Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2088: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 16
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn thoát chết, trước đòn cuối cùng của Hoàng đế, tay y bị đánh baynhư lá rụng, hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn bàn tay bệ hạ kèmtheo luồng chân khí cuối cùng trong đời, hung hăng vỗ vào mặt Ngũ Trúc.Khánh Đế vỗ một cái, cổ Ngũ Trúc đột ngột gãy lệch, ngã ngược ra sau, tấmvải đen rơi xuống. Thời gian...dường như đông cứng lại trong khoảnh khắc này.o O oTấm vải đen bay phất phơ trong gió nhẹ.Có một tấm vải đen che cửa sổ Giám Sát viện, che đi ánh sáng chói lòa củacung điện. Có một tấm vải đen che đôi mắt Ngũ Trúc, che đi bầu trời.Không biết tấm vải này đã che bao nhiêu năm, dường như không bao giờ cóngày được mở ra, hàng trăm năm, hàng ngàn năm, hàng vạn năm, mãi như thế.Hôm nay tấm vải đen rơi xuống, phía dưới là... một cầu vồng.Một vệt cầu vồng bắn ra từ giữa hai lông mày thanh tú của Ngũ Trúc, từ đôimắt trong veo và linh động của hắn, trong nháy mắt chiếu sáng quảng trườngtrong hoàng cung, xuyên qua bóng hình vàng rực kia!Cầu vồng xuyên qua người Khánh Đế, khiến khuôn mặt kinh ngạc của ngàisáng rực lên rồi đập mạnh vào cung điện Thái Cực, biến thành con rồng lửa,trong chớp mắt đốt cháy cả cung điện!Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt Hoàng đế bỗng trở nên bình tĩnh. Trongngọn lửa, ngài kiêu hãnh đứng thẳng dậy. Mặc dù chỉ còn một tay nhưng ngàivẫn đứng thẳng. Ngay trước lúc ra đi, trong đầu ngài thoáng qua ý nghĩ khinhkhỉnh - Hóa ra là thế, chẳng có gì hơn, vẫn thế thôi.Con người mạnh nhất thế gian, ngay cả lúc chết đi vẫn để lại bóng lưng kiêuhãnh đến cực điểm. Bóng lưng đó giữa cầu vồng ấm áp vẫn rất lạnh lùng, imlặng, tiêu điều, cô độc nhưng vô cùng... kiêu ngạo.Tro bụi bay lả tả dần dần rơi xuống, như mảnh vỡ pháo hoa tượng trưng chovô thường của nhân gian, rải khắp quảng trường đẫm máu kia.Cùng lúc, bên kia tường cung phương đông, nơi vẫn nghĩ sẽ có chuyện tốtlành xảy ra, sau cơn mưa cuối cùng cũng xuất hiện một cầu vồng, nhìn xuốngtoàn bộ nhân gian.o O oĐêm xuống, đám cháy dữ dội ở Thái Cực điện đã được dập tắt. May mắnhôm nay trời mưa đất ướt, nếu không ngọn lửa lớn có thể đốt cháy cả hoàngcung Nam Khánh.Cổng chính hoàng thành bị đóng, không lâu sau khi hiện tượng cầu vồngxuất hiện đã bị quân triều đình phá vỡ. Không ai che giấu được tin Hoàng đế bịám sát qua đời, mặc dù đến lúc này, những người đau buồn phẫn nộ vẫn chưatìm thấy di hài của ngài.Kẻ hành thích Hoàng đế không phải là sát thủ Bắc Tề, mà chính là tên phảnnghịch tội ác kinh thiên trong lịch sử Nam Khánh - Phạm Nhàn. Nếu không cóHồ Đại học sĩ và Diệp Trọng bị thương nặng nhưng chưa chết, mạnh mẽ kiềmchế tâm trạng phẫn nộ của cả kinh đô, có lẽ đêm nay Phạm phủ và nhiều ngôinhà ở hẻm phủ Quốc Công sẽ bị đốt cháy, người bên trong khó lòng thoát nạn.Ngoài Hồ Đại học sĩ và Diệp Trọng, người thực sự kiểm soát tình hình làTam hoàng tử Lý Thừa Bình vừa leo lên ghế rồng giữa lúc nguy cấp. Dưới hànhđộng khống chế kịch liệt của hắn, tình hình kinh đô được ổn định.Dĩ nhiên, không ai biết được vai trò của Giám Sát viện và các thế lực ẩnnấp.Lúc này, Phạm Nhàn bị truy nã với phần thưởng cao đến khó tin, đã xuấthiện ở nơi hoàn toàn bất ngờ, ngoài trí tưởng tượng của mọi người.Y vẫn ở trong hoàng cung, dưới bóng đêm, thu hồi ánh nhìn hướng TháiCực điện, tới gần tiểu lâu còn vắng vẻ hơn lãnh cung. Thái Cực điện đã bị đốtcháy, tiểu lâu cũng chỉ còn tro tàn, y đi giữa cỏ dại cao ngang đầu gối, hơi cúiđầu, không rõ là để làm gì. Hay chỉ muốn kể lại mọi chuyện hôm nay cho DiệpKhinh Mi?Con ngươi Phạm Nhàn co lại, nhìn người xuất hiện bên di tích tiểu lâu, hơinghiêng đầu, có vẻ hơi bất ngờ.Người vừa đến là Diêu thái giám, mặt vô cảm bước đến trước mặt PhạmNhàn, đưa một cái hộp nhỏ, khàn giọng nói: "Đây là thứ bệ hạ để lại chongươi."Phạm Nhàn hơi đờ người nhận lấy hộp, nhìn bóng dáng Diêu thái giám biếnmất trong đêm, cũng chẳng lo y sẽ gọi cao thủ tới vây đánh, bên ngoài cung làmột thế giới, bên trong cung là một thế giới, trong thế giới này chắc không aimuốn hại mình, cho dù có ai đó muốn thì cũng không thể là lúc này.Bệ hạ để lại cho mình cái gì? Tại sao lại để lại? Hay là bệ hạ biết trước mìnhkhông thể vượt qua ngày hôm nay? Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn cái hộp, giờ mớihiểu tại sao trước đó Diêu thái giám không ở bên bệ hạ, hóa ra bệ hạ giao cholão một nhiệm vụ kỳ lạ.Mở hộp ra, bên trong là một tấm lụa trắng và một bức thư mỏng, PhạmNhàn cứng người, lập tức nhận ra đây là gì.Đây chính là một trong ba thứ y từng thấy dưới giường của Thái hậu khi độtnhập cung đêm đó. Y đã sao chép chìa khóa và mở được cái rương, còn tờ tấmlụa và bức thư là hai thứ khác.Bốn năm trước, khi Trưởng công chúa phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàntừng có ý định tìm lại hai thứ đó nhưng không thấy ở Hàm Quang điện. Giờnghĩ lại, chắc chắn là bệ hạ đã cất chúng đi nơi khác.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn thoát chết, trước đòn cuối cùng của Hoàng đế, tay y bị đánh baynhư lá rụng, hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn bàn tay bệ hạ kèmtheo luồng chân khí cuối cùng trong đời, hung hăng vỗ vào mặt Ngũ Trúc.Khánh Đế vỗ một cái, cổ Ngũ Trúc đột ngột gãy lệch, ngã ngược ra sau, tấmvải đen rơi xuống. Thời gian...dường như đông cứng lại trong khoảnh khắc này.o O oTấm vải đen bay phất phơ trong gió nhẹ.Có một tấm vải đen che cửa sổ Giám Sát viện, che đi ánh sáng chói lòa củacung điện. Có một tấm vải đen che đôi mắt Ngũ Trúc, che đi bầu trời.Không biết tấm vải này đã che bao nhiêu năm, dường như không bao giờ cóngày được mở ra, hàng trăm năm, hàng ngàn năm, hàng vạn năm, mãi như thế.Hôm nay tấm vải đen rơi xuống, phía dưới là... một cầu vồng.Một vệt cầu vồng bắn ra từ giữa hai lông mày thanh tú của Ngũ Trúc, từ đôimắt trong veo và linh động của hắn, trong nháy mắt chiếu sáng quảng trườngtrong hoàng cung, xuyên qua bóng hình vàng rực kia!Cầu vồng xuyên qua người Khánh Đế, khiến khuôn mặt kinh ngạc của ngàisáng rực lên rồi đập mạnh vào cung điện Thái Cực, biến thành con rồng lửa,trong chớp mắt đốt cháy cả cung điện!Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt Hoàng đế bỗng trở nên bình tĩnh. Trongngọn lửa, ngài kiêu hãnh đứng thẳng dậy. Mặc dù chỉ còn một tay nhưng ngàivẫn đứng thẳng. Ngay trước lúc ra đi, trong đầu ngài thoáng qua ý nghĩ khinhkhỉnh - Hóa ra là thế, chẳng có gì hơn, vẫn thế thôi.Con người mạnh nhất thế gian, ngay cả lúc chết đi vẫn để lại bóng lưng kiêuhãnh đến cực điểm. Bóng lưng đó giữa cầu vồng ấm áp vẫn rất lạnh lùng, imlặng, tiêu điều, cô độc nhưng vô cùng... kiêu ngạo.Tro bụi bay lả tả dần dần rơi xuống, như mảnh vỡ pháo hoa tượng trưng chovô thường của nhân gian, rải khắp quảng trường đẫm máu kia.Cùng lúc, bên kia tường cung phương đông, nơi vẫn nghĩ sẽ có chuyện tốtlành xảy ra, sau cơn mưa cuối cùng cũng xuất hiện một cầu vồng, nhìn xuốngtoàn bộ nhân gian.o O oĐêm xuống, đám cháy dữ dội ở Thái Cực điện đã được dập tắt. May mắnhôm nay trời mưa đất ướt, nếu không ngọn lửa lớn có thể đốt cháy cả hoàngcung Nam Khánh.Cổng chính hoàng thành bị đóng, không lâu sau khi hiện tượng cầu vồngxuất hiện đã bị quân triều đình phá vỡ. Không ai che giấu được tin Hoàng đế bịám sát qua đời, mặc dù đến lúc này, những người đau buồn phẫn nộ vẫn chưatìm thấy di hài của ngài.Kẻ hành thích Hoàng đế không phải là sát thủ Bắc Tề, mà chính là tên phảnnghịch tội ác kinh thiên trong lịch sử Nam Khánh - Phạm Nhàn. Nếu không cóHồ Đại học sĩ và Diệp Trọng bị thương nặng nhưng chưa chết, mạnh mẽ kiềmchế tâm trạng phẫn nộ của cả kinh đô, có lẽ đêm nay Phạm phủ và nhiều ngôinhà ở hẻm phủ Quốc Công sẽ bị đốt cháy, người bên trong khó lòng thoát nạn.Ngoài Hồ Đại học sĩ và Diệp Trọng, người thực sự kiểm soát tình hình làTam hoàng tử Lý Thừa Bình vừa leo lên ghế rồng giữa lúc nguy cấp. Dưới hànhđộng khống chế kịch liệt của hắn, tình hình kinh đô được ổn định.Dĩ nhiên, không ai biết được vai trò của Giám Sát viện và các thế lực ẩnnấp.Lúc này, Phạm Nhàn bị truy nã với phần thưởng cao đến khó tin, đã xuấthiện ở nơi hoàn toàn bất ngờ, ngoài trí tưởng tượng của mọi người.Y vẫn ở trong hoàng cung, dưới bóng đêm, thu hồi ánh nhìn hướng TháiCực điện, tới gần tiểu lâu còn vắng vẻ hơn lãnh cung. Thái Cực điện đã bị đốtcháy, tiểu lâu cũng chỉ còn tro tàn, y đi giữa cỏ dại cao ngang đầu gối, hơi cúiđầu, không rõ là để làm gì. Hay chỉ muốn kể lại mọi chuyện hôm nay cho DiệpKhinh Mi?Con ngươi Phạm Nhàn co lại, nhìn người xuất hiện bên di tích tiểu lâu, hơinghiêng đầu, có vẻ hơi bất ngờ.Người vừa đến là Diêu thái giám, mặt vô cảm bước đến trước mặt PhạmNhàn, đưa một cái hộp nhỏ, khàn giọng nói: "Đây là thứ bệ hạ để lại chongươi."Phạm Nhàn hơi đờ người nhận lấy hộp, nhìn bóng dáng Diêu thái giám biếnmất trong đêm, cũng chẳng lo y sẽ gọi cao thủ tới vây đánh, bên ngoài cung làmột thế giới, bên trong cung là một thế giới, trong thế giới này chắc không aimuốn hại mình, cho dù có ai đó muốn thì cũng không thể là lúc này.Bệ hạ để lại cho mình cái gì? Tại sao lại để lại? Hay là bệ hạ biết trước mìnhkhông thể vượt qua ngày hôm nay? Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn cái hộp, giờ mớihiểu tại sao trước đó Diêu thái giám không ở bên bệ hạ, hóa ra bệ hạ giao cholão một nhiệm vụ kỳ lạ.Mở hộp ra, bên trong là một tấm lụa trắng và một bức thư mỏng, PhạmNhàn cứng người, lập tức nhận ra đây là gì.Đây chính là một trong ba thứ y từng thấy dưới giường của Thái hậu khi độtnhập cung đêm đó. Y đã sao chép chìa khóa và mở được cái rương, còn tờ tấmlụa và bức thư là hai thứ khác.Bốn năm trước, khi Trưởng công chúa phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàntừng có ý định tìm lại hai thứ đó nhưng không thấy ở Hàm Quang điện. Giờnghĩ lại, chắc chắn là bệ hạ đã cất chúng đi nơi khác.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn thoát chết, trước đòn cuối cùng của Hoàng đế, tay y bị đánh baynhư lá rụng, hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn bàn tay bệ hạ kèmtheo luồng chân khí cuối cùng trong đời, hung hăng vỗ vào mặt Ngũ Trúc.Khánh Đế vỗ một cái, cổ Ngũ Trúc đột ngột gãy lệch, ngã ngược ra sau, tấmvải đen rơi xuống. Thời gian...dường như đông cứng lại trong khoảnh khắc này.o O oTấm vải đen bay phất phơ trong gió nhẹ.Có một tấm vải đen che cửa sổ Giám Sát viện, che đi ánh sáng chói lòa củacung điện. Có một tấm vải đen che đôi mắt Ngũ Trúc, che đi bầu trời.Không biết tấm vải này đã che bao nhiêu năm, dường như không bao giờ cóngày được mở ra, hàng trăm năm, hàng ngàn năm, hàng vạn năm, mãi như thế.Hôm nay tấm vải đen rơi xuống, phía dưới là... một cầu vồng.Một vệt cầu vồng bắn ra từ giữa hai lông mày thanh tú của Ngũ Trúc, từ đôimắt trong veo và linh động của hắn, trong nháy mắt chiếu sáng quảng trườngtrong hoàng cung, xuyên qua bóng hình vàng rực kia!Cầu vồng xuyên qua người Khánh Đế, khiến khuôn mặt kinh ngạc của ngàisáng rực lên rồi đập mạnh vào cung điện Thái Cực, biến thành con rồng lửa,trong chớp mắt đốt cháy cả cung điện!Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt Hoàng đế bỗng trở nên bình tĩnh. Trongngọn lửa, ngài kiêu hãnh đứng thẳng dậy. Mặc dù chỉ còn một tay nhưng ngàivẫn đứng thẳng. Ngay trước lúc ra đi, trong đầu ngài thoáng qua ý nghĩ khinhkhỉnh - Hóa ra là thế, chẳng có gì hơn, vẫn thế thôi.Con người mạnh nhất thế gian, ngay cả lúc chết đi vẫn để lại bóng lưng kiêuhãnh đến cực điểm. Bóng lưng đó giữa cầu vồng ấm áp vẫn rất lạnh lùng, imlặng, tiêu điều, cô độc nhưng vô cùng... kiêu ngạo.Tro bụi bay lả tả dần dần rơi xuống, như mảnh vỡ pháo hoa tượng trưng chovô thường của nhân gian, rải khắp quảng trường đẫm máu kia.Cùng lúc, bên kia tường cung phương đông, nơi vẫn nghĩ sẽ có chuyện tốtlành xảy ra, sau cơn mưa cuối cùng cũng xuất hiện một cầu vồng, nhìn xuốngtoàn bộ nhân gian.o O oĐêm xuống, đám cháy dữ dội ở Thái Cực điện đã được dập tắt. May mắnhôm nay trời mưa đất ướt, nếu không ngọn lửa lớn có thể đốt cháy cả hoàngcung Nam Khánh.Cổng chính hoàng thành bị đóng, không lâu sau khi hiện tượng cầu vồngxuất hiện đã bị quân triều đình phá vỡ. Không ai che giấu được tin Hoàng đế bịám sát qua đời, mặc dù đến lúc này, những người đau buồn phẫn nộ vẫn chưatìm thấy di hài của ngài.Kẻ hành thích Hoàng đế không phải là sát thủ Bắc Tề, mà chính là tên phảnnghịch tội ác kinh thiên trong lịch sử Nam Khánh - Phạm Nhàn. Nếu không cóHồ Đại học sĩ và Diệp Trọng bị thương nặng nhưng chưa chết, mạnh mẽ kiềmchế tâm trạng phẫn nộ của cả kinh đô, có lẽ đêm nay Phạm phủ và nhiều ngôinhà ở hẻm phủ Quốc Công sẽ bị đốt cháy, người bên trong khó lòng thoát nạn.Ngoài Hồ Đại học sĩ và Diệp Trọng, người thực sự kiểm soát tình hình làTam hoàng tử Lý Thừa Bình vừa leo lên ghế rồng giữa lúc nguy cấp. Dưới hànhđộng khống chế kịch liệt của hắn, tình hình kinh đô được ổn định.Dĩ nhiên, không ai biết được vai trò của Giám Sát viện và các thế lực ẩnnấp.Lúc này, Phạm Nhàn bị truy nã với phần thưởng cao đến khó tin, đã xuấthiện ở nơi hoàn toàn bất ngờ, ngoài trí tưởng tượng của mọi người.Y vẫn ở trong hoàng cung, dưới bóng đêm, thu hồi ánh nhìn hướng TháiCực điện, tới gần tiểu lâu còn vắng vẻ hơn lãnh cung. Thái Cực điện đã bị đốtcháy, tiểu lâu cũng chỉ còn tro tàn, y đi giữa cỏ dại cao ngang đầu gối, hơi cúiđầu, không rõ là để làm gì. Hay chỉ muốn kể lại mọi chuyện hôm nay cho DiệpKhinh Mi?Con ngươi Phạm Nhàn co lại, nhìn người xuất hiện bên di tích tiểu lâu, hơinghiêng đầu, có vẻ hơi bất ngờ.Người vừa đến là Diêu thái giám, mặt vô cảm bước đến trước mặt PhạmNhàn, đưa một cái hộp nhỏ, khàn giọng nói: "Đây là thứ bệ hạ để lại chongươi."Phạm Nhàn hơi đờ người nhận lấy hộp, nhìn bóng dáng Diêu thái giám biếnmất trong đêm, cũng chẳng lo y sẽ gọi cao thủ tới vây đánh, bên ngoài cung làmột thế giới, bên trong cung là một thế giới, trong thế giới này chắc không aimuốn hại mình, cho dù có ai đó muốn thì cũng không thể là lúc này.Bệ hạ để lại cho mình cái gì? Tại sao lại để lại? Hay là bệ hạ biết trước mìnhkhông thể vượt qua ngày hôm nay? Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn cái hộp, giờ mớihiểu tại sao trước đó Diêu thái giám không ở bên bệ hạ, hóa ra bệ hạ giao cholão một nhiệm vụ kỳ lạ.Mở hộp ra, bên trong là một tấm lụa trắng và một bức thư mỏng, PhạmNhàn cứng người, lập tức nhận ra đây là gì.Đây chính là một trong ba thứ y từng thấy dưới giường của Thái hậu khi độtnhập cung đêm đó. Y đã sao chép chìa khóa và mở được cái rương, còn tờ tấmlụa và bức thư là hai thứ khác.Bốn năm trước, khi Trưởng công chúa phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàntừng có ý định tìm lại hai thứ đó nhưng không thấy ở Hàm Quang điện. Giờnghĩ lại, chắc chắn là bệ hạ đã cất chúng đi nơi khác.