Dưới chân đỉnh núi mờ sương, sừng sững một căn nhà tranh cũ kỹ, trong sân, một cô gái xinh đẹp đang ngồi, tay cầm mai rùa, bói mệnh cho người ta: "Vị tiên sinh này, ấn đường của anh phát hắc, gần đây gặp chuyện không thuận, bát tự của anh lại thiếu thủy, ở hướng chính Nam của phòng khách, hãy đặt bể cá, mới có thể hóa giải." Người đàn ông mặc vest ngồi đối diện, xúc động nói lời cảm ơn, đặt bao lì xì xuống rồi rời khỏi sân. Bạch Tiếu lấy tiền trong bao lì xì ra, cẩn thận đếm, ba nghìn tệ, không nhiều lắm, nhưng đủ cho sinh hoạt phí tháng này của cô. "Tiếu Tiếu, có phải con không?" Bạch Tiếu ngẩng đầu, nhìn đôi nam nữ ăn mặc sang trọng đang đứng ở cổng: "Hai người đến tìm tôi bói mệnh hay xem phong thủy, tôi thấy hai vị, hồng quang đầy mặt, sắc mặt ôn hòa, tài vận rất tốt...", còn chưa nói hết. Từ Phượng ôm Bạch Hưng Xương bật khóc nức nở, bà không ngờ rằng, con gái được đạo sĩ nuôi dưỡng, lại trở thành một thần côn lừa gạt người khác. Bạch Tiếu gãi đầu: "Mẹ đừng khóc, con miễn phí bói…
Chương 13
Trò Chơi Kinh Dị: Tôi Đặt Ra Luật LệTác giả: Bảo Bảo ChuTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngDưới chân đỉnh núi mờ sương, sừng sững một căn nhà tranh cũ kỹ, trong sân, một cô gái xinh đẹp đang ngồi, tay cầm mai rùa, bói mệnh cho người ta: "Vị tiên sinh này, ấn đường của anh phát hắc, gần đây gặp chuyện không thuận, bát tự của anh lại thiếu thủy, ở hướng chính Nam của phòng khách, hãy đặt bể cá, mới có thể hóa giải." Người đàn ông mặc vest ngồi đối diện, xúc động nói lời cảm ơn, đặt bao lì xì xuống rồi rời khỏi sân. Bạch Tiếu lấy tiền trong bao lì xì ra, cẩn thận đếm, ba nghìn tệ, không nhiều lắm, nhưng đủ cho sinh hoạt phí tháng này của cô. "Tiếu Tiếu, có phải con không?" Bạch Tiếu ngẩng đầu, nhìn đôi nam nữ ăn mặc sang trọng đang đứng ở cổng: "Hai người đến tìm tôi bói mệnh hay xem phong thủy, tôi thấy hai vị, hồng quang đầy mặt, sắc mặt ôn hòa, tài vận rất tốt...", còn chưa nói hết. Từ Phượng ôm Bạch Hưng Xương bật khóc nức nở, bà không ngờ rằng, con gái được đạo sĩ nuôi dưỡng, lại trở thành một thần côn lừa gạt người khác. Bạch Tiếu gãi đầu: "Mẹ đừng khóc, con miễn phí bói… Về đến nhà, nhìn thấy Từ Phượng đang nổi giận với Bạch Thiên: “Mẹ bảo con dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, con lại ngồi phòng khách xem TV.” “Con đã quét sàn nhà sạch sẽ, lau sạch sẽ, hơn nữa đồ đạc trên bàn cũng đã sắp xếp gọn gàng.” Từ Phượng giơ tay lên: “Bụi trên giá sách, còn có bụi trên tủ, tại sao không lau sạch.”, bà càng nói càng kích động, đôi mắt đen láy trở nên đỏ ngầu, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, toàn thân bốc ra hắc khí, giống như vừa từ địa ngục bò lên, lao vào bếp cầm con d.a.o trên giá chạy ra: “Nếu con đã không nghe lời như vậy, không cần thiết phải tồn tại trên thế gian này.” Bạch Thiên ngồi trên ghế sofa không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy, cậu nhìn thấy giá sách và trên tủ sạch sẽ, nên không lau, nhất thời sợ hãi không biết làm sao, sắc mặt trắng bệch. Bạch Tiếu cầm giẻ lau đi tới, nắm lấy tay Từ Phượng: “Con và Bạch Thiên lập tức dọn dẹp vệ sinh, đảm bảo sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không một hạt bụi.” Nghe thấy lời này, vẻ mặt Từ Phượng trở nên vô cùng dịu dàng, nắm lấy tay Bạch Tiếu: “Vẫn là con gái hiểu chuyện,.” Bạch Hưng Xương cầm đũa lên, cười nói: “Mau ăn cơm đi.” Từ Phượng nở nụ cười cứng đờ: “Tiếu Tiếu, ăn cơm thôi.” Trong quy tắc trò chơi, bọn họ không được ăn thịt, liền tìm một cái cớ: “Sáng con ăn no quá, bây giờ vẫn chưa đói, con đi dọn dẹp vệ sinh trước.”, vứt bát trong tay xuống, chạy trối chết. Bạch Thiên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ bị ô nhiễm của Từ Phượng và Bạch Hưng Xương, căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng chưa tìm thấy manh mối, chỉ có thể tiếp tục đóng vai của mình, cầm đũa trên bàn lên vùi đầu ăn mì. Đưa giẻ lau trong tay cho Bạch Thiên, liền bắt đầu dọn dẹp vệ sinh. Cô đỡ cái đầu choáng váng, bò dậy từ trên giường, nhanh chóng mở cửa phòng, nhìn thấy Từ Phượng đang đứng ở cửa, mặt Từ Phượng trở nên trắng bệch, hai mắt biến thành màu đỏ, ô nhiễm càng nghiêm trọng hơn. “Buổi tối canh giữ bên ngoài.” Trong đầu lóe lên một tia sáng, cô không thể ra ngoài, người giấy có thể ra ngoài, lợi dụng pháp thuật, có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, nghĩ là làm, lấy ra lá bùa từ sư phụ, gấp thành một người nhỏ, miệng lẩm bẩm vài câu thần chú, người nhỏ biến thành một nha hoàn mặc trang phục cổ trang: “Chủ nhân, người có chuyện gì?” Nghe vậy, Bạch Tiếu cảm thấy lời của Bạch Thiên rất có lý: “Nhân lúc dọn dẹp vệ sinh, chúng ta đi tìm trong nhà, xem có thể tìm thấy manh mối gì không.”Bạch Tiếu và Bạch Thiên đặt đồ trong tay xuống, vừa đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, Bạch Hưng Xương đẩy cửa đi vào, cả nhà bốn người ngồi cùng nhau, không còn sự ấm áp của ngày hôm qua, chỉ có bầu không khí quỷ dị.“Không có.”, vẻ mặt Bạch Tiếu trở nên nghiêm túc: “Chúng ta bị nhốt trong phó bản, ngoại trừ ở nhà và trên đường đi siêu thị, những nơi khác đều không thể đi.”Bạch Tiếu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 12 giờ trưa, căn phòng có ba phòng ngủ hai phòng khách, diện tích tương đối lớn, quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, cần tốn không ít thời gian, hai người phải hoàn thành trước khi trời tối.
Về đến nhà, nhìn thấy Từ Phượng đang nổi giận với Bạch Thiên: “Mẹ bảo con dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, con lại ngồi phòng khách xem TV.”
“Con đã quét sàn nhà sạch sẽ, lau sạch sẽ, hơn nữa đồ đạc trên bàn cũng đã sắp xếp gọn gàng.”
Từ Phượng giơ tay lên: “Bụi trên giá sách, còn có bụi trên tủ, tại sao không lau sạch.”, bà càng nói càng kích động, đôi mắt đen láy trở nên đỏ ngầu, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, toàn thân bốc ra hắc khí, giống như vừa từ địa ngục bò lên, lao vào bếp cầm con d.a.o trên giá chạy ra: “Nếu con đã không nghe lời như vậy, không cần thiết phải tồn tại trên thế gian này.”
Bạch Thiên ngồi trên ghế sofa không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy, cậu nhìn thấy giá sách và trên tủ sạch sẽ, nên không lau, nhất thời sợ hãi không biết làm sao, sắc mặt trắng bệch.
Bạch Tiếu cầm giẻ lau đi tới, nắm lấy tay Từ Phượng: “Con và Bạch Thiên lập tức dọn dẹp vệ sinh, đảm bảo sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không một hạt bụi.”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Từ Phượng trở nên vô cùng dịu dàng, nắm lấy tay Bạch Tiếu: “Vẫn là con gái hiểu chuyện,.”
Bạch Hưng Xương cầm đũa lên, cười nói: “Mau ăn cơm đi.”
Từ Phượng nở nụ cười cứng đờ: “Tiếu Tiếu, ăn cơm thôi.”
Trong quy tắc trò chơi, bọn họ không được ăn thịt, liền tìm một cái cớ: “Sáng con ăn no quá, bây giờ vẫn chưa đói, con đi dọn dẹp vệ sinh trước.”, vứt bát trong tay xuống, chạy trối chết.
Bạch Thiên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ bị ô nhiễm của Từ Phượng và Bạch Hưng Xương, căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng chưa tìm thấy manh mối, chỉ có thể tiếp tục đóng vai của mình, cầm đũa trên bàn lên vùi đầu ăn mì.
Đưa giẻ lau trong tay cho Bạch Thiên, liền bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Cô đỡ cái đầu choáng váng, bò dậy từ trên giường, nhanh chóng mở cửa phòng, nhìn thấy Từ Phượng đang đứng ở cửa, mặt Từ Phượng trở nên trắng bệch, hai mắt biến thành màu đỏ, ô nhiễm càng nghiêm trọng hơn.
“Buổi tối canh giữ bên ngoài.”
Trong đầu lóe lên một tia sáng, cô không thể ra ngoài, người giấy có thể ra ngoài, lợi dụng pháp thuật, có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, nghĩ là làm, lấy ra lá bùa từ sư phụ, gấp thành một người nhỏ, miệng lẩm bẩm vài câu thần chú, người nhỏ biến thành một nha hoàn mặc trang phục cổ trang: “Chủ nhân, người có chuyện gì?”
Nghe vậy, Bạch Tiếu cảm thấy lời của Bạch Thiên rất có lý: “Nhân lúc dọn dẹp vệ sinh, chúng ta đi tìm trong nhà, xem có thể tìm thấy manh mối gì không.”
Bạch Tiếu và Bạch Thiên đặt đồ trong tay xuống, vừa đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, Bạch Hưng Xương đẩy cửa đi vào, cả nhà bốn người ngồi cùng nhau, không còn sự ấm áp của ngày hôm qua, chỉ có bầu không khí quỷ dị.
“Không có.”, vẻ mặt Bạch Tiếu trở nên nghiêm túc: “Chúng ta bị nhốt trong phó bản, ngoại trừ ở nhà và trên đường đi siêu thị, những nơi khác đều không thể đi.”
Bạch Tiếu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 12 giờ trưa, căn phòng có ba phòng ngủ hai phòng khách, diện tích tương đối lớn, quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, cần tốn không ít thời gian, hai người phải hoàn thành trước khi trời tối.
Trò Chơi Kinh Dị: Tôi Đặt Ra Luật LệTác giả: Bảo Bảo ChuTruyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngDưới chân đỉnh núi mờ sương, sừng sững một căn nhà tranh cũ kỹ, trong sân, một cô gái xinh đẹp đang ngồi, tay cầm mai rùa, bói mệnh cho người ta: "Vị tiên sinh này, ấn đường của anh phát hắc, gần đây gặp chuyện không thuận, bát tự của anh lại thiếu thủy, ở hướng chính Nam của phòng khách, hãy đặt bể cá, mới có thể hóa giải." Người đàn ông mặc vest ngồi đối diện, xúc động nói lời cảm ơn, đặt bao lì xì xuống rồi rời khỏi sân. Bạch Tiếu lấy tiền trong bao lì xì ra, cẩn thận đếm, ba nghìn tệ, không nhiều lắm, nhưng đủ cho sinh hoạt phí tháng này của cô. "Tiếu Tiếu, có phải con không?" Bạch Tiếu ngẩng đầu, nhìn đôi nam nữ ăn mặc sang trọng đang đứng ở cổng: "Hai người đến tìm tôi bói mệnh hay xem phong thủy, tôi thấy hai vị, hồng quang đầy mặt, sắc mặt ôn hòa, tài vận rất tốt...", còn chưa nói hết. Từ Phượng ôm Bạch Hưng Xương bật khóc nức nở, bà không ngờ rằng, con gái được đạo sĩ nuôi dưỡng, lại trở thành một thần côn lừa gạt người khác. Bạch Tiếu gãi đầu: "Mẹ đừng khóc, con miễn phí bói… Về đến nhà, nhìn thấy Từ Phượng đang nổi giận với Bạch Thiên: “Mẹ bảo con dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, con lại ngồi phòng khách xem TV.” “Con đã quét sàn nhà sạch sẽ, lau sạch sẽ, hơn nữa đồ đạc trên bàn cũng đã sắp xếp gọn gàng.” Từ Phượng giơ tay lên: “Bụi trên giá sách, còn có bụi trên tủ, tại sao không lau sạch.”, bà càng nói càng kích động, đôi mắt đen láy trở nên đỏ ngầu, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, toàn thân bốc ra hắc khí, giống như vừa từ địa ngục bò lên, lao vào bếp cầm con d.a.o trên giá chạy ra: “Nếu con đã không nghe lời như vậy, không cần thiết phải tồn tại trên thế gian này.” Bạch Thiên ngồi trên ghế sofa không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy, cậu nhìn thấy giá sách và trên tủ sạch sẽ, nên không lau, nhất thời sợ hãi không biết làm sao, sắc mặt trắng bệch. Bạch Tiếu cầm giẻ lau đi tới, nắm lấy tay Từ Phượng: “Con và Bạch Thiên lập tức dọn dẹp vệ sinh, đảm bảo sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không một hạt bụi.” Nghe thấy lời này, vẻ mặt Từ Phượng trở nên vô cùng dịu dàng, nắm lấy tay Bạch Tiếu: “Vẫn là con gái hiểu chuyện,.” Bạch Hưng Xương cầm đũa lên, cười nói: “Mau ăn cơm đi.” Từ Phượng nở nụ cười cứng đờ: “Tiếu Tiếu, ăn cơm thôi.” Trong quy tắc trò chơi, bọn họ không được ăn thịt, liền tìm một cái cớ: “Sáng con ăn no quá, bây giờ vẫn chưa đói, con đi dọn dẹp vệ sinh trước.”, vứt bát trong tay xuống, chạy trối chết. Bạch Thiên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ bị ô nhiễm của Từ Phượng và Bạch Hưng Xương, căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng chưa tìm thấy manh mối, chỉ có thể tiếp tục đóng vai của mình, cầm đũa trên bàn lên vùi đầu ăn mì. Đưa giẻ lau trong tay cho Bạch Thiên, liền bắt đầu dọn dẹp vệ sinh. Cô đỡ cái đầu choáng váng, bò dậy từ trên giường, nhanh chóng mở cửa phòng, nhìn thấy Từ Phượng đang đứng ở cửa, mặt Từ Phượng trở nên trắng bệch, hai mắt biến thành màu đỏ, ô nhiễm càng nghiêm trọng hơn. “Buổi tối canh giữ bên ngoài.” Trong đầu lóe lên một tia sáng, cô không thể ra ngoài, người giấy có thể ra ngoài, lợi dụng pháp thuật, có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, nghĩ là làm, lấy ra lá bùa từ sư phụ, gấp thành một người nhỏ, miệng lẩm bẩm vài câu thần chú, người nhỏ biến thành một nha hoàn mặc trang phục cổ trang: “Chủ nhân, người có chuyện gì?” Nghe vậy, Bạch Tiếu cảm thấy lời của Bạch Thiên rất có lý: “Nhân lúc dọn dẹp vệ sinh, chúng ta đi tìm trong nhà, xem có thể tìm thấy manh mối gì không.”Bạch Tiếu và Bạch Thiên đặt đồ trong tay xuống, vừa đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, Bạch Hưng Xương đẩy cửa đi vào, cả nhà bốn người ngồi cùng nhau, không còn sự ấm áp của ngày hôm qua, chỉ có bầu không khí quỷ dị.“Không có.”, vẻ mặt Bạch Tiếu trở nên nghiêm túc: “Chúng ta bị nhốt trong phó bản, ngoại trừ ở nhà và trên đường đi siêu thị, những nơi khác đều không thể đi.”Bạch Tiếu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 12 giờ trưa, căn phòng có ba phòng ngủ hai phòng khách, diện tích tương đối lớn, quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, cần tốn không ít thời gian, hai người phải hoàn thành trước khi trời tối.