Tác giả:

Thuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí…

Chương 425

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… "Loại chuyện này, không ai nghĩ tới, là do đám phóng viên vô lương tâm kia, là do những tòa soạn và chương trình TV không bỏ qua cho một người già kia." Phùng Học Minh biết rõ bên cạnh có phóng viên, anh ta gào lên. Nghe thấy Phùng Học Minh nói như vậy, những ký giả muốn đi tới kia tui về phía sau mấy bước.Lưu Xảo Yên hơi tỉnh táo lại, trong đầu bà ta đột nhiên xuất hiện lời người hầu nói, bà ta đứng lên hỏi người hầu già của nhà họ Lưu: "Cô nói mẹ tôi c.h.ế.t sau khi nhận điện thoại của ba tôi sao?"Vân Mộng Hạ VũNgười hầu liên tục gật đầu, Lưu Xảo Yên lau nước mắt một cái, Phùng Học Minh đi lên nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ta: "Mẹ, đừng làm bừa." Lưu Xảo Yên lúc này đã bị sự tức giận che mờ đầu óc, bà ta không quan tâm gì mà xông ra ngoài.Hôm qua mẹ bà ta mắng con trai bà ta là sói mắt trắng, khiến trong lòng bà ta khó chịu, cảm thấy cho tới bây giờ, mẹ của bà ta vẫn coi thường bà ta, vậy thì hôm nay đã hoàn toàn khác rồi, mẹ ruột thương bà ta từ nhỏ, hiện tại c.h.ế.t rồi.Mà bà ta vốn dĩ có lòng hổ thẹn với mẹ ruột, hiện giờ đã tìm được kẻ cầm đầu, bà ta đương nhiên phải đứng trên lập trường chính nghĩa đi chỉ trích ông ta.Phùng Học Minh không còn cách nào, chỉ có thể kêu người hầu và tài xế đứng đó trước, anh ta đuổi theo mẹ.Anh ta kéo mẹ vào chỗ hẻo lánh: "Mẹ, chuyện này không phải vấn đề của một người. Mẹ không thể đổ tất cả trách nhiệm lên đầu ông ngoại.""Không đẩy lên trên đầu của ông ta, những năm nay, bà ngoại con đã sống như nào, con không biết à?" Lưu Xảo Yên kích động hỏi Phùng Học Minh: "Nhìn qua có vẻ vẻ vang, thực tế thì cho tới bây giờ, ông ngoại con chưa từng coi bà ấy như con người.""Không phải, đài truyền hình, báo chí đều có vấn đề, xuất hiện loại chuyện này, chúng ta nên tỉnh táo lại, hiện giờ không nên ầm ĩ gây xôn xao dư luận. Những chuyện này, về nhà rồi làm ầm cũng không muộn." "Mẹ chỉ nói với ông ta một tiếng, vợ ông ta c.h.ế.t rồi, được chứ?" Lưu Xảo Yên căm hận nói. Phùng Học Minh cũng cho rằng phải thông báo cho ông ngoại trước, hai mẹ con cùng lên tầng.Lưu Xảo Yên vừa ra khỏi thang máy, xông về phía trước, bà ta đi đến cửa phòng bệnh ba mình, mở cửa, ba bà ta đang truyền nước, gọi điện thoại với công ty, xử lý công việc.Thấy con gái đến, Lưu Tương Niên nổi giận trong bụng, ông ta nằm viện, làm con gái, ngoại trừ ngày đầu tiên đến, cũng chưa từng tới, loại con gái này còn cần làm gì ?"Đánh bài thư thản rồi, cuối cùng cũng nhớ tới người ba này sao?" Lưu Tương Niên hỏi giọng kỳ quái.Lưu Xảo Yên nghe ông ta nói như vậy, nước mắt lập tức tuôn ra, mặt mũi tràn đầy tức giận: "Mẹ tôi c.h.ế.t rồi!"Thấy con gái nước mắt giàn giụa, n.g.ự.c Lưu Tương Niên căng lên: "Con nói cái gì?"Lưu Xảo Yên gào khóc: "Bà ấy gọi điện thoại với ông xong đã uống thuốc ngủ tự sát!"Lưu Tương Niên nhìn Phùng Học Minh, Phùng Học Minh gật đầu: "Là dì Khương muốn hỏi bà, trưa nay đưa gì tới cho ông, phát hiện bà nằm ở trên giường, gọi xe cứu thương đưa tới, không còn kịp nữa rồi.""Buổi sáng bà ấy còn nghe..." Lưu Tương Niên lúng ta lúng túng nói: "Làm sao lại?"Dù ông ta coi Ngô Mỹ Vân như thứ gì, dù sao Ngô Mỹ Vân cũng là người đã ở bên cạnh ông ta hơn bốn mươi năm."Hôm qua bà ngoại đuổi theo Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ mắng, các tòa soạn và đài truyền hình to to nhỏ nhỏ ở Hồng Kông đều đăng tin tức bà mắng chửi người, ngài biết những phóng viên kia mà, ngày nào cũng nhìn chằm chằm một số chuyện bí ẩn của nhà giàu hào môn trong thành, dùng để thỏa mãn mong muốn xem lén của đại chúng. Bà ngoại mất khống chế như vậy, có thể không khiến dư luận xôn xao à? Cháu và mẹ quan tâm bà ngoại không đủ...""Mấu chốt là, buổi sáng ông nói gì với bà ấy?" Lưu Xảo Yên chất vấn ba bà ta. 

"Loại chuyện này, không ai nghĩ tới, là do đám phóng viên vô lương tâm kia, là do những tòa soạn và chương trình TV không bỏ qua cho một người già kia." Phùng Học Minh biết rõ bên cạnh có phóng viên, anh ta gào lên. Nghe thấy Phùng Học Minh nói như vậy, những ký giả muốn đi tới kia tui về phía sau mấy bước.

Lưu Xảo Yên hơi tỉnh táo lại, trong đầu bà ta đột nhiên xuất hiện lời người hầu nói, bà ta đứng lên hỏi người hầu già của nhà họ Lưu: "Cô nói mẹ tôi c.h.ế.t sau khi nhận điện thoại của ba tôi sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Người hầu liên tục gật đầu, Lưu Xảo Yên lau nước mắt một cái, Phùng Học Minh đi lên nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ta: "Mẹ, đừng làm bừa." Lưu Xảo Yên lúc này đã bị sự tức giận che mờ đầu óc, bà ta không quan tâm gì mà xông ra ngoài.

Hôm qua mẹ bà ta mắng con trai bà ta là sói mắt trắng, khiến trong lòng bà ta khó chịu, cảm thấy cho tới bây giờ, mẹ của bà ta vẫn coi thường bà ta, vậy thì hôm nay đã hoàn toàn khác rồi, mẹ ruột thương bà ta từ nhỏ, hiện tại c.h.ế.t rồi.

Mà bà ta vốn dĩ có lòng hổ thẹn với mẹ ruột, hiện giờ đã tìm được kẻ cầm đầu, bà ta đương nhiên phải đứng trên lập trường chính nghĩa đi chỉ trích ông ta.

Phùng Học Minh không còn cách nào, chỉ có thể kêu người hầu và tài xế đứng đó trước, anh ta đuổi theo mẹ.

Anh ta kéo mẹ vào chỗ hẻo lánh: "Mẹ, chuyện này không phải vấn đề của một người. Mẹ không thể đổ tất cả trách nhiệm lên đầu ông ngoại."

"Không đẩy lên trên đầu của ông ta, những năm nay, bà ngoại con đã sống như nào, con không biết à?" Lưu Xảo Yên kích động hỏi Phùng Học Minh: "Nhìn qua có vẻ vẻ vang, thực tế thì cho tới bây giờ, ông ngoại con chưa từng coi bà ấy như con người."

"Không phải, đài truyền hình, báo chí đều có vấn đề, xuất hiện loại chuyện này, chúng ta nên tỉnh táo lại, hiện giờ không nên ầm ĩ gây xôn xao dư luận. Những chuyện này, về nhà rồi làm ầm cũng không muộn."

 

"Mẹ chỉ nói với ông ta một tiếng, vợ ông ta c.h.ế.t rồi, được chứ?" Lưu Xảo Yên căm hận nói. Phùng Học Minh cũng cho rằng phải thông báo cho ông ngoại trước, hai mẹ con cùng lên tầng.

Lưu Xảo Yên vừa ra khỏi thang máy, xông về phía trước, bà ta đi đến cửa phòng bệnh ba mình, mở cửa, ba bà ta đang truyền nước, gọi điện thoại với công ty, xử lý công việc.

Thấy con gái đến, Lưu Tương Niên nổi giận trong bụng, ông ta nằm viện, làm con gái, ngoại trừ ngày đầu tiên đến, cũng chưa từng tới, loại con gái này còn cần làm gì ?"Đánh bài thư thản rồi, cuối cùng cũng nhớ tới người ba này sao?" Lưu Tương Niên hỏi giọng kỳ quái.

Lưu Xảo Yên nghe ông ta nói như vậy, nước mắt lập tức tuôn ra, mặt mũi tràn đầy tức giận: "Mẹ tôi c.h.ế.t rồi!"

Thấy con gái nước mắt giàn giụa, n.g.ự.c Lưu Tương Niên căng lên: "Con nói cái gì?"

Lưu Xảo Yên gào khóc: "Bà ấy gọi điện thoại với ông xong đã uống thuốc ngủ tự sát!"

Lưu Tương Niên nhìn Phùng Học Minh, Phùng Học Minh gật đầu: "Là dì Khương muốn hỏi bà, trưa nay đưa gì tới cho ông, phát hiện bà nằm ở trên giường, gọi xe cứu thương đưa tới, không còn kịp nữa rồi."

"Buổi sáng bà ấy còn nghe..." Lưu Tương Niên lúng ta lúng túng nói: "Làm sao lại?"Dù ông ta coi Ngô Mỹ Vân như thứ gì, dù sao Ngô Mỹ Vân cũng là người đã ở bên cạnh ông ta hơn bốn mươi năm.

"Hôm qua bà ngoại đuổi theo Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ mắng, các tòa soạn và đài truyền hình to to nhỏ nhỏ ở Hồng Kông đều đăng tin tức bà mắng chửi người, ngài biết những phóng viên kia mà, ngày nào cũng nhìn chằm chằm một số chuyện bí ẩn của nhà giàu hào môn trong thành, dùng để thỏa mãn mong muốn xem lén của đại chúng. Bà ngoại mất khống chế như vậy, có thể không khiến dư luận xôn xao à? Cháu và mẹ quan tâm bà ngoại không đủ..."

"Mấu chốt là, buổi sáng ông nói gì với bà ấy?" Lưu Xảo Yên chất vấn ba bà ta.

 

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… "Loại chuyện này, không ai nghĩ tới, là do đám phóng viên vô lương tâm kia, là do những tòa soạn và chương trình TV không bỏ qua cho một người già kia." Phùng Học Minh biết rõ bên cạnh có phóng viên, anh ta gào lên. Nghe thấy Phùng Học Minh nói như vậy, những ký giả muốn đi tới kia tui về phía sau mấy bước.Lưu Xảo Yên hơi tỉnh táo lại, trong đầu bà ta đột nhiên xuất hiện lời người hầu nói, bà ta đứng lên hỏi người hầu già của nhà họ Lưu: "Cô nói mẹ tôi c.h.ế.t sau khi nhận điện thoại của ba tôi sao?"Vân Mộng Hạ VũNgười hầu liên tục gật đầu, Lưu Xảo Yên lau nước mắt một cái, Phùng Học Minh đi lên nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ta: "Mẹ, đừng làm bừa." Lưu Xảo Yên lúc này đã bị sự tức giận che mờ đầu óc, bà ta không quan tâm gì mà xông ra ngoài.Hôm qua mẹ bà ta mắng con trai bà ta là sói mắt trắng, khiến trong lòng bà ta khó chịu, cảm thấy cho tới bây giờ, mẹ của bà ta vẫn coi thường bà ta, vậy thì hôm nay đã hoàn toàn khác rồi, mẹ ruột thương bà ta từ nhỏ, hiện tại c.h.ế.t rồi.Mà bà ta vốn dĩ có lòng hổ thẹn với mẹ ruột, hiện giờ đã tìm được kẻ cầm đầu, bà ta đương nhiên phải đứng trên lập trường chính nghĩa đi chỉ trích ông ta.Phùng Học Minh không còn cách nào, chỉ có thể kêu người hầu và tài xế đứng đó trước, anh ta đuổi theo mẹ.Anh ta kéo mẹ vào chỗ hẻo lánh: "Mẹ, chuyện này không phải vấn đề của một người. Mẹ không thể đổ tất cả trách nhiệm lên đầu ông ngoại.""Không đẩy lên trên đầu của ông ta, những năm nay, bà ngoại con đã sống như nào, con không biết à?" Lưu Xảo Yên kích động hỏi Phùng Học Minh: "Nhìn qua có vẻ vẻ vang, thực tế thì cho tới bây giờ, ông ngoại con chưa từng coi bà ấy như con người.""Không phải, đài truyền hình, báo chí đều có vấn đề, xuất hiện loại chuyện này, chúng ta nên tỉnh táo lại, hiện giờ không nên ầm ĩ gây xôn xao dư luận. Những chuyện này, về nhà rồi làm ầm cũng không muộn." "Mẹ chỉ nói với ông ta một tiếng, vợ ông ta c.h.ế.t rồi, được chứ?" Lưu Xảo Yên căm hận nói. Phùng Học Minh cũng cho rằng phải thông báo cho ông ngoại trước, hai mẹ con cùng lên tầng.Lưu Xảo Yên vừa ra khỏi thang máy, xông về phía trước, bà ta đi đến cửa phòng bệnh ba mình, mở cửa, ba bà ta đang truyền nước, gọi điện thoại với công ty, xử lý công việc.Thấy con gái đến, Lưu Tương Niên nổi giận trong bụng, ông ta nằm viện, làm con gái, ngoại trừ ngày đầu tiên đến, cũng chưa từng tới, loại con gái này còn cần làm gì ?"Đánh bài thư thản rồi, cuối cùng cũng nhớ tới người ba này sao?" Lưu Tương Niên hỏi giọng kỳ quái.Lưu Xảo Yên nghe ông ta nói như vậy, nước mắt lập tức tuôn ra, mặt mũi tràn đầy tức giận: "Mẹ tôi c.h.ế.t rồi!"Thấy con gái nước mắt giàn giụa, n.g.ự.c Lưu Tương Niên căng lên: "Con nói cái gì?"Lưu Xảo Yên gào khóc: "Bà ấy gọi điện thoại với ông xong đã uống thuốc ngủ tự sát!"Lưu Tương Niên nhìn Phùng Học Minh, Phùng Học Minh gật đầu: "Là dì Khương muốn hỏi bà, trưa nay đưa gì tới cho ông, phát hiện bà nằm ở trên giường, gọi xe cứu thương đưa tới, không còn kịp nữa rồi.""Buổi sáng bà ấy còn nghe..." Lưu Tương Niên lúng ta lúng túng nói: "Làm sao lại?"Dù ông ta coi Ngô Mỹ Vân như thứ gì, dù sao Ngô Mỹ Vân cũng là người đã ở bên cạnh ông ta hơn bốn mươi năm."Hôm qua bà ngoại đuổi theo Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ mắng, các tòa soạn và đài truyền hình to to nhỏ nhỏ ở Hồng Kông đều đăng tin tức bà mắng chửi người, ngài biết những phóng viên kia mà, ngày nào cũng nhìn chằm chằm một số chuyện bí ẩn của nhà giàu hào môn trong thành, dùng để thỏa mãn mong muốn xem lén của đại chúng. Bà ngoại mất khống chế như vậy, có thể không khiến dư luận xôn xao à? Cháu và mẹ quan tâm bà ngoại không đủ...""Mấu chốt là, buổi sáng ông nói gì với bà ấy?" Lưu Xảo Yên chất vấn ba bà ta. 

Chương 425