Tác giả:

Thuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí…

Chương 497

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Vui sướng trên nỗi đau của người khác dường như là động lực để họ thức dậy vào mỗi buổi sáng. Hứa Diệu Nhi bình tĩnh đáp lại: "Lệ Lệ, tôi biết rồi. Cảm ơn cô!”Người chị em bên kia đầu dây dường như có chút không vui đối với phản ứng của Diệu Nhi, đang định nói thêm thì Hứa Diệu Nhi đã ngắt ngang: "Lệ Lệ, gần đây tôi hơi bận. Tôi đang có crhút chuyện cần xử lý, xin lỗi cô nha!"Nói xong Hứa Diệu Nhi cúp điện thoại. Nếu như là trước kia thì cô ta sẽ lâm vào cảnh khốn đốn. Các quý bà quý cô mà Hứa Diệu Nhi thường qua lại sẽ ukhông để cô ta yên, họ sẽ xì xào bàn tán không ngớt, chuyện bé xé ra to, sau đó đem những đau khổ chật vật của người khác để an ủi cho trái tim trống rỗng của chính bản thân họ.Hứa Diệu Nhi đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo thấy Liêu Nhã Triết đứng bên ngoài thì vội mở cửa: "Sao anh lại tới đây?""Tôi nghe Phàn Kỳ nói là cô đang khóc." Liêu Nhã Triết nói: "Tôi biết nhất định là cô đang rất buồn và sẽ chẳng muốn ăn gì nên tôi tới để đưa cô đi ăn tối đây."Câu nói của anh ta nghe có phần gượng gạo nhưng Hứa Diệu Nhi lại cảm thấy buồn cười.Vân Mộng Hạ Vũ"Đi thôi!" Liêu Nhã Triết giục.Được rồi! Hứa Diệu Nhi cầm một chiếc túi nhỏ đi theo anh ta vào thang máy. Hứa Diệu Nhi đang muốn ấn xuống tầng hầm để xe nhưng Liêu Nhã Triết lại ấn xuống tầng một: "Không cần lấy xe sao?""Đi với tôi đi!"Xuống tới tầng một, Hứa Diệu Nhi nhìn thấy một chiếc mô tô đậu ngoài cửa.Liêu Nhã Triết đưa mũ bảo hiểm cho cô ta, sau đó lên xe và nói với Hứa Diệu Nhi: "Lên đi!"Hứa Diệu Nhi trước giờ chưa từng ngồi xe mô tô nên hơi do dự."Lên đi! Tôi sẽ đi thật chậm!" Liêu Nhã Triết nói. Dưới sự thúc giục của Liêu Nhã Triết, Hứa Diệu Nhi cuối cùng cũng chịu lên xe.Liêu Nhã Triết quả nhiên giữ đúng lời hứa, anh ta chạy rất cẩn thận."Diệu Nhi!" Liêu Nhã Triết nói vọng ra sau. "Sao đấy?""Có nhớ trong "The Rider and the Little Apple", lần đầu tiên Giang Dương chở quả táo nhỏ trên mô tô anh ta đã nói gì không?" Liêu Nhã Triết hỏi Hứa Diệu Nhi.Hứa Diệu Nhi thật tình muốn nện cho tên xấu xa này một cái ngay lập tức nhưng cô ta giả vờ như không hiểu hỏi lại: "Xem nhiều tiểu thuyết như vậy làm sao tôi nhớ được chứ?""Ngay cả điểm trọng tâm mà cô cũng không nhớ sao?" Liêu Nhã Triết lặp lại chính xác câu nói trong truyện: "Phải ôm anh chặt thì mới an toàn!"Hứa Diệu Nhi đ.ấ.m vào lưng Liêu Nhã Triết một cái rồi đưa tay ôm lấy eo anh ta. Liêu Nhã Triết nhìn thấy vòng tay đang ôm chặt eo mình thì lập tức tăng tốc độ đưa Hứa Diệu Nhi băng qua những con đường ồn ào náo nhiệt của Hồng Kông.Hứa Diệu Nhi hỏi anh ta: "Anh đưa tôi đi đâu vậy?""Sắp tới nơi rồi!"Đúng là rất nhanh đã tới nơi, Liêu Nhã Triết dừng lại, khóa mô tô rồi nắm tay cô ta đi vào một con hẻm nhỏ bên kia đường. Một bên con hẻm là một dãy dài hơn chục bàn đầy ắp người, bên còn lại để dành làm lối đi.Liêu Nhã Triết chỉ vào bàn của một khách vừa mới ăn xong còn chưa kịp dọn dẹp bảo Hứa Diệu Nhi ngồi xuống trước còn mình thì đi gọi thức ăn.Hứa Diệu Nhi cau mày nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Vỏ chai bia nằm ngổn ngang, xương xẩu chất đống, trên bàn còn đọng cả một vũng nước lớn, bầu không khí xung quanh vô cùng ồn ào. Cô ta thực sự không hiểu ở nơi như thế này thì có gì mà ăn?Liêu Nhã Triết ngồi xuống nói: "Tôi không biết nấu ăn, Phàn Kỳ nói tôi vụng về, nhưng mà không biết nấu cơm chẳng lẽ không biết ăn cơm luôn hả? Phàn Kỳ nói thích món ăn đường phố, nên chồng cô ấy đã đưa vợ đi khắp các con hẻm lớn nhỏ ở Hồng Kông để thưởng thức. Chỗ này tôi đã ăn nhiều lần rồi, món ốc xào vị Quảng Châu ở đây ngon tuyệt đỉnh." 

Vui sướng trên nỗi đau của người khác dường như là động lực để họ thức dậy vào mỗi buổi sáng. Hứa Diệu Nhi bình tĩnh đáp lại: "Lệ Lệ, tôi biết rồi. Cảm ơn cô!”

Người chị em bên kia đầu dây dường như có chút không vui đối với phản ứng của Diệu Nhi, đang định nói thêm thì Hứa Diệu Nhi đã ngắt ngang: "Lệ Lệ, gần đây tôi hơi bận. Tôi đang có crhút chuyện cần xử lý, xin lỗi cô nha!"

Nói xong Hứa Diệu Nhi cúp điện thoại. Nếu như là trước kia thì cô ta sẽ lâm vào cảnh khốn đốn. Các quý bà quý cô mà Hứa Diệu Nhi thường qua lại sẽ ukhông để cô ta yên, họ sẽ xì xào bàn tán không ngớt, chuyện bé xé ra to, sau đó đem những đau khổ chật vật của người khác để an ủi cho trái tim trống rỗng của chính bản thân họ.

Hứa Diệu Nhi đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo thấy Liêu Nhã Triết đứng bên ngoài thì vội mở cửa: "Sao anh lại tới đây?"

"Tôi nghe Phàn Kỳ nói là cô đang khóc." Liêu Nhã Triết nói: "Tôi biết nhất định là cô đang rất buồn và sẽ chẳng muốn ăn gì nên tôi tới để đưa cô đi ăn tối đây."

Câu nói của anh ta nghe có phần gượng gạo nhưng Hứa Diệu Nhi lại cảm thấy buồn cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đi thôi!" Liêu Nhã Triết giục.

Được rồi! Hứa Diệu Nhi cầm một chiếc túi nhỏ đi theo anh ta vào thang máy. Hứa Diệu Nhi đang muốn ấn xuống tầng hầm để xe nhưng Liêu Nhã Triết lại ấn xuống tầng một: "Không cần lấy xe sao?"

"Đi với tôi đi!"Xuống tới tầng một, Hứa Diệu Nhi nhìn thấy một chiếc mô tô đậu ngoài cửa.

Liêu Nhã Triết đưa mũ bảo hiểm cho cô ta, sau đó lên xe và nói với Hứa Diệu Nhi: "Lên đi!"Hứa Diệu Nhi trước giờ chưa từng ngồi xe mô tô nên hơi do dự.

"Lên đi! Tôi sẽ đi thật chậm!" Liêu Nhã Triết nói. Dưới sự thúc giục của Liêu Nhã Triết, Hứa Diệu Nhi cuối cùng cũng chịu lên xe.Liêu Nhã Triết quả nhiên giữ đúng lời hứa, anh ta chạy rất cẩn thận."Diệu Nhi!" Liêu Nhã Triết nói vọng ra sau.

 

"Sao đấy?"

"Có nhớ trong "The Rider and the Little Apple", lần đầu tiên Giang Dương chở quả táo nhỏ trên mô tô anh ta đã nói gì không?" Liêu Nhã Triết hỏi Hứa Diệu Nhi.

Hứa Diệu Nhi thật tình muốn nện cho tên xấu xa này một cái ngay lập tức nhưng cô ta giả vờ như không hiểu hỏi lại: "Xem nhiều tiểu thuyết như vậy làm sao tôi nhớ được chứ?"

"Ngay cả điểm trọng tâm mà cô cũng không nhớ sao?" Liêu Nhã Triết lặp lại chính xác câu nói trong truyện: "Phải ôm anh chặt thì mới an toàn!"

Hứa Diệu Nhi đ.ấ.m vào lưng Liêu Nhã Triết một cái rồi đưa tay ôm lấy eo anh ta. Liêu Nhã Triết nhìn thấy vòng tay đang ôm chặt eo mình thì lập tức tăng tốc độ đưa Hứa Diệu Nhi băng qua những con đường ồn ào náo nhiệt của Hồng Kông.

Hứa Diệu Nhi hỏi anh ta: "Anh đưa tôi đi đâu vậy?"

"Sắp tới nơi rồi!"

Đúng là rất nhanh đã tới nơi, Liêu Nhã Triết dừng lại, khóa mô tô rồi nắm tay cô ta đi vào một con hẻm nhỏ bên kia đường. Một bên con hẻm là một dãy dài hơn chục bàn đầy ắp người, bên còn lại để dành làm lối đi.

Liêu Nhã Triết chỉ vào bàn của một khách vừa mới ăn xong còn chưa kịp dọn dẹp bảo Hứa Diệu Nhi ngồi xuống trước còn mình thì đi gọi thức ăn.

Hứa Diệu Nhi cau mày nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Vỏ chai bia nằm ngổn ngang, xương xẩu chất đống, trên bàn còn đọng cả một vũng nước lớn, bầu không khí xung quanh vô cùng ồn ào. Cô ta thực sự không hiểu ở nơi như thế này thì có gì mà ăn?

Liêu Nhã Triết ngồi xuống nói: "Tôi không biết nấu ăn, Phàn Kỳ nói tôi vụng về, nhưng mà không biết nấu cơm chẳng lẽ không biết ăn cơm luôn hả? Phàn Kỳ nói thích món ăn đường phố, nên chồng cô ấy đã đưa vợ đi khắp các con hẻm lớn nhỏ ở Hồng Kông để thưởng thức. Chỗ này tôi đã ăn nhiều lần rồi, món ốc xào vị Quảng Châu ở đây ngon tuyệt đỉnh."

 

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Vui sướng trên nỗi đau của người khác dường như là động lực để họ thức dậy vào mỗi buổi sáng. Hứa Diệu Nhi bình tĩnh đáp lại: "Lệ Lệ, tôi biết rồi. Cảm ơn cô!”Người chị em bên kia đầu dây dường như có chút không vui đối với phản ứng của Diệu Nhi, đang định nói thêm thì Hứa Diệu Nhi đã ngắt ngang: "Lệ Lệ, gần đây tôi hơi bận. Tôi đang có crhút chuyện cần xử lý, xin lỗi cô nha!"Nói xong Hứa Diệu Nhi cúp điện thoại. Nếu như là trước kia thì cô ta sẽ lâm vào cảnh khốn đốn. Các quý bà quý cô mà Hứa Diệu Nhi thường qua lại sẽ ukhông để cô ta yên, họ sẽ xì xào bàn tán không ngớt, chuyện bé xé ra to, sau đó đem những đau khổ chật vật của người khác để an ủi cho trái tim trống rỗng của chính bản thân họ.Hứa Diệu Nhi đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo thấy Liêu Nhã Triết đứng bên ngoài thì vội mở cửa: "Sao anh lại tới đây?""Tôi nghe Phàn Kỳ nói là cô đang khóc." Liêu Nhã Triết nói: "Tôi biết nhất định là cô đang rất buồn và sẽ chẳng muốn ăn gì nên tôi tới để đưa cô đi ăn tối đây."Câu nói của anh ta nghe có phần gượng gạo nhưng Hứa Diệu Nhi lại cảm thấy buồn cười.Vân Mộng Hạ Vũ"Đi thôi!" Liêu Nhã Triết giục.Được rồi! Hứa Diệu Nhi cầm một chiếc túi nhỏ đi theo anh ta vào thang máy. Hứa Diệu Nhi đang muốn ấn xuống tầng hầm để xe nhưng Liêu Nhã Triết lại ấn xuống tầng một: "Không cần lấy xe sao?""Đi với tôi đi!"Xuống tới tầng một, Hứa Diệu Nhi nhìn thấy một chiếc mô tô đậu ngoài cửa.Liêu Nhã Triết đưa mũ bảo hiểm cho cô ta, sau đó lên xe và nói với Hứa Diệu Nhi: "Lên đi!"Hứa Diệu Nhi trước giờ chưa từng ngồi xe mô tô nên hơi do dự."Lên đi! Tôi sẽ đi thật chậm!" Liêu Nhã Triết nói. Dưới sự thúc giục của Liêu Nhã Triết, Hứa Diệu Nhi cuối cùng cũng chịu lên xe.Liêu Nhã Triết quả nhiên giữ đúng lời hứa, anh ta chạy rất cẩn thận."Diệu Nhi!" Liêu Nhã Triết nói vọng ra sau. "Sao đấy?""Có nhớ trong "The Rider and the Little Apple", lần đầu tiên Giang Dương chở quả táo nhỏ trên mô tô anh ta đã nói gì không?" Liêu Nhã Triết hỏi Hứa Diệu Nhi.Hứa Diệu Nhi thật tình muốn nện cho tên xấu xa này một cái ngay lập tức nhưng cô ta giả vờ như không hiểu hỏi lại: "Xem nhiều tiểu thuyết như vậy làm sao tôi nhớ được chứ?""Ngay cả điểm trọng tâm mà cô cũng không nhớ sao?" Liêu Nhã Triết lặp lại chính xác câu nói trong truyện: "Phải ôm anh chặt thì mới an toàn!"Hứa Diệu Nhi đ.ấ.m vào lưng Liêu Nhã Triết một cái rồi đưa tay ôm lấy eo anh ta. Liêu Nhã Triết nhìn thấy vòng tay đang ôm chặt eo mình thì lập tức tăng tốc độ đưa Hứa Diệu Nhi băng qua những con đường ồn ào náo nhiệt của Hồng Kông.Hứa Diệu Nhi hỏi anh ta: "Anh đưa tôi đi đâu vậy?""Sắp tới nơi rồi!"Đúng là rất nhanh đã tới nơi, Liêu Nhã Triết dừng lại, khóa mô tô rồi nắm tay cô ta đi vào một con hẻm nhỏ bên kia đường. Một bên con hẻm là một dãy dài hơn chục bàn đầy ắp người, bên còn lại để dành làm lối đi.Liêu Nhã Triết chỉ vào bàn của một khách vừa mới ăn xong còn chưa kịp dọn dẹp bảo Hứa Diệu Nhi ngồi xuống trước còn mình thì đi gọi thức ăn.Hứa Diệu Nhi cau mày nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Vỏ chai bia nằm ngổn ngang, xương xẩu chất đống, trên bàn còn đọng cả một vũng nước lớn, bầu không khí xung quanh vô cùng ồn ào. Cô ta thực sự không hiểu ở nơi như thế này thì có gì mà ăn?Liêu Nhã Triết ngồi xuống nói: "Tôi không biết nấu ăn, Phàn Kỳ nói tôi vụng về, nhưng mà không biết nấu cơm chẳng lẽ không biết ăn cơm luôn hả? Phàn Kỳ nói thích món ăn đường phố, nên chồng cô ấy đã đưa vợ đi khắp các con hẻm lớn nhỏ ở Hồng Kông để thưởng thức. Chỗ này tôi đã ăn nhiều lần rồi, món ốc xào vị Quảng Châu ở đây ngon tuyệt đỉnh." 

Chương 497