Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2035: Tối cường, tên của người! 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau cơn ho, ánh mắt của y càng thêm sáng sủa, hi vọng trong lòng cũngdâng cao hơn, bởi vì không ai biết, trong tình huống dùi sắt của Ngũ Trúc sátgần cổ họng mềm mại đến thế, dù chỉ nhúc nhích rất nhẹ, máu cũng đã chảy ratại chỗ, huống hồ là ho dữ dội như vậy.Nguyên nhân Phạm Nhàn còn sống sót sau cơn ho, là bởi lưỡi dùi sắt trongtay Ngũ Trúc thúc chính xác đến mức khó tin, di chuyển lùi về phía sau theo vớirung động của cơ thể Phạm Nhàn - thủ đoạn vi diệu trong khoảnh khắc ngắnngủi, thật đáng sợ!o O oVương Thập Tam Lang bắt đầu tập trung chăm chú vào bàn tay của NgũTrúc. Khi nhận ra bản thân không thể thay đổi được điều gì trước người mù lạlùng này, hắn bắt đầu căng thẳng theo dõi cơ thể Phạm Nhàn. Khi Phạm Nhànho, tim y cũng lạnh nửa nhịp. Nhưng ngay sau đó, thấy Phạm Nhàn vẫn cònsống, hắn không khỏi cảm thán thái độ bình tĩnh của Phạm Nhàn, đồng thờihiểu được nguồn gốc lòng tin mà Phạm Nhàn thể hiện khi ở dưới chân núi tuyết,bất chấp sự phản đối của mình và Hải Đường.Nhưng liệu Phạm Nhàn có thực sự bình tĩnh, không lo sợ bị người mù trướcmặt giết chết? Vương Thập Tam Lang không tin, bởi vì y rõ ràng thấy hai bàntay sau lưng Phạm Nhàn đang khẽ run rẩy.Tiếp đó, Vương Thập Tam Lang lùi lại vài bước về phía thềm đá, tạokhoảng cách với hai người. Hắn nhận ra dấu tay của Phạm Nhàn, cũng lo sựhiện diện của mình sẽ phá vỡ kế hoạch, khiến vị đại sư mù kia phản ứng bấtthường.Tâm trạng Phạm Nhàn vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, y chăm chú nhìn vàotấm vải đen che mặt Ngũ Trúc, cố gắng suy những nghi vấn đang lởn vởn tronglòng từ biểu cảm của đối phương. Nhưng một lúc sau, y nhận ra mọi nỗ lực đềuvô ích, bởi khuôn mặt Ngũ Trúc vẫn vô cảm như thường, khí thế giữa hai hànglông mày vẫn xa lạ như trước.Không phải vẫn luôn lạnh lùng mà được gọi là quen thuộc, cả đời Ngũ Trúcchỉ từng mỉm cười với Phạm Nhàn vài lần, nhưng giờ đây, thái độ vô cảm củaNgũ Trúc trước Thần Miếu lại thực sự xa lạ.Trong lòng Phạm Nhàn hơi chùng xuống, thân thể cũng theo đó hạ xuống,hết sức tự nhiên ngồi phịch xuống lớp tuyết nông trước cửa Thần Miếu, chẳngmàng tới cây dùi sắt có thể xuyên thủng cổ họng mình bất cứ lúc nào.Kỳ lạ thay, Ngũ Trúc cũng ngồi xuống cổng Thần Miếu, một mình cô độcngồi đó, như chắn hết tầm mắt tò mò của thế tục, ngăn gió tuyết ngàn năm gàothét.Dùi sắt vẫn thẳng tắp trong tay Ngũ Trúc, vững như cánh tay nhỏ của hắn,đặt trước cổ họng Phạm Nhàn, có lẽ hắn cứ giữ nguyên tư thế đó cả vạn nămcũng không mỏi.Nhưng Phạm Nhàn thì mệt mỏi, nhất là thấy Ngũ Trúc vẫn ngồi im lặng,chẳng thèm lên tiếng. Có lẽ trong thân thể lạnh lẽo ấy vẫn còn chút hơi ấm,nhưng chưa bao giờ bừng nóng lên. Sự thật này khiến Phạm Nhàn mệt mỏi,không biết bản thân còn đánh thức được người thân thiết nhất này hay không.Trong đời, y giỏi nhất là chiến tâm lý, hai trận chiến xuất sắc nhất là với HảiĐường và Hoàng đế, cuối cùng Hải Đường thất bại dưới tay y, còn với KhánhĐế hùng mạnh, tâm ý quấn quýt của Phạm Nhàn cũng khiến ngài không thểbình yên, dù cha con đấu đá nhưng vẫn để lại vết thương trong lòng Hoàng đế.Lần này lên Thần Miếu, cố gắng đánh thức Ngũ Trúc, chắc chắn là trậnchiến tâm lý khó khăn nhất đời Phạm Nhàn, bởi Ngũ Trúc không phải kẻ tầmthường, từ thể chất đến tư duy đều phi thường, hắn là huyền thoại, hắn là bănggiá, hắn là chương trình, quan trọng nhất là hắn đã quên tất cả, kể cả bản thân vàmẫu thân mình...Ngũ Trúc chìm vào im lặng vạn cổ bất biến, khiến ý định của Phạm Nhàncàng trở nên khó khăn. Không có đối thoại, làm sao biết được suy nghĩ của đốiphương, làm sao tiếp cận được tâm hồn ấy? Nhìn nét mặt à? Nhưng cả đời NgũTrúc đâu có biểu cảm gì?o O o"Ngươi đã bị tẩy trắng." Sau thời gian im lặng, Phạm Nhàn thở dài đau khổ:"May nhờ ngươi vẫn là nhân vật huyền thoại của Thần Miếu, rõ ràng ngươi caocấp hơn lão già kia, sao lại bị xóa sạch như thế?"Trong mắt Phạm Nhàn, Ngũ Trúc có tình cảm và ý thức tự chủ, vốn là mộtcon người sống động, tất nhiên cao cấp hơn nhiều so với ông lão chỉ biết tuântheo bốn luật lệ vô nghĩa trong miếu. Chỉ có điều xem ra Thần Miếu có cáchkhống chế các sứ giả ra ngoài mà không ai biết, nếu không Ngũ Trúc đâu cóbiến thành cỗ máy vô hồn như vậy.Tuy ngày trước khí tức con người của Ngũ Trúc cũng không mạnh cho lắm."Ta tên Phạm Nhàn, đã nói hôm trước rồi, dù ngươi đã quên, nhưng ta muốnkể ngươi nghe một câu chuyện, câu chuyện này liên quan đến ngươi, đến ta nữa,hy vọng ngươi nhớ lại được chút gì. Dĩ nhiên, cho dù nhớ ra, có lẽ ngươi cũngkhông thể phá vỡ xiềng xích trong tâm hồn, nhưng chúng ta vẫn phải thử xem."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau cơn ho, ánh mắt của y càng thêm sáng sủa, hi vọng trong lòng cũngdâng cao hơn, bởi vì không ai biết, trong tình huống dùi sắt của Ngũ Trúc sátgần cổ họng mềm mại đến thế, dù chỉ nhúc nhích rất nhẹ, máu cũng đã chảy ratại chỗ, huống hồ là ho dữ dội như vậy.Nguyên nhân Phạm Nhàn còn sống sót sau cơn ho, là bởi lưỡi dùi sắt trongtay Ngũ Trúc thúc chính xác đến mức khó tin, di chuyển lùi về phía sau theo vớirung động của cơ thể Phạm Nhàn - thủ đoạn vi diệu trong khoảnh khắc ngắnngủi, thật đáng sợ!o O oVương Thập Tam Lang bắt đầu tập trung chăm chú vào bàn tay của NgũTrúc. Khi nhận ra bản thân không thể thay đổi được điều gì trước người mù lạlùng này, hắn bắt đầu căng thẳng theo dõi cơ thể Phạm Nhàn. Khi Phạm Nhànho, tim y cũng lạnh nửa nhịp. Nhưng ngay sau đó, thấy Phạm Nhàn vẫn cònsống, hắn không khỏi cảm thán thái độ bình tĩnh của Phạm Nhàn, đồng thờihiểu được nguồn gốc lòng tin mà Phạm Nhàn thể hiện khi ở dưới chân núi tuyết,bất chấp sự phản đối của mình và Hải Đường.Nhưng liệu Phạm Nhàn có thực sự bình tĩnh, không lo sợ bị người mù trướcmặt giết chết? Vương Thập Tam Lang không tin, bởi vì y rõ ràng thấy hai bàntay sau lưng Phạm Nhàn đang khẽ run rẩy.Tiếp đó, Vương Thập Tam Lang lùi lại vài bước về phía thềm đá, tạokhoảng cách với hai người. Hắn nhận ra dấu tay của Phạm Nhàn, cũng lo sựhiện diện của mình sẽ phá vỡ kế hoạch, khiến vị đại sư mù kia phản ứng bấtthường.Tâm trạng Phạm Nhàn vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, y chăm chú nhìn vàotấm vải đen che mặt Ngũ Trúc, cố gắng suy những nghi vấn đang lởn vởn tronglòng từ biểu cảm của đối phương. Nhưng một lúc sau, y nhận ra mọi nỗ lực đềuvô ích, bởi khuôn mặt Ngũ Trúc vẫn vô cảm như thường, khí thế giữa hai hànglông mày vẫn xa lạ như trước.Không phải vẫn luôn lạnh lùng mà được gọi là quen thuộc, cả đời Ngũ Trúcchỉ từng mỉm cười với Phạm Nhàn vài lần, nhưng giờ đây, thái độ vô cảm củaNgũ Trúc trước Thần Miếu lại thực sự xa lạ.Trong lòng Phạm Nhàn hơi chùng xuống, thân thể cũng theo đó hạ xuống,hết sức tự nhiên ngồi phịch xuống lớp tuyết nông trước cửa Thần Miếu, chẳngmàng tới cây dùi sắt có thể xuyên thủng cổ họng mình bất cứ lúc nào.Kỳ lạ thay, Ngũ Trúc cũng ngồi xuống cổng Thần Miếu, một mình cô độcngồi đó, như chắn hết tầm mắt tò mò của thế tục, ngăn gió tuyết ngàn năm gàothét.Dùi sắt vẫn thẳng tắp trong tay Ngũ Trúc, vững như cánh tay nhỏ của hắn,đặt trước cổ họng Phạm Nhàn, có lẽ hắn cứ giữ nguyên tư thế đó cả vạn nămcũng không mỏi.Nhưng Phạm Nhàn thì mệt mỏi, nhất là thấy Ngũ Trúc vẫn ngồi im lặng,chẳng thèm lên tiếng. Có lẽ trong thân thể lạnh lẽo ấy vẫn còn chút hơi ấm,nhưng chưa bao giờ bừng nóng lên. Sự thật này khiến Phạm Nhàn mệt mỏi,không biết bản thân còn đánh thức được người thân thiết nhất này hay không.Trong đời, y giỏi nhất là chiến tâm lý, hai trận chiến xuất sắc nhất là với HảiĐường và Hoàng đế, cuối cùng Hải Đường thất bại dưới tay y, còn với KhánhĐế hùng mạnh, tâm ý quấn quýt của Phạm Nhàn cũng khiến ngài không thểbình yên, dù cha con đấu đá nhưng vẫn để lại vết thương trong lòng Hoàng đế.Lần này lên Thần Miếu, cố gắng đánh thức Ngũ Trúc, chắc chắn là trậnchiến tâm lý khó khăn nhất đời Phạm Nhàn, bởi Ngũ Trúc không phải kẻ tầmthường, từ thể chất đến tư duy đều phi thường, hắn là huyền thoại, hắn là bănggiá, hắn là chương trình, quan trọng nhất là hắn đã quên tất cả, kể cả bản thân vàmẫu thân mình...Ngũ Trúc chìm vào im lặng vạn cổ bất biến, khiến ý định của Phạm Nhàncàng trở nên khó khăn. Không có đối thoại, làm sao biết được suy nghĩ của đốiphương, làm sao tiếp cận được tâm hồn ấy? Nhìn nét mặt à? Nhưng cả đời NgũTrúc đâu có biểu cảm gì?o O o"Ngươi đã bị tẩy trắng." Sau thời gian im lặng, Phạm Nhàn thở dài đau khổ:"May nhờ ngươi vẫn là nhân vật huyền thoại của Thần Miếu, rõ ràng ngươi caocấp hơn lão già kia, sao lại bị xóa sạch như thế?"Trong mắt Phạm Nhàn, Ngũ Trúc có tình cảm và ý thức tự chủ, vốn là mộtcon người sống động, tất nhiên cao cấp hơn nhiều so với ông lão chỉ biết tuântheo bốn luật lệ vô nghĩa trong miếu. Chỉ có điều xem ra Thần Miếu có cáchkhống chế các sứ giả ra ngoài mà không ai biết, nếu không Ngũ Trúc đâu cóbiến thành cỗ máy vô hồn như vậy.Tuy ngày trước khí tức con người của Ngũ Trúc cũng không mạnh cho lắm."Ta tên Phạm Nhàn, đã nói hôm trước rồi, dù ngươi đã quên, nhưng ta muốnkể ngươi nghe một câu chuyện, câu chuyện này liên quan đến ngươi, đến ta nữa,hy vọng ngươi nhớ lại được chút gì. Dĩ nhiên, cho dù nhớ ra, có lẽ ngươi cũngkhông thể phá vỡ xiềng xích trong tâm hồn, nhưng chúng ta vẫn phải thử xem."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau cơn ho, ánh mắt của y càng thêm sáng sủa, hi vọng trong lòng cũngdâng cao hơn, bởi vì không ai biết, trong tình huống dùi sắt của Ngũ Trúc sátgần cổ họng mềm mại đến thế, dù chỉ nhúc nhích rất nhẹ, máu cũng đã chảy ratại chỗ, huống hồ là ho dữ dội như vậy.Nguyên nhân Phạm Nhàn còn sống sót sau cơn ho, là bởi lưỡi dùi sắt trongtay Ngũ Trúc thúc chính xác đến mức khó tin, di chuyển lùi về phía sau theo vớirung động của cơ thể Phạm Nhàn - thủ đoạn vi diệu trong khoảnh khắc ngắnngủi, thật đáng sợ!o O oVương Thập Tam Lang bắt đầu tập trung chăm chú vào bàn tay của NgũTrúc. Khi nhận ra bản thân không thể thay đổi được điều gì trước người mù lạlùng này, hắn bắt đầu căng thẳng theo dõi cơ thể Phạm Nhàn. Khi Phạm Nhànho, tim y cũng lạnh nửa nhịp. Nhưng ngay sau đó, thấy Phạm Nhàn vẫn cònsống, hắn không khỏi cảm thán thái độ bình tĩnh của Phạm Nhàn, đồng thờihiểu được nguồn gốc lòng tin mà Phạm Nhàn thể hiện khi ở dưới chân núi tuyết,bất chấp sự phản đối của mình và Hải Đường.Nhưng liệu Phạm Nhàn có thực sự bình tĩnh, không lo sợ bị người mù trướcmặt giết chết? Vương Thập Tam Lang không tin, bởi vì y rõ ràng thấy hai bàntay sau lưng Phạm Nhàn đang khẽ run rẩy.Tiếp đó, Vương Thập Tam Lang lùi lại vài bước về phía thềm đá, tạokhoảng cách với hai người. Hắn nhận ra dấu tay của Phạm Nhàn, cũng lo sựhiện diện của mình sẽ phá vỡ kế hoạch, khiến vị đại sư mù kia phản ứng bấtthường.Tâm trạng Phạm Nhàn vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, y chăm chú nhìn vàotấm vải đen che mặt Ngũ Trúc, cố gắng suy những nghi vấn đang lởn vởn tronglòng từ biểu cảm của đối phương. Nhưng một lúc sau, y nhận ra mọi nỗ lực đềuvô ích, bởi khuôn mặt Ngũ Trúc vẫn vô cảm như thường, khí thế giữa hai hànglông mày vẫn xa lạ như trước.Không phải vẫn luôn lạnh lùng mà được gọi là quen thuộc, cả đời Ngũ Trúcchỉ từng mỉm cười với Phạm Nhàn vài lần, nhưng giờ đây, thái độ vô cảm củaNgũ Trúc trước Thần Miếu lại thực sự xa lạ.Trong lòng Phạm Nhàn hơi chùng xuống, thân thể cũng theo đó hạ xuống,hết sức tự nhiên ngồi phịch xuống lớp tuyết nông trước cửa Thần Miếu, chẳngmàng tới cây dùi sắt có thể xuyên thủng cổ họng mình bất cứ lúc nào.Kỳ lạ thay, Ngũ Trúc cũng ngồi xuống cổng Thần Miếu, một mình cô độcngồi đó, như chắn hết tầm mắt tò mò của thế tục, ngăn gió tuyết ngàn năm gàothét.Dùi sắt vẫn thẳng tắp trong tay Ngũ Trúc, vững như cánh tay nhỏ của hắn,đặt trước cổ họng Phạm Nhàn, có lẽ hắn cứ giữ nguyên tư thế đó cả vạn nămcũng không mỏi.Nhưng Phạm Nhàn thì mệt mỏi, nhất là thấy Ngũ Trúc vẫn ngồi im lặng,chẳng thèm lên tiếng. Có lẽ trong thân thể lạnh lẽo ấy vẫn còn chút hơi ấm,nhưng chưa bao giờ bừng nóng lên. Sự thật này khiến Phạm Nhàn mệt mỏi,không biết bản thân còn đánh thức được người thân thiết nhất này hay không.Trong đời, y giỏi nhất là chiến tâm lý, hai trận chiến xuất sắc nhất là với HảiĐường và Hoàng đế, cuối cùng Hải Đường thất bại dưới tay y, còn với KhánhĐế hùng mạnh, tâm ý quấn quýt của Phạm Nhàn cũng khiến ngài không thểbình yên, dù cha con đấu đá nhưng vẫn để lại vết thương trong lòng Hoàng đế.Lần này lên Thần Miếu, cố gắng đánh thức Ngũ Trúc, chắc chắn là trậnchiến tâm lý khó khăn nhất đời Phạm Nhàn, bởi Ngũ Trúc không phải kẻ tầmthường, từ thể chất đến tư duy đều phi thường, hắn là huyền thoại, hắn là bănggiá, hắn là chương trình, quan trọng nhất là hắn đã quên tất cả, kể cả bản thân vàmẫu thân mình...Ngũ Trúc chìm vào im lặng vạn cổ bất biến, khiến ý định của Phạm Nhàncàng trở nên khó khăn. Không có đối thoại, làm sao biết được suy nghĩ của đốiphương, làm sao tiếp cận được tâm hồn ấy? Nhìn nét mặt à? Nhưng cả đời NgũTrúc đâu có biểu cảm gì?o O o"Ngươi đã bị tẩy trắng." Sau thời gian im lặng, Phạm Nhàn thở dài đau khổ:"May nhờ ngươi vẫn là nhân vật huyền thoại của Thần Miếu, rõ ràng ngươi caocấp hơn lão già kia, sao lại bị xóa sạch như thế?"Trong mắt Phạm Nhàn, Ngũ Trúc có tình cảm và ý thức tự chủ, vốn là mộtcon người sống động, tất nhiên cao cấp hơn nhiều so với ông lão chỉ biết tuântheo bốn luật lệ vô nghĩa trong miếu. Chỉ có điều xem ra Thần Miếu có cáchkhống chế các sứ giả ra ngoài mà không ai biết, nếu không Ngũ Trúc đâu cóbiến thành cỗ máy vô hồn như vậy.Tuy ngày trước khí tức con người của Ngũ Trúc cũng không mạnh cho lắm."Ta tên Phạm Nhàn, đã nói hôm trước rồi, dù ngươi đã quên, nhưng ta muốnkể ngươi nghe một câu chuyện, câu chuyện này liên quan đến ngươi, đến ta nữa,hy vọng ngươi nhớ lại được chút gì. Dĩ nhiên, cho dù nhớ ra, có lẽ ngươi cũngkhông thể phá vỡ xiềng xích trong tâm hồn, nhưng chúng ta vẫn phải thử xem."