Tác giả:

truyenfull.ioSau cơn mưa lớn, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt. Vào một buổi tối cuối thu, cả thành phố chìm trong bóng tối. Màn đêm bị ánh đèn neon xé nát, bóng đèn lung linh, tạo nên một bức tranh ánh sáng màu hồng nhạt. Do vừa mới mưa, mặt đường trơn trượt, tai nạn xảy ra liên tục, khiến con đường vốn đã đông đúc càng thêm tắc nghẽn hoàn toàn. Tiếng còi xe ồn ào vang lên từ đường phố. Thang Ninh vốn đang tập trung viết hợp đồng, cảm thấy dòng suy nghĩ bị gián đoạn bởi tiếng còi xe chói tai, không thể tập trung được nữa. Công việc đã xong được một nửa, cô đóng máy tính xách tay lại, định về nhà để hoàn thành phần còn lại. Thang Ninh nhìn màn hình điện thoại, thời gian hiển thị là 20:23. Thực ra đối với một luật sư, tan làm vào giờ này không được coi là muộn. Chỉ là gần đây nhiệt độ giảm đột ngột, đến 8 giờ tối công ty sẽ tắt điều hòa, ở lâu vẫn cảm thấy lạnh. Thà về nhà tắm nước nóng, ôm túi chườm nóng nằm trong chăn làm việc tiếp. Tuy công việc khó chịu như nhau, nhưng cô vẫn muốn…

Chương 153

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật LộcTác giả: Hạ Nhật LộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắctruyenfull.ioSau cơn mưa lớn, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt. Vào một buổi tối cuối thu, cả thành phố chìm trong bóng tối. Màn đêm bị ánh đèn neon xé nát, bóng đèn lung linh, tạo nên một bức tranh ánh sáng màu hồng nhạt. Do vừa mới mưa, mặt đường trơn trượt, tai nạn xảy ra liên tục, khiến con đường vốn đã đông đúc càng thêm tắc nghẽn hoàn toàn. Tiếng còi xe ồn ào vang lên từ đường phố. Thang Ninh vốn đang tập trung viết hợp đồng, cảm thấy dòng suy nghĩ bị gián đoạn bởi tiếng còi xe chói tai, không thể tập trung được nữa. Công việc đã xong được một nửa, cô đóng máy tính xách tay lại, định về nhà để hoàn thành phần còn lại. Thang Ninh nhìn màn hình điện thoại, thời gian hiển thị là 20:23. Thực ra đối với một luật sư, tan làm vào giờ này không được coi là muộn. Chỉ là gần đây nhiệt độ giảm đột ngột, đến 8 giờ tối công ty sẽ tắt điều hòa, ở lâu vẫn cảm thấy lạnh. Thà về nhà tắm nước nóng, ôm túi chườm nóng nằm trong chăn làm việc tiếp. Tuy công việc khó chịu như nhau, nhưng cô vẫn muốn… Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Cố Lê, Trần Thạc lập tức vứt bỏ bài phát biểudài dòng sâu sắc đã chuẩn bị trước.Anh ta nảy ra ý định, nói: "Có phải em thấy không yên tâm về anh không? Cảmthấy anh quá thu hút người khác, nếu vậy thì anh sẽ không xuất hiện trước côngchúng, cũng không làm ban nhạc nữa, ở nhà làm người đàn ông phía sau em, ởnhà làm nội trợ dạy con."Vốn tưởng đối phương sẽ nói những lời thề non hẹn biển, Cố Lê đã chuẩn bịtinh thần co ngón chân vào.Nhưng giờ cô ấy lại bị lời nói này của anh ta làm hơi bất ngờ, cô ấy cười nói:"Lại còn dùng từ thu hút... Có ai tự luyến như anh không?""Anh nghiêm túc đấy." Trần Thạc nghiêm túc nói: "Nếu em vẫn không yên tâm,anh có thể xóa tất cả số liên lạc của con gái trong điện thoại." Nói rồi anh ta lấyđiện thoại ra: "Xóa ngay bây giờ.""Này này này, không cần đâu." Cố Lê vội vàng ấn tay lên điện thoại anh ta:"Thứ nhất, tôi không phải người không biết điều và nhỏ nhen như vậy, thứ haidù bây giờ xóa thì sau này muốn thêm lúc nào chẳng được, không cần làm cáiviệc bề ngoài này đâu."Cố Lê không để ý, tay đang ấn điện thoại Trần Thạc vô tình chạm vào tay anhta.Và Trần Thạc nhân cơ hội này mà nắm chặt tay cô ấy.Cố Lê ngẩn người, nhưng không rút tay lại ngay.Tay Trần Thạc hơi lạnh, trước đây khi còn yêu nhau trời còn khá lạnh, mỗi lầnCố Lê vừa nắm tay anh ta đều bị lạnh đến rùng mình, theo phản xạ muốn rút taylại.Nhưng bây giờ trời đã nóng, Cố Lê không ngờ tay anh ta vẫn còn lạnh.Mà vào thời tiết như bây giờ, nắm tay lại cực kỳ thoải mái.Có lẽ đây là lý do cô ấy không buông tay anh ta ra ngay.Khi phản ứng lại, Cố Lê rút tay về, để che giấu sự ngượng ngùng cô ấy vén tócra sau tai rồi đùa: "Anh là ma cà rồng à, sao trời nóng thế này mà tay còn lạnhvậy?""Đúng đấy, sợ không?" Trần Thạc chỉ vào cổ cô ấy nói: "Lần sau cắn cổ em,như vậy em cũng thành ma cà rồng luôn."Đùa giỡn đủ rồi, cuối cùng Trần Thạc vẫn phải kết thúc với thái độ nghiêm túc.Anh ta nhìn Cố Lê, nói với cô ấy không chút đùa cợt: "Vậy tại sao em không ởbên anh? Em sợ mất gì?""Mất?" Cố Lê suy nghĩ rồi nói: "Tôi cũng không biết nữa."Cố Lê cảm thấy, có lẽ là sợ cuối cùng tất cả đều trở thành hư vô chăng.Chỉ là câu nói này cô ấy không muốn nói với Trần Thạc.Không muốn bộc lộ hết tâm tư của mình.Đôi khi che giấu tình yêu là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.Dù sao trong tình cảm, người yêu sâu đậm hơn thường là kẻ thua cuộc."Đã không biết, sao không thử lại xem?" Trần Thạc nhìn cô ấy với ánh mắt cầuxin: "Anh biết anh sợ gì, anh sợ mất em, nên để được ở bên em, anh có thể hisinh tất cả."Câu nói này so với những lời nói hoa mỹ trước đó, thực sự chân thành hơnnhiều.Người ta nói sự chân thành là tuyệt chiêu.Câu cuối cùng này, thực sự đã chạm đến trái tim Cố Lê.Phải, cô ấy đang sợ gì chứ.Có gì đáng sợ hơn việc mất anh ta nữa.Cố Lê sợ quyết định của mình quá bồng bột, nên vẫn bình tĩnh nói: "Anh để tôivề suy nghĩ đã.""Được, anh sẽ đợi em." Trần Thạc nói: "Đợi bao lâu cũng được."-Khi Cố Lê và Trần Thạc nói chuyện xong, đứng dậy định đi về khách sạn thìTrần Trác gửi tin nhắn cho Cố Ngộ.Bảo anh xử lý kịp thời hiện trường "Làm việc".Cố Ngộ nhìn thấy tin nhắn liền nói với Thang Ninh: "Cố Lê sắp về rồi, anh vềtrước đây.""Dạ." Thang Ninh gật đầu, vội vàng đứng dậy.Cố Ngộ nhìn cô với vẻ lưu luyến: "Em trông như rất mong anh đi vậy.""Không phải không phải, chỉ là nếu Cố Lê về nhìn thấy thì khó giải thích...""Haiz, được rồi." Cố Ngộ thở dài giả vờ thất vọng: "Anh đi đây, mai gặp.""Ừm, mai gặp."Sau khi tiễn Cố Ngộ đi, Thang Ninh mới nhận ra mình chưa tắm.Cô vội tắm bằng tốc độ nhanh nhất trong đời, vừa nằm xuống giường thì Cố Lêvề.Thời gian vừa khớp.Khi nhìn thấy nhau, vẻ mặt cả hai đều có chút lúng túng.Thậm chí khi nói chuyện còn tỏ ra hơi khách sáo."Chưa ngủ à?" Cố Lê hỏi."Ừm, tớ đợi cậu." Thang Ninh suýt nữa nói thành "Cô", may mà trượt qua được."Vậy... Tớ đi tắm đã." Cố Lê chỉ về phía phòng tắm, không nói gì thêm rồi đivào.Cố Lê vừa tắm vừa nghĩ lát nữa nếu Thang Ninh hỏi thì nên trả lời thế nào.Thực ra cô ấy cũng muốn nói với Thang Ninh, nhờ cô góp ý.Nhưng lại lo cô sẽ phản đối việc mình ở bên Trần Thạc.Dù sao cô ấy cũng dễ bị tác động, Thang Ninh nói gì cô ấy cũng sẽ đồng ý vôđiều kiện.Chỉ là lần này nội tâm cô ấy thực sự rất kiên định.Nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi mười mấy phút đó, cô ấy quyết định,chuyện này không cần hỏi ý kiến Thang Ninh, mà trực tiếp nói cho cô biết kếtquả, và tìm kiếm sự ủng hộ của cô.Tắm xong ra, quả nhiên Thang Ninh vẫn chưa ngủ.Thực ra Thang Ninh cảm thấy tối nay Cố Lê hơi lạ, như thể trong lòng cóchuyện gì đang phân vân có nên nói với cô không.Ban đầu cô còn lo Cố Lê đã nhìn thấu chuyện của mình và Cố Ngộ, đang phânvân có nên vạch trần không, trong mười mấy phút Cố Lê tắm, Thang Ninh cócảm giác như đang chờ bị xét xử.Giống như những hoạt động tâm lý trước khi bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn vì làmchuyện xấu.Suy nghĩ xem nên chối bay chối biến, hay thành khẩn khai báo.Chưa kịp nghĩ ra, Cố Lê đã ra khỏi phòng tắm.Cô ấy ngồi bên giường lặng lẽ lau tóc, Thang Ninh cũng giả vờ xem điện thoại,tỏ ra bình tĩnh.Hai người đều thầm nghĩ điều gì đó, sau khi Cố Lê lau tóc gần khô mới chủđộng mở lời: "À, thực ra tối nay tớ đi gặp Trần Thạc."Câu nói bất ngờ này đã phá vỡ mọi lo lắng của Thang Ninh.Cô không chắc mình có nghe nhầm Trần Trác thành Trần Thạc không, nên hỏilại: "Là cái anh... Trần Thạc ấy à?""Ừm." Cố Lê gật đầu: "Pháo hoa tối nay, anh ấy nói là đặc biệt bắn cho tớ xem.""Ồ... Lãng mạn quá." Thang Ninh buột miệng, rồi nhận ra chưa xác định đượcsuy nghĩ của Cố Lê, nên dò hỏi: "Cậu thấy sao?""Tớ cũng... Khá bất ngờ." Cố Lê ném chiếc khăn lau tóc sang một bên, ngồikhoanh chân lại rồi nói với Thang Ninh: "Cậu còn nhớ hôm sinh nhật tớ, tớnhận được một món quà không?""Ừm, nhớ, hình như từ khi nhận được cậu hơi bồn chồn."Cố Lê nghĩ, quả nhiên không gì thoát khỏi mắt Thang Ninh, hôm đó chắc chắncô đã phát hiện ra, chỉ là không vạch trần."Đó là quà anh ấy tặng tớ, là thứ lúc trước khi ở bên nhau tớ vô tình nói rấtthích." Cố Lê nói."Vậy cậu… Có nhận không?"Cố Lê lắc đầu: "Khá là đắt tiền, tớ đã trả lại rồi."Thang Ninh không chen ngang nữa, chỉ đợi Cố Lê tự kể tiếp câu chuyện.Cố Lê ôm chặt cái gối bên cạnh: "Cậu biết không, thực ra sau khi chia tay, tớnhớ anh ấy rất nhiều lần, dù biết không thể tìm anh ấy, nhưng cứ cảm thấykhông buông bỏ được."Thang Ninh cũng cảm thấy đồng cảm: "Tớ nhớ lúc đó, ban đầu cậu cũng bị tổnthương khá sâu, còn trầm lặng rất lâu nữa."Đến giờ khi Cố Lê nhớ lại cảm giác lúc đó, cô ấy vẫn thấy nghẹt thở.Từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp khó khăn gì, đối với Cố Lê đây là thời khắc đentối nhất của cô ấy.Có lẽ đối với cô ấy, tình cảm chính là một kiếp nạn mà cô ấy phải trải qua trongđời.Cố Lê có cảm giác như đã nhìn thấu hồng trần: "Tớ cảm thấy, có lẽ số phận đãđịnh không thể trốn tránh được rồi.”"Vậy cậu định quay lại với anh ta không?"Cố Lê nhún vai: "Không biết nữa, tớ cảm thấy lần này so với lần trước, có lẽthoải mái hơn, lần này tớ không nghĩ sẽ đi được bao xa, thậm chí chưa nghĩ rõcó nên bắt đầu lại với anh ấy không, nhưng giờ tớ không phản đối cũng khôngchấp nhận, thuộc kiểu thái độ tùy duyên, tớ nghĩ nếu thực sự là người địnhmệnh thì sẽ không dễ dàng chia cách, tớ chỉ muốn để thời gian và số phận trảlời."Thang Ninh gác cằm lên đầu gối ôm vào ngực: "Ừm, tớ thấy cậu nghĩ vậy cũngtốt, chuyện tình cảm không nên kỳ vọng quá nhiều, vẫn sợ cuối cùng chẳng còngì, trở thành công cốc."Giống như một màn pháo hoa, khi bung nở càng đẹp, một khi tắt đi, sẽ khiếnđêm đen càng thêm buồn tẻ."Nhưng tớ thực sự cảm thấy, cách làm và suy nghĩ như trước đây của tớ, đặt hếttất cả vào tình yêu là không đúng, vì tình cảm là thứ khó giữ gìn nhất, có thểban đầu còn cảm thấy mới mẻ về nhau, còn tiết ra dopamine và hormone, quathời gian, dần phát hiện cậu không còn cảm giác đó với đối phương nữa, hoặcđối phương không còn cảm giác đó với cậu nữa, rồi một bên sẽ dễ thay lòng đổidạ.""Thế ư…?" Thang Ninh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, trong quan niệm củacô, tình cảm là thứ một lòng một dạ suốt đời.Cô cảm thấy thứ mình thích sẽ luôn thích và không thay đổi, nên chưa từng cânnhắc tình huống "Thay lòng" hay "Tình cảm nhạt đi"."Chứ gì nữa, tình cảm lúc mới bắt đầu luôn đẹp nhất, qua thời gian, rung độngvà thích thú đều giảm xuống, lúc đó may mắn gặp người không tồi chỉ vì tráchnhiệm mà tiếp tục ở bên nhau, không may gặp kẻ tồi thấy người khác mới mẻhơn liền đề nghị chia tay hoặc ngoại tình, nói chung là đừng tưởng tượng tìnhyêu giống như thế giới cổ tích." Cố Lê vốn đang tự thôi miên bản thân, giờ nghenhư đang khuyên bảo tâm huyết với Thang Ninh: "Nghe tớ nói này, nếu sau nàycậu thực sự yêu đương, cũng phải có tâm lý chuẩn bị này, đàn ông đều là độngvật thị giác, tình cảm của họ đến nhanh đi cũng nhanh, lại càng không chịu nổicám dỗ, đừng thấy bây giờ họ tỏ vẻ không rời xa cậu được, nhưng lúc chia taythì họ sẽ quyết đoán hơn ai hết."Những lời này của Cố Lê khiến Thang Ninh đột nhiên hơi lo lắng.Trước đây cô thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có lẽ cô là người khá đơngiản thuần khiết, nên với tình cảm, từ đầu đến cuối cô đều có suy nghĩ một đờimột kiếp một người.Cảm thấy đã chọn được một người, cả đời này sẽ không thay đổi tâm ý củamình.Nhưng cô thực sự chưa từng suy nghĩ, liệu Cố Ngộ có thực sự nghĩ như vậykhông.Dù thực sự như anh nói, đây là mối tình đầu của anh, nhưng tình đầu nói chocùng cũng chẳng đại diện cho điều gì.Vì cả hai đều lần đầu yêu đương, nên có thể cả hai còn chưa trưởng thành trongmặt tình cảm lắm.Dù đối phương thực sự có ý định gắn bó suốt đời, cũng khó tránh khỏi bị ảnhhưởng bởi một số yếu tố khách quan.Huống chi Thang Ninh còn không thể chắc chắn anh có thực sự nghiêm túc vớimối tình này không, nghiêm túc đến mức nào.Thấy Thang Ninh đang thất thần, Cố Lê tò mò hỏi: "Cậu đang nghĩ gì mà thẫnthờ thế?""Ồ, không có gì." Thang Ninh lập tức lắc đầu, vẻ mặt trở lại bình thường: "Tớchỉ đang nghĩ anh ta khá lãng mạn."Cố Lê "Hừ" một tiếng: "Vì anh ấy theo đuổi nhiều cô gái rồi, ai biết có phải đãdùng chiêu này với từng cô bạn gái cũ rồi hay không."Thang Ninh không hiểu rõ về Trần Thạc nên không đưa ra đánh giá gì.Cố Lê đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Phải rồi, sau khi tớ đi, anh tớ có hành độnggì kỳ lạ không?"Thang Ninh nhớ lại những câu hỏi Cố Ngộ vừa hỏi cô, đột nhiên hơi đỏ mặt,ôm tay mình chặt hơn: "Không có, anh ấy không hỏi gì cả.""Lạ nhỉ..." Cố Lê cảm thấy khó hiểu: "Hôm nay tớ khác thường thế này, anh ấylại không hỏi gì sao?""Chủ yếu là hỏi tớ, tớ cũng không biết, mà tớ thực sự không biết chứ khôngphải giả vờ." Thang Ninh cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Có lẽ đã đi hỏi Trần Trác rồi.""Đúng rồi!" Cố Lê búng tay: "Tớ phải dặn dò Trần Trác đừng nói lung tung mớiđược."Trong lúc Cố Lê nhắn tin cho Trần Trác, Thang Ninh cảm thấy mình được thảlỏng tạm thời.Cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng kiểm soát bản thân không thể hiệnbất kỳ biểu hiện lo lắng nào.Cố Lê cúi đầu gõ lộp cộp một đống chữ trên điện thoại, xong xuôi thì khóa mànhình rồi nhìn Thang Ninh nói: "Tớ không định nói chuyện này với anh tớ, nếuanh ấy biết chắc chắn sẽ rửa não tớ đủ kiểu để tớ đừng ở bên Trần Thạc, tớ vẫnmuốn tự quyết định cuộc đời mình, nên còn phải phiền cậu giúp tớ giữ bí mật,và… Đỡ đạn cho tớ nhé!""Được, không vấn đề." Thang Ninh nói rồi nuốt nước bọt: "Tớ sẽ cố gắng phốihợp với cậu.""Nhưng giấu anh ấy, một là phải nghĩ cách lừa anh ấy, hai là lo sau này anh ấybiết sẽ giận..." Cố Lê hơi do dự, thực ra nói với Cố Ngộ cũng không phải khôngđược, chỉ là sợ anh phản đối.Thang Ninh nghĩ đến "Bí mật" của mình và Cố Ngộ cũng chưa nói với Cố Lê,không suy nghĩ đã nói: "Không đâu không đâu, tớ thấy anh em cậu có chút bímật với nhau cũng tốt."Cố Lê nhìn vẻ mặt Thang Ninh như đang giấu giếm điều gì đó, híp mắt nghingờ hỏi: "Hai người... Không phải đang giấu tớ chuyện gì đấy chứ?”

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật LộcTác giả: Hạ Nhật LộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắctruyenfull.ioSau cơn mưa lớn, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt. Vào một buổi tối cuối thu, cả thành phố chìm trong bóng tối. Màn đêm bị ánh đèn neon xé nát, bóng đèn lung linh, tạo nên một bức tranh ánh sáng màu hồng nhạt. Do vừa mới mưa, mặt đường trơn trượt, tai nạn xảy ra liên tục, khiến con đường vốn đã đông đúc càng thêm tắc nghẽn hoàn toàn. Tiếng còi xe ồn ào vang lên từ đường phố. Thang Ninh vốn đang tập trung viết hợp đồng, cảm thấy dòng suy nghĩ bị gián đoạn bởi tiếng còi xe chói tai, không thể tập trung được nữa. Công việc đã xong được một nửa, cô đóng máy tính xách tay lại, định về nhà để hoàn thành phần còn lại. Thang Ninh nhìn màn hình điện thoại, thời gian hiển thị là 20:23. Thực ra đối với một luật sư, tan làm vào giờ này không được coi là muộn. Chỉ là gần đây nhiệt độ giảm đột ngột, đến 8 giờ tối công ty sẽ tắt điều hòa, ở lâu vẫn cảm thấy lạnh. Thà về nhà tắm nước nóng, ôm túi chườm nóng nằm trong chăn làm việc tiếp. Tuy công việc khó chịu như nhau, nhưng cô vẫn muốn… Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Cố Lê, Trần Thạc lập tức vứt bỏ bài phát biểudài dòng sâu sắc đã chuẩn bị trước.Anh ta nảy ra ý định, nói: "Có phải em thấy không yên tâm về anh không? Cảmthấy anh quá thu hút người khác, nếu vậy thì anh sẽ không xuất hiện trước côngchúng, cũng không làm ban nhạc nữa, ở nhà làm người đàn ông phía sau em, ởnhà làm nội trợ dạy con."Vốn tưởng đối phương sẽ nói những lời thề non hẹn biển, Cố Lê đã chuẩn bịtinh thần co ngón chân vào.Nhưng giờ cô ấy lại bị lời nói này của anh ta làm hơi bất ngờ, cô ấy cười nói:"Lại còn dùng từ thu hút... Có ai tự luyến như anh không?""Anh nghiêm túc đấy." Trần Thạc nghiêm túc nói: "Nếu em vẫn không yên tâm,anh có thể xóa tất cả số liên lạc của con gái trong điện thoại." Nói rồi anh ta lấyđiện thoại ra: "Xóa ngay bây giờ.""Này này này, không cần đâu." Cố Lê vội vàng ấn tay lên điện thoại anh ta:"Thứ nhất, tôi không phải người không biết điều và nhỏ nhen như vậy, thứ haidù bây giờ xóa thì sau này muốn thêm lúc nào chẳng được, không cần làm cáiviệc bề ngoài này đâu."Cố Lê không để ý, tay đang ấn điện thoại Trần Thạc vô tình chạm vào tay anhta.Và Trần Thạc nhân cơ hội này mà nắm chặt tay cô ấy.Cố Lê ngẩn người, nhưng không rút tay lại ngay.Tay Trần Thạc hơi lạnh, trước đây khi còn yêu nhau trời còn khá lạnh, mỗi lầnCố Lê vừa nắm tay anh ta đều bị lạnh đến rùng mình, theo phản xạ muốn rút taylại.Nhưng bây giờ trời đã nóng, Cố Lê không ngờ tay anh ta vẫn còn lạnh.Mà vào thời tiết như bây giờ, nắm tay lại cực kỳ thoải mái.Có lẽ đây là lý do cô ấy không buông tay anh ta ra ngay.Khi phản ứng lại, Cố Lê rút tay về, để che giấu sự ngượng ngùng cô ấy vén tócra sau tai rồi đùa: "Anh là ma cà rồng à, sao trời nóng thế này mà tay còn lạnhvậy?""Đúng đấy, sợ không?" Trần Thạc chỉ vào cổ cô ấy nói: "Lần sau cắn cổ em,như vậy em cũng thành ma cà rồng luôn."Đùa giỡn đủ rồi, cuối cùng Trần Thạc vẫn phải kết thúc với thái độ nghiêm túc.Anh ta nhìn Cố Lê, nói với cô ấy không chút đùa cợt: "Vậy tại sao em không ởbên anh? Em sợ mất gì?""Mất?" Cố Lê suy nghĩ rồi nói: "Tôi cũng không biết nữa."Cố Lê cảm thấy, có lẽ là sợ cuối cùng tất cả đều trở thành hư vô chăng.Chỉ là câu nói này cô ấy không muốn nói với Trần Thạc.Không muốn bộc lộ hết tâm tư của mình.Đôi khi che giấu tình yêu là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.Dù sao trong tình cảm, người yêu sâu đậm hơn thường là kẻ thua cuộc."Đã không biết, sao không thử lại xem?" Trần Thạc nhìn cô ấy với ánh mắt cầuxin: "Anh biết anh sợ gì, anh sợ mất em, nên để được ở bên em, anh có thể hisinh tất cả."Câu nói này so với những lời nói hoa mỹ trước đó, thực sự chân thành hơnnhiều.Người ta nói sự chân thành là tuyệt chiêu.Câu cuối cùng này, thực sự đã chạm đến trái tim Cố Lê.Phải, cô ấy đang sợ gì chứ.Có gì đáng sợ hơn việc mất anh ta nữa.Cố Lê sợ quyết định của mình quá bồng bột, nên vẫn bình tĩnh nói: "Anh để tôivề suy nghĩ đã.""Được, anh sẽ đợi em." Trần Thạc nói: "Đợi bao lâu cũng được."-Khi Cố Lê và Trần Thạc nói chuyện xong, đứng dậy định đi về khách sạn thìTrần Trác gửi tin nhắn cho Cố Ngộ.Bảo anh xử lý kịp thời hiện trường "Làm việc".Cố Ngộ nhìn thấy tin nhắn liền nói với Thang Ninh: "Cố Lê sắp về rồi, anh vềtrước đây.""Dạ." Thang Ninh gật đầu, vội vàng đứng dậy.Cố Ngộ nhìn cô với vẻ lưu luyến: "Em trông như rất mong anh đi vậy.""Không phải không phải, chỉ là nếu Cố Lê về nhìn thấy thì khó giải thích...""Haiz, được rồi." Cố Ngộ thở dài giả vờ thất vọng: "Anh đi đây, mai gặp.""Ừm, mai gặp."Sau khi tiễn Cố Ngộ đi, Thang Ninh mới nhận ra mình chưa tắm.Cô vội tắm bằng tốc độ nhanh nhất trong đời, vừa nằm xuống giường thì Cố Lêvề.Thời gian vừa khớp.Khi nhìn thấy nhau, vẻ mặt cả hai đều có chút lúng túng.Thậm chí khi nói chuyện còn tỏ ra hơi khách sáo."Chưa ngủ à?" Cố Lê hỏi."Ừm, tớ đợi cậu." Thang Ninh suýt nữa nói thành "Cô", may mà trượt qua được."Vậy... Tớ đi tắm đã." Cố Lê chỉ về phía phòng tắm, không nói gì thêm rồi đivào.Cố Lê vừa tắm vừa nghĩ lát nữa nếu Thang Ninh hỏi thì nên trả lời thế nào.Thực ra cô ấy cũng muốn nói với Thang Ninh, nhờ cô góp ý.Nhưng lại lo cô sẽ phản đối việc mình ở bên Trần Thạc.Dù sao cô ấy cũng dễ bị tác động, Thang Ninh nói gì cô ấy cũng sẽ đồng ý vôđiều kiện.Chỉ là lần này nội tâm cô ấy thực sự rất kiên định.Nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi mười mấy phút đó, cô ấy quyết định,chuyện này không cần hỏi ý kiến Thang Ninh, mà trực tiếp nói cho cô biết kếtquả, và tìm kiếm sự ủng hộ của cô.Tắm xong ra, quả nhiên Thang Ninh vẫn chưa ngủ.Thực ra Thang Ninh cảm thấy tối nay Cố Lê hơi lạ, như thể trong lòng cóchuyện gì đang phân vân có nên nói với cô không.Ban đầu cô còn lo Cố Lê đã nhìn thấu chuyện của mình và Cố Ngộ, đang phânvân có nên vạch trần không, trong mười mấy phút Cố Lê tắm, Thang Ninh cócảm giác như đang chờ bị xét xử.Giống như những hoạt động tâm lý trước khi bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn vì làmchuyện xấu.Suy nghĩ xem nên chối bay chối biến, hay thành khẩn khai báo.Chưa kịp nghĩ ra, Cố Lê đã ra khỏi phòng tắm.Cô ấy ngồi bên giường lặng lẽ lau tóc, Thang Ninh cũng giả vờ xem điện thoại,tỏ ra bình tĩnh.Hai người đều thầm nghĩ điều gì đó, sau khi Cố Lê lau tóc gần khô mới chủđộng mở lời: "À, thực ra tối nay tớ đi gặp Trần Thạc."Câu nói bất ngờ này đã phá vỡ mọi lo lắng của Thang Ninh.Cô không chắc mình có nghe nhầm Trần Trác thành Trần Thạc không, nên hỏilại: "Là cái anh... Trần Thạc ấy à?""Ừm." Cố Lê gật đầu: "Pháo hoa tối nay, anh ấy nói là đặc biệt bắn cho tớ xem.""Ồ... Lãng mạn quá." Thang Ninh buột miệng, rồi nhận ra chưa xác định đượcsuy nghĩ của Cố Lê, nên dò hỏi: "Cậu thấy sao?""Tớ cũng... Khá bất ngờ." Cố Lê ném chiếc khăn lau tóc sang một bên, ngồikhoanh chân lại rồi nói với Thang Ninh: "Cậu còn nhớ hôm sinh nhật tớ, tớnhận được một món quà không?""Ừm, nhớ, hình như từ khi nhận được cậu hơi bồn chồn."Cố Lê nghĩ, quả nhiên không gì thoát khỏi mắt Thang Ninh, hôm đó chắc chắncô đã phát hiện ra, chỉ là không vạch trần."Đó là quà anh ấy tặng tớ, là thứ lúc trước khi ở bên nhau tớ vô tình nói rấtthích." Cố Lê nói."Vậy cậu… Có nhận không?"Cố Lê lắc đầu: "Khá là đắt tiền, tớ đã trả lại rồi."Thang Ninh không chen ngang nữa, chỉ đợi Cố Lê tự kể tiếp câu chuyện.Cố Lê ôm chặt cái gối bên cạnh: "Cậu biết không, thực ra sau khi chia tay, tớnhớ anh ấy rất nhiều lần, dù biết không thể tìm anh ấy, nhưng cứ cảm thấykhông buông bỏ được."Thang Ninh cũng cảm thấy đồng cảm: "Tớ nhớ lúc đó, ban đầu cậu cũng bị tổnthương khá sâu, còn trầm lặng rất lâu nữa."Đến giờ khi Cố Lê nhớ lại cảm giác lúc đó, cô ấy vẫn thấy nghẹt thở.Từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp khó khăn gì, đối với Cố Lê đây là thời khắc đentối nhất của cô ấy.Có lẽ đối với cô ấy, tình cảm chính là một kiếp nạn mà cô ấy phải trải qua trongđời.Cố Lê có cảm giác như đã nhìn thấu hồng trần: "Tớ cảm thấy, có lẽ số phận đãđịnh không thể trốn tránh được rồi.”"Vậy cậu định quay lại với anh ta không?"Cố Lê nhún vai: "Không biết nữa, tớ cảm thấy lần này so với lần trước, có lẽthoải mái hơn, lần này tớ không nghĩ sẽ đi được bao xa, thậm chí chưa nghĩ rõcó nên bắt đầu lại với anh ấy không, nhưng giờ tớ không phản đối cũng khôngchấp nhận, thuộc kiểu thái độ tùy duyên, tớ nghĩ nếu thực sự là người địnhmệnh thì sẽ không dễ dàng chia cách, tớ chỉ muốn để thời gian và số phận trảlời."Thang Ninh gác cằm lên đầu gối ôm vào ngực: "Ừm, tớ thấy cậu nghĩ vậy cũngtốt, chuyện tình cảm không nên kỳ vọng quá nhiều, vẫn sợ cuối cùng chẳng còngì, trở thành công cốc."Giống như một màn pháo hoa, khi bung nở càng đẹp, một khi tắt đi, sẽ khiếnđêm đen càng thêm buồn tẻ."Nhưng tớ thực sự cảm thấy, cách làm và suy nghĩ như trước đây của tớ, đặt hếttất cả vào tình yêu là không đúng, vì tình cảm là thứ khó giữ gìn nhất, có thểban đầu còn cảm thấy mới mẻ về nhau, còn tiết ra dopamine và hormone, quathời gian, dần phát hiện cậu không còn cảm giác đó với đối phương nữa, hoặcđối phương không còn cảm giác đó với cậu nữa, rồi một bên sẽ dễ thay lòng đổidạ.""Thế ư…?" Thang Ninh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, trong quan niệm củacô, tình cảm là thứ một lòng một dạ suốt đời.Cô cảm thấy thứ mình thích sẽ luôn thích và không thay đổi, nên chưa từng cânnhắc tình huống "Thay lòng" hay "Tình cảm nhạt đi"."Chứ gì nữa, tình cảm lúc mới bắt đầu luôn đẹp nhất, qua thời gian, rung độngvà thích thú đều giảm xuống, lúc đó may mắn gặp người không tồi chỉ vì tráchnhiệm mà tiếp tục ở bên nhau, không may gặp kẻ tồi thấy người khác mới mẻhơn liền đề nghị chia tay hoặc ngoại tình, nói chung là đừng tưởng tượng tìnhyêu giống như thế giới cổ tích." Cố Lê vốn đang tự thôi miên bản thân, giờ nghenhư đang khuyên bảo tâm huyết với Thang Ninh: "Nghe tớ nói này, nếu sau nàycậu thực sự yêu đương, cũng phải có tâm lý chuẩn bị này, đàn ông đều là độngvật thị giác, tình cảm của họ đến nhanh đi cũng nhanh, lại càng không chịu nổicám dỗ, đừng thấy bây giờ họ tỏ vẻ không rời xa cậu được, nhưng lúc chia taythì họ sẽ quyết đoán hơn ai hết."Những lời này của Cố Lê khiến Thang Ninh đột nhiên hơi lo lắng.Trước đây cô thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có lẽ cô là người khá đơngiản thuần khiết, nên với tình cảm, từ đầu đến cuối cô đều có suy nghĩ một đờimột kiếp một người.Cảm thấy đã chọn được một người, cả đời này sẽ không thay đổi tâm ý củamình.Nhưng cô thực sự chưa từng suy nghĩ, liệu Cố Ngộ có thực sự nghĩ như vậykhông.Dù thực sự như anh nói, đây là mối tình đầu của anh, nhưng tình đầu nói chocùng cũng chẳng đại diện cho điều gì.Vì cả hai đều lần đầu yêu đương, nên có thể cả hai còn chưa trưởng thành trongmặt tình cảm lắm.Dù đối phương thực sự có ý định gắn bó suốt đời, cũng khó tránh khỏi bị ảnhhưởng bởi một số yếu tố khách quan.Huống chi Thang Ninh còn không thể chắc chắn anh có thực sự nghiêm túc vớimối tình này không, nghiêm túc đến mức nào.Thấy Thang Ninh đang thất thần, Cố Lê tò mò hỏi: "Cậu đang nghĩ gì mà thẫnthờ thế?""Ồ, không có gì." Thang Ninh lập tức lắc đầu, vẻ mặt trở lại bình thường: "Tớchỉ đang nghĩ anh ta khá lãng mạn."Cố Lê "Hừ" một tiếng: "Vì anh ấy theo đuổi nhiều cô gái rồi, ai biết có phải đãdùng chiêu này với từng cô bạn gái cũ rồi hay không."Thang Ninh không hiểu rõ về Trần Thạc nên không đưa ra đánh giá gì.Cố Lê đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Phải rồi, sau khi tớ đi, anh tớ có hành độnggì kỳ lạ không?"Thang Ninh nhớ lại những câu hỏi Cố Ngộ vừa hỏi cô, đột nhiên hơi đỏ mặt,ôm tay mình chặt hơn: "Không có, anh ấy không hỏi gì cả.""Lạ nhỉ..." Cố Lê cảm thấy khó hiểu: "Hôm nay tớ khác thường thế này, anh ấylại không hỏi gì sao?""Chủ yếu là hỏi tớ, tớ cũng không biết, mà tớ thực sự không biết chứ khôngphải giả vờ." Thang Ninh cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Có lẽ đã đi hỏi Trần Trác rồi.""Đúng rồi!" Cố Lê búng tay: "Tớ phải dặn dò Trần Trác đừng nói lung tung mớiđược."Trong lúc Cố Lê nhắn tin cho Trần Trác, Thang Ninh cảm thấy mình được thảlỏng tạm thời.Cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng kiểm soát bản thân không thể hiệnbất kỳ biểu hiện lo lắng nào.Cố Lê cúi đầu gõ lộp cộp một đống chữ trên điện thoại, xong xuôi thì khóa mànhình rồi nhìn Thang Ninh nói: "Tớ không định nói chuyện này với anh tớ, nếuanh ấy biết chắc chắn sẽ rửa não tớ đủ kiểu để tớ đừng ở bên Trần Thạc, tớ vẫnmuốn tự quyết định cuộc đời mình, nên còn phải phiền cậu giúp tớ giữ bí mật,và… Đỡ đạn cho tớ nhé!""Được, không vấn đề." Thang Ninh nói rồi nuốt nước bọt: "Tớ sẽ cố gắng phốihợp với cậu.""Nhưng giấu anh ấy, một là phải nghĩ cách lừa anh ấy, hai là lo sau này anh ấybiết sẽ giận..." Cố Lê hơi do dự, thực ra nói với Cố Ngộ cũng không phải khôngđược, chỉ là sợ anh phản đối.Thang Ninh nghĩ đến "Bí mật" của mình và Cố Ngộ cũng chưa nói với Cố Lê,không suy nghĩ đã nói: "Không đâu không đâu, tớ thấy anh em cậu có chút bímật với nhau cũng tốt."Cố Lê nhìn vẻ mặt Thang Ninh như đang giấu giếm điều gì đó, híp mắt nghingờ hỏi: "Hai người... Không phải đang giấu tớ chuyện gì đấy chứ?”

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật LộcTác giả: Hạ Nhật LộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắctruyenfull.ioSau cơn mưa lớn, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt. Vào một buổi tối cuối thu, cả thành phố chìm trong bóng tối. Màn đêm bị ánh đèn neon xé nát, bóng đèn lung linh, tạo nên một bức tranh ánh sáng màu hồng nhạt. Do vừa mới mưa, mặt đường trơn trượt, tai nạn xảy ra liên tục, khiến con đường vốn đã đông đúc càng thêm tắc nghẽn hoàn toàn. Tiếng còi xe ồn ào vang lên từ đường phố. Thang Ninh vốn đang tập trung viết hợp đồng, cảm thấy dòng suy nghĩ bị gián đoạn bởi tiếng còi xe chói tai, không thể tập trung được nữa. Công việc đã xong được một nửa, cô đóng máy tính xách tay lại, định về nhà để hoàn thành phần còn lại. Thang Ninh nhìn màn hình điện thoại, thời gian hiển thị là 20:23. Thực ra đối với một luật sư, tan làm vào giờ này không được coi là muộn. Chỉ là gần đây nhiệt độ giảm đột ngột, đến 8 giờ tối công ty sẽ tắt điều hòa, ở lâu vẫn cảm thấy lạnh. Thà về nhà tắm nước nóng, ôm túi chườm nóng nằm trong chăn làm việc tiếp. Tuy công việc khó chịu như nhau, nhưng cô vẫn muốn… Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Cố Lê, Trần Thạc lập tức vứt bỏ bài phát biểudài dòng sâu sắc đã chuẩn bị trước.Anh ta nảy ra ý định, nói: "Có phải em thấy không yên tâm về anh không? Cảmthấy anh quá thu hút người khác, nếu vậy thì anh sẽ không xuất hiện trước côngchúng, cũng không làm ban nhạc nữa, ở nhà làm người đàn ông phía sau em, ởnhà làm nội trợ dạy con."Vốn tưởng đối phương sẽ nói những lời thề non hẹn biển, Cố Lê đã chuẩn bịtinh thần co ngón chân vào.Nhưng giờ cô ấy lại bị lời nói này của anh ta làm hơi bất ngờ, cô ấy cười nói:"Lại còn dùng từ thu hút... Có ai tự luyến như anh không?""Anh nghiêm túc đấy." Trần Thạc nghiêm túc nói: "Nếu em vẫn không yên tâm,anh có thể xóa tất cả số liên lạc của con gái trong điện thoại." Nói rồi anh ta lấyđiện thoại ra: "Xóa ngay bây giờ.""Này này này, không cần đâu." Cố Lê vội vàng ấn tay lên điện thoại anh ta:"Thứ nhất, tôi không phải người không biết điều và nhỏ nhen như vậy, thứ haidù bây giờ xóa thì sau này muốn thêm lúc nào chẳng được, không cần làm cáiviệc bề ngoài này đâu."Cố Lê không để ý, tay đang ấn điện thoại Trần Thạc vô tình chạm vào tay anhta.Và Trần Thạc nhân cơ hội này mà nắm chặt tay cô ấy.Cố Lê ngẩn người, nhưng không rút tay lại ngay.Tay Trần Thạc hơi lạnh, trước đây khi còn yêu nhau trời còn khá lạnh, mỗi lầnCố Lê vừa nắm tay anh ta đều bị lạnh đến rùng mình, theo phản xạ muốn rút taylại.Nhưng bây giờ trời đã nóng, Cố Lê không ngờ tay anh ta vẫn còn lạnh.Mà vào thời tiết như bây giờ, nắm tay lại cực kỳ thoải mái.Có lẽ đây là lý do cô ấy không buông tay anh ta ra ngay.Khi phản ứng lại, Cố Lê rút tay về, để che giấu sự ngượng ngùng cô ấy vén tócra sau tai rồi đùa: "Anh là ma cà rồng à, sao trời nóng thế này mà tay còn lạnhvậy?""Đúng đấy, sợ không?" Trần Thạc chỉ vào cổ cô ấy nói: "Lần sau cắn cổ em,như vậy em cũng thành ma cà rồng luôn."Đùa giỡn đủ rồi, cuối cùng Trần Thạc vẫn phải kết thúc với thái độ nghiêm túc.Anh ta nhìn Cố Lê, nói với cô ấy không chút đùa cợt: "Vậy tại sao em không ởbên anh? Em sợ mất gì?""Mất?" Cố Lê suy nghĩ rồi nói: "Tôi cũng không biết nữa."Cố Lê cảm thấy, có lẽ là sợ cuối cùng tất cả đều trở thành hư vô chăng.Chỉ là câu nói này cô ấy không muốn nói với Trần Thạc.Không muốn bộc lộ hết tâm tư của mình.Đôi khi che giấu tình yêu là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.Dù sao trong tình cảm, người yêu sâu đậm hơn thường là kẻ thua cuộc."Đã không biết, sao không thử lại xem?" Trần Thạc nhìn cô ấy với ánh mắt cầuxin: "Anh biết anh sợ gì, anh sợ mất em, nên để được ở bên em, anh có thể hisinh tất cả."Câu nói này so với những lời nói hoa mỹ trước đó, thực sự chân thành hơnnhiều.Người ta nói sự chân thành là tuyệt chiêu.Câu cuối cùng này, thực sự đã chạm đến trái tim Cố Lê.Phải, cô ấy đang sợ gì chứ.Có gì đáng sợ hơn việc mất anh ta nữa.Cố Lê sợ quyết định của mình quá bồng bột, nên vẫn bình tĩnh nói: "Anh để tôivề suy nghĩ đã.""Được, anh sẽ đợi em." Trần Thạc nói: "Đợi bao lâu cũng được."-Khi Cố Lê và Trần Thạc nói chuyện xong, đứng dậy định đi về khách sạn thìTrần Trác gửi tin nhắn cho Cố Ngộ.Bảo anh xử lý kịp thời hiện trường "Làm việc".Cố Ngộ nhìn thấy tin nhắn liền nói với Thang Ninh: "Cố Lê sắp về rồi, anh vềtrước đây.""Dạ." Thang Ninh gật đầu, vội vàng đứng dậy.Cố Ngộ nhìn cô với vẻ lưu luyến: "Em trông như rất mong anh đi vậy.""Không phải không phải, chỉ là nếu Cố Lê về nhìn thấy thì khó giải thích...""Haiz, được rồi." Cố Ngộ thở dài giả vờ thất vọng: "Anh đi đây, mai gặp.""Ừm, mai gặp."Sau khi tiễn Cố Ngộ đi, Thang Ninh mới nhận ra mình chưa tắm.Cô vội tắm bằng tốc độ nhanh nhất trong đời, vừa nằm xuống giường thì Cố Lêvề.Thời gian vừa khớp.Khi nhìn thấy nhau, vẻ mặt cả hai đều có chút lúng túng.Thậm chí khi nói chuyện còn tỏ ra hơi khách sáo."Chưa ngủ à?" Cố Lê hỏi."Ừm, tớ đợi cậu." Thang Ninh suýt nữa nói thành "Cô", may mà trượt qua được."Vậy... Tớ đi tắm đã." Cố Lê chỉ về phía phòng tắm, không nói gì thêm rồi đivào.Cố Lê vừa tắm vừa nghĩ lát nữa nếu Thang Ninh hỏi thì nên trả lời thế nào.Thực ra cô ấy cũng muốn nói với Thang Ninh, nhờ cô góp ý.Nhưng lại lo cô sẽ phản đối việc mình ở bên Trần Thạc.Dù sao cô ấy cũng dễ bị tác động, Thang Ninh nói gì cô ấy cũng sẽ đồng ý vôđiều kiện.Chỉ là lần này nội tâm cô ấy thực sự rất kiên định.Nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi mười mấy phút đó, cô ấy quyết định,chuyện này không cần hỏi ý kiến Thang Ninh, mà trực tiếp nói cho cô biết kếtquả, và tìm kiếm sự ủng hộ của cô.Tắm xong ra, quả nhiên Thang Ninh vẫn chưa ngủ.Thực ra Thang Ninh cảm thấy tối nay Cố Lê hơi lạ, như thể trong lòng cóchuyện gì đang phân vân có nên nói với cô không.Ban đầu cô còn lo Cố Lê đã nhìn thấu chuyện của mình và Cố Ngộ, đang phânvân có nên vạch trần không, trong mười mấy phút Cố Lê tắm, Thang Ninh cócảm giác như đang chờ bị xét xử.Giống như những hoạt động tâm lý trước khi bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn vì làmchuyện xấu.Suy nghĩ xem nên chối bay chối biến, hay thành khẩn khai báo.Chưa kịp nghĩ ra, Cố Lê đã ra khỏi phòng tắm.Cô ấy ngồi bên giường lặng lẽ lau tóc, Thang Ninh cũng giả vờ xem điện thoại,tỏ ra bình tĩnh.Hai người đều thầm nghĩ điều gì đó, sau khi Cố Lê lau tóc gần khô mới chủđộng mở lời: "À, thực ra tối nay tớ đi gặp Trần Thạc."Câu nói bất ngờ này đã phá vỡ mọi lo lắng của Thang Ninh.Cô không chắc mình có nghe nhầm Trần Trác thành Trần Thạc không, nên hỏilại: "Là cái anh... Trần Thạc ấy à?""Ừm." Cố Lê gật đầu: "Pháo hoa tối nay, anh ấy nói là đặc biệt bắn cho tớ xem.""Ồ... Lãng mạn quá." Thang Ninh buột miệng, rồi nhận ra chưa xác định đượcsuy nghĩ của Cố Lê, nên dò hỏi: "Cậu thấy sao?""Tớ cũng... Khá bất ngờ." Cố Lê ném chiếc khăn lau tóc sang một bên, ngồikhoanh chân lại rồi nói với Thang Ninh: "Cậu còn nhớ hôm sinh nhật tớ, tớnhận được một món quà không?""Ừm, nhớ, hình như từ khi nhận được cậu hơi bồn chồn."Cố Lê nghĩ, quả nhiên không gì thoát khỏi mắt Thang Ninh, hôm đó chắc chắncô đã phát hiện ra, chỉ là không vạch trần."Đó là quà anh ấy tặng tớ, là thứ lúc trước khi ở bên nhau tớ vô tình nói rấtthích." Cố Lê nói."Vậy cậu… Có nhận không?"Cố Lê lắc đầu: "Khá là đắt tiền, tớ đã trả lại rồi."Thang Ninh không chen ngang nữa, chỉ đợi Cố Lê tự kể tiếp câu chuyện.Cố Lê ôm chặt cái gối bên cạnh: "Cậu biết không, thực ra sau khi chia tay, tớnhớ anh ấy rất nhiều lần, dù biết không thể tìm anh ấy, nhưng cứ cảm thấykhông buông bỏ được."Thang Ninh cũng cảm thấy đồng cảm: "Tớ nhớ lúc đó, ban đầu cậu cũng bị tổnthương khá sâu, còn trầm lặng rất lâu nữa."Đến giờ khi Cố Lê nhớ lại cảm giác lúc đó, cô ấy vẫn thấy nghẹt thở.Từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp khó khăn gì, đối với Cố Lê đây là thời khắc đentối nhất của cô ấy.Có lẽ đối với cô ấy, tình cảm chính là một kiếp nạn mà cô ấy phải trải qua trongđời.Cố Lê có cảm giác như đã nhìn thấu hồng trần: "Tớ cảm thấy, có lẽ số phận đãđịnh không thể trốn tránh được rồi.”"Vậy cậu định quay lại với anh ta không?"Cố Lê nhún vai: "Không biết nữa, tớ cảm thấy lần này so với lần trước, có lẽthoải mái hơn, lần này tớ không nghĩ sẽ đi được bao xa, thậm chí chưa nghĩ rõcó nên bắt đầu lại với anh ấy không, nhưng giờ tớ không phản đối cũng khôngchấp nhận, thuộc kiểu thái độ tùy duyên, tớ nghĩ nếu thực sự là người địnhmệnh thì sẽ không dễ dàng chia cách, tớ chỉ muốn để thời gian và số phận trảlời."Thang Ninh gác cằm lên đầu gối ôm vào ngực: "Ừm, tớ thấy cậu nghĩ vậy cũngtốt, chuyện tình cảm không nên kỳ vọng quá nhiều, vẫn sợ cuối cùng chẳng còngì, trở thành công cốc."Giống như một màn pháo hoa, khi bung nở càng đẹp, một khi tắt đi, sẽ khiếnđêm đen càng thêm buồn tẻ."Nhưng tớ thực sự cảm thấy, cách làm và suy nghĩ như trước đây của tớ, đặt hếttất cả vào tình yêu là không đúng, vì tình cảm là thứ khó giữ gìn nhất, có thểban đầu còn cảm thấy mới mẻ về nhau, còn tiết ra dopamine và hormone, quathời gian, dần phát hiện cậu không còn cảm giác đó với đối phương nữa, hoặcđối phương không còn cảm giác đó với cậu nữa, rồi một bên sẽ dễ thay lòng đổidạ.""Thế ư…?" Thang Ninh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, trong quan niệm củacô, tình cảm là thứ một lòng một dạ suốt đời.Cô cảm thấy thứ mình thích sẽ luôn thích và không thay đổi, nên chưa từng cânnhắc tình huống "Thay lòng" hay "Tình cảm nhạt đi"."Chứ gì nữa, tình cảm lúc mới bắt đầu luôn đẹp nhất, qua thời gian, rung độngvà thích thú đều giảm xuống, lúc đó may mắn gặp người không tồi chỉ vì tráchnhiệm mà tiếp tục ở bên nhau, không may gặp kẻ tồi thấy người khác mới mẻhơn liền đề nghị chia tay hoặc ngoại tình, nói chung là đừng tưởng tượng tìnhyêu giống như thế giới cổ tích." Cố Lê vốn đang tự thôi miên bản thân, giờ nghenhư đang khuyên bảo tâm huyết với Thang Ninh: "Nghe tớ nói này, nếu sau nàycậu thực sự yêu đương, cũng phải có tâm lý chuẩn bị này, đàn ông đều là độngvật thị giác, tình cảm của họ đến nhanh đi cũng nhanh, lại càng không chịu nổicám dỗ, đừng thấy bây giờ họ tỏ vẻ không rời xa cậu được, nhưng lúc chia taythì họ sẽ quyết đoán hơn ai hết."Những lời này của Cố Lê khiến Thang Ninh đột nhiên hơi lo lắng.Trước đây cô thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có lẽ cô là người khá đơngiản thuần khiết, nên với tình cảm, từ đầu đến cuối cô đều có suy nghĩ một đờimột kiếp một người.Cảm thấy đã chọn được một người, cả đời này sẽ không thay đổi tâm ý củamình.Nhưng cô thực sự chưa từng suy nghĩ, liệu Cố Ngộ có thực sự nghĩ như vậykhông.Dù thực sự như anh nói, đây là mối tình đầu của anh, nhưng tình đầu nói chocùng cũng chẳng đại diện cho điều gì.Vì cả hai đều lần đầu yêu đương, nên có thể cả hai còn chưa trưởng thành trongmặt tình cảm lắm.Dù đối phương thực sự có ý định gắn bó suốt đời, cũng khó tránh khỏi bị ảnhhưởng bởi một số yếu tố khách quan.Huống chi Thang Ninh còn không thể chắc chắn anh có thực sự nghiêm túc vớimối tình này không, nghiêm túc đến mức nào.Thấy Thang Ninh đang thất thần, Cố Lê tò mò hỏi: "Cậu đang nghĩ gì mà thẫnthờ thế?""Ồ, không có gì." Thang Ninh lập tức lắc đầu, vẻ mặt trở lại bình thường: "Tớchỉ đang nghĩ anh ta khá lãng mạn."Cố Lê "Hừ" một tiếng: "Vì anh ấy theo đuổi nhiều cô gái rồi, ai biết có phải đãdùng chiêu này với từng cô bạn gái cũ rồi hay không."Thang Ninh không hiểu rõ về Trần Thạc nên không đưa ra đánh giá gì.Cố Lê đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Phải rồi, sau khi tớ đi, anh tớ có hành độnggì kỳ lạ không?"Thang Ninh nhớ lại những câu hỏi Cố Ngộ vừa hỏi cô, đột nhiên hơi đỏ mặt,ôm tay mình chặt hơn: "Không có, anh ấy không hỏi gì cả.""Lạ nhỉ..." Cố Lê cảm thấy khó hiểu: "Hôm nay tớ khác thường thế này, anh ấylại không hỏi gì sao?""Chủ yếu là hỏi tớ, tớ cũng không biết, mà tớ thực sự không biết chứ khôngphải giả vờ." Thang Ninh cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Có lẽ đã đi hỏi Trần Trác rồi.""Đúng rồi!" Cố Lê búng tay: "Tớ phải dặn dò Trần Trác đừng nói lung tung mớiđược."Trong lúc Cố Lê nhắn tin cho Trần Trác, Thang Ninh cảm thấy mình được thảlỏng tạm thời.Cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng kiểm soát bản thân không thể hiệnbất kỳ biểu hiện lo lắng nào.Cố Lê cúi đầu gõ lộp cộp một đống chữ trên điện thoại, xong xuôi thì khóa mànhình rồi nhìn Thang Ninh nói: "Tớ không định nói chuyện này với anh tớ, nếuanh ấy biết chắc chắn sẽ rửa não tớ đủ kiểu để tớ đừng ở bên Trần Thạc, tớ vẫnmuốn tự quyết định cuộc đời mình, nên còn phải phiền cậu giúp tớ giữ bí mật,và… Đỡ đạn cho tớ nhé!""Được, không vấn đề." Thang Ninh nói rồi nuốt nước bọt: "Tớ sẽ cố gắng phốihợp với cậu.""Nhưng giấu anh ấy, một là phải nghĩ cách lừa anh ấy, hai là lo sau này anh ấybiết sẽ giận..." Cố Lê hơi do dự, thực ra nói với Cố Ngộ cũng không phải khôngđược, chỉ là sợ anh phản đối.Thang Ninh nghĩ đến "Bí mật" của mình và Cố Ngộ cũng chưa nói với Cố Lê,không suy nghĩ đã nói: "Không đâu không đâu, tớ thấy anh em cậu có chút bímật với nhau cũng tốt."Cố Lê nhìn vẻ mặt Thang Ninh như đang giấu giếm điều gì đó, híp mắt nghingờ hỏi: "Hai người... Không phải đang giấu tớ chuyện gì đấy chứ?”

Chương 153