“Ưm…” Khuôn mặt cô gái nằm trên ghế ửng hồng, đôi mắt nhắm hờ, miệng không ngừng rên rỉ. Bên trên mặc áo chỉnh tể, nhưng dưới thân có thể nhìn rõ mọi thứ. Qua lớp áo sơmi mỏng, có thể thoáng nhìn thấy hai đầu núm vú dựng đứng được bao bọc chặt chẽ bởi một tấm điện cực, ở cuối sợi dây màu đen có gắn một quả trứng rung màu đỏ đang đè vào hạt châu. Hai tay bám chặt lấy tay vịn của ghế tựa, đầu ngón tay hơi cong lên, dưới hai chân cọ sát thỉnh thoảng lộ ra chút hồng hào. Trong tiếng rè rè của đồ chơi, dường như tiếng thở dốc của cô gái không còn quá cô đơn. Người đàn ông đối diện cô lạnh lùng quan sát tất cả những điều này, phản ứng của cô gái được ghi lại trong chiếc ipad trên tay anh ta. “A…” Cơ thể cô gái bắt đầu run lên bần bật, nét mặt mơ màng, miệng khẽ mấp máy để hít thêm không khí. “Hộc… Hộc…” Cô gái cảm giác bản thân sắp leo tới đỉnh núi, hai chân kẹp chặt, “A…” một tiếng. Cô há to miệng thở hổn hển, cũng bởi vì khóe miệng lâu không khép lại mà nơi đó chảy xuống một sợi chỉ trong…
Chương 23
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình ThúTác giả: Dữ Hạ MiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ưm…” Khuôn mặt cô gái nằm trên ghế ửng hồng, đôi mắt nhắm hờ, miệng không ngừng rên rỉ. Bên trên mặc áo chỉnh tể, nhưng dưới thân có thể nhìn rõ mọi thứ. Qua lớp áo sơmi mỏng, có thể thoáng nhìn thấy hai đầu núm vú dựng đứng được bao bọc chặt chẽ bởi một tấm điện cực, ở cuối sợi dây màu đen có gắn một quả trứng rung màu đỏ đang đè vào hạt châu. Hai tay bám chặt lấy tay vịn của ghế tựa, đầu ngón tay hơi cong lên, dưới hai chân cọ sát thỉnh thoảng lộ ra chút hồng hào. Trong tiếng rè rè của đồ chơi, dường như tiếng thở dốc của cô gái không còn quá cô đơn. Người đàn ông đối diện cô lạnh lùng quan sát tất cả những điều này, phản ứng của cô gái được ghi lại trong chiếc ipad trên tay anh ta. “A…” Cơ thể cô gái bắt đầu run lên bần bật, nét mặt mơ màng, miệng khẽ mấp máy để hít thêm không khí. “Hộc… Hộc…” Cô gái cảm giác bản thân sắp leo tới đỉnh núi, hai chân kẹp chặt, “A…” một tiếng. Cô há to miệng thở hổn hển, cũng bởi vì khóe miệng lâu không khép lại mà nơi đó chảy xuống một sợi chỉ trong… Trì Tảo Tảo hoảng sợ, lập tức nhắm mắt lại, không ngờ bị một bàn tay ngăn cản.Tạ Cảnh Diệu buồn cười nhìn Trì Tảo Tảo: “Tối qua em đè chủ nhân xuýt chết mà hôm nay lại lấy oán trả ơn như vậy hả?”Trì Tảo Tảo chột dạ, không dám nhìn anh, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.Tạ Cảnh Diệu chống tay nhấc người dậy, kề sát bên tai Trì Tảo Tảo và nói: “Xem ra thể lực của em đã khôi phục rồi.”Trì Tảo Tảo sợ anh lại giở trò, lập tức mở to mắt cảnh giác nhìn Tạ Cảnh Diệu.Tạ Cảnh Diệu chưa kịp nói gì, bụng của Trì Tảo Tảo đã lên tiếng phản kháng trước.“Đói à?” Tạ Cảnh Diệu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu hổ của Trì Tảo Tảo, khóe môi cong lên nở nụ cười, vỗ vào mông cô: “Chủ nhân cũng đang đói, không biết hôm nay có thể ăn bữa sáng do nô lệ làm không nhỉ?”Trì Tảo Tảo như trút được gánh nặng, lập tức xoay người xuống giường, nhưng hai chân vẫn mỏi nhừ, xuýt chút nữa quỳ xuống mặt đất.“Nô lệ muốn quỳ đến vậy sao?” Tạ Cảnh Diệu chống tay nằm trên giường nhìn: “Vậy em có muốn tôi cho em bò đến phòng bếp không?”Cả người Trì Tảo Tảo run lên, cô biết, phòng ngủ ở tầng hai, phòng bếp lại ở tầng một, nếu xuống tầng thì phải bò thế nào đây?“Không làm phiền chủ nhân nữa, nô đi nấu ăn ngay ạ.”Trì Tảo Tảo miễn cưỡng đi vào phòng tắm. Mặc dù chân còn hơi mềm nhưng thể lực đã gần khôi phục, chẳng qua hôm nay cô không thể đi làm với bộ dạng này được, nếu tới công ty nhất định sẽ bị những người đồng nghiệp tò mò tra hỏi.Lúc ở nhà, Trì Tảo Tảo đều tự nấu cơm, rất ít khi gọi đồ ăn bên ngoài. Do đó, một bữa sáng không thể làm khó cô mà cái khó ở chỗ là trong nhà Tạ Cảnh Diệu không có nguyên liệu nấu ăn. etoNhìn tủ chỉ còn hai cục thịt xông khói, một quả trứng gà và chút mỳ Ý, Trì Tảo Tảo quyết định lục tung lên xem còn gì khác không.Đây rồi, cô đã tìm được một túi bột mỳ chưa bóc ở trong ngăn tủ.Sau khi chiên bánh trứng và làm mì Ý, bữa sáng đơn giản đã kết thúc.Tạ Cảnh Diệu vừa thay quần áo từ trên tầng đi xuống, cúc áo sơ mi màu xanh nhạt vẫn chưa được cài, anh khẽ cong môi nhìn Trì Tảo Tảo bưng bữa sáng ra.“Em lại đây.” Tạ Cảnh Diệu ngồi xuống bàn ăn, gọi Trì Tảo Tảo.Trì Tảo Tảo bước đến vài bước, anh chỉ xuống mặt đất, Trì Tảo Tảo quỳ bên chân anh.Tạ Cảnh Diệu hài lòng nhìn bữa sáng trên bàn, chia ra hai phần, một phần để xuống mặt đất.Trì Tảo Tảo dừng lại, hiểu ý anh, lập tức đáp: “Cảm ơn chủ nhân.”Không có dĩa, lại càng không có đũa và thìa, Trì Tảo Tảo nhìn đĩa mỳ Ý, may sao cô không cán sợi mỳ cho anh.Mỳ Ý tương đối dễ ăn, nhưng dù là vậy thì Trì Tảo Tảo vẫn bị dính đầy mặt.“Trông em ăn kìa, bộ dáng thế này thì tôi dẫn em ra ngoài kiểu gì.” Tạ Cảnh Diệu chậc chậc hai tiếng, nhìn cô với ánh mắt chê bôi.Trì Tảo Tảo vô cùng tủi thân song lại không dám nói gì. Ăn xong, Tạ Cảnh Diệu dẫn cô về phòng.Khi cô cho rằng anh đang định làm gì đó với mình, Tạ Cảnh Diệu lại lấy hai bộ quần áo mới trong tủ ra: “Váy hôm qua chưa giặt, giờ em chọn một trong hai bộ này đi, lát nữa chúng ta cần đến nhà phân phối để xem họ quay video quảng cáo.”“Những việc này chẳng phải là hoạt động…” Trì Tảo Tảo còn nói hết đã chợt nhớ tới hôm qua ở công ty, hoạt động đã chủ động từ chức sau cuộc đối thoại.Ban đầu cô còn chưa để ý, hiện tại nhìn anh, cô lập tức im lặng, chọn một bộ chiếc váy công sở.“Em chọn giúp tôi một cái cà vạt đi.” Tạ Cảnh Diệu kéo ngăn kéo ra để Trì Tảo Tảo chọn một cái.Trì Tảo Tảo lấy một chiếc cà vạt màu xanh nước biển, đeo vào giúp anh.Vội vàng đi ra ngoài, Trì Tảo Tảo thuần thục ngồi vào ghế phụ, Tạ Cảnh Diệu đưa qua một tập tài liệu: “Đây là dự án cần quay với công ty mà chúng ta sẽ đến trong hôm nay. Em đã thiết kế món đồ chơi này, em có thể giải thích nó cho họ.”
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình ThúTác giả: Dữ Hạ MiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ưm…” Khuôn mặt cô gái nằm trên ghế ửng hồng, đôi mắt nhắm hờ, miệng không ngừng rên rỉ. Bên trên mặc áo chỉnh tể, nhưng dưới thân có thể nhìn rõ mọi thứ. Qua lớp áo sơmi mỏng, có thể thoáng nhìn thấy hai đầu núm vú dựng đứng được bao bọc chặt chẽ bởi một tấm điện cực, ở cuối sợi dây màu đen có gắn một quả trứng rung màu đỏ đang đè vào hạt châu. Hai tay bám chặt lấy tay vịn của ghế tựa, đầu ngón tay hơi cong lên, dưới hai chân cọ sát thỉnh thoảng lộ ra chút hồng hào. Trong tiếng rè rè của đồ chơi, dường như tiếng thở dốc của cô gái không còn quá cô đơn. Người đàn ông đối diện cô lạnh lùng quan sát tất cả những điều này, phản ứng của cô gái được ghi lại trong chiếc ipad trên tay anh ta. “A…” Cơ thể cô gái bắt đầu run lên bần bật, nét mặt mơ màng, miệng khẽ mấp máy để hít thêm không khí. “Hộc… Hộc…” Cô gái cảm giác bản thân sắp leo tới đỉnh núi, hai chân kẹp chặt, “A…” một tiếng. Cô há to miệng thở hổn hển, cũng bởi vì khóe miệng lâu không khép lại mà nơi đó chảy xuống một sợi chỉ trong… Trì Tảo Tảo hoảng sợ, lập tức nhắm mắt lại, không ngờ bị một bàn tay ngăn cản.Tạ Cảnh Diệu buồn cười nhìn Trì Tảo Tảo: “Tối qua em đè chủ nhân xuýt chết mà hôm nay lại lấy oán trả ơn như vậy hả?”Trì Tảo Tảo chột dạ, không dám nhìn anh, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.Tạ Cảnh Diệu chống tay nhấc người dậy, kề sát bên tai Trì Tảo Tảo và nói: “Xem ra thể lực của em đã khôi phục rồi.”Trì Tảo Tảo sợ anh lại giở trò, lập tức mở to mắt cảnh giác nhìn Tạ Cảnh Diệu.Tạ Cảnh Diệu chưa kịp nói gì, bụng của Trì Tảo Tảo đã lên tiếng phản kháng trước.“Đói à?” Tạ Cảnh Diệu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu hổ của Trì Tảo Tảo, khóe môi cong lên nở nụ cười, vỗ vào mông cô: “Chủ nhân cũng đang đói, không biết hôm nay có thể ăn bữa sáng do nô lệ làm không nhỉ?”Trì Tảo Tảo như trút được gánh nặng, lập tức xoay người xuống giường, nhưng hai chân vẫn mỏi nhừ, xuýt chút nữa quỳ xuống mặt đất.“Nô lệ muốn quỳ đến vậy sao?” Tạ Cảnh Diệu chống tay nằm trên giường nhìn: “Vậy em có muốn tôi cho em bò đến phòng bếp không?”Cả người Trì Tảo Tảo run lên, cô biết, phòng ngủ ở tầng hai, phòng bếp lại ở tầng một, nếu xuống tầng thì phải bò thế nào đây?“Không làm phiền chủ nhân nữa, nô đi nấu ăn ngay ạ.”Trì Tảo Tảo miễn cưỡng đi vào phòng tắm. Mặc dù chân còn hơi mềm nhưng thể lực đã gần khôi phục, chẳng qua hôm nay cô không thể đi làm với bộ dạng này được, nếu tới công ty nhất định sẽ bị những người đồng nghiệp tò mò tra hỏi.Lúc ở nhà, Trì Tảo Tảo đều tự nấu cơm, rất ít khi gọi đồ ăn bên ngoài. Do đó, một bữa sáng không thể làm khó cô mà cái khó ở chỗ là trong nhà Tạ Cảnh Diệu không có nguyên liệu nấu ăn. etoNhìn tủ chỉ còn hai cục thịt xông khói, một quả trứng gà và chút mỳ Ý, Trì Tảo Tảo quyết định lục tung lên xem còn gì khác không.Đây rồi, cô đã tìm được một túi bột mỳ chưa bóc ở trong ngăn tủ.Sau khi chiên bánh trứng và làm mì Ý, bữa sáng đơn giản đã kết thúc.Tạ Cảnh Diệu vừa thay quần áo từ trên tầng đi xuống, cúc áo sơ mi màu xanh nhạt vẫn chưa được cài, anh khẽ cong môi nhìn Trì Tảo Tảo bưng bữa sáng ra.“Em lại đây.” Tạ Cảnh Diệu ngồi xuống bàn ăn, gọi Trì Tảo Tảo.Trì Tảo Tảo bước đến vài bước, anh chỉ xuống mặt đất, Trì Tảo Tảo quỳ bên chân anh.Tạ Cảnh Diệu hài lòng nhìn bữa sáng trên bàn, chia ra hai phần, một phần để xuống mặt đất.Trì Tảo Tảo dừng lại, hiểu ý anh, lập tức đáp: “Cảm ơn chủ nhân.”Không có dĩa, lại càng không có đũa và thìa, Trì Tảo Tảo nhìn đĩa mỳ Ý, may sao cô không cán sợi mỳ cho anh.Mỳ Ý tương đối dễ ăn, nhưng dù là vậy thì Trì Tảo Tảo vẫn bị dính đầy mặt.“Trông em ăn kìa, bộ dáng thế này thì tôi dẫn em ra ngoài kiểu gì.” Tạ Cảnh Diệu chậc chậc hai tiếng, nhìn cô với ánh mắt chê bôi.Trì Tảo Tảo vô cùng tủi thân song lại không dám nói gì. Ăn xong, Tạ Cảnh Diệu dẫn cô về phòng.Khi cô cho rằng anh đang định làm gì đó với mình, Tạ Cảnh Diệu lại lấy hai bộ quần áo mới trong tủ ra: “Váy hôm qua chưa giặt, giờ em chọn một trong hai bộ này đi, lát nữa chúng ta cần đến nhà phân phối để xem họ quay video quảng cáo.”“Những việc này chẳng phải là hoạt động…” Trì Tảo Tảo còn nói hết đã chợt nhớ tới hôm qua ở công ty, hoạt động đã chủ động từ chức sau cuộc đối thoại.Ban đầu cô còn chưa để ý, hiện tại nhìn anh, cô lập tức im lặng, chọn một bộ chiếc váy công sở.“Em chọn giúp tôi một cái cà vạt đi.” Tạ Cảnh Diệu kéo ngăn kéo ra để Trì Tảo Tảo chọn một cái.Trì Tảo Tảo lấy một chiếc cà vạt màu xanh nước biển, đeo vào giúp anh.Vội vàng đi ra ngoài, Trì Tảo Tảo thuần thục ngồi vào ghế phụ, Tạ Cảnh Diệu đưa qua một tập tài liệu: “Đây là dự án cần quay với công ty mà chúng ta sẽ đến trong hôm nay. Em đã thiết kế món đồ chơi này, em có thể giải thích nó cho họ.”
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình ThúTác giả: Dữ Hạ MiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ưm…” Khuôn mặt cô gái nằm trên ghế ửng hồng, đôi mắt nhắm hờ, miệng không ngừng rên rỉ. Bên trên mặc áo chỉnh tể, nhưng dưới thân có thể nhìn rõ mọi thứ. Qua lớp áo sơmi mỏng, có thể thoáng nhìn thấy hai đầu núm vú dựng đứng được bao bọc chặt chẽ bởi một tấm điện cực, ở cuối sợi dây màu đen có gắn một quả trứng rung màu đỏ đang đè vào hạt châu. Hai tay bám chặt lấy tay vịn của ghế tựa, đầu ngón tay hơi cong lên, dưới hai chân cọ sát thỉnh thoảng lộ ra chút hồng hào. Trong tiếng rè rè của đồ chơi, dường như tiếng thở dốc của cô gái không còn quá cô đơn. Người đàn ông đối diện cô lạnh lùng quan sát tất cả những điều này, phản ứng của cô gái được ghi lại trong chiếc ipad trên tay anh ta. “A…” Cơ thể cô gái bắt đầu run lên bần bật, nét mặt mơ màng, miệng khẽ mấp máy để hít thêm không khí. “Hộc… Hộc…” Cô gái cảm giác bản thân sắp leo tới đỉnh núi, hai chân kẹp chặt, “A…” một tiếng. Cô há to miệng thở hổn hển, cũng bởi vì khóe miệng lâu không khép lại mà nơi đó chảy xuống một sợi chỉ trong… Trì Tảo Tảo hoảng sợ, lập tức nhắm mắt lại, không ngờ bị một bàn tay ngăn cản.Tạ Cảnh Diệu buồn cười nhìn Trì Tảo Tảo: “Tối qua em đè chủ nhân xuýt chết mà hôm nay lại lấy oán trả ơn như vậy hả?”Trì Tảo Tảo chột dạ, không dám nhìn anh, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.Tạ Cảnh Diệu chống tay nhấc người dậy, kề sát bên tai Trì Tảo Tảo và nói: “Xem ra thể lực của em đã khôi phục rồi.”Trì Tảo Tảo sợ anh lại giở trò, lập tức mở to mắt cảnh giác nhìn Tạ Cảnh Diệu.Tạ Cảnh Diệu chưa kịp nói gì, bụng của Trì Tảo Tảo đã lên tiếng phản kháng trước.“Đói à?” Tạ Cảnh Diệu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu hổ của Trì Tảo Tảo, khóe môi cong lên nở nụ cười, vỗ vào mông cô: “Chủ nhân cũng đang đói, không biết hôm nay có thể ăn bữa sáng do nô lệ làm không nhỉ?”Trì Tảo Tảo như trút được gánh nặng, lập tức xoay người xuống giường, nhưng hai chân vẫn mỏi nhừ, xuýt chút nữa quỳ xuống mặt đất.“Nô lệ muốn quỳ đến vậy sao?” Tạ Cảnh Diệu chống tay nằm trên giường nhìn: “Vậy em có muốn tôi cho em bò đến phòng bếp không?”Cả người Trì Tảo Tảo run lên, cô biết, phòng ngủ ở tầng hai, phòng bếp lại ở tầng một, nếu xuống tầng thì phải bò thế nào đây?“Không làm phiền chủ nhân nữa, nô đi nấu ăn ngay ạ.”Trì Tảo Tảo miễn cưỡng đi vào phòng tắm. Mặc dù chân còn hơi mềm nhưng thể lực đã gần khôi phục, chẳng qua hôm nay cô không thể đi làm với bộ dạng này được, nếu tới công ty nhất định sẽ bị những người đồng nghiệp tò mò tra hỏi.Lúc ở nhà, Trì Tảo Tảo đều tự nấu cơm, rất ít khi gọi đồ ăn bên ngoài. Do đó, một bữa sáng không thể làm khó cô mà cái khó ở chỗ là trong nhà Tạ Cảnh Diệu không có nguyên liệu nấu ăn. etoNhìn tủ chỉ còn hai cục thịt xông khói, một quả trứng gà và chút mỳ Ý, Trì Tảo Tảo quyết định lục tung lên xem còn gì khác không.Đây rồi, cô đã tìm được một túi bột mỳ chưa bóc ở trong ngăn tủ.Sau khi chiên bánh trứng và làm mì Ý, bữa sáng đơn giản đã kết thúc.Tạ Cảnh Diệu vừa thay quần áo từ trên tầng đi xuống, cúc áo sơ mi màu xanh nhạt vẫn chưa được cài, anh khẽ cong môi nhìn Trì Tảo Tảo bưng bữa sáng ra.“Em lại đây.” Tạ Cảnh Diệu ngồi xuống bàn ăn, gọi Trì Tảo Tảo.Trì Tảo Tảo bước đến vài bước, anh chỉ xuống mặt đất, Trì Tảo Tảo quỳ bên chân anh.Tạ Cảnh Diệu hài lòng nhìn bữa sáng trên bàn, chia ra hai phần, một phần để xuống mặt đất.Trì Tảo Tảo dừng lại, hiểu ý anh, lập tức đáp: “Cảm ơn chủ nhân.”Không có dĩa, lại càng không có đũa và thìa, Trì Tảo Tảo nhìn đĩa mỳ Ý, may sao cô không cán sợi mỳ cho anh.Mỳ Ý tương đối dễ ăn, nhưng dù là vậy thì Trì Tảo Tảo vẫn bị dính đầy mặt.“Trông em ăn kìa, bộ dáng thế này thì tôi dẫn em ra ngoài kiểu gì.” Tạ Cảnh Diệu chậc chậc hai tiếng, nhìn cô với ánh mắt chê bôi.Trì Tảo Tảo vô cùng tủi thân song lại không dám nói gì. Ăn xong, Tạ Cảnh Diệu dẫn cô về phòng.Khi cô cho rằng anh đang định làm gì đó với mình, Tạ Cảnh Diệu lại lấy hai bộ quần áo mới trong tủ ra: “Váy hôm qua chưa giặt, giờ em chọn một trong hai bộ này đi, lát nữa chúng ta cần đến nhà phân phối để xem họ quay video quảng cáo.”“Những việc này chẳng phải là hoạt động…” Trì Tảo Tảo còn nói hết đã chợt nhớ tới hôm qua ở công ty, hoạt động đã chủ động từ chức sau cuộc đối thoại.Ban đầu cô còn chưa để ý, hiện tại nhìn anh, cô lập tức im lặng, chọn một bộ chiếc váy công sở.“Em chọn giúp tôi một cái cà vạt đi.” Tạ Cảnh Diệu kéo ngăn kéo ra để Trì Tảo Tảo chọn một cái.Trì Tảo Tảo lấy một chiếc cà vạt màu xanh nước biển, đeo vào giúp anh.Vội vàng đi ra ngoài, Trì Tảo Tảo thuần thục ngồi vào ghế phụ, Tạ Cảnh Diệu đưa qua một tập tài liệu: “Đây là dự án cần quay với công ty mà chúng ta sẽ đến trong hôm nay. Em đã thiết kế món đồ chơi này, em có thể giải thích nó cho họ.”