Tác giả:

Thuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí…

Chương 422

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Con gái của mình lại cúp điện thoại thì thôi đi, vậy mà lúc bà ta gọi điện lại, giọng điệu con gái bất đắc đĩ: "Mẹ, lúc đó khi mẹ mắng chửi người, không nhìn trường hợp, hiện giờ biết sợ rồi, có tác dụng không?"Loại giọng điệu thờ ơ này, khiến bà ta cảm thấy như rơi vào hầm băng, lúc ấy bà ta kiệt sức, hạ giọng: "Con là con gái của mẹ." Vậy thì sao chứ? Con gái qua loa hai câu cho xong rồi cúp điện thoại .Bà ta chỉ có thể gọi điện thoại cho bạn tốt thường ngày hay chơi bài cùng, người ta nghe thấy giọng của của bà ta, nói: "Bà Lưu, bà cũng không nhìn xem mấy giờ rồi, hại tôi còn tưởng rằng có chuyện gì khẩn cấp, tôi có bệnh suy nhược thần kinh, bị bà đánh thức rồi cũng không thể ngủ lại."Bạn chơi bài xưa nay khách khí với bà ta, lại không muốn nghe bà ta nói chuyện chút nào.Bà cụ một mình trằn trọc cả đêm, hiện giờ đã không còn là chuyện bà ta và người nhà kia mắng nhau, nghĩ rõ ai có lý nữa, mà là sống nhiều năm như vậy, trong cái nhà này, không có ai thật sự quan tâm bà ta.Mãi đến bình minh, bà ta mới ngủ được, lúc này tại bị đánh thức, nghe, lại nghe thấy một trận mắng. Nghe Lưu Tương Niên mắng chửi, bà cụ Lưu cúp điện thoại, đi vào phòng, lấy một lọ thuốc ngủ từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ta.Bà ta giàn giụa nước mắt, nghĩ đến lúc còn trẻ, nhìn thấy ông ta, bị vẻ ngoài tuấn tú và nho nhã của ông ta hấp dẫn, bà ta biết ông ta là chồng chưa cưới của cô cả nhà họ Trần, ông ta và cô cả nhà họ Trần là vợ chồng thâm tình, ông ta cao không thể chạm tới, phục vụ nữ trong phòng trà như bà ta, chỉ có thể nhìn ông ta từ xa.Bà ta chỉ có thể châm trà bưng nước cho ông ta khi ông ta đến phòng trà.Ông ta ra tay hào phóng, thường xuyên cho thêm tiền boa.Hôm đó, ông ta vừa uống trà vừa xem báo, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, lảo đảo hoảng hốt rời đi, bà ta không quan tâm việc còn đang trực ban, đuổi theo.Vân Mộng Hạ VũSau đó bà ta thấy ông ta đứng ở bờ sông, vịn vào một cái cây, không để ý tới người đi đường qua lại, xoay người khóc lớn. Bà ta lấy khăn của mình ra, nhút nhát gọi: "Thưa anh."Ông ta nhận khăn, lau lau mặt: "Để cô chê cười rồi.""Là người nhà xảy ra chuyện gì sao?""Báo nói Trùng Khánh bị ném bom, nhà máy bột mì ở nhà bị nổ thành phế tích." Ông ta không ngăn được nước mắt rơi xuống: "Vợ của tôi, bà ấy... Bà ấy..."Nghe đến đó, bà ta đi qua: "Anh đừng lo lắng, người hiền sẽ được trời cao phù hộ."Sau lần đó, mấy ngày ông ta không tới phòng trà, lúc đến, gió xuân hiu hiu, bà ta tiến lên hỏi một câu: "Thưa anh, vợ anh không sao chứ?""Tôi đã sai người thăm dò được tin tức, không sao cả. Cám ơn cô đã quan tâm!" Ông ta cười với bà ta.Thấy ông ta nhẹ nhõm, mình cũng vui vẻ theo, chỉ hi vọng ngày nào ông ta cũng có thể đến.Thời đại đó, phục vụ nữ ở phòng trà, phải eo thon, môi anh đào, nhỏ nhẹ bán hàng.Là một trong ba mỹ nữ của phòng trà, những vị khách đến đây thưởng trà, cũng là đến phẩm người, công tử phong lưu có giáo dưỡng đương nhiên khinh thường động tay động chân, nhưng vẫn luôn có những tên nhà giàu mới nổi, nhân lúc bọn họ châm trà, sờ cái tay, đùa giỡn một phen, đã làm việc ở đây, loại chuyện này cũng khó tránh khỏi, nói mấy câu, tránh đi chút là được.Hôm đó gặp một vị khách như vậy, bà ta chưa kịp lá mặt lá trái, Lưu Tương Niên đã ra tay, ông ta ra tay giúp đỡ, tiếp xúc khoảng cách gần khiến lòng của bà ta như hươu con chạy loạn.Vợ ông ta ở Đại Lục xa xôi, mình lại ngưỡng mộ ông ta quá lâu, cuối cùng ông ta cũng đưa bà ta về Phồn Viên, nơi mà xưa nay bà ta đều không dám nghĩ đến, bà ta trở thành nữ quản gia của ông ta, sinh con gái vì ông ta. 

Con gái của mình lại cúp điện thoại thì thôi đi, vậy mà lúc bà ta gọi điện lại, giọng điệu con gái bất đắc đĩ: "Mẹ, lúc đó khi mẹ mắng chửi người, không nhìn trường hợp, hiện giờ biết sợ rồi, có tác dụng không?"

Loại giọng điệu thờ ơ này, khiến bà ta cảm thấy như rơi vào hầm băng, lúc ấy bà ta kiệt sức, hạ giọng: "Con là con gái của mẹ." Vậy thì sao chứ? Con gái qua loa hai câu cho xong rồi cúp điện thoại .

Bà ta chỉ có thể gọi điện thoại cho bạn tốt thường ngày hay chơi bài cùng, người ta nghe thấy giọng của của bà ta, nói: "Bà Lưu, bà cũng không nhìn xem mấy giờ rồi, hại tôi còn tưởng rằng có chuyện gì khẩn cấp, tôi có bệnh suy nhược thần kinh, bị bà đánh thức rồi cũng không thể ngủ lại."

Bạn chơi bài xưa nay khách khí với bà ta, lại không muốn nghe bà ta nói chuyện chút nào.

Bà cụ một mình trằn trọc cả đêm, hiện giờ đã không còn là chuyện bà ta và người nhà kia mắng nhau, nghĩ rõ ai có lý nữa, mà là sống nhiều năm như vậy, trong cái nhà này, không có ai thật sự quan tâm bà ta.

Mãi đến bình minh, bà ta mới ngủ được, lúc này tại bị đánh thức, nghe, lại nghe thấy một trận mắng. Nghe Lưu Tương Niên mắng chửi, bà cụ Lưu cúp điện thoại, đi vào phòng, lấy một lọ thuốc ngủ từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ta.

Bà ta giàn giụa nước mắt, nghĩ đến lúc còn trẻ, nhìn thấy ông ta, bị vẻ ngoài tuấn tú và nho nhã của ông ta hấp dẫn, bà ta biết ông ta là chồng chưa cưới của cô cả nhà họ Trần, ông ta và cô cả nhà họ Trần là vợ chồng thâm tình, ông ta cao không thể chạm tới, phục vụ nữ trong phòng trà như bà ta, chỉ có thể nhìn ông ta từ xa.

Bà ta chỉ có thể châm trà bưng nước cho ông ta khi ông ta đến phòng trà.

Ông ta ra tay hào phóng, thường xuyên cho thêm tiền boa.Hôm đó, ông ta vừa uống trà vừa xem báo, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, lảo đảo hoảng hốt rời đi, bà ta không quan tâm việc còn đang trực ban, đuổi theo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó bà ta thấy ông ta đứng ở bờ sông, vịn vào một cái cây, không để ý tới người đi đường qua lại, xoay người khóc lớn.

 

Bà ta lấy khăn của mình ra, nhút nhát gọi: "Thưa anh."

Ông ta nhận khăn, lau lau mặt: "Để cô chê cười rồi."

"Là người nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Báo nói Trùng Khánh bị ném bom, nhà máy bột mì ở nhà bị nổ thành phế tích." Ông ta không ngăn được nước mắt rơi xuống: "Vợ của tôi, bà ấy... Bà ấy..."

Nghe đến đó, bà ta đi qua: "Anh đừng lo lắng, người hiền sẽ được trời cao phù hộ."

Sau lần đó, mấy ngày ông ta không tới phòng trà, lúc đến, gió xuân hiu hiu, bà ta tiến lên hỏi một câu: "Thưa anh, vợ anh không sao chứ?"

"Tôi đã sai người thăm dò được tin tức, không sao cả. Cám ơn cô đã quan tâm!" Ông ta cười với bà ta.Thấy ông ta nhẹ nhõm, mình cũng vui vẻ theo, chỉ hi vọng ngày nào ông ta cũng có thể đến.

Thời đại đó, phục vụ nữ ở phòng trà, phải eo thon, môi anh đào, nhỏ nhẹ bán hàng.Là một trong ba mỹ nữ của phòng trà, những vị khách đến đây thưởng trà, cũng là đến phẩm người, công tử phong lưu có giáo dưỡng đương nhiên khinh thường động tay động chân, nhưng vẫn luôn có những tên nhà giàu mới nổi, nhân lúc bọn họ châm trà, sờ cái tay, đùa giỡn một phen, đã làm việc ở đây, loại chuyện này cũng khó tránh khỏi, nói mấy câu, tránh đi chút là được.

Hôm đó gặp một vị khách như vậy, bà ta chưa kịp lá mặt lá trái, Lưu Tương Niên đã ra tay, ông ta ra tay giúp đỡ, tiếp xúc khoảng cách gần khiến lòng của bà ta như hươu con chạy loạn.

Vợ ông ta ở Đại Lục xa xôi, mình lại ngưỡng mộ ông ta quá lâu, cuối cùng ông ta cũng đưa bà ta về Phồn Viên, nơi mà xưa nay bà ta đều không dám nghĩ đến, bà ta trở thành nữ quản gia của ông ta, sinh con gái vì ông ta.

 

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Con gái của mình lại cúp điện thoại thì thôi đi, vậy mà lúc bà ta gọi điện lại, giọng điệu con gái bất đắc đĩ: "Mẹ, lúc đó khi mẹ mắng chửi người, không nhìn trường hợp, hiện giờ biết sợ rồi, có tác dụng không?"Loại giọng điệu thờ ơ này, khiến bà ta cảm thấy như rơi vào hầm băng, lúc ấy bà ta kiệt sức, hạ giọng: "Con là con gái của mẹ." Vậy thì sao chứ? Con gái qua loa hai câu cho xong rồi cúp điện thoại .Bà ta chỉ có thể gọi điện thoại cho bạn tốt thường ngày hay chơi bài cùng, người ta nghe thấy giọng của của bà ta, nói: "Bà Lưu, bà cũng không nhìn xem mấy giờ rồi, hại tôi còn tưởng rằng có chuyện gì khẩn cấp, tôi có bệnh suy nhược thần kinh, bị bà đánh thức rồi cũng không thể ngủ lại."Bạn chơi bài xưa nay khách khí với bà ta, lại không muốn nghe bà ta nói chuyện chút nào.Bà cụ một mình trằn trọc cả đêm, hiện giờ đã không còn là chuyện bà ta và người nhà kia mắng nhau, nghĩ rõ ai có lý nữa, mà là sống nhiều năm như vậy, trong cái nhà này, không có ai thật sự quan tâm bà ta.Mãi đến bình minh, bà ta mới ngủ được, lúc này tại bị đánh thức, nghe, lại nghe thấy một trận mắng. Nghe Lưu Tương Niên mắng chửi, bà cụ Lưu cúp điện thoại, đi vào phòng, lấy một lọ thuốc ngủ từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ta.Bà ta giàn giụa nước mắt, nghĩ đến lúc còn trẻ, nhìn thấy ông ta, bị vẻ ngoài tuấn tú và nho nhã của ông ta hấp dẫn, bà ta biết ông ta là chồng chưa cưới của cô cả nhà họ Trần, ông ta và cô cả nhà họ Trần là vợ chồng thâm tình, ông ta cao không thể chạm tới, phục vụ nữ trong phòng trà như bà ta, chỉ có thể nhìn ông ta từ xa.Bà ta chỉ có thể châm trà bưng nước cho ông ta khi ông ta đến phòng trà.Ông ta ra tay hào phóng, thường xuyên cho thêm tiền boa.Hôm đó, ông ta vừa uống trà vừa xem báo, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, lảo đảo hoảng hốt rời đi, bà ta không quan tâm việc còn đang trực ban, đuổi theo.Vân Mộng Hạ VũSau đó bà ta thấy ông ta đứng ở bờ sông, vịn vào một cái cây, không để ý tới người đi đường qua lại, xoay người khóc lớn. Bà ta lấy khăn của mình ra, nhút nhát gọi: "Thưa anh."Ông ta nhận khăn, lau lau mặt: "Để cô chê cười rồi.""Là người nhà xảy ra chuyện gì sao?""Báo nói Trùng Khánh bị ném bom, nhà máy bột mì ở nhà bị nổ thành phế tích." Ông ta không ngăn được nước mắt rơi xuống: "Vợ của tôi, bà ấy... Bà ấy..."Nghe đến đó, bà ta đi qua: "Anh đừng lo lắng, người hiền sẽ được trời cao phù hộ."Sau lần đó, mấy ngày ông ta không tới phòng trà, lúc đến, gió xuân hiu hiu, bà ta tiến lên hỏi một câu: "Thưa anh, vợ anh không sao chứ?""Tôi đã sai người thăm dò được tin tức, không sao cả. Cám ơn cô đã quan tâm!" Ông ta cười với bà ta.Thấy ông ta nhẹ nhõm, mình cũng vui vẻ theo, chỉ hi vọng ngày nào ông ta cũng có thể đến.Thời đại đó, phục vụ nữ ở phòng trà, phải eo thon, môi anh đào, nhỏ nhẹ bán hàng.Là một trong ba mỹ nữ của phòng trà, những vị khách đến đây thưởng trà, cũng là đến phẩm người, công tử phong lưu có giáo dưỡng đương nhiên khinh thường động tay động chân, nhưng vẫn luôn có những tên nhà giàu mới nổi, nhân lúc bọn họ châm trà, sờ cái tay, đùa giỡn một phen, đã làm việc ở đây, loại chuyện này cũng khó tránh khỏi, nói mấy câu, tránh đi chút là được.Hôm đó gặp một vị khách như vậy, bà ta chưa kịp lá mặt lá trái, Lưu Tương Niên đã ra tay, ông ta ra tay giúp đỡ, tiếp xúc khoảng cách gần khiến lòng của bà ta như hươu con chạy loạn.Vợ ông ta ở Đại Lục xa xôi, mình lại ngưỡng mộ ông ta quá lâu, cuối cùng ông ta cũng đưa bà ta về Phồn Viên, nơi mà xưa nay bà ta đều không dám nghĩ đến, bà ta trở thành nữ quản gia của ông ta, sinh con gái vì ông ta. 

Chương 422