Thuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí…
Chương 409
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… "Không phải, tôi..." Phùng Học Minh nhìn Hứa Diệu Nhi: " Tôi tìm... Diệu Nhi." Nụ cười của Hứa Diệu Nhi dần dần biến mất, đổi về biểu cảm mỉa mai vốn có: "Anh nói đùa cái gì đấy?"Hứa Diệu Nhi đi lên phía trước, bị Phùng Học Minh kéo cánh tay lại: "Diệu Nhi."Hứa Diệu Nhi nhìn cái tay trên cánh tay: "Anh Phùng, làm ơn buông tay ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."Phùng Học Minh buông cô ta ra, nói: " Diệu Nhi, anh muốn nói chuyện với em.""Anh Phùng muốn nói chuyện làm ăn với tôi sao? Không biết có bao nhiêu tài chính muốn giao cho tôi quản lý. Nhưng mà gần đây lượng tiền trong tay Kỳ Kỳ quá lớn, cô ấy đã giới thiệu không ít khách cho tôi, chỗ tôi gần như đã kín lịch rồi."Hứa Diệu Nhi mang theo thái độ giải quyết việc chung: "Anh Phùng có quan hệ rất tốt với anh Liêu chỗ chúng tôi, có cần đi tìm anh ấy không?"Phùng Học Minh nghiêm túc: "Diệu Nhi, cho anh năm phút, chúng ta trò chuyện một chút.""Về chủ đề gì?" Hứa Diệu Nhi hỏi anh ta."Chẳng lẽ giữa chúng ta không thể có nổi năm phút sao?"Vân Mộng Hạ VũHứa Diệu Nhi tiếp tục đi lên phía trước: "Không thể. Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian trên người anh, cho nên dù một phút cũng không muốn lãng phí thêm, xin thứ lỗi!"Phần Kỳ ngăn Phùng Học Minh lại: "Phùng Học Minh, cầm được thì cũng buông được. Nói chuyện với Diệu Nhi, không bằng đi tìm mấy minh tinh xinh đẹp, trái ôm phải ấp mới thực tế?"Phàn Kỳ vẫn vô cùng khách khí với khách hàng lớn tương lai của công ty.Phùng Học Minh bị Phàn Kỳ ngăn lại: "Phàn Kỳ, tôi có thể nói với em hai câu không?""Không phải chứ? Phùng Học Minh... Diệu Nhi không nói chuyện với anh, anh lại tìm tôi nói chuyện?" Cặn bã thật sự là cặn bã, Phàn Kỳ cảm thán.Phùng Học Minh nhìn dáng vẻ xem thường, hận không thể phun một bãi nước miếng lên mặt anh ta của Phàn Kỳ, anh ta nghẹn lại một hơi, giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu." "Vậy anh muốn làm gì?""Em đi theo tôi." Phùng Học Minh đi lên phía trước, đi lên tầng.Anh ta thật sự không coi mình là người ngoài, mở cửa văn phòng Liêu Nhã Triết, vẫy gọi: "Phàn Kỳ, em vào đi."Phàn Kỳ đi vào, Phùng Học Minh ngồi trên ghế của Liêu Nhã Triết, Phàn Kỳ ngồi đối diện anh ta: "Anh nói đi!""Tôi biết quan hệ của em và Diệu Nhi rất tốt, tôi muốn xin em giúp một tay, nói hai câu với Diệu Nhi, khuyên cô ấy cho tôi một cơ hội.”“Cơ hội gì?" Phàn Kỳ rất không hiểu.Phùng Học Minh thở ra một hơi: "Tôi muốn quay lại với cô ấy, muốn ở bên cô ấy.”“Cái gì?" Phàn Kỳ giống như nghe được một chuyện cười lớn động trời: "Phùng Học Minh, đầu óc anh không bị hỏng chứ? Diệu Nhi bị úng não mới có thể quay lại với anh.""Tôi sẽ thay đổi vì cô ấy.""Thay đổi cái rắm, nếu như anh tự hiểu rõ thì nên biết, người cũ tốt nhất cứ giống như đã c.h.ế.t đi, biến mất sạch sẽ trong thế giới của đối phương, vĩnh viễn không nên xuất hiện."Phàn Kỳ liếc mắt: "Ai mà thèm anh thay đổi."Bị Phàn Kỳ hình dung thành phân, Phùng Học Minh cũng không trở mặt với cô, hiện tại anh ta chỉ muốn cô giúp đỡ, anh ta nói: "Phàn Kỳ, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ở bên cô ấy, tôi sẽ sửa những tật xấu trước kia của mình, sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ấy. Hi vọng cô có thể truyền đạt suy nghĩ của tôi, hi vọng cô ấy có thể cho tôi một cơ hội, cũng là cho chính cô ấy một cơ hội, dù sao tôi và cô ấy cũng là thanh mai trúc mã, giữa chúng tôi có tình cảm, tương lai tôi sẽ quý trọng cô ấy."Phàn Kỳ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, bốn giờ năm mươi, Trần Chí Khiêm sẽ đến đón cô, cô phải về nhà ăn cơm tối, ăn xong còn phải đi đến bệnh viện trò chuyện với cậu, ngày mai cậu phải phẫu thuật.Cô nói: "Tôi sẽ không đi truyền lời, lời này ngay chính tôi nghe cũng không tin nổi, chẳng lẽ muốn đi lừa gạt Diệu Nhi sao? Xin lỗi, tôi còn phải tan làm, tôi còn có việc."
"Không phải, tôi..." Phùng Học Minh nhìn Hứa Diệu Nhi: " Tôi tìm... Diệu Nhi." Nụ cười của Hứa Diệu Nhi dần dần biến mất, đổi về biểu cảm mỉa mai vốn có: "Anh nói đùa cái gì đấy?"
Hứa Diệu Nhi đi lên phía trước, bị Phùng Học Minh kéo cánh tay lại: "Diệu Nhi."
Hứa Diệu Nhi nhìn cái tay trên cánh tay: "Anh Phùng, làm ơn buông tay ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."
Phùng Học Minh buông cô ta ra, nói: " Diệu Nhi, anh muốn nói chuyện với em."
"Anh Phùng muốn nói chuyện làm ăn với tôi sao? Không biết có bao nhiêu tài chính muốn giao cho tôi quản lý. Nhưng mà gần đây lượng tiền trong tay Kỳ Kỳ quá lớn, cô ấy đã giới thiệu không ít khách cho tôi, chỗ tôi gần như đã kín lịch rồi."
Hứa Diệu Nhi mang theo thái độ giải quyết việc chung: "Anh Phùng có quan hệ rất tốt với anh Liêu chỗ chúng tôi, có cần đi tìm anh ấy không?"
Phùng Học Minh nghiêm túc: "Diệu Nhi, cho anh năm phút, chúng ta trò chuyện một chút."
"Về chủ đề gì?" Hứa Diệu Nhi hỏi anh ta.
"Chẳng lẽ giữa chúng ta không thể có nổi năm phút sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Diệu Nhi tiếp tục đi lên phía trước: "Không thể. Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian trên người anh, cho nên dù một phút cũng không muốn lãng phí thêm, xin thứ lỗi!"
Phần Kỳ ngăn Phùng Học Minh lại: "Phùng Học Minh, cầm được thì cũng buông được. Nói chuyện với Diệu Nhi, không bằng đi tìm mấy minh tinh xinh đẹp, trái ôm phải ấp mới thực tế?"Phàn Kỳ vẫn vô cùng khách khí với khách hàng lớn tương lai của công ty.
Phùng Học Minh bị Phàn Kỳ ngăn lại: "Phàn Kỳ, tôi có thể nói với em hai câu không?"
"Không phải chứ? Phùng Học Minh... Diệu Nhi không nói chuyện với anh, anh lại tìm tôi nói chuyện?" Cặn bã thật sự là cặn bã, Phàn Kỳ cảm thán.
Phùng Học Minh nhìn dáng vẻ xem thường, hận không thể phun một bãi nước miếng lên mặt anh ta của Phàn Kỳ, anh ta nghẹn lại một hơi, giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu."
"Vậy anh muốn làm gì?"
"Em đi theo tôi." Phùng Học Minh đi lên phía trước, đi lên tầng.
Anh ta thật sự không coi mình là người ngoài, mở cửa văn phòng Liêu Nhã Triết, vẫy gọi: "Phàn Kỳ, em vào đi."
Phàn Kỳ đi vào, Phùng Học Minh ngồi trên ghế của Liêu Nhã Triết, Phàn Kỳ ngồi đối diện anh ta: "Anh nói đi!"
"Tôi biết quan hệ của em và Diệu Nhi rất tốt, tôi muốn xin em giúp một tay, nói hai câu với Diệu Nhi, khuyên cô ấy cho tôi một cơ hội.”
“Cơ hội gì?" Phàn Kỳ rất không hiểu.
Phùng Học Minh thở ra một hơi: "Tôi muốn quay lại với cô ấy, muốn ở bên cô ấy.”
“Cái gì?" Phàn Kỳ giống như nghe được một chuyện cười lớn động trời: "Phùng Học Minh, đầu óc anh không bị hỏng chứ? Diệu Nhi bị úng não mới có thể quay lại với anh."
"Tôi sẽ thay đổi vì cô ấy."
"Thay đổi cái rắm, nếu như anh tự hiểu rõ thì nên biết, người cũ tốt nhất cứ giống như đã c.h.ế.t đi, biến mất sạch sẽ trong thế giới của đối phương, vĩnh viễn không nên xuất hiện."
Phàn Kỳ liếc mắt: "Ai mà thèm anh thay đổi."
Bị Phàn Kỳ hình dung thành phân, Phùng Học Minh cũng không trở mặt với cô, hiện tại anh ta chỉ muốn cô giúp đỡ, anh ta nói: "Phàn Kỳ, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ở bên cô ấy, tôi sẽ sửa những tật xấu trước kia của mình, sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ấy. Hi vọng cô có thể truyền đạt suy nghĩ của tôi, hi vọng cô ấy có thể cho tôi một cơ hội, cũng là cho chính cô ấy một cơ hội, dù sao tôi và cô ấy cũng là thanh mai trúc mã, giữa chúng tôi có tình cảm, tương lai tôi sẽ quý trọng cô ấy."
Phàn Kỳ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, bốn giờ năm mươi, Trần Chí Khiêm sẽ đến đón cô, cô phải về nhà ăn cơm tối, ăn xong còn phải đi đến bệnh viện trò chuyện với cậu, ngày mai cậu phải phẫu thuật.
Cô nói: "Tôi sẽ không đi truyền lời, lời này ngay chính tôi nghe cũng không tin nổi, chẳng lẽ muốn đi lừa gạt Diệu Nhi sao? Xin lỗi, tôi còn phải tan làm, tôi còn có việc."
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… "Không phải, tôi..." Phùng Học Minh nhìn Hứa Diệu Nhi: " Tôi tìm... Diệu Nhi." Nụ cười của Hứa Diệu Nhi dần dần biến mất, đổi về biểu cảm mỉa mai vốn có: "Anh nói đùa cái gì đấy?"Hứa Diệu Nhi đi lên phía trước, bị Phùng Học Minh kéo cánh tay lại: "Diệu Nhi."Hứa Diệu Nhi nhìn cái tay trên cánh tay: "Anh Phùng, làm ơn buông tay ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."Phùng Học Minh buông cô ta ra, nói: " Diệu Nhi, anh muốn nói chuyện với em.""Anh Phùng muốn nói chuyện làm ăn với tôi sao? Không biết có bao nhiêu tài chính muốn giao cho tôi quản lý. Nhưng mà gần đây lượng tiền trong tay Kỳ Kỳ quá lớn, cô ấy đã giới thiệu không ít khách cho tôi, chỗ tôi gần như đã kín lịch rồi."Hứa Diệu Nhi mang theo thái độ giải quyết việc chung: "Anh Phùng có quan hệ rất tốt với anh Liêu chỗ chúng tôi, có cần đi tìm anh ấy không?"Phùng Học Minh nghiêm túc: "Diệu Nhi, cho anh năm phút, chúng ta trò chuyện một chút.""Về chủ đề gì?" Hứa Diệu Nhi hỏi anh ta."Chẳng lẽ giữa chúng ta không thể có nổi năm phút sao?"Vân Mộng Hạ VũHứa Diệu Nhi tiếp tục đi lên phía trước: "Không thể. Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian trên người anh, cho nên dù một phút cũng không muốn lãng phí thêm, xin thứ lỗi!"Phần Kỳ ngăn Phùng Học Minh lại: "Phùng Học Minh, cầm được thì cũng buông được. Nói chuyện với Diệu Nhi, không bằng đi tìm mấy minh tinh xinh đẹp, trái ôm phải ấp mới thực tế?"Phàn Kỳ vẫn vô cùng khách khí với khách hàng lớn tương lai của công ty.Phùng Học Minh bị Phàn Kỳ ngăn lại: "Phàn Kỳ, tôi có thể nói với em hai câu không?""Không phải chứ? Phùng Học Minh... Diệu Nhi không nói chuyện với anh, anh lại tìm tôi nói chuyện?" Cặn bã thật sự là cặn bã, Phàn Kỳ cảm thán.Phùng Học Minh nhìn dáng vẻ xem thường, hận không thể phun một bãi nước miếng lên mặt anh ta của Phàn Kỳ, anh ta nghẹn lại một hơi, giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu." "Vậy anh muốn làm gì?""Em đi theo tôi." Phùng Học Minh đi lên phía trước, đi lên tầng.Anh ta thật sự không coi mình là người ngoài, mở cửa văn phòng Liêu Nhã Triết, vẫy gọi: "Phàn Kỳ, em vào đi."Phàn Kỳ đi vào, Phùng Học Minh ngồi trên ghế của Liêu Nhã Triết, Phàn Kỳ ngồi đối diện anh ta: "Anh nói đi!""Tôi biết quan hệ của em và Diệu Nhi rất tốt, tôi muốn xin em giúp một tay, nói hai câu với Diệu Nhi, khuyên cô ấy cho tôi một cơ hội.”“Cơ hội gì?" Phàn Kỳ rất không hiểu.Phùng Học Minh thở ra một hơi: "Tôi muốn quay lại với cô ấy, muốn ở bên cô ấy.”“Cái gì?" Phàn Kỳ giống như nghe được một chuyện cười lớn động trời: "Phùng Học Minh, đầu óc anh không bị hỏng chứ? Diệu Nhi bị úng não mới có thể quay lại với anh.""Tôi sẽ thay đổi vì cô ấy.""Thay đổi cái rắm, nếu như anh tự hiểu rõ thì nên biết, người cũ tốt nhất cứ giống như đã c.h.ế.t đi, biến mất sạch sẽ trong thế giới của đối phương, vĩnh viễn không nên xuất hiện."Phàn Kỳ liếc mắt: "Ai mà thèm anh thay đổi."Bị Phàn Kỳ hình dung thành phân, Phùng Học Minh cũng không trở mặt với cô, hiện tại anh ta chỉ muốn cô giúp đỡ, anh ta nói: "Phàn Kỳ, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ở bên cô ấy, tôi sẽ sửa những tật xấu trước kia của mình, sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ấy. Hi vọng cô có thể truyền đạt suy nghĩ của tôi, hi vọng cô ấy có thể cho tôi một cơ hội, cũng là cho chính cô ấy một cơ hội, dù sao tôi và cô ấy cũng là thanh mai trúc mã, giữa chúng tôi có tình cảm, tương lai tôi sẽ quý trọng cô ấy."Phàn Kỳ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, bốn giờ năm mươi, Trần Chí Khiêm sẽ đến đón cô, cô phải về nhà ăn cơm tối, ăn xong còn phải đi đến bệnh viện trò chuyện với cậu, ngày mai cậu phải phẫu thuật.Cô nói: "Tôi sẽ không đi truyền lời, lời này ngay chính tôi nghe cũng không tin nổi, chẳng lẽ muốn đi lừa gạt Diệu Nhi sao? Xin lỗi, tôi còn phải tan làm, tôi còn có việc."