Tác giả:

Thuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí…

Chương 471

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… “Chỉ cần các con có thể sống tốt, thì chúng ta an tâm rồi. Hai vợ chồng già chúng ta có tiền lương và trợ cấp của nhà nước, thật sự không cần thiết.”Tiết Hiểu Tĩnh nói: "Trong đơn vị của mẹ và ba con, có lượng lớn thầy cô giáo cùng học sinh muốn ra nước ngoài, vì không có nơi đổi đô la, nên bọn họ đi chợ đen đổi một đô la mất chín tệ, mẹ và ba con ở trong trường học giúp mẹ của con đổi một đô la chỉ mất bảy tệ năm hào, nên đổi hết tất cả. Hai bên đều có lời. Còn tiền? Ba mẹ của con đẩy ngang đẩy dọc, chúng ta giữ tại một vạn tệ, còn lại đều đưa cho ba mẹ của con. Ba mẹ của con hẹn chúng ta chủ nhật đi xem nhà.”“Mua bên cạnh nhà bọn con. Có gì hai nhà trông nom cũng tiện.”“Ừ.” Tiết Hiểu Tĩnh nhìn đồng hồ: "Ôi, tiền điện thoại tháng này gần hết rồi, thôi mẹ cúp máy trước.”Vân Mộng Hạ Vũ“Tút tút!”Phàn Kỳ cúp điện thoại, Trần Chí Khiêm bưng trái cây đi lên, dùng ánh mắt để hỏi cô, Phàn Kỳ cùng anh giải thích vài câu, cảm khái: “Mẹ em cũng vậy, mẹ anh cũng vậy. May mà hai người đều tốt, bằng không em óc heo, gặp được mẹ chồng không lo lắng, nhất định làm không tốt.”Diệu Nhi thấy bối rối khi nghe bọn họ nói giọng Thượng Hải, Phàn Kỳ kéo cô ấy ngồi trên sô pha, cầm một miếng dưa đút vào miệng cô, cùng cô buôn chuyện, nói những chuyện về mẹ chồng và mẹ đẻ, Phàn Kỳ không có mối quan hệ như vậy ở kiếp trước, hiện tại phát hiện mình là một cái cân, cảm thấy ai cần tiền thì đưa cho người đó, không nghĩ tới cân bằng, may mắn ba mẹ hai bên đều không phải là người so đo.Nghe vậy Diệu Nhi sửng sốt nói: “Gả chồng nên lấy chồng làm trọng, trước tiên phải chăm sóc ba mẹ chồng, giúp nhà mẹ đẻ thì giúp một phần, không thể lấy hết tiền để giúp được, nhưng cô kiếm được nhiều, bằng đó cũng không là gì. May là mẹ chồng cô là người thấu tình đạt lý, mẹ cô cũng không muốn chiếm giữ một mình. Có mẹ chồng cùng mẹ ruột như vậy, thật sự rất hạnh phúc.” Diệu Nhi mặc dù thay đổi không ít, nhưng những tư tưởng cổ hủ vẫn còn trong suy nghĩ của cô ấy, Phàn Kỳ nói: “Mặc kệ có lấy chồng hay không, thì cũng nên đặt bản thân lên hàng đầu, vì cuộc sống là của chính mình. Như mấy ngôi sao trong làng giải trí, mẹ bài bạc, bán con gái. Loại mẹ này nên bỏ. Yêu lẫn nhau, nếu bà ấy yêu tôi thì tôi cũng yêu bà ấy, bằng không thì chỉ làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng mà thôi.”Hứa Diệu Nhi rời khỏi nhà của Phàn Kỳ, ở trên đường cô ta vẫn luôn suy nghĩ mấy chữ “yêu lẫn nhau”, cô không biết “yêu lẫn nhau” là như thế nào, cô cũng khát vọng yêu lẫn nhau, cô luôn cố gắng làm cho bản thân trở nên tốt nhất, tiếc là ba mẹ cho rằng đó là lẽ đương nhiên, thậm chí còn thấy chưa đủ, Phùng Học Minh đối với cô ta cũng chưa bao giờ để ý, không nhận được phản hồi, trong lòng cô ta tràn đầy đau khổ, nước mắt lăn thành hàng dài.Đúng vậy! Mặc kệ có lấy chồng hay không, đều nên đặt bản thân lên hàng đầu. Nếu lấy được là may mắn, còn không là do số phận. Người nhà lạnh nhạt, thì sẽ không bị ép buộc.Lái xe xuống hầm để xe, cô ta cầm túi xuống xe, thì nghe thấy một tiếng: “Diệu Nhi.”Hứa Diệu Nhi thấy mẹ cô ta đi tới, sắc mặt của bà ta không tốt lắm: “Mẹ đã đợi con hơn hai giờ.”“Mẹ không có nói trước là tới tìm con.” Hứa Diệu Nhi đóng cửa xe và khoá lại.“Diệu Nhi, có phải con cũng không muốn nhận mẹ?” Bà ta hỏi.Nếu không có Phàn Kỳ vừa rồi nói, chắc bây giờ cô ta không thể khống chế được cơn giận, tuy rằng trong lòng vẫn còn d.a.o động, nhưng cô ta vẫn có thể kiềm chế: “Không có, mẹ là mẹ của con. Làm sao có thể không nhận?”Hứa Diệu Nhi đưa bà ta đi lên lầu, cô mở cửa, mời bà ta đi vào, cô nói: “Mẹ ngồi đi, con đi lấy cho mẹ ly nước.” 

“Chỉ cần các con có thể sống tốt, thì chúng ta an tâm rồi. Hai vợ chồng già chúng ta có tiền lương và trợ cấp của nhà nước, thật sự không cần thiết.”

Tiết Hiểu Tĩnh nói: "Trong đơn vị của mẹ và ba con, có lượng lớn thầy cô giáo cùng học sinh muốn ra nước ngoài, vì không có nơi đổi đô la, nên bọn họ đi chợ đen đổi một đô la mất chín tệ, mẹ và ba con ở trong trường học giúp mẹ của con đổi một đô la chỉ mất bảy tệ năm hào, nên đổi hết tất cả. Hai bên đều có lời. Còn tiền? Ba mẹ của con đẩy ngang đẩy dọc, chúng ta giữ tại một vạn tệ, còn lại đều đưa cho ba mẹ của con. Ba mẹ của con hẹn chúng ta chủ nhật đi xem nhà.”

“Mua bên cạnh nhà bọn con. Có gì hai nhà trông nom cũng tiện.”

“Ừ.” Tiết Hiểu Tĩnh nhìn đồng hồ: "Ôi, tiền điện thoại tháng này gần hết rồi, thôi mẹ cúp máy trước.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tút tút!”

Phàn Kỳ cúp điện thoại, Trần Chí Khiêm bưng trái cây đi lên, dùng ánh mắt để hỏi cô, Phàn Kỳ cùng anh giải thích vài câu, cảm khái: “Mẹ em cũng vậy, mẹ anh cũng vậy. May mà hai người đều tốt, bằng không em óc heo, gặp được mẹ chồng không lo lắng, nhất định làm không tốt.”

Diệu Nhi thấy bối rối khi nghe bọn họ nói giọng Thượng Hải, Phàn Kỳ kéo cô ấy ngồi trên sô pha, cầm một miếng dưa đút vào miệng cô, cùng cô buôn chuyện, nói những chuyện về mẹ chồng và mẹ đẻ, Phàn Kỳ không có mối quan hệ như vậy ở kiếp trước, hiện tại phát hiện mình là một cái cân, cảm thấy ai cần tiền thì đưa cho người đó, không nghĩ tới cân bằng, may mắn ba mẹ hai bên đều không phải là người so đo.

Nghe vậy Diệu Nhi sửng sốt nói: “Gả chồng nên lấy chồng làm trọng, trước tiên phải chăm sóc ba mẹ chồng, giúp nhà mẹ đẻ thì giúp một phần, không thể lấy hết tiền để giúp được, nhưng cô kiếm được nhiều, bằng đó cũng không là gì. May là mẹ chồng cô là người thấu tình đạt lý, mẹ cô cũng không muốn chiếm giữ một mình. Có mẹ chồng cùng mẹ ruột như vậy, thật sự rất hạnh phúc.”

 

Diệu Nhi mặc dù thay đổi không ít, nhưng những tư tưởng cổ hủ vẫn còn trong suy nghĩ của cô ấy, Phàn Kỳ nói: “Mặc kệ có lấy chồng hay không, thì cũng nên đặt bản thân lên hàng đầu, vì cuộc sống là của chính mình. Như mấy ngôi sao trong làng giải trí, mẹ bài bạc, bán con gái. Loại mẹ này nên bỏ. Yêu lẫn nhau, nếu bà ấy yêu tôi thì tôi cũng yêu bà ấy, bằng không thì chỉ làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng mà thôi.”

Hứa Diệu Nhi rời khỏi nhà của Phàn Kỳ, ở trên đường cô ta vẫn luôn suy nghĩ mấy chữ “yêu lẫn nhau”, cô không biết “yêu lẫn nhau” là như thế nào, cô cũng khát vọng yêu lẫn nhau, cô luôn cố gắng làm cho bản thân trở nên tốt nhất, tiếc là ba mẹ cho rằng đó là lẽ đương nhiên, thậm chí còn thấy chưa đủ, Phùng Học Minh đối với cô ta cũng chưa bao giờ để ý, không nhận được phản hồi, trong lòng cô ta tràn đầy đau khổ, nước mắt lăn thành hàng dài.

Đúng vậy! Mặc kệ có lấy chồng hay không, đều nên đặt bản thân lên hàng đầu. Nếu lấy được là may mắn, còn không là do số phận. Người nhà lạnh nhạt, thì sẽ không bị ép buộc.

Lái xe xuống hầm để xe, cô ta cầm túi xuống xe, thì nghe thấy một tiếng: “Diệu Nhi.”

Hứa Diệu Nhi thấy mẹ cô ta đi tới, sắc mặt của bà ta không tốt lắm: “Mẹ đã đợi con hơn hai giờ.”

“Mẹ không có nói trước là tới tìm con.” Hứa Diệu Nhi đóng cửa xe và khoá lại.

“Diệu Nhi, có phải con cũng không muốn nhận mẹ?” Bà ta hỏi.Nếu không có Phàn Kỳ vừa rồi nói, chắc bây giờ cô ta không thể khống chế được cơn giận, tuy rằng trong lòng vẫn còn d.a.o động, nhưng cô ta vẫn có thể kiềm chế: “Không có, mẹ là mẹ của con. Làm sao có thể không nhận?”

Hứa Diệu Nhi đưa bà ta đi lên lầu, cô mở cửa, mời bà ta đi vào, cô nói: “Mẹ ngồi đi, con đi lấy cho mẹ ly nước.”

 

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… “Chỉ cần các con có thể sống tốt, thì chúng ta an tâm rồi. Hai vợ chồng già chúng ta có tiền lương và trợ cấp của nhà nước, thật sự không cần thiết.”Tiết Hiểu Tĩnh nói: "Trong đơn vị của mẹ và ba con, có lượng lớn thầy cô giáo cùng học sinh muốn ra nước ngoài, vì không có nơi đổi đô la, nên bọn họ đi chợ đen đổi một đô la mất chín tệ, mẹ và ba con ở trong trường học giúp mẹ của con đổi một đô la chỉ mất bảy tệ năm hào, nên đổi hết tất cả. Hai bên đều có lời. Còn tiền? Ba mẹ của con đẩy ngang đẩy dọc, chúng ta giữ tại một vạn tệ, còn lại đều đưa cho ba mẹ của con. Ba mẹ của con hẹn chúng ta chủ nhật đi xem nhà.”“Mua bên cạnh nhà bọn con. Có gì hai nhà trông nom cũng tiện.”“Ừ.” Tiết Hiểu Tĩnh nhìn đồng hồ: "Ôi, tiền điện thoại tháng này gần hết rồi, thôi mẹ cúp máy trước.”Vân Mộng Hạ Vũ“Tút tút!”Phàn Kỳ cúp điện thoại, Trần Chí Khiêm bưng trái cây đi lên, dùng ánh mắt để hỏi cô, Phàn Kỳ cùng anh giải thích vài câu, cảm khái: “Mẹ em cũng vậy, mẹ anh cũng vậy. May mà hai người đều tốt, bằng không em óc heo, gặp được mẹ chồng không lo lắng, nhất định làm không tốt.”Diệu Nhi thấy bối rối khi nghe bọn họ nói giọng Thượng Hải, Phàn Kỳ kéo cô ấy ngồi trên sô pha, cầm một miếng dưa đút vào miệng cô, cùng cô buôn chuyện, nói những chuyện về mẹ chồng và mẹ đẻ, Phàn Kỳ không có mối quan hệ như vậy ở kiếp trước, hiện tại phát hiện mình là một cái cân, cảm thấy ai cần tiền thì đưa cho người đó, không nghĩ tới cân bằng, may mắn ba mẹ hai bên đều không phải là người so đo.Nghe vậy Diệu Nhi sửng sốt nói: “Gả chồng nên lấy chồng làm trọng, trước tiên phải chăm sóc ba mẹ chồng, giúp nhà mẹ đẻ thì giúp một phần, không thể lấy hết tiền để giúp được, nhưng cô kiếm được nhiều, bằng đó cũng không là gì. May là mẹ chồng cô là người thấu tình đạt lý, mẹ cô cũng không muốn chiếm giữ một mình. Có mẹ chồng cùng mẹ ruột như vậy, thật sự rất hạnh phúc.” Diệu Nhi mặc dù thay đổi không ít, nhưng những tư tưởng cổ hủ vẫn còn trong suy nghĩ của cô ấy, Phàn Kỳ nói: “Mặc kệ có lấy chồng hay không, thì cũng nên đặt bản thân lên hàng đầu, vì cuộc sống là của chính mình. Như mấy ngôi sao trong làng giải trí, mẹ bài bạc, bán con gái. Loại mẹ này nên bỏ. Yêu lẫn nhau, nếu bà ấy yêu tôi thì tôi cũng yêu bà ấy, bằng không thì chỉ làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng mà thôi.”Hứa Diệu Nhi rời khỏi nhà của Phàn Kỳ, ở trên đường cô ta vẫn luôn suy nghĩ mấy chữ “yêu lẫn nhau”, cô không biết “yêu lẫn nhau” là như thế nào, cô cũng khát vọng yêu lẫn nhau, cô luôn cố gắng làm cho bản thân trở nên tốt nhất, tiếc là ba mẹ cho rằng đó là lẽ đương nhiên, thậm chí còn thấy chưa đủ, Phùng Học Minh đối với cô ta cũng chưa bao giờ để ý, không nhận được phản hồi, trong lòng cô ta tràn đầy đau khổ, nước mắt lăn thành hàng dài.Đúng vậy! Mặc kệ có lấy chồng hay không, đều nên đặt bản thân lên hàng đầu. Nếu lấy được là may mắn, còn không là do số phận. Người nhà lạnh nhạt, thì sẽ không bị ép buộc.Lái xe xuống hầm để xe, cô ta cầm túi xuống xe, thì nghe thấy một tiếng: “Diệu Nhi.”Hứa Diệu Nhi thấy mẹ cô ta đi tới, sắc mặt của bà ta không tốt lắm: “Mẹ đã đợi con hơn hai giờ.”“Mẹ không có nói trước là tới tìm con.” Hứa Diệu Nhi đóng cửa xe và khoá lại.“Diệu Nhi, có phải con cũng không muốn nhận mẹ?” Bà ta hỏi.Nếu không có Phàn Kỳ vừa rồi nói, chắc bây giờ cô ta không thể khống chế được cơn giận, tuy rằng trong lòng vẫn còn d.a.o động, nhưng cô ta vẫn có thể kiềm chế: “Không có, mẹ là mẹ của con. Làm sao có thể không nhận?”Hứa Diệu Nhi đưa bà ta đi lên lầu, cô mở cửa, mời bà ta đi vào, cô nói: “Mẹ ngồi đi, con đi lấy cho mẹ ly nước.” 

Chương 471