Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2071: Ai khom lưng trước cung điện? 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nếu Phạm tiểu thư là cao thủ ẩn nấp, tại sao cô ấy không chạy trốn ngay khivừa đặt chân đến kinh đô, mà vẫn bị triệu vào cung?Hơn nghìn cấm quân trong thành vẫn đang dũng cảm chiến đấu, dùng máuthịt và tính mạng của mình để ngăn cản Ngũ Trúc tiến vào. Dọc đường là vũngmáu, nhưng không một cấm quân nào lùi bước. Ngay cả Tứ Cố Kiếm ngày xưadùng gậy tre xiên chọc cũng mất thời gian, huống hồ giờ đây là giết người. Dùvậy, Ngũ Trúc vẫn bình tĩnh tiếp tục giết chóc, trước mặt vẫn không thiếu kẻđịch. Không biết phải giết bao lâu nữa mới xong."Còn nửa khắc nữa thôi." Dường như Hoàng đế bệ hạ luôn nắm chắc mọiviệc trên đời. Ngài chậm rãi bước ra khỏi Thái Cực điện, đứng dưới hành lang,ngắm nhìn những hạt mưa bụi thưa dần, như đang suy tư điều gì.Thị nữ trong cung lùi xa, vẻ mặt căng thẳng. Bên cạnh Hoàng đế bệ hạ chỉcòn một mình Diêu thái giám, cô độc biết bao.Lông mày Hoàng đế bệ hạ chợt nhíu lại, ho nhẹ vài tiếng, nhận lấy khăn lụatrắng từ tay Diêu thái giám, lau khóe miệng rồi lạnh lùng nói: "Nếu An Chi cònkhông ra tay, việc này thật thú vị."o O oKhông khí cung đình căng thẳng, quá trầm mặc và vô vị. Lúc này, PhạmNhàn đứng giữa vài thái giám cuối hành lang Thái Cực điện, ánh mắt phức tạpnhìn về phía nam nhân trung niên kia, hay đúng hơn, bây giờ đã là một... ônglão.Đêm qua, nương nhờ che chở của bóng tối, Phạm Nhàn một mình đếnhoàng cung. Lần này y không định lẻn vào cung như một con thằn lằn giống hồinăm đó sau khi ngâm thơ trước điện. Bởi vì kinh đô bây giờ, vì chiến sự ác liệtphương bắc, và còn vì sự trở về của y, lực lượng phòng vệ đã được nâng lên mộtmức độ cực kỳ khủng khiếp, muốn lẻn vào cung quả thật là bất khả thi.Vì vậy, Phạm Nhàn đã huy động quân cờ mà y chôn giấu sâu nhất trongthiên hạ này. Ngoại trừ y ra, chỉ có Vương Khải Niên biết, Đặng Tử Việt cũngchỉ mới hiểu biết sơ qua, đó là Hồng Trúc.Hồng Trúc giờ đây đã trở lại Ngự Thư phòng, một lần nữa được sủng ái.Nhờ sự giúp đỡ âm thầm của vị con người đang nổi bật trong cung này, PhạmNhàn trông như thoải mái, thật ra cực kỳ nguy hiểm khi lén vào hoàng cung từphương hướng Hoán Y phường.Phạm Nhàn chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả nếu Hồng Trúc bán đứng mình.Lần thứ hai sinh tử của y đã đi tới bước này, còn gì y không dám đánh đổi?Sau khi lẻn vào Hoàng cung, Phạm Nhàn hay tin muội muội lại một lần nữabị đưa vào cung. Y lập tức hiểu ý đồ của Hoàng đế bệ hạ, hóa ra đây đã là thờikhắc sinh tử của hai bên. Cuối cùng vị nam nhân ngồi trên ghế rồng cũng cởi bỏmọi mặt nạ giả dối, sẵn sàng trực tiếp dùng tính mạng Nhược Nhược để uy hiếpy.Chuyện này khác hẳn thời điểm Nhược Nhược làm con tin, bởi lúc đóHoàng đế đủ tin tưởng vào y nên vẫn giữ được vẻ ngoài thánh thượng. PhạmNhàn cũng chẳng lo ngại ngài thật sự lấy tính mạng muội muội ra để uy hiếpmình.Nhưng giờ đây Hoàng đế đã già yếu, vết thương triền miên chưa lành, chỉ sợngài cũng ngửi thấy mùi tử vong.Phạm Nhàn nheo mắt, cẩn thận cúi đầu, nhìn qua khe hở áo váy của mấycung nữ phía trước, chăm chú quan sát vị Hoàng đế già nua đứng trước cửaThái Cực Điện, tâm trạng trong lòng lại phức tạp.Y cũng đã hay tin kinh đô náo động, đoán ra Ngũ Trúc thúc đến. Nhưng ycó thế nào y cũng không hiểu có phải Ngũ Trúc thúc thật sự đã tỉnh? Dù thế nàođi nữa, Phạm Nhàn hiểu rõ thực lực kinh khủng của những cao thủ và binh lựcquân đội Khánh Quốc. Cho dù Ngũ Trúc thúc có mạnh mẽ đến đâu cũng khólòng xuyên thủng hàng phòng ngự của cấm quân mà không bị thương.Đối mặt với vị Hoàng đế bình tĩnh chờ đợi, Ngũ Trúc thúc có bao nhiêuphần thắng?Phạm Nhàn nheo mắt nhìn Hoàng đế đứng xa xa, ho nhẹ hai tiếng rồi thulụa trắng lau miệng vào tay áo.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kinh đô Nam Khánh đổ mưa, Nam Kinh Bắc Tề đổ tuyết, trận tuyết nhẹ trôinổi bồng bềnh, tuyệt đẹp trên không trung, tràn ngập hàn khí giữa trời đất,nhưng nhiệt độ vẫn ở mức con người cực kỳ ghét bỏ.Trên tường thành hùng vĩ của Nam Kinh, Thống lĩnh binh Nam Kinh phụtrách phòng tuyến phía nam của Bắc Tề, đại tướng Thượng Sam Phá, ánh mặtlãnh đạm nhìn về phía đồng bằng hướng Tây Nam. Trên đồng không có tuyết,vẫn có thể nhìn thấy những vùng đất màu đen đang ngủ đông. Ánh mắt hắnxuyên qua từng lớp tuyết bay, rơi xuống doanh trại uy phong của Nam Khánhquân kéo dài không biết bao nhiêu chục năm.Những lá cờ tung bay, doanh trại nối đuôi nhau, màu đen vô tận yên lặnggiữa gió tuyết, như một con thú dữ đang tạm nghỉ, sẵn sàng lao vào Nam Kinhbất cứ lúc nào!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nếu Phạm tiểu thư là cao thủ ẩn nấp, tại sao cô ấy không chạy trốn ngay khivừa đặt chân đến kinh đô, mà vẫn bị triệu vào cung?Hơn nghìn cấm quân trong thành vẫn đang dũng cảm chiến đấu, dùng máuthịt và tính mạng của mình để ngăn cản Ngũ Trúc tiến vào. Dọc đường là vũngmáu, nhưng không một cấm quân nào lùi bước. Ngay cả Tứ Cố Kiếm ngày xưadùng gậy tre xiên chọc cũng mất thời gian, huống hồ giờ đây là giết người. Dùvậy, Ngũ Trúc vẫn bình tĩnh tiếp tục giết chóc, trước mặt vẫn không thiếu kẻđịch. Không biết phải giết bao lâu nữa mới xong."Còn nửa khắc nữa thôi." Dường như Hoàng đế bệ hạ luôn nắm chắc mọiviệc trên đời. Ngài chậm rãi bước ra khỏi Thái Cực điện, đứng dưới hành lang,ngắm nhìn những hạt mưa bụi thưa dần, như đang suy tư điều gì.Thị nữ trong cung lùi xa, vẻ mặt căng thẳng. Bên cạnh Hoàng đế bệ hạ chỉcòn một mình Diêu thái giám, cô độc biết bao.Lông mày Hoàng đế bệ hạ chợt nhíu lại, ho nhẹ vài tiếng, nhận lấy khăn lụatrắng từ tay Diêu thái giám, lau khóe miệng rồi lạnh lùng nói: "Nếu An Chi cònkhông ra tay, việc này thật thú vị."o O oKhông khí cung đình căng thẳng, quá trầm mặc và vô vị. Lúc này, PhạmNhàn đứng giữa vài thái giám cuối hành lang Thái Cực điện, ánh mắt phức tạpnhìn về phía nam nhân trung niên kia, hay đúng hơn, bây giờ đã là một... ônglão.Đêm qua, nương nhờ che chở của bóng tối, Phạm Nhàn một mình đếnhoàng cung. Lần này y không định lẻn vào cung như một con thằn lằn giống hồinăm đó sau khi ngâm thơ trước điện. Bởi vì kinh đô bây giờ, vì chiến sự ác liệtphương bắc, và còn vì sự trở về của y, lực lượng phòng vệ đã được nâng lên mộtmức độ cực kỳ khủng khiếp, muốn lẻn vào cung quả thật là bất khả thi.Vì vậy, Phạm Nhàn đã huy động quân cờ mà y chôn giấu sâu nhất trongthiên hạ này. Ngoại trừ y ra, chỉ có Vương Khải Niên biết, Đặng Tử Việt cũngchỉ mới hiểu biết sơ qua, đó là Hồng Trúc.Hồng Trúc giờ đây đã trở lại Ngự Thư phòng, một lần nữa được sủng ái.Nhờ sự giúp đỡ âm thầm của vị con người đang nổi bật trong cung này, PhạmNhàn trông như thoải mái, thật ra cực kỳ nguy hiểm khi lén vào hoàng cung từphương hướng Hoán Y phường.Phạm Nhàn chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả nếu Hồng Trúc bán đứng mình.Lần thứ hai sinh tử của y đã đi tới bước này, còn gì y không dám đánh đổi?Sau khi lẻn vào Hoàng cung, Phạm Nhàn hay tin muội muội lại một lần nữabị đưa vào cung. Y lập tức hiểu ý đồ của Hoàng đế bệ hạ, hóa ra đây đã là thờikhắc sinh tử của hai bên. Cuối cùng vị nam nhân ngồi trên ghế rồng cũng cởi bỏmọi mặt nạ giả dối, sẵn sàng trực tiếp dùng tính mạng Nhược Nhược để uy hiếpy.Chuyện này khác hẳn thời điểm Nhược Nhược làm con tin, bởi lúc đóHoàng đế đủ tin tưởng vào y nên vẫn giữ được vẻ ngoài thánh thượng. PhạmNhàn cũng chẳng lo ngại ngài thật sự lấy tính mạng muội muội ra để uy hiếpmình.Nhưng giờ đây Hoàng đế đã già yếu, vết thương triền miên chưa lành, chỉ sợngài cũng ngửi thấy mùi tử vong.Phạm Nhàn nheo mắt, cẩn thận cúi đầu, nhìn qua khe hở áo váy của mấycung nữ phía trước, chăm chú quan sát vị Hoàng đế già nua đứng trước cửaThái Cực Điện, tâm trạng trong lòng lại phức tạp.Y cũng đã hay tin kinh đô náo động, đoán ra Ngũ Trúc thúc đến. Nhưng ycó thế nào y cũng không hiểu có phải Ngũ Trúc thúc thật sự đã tỉnh? Dù thế nàođi nữa, Phạm Nhàn hiểu rõ thực lực kinh khủng của những cao thủ và binh lựcquân đội Khánh Quốc. Cho dù Ngũ Trúc thúc có mạnh mẽ đến đâu cũng khólòng xuyên thủng hàng phòng ngự của cấm quân mà không bị thương.Đối mặt với vị Hoàng đế bình tĩnh chờ đợi, Ngũ Trúc thúc có bao nhiêuphần thắng?Phạm Nhàn nheo mắt nhìn Hoàng đế đứng xa xa, ho nhẹ hai tiếng rồi thulụa trắng lau miệng vào tay áo.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kinh đô Nam Khánh đổ mưa, Nam Kinh Bắc Tề đổ tuyết, trận tuyết nhẹ trôinổi bồng bềnh, tuyệt đẹp trên không trung, tràn ngập hàn khí giữa trời đất,nhưng nhiệt độ vẫn ở mức con người cực kỳ ghét bỏ.Trên tường thành hùng vĩ của Nam Kinh, Thống lĩnh binh Nam Kinh phụtrách phòng tuyến phía nam của Bắc Tề, đại tướng Thượng Sam Phá, ánh mặtlãnh đạm nhìn về phía đồng bằng hướng Tây Nam. Trên đồng không có tuyết,vẫn có thể nhìn thấy những vùng đất màu đen đang ngủ đông. Ánh mắt hắnxuyên qua từng lớp tuyết bay, rơi xuống doanh trại uy phong của Nam Khánhquân kéo dài không biết bao nhiêu chục năm.Những lá cờ tung bay, doanh trại nối đuôi nhau, màu đen vô tận yên lặnggiữa gió tuyết, như một con thú dữ đang tạm nghỉ, sẵn sàng lao vào Nam Kinhbất cứ lúc nào!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nếu Phạm tiểu thư là cao thủ ẩn nấp, tại sao cô ấy không chạy trốn ngay khivừa đặt chân đến kinh đô, mà vẫn bị triệu vào cung?Hơn nghìn cấm quân trong thành vẫn đang dũng cảm chiến đấu, dùng máuthịt và tính mạng của mình để ngăn cản Ngũ Trúc tiến vào. Dọc đường là vũngmáu, nhưng không một cấm quân nào lùi bước. Ngay cả Tứ Cố Kiếm ngày xưadùng gậy tre xiên chọc cũng mất thời gian, huống hồ giờ đây là giết người. Dùvậy, Ngũ Trúc vẫn bình tĩnh tiếp tục giết chóc, trước mặt vẫn không thiếu kẻđịch. Không biết phải giết bao lâu nữa mới xong."Còn nửa khắc nữa thôi." Dường như Hoàng đế bệ hạ luôn nắm chắc mọiviệc trên đời. Ngài chậm rãi bước ra khỏi Thái Cực điện, đứng dưới hành lang,ngắm nhìn những hạt mưa bụi thưa dần, như đang suy tư điều gì.Thị nữ trong cung lùi xa, vẻ mặt căng thẳng. Bên cạnh Hoàng đế bệ hạ chỉcòn một mình Diêu thái giám, cô độc biết bao.Lông mày Hoàng đế bệ hạ chợt nhíu lại, ho nhẹ vài tiếng, nhận lấy khăn lụatrắng từ tay Diêu thái giám, lau khóe miệng rồi lạnh lùng nói: "Nếu An Chi cònkhông ra tay, việc này thật thú vị."o O oKhông khí cung đình căng thẳng, quá trầm mặc và vô vị. Lúc này, PhạmNhàn đứng giữa vài thái giám cuối hành lang Thái Cực điện, ánh mắt phức tạpnhìn về phía nam nhân trung niên kia, hay đúng hơn, bây giờ đã là một... ônglão.Đêm qua, nương nhờ che chở của bóng tối, Phạm Nhàn một mình đếnhoàng cung. Lần này y không định lẻn vào cung như một con thằn lằn giống hồinăm đó sau khi ngâm thơ trước điện. Bởi vì kinh đô bây giờ, vì chiến sự ác liệtphương bắc, và còn vì sự trở về của y, lực lượng phòng vệ đã được nâng lên mộtmức độ cực kỳ khủng khiếp, muốn lẻn vào cung quả thật là bất khả thi.Vì vậy, Phạm Nhàn đã huy động quân cờ mà y chôn giấu sâu nhất trongthiên hạ này. Ngoại trừ y ra, chỉ có Vương Khải Niên biết, Đặng Tử Việt cũngchỉ mới hiểu biết sơ qua, đó là Hồng Trúc.Hồng Trúc giờ đây đã trở lại Ngự Thư phòng, một lần nữa được sủng ái.Nhờ sự giúp đỡ âm thầm của vị con người đang nổi bật trong cung này, PhạmNhàn trông như thoải mái, thật ra cực kỳ nguy hiểm khi lén vào hoàng cung từphương hướng Hoán Y phường.Phạm Nhàn chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả nếu Hồng Trúc bán đứng mình.Lần thứ hai sinh tử của y đã đi tới bước này, còn gì y không dám đánh đổi?Sau khi lẻn vào Hoàng cung, Phạm Nhàn hay tin muội muội lại một lần nữabị đưa vào cung. Y lập tức hiểu ý đồ của Hoàng đế bệ hạ, hóa ra đây đã là thờikhắc sinh tử của hai bên. Cuối cùng vị nam nhân ngồi trên ghế rồng cũng cởi bỏmọi mặt nạ giả dối, sẵn sàng trực tiếp dùng tính mạng Nhược Nhược để uy hiếpy.Chuyện này khác hẳn thời điểm Nhược Nhược làm con tin, bởi lúc đóHoàng đế đủ tin tưởng vào y nên vẫn giữ được vẻ ngoài thánh thượng. PhạmNhàn cũng chẳng lo ngại ngài thật sự lấy tính mạng muội muội ra để uy hiếpmình.Nhưng giờ đây Hoàng đế đã già yếu, vết thương triền miên chưa lành, chỉ sợngài cũng ngửi thấy mùi tử vong.Phạm Nhàn nheo mắt, cẩn thận cúi đầu, nhìn qua khe hở áo váy của mấycung nữ phía trước, chăm chú quan sát vị Hoàng đế già nua đứng trước cửaThái Cực Điện, tâm trạng trong lòng lại phức tạp.Y cũng đã hay tin kinh đô náo động, đoán ra Ngũ Trúc thúc đến. Nhưng ycó thế nào y cũng không hiểu có phải Ngũ Trúc thúc thật sự đã tỉnh? Dù thế nàođi nữa, Phạm Nhàn hiểu rõ thực lực kinh khủng của những cao thủ và binh lựcquân đội Khánh Quốc. Cho dù Ngũ Trúc thúc có mạnh mẽ đến đâu cũng khólòng xuyên thủng hàng phòng ngự của cấm quân mà không bị thương.Đối mặt với vị Hoàng đế bình tĩnh chờ đợi, Ngũ Trúc thúc có bao nhiêuphần thắng?Phạm Nhàn nheo mắt nhìn Hoàng đế đứng xa xa, ho nhẹ hai tiếng rồi thulụa trắng lau miệng vào tay áo.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kinh đô Nam Khánh đổ mưa, Nam Kinh Bắc Tề đổ tuyết, trận tuyết nhẹ trôinổi bồng bềnh, tuyệt đẹp trên không trung, tràn ngập hàn khí giữa trời đất,nhưng nhiệt độ vẫn ở mức con người cực kỳ ghét bỏ.Trên tường thành hùng vĩ của Nam Kinh, Thống lĩnh binh Nam Kinh phụtrách phòng tuyến phía nam của Bắc Tề, đại tướng Thượng Sam Phá, ánh mặtlãnh đạm nhìn về phía đồng bằng hướng Tây Nam. Trên đồng không có tuyết,vẫn có thể nhìn thấy những vùng đất màu đen đang ngủ đông. Ánh mắt hắnxuyên qua từng lớp tuyết bay, rơi xuống doanh trại uy phong của Nam Khánhquân kéo dài không biết bao nhiêu chục năm.Những lá cờ tung bay, doanh trại nối đuôi nhau, màu đen vô tận yên lặnggiữa gió tuyết, như một con thú dữ đang tạm nghỉ, sẵn sàng lao vào Nam Kinhbất cứ lúc nào!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑