Ta xuyên qua, trở thành một tú nương có chút tiếng tăm ở thành Trường An. Vì để cuộc sống trở nên thoải mái hơn, phu quân ta nói đã tìm được một công việc ở phủ Vinh Vương, canh giữ một biệt viện, mỗi đêm có thể kiếm được một hoặc hai lượng bạc. Ban đầu ta không đồng ý. Công việc này rất vất vả, một khi có sai sót không chỉ không nhận được bạc, mà còn có thể bị phạt trượng. Nhưng phu quân ta vẫn đi. Chàng nói muốn tiết kiệm một ít bạc, sau này có con cái thì không để bọn nhỏ phải chịu khổ cùng bọn ta. Đêm đầu tiên phu quân ta đi. Ta chờ từ lúc xế chiều cho đến sáng sớm, chàng vẫn chưa trở về. Sau đó có người nói với ta, trong phủ Vinh Vương đang giam giữ một cô nương. Đương kim Tam hoàng tử phẫn nộ, vì hồng nhan mà cầm kiếm xông vào phủ Vinh Vương giải cứu cô nương đó. Mà phu quân của ta, liền trở thành vong hồn dưới kiếm của Tam hoàng tử, khi hắn phẫn nộ cứu hồng nhan. Mỗi bước mỗi xa 1. Ta là người xuyên không. Bước vào thế giới khác, không có được cái gọi là "bàn tay vàng". Ở sườn…
Chương 4
Tú Nương - Cửu NiênTác giả: Cửu NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTa xuyên qua, trở thành một tú nương có chút tiếng tăm ở thành Trường An. Vì để cuộc sống trở nên thoải mái hơn, phu quân ta nói đã tìm được một công việc ở phủ Vinh Vương, canh giữ một biệt viện, mỗi đêm có thể kiếm được một hoặc hai lượng bạc. Ban đầu ta không đồng ý. Công việc này rất vất vả, một khi có sai sót không chỉ không nhận được bạc, mà còn có thể bị phạt trượng. Nhưng phu quân ta vẫn đi. Chàng nói muốn tiết kiệm một ít bạc, sau này có con cái thì không để bọn nhỏ phải chịu khổ cùng bọn ta. Đêm đầu tiên phu quân ta đi. Ta chờ từ lúc xế chiều cho đến sáng sớm, chàng vẫn chưa trở về. Sau đó có người nói với ta, trong phủ Vinh Vương đang giam giữ một cô nương. Đương kim Tam hoàng tử phẫn nộ, vì hồng nhan mà cầm kiếm xông vào phủ Vinh Vương giải cứu cô nương đó. Mà phu quân của ta, liền trở thành vong hồn dưới kiếm của Tam hoàng tử, khi hắn phẫn nộ cứu hồng nhan. Mỗi bước mỗi xa 1. Ta là người xuyên không. Bước vào thế giới khác, không có được cái gọi là "bàn tay vàng". Ở sườn… 7.Đây là lần đầu tiên ta thật sự nhìn rõ được Tam hoàng tử điện hạ trước mắt.Khí chất phi phàm, dung mạo tuấn tú.Là một mỹ nam hiếm có, tự nhiên mang trong mình sự kiêu ngạo tôn quý, nhìn người khác đều luôn bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.Chỉ cần liếc mắt một cái là biết ta có thân phận hết sức hèn mọn, nhưng vẫn vì Lâm Nguyệt mà mỉm cười về phía ta: "Không biết vị này là ai?"Lâm Nguyệt quay đầu thấy ta, lập tức đưa tay đỡ lấy cánh tay ta, vội vàng nói: "Đây là ân nhân cứu mạng của ta, Nhu Nương."Nàng ta lại cười với ta: "Vị này là Tam hoàng tử điện hạ."Ta khẽ gật đầu chào Tam hoàng tử, nhưng không giống như những nha hoàn khác mà hành lễ. Hắn cũng không để tâm nhiều, mà vội vàng hỏi Lâm Nguyệt: "Hôm qua thấy máu, có sợ không?"Lâm Nguyệt lắc đầu, nụ cười rạng rỡ."Chỉ là một hạ nhân mà thôi."Chiếc trâm trong tay bỗng dưng bị ta siết chặt, phần nhọn đ.â.m vào lòng bàn tay, ta cảm nhận được một chút trơn trượt."Chỉ là... một hạ nhân sao?"Ta đột nhiên lên tiếng, Tam hoàng tử và Lâm Nguyệt đều nhìn về phía ta.Lâm Nguyệt đưa tay chỉnh lại tóc mái của ta, với vẻ tự nhiên: "Giết một hạ nhân canh cửa, chẳng có gì cả. Đơn giản chỉ là để cảnh cáo Vinh Vương mà thôi."Nàng ta nói xong, Tam hoàng tử cũng tiếp lời: "Ta chỉ g.i.ế.c một hạ nhân, còn cảm thấy chưa đủ. Vinh Vương ức h.i.ế.p Nguyệt nhi, ta g.i.ế.c hết những hạ nhân trong nhà hắn thì có gì?"Vừa dứt lời, những nha hoàn đứng bên cạnh đều cúi đầu hành lễ, rồi đồng thanh hô: "Điện hạ uy vũ."Ồ.Uy vũ sao?Dựa vào m.á.u của những người vô tội để nâng cao danh vọng của bản thân. Nếu thật sự có thù có oán, sao không nhắm vào kẻ đầu sỏ gây ra chuyện?Phu quân ta.Chàng đã làm sai điều gì?Chỉ vì một hai lượng bạc, để có thể cho ta và đứa trẻ sau này một cuộc sống ổn định hơn, chàng đã làm hết phận sự canh giữ sân vườn, không làm điều gì sai trái.Tại sao, lại phải đáng chết?Cơ thể vô cùng đau đớn, trước mắt ta bắt đầu m.ô.n.g lung. Nhưng ta vẫn cố gắng tiến về phía Tam hoàng tử: "Hạ nhân, thì phải c.h.ế.t sao?"Tam hoàng tử cười khẽ."Chỉ là một hạ nhân, c.h.ế.t cũng đã chết. Có thể c.h.ế.t dưới tay ta, đó là vinh hạnh lớn lao của hắn."Mà những nha hoàn đứng bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa:"Cô nương tại sao phải có lòng từ bi như vậy?""Chỉ g.i.ế.c một hạ nhân, đó đã là ân huệ của Tam hoàng tử.""Hạ nhân không quan trọng gì, g.i.ế.c thì giết, ai bảo hắn là tay sai của Vinh Vương điện hạ, ức h.i.ế.p tiểu thư nhà ta?"Mỗi bước mỗi xaMột tiếng lại một tiếng.Mọi người đều nói, chàng chỉ là một người không quan trọng.Thế giới này đều cho rằng chàng không quan trọng.Nhưng chàng, lại là người quan trọng nhất đối với ta.Khóe mắt bỗng rơi xuống một giọt lệ, hận thù bị ta chôn vùi trong lòng.Người không quan trọng thì sao? Thế gian vẫn sẽ có người muốn đòi lại công lý cho chàng.Vì vậy ta nắm chặt chiếc trâm bạc trong tay, không ngừng tiến gần về phía Tam hoàng tử.8.Có lẽ ta đã điên rồi.Ta thậm chí muốn trực tiếp ám sát Tam hoàng tử, để hắn phải đền mạng cho phu quân ta.Nhưng khi ta lấy chiếc trâm từ sau lưng ra, ta lại đột ngột thay đổi ý định.Bụng vẫn còn phẳng, nhưng nhắc nhở ta rằng ở thế giới xa lạ này vẫn còn người thân.Chỉ vì đứa trẻ này.Ta không thể làm ra hành động nóng vội như vậy.Ta cố gắng kiềm chế cơn giận và hận thù trong lòng, chậm rãi thu chiếc trâm lại.Nhưng sự biến đổi đến quá nhanh.Ta vừa định quay người về phòng, thì Lâm Nguyệt bỗng dưng mở to mắt. Nàng ta lao về phía trước, miệng hô "Cẩn thận", rồi lập tức chạy đến bên Tam hoàng tử.Nàng ta lướt qua ta.Vô tình va vào vai ta, ta vốn đã yếu ớt, giờ đây cả người đầy phẫn nộ cùng bi thương chưa buông xuống, bị Lâm Nguyệt va phải, ta ngã xuống đất.Ngay lúc ta ngã xuống,Ta thấy Lâm Nguyệt nắm lấy cánh tay Tam hoàng tử, hai người lập tức đổi chỗ, Lâm Nguyệt lấy cơ thể chắn một nha hoàn đang cầm chủy thủ ở phía sau.Chủy thủ sắc bén cắt vào cánh tay nàng ta.Máu chảy ồ ạt.Tam hoàng tử kêu lên một tiếng, đỡ Lâm Nguyệt bị thương, tay trái phản xạ đ.â.m chủy thủ vào n.g.ự.c của thích khách.Sự xuất hiện bất ngờ của thích khách khiến tất cả các nha hoàn xung quanh hoảng loạn, trong khi ta bị Lâm Nguyệt đẩy ngã xuống đất, thậm chí còn chưa kịp đứng dậy đã bị cuốn vào đám đông.Bụng dưới bỗng đau nhói.Trong khoảnh khắc ý thức sắp biến mất.Ta thấy Tam hoàng tử ôm Lâm Nguyệt bị thương, mặt đầy tức giận và lo lắng. Hắn bước nhanh về phía trước, miệng hô: "Mau đi tìm đại phu, mau lên!"
7.
Đây là lần đầu tiên ta thật sự nhìn rõ được Tam hoàng tử điện hạ trước mắt.
Khí chất phi phàm, dung mạo tuấn tú.
Là một mỹ nam hiếm có, tự nhiên mang trong mình sự kiêu ngạo tôn quý, nhìn người khác đều luôn bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.
Chỉ cần liếc mắt một cái là biết ta có thân phận hết sức hèn mọn, nhưng vẫn vì Lâm Nguyệt mà mỉm cười về phía ta: "Không biết vị này là ai?"
Lâm Nguyệt quay đầu thấy ta, lập tức đưa tay đỡ lấy cánh tay ta, vội vàng nói: "Đây là ân nhân cứu mạng của ta, Nhu Nương."
Nàng ta lại cười với ta: "Vị này là Tam hoàng tử điện hạ."
Ta khẽ gật đầu chào Tam hoàng tử, nhưng không giống như những nha hoàn khác mà hành lễ. Hắn cũng không để tâm nhiều, mà vội vàng hỏi Lâm Nguyệt: "Hôm qua thấy máu, có sợ không?"
Lâm Nguyệt lắc đầu, nụ cười rạng rỡ.
"Chỉ là một hạ nhân mà thôi."
Chiếc trâm trong tay bỗng dưng bị ta siết chặt, phần nhọn đ.â.m vào lòng bàn tay, ta cảm nhận được một chút trơn trượt.
"Chỉ là... một hạ nhân sao?"
Ta đột nhiên lên tiếng, Tam hoàng tử và Lâm Nguyệt đều nhìn về phía ta.
Lâm Nguyệt đưa tay chỉnh lại tóc mái của ta, với vẻ tự nhiên: "Giết một hạ nhân canh cửa, chẳng có gì cả. Đơn giản chỉ là để cảnh cáo Vinh Vương mà thôi."
Nàng ta nói xong, Tam hoàng tử cũng tiếp lời: "Ta chỉ g.i.ế.c một hạ nhân, còn cảm thấy chưa đủ. Vinh Vương ức h.i.ế.p Nguyệt nhi, ta g.i.ế.c hết những hạ nhân trong nhà hắn thì có gì?"
Vừa dứt lời, những nha hoàn đứng bên cạnh đều cúi đầu hành lễ, rồi đồng thanh hô: "Điện hạ uy vũ."
Ồ.
Uy vũ sao?
Dựa vào m.á.u của những người vô tội để nâng cao danh vọng của bản thân. Nếu thật sự có thù có oán, sao không nhắm vào kẻ đầu sỏ gây ra chuyện?
Phu quân ta.
Chàng đã làm sai điều gì?
Chỉ vì một hai lượng bạc, để có thể cho ta và đứa trẻ sau này một cuộc sống ổn định hơn, chàng đã làm hết phận sự canh giữ sân vườn, không làm điều gì sai trái.
Tại sao, lại phải đáng chết?
Cơ thể vô cùng đau đớn, trước mắt ta bắt đầu m.ô.n.g lung. Nhưng ta vẫn cố gắng tiến về phía Tam hoàng tử: "Hạ nhân, thì phải c.h.ế.t sao?"
Tam hoàng tử cười khẽ.
"Chỉ là một hạ nhân, c.h.ế.t cũng đã chết. Có thể c.h.ế.t dưới tay ta, đó là vinh hạnh lớn lao của hắn."
Mà những nha hoàn đứng bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa:
"Cô nương tại sao phải có lòng từ bi như vậy?"
"Chỉ g.i.ế.c một hạ nhân, đó đã là ân huệ của Tam hoàng tử."
"Hạ nhân không quan trọng gì, g.i.ế.c thì giết, ai bảo hắn là tay sai của Vinh Vương điện hạ, ức h.i.ế.p tiểu thư nhà ta?"
Mỗi bước mỗi xa
Một tiếng lại một tiếng.
Mọi người đều nói, chàng chỉ là một người không quan trọng.
Thế giới này đều cho rằng chàng không quan trọng.
Nhưng chàng, lại là người quan trọng nhất đối với ta.
Khóe mắt bỗng rơi xuống một giọt lệ, hận thù bị ta chôn vùi trong lòng.
Người không quan trọng thì sao? Thế gian vẫn sẽ có người muốn đòi lại công lý cho chàng.
Vì vậy ta nắm chặt chiếc trâm bạc trong tay, không ngừng tiến gần về phía Tam hoàng tử.
8.
Có lẽ ta đã điên rồi.
Ta thậm chí muốn trực tiếp ám sát Tam hoàng tử, để hắn phải đền mạng cho phu quân ta.
Nhưng khi ta lấy chiếc trâm từ sau lưng ra, ta lại đột ngột thay đổi ý định.
Bụng vẫn còn phẳng, nhưng nhắc nhở ta rằng ở thế giới xa lạ này vẫn còn người thân.
Chỉ vì đứa trẻ này.
Ta không thể làm ra hành động nóng vội như vậy.
Ta cố gắng kiềm chế cơn giận và hận thù trong lòng, chậm rãi thu chiếc trâm lại.
Nhưng sự biến đổi đến quá nhanh.
Ta vừa định quay người về phòng, thì Lâm Nguyệt bỗng dưng mở to mắt. Nàng ta lao về phía trước, miệng hô "Cẩn thận", rồi lập tức chạy đến bên Tam hoàng tử.
Nàng ta lướt qua ta.
Vô tình va vào vai ta, ta vốn đã yếu ớt, giờ đây cả người đầy phẫn nộ cùng bi thương chưa buông xuống, bị Lâm Nguyệt va phải, ta ngã xuống đất.
Ngay lúc ta ngã xuống,
Ta thấy Lâm Nguyệt nắm lấy cánh tay Tam hoàng tử, hai người lập tức đổi chỗ, Lâm Nguyệt lấy cơ thể chắn một nha hoàn đang cầm chủy thủ ở phía sau.
Chủy thủ sắc bén cắt vào cánh tay nàng ta.
Máu chảy ồ ạt.
Tam hoàng tử kêu lên một tiếng, đỡ Lâm Nguyệt bị thương, tay trái phản xạ đ.â.m chủy thủ vào n.g.ự.c của thích khách.
Sự xuất hiện bất ngờ của thích khách khiến tất cả các nha hoàn xung quanh hoảng loạn, trong khi ta bị Lâm Nguyệt đẩy ngã xuống đất, thậm chí còn chưa kịp đứng dậy đã bị cuốn vào đám đông.
Bụng dưới bỗng đau nhói.
Trong khoảnh khắc ý thức sắp biến mất.
Ta thấy Tam hoàng tử ôm Lâm Nguyệt bị thương, mặt đầy tức giận và lo lắng. Hắn bước nhanh về phía trước, miệng hô: "Mau đi tìm đại phu, mau lên!"
Tú Nương - Cửu NiênTác giả: Cửu NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTa xuyên qua, trở thành một tú nương có chút tiếng tăm ở thành Trường An. Vì để cuộc sống trở nên thoải mái hơn, phu quân ta nói đã tìm được một công việc ở phủ Vinh Vương, canh giữ một biệt viện, mỗi đêm có thể kiếm được một hoặc hai lượng bạc. Ban đầu ta không đồng ý. Công việc này rất vất vả, một khi có sai sót không chỉ không nhận được bạc, mà còn có thể bị phạt trượng. Nhưng phu quân ta vẫn đi. Chàng nói muốn tiết kiệm một ít bạc, sau này có con cái thì không để bọn nhỏ phải chịu khổ cùng bọn ta. Đêm đầu tiên phu quân ta đi. Ta chờ từ lúc xế chiều cho đến sáng sớm, chàng vẫn chưa trở về. Sau đó có người nói với ta, trong phủ Vinh Vương đang giam giữ một cô nương. Đương kim Tam hoàng tử phẫn nộ, vì hồng nhan mà cầm kiếm xông vào phủ Vinh Vương giải cứu cô nương đó. Mà phu quân của ta, liền trở thành vong hồn dưới kiếm của Tam hoàng tử, khi hắn phẫn nộ cứu hồng nhan. Mỗi bước mỗi xa 1. Ta là người xuyên không. Bước vào thế giới khác, không có được cái gọi là "bàn tay vàng". Ở sườn… 7.Đây là lần đầu tiên ta thật sự nhìn rõ được Tam hoàng tử điện hạ trước mắt.Khí chất phi phàm, dung mạo tuấn tú.Là một mỹ nam hiếm có, tự nhiên mang trong mình sự kiêu ngạo tôn quý, nhìn người khác đều luôn bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.Chỉ cần liếc mắt một cái là biết ta có thân phận hết sức hèn mọn, nhưng vẫn vì Lâm Nguyệt mà mỉm cười về phía ta: "Không biết vị này là ai?"Lâm Nguyệt quay đầu thấy ta, lập tức đưa tay đỡ lấy cánh tay ta, vội vàng nói: "Đây là ân nhân cứu mạng của ta, Nhu Nương."Nàng ta lại cười với ta: "Vị này là Tam hoàng tử điện hạ."Ta khẽ gật đầu chào Tam hoàng tử, nhưng không giống như những nha hoàn khác mà hành lễ. Hắn cũng không để tâm nhiều, mà vội vàng hỏi Lâm Nguyệt: "Hôm qua thấy máu, có sợ không?"Lâm Nguyệt lắc đầu, nụ cười rạng rỡ."Chỉ là một hạ nhân mà thôi."Chiếc trâm trong tay bỗng dưng bị ta siết chặt, phần nhọn đ.â.m vào lòng bàn tay, ta cảm nhận được một chút trơn trượt."Chỉ là... một hạ nhân sao?"Ta đột nhiên lên tiếng, Tam hoàng tử và Lâm Nguyệt đều nhìn về phía ta.Lâm Nguyệt đưa tay chỉnh lại tóc mái của ta, với vẻ tự nhiên: "Giết một hạ nhân canh cửa, chẳng có gì cả. Đơn giản chỉ là để cảnh cáo Vinh Vương mà thôi."Nàng ta nói xong, Tam hoàng tử cũng tiếp lời: "Ta chỉ g.i.ế.c một hạ nhân, còn cảm thấy chưa đủ. Vinh Vương ức h.i.ế.p Nguyệt nhi, ta g.i.ế.c hết những hạ nhân trong nhà hắn thì có gì?"Vừa dứt lời, những nha hoàn đứng bên cạnh đều cúi đầu hành lễ, rồi đồng thanh hô: "Điện hạ uy vũ."Ồ.Uy vũ sao?Dựa vào m.á.u của những người vô tội để nâng cao danh vọng của bản thân. Nếu thật sự có thù có oán, sao không nhắm vào kẻ đầu sỏ gây ra chuyện?Phu quân ta.Chàng đã làm sai điều gì?Chỉ vì một hai lượng bạc, để có thể cho ta và đứa trẻ sau này một cuộc sống ổn định hơn, chàng đã làm hết phận sự canh giữ sân vườn, không làm điều gì sai trái.Tại sao, lại phải đáng chết?Cơ thể vô cùng đau đớn, trước mắt ta bắt đầu m.ô.n.g lung. Nhưng ta vẫn cố gắng tiến về phía Tam hoàng tử: "Hạ nhân, thì phải c.h.ế.t sao?"Tam hoàng tử cười khẽ."Chỉ là một hạ nhân, c.h.ế.t cũng đã chết. Có thể c.h.ế.t dưới tay ta, đó là vinh hạnh lớn lao của hắn."Mà những nha hoàn đứng bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa:"Cô nương tại sao phải có lòng từ bi như vậy?""Chỉ g.i.ế.c một hạ nhân, đó đã là ân huệ của Tam hoàng tử.""Hạ nhân không quan trọng gì, g.i.ế.c thì giết, ai bảo hắn là tay sai của Vinh Vương điện hạ, ức h.i.ế.p tiểu thư nhà ta?"Mỗi bước mỗi xaMột tiếng lại một tiếng.Mọi người đều nói, chàng chỉ là một người không quan trọng.Thế giới này đều cho rằng chàng không quan trọng.Nhưng chàng, lại là người quan trọng nhất đối với ta.Khóe mắt bỗng rơi xuống một giọt lệ, hận thù bị ta chôn vùi trong lòng.Người không quan trọng thì sao? Thế gian vẫn sẽ có người muốn đòi lại công lý cho chàng.Vì vậy ta nắm chặt chiếc trâm bạc trong tay, không ngừng tiến gần về phía Tam hoàng tử.8.Có lẽ ta đã điên rồi.Ta thậm chí muốn trực tiếp ám sát Tam hoàng tử, để hắn phải đền mạng cho phu quân ta.Nhưng khi ta lấy chiếc trâm từ sau lưng ra, ta lại đột ngột thay đổi ý định.Bụng vẫn còn phẳng, nhưng nhắc nhở ta rằng ở thế giới xa lạ này vẫn còn người thân.Chỉ vì đứa trẻ này.Ta không thể làm ra hành động nóng vội như vậy.Ta cố gắng kiềm chế cơn giận và hận thù trong lòng, chậm rãi thu chiếc trâm lại.Nhưng sự biến đổi đến quá nhanh.Ta vừa định quay người về phòng, thì Lâm Nguyệt bỗng dưng mở to mắt. Nàng ta lao về phía trước, miệng hô "Cẩn thận", rồi lập tức chạy đến bên Tam hoàng tử.Nàng ta lướt qua ta.Vô tình va vào vai ta, ta vốn đã yếu ớt, giờ đây cả người đầy phẫn nộ cùng bi thương chưa buông xuống, bị Lâm Nguyệt va phải, ta ngã xuống đất.Ngay lúc ta ngã xuống,Ta thấy Lâm Nguyệt nắm lấy cánh tay Tam hoàng tử, hai người lập tức đổi chỗ, Lâm Nguyệt lấy cơ thể chắn một nha hoàn đang cầm chủy thủ ở phía sau.Chủy thủ sắc bén cắt vào cánh tay nàng ta.Máu chảy ồ ạt.Tam hoàng tử kêu lên một tiếng, đỡ Lâm Nguyệt bị thương, tay trái phản xạ đ.â.m chủy thủ vào n.g.ự.c của thích khách.Sự xuất hiện bất ngờ của thích khách khiến tất cả các nha hoàn xung quanh hoảng loạn, trong khi ta bị Lâm Nguyệt đẩy ngã xuống đất, thậm chí còn chưa kịp đứng dậy đã bị cuốn vào đám đông.Bụng dưới bỗng đau nhói.Trong khoảnh khắc ý thức sắp biến mất.Ta thấy Tam hoàng tử ôm Lâm Nguyệt bị thương, mặt đầy tức giận và lo lắng. Hắn bước nhanh về phía trước, miệng hô: "Mau đi tìm đại phu, mau lên!"