Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2055: Ngọ 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây là câu nói từng xuất hiện trong Thạch Ký mà Phạm Nhàn viết, tất nhiênLâm Uyển Nhi nhận ra ý tứ trong lời muội muội, bèn nhíu mày hỏi: "Huyếtmạch của bệ hạ vốn đã thưa, trong cung lại luôn do Quý phi nương nương nắmquyền, ta và muội đều hiểu rõ tính khí bà ấy, đâu thể làm đến mức..."Đâu thể làm đến mức thế được, trong lòng hai người đều hiểu rõ. PhạmNhược Nhược suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Chắc chắn Quý phi nươngnương không phải người như vậy, chỉ có điều... muội vào bắt mạch cho Mai Phivài lần, nghe nhịp thai nhi nhiều lần, ngày hôm đó sau khi bị ca ca châm chọcmột câu, cô ấy cực kỳ cẩn thận, vẫn luôn bảo dưỡng tốt, thân thể càng khỏemạnh so với lúc mới nhập cung, theo muội, dù là lần đầu nhưng cũng không nêngặp rắc rối lớn như vậy.""Việc sinh nở vốn dễ có biến cố." Lâm Uyển Nhi nhớ lại lúc sinh PhạmLương mà kinh hãi nói.Phạm Nhược Nhược cau mày suy nghĩ lâu rồi vẫn lắc đầu nói: "Nghe nói làsinh thuận, muội vẫn cảm thấy việc này có điều gì kỳ lạ."Trong thư phòng im lặng một hồi, Lâm Uyển Nhi nhìn cô hạ giọng nói:"Nhưng như vậy rất khó hiểu."Quả thật rất khó hiểu. Từ trước đến này trong hoàng cung Khánh Quốc cókhông ít âm mưu tối tăm, nhưng quả thật không ai dám làm việc kinh khủngnhư thế, nhất là long tử trong bụng Mai Phi là Hoàng đế bệ hạ tuổi cao mới cóđược, trong cung luôn do Diêu thái giám trực tiếp quản lý, ngay cả Sấu Phươngcung cũng tránh hiềm nghi không can dự vào, thế thì ai có thể hại được MaiPhi?Phạm Nhược Nhược bỗng nhỏ giọng nói: "Thời điểm sinh nở của Mai Phimuộn hơn so với lúc đầu tính toán."Lâm Uyển Nhi trong lòng rung động, không dám tin nhìn vào mắt cô, hỏi:"Ai dám manh động đến thế?"Phạm Nhược Nhược lắc đầu đáp: "Ở trong cấm cung, thời gian đó mỗi ngàyHoàng đế bệ hạ đều ngủ lại nơi ở của cô ấy, tất nhiên không ai dám xúc phạmuy nghiêm hoàng thất... Nay nghĩ lại, chỉ sợ lúc đó Mai Phi còn trẻ hồ đồ, chỉmong hoàng ân, có lẽ đã báo sai, may mắn sau đó sai trong sai mới không gâyhọa lớn."Lâm Uyển Nhi thở dài: "Thật không biết cô ấy nghĩ thế nào.""Tuổi còn nhỏ, vốn không hiểu chuyện, vẫn phải trách phụ thân gia tộc cô,chỉ vì mưu cầu vinh hoa mà bán con gái vào cung, sợ là ý tưởng này do trongtộc của cô ấyđưa ra." Phạm Nhược Nhược lạnh lùng nói: "Gia thế cô ấy chỉ làtiểu tộc, lại nhiều năm không tuyển tú nữ trong cung, chắc không biết nhữngđiều cấm kỵ, mà dám liều lĩnh đến thế... Cái chết của Mai Phi, khó mà khôngliên quan tới bọn họ."Lâm Uyển Nhi nghe đến đây cuối cùng cũng đã hiểu rõ, đoán ra manh mối.Chỉ có điều cô vẫn không thể tin vào tai mình, ngập ngừng nói: "Dù là tội khiquân, nhưng chung quy vẫn là mới sinh hoàng tử, lại chẳng có hành vi đạinghịch bất đạo gì, sao... lại chết oan uổng như vậy?""Ai biết trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào." Hai hàng lông mày Phạm NhượcNhược thoáng buồn bã, nói: "Chỉ thương cho đứa trẻ mới sinh đã mất mẹ."Ở Khánh Quốc, cách đây nhiều năm cũng từng có đứa trẻ ra đời đã khôngcòn mẹ, nhưng vẫn lớn lên khỏe mạnh trong di trạch của mẫu thân. Có điều rấtrõ ràng là Mai Phi được ánh nắng buổi trưa chiếu rọi đầy lạnh giá, khác vớiDiệp Khinh Mi, không thể đứng trong cõi u minh chăm sóc con trai mình.Cũng không ai nghĩ ra rằng cái chết của Mai Phi chỉ vì Phạm Nhàn từng nóivới Hoàng đế rằng Mai Phi không bằng Nghi Quý phi, và Hoàng đế cũng hiểura điều gì đó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quãng thời gian này, Nam Khánh rất hài hòa. Trong cung có vị tiểu hoàngtử mới sinh, đây là điềm lành. Còn việc Mai Phi qua đời thế nào, hoàn toànkhông ai dám mở miệng bàn luận. Lão ma ma phụ sản trong cung đương nhiênphải chôn cùng Mai Phi khó sinh mà chết, đây cũng là chuyện đương nhiên.Hiện tại triều đình Đại Khánh đang điều binh tới phương bắc, thế cuộc căngthẳng, thời khắc thống nhất thiên hạ đã đến gần, nào có ai dám lỗ mãng nóinhững lời cấm kỵ, sợ bọn thái giám trong cung đình và khổ tu sĩ hầu cận báocáo lên Hoàng đế!Chỉ trong vài ngày, sự việc liên quan đến Mai Phi đã lắng xuống. Kinh đômột lần nữa trở thành nơi trăng thanh gió mát, ngày thu trong trẻo.Chiến sự phương bắc vẫn đang kéo dài. Mùa đông tuyết rơi đến gần, nhưngthế tiến công của Nam Khánh không hề suy yếu, thẳng tiến về phía bắc, sắp ápsát phòng tuyến Nam Kinh mà người Bắc Tề dựng lên trong hai mươi năm qua.Chỉ đáng tiếc, Thượng Sam Hổ đóng quân ở Tống Quốc, sau khi nhận đượclòng tin của Hoàng đế Bắc Tề vẫn cực kỳ lạnh lùng án binh bất động, đè trênphần eo của quân đội Khánh Quốc, khiến bọn họ vô cùng cảnh giác.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây là câu nói từng xuất hiện trong Thạch Ký mà Phạm Nhàn viết, tất nhiênLâm Uyển Nhi nhận ra ý tứ trong lời muội muội, bèn nhíu mày hỏi: "Huyếtmạch của bệ hạ vốn đã thưa, trong cung lại luôn do Quý phi nương nương nắmquyền, ta và muội đều hiểu rõ tính khí bà ấy, đâu thể làm đến mức..."Đâu thể làm đến mức thế được, trong lòng hai người đều hiểu rõ. PhạmNhược Nhược suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Chắc chắn Quý phi nươngnương không phải người như vậy, chỉ có điều... muội vào bắt mạch cho Mai Phivài lần, nghe nhịp thai nhi nhiều lần, ngày hôm đó sau khi bị ca ca châm chọcmột câu, cô ấy cực kỳ cẩn thận, vẫn luôn bảo dưỡng tốt, thân thể càng khỏemạnh so với lúc mới nhập cung, theo muội, dù là lần đầu nhưng cũng không nêngặp rắc rối lớn như vậy.""Việc sinh nở vốn dễ có biến cố." Lâm Uyển Nhi nhớ lại lúc sinh PhạmLương mà kinh hãi nói.Phạm Nhược Nhược cau mày suy nghĩ lâu rồi vẫn lắc đầu nói: "Nghe nói làsinh thuận, muội vẫn cảm thấy việc này có điều gì kỳ lạ."Trong thư phòng im lặng một hồi, Lâm Uyển Nhi nhìn cô hạ giọng nói:"Nhưng như vậy rất khó hiểu."Quả thật rất khó hiểu. Từ trước đến này trong hoàng cung Khánh Quốc cókhông ít âm mưu tối tăm, nhưng quả thật không ai dám làm việc kinh khủngnhư thế, nhất là long tử trong bụng Mai Phi là Hoàng đế bệ hạ tuổi cao mới cóđược, trong cung luôn do Diêu thái giám trực tiếp quản lý, ngay cả Sấu Phươngcung cũng tránh hiềm nghi không can dự vào, thế thì ai có thể hại được MaiPhi?Phạm Nhược Nhược bỗng nhỏ giọng nói: "Thời điểm sinh nở của Mai Phimuộn hơn so với lúc đầu tính toán."Lâm Uyển Nhi trong lòng rung động, không dám tin nhìn vào mắt cô, hỏi:"Ai dám manh động đến thế?"Phạm Nhược Nhược lắc đầu đáp: "Ở trong cấm cung, thời gian đó mỗi ngàyHoàng đế bệ hạ đều ngủ lại nơi ở của cô ấy, tất nhiên không ai dám xúc phạmuy nghiêm hoàng thất... Nay nghĩ lại, chỉ sợ lúc đó Mai Phi còn trẻ hồ đồ, chỉmong hoàng ân, có lẽ đã báo sai, may mắn sau đó sai trong sai mới không gâyhọa lớn."Lâm Uyển Nhi thở dài: "Thật không biết cô ấy nghĩ thế nào.""Tuổi còn nhỏ, vốn không hiểu chuyện, vẫn phải trách phụ thân gia tộc cô,chỉ vì mưu cầu vinh hoa mà bán con gái vào cung, sợ là ý tưởng này do trongtộc của cô ấyđưa ra." Phạm Nhược Nhược lạnh lùng nói: "Gia thế cô ấy chỉ làtiểu tộc, lại nhiều năm không tuyển tú nữ trong cung, chắc không biết nhữngđiều cấm kỵ, mà dám liều lĩnh đến thế... Cái chết của Mai Phi, khó mà khôngliên quan tới bọn họ."Lâm Uyển Nhi nghe đến đây cuối cùng cũng đã hiểu rõ, đoán ra manh mối.Chỉ có điều cô vẫn không thể tin vào tai mình, ngập ngừng nói: "Dù là tội khiquân, nhưng chung quy vẫn là mới sinh hoàng tử, lại chẳng có hành vi đạinghịch bất đạo gì, sao... lại chết oan uổng như vậy?""Ai biết trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào." Hai hàng lông mày Phạm NhượcNhược thoáng buồn bã, nói: "Chỉ thương cho đứa trẻ mới sinh đã mất mẹ."Ở Khánh Quốc, cách đây nhiều năm cũng từng có đứa trẻ ra đời đã khôngcòn mẹ, nhưng vẫn lớn lên khỏe mạnh trong di trạch của mẫu thân. Có điều rấtrõ ràng là Mai Phi được ánh nắng buổi trưa chiếu rọi đầy lạnh giá, khác vớiDiệp Khinh Mi, không thể đứng trong cõi u minh chăm sóc con trai mình.Cũng không ai nghĩ ra rằng cái chết của Mai Phi chỉ vì Phạm Nhàn từng nóivới Hoàng đế rằng Mai Phi không bằng Nghi Quý phi, và Hoàng đế cũng hiểura điều gì đó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quãng thời gian này, Nam Khánh rất hài hòa. Trong cung có vị tiểu hoàngtử mới sinh, đây là điềm lành. Còn việc Mai Phi qua đời thế nào, hoàn toànkhông ai dám mở miệng bàn luận. Lão ma ma phụ sản trong cung đương nhiênphải chôn cùng Mai Phi khó sinh mà chết, đây cũng là chuyện đương nhiên.Hiện tại triều đình Đại Khánh đang điều binh tới phương bắc, thế cuộc căngthẳng, thời khắc thống nhất thiên hạ đã đến gần, nào có ai dám lỗ mãng nóinhững lời cấm kỵ, sợ bọn thái giám trong cung đình và khổ tu sĩ hầu cận báocáo lên Hoàng đế!Chỉ trong vài ngày, sự việc liên quan đến Mai Phi đã lắng xuống. Kinh đômột lần nữa trở thành nơi trăng thanh gió mát, ngày thu trong trẻo.Chiến sự phương bắc vẫn đang kéo dài. Mùa đông tuyết rơi đến gần, nhưngthế tiến công của Nam Khánh không hề suy yếu, thẳng tiến về phía bắc, sắp ápsát phòng tuyến Nam Kinh mà người Bắc Tề dựng lên trong hai mươi năm qua.Chỉ đáng tiếc, Thượng Sam Hổ đóng quân ở Tống Quốc, sau khi nhận đượclòng tin của Hoàng đế Bắc Tề vẫn cực kỳ lạnh lùng án binh bất động, đè trênphần eo của quân đội Khánh Quốc, khiến bọn họ vô cùng cảnh giác.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây là câu nói từng xuất hiện trong Thạch Ký mà Phạm Nhàn viết, tất nhiênLâm Uyển Nhi nhận ra ý tứ trong lời muội muội, bèn nhíu mày hỏi: "Huyếtmạch của bệ hạ vốn đã thưa, trong cung lại luôn do Quý phi nương nương nắmquyền, ta và muội đều hiểu rõ tính khí bà ấy, đâu thể làm đến mức..."Đâu thể làm đến mức thế được, trong lòng hai người đều hiểu rõ. PhạmNhược Nhược suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Chắc chắn Quý phi nươngnương không phải người như vậy, chỉ có điều... muội vào bắt mạch cho Mai Phivài lần, nghe nhịp thai nhi nhiều lần, ngày hôm đó sau khi bị ca ca châm chọcmột câu, cô ấy cực kỳ cẩn thận, vẫn luôn bảo dưỡng tốt, thân thể càng khỏemạnh so với lúc mới nhập cung, theo muội, dù là lần đầu nhưng cũng không nêngặp rắc rối lớn như vậy.""Việc sinh nở vốn dễ có biến cố." Lâm Uyển Nhi nhớ lại lúc sinh PhạmLương mà kinh hãi nói.Phạm Nhược Nhược cau mày suy nghĩ lâu rồi vẫn lắc đầu nói: "Nghe nói làsinh thuận, muội vẫn cảm thấy việc này có điều gì kỳ lạ."Trong thư phòng im lặng một hồi, Lâm Uyển Nhi nhìn cô hạ giọng nói:"Nhưng như vậy rất khó hiểu."Quả thật rất khó hiểu. Từ trước đến này trong hoàng cung Khánh Quốc cókhông ít âm mưu tối tăm, nhưng quả thật không ai dám làm việc kinh khủngnhư thế, nhất là long tử trong bụng Mai Phi là Hoàng đế bệ hạ tuổi cao mới cóđược, trong cung luôn do Diêu thái giám trực tiếp quản lý, ngay cả Sấu Phươngcung cũng tránh hiềm nghi không can dự vào, thế thì ai có thể hại được MaiPhi?Phạm Nhược Nhược bỗng nhỏ giọng nói: "Thời điểm sinh nở của Mai Phimuộn hơn so với lúc đầu tính toán."Lâm Uyển Nhi trong lòng rung động, không dám tin nhìn vào mắt cô, hỏi:"Ai dám manh động đến thế?"Phạm Nhược Nhược lắc đầu đáp: "Ở trong cấm cung, thời gian đó mỗi ngàyHoàng đế bệ hạ đều ngủ lại nơi ở của cô ấy, tất nhiên không ai dám xúc phạmuy nghiêm hoàng thất... Nay nghĩ lại, chỉ sợ lúc đó Mai Phi còn trẻ hồ đồ, chỉmong hoàng ân, có lẽ đã báo sai, may mắn sau đó sai trong sai mới không gâyhọa lớn."Lâm Uyển Nhi thở dài: "Thật không biết cô ấy nghĩ thế nào.""Tuổi còn nhỏ, vốn không hiểu chuyện, vẫn phải trách phụ thân gia tộc cô,chỉ vì mưu cầu vinh hoa mà bán con gái vào cung, sợ là ý tưởng này do trongtộc của cô ấyđưa ra." Phạm Nhược Nhược lạnh lùng nói: "Gia thế cô ấy chỉ làtiểu tộc, lại nhiều năm không tuyển tú nữ trong cung, chắc không biết nhữngđiều cấm kỵ, mà dám liều lĩnh đến thế... Cái chết của Mai Phi, khó mà khôngliên quan tới bọn họ."Lâm Uyển Nhi nghe đến đây cuối cùng cũng đã hiểu rõ, đoán ra manh mối.Chỉ có điều cô vẫn không thể tin vào tai mình, ngập ngừng nói: "Dù là tội khiquân, nhưng chung quy vẫn là mới sinh hoàng tử, lại chẳng có hành vi đạinghịch bất đạo gì, sao... lại chết oan uổng như vậy?""Ai biết trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào." Hai hàng lông mày Phạm NhượcNhược thoáng buồn bã, nói: "Chỉ thương cho đứa trẻ mới sinh đã mất mẹ."Ở Khánh Quốc, cách đây nhiều năm cũng từng có đứa trẻ ra đời đã khôngcòn mẹ, nhưng vẫn lớn lên khỏe mạnh trong di trạch của mẫu thân. Có điều rấtrõ ràng là Mai Phi được ánh nắng buổi trưa chiếu rọi đầy lạnh giá, khác vớiDiệp Khinh Mi, không thể đứng trong cõi u minh chăm sóc con trai mình.Cũng không ai nghĩ ra rằng cái chết của Mai Phi chỉ vì Phạm Nhàn từng nóivới Hoàng đế rằng Mai Phi không bằng Nghi Quý phi, và Hoàng đế cũng hiểura điều gì đó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quãng thời gian này, Nam Khánh rất hài hòa. Trong cung có vị tiểu hoàngtử mới sinh, đây là điềm lành. Còn việc Mai Phi qua đời thế nào, hoàn toànkhông ai dám mở miệng bàn luận. Lão ma ma phụ sản trong cung đương nhiênphải chôn cùng Mai Phi khó sinh mà chết, đây cũng là chuyện đương nhiên.Hiện tại triều đình Đại Khánh đang điều binh tới phương bắc, thế cuộc căngthẳng, thời khắc thống nhất thiên hạ đã đến gần, nào có ai dám lỗ mãng nóinhững lời cấm kỵ, sợ bọn thái giám trong cung đình và khổ tu sĩ hầu cận báocáo lên Hoàng đế!Chỉ trong vài ngày, sự việc liên quan đến Mai Phi đã lắng xuống. Kinh đômột lần nữa trở thành nơi trăng thanh gió mát, ngày thu trong trẻo.Chiến sự phương bắc vẫn đang kéo dài. Mùa đông tuyết rơi đến gần, nhưngthế tiến công của Nam Khánh không hề suy yếu, thẳng tiến về phía bắc, sắp ápsát phòng tuyến Nam Kinh mà người Bắc Tề dựng lên trong hai mươi năm qua.Chỉ đáng tiếc, Thượng Sam Hổ đóng quân ở Tống Quốc, sau khi nhận đượclòng tin của Hoàng đế Bắc Tề vẫn cực kỳ lạnh lùng án binh bất động, đè trênphần eo của quân đội Khánh Quốc, khiến bọn họ vô cùng cảnh giác.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 2055: Ngọ 3