Cuối giờ Tuất, trăng đã lên giữa trời. Từ trước gương đồng, Từ Linh Kiều lười biếng ngồi để nha hoàn gỡ xuống trâm cài, vòng tay, rồi dùng dầu hoa quế dưỡng tóc. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó rèm cửa khẽ lay động, mẫu thân nàng ta – Vệ thị – cùng một bà tử thân cận bước vào. Từ Linh Kiều uốn eo đứng dậy đón tiếp: “Đã muộn thế này, sao mẫu thân còn đến đây?” Vệ thị liếc nhìn bà tử, bà ta hiểu ý, liền vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con. Vệ thị kéo tay nữ nhi ngồi xuống ghế thêu, trầm giọng nói: “Ta nghĩ đến chuyện ngày mai, trong lòng vẫn không yên tâm. Thấy trong phòng con còn sáng đèn, nên qua đây dặn dò thêm một lần.” “Chuyện ngày mai nhất định phải làm tốt, tuyệt đối không được xảy ra sai sót. Việc này không chỉ liên quan đến tiền đồ của phụ thân con và cả nhà chúng ta, mà còn quyết định việc con sau này có thể như ý gả vào hào môn hay không!” Từ Linh Kiều mỉm cười, khóe môi cong lên đầy ý vị: “Nữ nhi hiểu rồi, người đã nhắc đi…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...