Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2075: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cuộc đại chiến thiên hạ đã bùng nổ, chiến trường tàn khốc đã dựng lên, hàicốt chôn trong đất, máu thịt văng khắp nơi, tiếng quạ đen kêu thảm thiết giữagió tuyết, tàn khốc hung hiểm vô cùng, bao trùm cả thiên hạ, như bóng makhông thể xua đuổi, che khuất bầu trời trên đầu tất cả.Ngay cả trong tình thế căng thẳng tới mức như vậy, nhiều ánh mắt, kể cả củacác tướng lĩnh trên chiến trường, vị Hoàng đế tối cao, kẻ nghịch tử cô độc, đềuhướng về kinh đô, bởi họ biết, thắng bại thực sự, hướng đi của thiên hạ vẫn nằmtrong tay cặp cha con ở Nam Khánh, hai con người đối xử với nhau quá tànnhẫn vô tình.Đúng như Hoàng đế Khánh Quốc từng nói với Diệp Hoàn, sinh tử giữa ngàivà Phạm Nhàn mới là điểm then chốt thực sự. Chỉ là cục diện này không phảido con người tạo ra, mà là kết quả từ nhân quả bao năm qua, cuối cùng đôngcứng lại. Trong quá trình đông cứng đó, chính Hoàng đế, nữ nhân đã khuất,Trần Bình Bình dưới mưa thu, cho đến bản thân Phạm Nhàn đều có vai trò đẩynhanh tiến trình, khiến cục diện trở nên vô phương giải quyết, thành một ngõcụt.Chỉ có kiếm mới chém đứt nút thắt, chỉ có sinh tử mới giải thoát được.Trong kinh đô chịu sự chú ý của vô số ánh mắt, dân chúng lại không cảmnhận được mùi máu tanh từ tiền tuyến, thậm chí không hề hay biết đại sự kinhthiên động địa trong cung cấm hiện giờ. Họ vẫn sống bình lặng như thườngngày, ngoại trừ những người dân đầu ngã ba Thiên Hà đang không ngừng khócthan.Hồ Đại học sĩ trong phủ Học sĩ không nghe thấy tiếng khóc ấy, nhưng ông làngười đầu tiên biết chuyện gì đã xảy ra trong cung, dù không phải ngày yếttriều, ông vẫn có đủ mạng lưới của mình, cho nên ông lập tức sững sờ.Một năm trước, tất cả quan viên phe Hạ đều bị Phạm Nhàn và Giám Sátviện tiêu diệt, trong năm nay Hồ Đại học sĩ cai quản Môn Hạ Trung Thư cùngLục bộ Tam tự Tam viện, điều hành triều đình Khánh Quốc rất ngăn nắp, thậmchí khi Hoàng đế bị thương nặng không thể chấp chính, vị Đại học sĩ vẫn bìnhtĩnh như thường, Đông Sơn sụp đổ trước mặt mà ông vẫn điềm nhiên, rất hiệuquả trong việc giữ gìn sự ổn định của Khánh Quốc.Nhưng hôm nay khi nghe tin, tất cả vẻ bình tĩnh của Hồ Đại học sĩ lập tứcsụp đổ. Hôm nay ông không đánh phấn lên mặt nên những nếp nhăn hiện rõ hơnbao giờ hết, ông đứng bàng hoàng giữa vườn phủ Học sĩ, trông già nua hẳn đi,cầu nguyện trời xanh đừng đem bất hạnh nào đến cho Đại Khánh.Trong một ngôi nhà nghèo nàn ở kinh đô, cựu Phủ doãn Kinh Đô phủ TônKính Tu đã ra tù từ lâu, đang được con gái đỡ lấy, vừa ho vừa uống thuốc.Trong tù hắn bị hành hạ đến suýt chết, nếu không nhờ mấy vị phu nhân trongPhạm phủ âm thầm cứu giúp, có lẽ vị cựu Phủ doãn Kinh Đô phủ có tính cáchnghiêm khắc này đã chết từ lâu. Nhưng dòng họ Tôn giờ đây đã suy tàn, ngoàiba đời trong nhà, tôi tớ đều đi hết, tiểu thiếp cũng đã đào tẩu, cuộc sống thật khổcực.Tôn Tần Nhi dịu dàng an ủi phụ thân, nhưng trong lòng nghĩ mình cần đếnPhạm phủ cảm tạ thuốc men từ quận chúa, chỉ là không còn quần áo để mặc, lạinghĩ không biết Tiểu Phạm đại nhân bây giờ còn sống hay đã chết. Cô chợtngây dại.Trong Phạm phủ, Lâm Uyển Nhi ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêmtrọng, Tư Tư ngồi phía sau, mỗi người ôm một đứa trẻ. Cô nói với thê tử ĐằngĐại Gia: "Trốn là không cần thiết, chỉ cần những hạ nhân trong phủ có thể chạyđược thì bảo họ chạy hết đi."Thê tử của Đằng Đại Gia đoán ra được phần nào, đâu dám bỏ đi. Lâm UyểnNhi cũng không ép, bởi vì cho dù muốn, những người trong họ Phạm cũng khómà chạy trốn hết được, cô chỉ trầm ngâm nhìn Phạm Lương trong lòng.Đêm qua khi Phạm Nhược Nhược bị triệu vào cung, do gần đây không cótin tức gì về sức khỏe của Hoàng đế, Lâm Uyển Nhi lập tức đoán ra một sốđiều, nhất là từ đêm qua kinh đô đã bắt đầu tràn ngập một bầu không khí kỳ lạ,càng khiến cô tin chắc suy đoán của mình.Chàng vẫn còn sống, sao không về nhà gặp thiếp trước? Cho dù cữu cữumuốn giết chàng, chàng muốn giết cữu cữu, nhưng...nhưng... không lẽ trước đóchàng không chịu để thiếp gặp chàng lần cuối?Nghĩ vậy, cô không cầm được nước mắt, vài giọt lã chã rơi xuống khuônmặt non nớt đầy thắc mắc của Phạm Lương.o O oTrong lúc Lâm Uyển Nhi lo lắng, thương cảm về sinh tử của Phạm Nhàn, thìPhạm Nhược Nhược bị triệu vào cung đêm qua đã thành công thoát khỏi canhgiữ của cao thủ đại nội, biến mất vào sâu trong cung điện. Bây giờ cung điện đãhỗn loạn, không ai tìm thấy tung tích của cô. Hóa ra cô gái này không chỉ họcnghệ thành công trên ngọn núi xanh, mà dưới huấn luyện của Ngũ Trúc trongđêm tuyết ở Thương Sơn cũng thành công hơn so với Phạm Nhàn lúc trướcnhiều.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cuộc đại chiến thiên hạ đã bùng nổ, chiến trường tàn khốc đã dựng lên, hàicốt chôn trong đất, máu thịt văng khắp nơi, tiếng quạ đen kêu thảm thiết giữagió tuyết, tàn khốc hung hiểm vô cùng, bao trùm cả thiên hạ, như bóng makhông thể xua đuổi, che khuất bầu trời trên đầu tất cả.Ngay cả trong tình thế căng thẳng tới mức như vậy, nhiều ánh mắt, kể cả củacác tướng lĩnh trên chiến trường, vị Hoàng đế tối cao, kẻ nghịch tử cô độc, đềuhướng về kinh đô, bởi họ biết, thắng bại thực sự, hướng đi của thiên hạ vẫn nằmtrong tay cặp cha con ở Nam Khánh, hai con người đối xử với nhau quá tànnhẫn vô tình.Đúng như Hoàng đế Khánh Quốc từng nói với Diệp Hoàn, sinh tử giữa ngàivà Phạm Nhàn mới là điểm then chốt thực sự. Chỉ là cục diện này không phảido con người tạo ra, mà là kết quả từ nhân quả bao năm qua, cuối cùng đôngcứng lại. Trong quá trình đông cứng đó, chính Hoàng đế, nữ nhân đã khuất,Trần Bình Bình dưới mưa thu, cho đến bản thân Phạm Nhàn đều có vai trò đẩynhanh tiến trình, khiến cục diện trở nên vô phương giải quyết, thành một ngõcụt.Chỉ có kiếm mới chém đứt nút thắt, chỉ có sinh tử mới giải thoát được.Trong kinh đô chịu sự chú ý của vô số ánh mắt, dân chúng lại không cảmnhận được mùi máu tanh từ tiền tuyến, thậm chí không hề hay biết đại sự kinhthiên động địa trong cung cấm hiện giờ. Họ vẫn sống bình lặng như thườngngày, ngoại trừ những người dân đầu ngã ba Thiên Hà đang không ngừng khócthan.Hồ Đại học sĩ trong phủ Học sĩ không nghe thấy tiếng khóc ấy, nhưng ông làngười đầu tiên biết chuyện gì đã xảy ra trong cung, dù không phải ngày yếttriều, ông vẫn có đủ mạng lưới của mình, cho nên ông lập tức sững sờ.Một năm trước, tất cả quan viên phe Hạ đều bị Phạm Nhàn và Giám Sátviện tiêu diệt, trong năm nay Hồ Đại học sĩ cai quản Môn Hạ Trung Thư cùngLục bộ Tam tự Tam viện, điều hành triều đình Khánh Quốc rất ngăn nắp, thậmchí khi Hoàng đế bị thương nặng không thể chấp chính, vị Đại học sĩ vẫn bìnhtĩnh như thường, Đông Sơn sụp đổ trước mặt mà ông vẫn điềm nhiên, rất hiệuquả trong việc giữ gìn sự ổn định của Khánh Quốc.Nhưng hôm nay khi nghe tin, tất cả vẻ bình tĩnh của Hồ Đại học sĩ lập tứcsụp đổ. Hôm nay ông không đánh phấn lên mặt nên những nếp nhăn hiện rõ hơnbao giờ hết, ông đứng bàng hoàng giữa vườn phủ Học sĩ, trông già nua hẳn đi,cầu nguyện trời xanh đừng đem bất hạnh nào đến cho Đại Khánh.Trong một ngôi nhà nghèo nàn ở kinh đô, cựu Phủ doãn Kinh Đô phủ TônKính Tu đã ra tù từ lâu, đang được con gái đỡ lấy, vừa ho vừa uống thuốc.Trong tù hắn bị hành hạ đến suýt chết, nếu không nhờ mấy vị phu nhân trongPhạm phủ âm thầm cứu giúp, có lẽ vị cựu Phủ doãn Kinh Đô phủ có tính cáchnghiêm khắc này đã chết từ lâu. Nhưng dòng họ Tôn giờ đây đã suy tàn, ngoàiba đời trong nhà, tôi tớ đều đi hết, tiểu thiếp cũng đã đào tẩu, cuộc sống thật khổcực.Tôn Tần Nhi dịu dàng an ủi phụ thân, nhưng trong lòng nghĩ mình cần đếnPhạm phủ cảm tạ thuốc men từ quận chúa, chỉ là không còn quần áo để mặc, lạinghĩ không biết Tiểu Phạm đại nhân bây giờ còn sống hay đã chết. Cô chợtngây dại.Trong Phạm phủ, Lâm Uyển Nhi ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêmtrọng, Tư Tư ngồi phía sau, mỗi người ôm một đứa trẻ. Cô nói với thê tử ĐằngĐại Gia: "Trốn là không cần thiết, chỉ cần những hạ nhân trong phủ có thể chạyđược thì bảo họ chạy hết đi."Thê tử của Đằng Đại Gia đoán ra được phần nào, đâu dám bỏ đi. Lâm UyểnNhi cũng không ép, bởi vì cho dù muốn, những người trong họ Phạm cũng khómà chạy trốn hết được, cô chỉ trầm ngâm nhìn Phạm Lương trong lòng.Đêm qua khi Phạm Nhược Nhược bị triệu vào cung, do gần đây không cótin tức gì về sức khỏe của Hoàng đế, Lâm Uyển Nhi lập tức đoán ra một sốđiều, nhất là từ đêm qua kinh đô đã bắt đầu tràn ngập một bầu không khí kỳ lạ,càng khiến cô tin chắc suy đoán của mình.Chàng vẫn còn sống, sao không về nhà gặp thiếp trước? Cho dù cữu cữumuốn giết chàng, chàng muốn giết cữu cữu, nhưng...nhưng... không lẽ trước đóchàng không chịu để thiếp gặp chàng lần cuối?Nghĩ vậy, cô không cầm được nước mắt, vài giọt lã chã rơi xuống khuônmặt non nớt đầy thắc mắc của Phạm Lương.o O oTrong lúc Lâm Uyển Nhi lo lắng, thương cảm về sinh tử của Phạm Nhàn, thìPhạm Nhược Nhược bị triệu vào cung đêm qua đã thành công thoát khỏi canhgiữ của cao thủ đại nội, biến mất vào sâu trong cung điện. Bây giờ cung điện đãhỗn loạn, không ai tìm thấy tung tích của cô. Hóa ra cô gái này không chỉ họcnghệ thành công trên ngọn núi xanh, mà dưới huấn luyện của Ngũ Trúc trongđêm tuyết ở Thương Sơn cũng thành công hơn so với Phạm Nhàn lúc trướcnhiều.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cuộc đại chiến thiên hạ đã bùng nổ, chiến trường tàn khốc đã dựng lên, hàicốt chôn trong đất, máu thịt văng khắp nơi, tiếng quạ đen kêu thảm thiết giữagió tuyết, tàn khốc hung hiểm vô cùng, bao trùm cả thiên hạ, như bóng makhông thể xua đuổi, che khuất bầu trời trên đầu tất cả.Ngay cả trong tình thế căng thẳng tới mức như vậy, nhiều ánh mắt, kể cả củacác tướng lĩnh trên chiến trường, vị Hoàng đế tối cao, kẻ nghịch tử cô độc, đềuhướng về kinh đô, bởi họ biết, thắng bại thực sự, hướng đi của thiên hạ vẫn nằmtrong tay cặp cha con ở Nam Khánh, hai con người đối xử với nhau quá tànnhẫn vô tình.Đúng như Hoàng đế Khánh Quốc từng nói với Diệp Hoàn, sinh tử giữa ngàivà Phạm Nhàn mới là điểm then chốt thực sự. Chỉ là cục diện này không phảido con người tạo ra, mà là kết quả từ nhân quả bao năm qua, cuối cùng đôngcứng lại. Trong quá trình đông cứng đó, chính Hoàng đế, nữ nhân đã khuất,Trần Bình Bình dưới mưa thu, cho đến bản thân Phạm Nhàn đều có vai trò đẩynhanh tiến trình, khiến cục diện trở nên vô phương giải quyết, thành một ngõcụt.Chỉ có kiếm mới chém đứt nút thắt, chỉ có sinh tử mới giải thoát được.Trong kinh đô chịu sự chú ý của vô số ánh mắt, dân chúng lại không cảmnhận được mùi máu tanh từ tiền tuyến, thậm chí không hề hay biết đại sự kinhthiên động địa trong cung cấm hiện giờ. Họ vẫn sống bình lặng như thườngngày, ngoại trừ những người dân đầu ngã ba Thiên Hà đang không ngừng khócthan.Hồ Đại học sĩ trong phủ Học sĩ không nghe thấy tiếng khóc ấy, nhưng ông làngười đầu tiên biết chuyện gì đã xảy ra trong cung, dù không phải ngày yếttriều, ông vẫn có đủ mạng lưới của mình, cho nên ông lập tức sững sờ.Một năm trước, tất cả quan viên phe Hạ đều bị Phạm Nhàn và Giám Sátviện tiêu diệt, trong năm nay Hồ Đại học sĩ cai quản Môn Hạ Trung Thư cùngLục bộ Tam tự Tam viện, điều hành triều đình Khánh Quốc rất ngăn nắp, thậmchí khi Hoàng đế bị thương nặng không thể chấp chính, vị Đại học sĩ vẫn bìnhtĩnh như thường, Đông Sơn sụp đổ trước mặt mà ông vẫn điềm nhiên, rất hiệuquả trong việc giữ gìn sự ổn định của Khánh Quốc.Nhưng hôm nay khi nghe tin, tất cả vẻ bình tĩnh của Hồ Đại học sĩ lập tứcsụp đổ. Hôm nay ông không đánh phấn lên mặt nên những nếp nhăn hiện rõ hơnbao giờ hết, ông đứng bàng hoàng giữa vườn phủ Học sĩ, trông già nua hẳn đi,cầu nguyện trời xanh đừng đem bất hạnh nào đến cho Đại Khánh.Trong một ngôi nhà nghèo nàn ở kinh đô, cựu Phủ doãn Kinh Đô phủ TônKính Tu đã ra tù từ lâu, đang được con gái đỡ lấy, vừa ho vừa uống thuốc.Trong tù hắn bị hành hạ đến suýt chết, nếu không nhờ mấy vị phu nhân trongPhạm phủ âm thầm cứu giúp, có lẽ vị cựu Phủ doãn Kinh Đô phủ có tính cáchnghiêm khắc này đã chết từ lâu. Nhưng dòng họ Tôn giờ đây đã suy tàn, ngoàiba đời trong nhà, tôi tớ đều đi hết, tiểu thiếp cũng đã đào tẩu, cuộc sống thật khổcực.Tôn Tần Nhi dịu dàng an ủi phụ thân, nhưng trong lòng nghĩ mình cần đếnPhạm phủ cảm tạ thuốc men từ quận chúa, chỉ là không còn quần áo để mặc, lạinghĩ không biết Tiểu Phạm đại nhân bây giờ còn sống hay đã chết. Cô chợtngây dại.Trong Phạm phủ, Lâm Uyển Nhi ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêmtrọng, Tư Tư ngồi phía sau, mỗi người ôm một đứa trẻ. Cô nói với thê tử ĐằngĐại Gia: "Trốn là không cần thiết, chỉ cần những hạ nhân trong phủ có thể chạyđược thì bảo họ chạy hết đi."Thê tử của Đằng Đại Gia đoán ra được phần nào, đâu dám bỏ đi. Lâm UyểnNhi cũng không ép, bởi vì cho dù muốn, những người trong họ Phạm cũng khómà chạy trốn hết được, cô chỉ trầm ngâm nhìn Phạm Lương trong lòng.Đêm qua khi Phạm Nhược Nhược bị triệu vào cung, do gần đây không cótin tức gì về sức khỏe của Hoàng đế, Lâm Uyển Nhi lập tức đoán ra một sốđiều, nhất là từ đêm qua kinh đô đã bắt đầu tràn ngập một bầu không khí kỳ lạ,càng khiến cô tin chắc suy đoán của mình.Chàng vẫn còn sống, sao không về nhà gặp thiếp trước? Cho dù cữu cữumuốn giết chàng, chàng muốn giết cữu cữu, nhưng...nhưng... không lẽ trước đóchàng không chịu để thiếp gặp chàng lần cuối?Nghĩ vậy, cô không cầm được nước mắt, vài giọt lã chã rơi xuống khuônmặt non nớt đầy thắc mắc của Phạm Lương.o O oTrong lúc Lâm Uyển Nhi lo lắng, thương cảm về sinh tử của Phạm Nhàn, thìPhạm Nhược Nhược bị triệu vào cung đêm qua đã thành công thoát khỏi canhgiữ của cao thủ đại nội, biến mất vào sâu trong cung điện. Bây giờ cung điện đãhỗn loạn, không ai tìm thấy tung tích của cô. Hóa ra cô gái này không chỉ họcnghệ thành công trên ngọn núi xanh, mà dưới huấn luyện của Ngũ Trúc trongđêm tuyết ở Thương Sơn cũng thành công hơn so với Phạm Nhàn lúc trướcnhiều.

Chương 2075: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 3