Tác giả:

Thuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí…

Chương 492

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Phàn Kỳ lắng nghe suy nghĩ của Trang Linh Linh với Trần Chí Khiêm, chỉ cần ngành công nghiệp hiện tại của họ có thể nắm bắt cơ hội trong mười năm, toàn ngành sẽ không gặp cảnh khó khăn, cũng có thể đóng góp sức lực của mình để nâng cao sản nghiệp cho quốc gia.Chính vì muốn giữ lấy cơ hội này mà Trần Chí Khiêm bận rộn xoay sở như chong chóng, vừa về Singapore được hai ngày đã phải bay đến Nhật Bản, trước khi rời đi còn đưa cho cô một tờ đơn đặt xe, nói đây là quà sinh nhật.Ban đầu tính đến lấy xe rồi đưa luôn chìa khóa cho cô, nhưng chẳng có xe nào đạt yêu cầu, không có màu mà anh muốn nên đành phải đợi mấy ngày.Ba ngày sau, Phàn Kỳ nhận được cuộc gọi từ đại lý ô tô, yêu cầu cô đến lấy xe, là một chiếc Volkswagen Beetle cùng màu với gấu Phác Phác.Nếu là kiếp trước, Phàn Kỳ chắc chắn sẽ rất thích SUV, nhưng SUV ở thời đại này không được chia giữa xe hơi và xe địa hình, hơn nữa đường ở Hồng Kông rất hẹp, vậy nên cô lái chiếc xe này quả đúng là vừa vặn.Chủ nhật, Phàn Kỳ lái chiếc xe màu vàng kem đấy đến trường đua xem đua ngựa.Ông Liêu là thành viên của Câu lạc bộ Jockey, cũng là chủ sở hữu ngựa. Trước kia ông từng mời cô đến, nhưng Phàn Kỳ không có hứng thú gì mấy với cái này.Đặc biệt là khi nghe Trần Chí Khiêm nói phải mặc lễ phục để tham dự cuộc đua ngựa ở khu vực thành viên, cô đã thấy phiền chán. Trần Chí Khiêm nói với cô, rằng đôi khi đến trường đua không chỉ để xem một cuộc đua ngựa mà hơn thế nữa còn là để giao lưu, tư cách hội viên đua ngựa sẽ sàng lọc được rất nhiều người không có phận sự.Người có tiền thì nhiều, nhưng ngay cả khi những hội viên đua ngựa ấy đăng kí cũng chưa chắc có thể được gia nhập. Cho nên đây là một dịp xã giao.Hôm nay Phàn Kỳ đến đây không phải để giao lưu. Những ngày này, cô đã giúp ông cụ Viên kiếm được không ít, ông cụ đã chỉ đích danh cô, cuối cùng cũng chỉ có thể đến.Phàn Kỳ đỗ xe giữa những chiếc xe sang trọng, cầm túi bước vào trong.Người Hồng Kông rất thích đua ngựa, vào những ngày đua ngựa như thứ tư hay chủ nhật, có thể thấy rất nhiều đàn ông trung niên ăn mặc giản dị, thậm chí còn đi dép lê, tay cầm Mã Kinh đến xem đua ngựa. Khu vực phổ thông ăn mặc tùy ý, còn khi vào khu vực thành viên thì nam mặc âu phục đi giày da, nữ trang điểm sang trọng, đều mang mũ dạ.Phàn Kỳ cũng nhập gia tùy tục, mặc một chiếc váy dài tay với một chiếc mũ nhỏ có gắn lông vũ.Sau khi đưa thiệp mời, Phàn Kỳ bước lên cầu thang xoắn ốc, đi qua hành lang treo đầy những bức ảnh về lịch sử kéo dài hàng trăm năm của câu lạc bộ Jockey, Liêu Nhã Triết bước ra, vẫy tay: "Mau vào đi."Phàn Kỳ bước nhanh đến, cùng vào với anh, bên trong đại sảnh đang diễn ra một bữa tiệc. Ông Liêu cùng ông cụ Viên đã đến, hai người đang ngồi một chỗ trò chuyện, con trai của ông cụ Viên là Viên Hải nhìn thấy cô, vẫy tay.“Ông nội Viên, chú hai.” Phàn Kỳ chào hỏi hai cha con rồi ngồi xuống bên cạnh họ.Liêu Nhã Triết hỏi cô: "Cô muốn uống cà phê hay đồ uống gì không, để tôi đi lấy.""Cà phê."“Dạo này Chí Khiêm không ở Hồng Kông à?” Ông cụ Viên hỏi.“Sao ông biết vậy ạ?” Phàn Kỳ có phần ngạc nhiên."Hai đứa mà có thay đổi nhỏ gì là thể nào báo chí với dư luận chẳng xôn xao.” Ông cụ Viên nói. Phàn Kỳ gật đầu: "Dạ vâng, anh ấy đang mở văn phòng làm việc tại Nhật Bản, hy vọng có thể chiêu mộ thêm nhiều nhân tài gia nhập Thiên Thược."“Làm công thương nghiệp quả thực không dễ dàng."Liêu Nhã Triết mang cà phê đến cho Phần Kỳ, đặt lên bàn, bắt gặp Phùng Học Minh áo mũ chỉnh tề, dẫn theo Á quân cuộc thi sắc đẹp năm ngoái. Phàn Kỳ nhớ mang máng, anh ta đích thân nói tình yêu dành cho Diệu Nhi là thật lòng, trời xanh chứng giám, mới được hai ngày thôi đấy?Cô vẫy tay với anh. 

Phàn Kỳ lắng nghe suy nghĩ của Trang Linh Linh với Trần Chí Khiêm, chỉ cần ngành công nghiệp hiện tại của họ có thể nắm bắt cơ hội trong mười năm, toàn ngành sẽ không gặp cảnh khó khăn, cũng có thể đóng góp sức lực của mình để nâng cao sản nghiệp cho quốc gia.

Chính vì muốn giữ lấy cơ hội này mà Trần Chí Khiêm bận rộn xoay sở như chong chóng, vừa về Singapore được hai ngày đã phải bay đến Nhật Bản, trước khi rời đi còn đưa cho cô một tờ đơn đặt xe, nói đây là quà sinh nhật.

Ban đầu tính đến lấy xe rồi đưa luôn chìa khóa cho cô, nhưng chẳng có xe nào đạt yêu cầu, không có màu mà anh muốn nên đành phải đợi mấy ngày.

Ba ngày sau, Phàn Kỳ nhận được cuộc gọi từ đại lý ô tô, yêu cầu cô đến lấy xe, là một chiếc Volkswagen Beetle cùng màu với gấu Phác Phác.

Nếu là kiếp trước, Phàn Kỳ chắc chắn sẽ rất thích SUV, nhưng SUV ở thời đại này không được chia giữa xe hơi và xe địa hình, hơn nữa đường ở Hồng Kông rất hẹp, vậy nên cô lái chiếc xe này quả đúng là vừa vặn.

Chủ nhật, Phàn Kỳ lái chiếc xe màu vàng kem đấy đến trường đua xem đua ngựa.

Ông Liêu là thành viên của Câu lạc bộ Jockey, cũng là chủ sở hữu ngựa. Trước kia ông từng mời cô đến, nhưng Phàn Kỳ không có hứng thú gì mấy với cái này.

Đặc biệt là khi nghe Trần Chí Khiêm nói phải mặc lễ phục để tham dự cuộc đua ngựa ở khu vực thành viên, cô đã thấy phiền chán. Trần Chí Khiêm nói với cô, rằng đôi khi đến trường đua không chỉ để xem một cuộc đua ngựa mà hơn thế nữa còn là để giao lưu, tư cách hội viên đua ngựa sẽ sàng lọc được rất nhiều người không có phận sự.

Người có tiền thì nhiều, nhưng ngay cả khi những hội viên đua ngựa ấy đăng kí cũng chưa chắc có thể được gia nhập. Cho nên đây là một dịp xã giao.

Hôm nay Phàn Kỳ đến đây không phải để giao lưu. Những ngày này, cô đã giúp ông cụ Viên kiếm được không ít, ông cụ đã chỉ đích danh cô, cuối cùng cũng chỉ có thể đến.

Phàn Kỳ đỗ xe giữa những chiếc xe sang trọng, cầm túi bước vào trong.Người Hồng Kông rất thích đua ngựa, vào những ngày đua ngựa như thứ tư hay chủ nhật, có thể thấy rất nhiều đàn ông trung niên ăn mặc giản dị, thậm chí còn đi dép lê, tay cầm Mã Kinh đến xem đua ngựa.

 

Khu vực phổ thông ăn mặc tùy ý, còn khi vào khu vực thành viên thì nam mặc âu phục đi giày da, nữ trang điểm sang trọng, đều mang mũ dạ.Phàn Kỳ cũng nhập gia tùy tục, mặc một chiếc váy dài tay với một chiếc mũ nhỏ có gắn lông vũ.

Sau khi đưa thiệp mời, Phàn Kỳ bước lên cầu thang xoắn ốc, đi qua hành lang treo đầy những bức ảnh về lịch sử kéo dài hàng trăm năm của câu lạc bộ Jockey, Liêu Nhã Triết bước ra, vẫy tay: "Mau vào đi."

Phàn Kỳ bước nhanh đến, cùng vào với anh, bên trong đại sảnh đang diễn ra một bữa tiệc. Ông Liêu cùng ông cụ Viên đã đến, hai người đang ngồi một chỗ trò chuyện, con trai của ông cụ Viên là Viên Hải nhìn thấy cô, vẫy tay.

“Ông nội Viên, chú hai.” Phàn Kỳ chào hỏi hai cha con rồi ngồi xuống bên cạnh họ.

Liêu Nhã Triết hỏi cô: "Cô muốn uống cà phê hay đồ uống gì không, để tôi đi lấy."

"Cà phê."

“Dạo này Chí Khiêm không ở Hồng Kông à?” Ông cụ Viên hỏi.

“Sao ông biết vậy ạ?” Phàn Kỳ có phần ngạc nhiên.

"Hai đứa mà có thay đổi nhỏ gì là thể nào báo chí với dư luận chẳng xôn xao.” Ông cụ Viên nói.

 

Phàn Kỳ gật đầu: "Dạ vâng, anh ấy đang mở văn phòng làm việc tại Nhật Bản, hy vọng có thể chiêu mộ thêm nhiều nhân tài gia nhập Thiên Thược."“Làm công thương nghiệp quả thực không dễ dàng."

Liêu Nhã Triết mang cà phê đến cho Phần Kỳ, đặt lên bàn, bắt gặp Phùng Học Minh áo mũ chỉnh tề, dẫn theo Á quân cuộc thi sắc đẹp năm ngoái. Phàn Kỳ nhớ mang máng, anh ta đích thân nói tình yêu dành cho Diệu Nhi là thật lòng, trời xanh chứng giám, mới được hai ngày thôi đấy?

Cô vẫy tay với anh.

 

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Phàn Kỳ lắng nghe suy nghĩ của Trang Linh Linh với Trần Chí Khiêm, chỉ cần ngành công nghiệp hiện tại của họ có thể nắm bắt cơ hội trong mười năm, toàn ngành sẽ không gặp cảnh khó khăn, cũng có thể đóng góp sức lực của mình để nâng cao sản nghiệp cho quốc gia.Chính vì muốn giữ lấy cơ hội này mà Trần Chí Khiêm bận rộn xoay sở như chong chóng, vừa về Singapore được hai ngày đã phải bay đến Nhật Bản, trước khi rời đi còn đưa cho cô một tờ đơn đặt xe, nói đây là quà sinh nhật.Ban đầu tính đến lấy xe rồi đưa luôn chìa khóa cho cô, nhưng chẳng có xe nào đạt yêu cầu, không có màu mà anh muốn nên đành phải đợi mấy ngày.Ba ngày sau, Phàn Kỳ nhận được cuộc gọi từ đại lý ô tô, yêu cầu cô đến lấy xe, là một chiếc Volkswagen Beetle cùng màu với gấu Phác Phác.Nếu là kiếp trước, Phàn Kỳ chắc chắn sẽ rất thích SUV, nhưng SUV ở thời đại này không được chia giữa xe hơi và xe địa hình, hơn nữa đường ở Hồng Kông rất hẹp, vậy nên cô lái chiếc xe này quả đúng là vừa vặn.Chủ nhật, Phàn Kỳ lái chiếc xe màu vàng kem đấy đến trường đua xem đua ngựa.Ông Liêu là thành viên của Câu lạc bộ Jockey, cũng là chủ sở hữu ngựa. Trước kia ông từng mời cô đến, nhưng Phàn Kỳ không có hứng thú gì mấy với cái này.Đặc biệt là khi nghe Trần Chí Khiêm nói phải mặc lễ phục để tham dự cuộc đua ngựa ở khu vực thành viên, cô đã thấy phiền chán. Trần Chí Khiêm nói với cô, rằng đôi khi đến trường đua không chỉ để xem một cuộc đua ngựa mà hơn thế nữa còn là để giao lưu, tư cách hội viên đua ngựa sẽ sàng lọc được rất nhiều người không có phận sự.Người có tiền thì nhiều, nhưng ngay cả khi những hội viên đua ngựa ấy đăng kí cũng chưa chắc có thể được gia nhập. Cho nên đây là một dịp xã giao.Hôm nay Phàn Kỳ đến đây không phải để giao lưu. Những ngày này, cô đã giúp ông cụ Viên kiếm được không ít, ông cụ đã chỉ đích danh cô, cuối cùng cũng chỉ có thể đến.Phàn Kỳ đỗ xe giữa những chiếc xe sang trọng, cầm túi bước vào trong.Người Hồng Kông rất thích đua ngựa, vào những ngày đua ngựa như thứ tư hay chủ nhật, có thể thấy rất nhiều đàn ông trung niên ăn mặc giản dị, thậm chí còn đi dép lê, tay cầm Mã Kinh đến xem đua ngựa. Khu vực phổ thông ăn mặc tùy ý, còn khi vào khu vực thành viên thì nam mặc âu phục đi giày da, nữ trang điểm sang trọng, đều mang mũ dạ.Phàn Kỳ cũng nhập gia tùy tục, mặc một chiếc váy dài tay với một chiếc mũ nhỏ có gắn lông vũ.Sau khi đưa thiệp mời, Phàn Kỳ bước lên cầu thang xoắn ốc, đi qua hành lang treo đầy những bức ảnh về lịch sử kéo dài hàng trăm năm của câu lạc bộ Jockey, Liêu Nhã Triết bước ra, vẫy tay: "Mau vào đi."Phàn Kỳ bước nhanh đến, cùng vào với anh, bên trong đại sảnh đang diễn ra một bữa tiệc. Ông Liêu cùng ông cụ Viên đã đến, hai người đang ngồi một chỗ trò chuyện, con trai của ông cụ Viên là Viên Hải nhìn thấy cô, vẫy tay.“Ông nội Viên, chú hai.” Phàn Kỳ chào hỏi hai cha con rồi ngồi xuống bên cạnh họ.Liêu Nhã Triết hỏi cô: "Cô muốn uống cà phê hay đồ uống gì không, để tôi đi lấy.""Cà phê."“Dạo này Chí Khiêm không ở Hồng Kông à?” Ông cụ Viên hỏi.“Sao ông biết vậy ạ?” Phàn Kỳ có phần ngạc nhiên."Hai đứa mà có thay đổi nhỏ gì là thể nào báo chí với dư luận chẳng xôn xao.” Ông cụ Viên nói. Phàn Kỳ gật đầu: "Dạ vâng, anh ấy đang mở văn phòng làm việc tại Nhật Bản, hy vọng có thể chiêu mộ thêm nhiều nhân tài gia nhập Thiên Thược."“Làm công thương nghiệp quả thực không dễ dàng."Liêu Nhã Triết mang cà phê đến cho Phần Kỳ, đặt lên bàn, bắt gặp Phùng Học Minh áo mũ chỉnh tề, dẫn theo Á quân cuộc thi sắc đẹp năm ngoái. Phàn Kỳ nhớ mang máng, anh ta đích thân nói tình yêu dành cho Diệu Nhi là thật lòng, trời xanh chứng giám, mới được hai ngày thôi đấy?Cô vẫy tay với anh. 

Chương 492