"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 2: Tiếng Động Kỳ Lạ

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Nhưng giờ đây cô không còn lựa chọn nào khác, có gì đáng sợ hơn cái nghèo nữa đâu?Đường Khê mở điện thoại lên, nhìn số dư tài khoản WeChat: 0.5 tệ.Không chút do dự, cô mở cánh cửa gỗ cổ xưa đã cũ nát, bước vào trong.Bật đèn lên, ánh sáng vàng nhạt chập chờn, lúc sáng lúc tắt.Vừa bước vào thì cô đã thấy ngay bếp lớn kiểu mở. Tuy lâu không có người ở nhưng lại khá sạch sẽ, không chút bụi."Ục ục—"Tiếng bụng réo vang không đúng lúc, Đường Khê đi vào bếp, vừa định mở tủ lạnh.Ánh mắt cô bỗng dừng lại ở lọ thuốc ngủ trên bàn, nhất thời ngẩn người.Chẳng lẽ đến trời cũng muốn cô chết sao?"Nếu chết rồi thì sẽ không còn đau khổ nữa, phải không? Tất cả sẽ chẳng còn nhớ nữa, đúng không?"Không hiểu sao cô lại đưa tay cầm lấy lọ thuốc ngủ, vẫn còn nguyên tem, chưa hề bị bóc.Cứ như thể nó được chuẩn bị dành riêng cho cô.Cô đổ ra một nửa lọ, nhai sống nuốt khô.Sau đó ngồi xuống sàn bếp, lặng lẽ chờ cái chết đến."Nếu có kiếp sau thì mình nhất định sẽ bắt những kẻ có lỗi với mình phải trả giá!"Không biết đã ngủ bao lâu, cô bị đánh thức bởi tiếng động như chuột chạy rục rịch."Tiếng gì thế, làm phiền giấc ngủ người ta..."Đường Khê thì thầm làu bàu, bĩu môi.Bỗng dưng, cô ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh rồi lau vội vết nước miếng bên mép."Mình chết rồi sao? Nhưng sao mình vẫn tỉnh lại? Chẳng lẽ mình... thành ma rồi?"Đường Khê không dám tin vào sự thay đổi của mình."Nhưng sao mình không trôi nổi mà vẫn đi bằng chân? Lại còn cảm thấy đói nữa? Làm ma mà thật đến vậy sao?"Tiếng nhai đồ ăn của “chuột” vẫn vang lên bên tai, càng lúc càng rõ ràng.Đường Khê rón rén tiến lại gần chỗ phát ra âm thanh, trong tay cầm chảo, bước nhón chân, tinh thần căng như dây đàn."Không đúng, giờ mình là ma thì mình cần gì phải sợ ai chứ!"Nghĩ đến đây, cô ưỡn thẳng lưng, hùng dũng lao tới chỗ phát ra tiếng động với tốc độ ánh sáng.Ngay góc bàn, cô giơ cao chiếc chảo lên chuẩn bị đập một trận ra trò.Thế nhưng, chiếc chảo trên tay cô như bị hóa đá giữa không trung.Giây tiếp theo."A——a——"Tiếng hét chói tai của Đường Khê vang lên, cô khuỵu gối xuống."Anh ma, đừng lại đây! Tôi quỳ xuống xin anh, xin đừng hại tôi! Tôi trên còn cha, dưới còn mẹ, cả nhà chỉ có tôi là con trụ cột thôi, họ còn trông chờ tôi phụng dưỡng lúc già. Hu hu hu, anh ma, xin anh tìm ai khác đi, đừng dẫn tôi đi!"Về khoản nói dối không chớp mắt thì Đường Khê là nhất, không ai dám tranh.Cô vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi tèm lem, rồi chợt nhận ra."Không đúng, mình là ma mà! Sao phải sợ đồng loại chứ?"

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Nhưng giờ đây cô không còn lựa chọn nào khác, có gì đáng sợ hơn cái nghèo nữa đâu?Đường Khê mở điện thoại lên, nhìn số dư tài khoản WeChat: 0.5 tệ.Không chút do dự, cô mở cánh cửa gỗ cổ xưa đã cũ nát, bước vào trong.Bật đèn lên, ánh sáng vàng nhạt chập chờn, lúc sáng lúc tắt.Vừa bước vào thì cô đã thấy ngay bếp lớn kiểu mở. Tuy lâu không có người ở nhưng lại khá sạch sẽ, không chút bụi."Ục ục—"Tiếng bụng réo vang không đúng lúc, Đường Khê đi vào bếp, vừa định mở tủ lạnh.Ánh mắt cô bỗng dừng lại ở lọ thuốc ngủ trên bàn, nhất thời ngẩn người.Chẳng lẽ đến trời cũng muốn cô chết sao?"Nếu chết rồi thì sẽ không còn đau khổ nữa, phải không? Tất cả sẽ chẳng còn nhớ nữa, đúng không?"Không hiểu sao cô lại đưa tay cầm lấy lọ thuốc ngủ, vẫn còn nguyên tem, chưa hề bị bóc.Cứ như thể nó được chuẩn bị dành riêng cho cô.Cô đổ ra một nửa lọ, nhai sống nuốt khô.Sau đó ngồi xuống sàn bếp, lặng lẽ chờ cái chết đến."Nếu có kiếp sau thì mình nhất định sẽ bắt những kẻ có lỗi với mình phải trả giá!"Không biết đã ngủ bao lâu, cô bị đánh thức bởi tiếng động như chuột chạy rục rịch."Tiếng gì thế, làm phiền giấc ngủ người ta..."Đường Khê thì thầm làu bàu, bĩu môi.Bỗng dưng, cô ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh rồi lau vội vết nước miếng bên mép."Mình chết rồi sao? Nhưng sao mình vẫn tỉnh lại? Chẳng lẽ mình... thành ma rồi?"Đường Khê không dám tin vào sự thay đổi của mình."Nhưng sao mình không trôi nổi mà vẫn đi bằng chân? Lại còn cảm thấy đói nữa? Làm ma mà thật đến vậy sao?"Tiếng nhai đồ ăn của “chuột” vẫn vang lên bên tai, càng lúc càng rõ ràng.Đường Khê rón rén tiến lại gần chỗ phát ra âm thanh, trong tay cầm chảo, bước nhón chân, tinh thần căng như dây đàn."Không đúng, giờ mình là ma thì mình cần gì phải sợ ai chứ!"Nghĩ đến đây, cô ưỡn thẳng lưng, hùng dũng lao tới chỗ phát ra tiếng động với tốc độ ánh sáng.Ngay góc bàn, cô giơ cao chiếc chảo lên chuẩn bị đập một trận ra trò.Thế nhưng, chiếc chảo trên tay cô như bị hóa đá giữa không trung.Giây tiếp theo."A——a——"Tiếng hét chói tai của Đường Khê vang lên, cô khuỵu gối xuống."Anh ma, đừng lại đây! Tôi quỳ xuống xin anh, xin đừng hại tôi! Tôi trên còn cha, dưới còn mẹ, cả nhà chỉ có tôi là con trụ cột thôi, họ còn trông chờ tôi phụng dưỡng lúc già. Hu hu hu, anh ma, xin anh tìm ai khác đi, đừng dẫn tôi đi!"Về khoản nói dối không chớp mắt thì Đường Khê là nhất, không ai dám tranh.Cô vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi tèm lem, rồi chợt nhận ra."Không đúng, mình là ma mà! Sao phải sợ đồng loại chứ?"

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Nhưng giờ đây cô không còn lựa chọn nào khác, có gì đáng sợ hơn cái nghèo nữa đâu?Đường Khê mở điện thoại lên, nhìn số dư tài khoản WeChat: 0.5 tệ.Không chút do dự, cô mở cánh cửa gỗ cổ xưa đã cũ nát, bước vào trong.Bật đèn lên, ánh sáng vàng nhạt chập chờn, lúc sáng lúc tắt.Vừa bước vào thì cô đã thấy ngay bếp lớn kiểu mở. Tuy lâu không có người ở nhưng lại khá sạch sẽ, không chút bụi."Ục ục—"Tiếng bụng réo vang không đúng lúc, Đường Khê đi vào bếp, vừa định mở tủ lạnh.Ánh mắt cô bỗng dừng lại ở lọ thuốc ngủ trên bàn, nhất thời ngẩn người.Chẳng lẽ đến trời cũng muốn cô chết sao?"Nếu chết rồi thì sẽ không còn đau khổ nữa, phải không? Tất cả sẽ chẳng còn nhớ nữa, đúng không?"Không hiểu sao cô lại đưa tay cầm lấy lọ thuốc ngủ, vẫn còn nguyên tem, chưa hề bị bóc.Cứ như thể nó được chuẩn bị dành riêng cho cô.Cô đổ ra một nửa lọ, nhai sống nuốt khô.Sau đó ngồi xuống sàn bếp, lặng lẽ chờ cái chết đến."Nếu có kiếp sau thì mình nhất định sẽ bắt những kẻ có lỗi với mình phải trả giá!"Không biết đã ngủ bao lâu, cô bị đánh thức bởi tiếng động như chuột chạy rục rịch."Tiếng gì thế, làm phiền giấc ngủ người ta..."Đường Khê thì thầm làu bàu, bĩu môi.Bỗng dưng, cô ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh rồi lau vội vết nước miếng bên mép."Mình chết rồi sao? Nhưng sao mình vẫn tỉnh lại? Chẳng lẽ mình... thành ma rồi?"Đường Khê không dám tin vào sự thay đổi của mình."Nhưng sao mình không trôi nổi mà vẫn đi bằng chân? Lại còn cảm thấy đói nữa? Làm ma mà thật đến vậy sao?"Tiếng nhai đồ ăn của “chuột” vẫn vang lên bên tai, càng lúc càng rõ ràng.Đường Khê rón rén tiến lại gần chỗ phát ra âm thanh, trong tay cầm chảo, bước nhón chân, tinh thần căng như dây đàn."Không đúng, giờ mình là ma thì mình cần gì phải sợ ai chứ!"Nghĩ đến đây, cô ưỡn thẳng lưng, hùng dũng lao tới chỗ phát ra tiếng động với tốc độ ánh sáng.Ngay góc bàn, cô giơ cao chiếc chảo lên chuẩn bị đập một trận ra trò.Thế nhưng, chiếc chảo trên tay cô như bị hóa đá giữa không trung.Giây tiếp theo."A——a——"Tiếng hét chói tai của Đường Khê vang lên, cô khuỵu gối xuống."Anh ma, đừng lại đây! Tôi quỳ xuống xin anh, xin đừng hại tôi! Tôi trên còn cha, dưới còn mẹ, cả nhà chỉ có tôi là con trụ cột thôi, họ còn trông chờ tôi phụng dưỡng lúc già. Hu hu hu, anh ma, xin anh tìm ai khác đi, đừng dẫn tôi đi!"Về khoản nói dối không chớp mắt thì Đường Khê là nhất, không ai dám tranh.Cô vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi tèm lem, rồi chợt nhận ra."Không đúng, mình là ma mà! Sao phải sợ đồng loại chứ?"

Chương 2: Tiếng Động Kỳ Lạ