Bên ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa xối xả. Mới ba bốn giờ chiều, trời đã đen kịt như nửa đêm. Nếu bây giờ tắt đèn trong phòng, lắng nghe tiếng mưa rào, Ngô Đồng có thể ngủ mấy giờ đồng hồ liên tiếp. Nhưng hôm nay cô không buồn ngủ. Căn phòng sáng trưng ánh đèn, ở vị trí chính giữa, trong chiếc váy dài nhung the màu đen, một người phụ nữ ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế cao. Giày cao gót gõ lên chân ghế theo nhịp. “Bác sĩ Trần, không để lại sẹo chứ?” Dây kéo sau lưng váy nhung được kéo xuống tới dưới cùng, như tách mở lớp vỏ màu đen, để lộ phần nhân thơm ngon bên trong. Trong phòng ngủ, nhiệt độ điều hòa rất thấp. Mồ hôi trên trán Trần Hàn lặng lẽ đọng thành từng giọt, ông ấy đáp: “Đường khâu ở lưng gần như đã khép lại hoàn toàn, sẽ không có sẹo.” “Gần như là sao nhỉ bác sĩ Trần?” Ngô Đồng xoay người lại, mỉm cười nhìn Trần Hàn. Điếu thuốc nhỏ dài ở đầu ngón tay cô tỏa ra hương thơm thoang thoảng, trên làn da trắng mịn, đôi môi đỏ tươi mở ra rồi khép lại. Tựa một yêu tinh đầy quyến…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...