mù đáng thương kia để quay về nhângian.Sau này Diệp Khinh Mi can đảm quay lại Thần Miếu, mang theo Ngũ Trúc,trộm lấy chiếc rương kia, một lần nữa ra đi. Phạm Nhàn cũng nhất định phải trởlại. Mấy chục năm qua dường như lại rơi vào vòng lặp nào đó, nhưng vòng lặpnày không hề nhàm chán, chỉ có cảm giác ấm áp thoảng qua.Khi Phạm Nhàn đi lại được, bão tuyết xung quanh núi đã rất lớn. Lần thứhai y tiến vào núi tuyết, giống như lựa chọn của mẫu thân y Diệp Khinh Mingày xưa, vì cả hai mẹ con đều không nỡ xa rời... người ấy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không thể nhìn thấu Thần Miếu như

Phạm Nhàn. Họ chỉ biết ngay cả tuyệt thế cường giả Ngũ Trúc cũng không dám

chống lệnh Thần Miếu, hạ sát Phạm Nhàn thân thiết nhất. Trong tình huống đó,

ba người họ ngoài việc ở lại núi tuyết còn làm được gì?

o O o

Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy. Y không thể chịu đựng việc nhìn Ngũ

Trúc thúc cô độc trong Thần Miếu trên núi tuyết hàng ngàn năm. Dĩ nhiên lúc

này Phạm Nhàn đã đoán ra thân phận thật sự của Ngũ Trúc thúc, nhưng vẫn

dùng bốn chữ cô độc hiu quạnh để miêu tả Ngũ Trúc, bởi y biết, Ngũ Trúc khác

với Thần Miếu.

Ngũ Trúc thúc có tình cảm, có ràng buộc, không phải thứ máy móc lạnh lẽo,

hắn là một con người sống động, Phạm Nhàn tin chắc điều đó, nởi trong căn

phòng tối hẻo lánh của tiệm tạp hóa ở Đạm Châu, y từng thấy nụ cười rạng rỡ

hơn cả bông hoa kia, và sau thời gian dưỡng thương ở Đại Đông sơn, Ngũ Trúc

thúc ngày càng giống con người.

Biến đổi này bắt đầu từ lúc nào, Phạm Nhàn không rõ. Có lẽ là từ hàng triệu

năm trước, khi sứ giả che mặt bằng tấm vải đen với thân phận thần sứ đi lại giữa

các bộ lạc người nguyên thủy, chứng kiến quá nhiều vui buồn ly hợp?

Hay là Ngũ Trúc thúc vốn là tồn tại mạnh nhất trong Thần Miếu, qua hàng

chục vạn năm tiến hóa, đã bước lên con đường hoàn toàn khác với Thần Miếu?

Hoặc là do vài chục năm trước, bất chợt xuất hiện một sinh mệnh tinh

nghịch không ai biết nguyên do, ngoi lên giữa thế gian, chui ra trong Thần

Miếu, khiến Ngũ Trúc thúc được khơi dậy điều gì đó khi ở bên cô gái nhỏ?

Phạm Nhàn không muốn tìm hiểu chi tiết, cũng không cần tìm hiểu chi tiết.

Y chỉ biết khi tái sinh vào thế giới này, y nương tựa sau lưng Ngũ Trúc thúc,

người đầu tiên y nhìn thấy chính là Ngũ Trúc thúc.

Tấm lưng Ngũ Trúc thúc rất ấm áp, đôi mắt tuy chưa từng nhìn thấy nhưng

chắc chắn đầy cảm xúc.

Phạm Nhàn không rõ Thần Miếu đã dùng cách nào khống chế lại Ngũ Trúc

thúc, có lẽ là cách gì tương tự như tẩy não, khởi động lại hay định dạng lại? Dù

sao ánh sáng trí tuệ và tình cảm trong Ngũ Trúc giờ đã hoàn toàn vắng bóng.

Thực tế này khiến Phạm Nhàn cảm thấy đau buồn và phẫn nộ tới tột cùng. Y

không thể đứng nhìn mà không làm gì cả. Bởi với y, sinh vật hùng mạnh canh

giữ Thần Miếu chỉ là thể xác của Ngũ Trúc thúc, nếu linh hồn Ngũ Trúc thúc

không được tìm về, thì Ngũ Trúc thúc coi như đã chết.

Hai mươi mấy năm trước, trong chiến dịch truy quét của Thần Miếu và

Hoàng đế, Ngũ Trúc đã giết chết không biết bao nhiêu sứ giả Thần Miếu, nhưng

cũng bị thương nặng. Theo lời Trần Bình Bình lão gia tử và chính Ngũ Trúc,

hắn đã quên đi rất nhiều thứ.

Loại mất trí nhớ này chắc chắn do thủ đoạn của Thần Miếu gây ra, nhưng

may mắn là Ngũ Trúc chỉ quên đi những chuyện xa xưa, vẫn nhớ rõ chuyện gần

đây, nhớ Diệp Khinh Mi, còn nhớ Phạm Nhàn. Nhưng Ngũ Trúc trên núi tuyết

hôm nay đã quên hết tất cả.

Mí mắt Phạm Nhàn hơi rủ xuống, đôi mắt lóe lên tia sáng chói lọi. Dù thân

thể vẫn yếu ớt, nhưng ý chí của y vô cùng mạnh mẽ. Y sẽ không rời núi tuyết, y

quyết quay lại Thần Miếu, đưa Ngũ Trúc thúc trở về!

Bởi vì y không chết. Nhát đâm của Ngũ Trúc không giết được y!

Phạm Nhàn phán đoán chính xác, Thần Miếu không thể kiểm soát hoàn toàn

sinh mệnh quá khác biệt như Ngũ Trúc thúc. Ít nhất là những cái tên, những cái

tên khắc sâu trong cuộc đời Ngũ Trúc thúc đã can thiệp vào hành động của hắn,

khiến Ngũ Trúc thúc không giết Phạm Nhàn.

Với khả năng của Ngũ Trúc, phán đoán sinh tử của Phạm Nhàn là chuyện

quá đơn giản. Nhưng hắn đã tha mạng cho Phạm Nhàn. Đó chính là nguồn gốc

lòng tin của Phạm Nhàn, y tin rằng chắc chắn sẽ có ngày Ngũ Trúc thúc tỉnh lại.

Rất nhiều năm về trước, Diệp Khinh Mi được Khổ Hà và Tiếu Ân giúp đỡ

đã trốn thoát Thần Miếu, đi về phía nam trong tuyết giá. Sau đó một ngày nọ, cô

bé bốn tuổi thở dài, đứng trước lều nhìn về phía bắc, nói: "Hắn thật đáng

thương."

Rất nhiều năm sau, Phạm Nhàn bị thương nặng nhờ Hải Đường và Vương

Thập Tam Lang giúp đỡ thoát khỏi Thần Miếu nhưng y không rời đi. Y cũng

chẳng thở dài, vì y sẽ không bỏ mặc người mù đáng thương kia để quay về nhân

gian.

Sau này Diệp Khinh Mi can đảm quay lại Thần Miếu, mang theo Ngũ Trúc,

trộm lấy chiếc rương kia, một lần nữa ra đi. Phạm Nhàn cũng nhất định phải trở

lại. Mấy chục năm qua dường như lại rơi vào vòng lặp nào đó, nhưng vòng lặp

này không hề nhàm chán, chỉ có cảm giác ấm áp thoảng qua.

Khi Phạm Nhàn đi lại được, bão tuyết xung quanh núi đã rất lớn. Lần thứ

hai y tiến vào núi tuyết, giống như lựa chọn của mẫu thân y Diệp Khinh Mi

ngày xưa, vì cả hai mẹ con đều không nỡ xa rời... người ấy.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không thể nhìn thấu Thần Miếu nhưPhạm Nhàn. Họ chỉ biết ngay cả tuyệt thế cường giả Ngũ Trúc cũng không dámchống lệnh Thần Miếu, hạ sát Phạm Nhàn thân thiết nhất. Trong tình huống đó,ba người họ ngoài việc ở lại núi tuyết còn làm được gì?o O oNhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy. Y không thể chịu đựng việc nhìn NgũTrúc thúc cô độc trong Thần Miếu trên núi tuyết hàng ngàn năm. Dĩ nhiên lúcnày Phạm Nhàn đã đoán ra thân phận thật sự của Ngũ Trúc thúc, nhưng vẫndùng bốn chữ cô độc hiu quạnh để miêu tả Ngũ Trúc, bởi y biết, Ngũ Trúc khácvới Thần Miếu.Ngũ Trúc thúc có tình cảm, có ràng buộc, không phải thứ máy móc lạnh lẽo,hắn là một con người sống động, Phạm Nhàn tin chắc điều đó, nởi trong cănphòng tối hẻo lánh của tiệm tạp hóa ở Đạm Châu, y từng thấy nụ cười rạng rỡhơn cả bông hoa kia, và sau thời gian dưỡng thương ở Đại Đông sơn, Ngũ Trúcthúc ngày càng giống con người.Biến đổi này bắt đầu từ lúc nào, Phạm Nhàn không rõ. Có lẽ là từ hàng triệunăm trước, khi sứ giả che mặt bằng tấm vải đen với thân phận thần sứ đi lại giữacác bộ lạc người nguyên thủy, chứng kiến quá nhiều vui buồn ly hợp?Hay là Ngũ Trúc thúc vốn là tồn tại mạnh nhất trong Thần Miếu, qua hàngchục vạn năm tiến hóa, đã bước lên con đường hoàn toàn khác với Thần Miếu?Hoặc là do vài chục năm trước, bất chợt xuất hiện một sinh mệnh tinhnghịch không ai biết nguyên do, ngoi lên giữa thế gian, chui ra trong ThầnMiếu, khiến Ngũ Trúc thúc được khơi dậy điều gì đó khi ở bên cô gái nhỏ?Phạm Nhàn không muốn tìm hiểu chi tiết, cũng không cần tìm hiểu chi tiết.Y chỉ biết khi tái sinh vào thế giới này, y nương tựa sau lưng Ngũ Trúc thúc,người đầu tiên y nhìn thấy chính là Ngũ Trúc thúc.Tấm lưng Ngũ Trúc thúc rất ấm áp, đôi mắt tuy chưa từng nhìn thấy nhưngchắc chắn đầy cảm xúc.Phạm Nhàn không rõ Thần Miếu đã dùng cách nào khống chế lại Ngũ Trúcthúc, có lẽ là cách gì tương tự như tẩy não, khởi động lại hay định dạng lại? Dùsao ánh sáng trí tuệ và tình cảm trong Ngũ Trúc giờ đã hoàn toàn vắng bóng.Thực tế này khiến Phạm Nhàn cảm thấy đau buồn và phẫn nộ tới tột cùng. Ykhông thể đứng nhìn mà không làm gì cả. Bởi với y, sinh vật hùng mạnh canhgiữ Thần Miếu chỉ là thể xác của Ngũ Trúc thúc, nếu linh hồn Ngũ Trúc thúckhông được tìm về, thì Ngũ Trúc thúc coi như đã chết.Hai mươi mấy năm trước, trong chiến dịch truy quét của Thần Miếu vàHoàng đế, Ngũ Trúc đã giết chết không biết bao nhiêu sứ giả Thần Miếu, nhưngcũng bị thương nặng. Theo lời Trần Bình Bình lão gia tử và chính Ngũ Trúc,hắn đã quên đi rất nhiều thứ.Loại mất trí nhớ này chắc chắn do thủ đoạn của Thần Miếu gây ra, nhưngmay mắn là Ngũ Trúc chỉ quên đi những chuyện xa xưa, vẫn nhớ rõ chuyện gầnđây, nhớ Diệp Khinh Mi, còn nhớ Phạm Nhàn. Nhưng Ngũ Trúc trên núi tuyếthôm nay đã quên hết tất cả.Mí mắt Phạm Nhàn hơi rủ xuống, đôi mắt lóe lên tia sáng chói lọi. Dù thânthể vẫn yếu ớt, nhưng ý chí của y vô cùng mạnh mẽ. Y sẽ không rời núi tuyết, yquyết quay lại Thần Miếu, đưa Ngũ Trúc thúc trở về!Bởi vì y không chết. Nhát đâm của Ngũ Trúc không giết được y!Phạm Nhàn phán đoán chính xác, Thần Miếu không thể kiểm soát hoàn toànsinh mệnh quá khác biệt như Ngũ Trúc thúc. Ít nhất là những cái tên, những cáitên khắc sâu trong cuộc đời Ngũ Trúc thúc đã can thiệp vào hành động của hắn,khiến Ngũ Trúc thúc không giết Phạm Nhàn.Với khả năng của Ngũ Trúc, phán đoán sinh tử của Phạm Nhàn là chuyệnquá đơn giản. Nhưng hắn đã tha mạng cho Phạm Nhàn. Đó chính là nguồn gốclòng tin của Phạm Nhàn, y tin rằng chắc chắn sẽ có ngày Ngũ Trúc thúc tỉnh lại.Rất nhiều năm về trước, Diệp Khinh Mi được Khổ Hà và Tiếu Ân giúp đỡđã trốn thoát Thần Miếu, đi về phía nam trong tuyết giá. Sau đó một ngày nọ, côbé bốn tuổi thở dài, đứng trước lều nhìn về phía bắc, nói: "Hắn thật đángthương."Rất nhiều năm sau, Phạm Nhàn bị thương nặng nhờ Hải Đường và VươngThập Tam Lang giúp đỡ thoát khỏi Thần Miếu nhưng y không rời đi. Y cũngchẳng thở dài, vì y sẽ không bỏ mặc người mù đáng thương kia để quay về nhângian.Sau này Diệp Khinh Mi can đảm quay lại Thần Miếu, mang theo Ngũ Trúc,trộm lấy chiếc rương kia, một lần nữa ra đi. Phạm Nhàn cũng nhất định phải trởlại. Mấy chục năm qua dường như lại rơi vào vòng lặp nào đó, nhưng vòng lặpnày không hề nhàm chán, chỉ có cảm giác ấm áp thoảng qua.Khi Phạm Nhàn đi lại được, bão tuyết xung quanh núi đã rất lớn. Lần thứhai y tiến vào núi tuyết, giống như lựa chọn của mẫu thân y Diệp Khinh Mingày xưa, vì cả hai mẹ con đều không nỡ xa rời... người ấy.

Chương 2031: Nỗi cô đơn của một người 4